Vạn Cổ Truyện

Chương 33: Khác Thường

Minh Triết 0369

17/02/2022

Sau một hồi lâu đi lượn một vòng xung quanh, ngó trái nghiêng phải để kiếm củi thì hắn quay về, hắn có thể quay về sớm nhưng hắn không làm vậy, hắn đang đợi, đợi người chắc chắn sẽ đến.

Vì quanh đây toàn là cây nên đi một chút là có thể kiếm được vô số cành cây, khúc củi, rất tiếc là hắn không có dụng cụ như là rìu nếu không thì mọi chuyện đã nhanh hơn rồi.

Sau khi trở về thì đúng như hắn dự đoán dã thú đến cướp xác báo thì không thấy có chỉ thấy có một người phụ nữ đang đứng đó đợi, mái tóc đen dài, thân vận bạch y, hai tay khoanh lại trước ngực, lưng tựa vào cây, nhìn thấy người phụ nữ đó hắn biết người hắn đợi cuối cùng cũng đã đến rồi.

“Có vẻ chúng ta có khách.” Tay ôm đống củi, mắt nhìn vào người phụ nữ đó, nhàn nhạt lên tiếng.

Nghe thấy hắn nói vậy tưởng hắn hiểu nhầm nên cô gái mới cất giọng lên tiếng giải thích:

“Ngươi không cần phải lo lắng, ta không đến với ác ý.”

Hắn im lặng không nói.

Trầm ngâm quan sát, sau cô gái đó mới lên tiếng, nói tiếp:

“Nhìn điệu bộ của ngươi cùng với cái xác con báo nằm kia ta đoán có lẽ ngươi là người đã giết con báo, không biết ngươi có để ý hay không nhưng người mà ngươi giết con báo để cứu là muội muội ta tên Khả Khả thế nên ta đến đây là để nói lời cảm ơn.”

“Nhưng từ lời nói cùng thần sắc của ngươi ta đoán ngươi có lẽ đã biết trước được rồi.”

Minh Triết nghe vậy thì vẫn giữ im lặng, hắn biết chắc chắn sẽ có người đến, tuy hắn không biết được là sẽ có bao nhiêu người nhưng chắc chắn là sẽ có người đến bởi vì thứ dắt họ đến không phải lòng biết ơn vì đã cứu người, không, lòng biết ơn cũng có nhưng cũng chỉ có một chút không nhiều nó không phải là thứ dắt họ đến mà thứ dắt họ đến tìm hắn chính là sự tò mò, chính những vết máu hắn để lại mới kích thích lên sự tò mò, chính những câu truyện qua lời nói của các thành viên mới kích thích lên sự tò mò.

Và chính sự tò mò này mới là thứ có đủ ma mị, đủ mị lực để dắt họ đến chỗ hắn, còn vì sao hắn lại im lặng trước lời nói của người phụ nữ kia, biết co đúng lúc, biết duỗi đúng thời, biết khi nào nên nói khi nào nên ngừng.

Càng nói nhiều thì càng khốn cùng chi bằng giữ sự hư tĩnh.

Khéo đi thì không để lại vết xe, khéo nói thì không có lỗi lầm.

Từ lúc mới bắt đầu nói cho đến khi nàng nói xong hắn vẫn vậy, Minh Triết vẫn im lặng, khuôn mặt điềm nhiên trên môi còn nở một nụ cười nhàn nhạt.

Sau hồi quan sát mà chẳng tìm được gì từ đó nàng mới nói tiếp:



“Vậy được, vậy chúng ta sẽ đi vào vấn đề chính luôn đi, ơn cứu mạng là cao không thể với nổi vậy ngươi có điều gì cứ nói, chỉ cần ta làm được thì ta sẽ làm.”

Nghe vậy cũng không vội, đặt đống cành khô xuống dưới đất chậm rãi hắn nói:

“Vậy ta muốn ngươi thỏa mãn ta hai điều xong thì chúng ta sẽ kết thúc.”

Trầm ngâm suy nghĩ, lúc sau mới lên tiếng:

“Tuy ngươi cứu mạng em gái ta nhưng hai điều là quá nhiều.”

“Thế nhưng, …” Cô gái chậm không nói, mắt khẽ liếc.

“Với tư cách là một đoàn trưởng ta cũng phải lo cho cái ăn của các đoàn viên, ngươi giao con báo cho bọn ta thì bọn ta sẽ không phải giết thêm một con vật để lấy thịt, đồng thời ta sẽ thỏa mãn cho ngươi hai điều kiện, nếu không thì một điều thôi.”

“Không được.” Minh Triết lắc đầu một cái rồi mới lên tiếng.

“Con báo là bữa ăn của ta thế nên ta không thể giao con báo cho các ngươi được vì ta đã không ăn từ tối qua rồi, con báo không chỉ là bữa trưa cùng bữa sáng, nó còn là bữa bù cho tối qua, nên nhiều nhất cũng chỉ cho ngươi được nửa con báo phần còn lại các ngươi phải tự săn và da của con báo sẽ để lại cho ta để bán lấy tiền.”

Nghe hắn nói vậy nàng cau mày phản ứng lại ngay:

“Ta có thể đồng ý với việc ngươi lấy da báo, nhưng một nửa con báo, ngươi đùa à, ta có thể lấy một nửa con báo cũng được nhưng ngươi ăn làm sao hết một nửa của con báo mấy chục cân, kể cả là ngươi có nhịn đói từ tối qua, đống thịt mấy chục cân như thế ngươi có ăn đến bể bụng cũng không ăn được.”

“Thiện ý ta nhắc nhở trừ khi ngươi có bảo vật có thể bảo quản được thực phẩm ra chẳng hạn nhẫn không gian, nếu không thịt ngươi nấu rồi để lại nhiều nhất đến chiều là hỏng không ăn được.”

Nghe vậy ý không đổi, Minh Triết quả quyết cứng rắn đáp:

“Nếu như ngươi đồng ý thì ta sẽ bàn đến điều kiện.”

Nữ nhân kia nghe vậy chẳng biết phải nói gì để cho Minh Triết hiểu, bất đắc dĩ nàng mới nói:



“Được ta sẽ thỏa mãn cho ngươi hai điều kiện, nếu như ngươi ăn hết một nửa đống thịt trước mặt ta nếu không số thịt còn thừa ta sẽ mang đi khỏi phí.”

Nghe vậy Minh Triết cũng gật đầu bắt đầu bàn tới điều kiện:

“Được, điều kiện thứ nhất ta cần một con dao mới con dao cũ này của ta không đủ sắc không thể cắt thịt được.”

Nói rồi hắn giơ con dao đá lên cho cô nàng kia xem, ngắm nghía con dao một lúc lâu cô nàng kia ngạc nhiên nói:

“Đây là thứ mà ngươi dùng để đâm chết con báo sao thảo nào ta nhìn thấy trên cái xác của nó có nhiều vết đâm nhưng lại không có vết chém nào cả.”

Nói xong, không thấy Minh Triết nói gì nàng làm vẻ suy nghĩ một lúc rồi lấy ra một con dao từ chiếc nhẫn không gian đưa cho Minh Triết:

“Cầm lấy, con dao này là ta tìm thấy trong một lần đi thám hiểm di tích cổ, tuy không còn mới nhưng cũng đủ ngươi dùng rồi, nói điều kiện thứ hai đi.”

Cầm chắc con dao trên tay hắn có thể thấy đây là một con dao tốt, lưỡi dao dài sắc, mũi dao nhọn đây là một con dao nhất phẩm.

Ngự Thú đại lục vũ khí, đan dược cũng được phân chia ra cửu phẩm tương ứng với phàm cảnh cửu đại đẳng cấp, phẩm chất càng cao thì càng khó luyện và càng hiếm có trên thị trường thậm chí có những món bảo vật không thể tìm thấy được trên thị trường.

Cầm chắc con dao trên tay, hắn nói tiếp:

“Điều kiện thứ hai là ta sắp đột phá cần ngươi hộ pháp cho ta.”

“Đột phá!” Nghe thấy thế thì nàng ngạc nhiên nói.

Nhìn bộ dạng của Minh Triết chắc chắn là mới nhập tông cùng đợt với em gái nàng mà tuổi còn trẻ hơn nữa thế mà đã chuẩn bị đột phá thì chỉ có xuất thân là con nhà nòi thôi, những người như thế sau khi học chữ xong đã bắt đầu được cha mẹ hướng dẫn cho tu luyện từ bé nhưng lại kìm hãm bây giờ có cơ hội nhập tông rồi là đột phá thôi.

“Vậy được, ta đồng ý với điều kiện thứ hai của ngươi nhưng ngươi ăn trước đi.”

Nghe thấy vậy thì hắn gật đầu, đối với điều này hắn cũng không phản đối vì bụng hắn cũng khá đói rồi, bê đống củi ra gần bãi đất trống bắt đầu đánh lửa trong lúc lửa cháy thì dùng con dao mới để lọc da xẻ thịt, kinh nghiệm đã có từ một đời trước rồi nên bây giờ hắn làm nhanh việc này một cách nhanh chóng thoáng cái đã xong.

Ban đầu vì không có đồ nghề, dao sắc, mà chỉ có mỗi dao đá tuy có thể đâm được nhưng không thể xẻ thịt nên hắn mới đợi, đi kiếm củi trước rồi mới quay về.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook