Vạn Cổ Truyện

Chương 16: Giả Dối

Minh Triết 0369

17/02/2022

Ngự Lang Tông, Tổng Bộ.

Nay nơi này chỉ có đơn độc mình Hùng Bắc, lặng lẽ ngồi làm việc, tối qua cơm no đủ, nay ai cũng bận rồi.

Từ trong ngực áo một cái vòng tay nhỏ rung lên rồi tự bay ra khỏi thân của Hùng Bắc khi người đang làm việc, bay ra bên ngoài bỗng nó vỡ làm đôi, sương mù bay tứ phía, hư ảnh lão già hiện lên.

Hùng Bắc nhìn thấy hư ảnh của lão già thì dừng việc làm lại, xua mây mù đi, đứng lên thân hành lễ.

“Đệ tử tham kiến sư phụ.”

“Giữa con với ta thì không cần phải làm điều này.” Lão già xua tay giống như chẳng thèm để ý nói.

Thân vận bạch y, làn da trắng hồng căng mịn giống như da em bé, tiên phong đạo cốt, lão già này chính là sư phụ của ba huynh đệ Mạc Hàn, Thành Trung, Hùng Bắc, cựu tông chủ của Ngự Lang tông Bạch Lang chân quân.

“Ta đã nghe con thu đệ tử, hơn nữa lại là một người có tư chất nhất phẩm, không ngờ ta mới ẩn thế vài chục năm Ngự Lang tông đã phát triển như vậy rồi đúng là sóng sau xô sóng trước mà.”

Từ tối hôm qua tin tức một người đạt tư chất nhất phẩm tại Ngự Lang tông truyền đi khắp mọi nơi đồng thời một tin tức khác cũng nặng ký không kém một trong tứ đại anh tài Hùng Bắc đã thu hai đệ tử thân truyền một là Tôn Vân người đạt tư chất nhất phẩm, hai là Hạ Nguyệt công chúa của Đại Phàm Lang triều.

“Sư phụ quá lời, đệ tử chỉ là may mắn mà thôi.”

Nghe vậy lão già không nói gì chỉ lặng yên đi lại trong phòng, di động như thật, cảm xúc biến hóa, mắt nhìn thân không chạm có lẽ chẳng biết thực hay hư.

Dừng lại lão già quay ra nhìn Hùng Bắc vẫn còn đang cúi người hỏi:

“Con thấy Mạc Hàn cùng Thành Trung hai đứa nhỏ đó như nào?”

“Cả đại ca cùng tâm đệ đều rất thông minh, nhưng so với đại ca tam đệ có phần không sánh bằng.”

Hùng Bắc nghe vậy liền đáp lại, lão già nghe thế khuôn mặt ngạc nhiên hỏi:



“Ồ, ý con là sao.”

Hùng Bắc ban đầu vẫn còn đang cúi người nghe đến đây thì đứng thẳng lên rồi nói:

“Thưa sư phụ, tam đệ là một người rất thông minh bằng chứng là luôn biết cách gây ra xích mích giữa con và đại ca nhưng con cho rằng tam đệ chỉ là thông minh trong cái ngu mà thôi.”

Nói đến đây hắn dừng lại quay ra nhìn mặt lão già để xem thần sắc rồi mới nói tiếp:

“Trong ba phe cánh, phe cánh của tam đệ là yếu nhất cố gắng tạo xích mích giữa con và đại ca hòng nghêu cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, nhưng tam đệ lại không biết một điều là so với tam đệ đại ca đã là một con cáo già rồi một chút lời nói sao có thể lay chuyển được thái sơn, với thế lực của đại ca nếu không phải mấy năm trước nhờ ơn sư phụ thì tiểu tử đó nay đã thành tông chủ rồi.”

Tiểu tử đó trong miệng Hùng Bắc chính là con trai của đại trưởng lão Mạc Hàn thiên tài xuất sắc nhất của tông môn từ khi lập tông đến mãi về sau Mạc Minh Bác, trong một lần làm nhiệm vụ không hiểu sao bị lộ vị trí, Minh Bác bị vây công, lấy thế một địch mười dù hạ gục được toàn bộ mười người nhưng lại bị trong thương sắp chết, ai cũng cho là sau đó Minh Bác không qua khỏi mà chết.

Nhưng mà đáng tiếc đấy không phải là sự thật hoàn chỉnh nó chỉ đúng một phần nhưng không đúng hết, cái buồn cười của việc phản bội là nó không bao giờ đến từ kẻ thù, Mạc Minh Bác anh tài cả một đời cuối cùng không chết trong tay người ngoài mà lại chết trong tay người nhà chính xác hơn là chết trong tay viên Linh Châu đan mà Bạch Lang chân nhân ban tặng.

Linh Châu đan là một đan dược tam phẩm vô cùng trân quý và hiếm gặp trên thị trường nghe đồn một viên Linh Châu đan sau khi ăn vào có thể chữa lành mọi vết thương cho một vị Huyền Ngọc cảnh dù nặng đến mấy.

Đáng tiếc đan dược tốt lại thành hại, Linh Châu đan tốt nhưng lại bị người khác động tay động chân rồi, độc bỏ vào đan tuy mạnh nhưng một vị Huyền Ngọc cảnh nếu ở trạng thái bình thường ăn vào chỉ là bị trọng thương bệnh mấy ngày không chết được, thế nhưng vào lúc trọng thương giống như là bỏ thêm dầu vào lửa, độc ấy giống như nhát dao chí mạng kết thúc cuộc đời của trăm năm mới xuất thế, Ngự Lang tông anh tài rồi.

Đại trưởng lão sau khi nghe tin này vô cùng buồn lòng lui về ở ẩn không còn dạy dỗ đệ tử nữa.

“Nhưng đáng tiếc sau chuyện đó đại ca chẳng biết từ đâu kiếm được tin tức Ngự Lang tông có nội gián.” Hùng Bắc thở dài buồn rầu tiếc nuối nói.

Lão già nghe vậy thì cười nhạt:

“Tiểu tử Mạc Hàn hẳn lần đó là cảnh cáo ta khi nhúng tay vào ván cờ của ba đứa.”

Thật vậy sau khi Mạc Hàn nghe được tin con trai mình chết thì lui về ở ẩn một thời gian sau chẳng biết từ đâu kiếm ra được tin tức Ngự Lang tông có nội gián vô cùng chính xác Ngự Lang tông sau đó đã trải qua một lần gió tanh mưa máu, chứng cứ vô cùng chính xác và rõ ràng bắt tận tay, day tận chán đến cả Hùng Bắc sau khi xem xong chứng cứ còn ngỡ là thật, tráng sĩ chặt tay Hùng Bắc tự ký quyết định tử hình cho tất cả những nội gián, trong đó có cả hai phần ba thế lực của Hùng Bắc bị tử hình từ đó cho đến giờ thế lực của tông chủ Hùng Bắc vẫn chỉ giữ lại hơi tàn chứ chưa vực dậy được.

Nói xong câu đó hư ảnh của lão già thở dài:

“Có lẽ ta đã sai khi phân bố quyền lực như vậy.”



“Không sư phụ”. Hùng Bắc lập tức cúi người xuống đáp: “Là do đệ tử bất tài không làm chủ được tông môn.”

“Thôi con không cần tự trách mình.”

Ngắm nhìn ba ngọn núi ánh mắt của lão già ánh lên vẻ sâu xa:

“Con có biết vì sao ta lại giao quyền quản lý của mỗi ngọn núi trong tam phong sơn cho từng người đệ tử một mà không phải là cho một người không?”

“Đệ tử ngu dốt mong sư phụ chỉ bảo.” Hùng Bắc vẫn cúi người nói.

“Đây giống như một lời nhắc của ta đối với con vậy.” Lão già vẫn quay lưng đi ánh mắt sâu xa ngắm nhìn trời đất nói.

“Tam đệ giống như cây Sơn Mộc vậy, Sơn Mộc cả đời chỉ trồng một nơi sau khi trưởng thành cũng không chuyển đi nơi khác được.”

Thật vậy cây Sơn Mộc cả đời chỉ trồng được ở một khu đất nếu chuyển nó đi nơi khác trồng sẽ lập tức chết ngay, thế nên ở Ngự Thú đại lục nhiều nơi mới coi cây Sơn Mộc như là một biểu tượng của lòng trung thành và chung thủy, Sơn Mộc một đời chỉ trồng ở một khu đất, một người một đời chỉ vì một người.

Im lặng một lúc lão già ấy nói tiếp:

“Đại ca con thì giống như Thủy Trong Sơn hấp thụ linh khí của trời đất nhưng lợi ích có được thì chẳng thể bằng, còn con.”

Lão già nói đến đây quay lại nhìn Hùng Bắc bây giờ đang cúi người:

“Con giống như Viêm Mộc sơn vậy, nếu Viêm Mộc sơn là tài sản quý giá nhất của Ngự Lang tông, thì con cũng là tài sản quý giá nhất của ta.”

“Cảm ơn sư phụ đã ngợi khen.” Ôm quyền, mặt cúi xuống nhưng vẫn thoáng có tự hào Hùng Bắc nói.

Nghe xong Hùng Bắc nói câu này hư ảnh của lão già ngay lập tức biến mất chỉ còn lại dưới đất mảnh vỡ của chiếc vòng, ngắm nhìn mảnh vỡ dưới đất trong lòng Hùng Bắc thầm nghĩ nhiều điều.

Lúc này ở khu dành cho các đệ tử thân truyền Tôn Vân mới hoàn thành xong quá trình tu luyện, từ tối hôm qua sau khi được tông chủ Hùng Bắc thu nhận làm đệ tử thân truyền hắn đã không cần phải đi tham dự khảo hạch nữa rồi, khói hương bay nghi ngút khắp phòng đây là một loại hương an thần dùng để cho việc tu luyện tối hôm qua hắn được Hùng Bắc tặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook