Chương 18: Giả Thật
Minh Triết 0369
17/02/2022
“Xin lỗi công chúa đã để người phải đợi lâu.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì, nói:
“Không sao, đây là ở Ngự Lang tông không phải là Đại Phàm Lang triều nên cứ gọi là sư muội là được rồi.”
Để ý thấy nụ cười vẫn còn treo trên khuôn mặt của Tôn Vân, Hạ Nguyệt mới lấy làm kỳ lạ hỏi:
“Tôn Vân công tử không biết là trên mặt ta có dính gì mà khiến Tôn Vân công tử không nhịn được mà cười thế.”
“Không có.” Tôn Vân đáp lại, rồi kiếm một cái ghế gần nàng ngồi xuống.
“Chỉ là công chúa có chút giống một người bạn cũ mà thôi.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:
“Bạn cũ sao? Không ngờ Đại Phàm Lang triều cảnh nội lại có một người giống ta.”
“Ha, Ha.”
Tôn Vân hắn cũng chỉ cười nhạt mà không thêm về vấn đề ấy nữa, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, Hạ Nguyệt để ý cách nói chuyện của Tôn Vân rất hợp gu với nàng đến nỗi nàng còn cảm thấy kỳ lạ.
Để ý thấy mỗi khi nàng nói chuyện lâu lâu sẽ lại liếc nhìn đĩa cam một lần, tiện tay cầm lên, bóc vỏ quả cam ra rồi đặt xuống đĩa.
Hạ Nguyệt thấy thế thì cầm một miếng cam nhỏ lên rồi bỏ vào miệng khi ăn xong nàng mới vui vẻ nói:
“Không biết Tôn Vân công tử có điều tra ta không, đến cả việc ta thích ăn cam mà huynh cũng biết này.”
“Vậy sao.”
Tôn Vân đáp rồi làm bộ ngạc nhiên, nhưng thật ra bí mật nhỏ này của nàng hắn đã biết từ lâu rồi, Hạ Nguyệt có một bí mật đó là nàng rất thích ăn cam nhưng đặc biệt không thích bóc vỏ chẳng biết tại sao, nàng cũng chẳng đi kể cho ai về chuyện này, kiếp trước tình cờ hắn mới biết được, vì thế cái bí mật nàng thích ăn cam có lẽ chỉ có nô bộc hay bóc cho nàng cùng Tôn Vân là biết.
Vì điều đó đã được biết trước hơn nữa nàng chắc chắn sẽ đến thăm nên trước khi bế quan tu luyện hắn đã dặn trước Mục Bạch bày sẵn một đĩa cam ở đấy để đón khách.
“Nếu vậy lần sau ta sẽ bảo Mục Bạch chuẩn bị nhiều cam thêm chút nếu công chúa đến.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười đáp lại:
“Không cần thiết, hôm nay ta đến nhà huynh mà không báo trước một tiếng thì ta đã thất lễ rồi còn đòi hỏi gì nhiều.”
“Công chúa quá lời.” Tôn Vân nói.
“Là ta không biết có công chúa đến nên mới để người đợi lâu.”
Phủ Đại Trưởng Lão.
Trong thư phòng nơi mà đại trưởng lão đang làm việc, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Đại trưởng lão đang làm việc thì ngửa đầu lên nhìn sang cánh cửa.
“Vào đi.”
Người bên ngoài sau khi nghe thấy thì mở cánh cửa đi vào, một thân hắc y che kín mặt kín đầu ngay khi đi vào phòng thì lập tức quỳ xuống nói:
“Bẩm đại trưởng lão bên phía Hạc Thần cốc thám tử đã tìm được tin tức về tam trưởng lão.”
Nghe đến tam trưởng lão cái bút trong tay dừng viết nữa mà nằm xuống bàn, đại trưởng lão ngồi thẳng người dậy nhìn vào người kia rồi ra hiệu nói tiếp.
Sau khi được ra hiệu thì hắc y nhân lập tức nói:
“Hôm qua tông chủ Hùng Bắc viết một phong thư đưa cho tam trưởng lão để chuyển cho cốc chủ của Hạc Thần cốc, ngay sau khi tam trưởng lão giao thư xong kết quả thì lại lâm vào vây công của Hạc Thần cốc, trận chiến đó kéo dài liên tiếp một ngày một đêm thì kết thúc.”
Dừng lại thấy đại trưởng lão vẫn đang lắng nghe thì hắn nói tiếp:
“Kết quả thám tử tìm thấy hơn một vạn xác chết của Tẩy Trần cảnh đệ tử, nguyên do đa phần là không chịu nổi uy áp mà chết, hơn một ngàn Hoàng Cơ cảnh cùng gần một trăm vị Huyền Ngọc cảnh sơ kỳ chủ yếu là Hoàng Cơ, Huyền Ngọc, đa phần là bị chết bởi các chiêu thức, hơn nữa trên xác có vô số các vết bỏng thậm chí còn những cái xác không lành lặn các bộ phận cơ thể.”
“Hai vị cốc chủ của Hạc Thần cốc Hoàng Dương, Hoàng Âm thì bỏ mình, còn lại một vị còn sống là Hoàng Trung nhưng cũng trọng thương sắp chết may mắn mà chạy thoát, tam trưởng lão cũng không khá hơn là bao, cũng lâm vào cảnh trọng thương sắp chết tương tự như vậy, ngay sau khi Hoàng Trung trọng thương chạy trốn tam trưởng lão cũng không đuổi theo mà chạy đi một hướng khác, dù vậy nhưng thám tử đều không thể đuổi theo một trong hai người.”
“Hai vị cốc chủ bị giết, một vị thì trọng thương cùng vô số đệ tử cùng trưởng lão tử trận, Hạc Thần Cốc chính thức vong cốc.” Cẩn Khiêm ngồi trong góc nghe thấy vậy thì bình phẩm.
Trình báo đã trình báo, sau khi hắc y nhân nói xong đại trưởng lão ra hiệu để hắn đi ra ngoài, hắc y đi mất, thân già cố đứng lên, hai tay chống lên bàn để đứng khỏi ghế sau chậm rãi bước ra ngoài.
Chắp hai tay sau lưng từ từ bước ra gần nơi cửa sổ, ngắm nhìn không gian xung quanh Mạc Hàn chẹp miệng một cái rồi nói:
“Hay cho một kế mượn gió bẻ măng, mượn đao giết người.”
Cẩn Khiêm nghe Mạc Hàn nói vậy thì làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Mạc Hàn.
“Ngoại công nói vậy ý là sao? Điệt nhi không hiểu.”
*Ngoại công: Ý chỉ ông ngoại.
*Điệt nhi: Ý là cháu.
Mạc Hàn nghe Cẩn Khiêm hỏi thì quay người lại, đang định giải thích thì bên ngoài có tiếng người hớt hải chạy vào.
“Sư phụ người đã nghe tin về đại sư huynh chưa?”
Nhìn thấy nam tử ấy Mạc Hàn đang đinh giải thích thì dừng lại, quay ra nam tử kia nói:
“Tứ trưởng lão đến rồi, ta cũng mới nghe chuyện của tam trưởng lão.”
Quay sang nhìn Cẩn Khiêm đang ngồi ở một góc:
“Điệt nhi đi ra ngoài trước để ta cùng bàn truyện với tứ trưởng lão.”
Khi Cẩn Khiêm bước ra một cánh tay của đại trưởng lão phất qua một cái cánh cửa phòng tự động đóng lại, đại trận Cấm Âm bố trí trong phòng ngay lập tức kích hoạt.
Cấm Âm, tên đầy đủ là Cấm Âm đại trận tên như ý nghĩa một khi đại trận được khởi động âm thanh ở bên trong dù to đến mấy người bên ngoài cũng không nghe được.
Ngoài phòng, Cẩn Khiêm ngay sau khi đi ra ngoài thì cũng không rời đi mà đứng ở cửa để lắng nghe, nhưng Cẩn Khiêm không biết Cấm Âm vừa mở thì cho dù hắn đứng đấy mười năm cũng chẳng thể nghe được gì.
Trong phòng, sau khi thấy Cẩn Khiêm đi lướt qua mình nam tử ấy không nhịn được mà nói một tiếng với Mạc Hàn.
“Cẩn Khiêm càng lớn càng có phong phạm của ngài năm đó sư phụ ạ.”
Sau đó hắn mới nói tiếp:
“Bây giờ đại sư huynh trọng thương không rõ tung tích, sư phụ ngài định làm gì? Hay là để con đi tìm sư huynh.”
“Không cần.” Mạc Hàn lắc đầu nói, từ từ đi ra tới bàn làm việc cầm lên tẩu thuốc vừa hút, ngậm tẩu vào miệng, ngón tay giơ lên lửa nhỏ xuất hiện, trâm qua thuốc một tí lửa, khi lửa cháy đều hít một hơi rồi chầm rãi thả khói ra.
Khói bay nghi ngút khắp nơi nhìn khói bay, rồi nhìn lại tứ trưởng lão nói:
“Tam trưởng lão là một người thông minh chút thương tích đó không thể nào giết chết hắn đâu, trái lại bây giờ tình thế đang nước sôi lửa bỏng, nếu con bây giờ mà đi tìm chẳng khác nào sập bẫy của Hùng Bắc, lúc đó thế lực của hai phe phái còn lại sẽ nhân cơ hội để mà công kích.”
“Dạ con biết lỗi, vậy bây giờ phải làm sao sư phụ.” Tứ trưởng lão làm vẻ thành khẩn đáp.
“Tĩnh quan kỳ biến, bây giờ cứ lặng yên quan sát đi đã rồi sau đó đưa ra quyết định sau.” Mạc Hàn nói rồi đặt tẩu thuốc xuống chỗ cũ.
Chắp hai tay ra sau lưng, chầm chậm đi ra khung cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật thế gian, phía bên ngoài cửa sổ là một vườn cây nhỏ nơi đây trồng vô số cây, hoa, mỗi cây một kiểu, mỗi hoa một màu.
“Nhị đệ của ta là một người rất thông minh.”
“Kể từ ngày quyền phân bố nhiệm vụ và chỉ thị người đi thi hành nhiệm vụ rơi vào tay nhị đệ, phe cánh của chúng ta bị suy yếu dần đi và phe cánh của đệ ấy bắt đầu mạnh lên, tuy hai phe cánh còn lại ai cũng thấy khó chịu nhưng chẳng ai có thể làm gì được vì tất cả đều phù hợp theo luật của tông môn.”
“Các nhiệm vụ dễ tài nguyên thu lại vừa hoặc trung bình thường được cho phe cánh của đệ ấy, còn những nhiệm vụ khó tài nguyên thu về nhiều nhưng nguy cơ tử vong cao thì bắt đầu chuyển sang phe ta rất nhiều.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì, nói:
“Không sao, đây là ở Ngự Lang tông không phải là Đại Phàm Lang triều nên cứ gọi là sư muội là được rồi.”
Để ý thấy nụ cười vẫn còn treo trên khuôn mặt của Tôn Vân, Hạ Nguyệt mới lấy làm kỳ lạ hỏi:
“Tôn Vân công tử không biết là trên mặt ta có dính gì mà khiến Tôn Vân công tử không nhịn được mà cười thế.”
“Không có.” Tôn Vân đáp lại, rồi kiếm một cái ghế gần nàng ngồi xuống.
“Chỉ là công chúa có chút giống một người bạn cũ mà thôi.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười, hiếu kỳ hỏi:
“Bạn cũ sao? Không ngờ Đại Phàm Lang triều cảnh nội lại có một người giống ta.”
“Ha, Ha.”
Tôn Vân hắn cũng chỉ cười nhạt mà không thêm về vấn đề ấy nữa, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, Hạ Nguyệt để ý cách nói chuyện của Tôn Vân rất hợp gu với nàng đến nỗi nàng còn cảm thấy kỳ lạ.
Để ý thấy mỗi khi nàng nói chuyện lâu lâu sẽ lại liếc nhìn đĩa cam một lần, tiện tay cầm lên, bóc vỏ quả cam ra rồi đặt xuống đĩa.
Hạ Nguyệt thấy thế thì cầm một miếng cam nhỏ lên rồi bỏ vào miệng khi ăn xong nàng mới vui vẻ nói:
“Không biết Tôn Vân công tử có điều tra ta không, đến cả việc ta thích ăn cam mà huynh cũng biết này.”
“Vậy sao.”
Tôn Vân đáp rồi làm bộ ngạc nhiên, nhưng thật ra bí mật nhỏ này của nàng hắn đã biết từ lâu rồi, Hạ Nguyệt có một bí mật đó là nàng rất thích ăn cam nhưng đặc biệt không thích bóc vỏ chẳng biết tại sao, nàng cũng chẳng đi kể cho ai về chuyện này, kiếp trước tình cờ hắn mới biết được, vì thế cái bí mật nàng thích ăn cam có lẽ chỉ có nô bộc hay bóc cho nàng cùng Tôn Vân là biết.
Vì điều đó đã được biết trước hơn nữa nàng chắc chắn sẽ đến thăm nên trước khi bế quan tu luyện hắn đã dặn trước Mục Bạch bày sẵn một đĩa cam ở đấy để đón khách.
“Nếu vậy lần sau ta sẽ bảo Mục Bạch chuẩn bị nhiều cam thêm chút nếu công chúa đến.”
Hạ Nguyệt nghe vậy thì mỉm cười đáp lại:
“Không cần thiết, hôm nay ta đến nhà huynh mà không báo trước một tiếng thì ta đã thất lễ rồi còn đòi hỏi gì nhiều.”
“Công chúa quá lời.” Tôn Vân nói.
“Là ta không biết có công chúa đến nên mới để người đợi lâu.”
Phủ Đại Trưởng Lão.
Trong thư phòng nơi mà đại trưởng lão đang làm việc, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Đại trưởng lão đang làm việc thì ngửa đầu lên nhìn sang cánh cửa.
“Vào đi.”
Người bên ngoài sau khi nghe thấy thì mở cánh cửa đi vào, một thân hắc y che kín mặt kín đầu ngay khi đi vào phòng thì lập tức quỳ xuống nói:
“Bẩm đại trưởng lão bên phía Hạc Thần cốc thám tử đã tìm được tin tức về tam trưởng lão.”
Nghe đến tam trưởng lão cái bút trong tay dừng viết nữa mà nằm xuống bàn, đại trưởng lão ngồi thẳng người dậy nhìn vào người kia rồi ra hiệu nói tiếp.
Sau khi được ra hiệu thì hắc y nhân lập tức nói:
“Hôm qua tông chủ Hùng Bắc viết một phong thư đưa cho tam trưởng lão để chuyển cho cốc chủ của Hạc Thần cốc, ngay sau khi tam trưởng lão giao thư xong kết quả thì lại lâm vào vây công của Hạc Thần cốc, trận chiến đó kéo dài liên tiếp một ngày một đêm thì kết thúc.”
Dừng lại thấy đại trưởng lão vẫn đang lắng nghe thì hắn nói tiếp:
“Kết quả thám tử tìm thấy hơn một vạn xác chết của Tẩy Trần cảnh đệ tử, nguyên do đa phần là không chịu nổi uy áp mà chết, hơn một ngàn Hoàng Cơ cảnh cùng gần một trăm vị Huyền Ngọc cảnh sơ kỳ chủ yếu là Hoàng Cơ, Huyền Ngọc, đa phần là bị chết bởi các chiêu thức, hơn nữa trên xác có vô số các vết bỏng thậm chí còn những cái xác không lành lặn các bộ phận cơ thể.”
“Hai vị cốc chủ của Hạc Thần cốc Hoàng Dương, Hoàng Âm thì bỏ mình, còn lại một vị còn sống là Hoàng Trung nhưng cũng trọng thương sắp chết may mắn mà chạy thoát, tam trưởng lão cũng không khá hơn là bao, cũng lâm vào cảnh trọng thương sắp chết tương tự như vậy, ngay sau khi Hoàng Trung trọng thương chạy trốn tam trưởng lão cũng không đuổi theo mà chạy đi một hướng khác, dù vậy nhưng thám tử đều không thể đuổi theo một trong hai người.”
“Hai vị cốc chủ bị giết, một vị thì trọng thương cùng vô số đệ tử cùng trưởng lão tử trận, Hạc Thần Cốc chính thức vong cốc.” Cẩn Khiêm ngồi trong góc nghe thấy vậy thì bình phẩm.
Trình báo đã trình báo, sau khi hắc y nhân nói xong đại trưởng lão ra hiệu để hắn đi ra ngoài, hắc y đi mất, thân già cố đứng lên, hai tay chống lên bàn để đứng khỏi ghế sau chậm rãi bước ra ngoài.
Chắp hai tay sau lưng từ từ bước ra gần nơi cửa sổ, ngắm nhìn không gian xung quanh Mạc Hàn chẹp miệng một cái rồi nói:
“Hay cho một kế mượn gió bẻ măng, mượn đao giết người.”
Cẩn Khiêm nghe Mạc Hàn nói vậy thì làm vẻ mặt khó hiểu nhìn Mạc Hàn.
“Ngoại công nói vậy ý là sao? Điệt nhi không hiểu.”
*Ngoại công: Ý chỉ ông ngoại.
*Điệt nhi: Ý là cháu.
Mạc Hàn nghe Cẩn Khiêm hỏi thì quay người lại, đang định giải thích thì bên ngoài có tiếng người hớt hải chạy vào.
“Sư phụ người đã nghe tin về đại sư huynh chưa?”
Nhìn thấy nam tử ấy Mạc Hàn đang đinh giải thích thì dừng lại, quay ra nam tử kia nói:
“Tứ trưởng lão đến rồi, ta cũng mới nghe chuyện của tam trưởng lão.”
Quay sang nhìn Cẩn Khiêm đang ngồi ở một góc:
“Điệt nhi đi ra ngoài trước để ta cùng bàn truyện với tứ trưởng lão.”
Khi Cẩn Khiêm bước ra một cánh tay của đại trưởng lão phất qua một cái cánh cửa phòng tự động đóng lại, đại trận Cấm Âm bố trí trong phòng ngay lập tức kích hoạt.
Cấm Âm, tên đầy đủ là Cấm Âm đại trận tên như ý nghĩa một khi đại trận được khởi động âm thanh ở bên trong dù to đến mấy người bên ngoài cũng không nghe được.
Ngoài phòng, Cẩn Khiêm ngay sau khi đi ra ngoài thì cũng không rời đi mà đứng ở cửa để lắng nghe, nhưng Cẩn Khiêm không biết Cấm Âm vừa mở thì cho dù hắn đứng đấy mười năm cũng chẳng thể nghe được gì.
Trong phòng, sau khi thấy Cẩn Khiêm đi lướt qua mình nam tử ấy không nhịn được mà nói một tiếng với Mạc Hàn.
“Cẩn Khiêm càng lớn càng có phong phạm của ngài năm đó sư phụ ạ.”
Sau đó hắn mới nói tiếp:
“Bây giờ đại sư huynh trọng thương không rõ tung tích, sư phụ ngài định làm gì? Hay là để con đi tìm sư huynh.”
“Không cần.” Mạc Hàn lắc đầu nói, từ từ đi ra tới bàn làm việc cầm lên tẩu thuốc vừa hút, ngậm tẩu vào miệng, ngón tay giơ lên lửa nhỏ xuất hiện, trâm qua thuốc một tí lửa, khi lửa cháy đều hít một hơi rồi chầm rãi thả khói ra.
Khói bay nghi ngút khắp nơi nhìn khói bay, rồi nhìn lại tứ trưởng lão nói:
“Tam trưởng lão là một người thông minh chút thương tích đó không thể nào giết chết hắn đâu, trái lại bây giờ tình thế đang nước sôi lửa bỏng, nếu con bây giờ mà đi tìm chẳng khác nào sập bẫy của Hùng Bắc, lúc đó thế lực của hai phe phái còn lại sẽ nhân cơ hội để mà công kích.”
“Dạ con biết lỗi, vậy bây giờ phải làm sao sư phụ.” Tứ trưởng lão làm vẻ thành khẩn đáp.
“Tĩnh quan kỳ biến, bây giờ cứ lặng yên quan sát đi đã rồi sau đó đưa ra quyết định sau.” Mạc Hàn nói rồi đặt tẩu thuốc xuống chỗ cũ.
Chắp hai tay ra sau lưng, chầm chậm đi ra khung cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật thế gian, phía bên ngoài cửa sổ là một vườn cây nhỏ nơi đây trồng vô số cây, hoa, mỗi cây một kiểu, mỗi hoa một màu.
“Nhị đệ của ta là một người rất thông minh.”
“Kể từ ngày quyền phân bố nhiệm vụ và chỉ thị người đi thi hành nhiệm vụ rơi vào tay nhị đệ, phe cánh của chúng ta bị suy yếu dần đi và phe cánh của đệ ấy bắt đầu mạnh lên, tuy hai phe cánh còn lại ai cũng thấy khó chịu nhưng chẳng ai có thể làm gì được vì tất cả đều phù hợp theo luật của tông môn.”
“Các nhiệm vụ dễ tài nguyên thu lại vừa hoặc trung bình thường được cho phe cánh của đệ ấy, còn những nhiệm vụ khó tài nguyên thu về nhiều nhưng nguy cơ tử vong cao thì bắt đầu chuyển sang phe ta rất nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.