Chương 23: Kỳ Lạ
Minh Triết 0369
17/02/2022
Mười người giỏi nhất trong các vị trưởng lão thì được gọi là thập đại trưởng lão, có tài nguyên, địa vị và thực quyền cao hơn các vị trưởng lão.
Có quyền quyết định những vấn đề quan trọng trong tông môn, có quyền bầu ra nhưng không có quyền phế truất tông chủ vì đây là quyền của lão tổ, trừ khi cả mười lá phiếu đều đồng ý.
Để được gọi là thập đại trưởng lão tu vi ít nhất cũng phải là Huyền Ngọc cảnh hậu kỳ, hơn nữa phải có tài năng lãnh đạo, khả năng quản lý tông môn.
Ngự Lang Tông khảo hạch trong sáng nay nó đã kết thúc, khác với hai khảo hạch khác, khảo nghiệm ý chí nhanh vô cùng, nhưng khó cũng không kém, vì mấy ai có thể đứng vững trước ý chí của một vị Huyền Ngọc cảnh, có lẽ từ khi Ngự Lang tông lập tông đến nay cũng chỉ có một người.
Giống như khí có thể phóng thì ý chí cũng làm được nhưng khác ở chỗ là phóng thích ý chí là một loại công pháp gây ảnh hưởng đến tinh thần nhưng nó không gây ra chết người mà chỉ làm ngất, hôn mê, còn khí thì gây ra chết người được, ví dụ như tam trưởng lão phóng khí tức và dùng khí để khiến vô số Tẩy Trần cảnh của Hạc Thần cốc tử vong.
Nếu mà ý chí của mình đủ mạnh thì có thể đứng vững được trước ảnh hưởng của người tu theo công pháp đấy nhưng điều này khó vô cùng vì nếu muốn tu luyện những công pháp có thể phóng thích ý chí thì ý chí của người đấy phải đủ mạnh nếu không thì không tu luyện được.
Sau khi khảo hạch kết thúc thì ai về nhà nấy, những người thông qua thì có thể chọn ở lại hoặc không, còn những người không thông qua thì bắt buộc phải trở về.
Ngự Lang Tông, Tổng Bộ.
Nơi đây bây giờ được canh bây giờ đang được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt bởi vô số các trưởng lão, đệ tử vì nơi đây đang diễn ra cuộc họp của thập đại trưởng lão.
Nghị sự đường, trong phòng bây giờ chỉ có chín người đang ngồi, bao gồm cả tông chủ, vì cuộc họp này cũng không phải là cuộc họp mật nên không cần phải khởi động cấm âm trận lên.
Nhìn xung quanh một vòng Hùng Bắc lên tiếng nói:
“Mọi người cũng đã đến đủ cả rồi nhỉ, bát trưởng lão lại có việc bận không đến, hẳn là mọi người cũng biết vì sao hôm nay lại tổ chức cuộc họp này.”
Các trưởng lão nghe xong vẫn im lặng không có một ai lên tiếng thấy vậy Hùng Bắc nói tiếp:
“Vậy thì chúng ta vào việc luôn để tránh mất thời gian của mọi người, về sự việc của tam trưởng lão mọi người có ý kiến ra sao?”
“Ta đề nghị nên có một cuộc tìm kiếm.” Thất trưởng lão sau khi nghe xong thì lập tức nói, mọi người nghe vậy thì vẫn im lặng, khuôn mặt tức giận tối qua đã biến mất thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng ai ở đây cũng hiểu vì khác với mọi người ở đây tam trưởng lão chính là anh trai ruột của nàng.
Hơn nữa trong tất cả mọi người ngồi ở đây nàng cũng là người nhận được tin tức tam trưởng lão mất tích muộn nhất, vì nàng là người năm nay được phân công phụ trách sự an toàn của khảo hạch.
Nghe nàng nói vậy, cửu trưởng lão lập tức lên tiếng:
“Vậy theo thất trưởng lão ai sẽ là người đi tìm?”
“Phải biết để tìm được một người như tam trưởng lão thì phải xuất động lượng người quy mô lớn hơn nữa còn phải có thực lực để tự bảo vệ bản thân mình nếu không người không tìm được thì cũng mất mạng rồi, để làm được điều đó tức là tự bảo vệ bản thân mình thì chỉ có các vị trưởng lão hoặc ít nhất là đệ tử có tu vi Hoàng Cơ cảnh, nhưng các vị trưởng lão cùng các vị đệ tử Hoàng Cơ cảnh đều được phân công đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài hoặc là bảo vệ các điểm tài nguyên quan trọng, vậy một lần nữa ta hỏi lại ai sẽ là người đi tìm?”
Nghe cửu trưởng lão nói vậy thì tất cả mọi người ở đây tuy mặt ngoài không biểu lộ điều gì nhưng trong lòng thì đều ngầm ngầm suy nghĩ.
Khác với các vị trưởng lão trong thập đại trưởng lão thì cửu trưởng lão không phải đồ đệ của đại trưởng lão cũng không ở phe ai cả mà là ở một phe trung lập riêng, nhưng không tranh với ai một lòng tu luyện, do không tranh nên không ai ghét.
“Vậy chẳng lẽ bỏ mặc tam trưởng lão?” Thất trưởng lão nghe vậy trầm giọng hỏi lại, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên nghiêm túc, khí tức bắt đầu có dấu hiệu đẩy lên hướng về cửu trưởng lão.
Hai tay đang khoanh lại, lưng tựa vào ghế cảm nhận được khí tức của Hàn Phi Yến khuôn mặt cửu trưởng lão trở nên nghiêm túc ánh mắt khóa chặt lại thất trưởng lão, khí tức cũng từ từ đấy lên hướng tới Hàn Phi Yến.
Hai cỗ khí tức đó chuẩn bị xông tới nhau thì ở chủ tọa một cỗ khí tức dịu dàng như ẩn như hiện phát ra.
“Hai vị được rồi chứ, lớn cả rồi mà.”
Hùng Bắc từ tốn nói, hai vị trưởng lão cảm nhận được cỗ khí tức đó thì dịu lại, Hùng Bắc thấy vậy gật đầu nói tiếp:
“Cả hai vị đều là rường cột của tông môn cả không cần xích mích, lục đục nội bộ của tông môn, việc quan trọng bây giờ là tam trưởng lão.”
“Thất trưởng lão nói không sai việc đi tìm tam trưởng lão bây giờ là một việc hết sức quan trọng, phải được ưu tiên, nhưng cửu trưởng lão phân tích vấn đề cũng không sai việc chúng ta thiếu nhân thủ có thực lực mạnh cũng là một vấn đề quan trọng nữa.”
“Ta đề nghị nhân thủ thiếu, chi bằng chúng ta để những tân đệ tử đi tìm kiếm phạm vi xung quanh tông môn trước, coi như là một trận lịch luyện trước khi nhập tông.”
Nhị trưởng lão nghe Hùng Bắc nói xong liền lên tiếng phản đối:
“Không được, tân đệ tử mới nhập tông tu vi còn không có, lấy cái gì mà bảo vệ bản thân, huống chi năm nay còn có hai đệ tử là công chúa của Đại Phàm Lang Triều cùng với tên tiểu tử nhất phẩm tư chất đó tuy là tìm ở khu vực gần tông môn nhưng nếu hai người đó có mệnh hệ gì thì phải làm sao?”
Ai ở đây sau khi nghe xong cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn ở Hùng Bắc, phong cách hành sự của hắn không giống như mọi ngày, bình thường tông chủ Hùng Bắc là người luôn biết nhìn trước ngó sau, nhất cử nhất động đều suy tính cho tông môn, nếu làm như vậy khác nào tự đào hố chôn mình, tự đạp đổ Ngự Lang tông,
Đại trưởng lão Mạc Hàn nghe Hùng Bắc nói vậy thì ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại có suy tính.
Ai ở đây cũng là người thông minh, tuy không có nói gì nhưng trong lòng sau một câu nói của Hùng Bắc đều suy nghĩ riêng phần mình, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, đại trưởng lão mới lên tiếng nói:
“Ta không đồng ý việc cho tiểu tử có tư chất nhất phẩm kia tham gia đợt lịch luyện này, điều này ta không cần nói các vị cũng hiểu.”
Hùng Bắc nghe xong thì gật đầu, nhưng lại nói:
“Ngự Lang Tông chúng ta có tiêu chí đó là sự công bằng, Tôn Vân đứa nhỏ ấy giống như báu vật sợ bị mất cắp, công bằng phải có, nhưng để yên tâm ta sẽ cử hai vị trưởng lão đi giám sát để bảo đảm an toàn.”
“Nếu có vị nào không đồng ý vậy chúng ta tuân theo truyền thống là bỏ phiếu, một bên là để các tân đệ tử đi tìm kiếm một bên là không để tân đệ tử đi tìm kiếm, đợi khi nào có đủ lực lượng thì tìm kiếm sau.”
Sau một lúc kết quả đã được lộ ra, có ba phiếu không đồng ý là đại trưởng lão, nhị trưởng lão cùng cửu trưởng lão, một phiếu trắng của thập trưởng lão, còn lại đều là động thuận.
“Vậy kết quả đã rõ, cuộc tìm kiếm sẽ được mở ra.” Hùng Bắc lên tiếng.
Có quyền quyết định những vấn đề quan trọng trong tông môn, có quyền bầu ra nhưng không có quyền phế truất tông chủ vì đây là quyền của lão tổ, trừ khi cả mười lá phiếu đều đồng ý.
Để được gọi là thập đại trưởng lão tu vi ít nhất cũng phải là Huyền Ngọc cảnh hậu kỳ, hơn nữa phải có tài năng lãnh đạo, khả năng quản lý tông môn.
Ngự Lang Tông khảo hạch trong sáng nay nó đã kết thúc, khác với hai khảo hạch khác, khảo nghiệm ý chí nhanh vô cùng, nhưng khó cũng không kém, vì mấy ai có thể đứng vững trước ý chí của một vị Huyền Ngọc cảnh, có lẽ từ khi Ngự Lang tông lập tông đến nay cũng chỉ có một người.
Giống như khí có thể phóng thì ý chí cũng làm được nhưng khác ở chỗ là phóng thích ý chí là một loại công pháp gây ảnh hưởng đến tinh thần nhưng nó không gây ra chết người mà chỉ làm ngất, hôn mê, còn khí thì gây ra chết người được, ví dụ như tam trưởng lão phóng khí tức và dùng khí để khiến vô số Tẩy Trần cảnh của Hạc Thần cốc tử vong.
Nếu mà ý chí của mình đủ mạnh thì có thể đứng vững được trước ảnh hưởng của người tu theo công pháp đấy nhưng điều này khó vô cùng vì nếu muốn tu luyện những công pháp có thể phóng thích ý chí thì ý chí của người đấy phải đủ mạnh nếu không thì không tu luyện được.
Sau khi khảo hạch kết thúc thì ai về nhà nấy, những người thông qua thì có thể chọn ở lại hoặc không, còn những người không thông qua thì bắt buộc phải trở về.
Ngự Lang Tông, Tổng Bộ.
Nơi đây bây giờ được canh bây giờ đang được canh phòng vô cùng nghiêm ngặt bởi vô số các trưởng lão, đệ tử vì nơi đây đang diễn ra cuộc họp của thập đại trưởng lão.
Nghị sự đường, trong phòng bây giờ chỉ có chín người đang ngồi, bao gồm cả tông chủ, vì cuộc họp này cũng không phải là cuộc họp mật nên không cần phải khởi động cấm âm trận lên.
Nhìn xung quanh một vòng Hùng Bắc lên tiếng nói:
“Mọi người cũng đã đến đủ cả rồi nhỉ, bát trưởng lão lại có việc bận không đến, hẳn là mọi người cũng biết vì sao hôm nay lại tổ chức cuộc họp này.”
Các trưởng lão nghe xong vẫn im lặng không có một ai lên tiếng thấy vậy Hùng Bắc nói tiếp:
“Vậy thì chúng ta vào việc luôn để tránh mất thời gian của mọi người, về sự việc của tam trưởng lão mọi người có ý kiến ra sao?”
“Ta đề nghị nên có một cuộc tìm kiếm.” Thất trưởng lão sau khi nghe xong thì lập tức nói, mọi người nghe vậy thì vẫn im lặng, khuôn mặt tức giận tối qua đã biến mất thay vào đó là sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng ai ở đây cũng hiểu vì khác với mọi người ở đây tam trưởng lão chính là anh trai ruột của nàng.
Hơn nữa trong tất cả mọi người ngồi ở đây nàng cũng là người nhận được tin tức tam trưởng lão mất tích muộn nhất, vì nàng là người năm nay được phân công phụ trách sự an toàn của khảo hạch.
Nghe nàng nói vậy, cửu trưởng lão lập tức lên tiếng:
“Vậy theo thất trưởng lão ai sẽ là người đi tìm?”
“Phải biết để tìm được một người như tam trưởng lão thì phải xuất động lượng người quy mô lớn hơn nữa còn phải có thực lực để tự bảo vệ bản thân mình nếu không người không tìm được thì cũng mất mạng rồi, để làm được điều đó tức là tự bảo vệ bản thân mình thì chỉ có các vị trưởng lão hoặc ít nhất là đệ tử có tu vi Hoàng Cơ cảnh, nhưng các vị trưởng lão cùng các vị đệ tử Hoàng Cơ cảnh đều được phân công đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài hoặc là bảo vệ các điểm tài nguyên quan trọng, vậy một lần nữa ta hỏi lại ai sẽ là người đi tìm?”
Nghe cửu trưởng lão nói vậy thì tất cả mọi người ở đây tuy mặt ngoài không biểu lộ điều gì nhưng trong lòng thì đều ngầm ngầm suy nghĩ.
Khác với các vị trưởng lão trong thập đại trưởng lão thì cửu trưởng lão không phải đồ đệ của đại trưởng lão cũng không ở phe ai cả mà là ở một phe trung lập riêng, nhưng không tranh với ai một lòng tu luyện, do không tranh nên không ai ghét.
“Vậy chẳng lẽ bỏ mặc tam trưởng lão?” Thất trưởng lão nghe vậy trầm giọng hỏi lại, khuôn mặt xinh đẹp bỗng trở nên nghiêm túc, khí tức bắt đầu có dấu hiệu đẩy lên hướng về cửu trưởng lão.
Hai tay đang khoanh lại, lưng tựa vào ghế cảm nhận được khí tức của Hàn Phi Yến khuôn mặt cửu trưởng lão trở nên nghiêm túc ánh mắt khóa chặt lại thất trưởng lão, khí tức cũng từ từ đấy lên hướng tới Hàn Phi Yến.
Hai cỗ khí tức đó chuẩn bị xông tới nhau thì ở chủ tọa một cỗ khí tức dịu dàng như ẩn như hiện phát ra.
“Hai vị được rồi chứ, lớn cả rồi mà.”
Hùng Bắc từ tốn nói, hai vị trưởng lão cảm nhận được cỗ khí tức đó thì dịu lại, Hùng Bắc thấy vậy gật đầu nói tiếp:
“Cả hai vị đều là rường cột của tông môn cả không cần xích mích, lục đục nội bộ của tông môn, việc quan trọng bây giờ là tam trưởng lão.”
“Thất trưởng lão nói không sai việc đi tìm tam trưởng lão bây giờ là một việc hết sức quan trọng, phải được ưu tiên, nhưng cửu trưởng lão phân tích vấn đề cũng không sai việc chúng ta thiếu nhân thủ có thực lực mạnh cũng là một vấn đề quan trọng nữa.”
“Ta đề nghị nhân thủ thiếu, chi bằng chúng ta để những tân đệ tử đi tìm kiếm phạm vi xung quanh tông môn trước, coi như là một trận lịch luyện trước khi nhập tông.”
Nhị trưởng lão nghe Hùng Bắc nói xong liền lên tiếng phản đối:
“Không được, tân đệ tử mới nhập tông tu vi còn không có, lấy cái gì mà bảo vệ bản thân, huống chi năm nay còn có hai đệ tử là công chúa của Đại Phàm Lang Triều cùng với tên tiểu tử nhất phẩm tư chất đó tuy là tìm ở khu vực gần tông môn nhưng nếu hai người đó có mệnh hệ gì thì phải làm sao?”
Ai ở đây sau khi nghe xong cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn ở Hùng Bắc, phong cách hành sự của hắn không giống như mọi ngày, bình thường tông chủ Hùng Bắc là người luôn biết nhìn trước ngó sau, nhất cử nhất động đều suy tính cho tông môn, nếu làm như vậy khác nào tự đào hố chôn mình, tự đạp đổ Ngự Lang tông,
Đại trưởng lão Mạc Hàn nghe Hùng Bắc nói vậy thì ngoài mặt không nói gì nhưng trong lòng lại có suy tính.
Ai ở đây cũng là người thông minh, tuy không có nói gì nhưng trong lòng sau một câu nói của Hùng Bắc đều suy nghĩ riêng phần mình, sau khi suy nghĩ một hồi lâu, đại trưởng lão mới lên tiếng nói:
“Ta không đồng ý việc cho tiểu tử có tư chất nhất phẩm kia tham gia đợt lịch luyện này, điều này ta không cần nói các vị cũng hiểu.”
Hùng Bắc nghe xong thì gật đầu, nhưng lại nói:
“Ngự Lang Tông chúng ta có tiêu chí đó là sự công bằng, Tôn Vân đứa nhỏ ấy giống như báu vật sợ bị mất cắp, công bằng phải có, nhưng để yên tâm ta sẽ cử hai vị trưởng lão đi giám sát để bảo đảm an toàn.”
“Nếu có vị nào không đồng ý vậy chúng ta tuân theo truyền thống là bỏ phiếu, một bên là để các tân đệ tử đi tìm kiếm một bên là không để tân đệ tử đi tìm kiếm, đợi khi nào có đủ lực lượng thì tìm kiếm sau.”
Sau một lúc kết quả đã được lộ ra, có ba phiếu không đồng ý là đại trưởng lão, nhị trưởng lão cùng cửu trưởng lão, một phiếu trắng của thập trưởng lão, còn lại đều là động thuận.
“Vậy kết quả đã rõ, cuộc tìm kiếm sẽ được mở ra.” Hùng Bắc lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.