Vạn Cổ Truyện

Chương 14: Giá Trị

Minh Triết 0369

17/02/2022

Trong đình viện nơi Lâm Thủy cùng Minh Triết đang ngồi.

“Oa không ngờ, trong đợt này lại có tư chất nhị phẩm.”

Nghe thấy Lâm Thủy nói Minh Triết không nói gì cả chỉ lặng yên quan sát, Lâm Thủy nói tiếp:

“Mà cũng sắp đến huynh rồi đấy báo danh của muội là gần cuối cơ mà.”

Lâm Thủy vừa nói xong thì ở quảng trưởng trung tâm một vị trưởng lão lên tiếng gọi:

“Tôn Vân, Tuấn Hào.” Trùng hợp chăng.

Lâm Thủy nghe thấy Minh Triết bị gọi khi mình vừa nói xong thì cười đẩy nhẹ vào vai hắn:

“Đấy muội bảo mà huynh đi đi.”

Đang ngồi nói chuyện với lão Hoàng thì lệnh bài của Tôn Vân sáng lên, thấy thế hắn đứng lên phủi bụi ở dưới mông đi, rồi nói:

“Chào huynh, đệ đi đây.”

Trong đình viện nơi công chúa và Cẩn Khiêm đang ngồi khi nhìn thấy Minh Triết đang tiến đến gần đá tư chất, Cẩn Khiêm nói:

“Ồ đến hắn rồi sao.”

Hạ Nguyệt nghe vậy thì hứng thú hỏi:

“Người thú vị mà huynh nói đã đến lượt rồi sao.”

Xong nàng quay ra nhìn Tôn Vân cũng đang đứng ở đấy sẵn rồi.

Trung tâm giữa sân rộng đang đặt hai tảng đá tư chất mỗi nam tử đứng một cái.

Nhìn vào tảng đá tư chất Minh Triết nhớ lại một câu truyện mà Lâm Thủy vừa kể, thửa xưa khi trời đất đã thành hình nhưng con người lại chưa thể tu hành lúc đó có bốn vị thần cai quản chúng sinh phân biệt thổ, hỏa, phong, thủy.

Một hôm, Hỏa thần cùng Thủy thần không biết xảy ra mâu thuẫn gì mà lại đánh nhau, trận chiến kéo dài liên tiếp bảy ngày bảy đêm, bầu trời cũng vì thế mà vỡ ra một mảnh, những mảnh vụn của trời khi rơi xuống đất, năm tháng trôi qua hình thành ra nhiều tảng đá con người khi chạm vào tảng đá đấy có thể bắt đầu tu hành người ta gọi nó là Đá Tư Chất.

Một vị trưởng lão khi thấy hai người đã đứng ở hai vị trí thì giải thích:

“Tay chạm vào đá, hít thở sâu, thả lỏng người ra phần còn lại Đá Tư Chất sẽ lo.”

Cả hai người tay chạm vào đá một hô hấp, hai hô hấp quá trình tẩy lễ đã xong vô cùng đơn giản, mở mắt ra nhìn thấy đá tư chất của mình phát ra ánh vàng Minh Triết cũng chẳng ngạc nhiên lắm mà vô cùng bình tĩnh dù sao thì hắn cũng đã biết trước rồi.



“Tuấn Hào tư chất tam phẩm.”

Một vị trưởng lão thấy thế hô lên, quay sang nhìn Tôn Vân tảng đá ánh lên màu trắng như sữa hắn cũng ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng bình tĩnh lại khuôn mặt điềm nhiên như chẳng có việc gì cả.

Bên kia trưởng lão quay sang nhìn thì trái lại vô cùng ngạc nhiên, đờ ra một lúc không nói lời gì giống như kiểu người mất hồn vậy, không trách được họ như vậy vì đến cả Tôn Vân hắn bây giờ cũng ngạc nhiên.

“Rõ ràng kiếp trước là nhị phẩm sao bây giờ là nhất phẩm.” Tôn Vân thầm nghĩ trong lòng.

Vị trưởng lão ngay sau khi hoàn hồn lại thì vui mừng hô to:

“Tôn Vân tư chất nhất phẩm.”

Trên lầu các đang uống trà Hùng Bắc ngay sau khi nghe xong chữ nhất phẩm chén trà từ trên tay rơi ngay xuống đất sau khi hoàn hồn lại thì ánh mắt như sài lang hổ báo tâm cơ chẳng có chút che dấu nhìn hai vị trưởng lão.

Hai vị trưởng lão thấy thế cũng chẳng nói gì vẫn uống trà như thường, điều này cũng không phải là hai vị trưởng lão bị dọa sợ cả ba tu vi đều như nhau việc gì phải sợ nhưng hai vị đều làm đến chức đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão cái nào nặng cái nào nhẹ làm sao không biết.

Lấy thực lực thân phận cùng địa vị của đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão cũng đâu có kém cạnh với tông chủ Hùng Bắc làm sao mà không tranh được, nhưng ở nơi đây người đông miệng nhiều chuyện một người có tư chất nhất phẩm thức tỉnh ở Ngự Lang tông sẽ chẳng thể nào mà giấu được.

Mỗi một vị làm được đến tông chủ đều là kiêu hùng của một phương, thường các vị anh tài đều do chính tông chủ của các thế lực chỉ dạy, lúc đó nếu sư phụ của người có tư chất nhất phẩm là đại trưởng lão hoặc nhị trưởng lão vậy thì tông chủ để ở đâu, các thế lực sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng cho rằng tông chủ của Ngự Lang tông là kẻ bất tài là tên bù nhìn, lúc đó làm gì còn cái uy khi gặp người ngoài làm gì còn cái uy để kiểm soát tông môn.

Nhưng liệu có thật không?

Tất cả.

Nhìn thấy đại trưởng lão cùng nhị trưởng lão đều im lặng thưởng trà không nói gì cả Hùng Bắc hai tay ôm quyền mỉm cười đáp:

“Cảm ơn, lần này đệ nợ hai người.”

Đại hán nghe vậy thì cười nói:

“Vậy tối nay huynh mời huynh đệ chúng ta mừng huynh đã có đệ tử đi.”

Hùng Bắc nghe vậy thì cười lớn:

“Ha ha, được, được, hôm nay là ngay vui ta mời hai huynh đệ một bữa cơm.”

Bên dưới trên đài Tôn Vân lúc này như một ngôi sao sáng vậy ai cũng muốn lại gần, cũng muốn hỏi thăm, bước đi đến đâu như là hào quang chiếu đến đó vậy, cảnh tượng này Tôn Vân hắn nhìn mãi cũng quen kiếp trước hắn cũng được mọi người tung hô như này nhưng kiếp này sau khi khảo nghiệm tư chất xong nó còn kinh khủng hơn kiếp trước, hắn đổi hướng không đi về phía nhóm lão Hoàng nữa mà về lại đình viện hồi sáng hắn ngồi.

Một đại hán ngồi cùng lão Hoàng thấy thế bực tức buột miệng nói:

“Tiểu tử này giàu sang thì quên người cũ.”



Lão Hoàng thấy thế thì cười nói:

“Tiểu tử Tôn Vân không hẳn là thế, tất nhiên lòng người thì khó đoán nhưng chỉ với một buổi nói chuyện ta cũng biết Tôn Vân không hẳn là thế.”

“Ý huynh là sao Lão Hoàng?” Đại hán nghe vậy khó hiểu hỏi.

Lão Hoàng nghe vậy thì nói tiếp:

“Huynh nhìn hướng đi của Tôn Vân tiểu tử kia đi, ban đầu là hướng về chúng ta nhưng dừng lại một lúc mới chuyển hướng cũng coi như vì chúng ta mà tính toán rồi đó.”

Đại hán nghe vậy thì càng khó hiểu hơn nói:

“Lão Hoàng sống lâu với nhau rồi huynh cũng biết ta thế nào mà giải thích lờ mờ như vậy sao ta hiểu được.”

Lão Hoàng nghe đại hán nói thế cười rồi nói:

“Nếu Tôn Vân đi về chỗ chúng ta ngồi sẽ được cái tiếng tốt là giàu sang không quên tình cũ nhưng.”

Nói đến từ nhưng lão Hoàng dừng lại làm vẻ bí ẩn, đại hán thấy thế thì giục:

“Nhưng sao huynh mau nói đi.”

Trêu trọc thế thôi sau cũng mỉm cười lão Hoàng nói tiếp:

“Nhưng điều đó sẽ vô tình gây ra phiền phức đối với chúng ta đặc biệt chúng ta còn có con nhỏ nữa, còn phiền phức thế nào thì ta không cần phải nói huynh cũng biết rồi.”

Tay chỉ lên đài trung tâm Lão Hoàng nói:

“Huynh có biết trước khi lên cái đài kia và sau khi lên cái đài kia Tôn Vân có gì thay đổi không?”

Đại hán nghe lão Hoàng hỏi thì đáp lại:

“Tư chất sao, hẳn tẩy lễ xong có tư chất nhất phẩm còn gì nữa.”

Lão Hoàng nghe vậy thì lắc đầu rồi nói:

“Huynh nói cũng đúng nhưng chưa đủ, thứ thay đổi giữa hắn khi ngồi ở đây và sau khi lên trên kia chính là giá trị, giá trị quyết định đẳng cấp của một người, giá trị quyết định người bạn nói chuyện là ai, vì không cùng một đẳng cấp không cùng một giá trị, thì dù muốn cũng khó mà nói chuyện với nhau được.”

“Tiểu tử Tôn Vân không phải là một người xấu, để tránh phiền phức cho chúng ta hắn đã đi nơi khác để ngồi, nhưng cho dù hắn có ngồi đây giá trị hai người lúc này đã thay đổi rồi một kẻ ở dưới chân núi làm sao mà biết một kẻ ở trên đỉnh núi thấy được gì.”

Giống như sao sáng và đêm tối, hắn cũng trở về sau khi tẩy lễ xong.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook