Chương 38: Lầm Kiến
Minh Triết 0369
17/02/2022
“Cảnh giác thì tốt, nhưng không cần phải cảnh giác như vậy.”
Nói một hơi lại ho ra hai hơi, lão già sau khi ho xong thì lại nói tiếp:
“Lão phu cũng là kẻ sắp chết rồi, ngươi thận trọng như vậy để làm gì, tuy tông ta và ngươi đối địch nhưng đấy là chuyện của người lớn, ta và ngươi đều cùng một phe, chính đạo chúng ta chẳng phải có truyền thống từ bao đời nay sao phải biết yêu thương bảo vệ lẫn nhau, lá lành đùm lá rách, cây to che bão, che giông, cây nhỏ hưởng bóng râm, bóng mát.”
“Nếu đã vậy thì ân oán của người lớn thì trả thù lên trẻ con làm gì, tuy lão phu sắp chết nhưng chẳng cầu gì cao sang chỉ cầu ngươi tiếp thu y bát này của lão phu, cũng coi như là trước khi chết ta đã làm được một việc thiện là vun trồng một hạt giống tốt, còn nếu về sau ngươi ăn học thành tài thì cũng làm rạng rỡ bộ mặt của các vị tiền bối đã khuất, để các vị ấy có thể ngậm cười nơi chín suối.”
Nghe lão già ấy nói xong thì đứa trẻ nào cũng sẽ chắc chắn sẽ đồng ý mà không do dự gì, nhưng Minh Triết thì khác lời đề nghị của lão già tuy nghe thì có vẻ thích tai đấy nhưng ai biết y bát của ông là gì, hơn nữa theo như những gì lão già ấy nói là tông môn của lão già này đối địch với tông môn của hắn mà đối địch với Ngự Lang tông gần đây chỉ có Hạc Thần cốc thôi rất có thể trước mặt hắn đây là một vị trưởng lão của Hạc Thần cốc hoặc lão là người của phương khác.
Còn về lời đề nghị của lão già về việc hắn nhận y bát của lão thì hắn làm gì có lựa chọn nào khác, nếu không đồng ý thì chắc chắn sẽ chết lão già ấy chắc chắn sẽ không để hắn sống mà rời đi đâu, vì nếu lão già này là người của Hạc Thần cốc, thì bây giờ hai bên chẳng dung thứ nhau, hai tông như nước với lửa nếu không phải ngươi chết thì là ta chết, nếu mà để một đứa trẻ của Ngự Lang tông biết vị trí của một vị trưởng lão của Hạc Thần cốc chạy về thì làm sao, đương nhiên là viện binh của Ngự Lang tông sẽ kéo đến đây để mà vây giết, vì Ngự Lang tông bây giờ còn hận không đuổi cùng diệt tận được Hạc Thần cốc.
Nếu mà Hạc Thần cốc còn nguyên vẹn cả tông thì Ngự Lang tông không sợ vì sức mạnh của Ngự Lang tông cũng phải gấp mấy lần Hạc Thần cốc, chỉ cần phái một vị trong thập đại trưởng lão ra thôi cũng đã đủ để tiêu diệt Hạc Thần cốc rồi, nhưng bây giờ Hạc Thần cốc các hạt giống tông môn thì trốn chạy hết, ba vị cốc chủ thì hai vị chết, một vị cũng chạy trốn, bây giờ mà để cho một vị cốc chủ hồi phục, các hạt giống tương lai trưởng thành quay lại trả thù thì sao, đánh trực diện thì Ngự Lang tông không sợ nhưng nếu mà đánh theo kiểu du kích thì mệt.
Biết không còn đường nào hắn đành ngậm ngùi đồng ý, giả bộ hợp tác:
“Tốt, vậy y bát của ông tôi lấy ở đâu.”
“Tiểu tử ngươi nói thế là ta mừng rồi, ngươi có thấy ở phần bụng ta có hào quang phát sánh không, tuy nó mờ mờ.” Lão già nói.
Nhìn vào phần bụng của lão già thì đúng là có hào quang thật, Minh Triết đáp:
“Tôi thấy rồi bây giờ phải làm gì nữa.”
“Tiểu tử ngươi phải sửa lại cách xưng hô đi, nếu ngươi cứ nói thế này trưởng bối đánh ngươi chết, ngươi có con dao nào không tốt nhất là loại nhất phẩm.” Lão già cười rồi nói.
Nghe thấy thế Minh Triết cũng thấy lạ mà hỏi lại:
“Lão muốn ta rạch bụng lão?”
Lão già nghe vậy thì gật đầu, nói tiếp:
“Tốt ngươi đã hiểu rồi vậy thì đã biết cách làm thực hành đi, sau khi mổ bụng ta ra, thì ở trong đó sẽ có một viên ngọc cỡ một đốt ngón tay, lấy ra xong thì ngay lập tức nuốt nó vào con đường tu hành của ngươi về sau sẽ dễ như đi chơi.”
Không nói gì cả mà chỉ im lặng làm thôi, con dao nhỏ cầm trên tay được khí tức của hắn bao bọc lại, một cú đâm thẳng vào bụng của lão già.
Nhưng cho dù là dao nhất phẩm thì cũng làm gì đâm vào thể xác tam giai của lão già, tu vi càng lên cao thì mọi thứ càng thay đổi, muốn lấy một con dao nhất phẩm đâm tổn thương lão già này cũng giống như thể là lấy chứng đạp vào đá vậy, thế nhưng mặc dù hắn đã biết là lấy chứng đạp vào đá, hắn vẫn làm.
Thấy hắn làm mãi chẳng được lão già nở một nụ cười tay bỗng xuất thủ nắm chặt lấy cổ tay của hắn, khí của lão già bọc lấy con dao lại sau đó khống chế tay đang dùng dao của hắn đâm thẳng vào bụng mình.
Dao đâm vào bụng lão già rên “ư, ử” như chó chết vậy, mặc dù lão già đang truyền khí để bọc con dao lại nhưng sau khi đâm vào hắn lại có thể khống chế tay mình được, rạch rạch thêm một vài đường sau đó rút con dao ra lại đâm xuống một lần nữa, lão già lại tiếp tục rên “ư, ử.
Đương nhiên trước khi đâm dao vào bụng hắn cũng đã sờ qua rồi, chỗ nào cứng cứng ở bụng vậy thì là chỗ đó, sau khi lần thứ ba đâm xuống khoét một lỗ ở bụng lão già hắn lôi ra được một viên ngọc màu xanh da trời.
Nhìn thấy viên ngọc hắn có hơi chần chừ, chỉ cần nhìn qua viên ngọc thôi hắn có thể chắc chắn đến tám, chín phần đây là đan điền của lão già nhưng bằng pháp môn nào đó mà nó đã trở thành như thế này rồi.
Đan điền là nơi chứa năng lượng, bây giờ đan điền đã bị lấy mất đi, cái bình chứa năng lượng cũng biến mất, bây giờ năng lượng dù có sản xuất được thì cũng không có chỗ chứa lão già này chính thức phế, trở lại làm người bình thường tuy còn tu vi Huyền Ngọc cảnh, không chính xác hơn là cái xác thân của Huyền Ngọc cảnh, tu vi Huyền Ngọc cảnh bây giờ chỉ còn là cái danh mà thôi, những cái khác thì không còn nữa rồi.
Mất đan điền tu vi không thể tiến thêm được nữa, mất đan điền không thể thi triển thuật pháp được nữa, mất đan điền không thể vận khí được nữa, trừ khi có thể chữa lại đan điền nếu không, một trong ba đại cốc chủ của Hạc Thần cốc, cao thủ Huyền Ngọc cảnh bát tầng bá chủ một phương, danh tiếng một thời Hoàng Chung giờ đã phế rồi.
“Nuốt đi.”
Lão già cố gắng, gượng ép vận khí một lần trước khi nó hoàn toàn tán loạn để ép Minh Triết uống, tuy chần chừ nhưng Minh Triết hắn vẫn nuốt viên nội đan kia xuống vì khi đan điền bị tách ra khỏi cơ thể phải mất một lúc lâu sau thì năng lượng mới tán loạn hoàn toàn điều này tùy thuộc vào mỗi người, nhưng đợi đến lúc đó thì hắn cũng đã chết rồi.
Đan điền nuốt xuống bụng, một hơi, hai hơi hắn vẫn chưa thấy có vấn đề gì cả bỗng, bụng của hắn đang bình thường thì nóng lên như lửa đốt, hắn ôm bụng, quằn quại, trừng mắt nhìn lão già trong đau đớn.
Hai hàm răng nghiến chặt, nước mắt giàn giụa chảy ra như mưa từ đôi mắt hắn, lão già thấy cảnh tượng như này thì cười như điên:
“HAHAHAHAHAHAHAHAHA, …”
“Ngự Lang tông tiêu diệt tông môn của ta, sát hại đệ tử của ta, tuy không diệt sạch được đám súc vật đó nhưng kéo theo một hạt giống tương lai của Ngự Lang tông chết cùng thì ta cũng đã hả dạ rồi.”
“Chết đi tiểu tử, có trách thì cứ trách Ngự Lang tông đã diệt đi Hạc Thần cốc đừng có trách ta, kiếp sau có đầu thai làm người thì nhớ là chọn tông môn cho cẩn thận.”
Nói xong thì lão già tiếp tục cười như điên:
“HAHAHAHAHAHAHAHAHA, …”
Nói một hơi lại ho ra hai hơi, lão già sau khi ho xong thì lại nói tiếp:
“Lão phu cũng là kẻ sắp chết rồi, ngươi thận trọng như vậy để làm gì, tuy tông ta và ngươi đối địch nhưng đấy là chuyện của người lớn, ta và ngươi đều cùng một phe, chính đạo chúng ta chẳng phải có truyền thống từ bao đời nay sao phải biết yêu thương bảo vệ lẫn nhau, lá lành đùm lá rách, cây to che bão, che giông, cây nhỏ hưởng bóng râm, bóng mát.”
“Nếu đã vậy thì ân oán của người lớn thì trả thù lên trẻ con làm gì, tuy lão phu sắp chết nhưng chẳng cầu gì cao sang chỉ cầu ngươi tiếp thu y bát này của lão phu, cũng coi như là trước khi chết ta đã làm được một việc thiện là vun trồng một hạt giống tốt, còn nếu về sau ngươi ăn học thành tài thì cũng làm rạng rỡ bộ mặt của các vị tiền bối đã khuất, để các vị ấy có thể ngậm cười nơi chín suối.”
Nghe lão già ấy nói xong thì đứa trẻ nào cũng sẽ chắc chắn sẽ đồng ý mà không do dự gì, nhưng Minh Triết thì khác lời đề nghị của lão già tuy nghe thì có vẻ thích tai đấy nhưng ai biết y bát của ông là gì, hơn nữa theo như những gì lão già ấy nói là tông môn của lão già này đối địch với tông môn của hắn mà đối địch với Ngự Lang tông gần đây chỉ có Hạc Thần cốc thôi rất có thể trước mặt hắn đây là một vị trưởng lão của Hạc Thần cốc hoặc lão là người của phương khác.
Còn về lời đề nghị của lão già về việc hắn nhận y bát của lão thì hắn làm gì có lựa chọn nào khác, nếu không đồng ý thì chắc chắn sẽ chết lão già ấy chắc chắn sẽ không để hắn sống mà rời đi đâu, vì nếu lão già này là người của Hạc Thần cốc, thì bây giờ hai bên chẳng dung thứ nhau, hai tông như nước với lửa nếu không phải ngươi chết thì là ta chết, nếu mà để một đứa trẻ của Ngự Lang tông biết vị trí của một vị trưởng lão của Hạc Thần cốc chạy về thì làm sao, đương nhiên là viện binh của Ngự Lang tông sẽ kéo đến đây để mà vây giết, vì Ngự Lang tông bây giờ còn hận không đuổi cùng diệt tận được Hạc Thần cốc.
Nếu mà Hạc Thần cốc còn nguyên vẹn cả tông thì Ngự Lang tông không sợ vì sức mạnh của Ngự Lang tông cũng phải gấp mấy lần Hạc Thần cốc, chỉ cần phái một vị trong thập đại trưởng lão ra thôi cũng đã đủ để tiêu diệt Hạc Thần cốc rồi, nhưng bây giờ Hạc Thần cốc các hạt giống tông môn thì trốn chạy hết, ba vị cốc chủ thì hai vị chết, một vị cũng chạy trốn, bây giờ mà để cho một vị cốc chủ hồi phục, các hạt giống tương lai trưởng thành quay lại trả thù thì sao, đánh trực diện thì Ngự Lang tông không sợ nhưng nếu mà đánh theo kiểu du kích thì mệt.
Biết không còn đường nào hắn đành ngậm ngùi đồng ý, giả bộ hợp tác:
“Tốt, vậy y bát của ông tôi lấy ở đâu.”
“Tiểu tử ngươi nói thế là ta mừng rồi, ngươi có thấy ở phần bụng ta có hào quang phát sánh không, tuy nó mờ mờ.” Lão già nói.
Nhìn vào phần bụng của lão già thì đúng là có hào quang thật, Minh Triết đáp:
“Tôi thấy rồi bây giờ phải làm gì nữa.”
“Tiểu tử ngươi phải sửa lại cách xưng hô đi, nếu ngươi cứ nói thế này trưởng bối đánh ngươi chết, ngươi có con dao nào không tốt nhất là loại nhất phẩm.” Lão già cười rồi nói.
Nghe thấy thế Minh Triết cũng thấy lạ mà hỏi lại:
“Lão muốn ta rạch bụng lão?”
Lão già nghe vậy thì gật đầu, nói tiếp:
“Tốt ngươi đã hiểu rồi vậy thì đã biết cách làm thực hành đi, sau khi mổ bụng ta ra, thì ở trong đó sẽ có một viên ngọc cỡ một đốt ngón tay, lấy ra xong thì ngay lập tức nuốt nó vào con đường tu hành của ngươi về sau sẽ dễ như đi chơi.”
Không nói gì cả mà chỉ im lặng làm thôi, con dao nhỏ cầm trên tay được khí tức của hắn bao bọc lại, một cú đâm thẳng vào bụng của lão già.
Nhưng cho dù là dao nhất phẩm thì cũng làm gì đâm vào thể xác tam giai của lão già, tu vi càng lên cao thì mọi thứ càng thay đổi, muốn lấy một con dao nhất phẩm đâm tổn thương lão già này cũng giống như thể là lấy chứng đạp vào đá vậy, thế nhưng mặc dù hắn đã biết là lấy chứng đạp vào đá, hắn vẫn làm.
Thấy hắn làm mãi chẳng được lão già nở một nụ cười tay bỗng xuất thủ nắm chặt lấy cổ tay của hắn, khí của lão già bọc lấy con dao lại sau đó khống chế tay đang dùng dao của hắn đâm thẳng vào bụng mình.
Dao đâm vào bụng lão già rên “ư, ử” như chó chết vậy, mặc dù lão già đang truyền khí để bọc con dao lại nhưng sau khi đâm vào hắn lại có thể khống chế tay mình được, rạch rạch thêm một vài đường sau đó rút con dao ra lại đâm xuống một lần nữa, lão già lại tiếp tục rên “ư, ử.
Đương nhiên trước khi đâm dao vào bụng hắn cũng đã sờ qua rồi, chỗ nào cứng cứng ở bụng vậy thì là chỗ đó, sau khi lần thứ ba đâm xuống khoét một lỗ ở bụng lão già hắn lôi ra được một viên ngọc màu xanh da trời.
Nhìn thấy viên ngọc hắn có hơi chần chừ, chỉ cần nhìn qua viên ngọc thôi hắn có thể chắc chắn đến tám, chín phần đây là đan điền của lão già nhưng bằng pháp môn nào đó mà nó đã trở thành như thế này rồi.
Đan điền là nơi chứa năng lượng, bây giờ đan điền đã bị lấy mất đi, cái bình chứa năng lượng cũng biến mất, bây giờ năng lượng dù có sản xuất được thì cũng không có chỗ chứa lão già này chính thức phế, trở lại làm người bình thường tuy còn tu vi Huyền Ngọc cảnh, không chính xác hơn là cái xác thân của Huyền Ngọc cảnh, tu vi Huyền Ngọc cảnh bây giờ chỉ còn là cái danh mà thôi, những cái khác thì không còn nữa rồi.
Mất đan điền tu vi không thể tiến thêm được nữa, mất đan điền không thể thi triển thuật pháp được nữa, mất đan điền không thể vận khí được nữa, trừ khi có thể chữa lại đan điền nếu không, một trong ba đại cốc chủ của Hạc Thần cốc, cao thủ Huyền Ngọc cảnh bát tầng bá chủ một phương, danh tiếng một thời Hoàng Chung giờ đã phế rồi.
“Nuốt đi.”
Lão già cố gắng, gượng ép vận khí một lần trước khi nó hoàn toàn tán loạn để ép Minh Triết uống, tuy chần chừ nhưng Minh Triết hắn vẫn nuốt viên nội đan kia xuống vì khi đan điền bị tách ra khỏi cơ thể phải mất một lúc lâu sau thì năng lượng mới tán loạn hoàn toàn điều này tùy thuộc vào mỗi người, nhưng đợi đến lúc đó thì hắn cũng đã chết rồi.
Đan điền nuốt xuống bụng, một hơi, hai hơi hắn vẫn chưa thấy có vấn đề gì cả bỗng, bụng của hắn đang bình thường thì nóng lên như lửa đốt, hắn ôm bụng, quằn quại, trừng mắt nhìn lão già trong đau đớn.
Hai hàm răng nghiến chặt, nước mắt giàn giụa chảy ra như mưa từ đôi mắt hắn, lão già thấy cảnh tượng như này thì cười như điên:
“HAHAHAHAHAHAHAHAHA, …”
“Ngự Lang tông tiêu diệt tông môn của ta, sát hại đệ tử của ta, tuy không diệt sạch được đám súc vật đó nhưng kéo theo một hạt giống tương lai của Ngự Lang tông chết cùng thì ta cũng đã hả dạ rồi.”
“Chết đi tiểu tử, có trách thì cứ trách Ngự Lang tông đã diệt đi Hạc Thần cốc đừng có trách ta, kiếp sau có đầu thai làm người thì nhớ là chọn tông môn cho cẩn thận.”
Nói xong thì lão già tiếp tục cười như điên:
“HAHAHAHAHAHAHAHAHA, …”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.