Chương 44: Luyện Dược
Minh Triết 0369
17/02/2022
Nhìn viên đan dược rồi nắm chặt nó trong lòng bàn tay, bây giờ Tôn Vân hắn có thể chắc chắn được một điều là Hùng Bắc đã quyết tâm bồi dưỡng hắn trở thành tông chủ tương lai, bằng chứng là bao nhiêu tài nguyên, đan dược quý Hùng Bắc đều dành cho hắn cả.
Điều này cũng không có gì bất ngờ cả vì nếu hắn là Hùng Bắc thì hắn cũng làm vậy, không nói đến năng lực kia chỉ nói đến tư chất, một tên đệ tử có tư chất nhất phẩm ở nơi đây cũng đã là một trong số những yếu tố quan trọng để bồi dưỡng cho vị trí tông chủ rồi.
Tư chất đã có còn về năng lực quản lý tông môn điều này thì càng dễ xử lý hơn, chỉ cần quan sát, dạy dỗ, chỉ ra những chỗ sai lầm, đưa ra những bài học kinh nghiệm thì chỉ cần không ngu dốt quá ai cũng làm được, còn nếu mà ngu dốt quá thì cũng có thể làm tông chủ trên cái danh để trấn áp bốn phương, còn tông môn thì tìm người có năng lực để đứng sau quản lý.
Bởi vì vị trí tông chủ đâu phải chỉ là quản lý tông môn không đâu, nó còn là một biểu tượng để đệ tử noi theo mà học tập, kẻ thù nhìn thấy mà sợ hãi.
Viên đan dược này có tên là Nhất Thăng đan, tuy chỉ có phẩm cấp là nhất phẩm thôi nhưng lại vô cùng trân quý và được nhiều người săn đón trên thị trường, đặt biệt là những đối tượng có tư chất thấp, Nhất Thăng đan tên gần như ý nghĩa người ăn vào sẽ ngay lập tức tăng một tiểu cảnh giới, vì viên đan dược này chỉ có phẩm chất nhất phẩm thôi nên nó chỉ có tác dụng đối với Tẩy Trần cảnh tu vi.
Nếu là những vị đệ tử Tẩy Trần cẩnh bình thường sau khi biết được tác dụng này thường sẽ để dành đến khi tu vi đạt đến Tẩy Trần cảnh bát giai sau đó nuốt vào thăng lên cửu giai luôn nhưng hắn là người từng trải có nhiều kinh nghiệm hơn nên sẽ không làm vậy, ăn thì lúc nào ăn chẳng được bởi vì tác dụng như nhau.
Bởi vì hắn biết khoảng cách của mỗi tiểu cảnh giới đều như nhau, nghĩa là khoảng cách của Tẩy Trần cảnh nhất tầng lên nhị tầng với khoảng cách từ Tẩy Trần cảnh bát tầng lên cửu tầng là bằng nhau, thế nên, ăn bây giờ hoặc là để dành đến khi đạt đến bát phẩm rồi mới ăn thì công dụng của viên thuốc vẫn chẳng thay đổi.
Tác dụng của viên thuốc thì không đổi nhưng có một thứ khác thay đổi đó chính là dược lực, đan dược nó cũng giống như một món ăn vậy nếu không có thủ đoạn để bảo quản thực phẩm thì để lâu món ăn sẽ bị hỏng.
Mà ở đây Tôn Vân hắn làm gì có thủ đoạn để bảo quản đan dược thế nên ăn luôn bay giờ là tốt nhất.
Đứng lên chuẩn bị bước vào phòng ngủ để bế quan thì thấy Mục Bạch đang quét nhà Tôn Vân hắn mới vẫy tay gọi lại:
“Mục đệ, mấy ngày tới nếu có khách đến mà không có chuyện gì quan trọng thì bảo với họ là ta đang bế quan tu luyện, cơm tối nay và mấy ngàu nữa ngươi tự nấu, tự ăn đi, ta không ăn.”
Mục Bạch nghe vậy vâng dạ gật đầu rồi đi quét nhà tiếp, Tôn Vân thấy thế thì mỉm cười bước vào phòng ngủ bắt đầu bế quan tu luyện.
Để phòng tránh việc Hùng Bắc nghi ngờ trước khi nhận bức thư này hắn đã gửi một bức thư trước để hỏi Hùng Bắc cách tu luyện rồi, còn về viên đan dược này tuy hắn biết công dụng nhưng trong thư Hùng Bắc không có nói đến thế nên hắn đoán đây là một phép thử Hùng Bắc dành cho hắn để xem hắn có năng lực tiên tri thật không hay là có ẩn tình gì trong đấy, đối với việc này hắn lựa chọn là sau khi phá cảnh xong sẽ chạy sang chỗ Hùng Bắc để hỏi công dụng của thuốc rồi mới ăn để tránh sự nghi ngờ.
Nhà của Minh Triết.
Lúc này ở trong nhà Cẩn Y đang ở trong phòng của nàng để tu luyện, Minh Triết đang ngồi ở bàn ăn để đọc một bức thư, bức thư còn mới vừa được người đưa thư giao đến, sau khi đọc qua thì về cơ bản đây là một bức thư nhập học, nội dung thì đơn giản thôi các vị đệ tử mới nhập tông thì phải đi học nội quy, lịch sử cùng một số kiến thức trong tu hành, lớp học bắt đầu từ sau mười ngày và khi đi học bắt buộc phải mặc đồng phục dành cho đệ tử ngoại môn.
Mười ngày sau.
Mười ngày cứ ngỡ là một khoảng thời gian dài nhưng nhanh chóng trôi qua, sách đọc hết Minh Triết hắn đã đem trả lại, tu vi thì tạm thời không cần phải đột phá, trong mười ngày ấy Minh Triết hắn có nghiên cứu thêm về công pháp của Hạc Thần cốc, bằng những kinh nghiệm, kiến thức, ký ức của hắn thì cuối cùng cũng đưa ra một bước đột phá mới cho công pháp của Cẩn Y tức là bây giờ nàng không cần phải ăn uống ngủ nghỉ nữa mà có thể liên tục tu luyện cho đến khi hấp thụ viên đan dược xong mà không chết.
Tất nhiên người bình thường không ăn thì không sống được, Cẩn Y cũng thế nhưng lại khác ở chỗ là nàng bây giờ không ăn những món ăn bình thường như cơm cá, gạo, thịt nữa mà ăn một cái gọi là hỷ lạc giống như khi Minh Triết hắn nhập thiền vậy, nhưng cái hỷ lạc của hắn khi nhập thiền khác với cái hỷ lạc nàng đang ăn bây giờ nên hắn gọi cái hỷ lạc của nàng là giả hỷ lạc.
Bên kia tại nhà của Tôn Vân.
Sau mười ngày Tôn Vân hắn đã kết thúc quá trình bế quan, tu vi hiện tại đã là Tẩy Trần cảnh nhị phẩm đỉnh phong, gần chạm đến cánh cửa của Tẩy Trần cảnh tam giai rồi, tốc độ này phải nói là rất nhanh nếu so với tư chất tam phẩm nhưng Tôn Vân hắn phải kiềm chế lại tốc độ của mình để tránh việc căn cơ bất ổn.
Khi hắn kết thúc quá trình bế quan lúc này trời đã tối rồi, nhìn ra ngoài cửa sổ miệng hắn lẩm bẩm:
“Bây giờ hẳn đã là giữa giờ dậu rồi, không biết Mục Bạch đã làm cơm chưa.”
Hắn không phải như Cẩn Y hoặc là Minh Triết có thể tu luyện liên tục mà không ngừng nghỉ được, công nhận một điều là trên thị trường cũng có bán mấy loại đan dược dùng để ích cốc nhưng hắn vẫn là người thường vẫn cần phải nghỉ ngơi.
Hôm nọ ngay sau khi đột phá hắn đã mang viên đan dược chạy qua chỗ Hùng Bắc, nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ là Tôn Vân mượn việc hỏi công dụng của đan dược để khoe thành quả của mình đối với Hùng Bắc, đấy chính là điều mà Tôn Vân hướng mọi người nghĩ tới, không thể hiện mình ngu quá cũng không biểu lộ sự thông minh mà hướng mọi người nghĩ tới đây chỉ là sự lanh lợi của một đứa trẻ muốn được người khác công nhận mà thôi.
Dù sao tuổi tác của Tôn Vân mọi người nhìn vào thì đâu có lớn cũng chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, tuổi còn trẻ mà có trí thông minh của người già thì không phải không có mà hiếm vô cùng, nhưng tuổi còn trẻ mà có trí thông minh của ông già thì ắt sẽ bị người khác đố kỵ ngay thế nên hắn mới không dám thể hiện quá mức.
Còn nếu biểu hiện ngu quá thì cũng không được vì một trong những nguyện vọng của hắn trong kiếp này đó chính là trở thành tông chủ của Ngự Lang tông, mà nếu muốn trở thành tông chủ thì phải thỏa mãn ba điều phải có thực lực, năng lực và sự ủng hộ ba điều đó thiếu một điều cũng không được, nếu mà hắn biểu hiện ngu quá thì sẽ bị người khác coi thường lúc đó nếu muốn tìm kiếm sự ủng hộ thì sẽ rất khó thế nên những gì hắn làm bây giờ là hợp lý nhất rồi.
Điều này cũng không có gì bất ngờ cả vì nếu hắn là Hùng Bắc thì hắn cũng làm vậy, không nói đến năng lực kia chỉ nói đến tư chất, một tên đệ tử có tư chất nhất phẩm ở nơi đây cũng đã là một trong số những yếu tố quan trọng để bồi dưỡng cho vị trí tông chủ rồi.
Tư chất đã có còn về năng lực quản lý tông môn điều này thì càng dễ xử lý hơn, chỉ cần quan sát, dạy dỗ, chỉ ra những chỗ sai lầm, đưa ra những bài học kinh nghiệm thì chỉ cần không ngu dốt quá ai cũng làm được, còn nếu mà ngu dốt quá thì cũng có thể làm tông chủ trên cái danh để trấn áp bốn phương, còn tông môn thì tìm người có năng lực để đứng sau quản lý.
Bởi vì vị trí tông chủ đâu phải chỉ là quản lý tông môn không đâu, nó còn là một biểu tượng để đệ tử noi theo mà học tập, kẻ thù nhìn thấy mà sợ hãi.
Viên đan dược này có tên là Nhất Thăng đan, tuy chỉ có phẩm cấp là nhất phẩm thôi nhưng lại vô cùng trân quý và được nhiều người săn đón trên thị trường, đặt biệt là những đối tượng có tư chất thấp, Nhất Thăng đan tên gần như ý nghĩa người ăn vào sẽ ngay lập tức tăng một tiểu cảnh giới, vì viên đan dược này chỉ có phẩm chất nhất phẩm thôi nên nó chỉ có tác dụng đối với Tẩy Trần cảnh tu vi.
Nếu là những vị đệ tử Tẩy Trần cẩnh bình thường sau khi biết được tác dụng này thường sẽ để dành đến khi tu vi đạt đến Tẩy Trần cảnh bát giai sau đó nuốt vào thăng lên cửu giai luôn nhưng hắn là người từng trải có nhiều kinh nghiệm hơn nên sẽ không làm vậy, ăn thì lúc nào ăn chẳng được bởi vì tác dụng như nhau.
Bởi vì hắn biết khoảng cách của mỗi tiểu cảnh giới đều như nhau, nghĩa là khoảng cách của Tẩy Trần cảnh nhất tầng lên nhị tầng với khoảng cách từ Tẩy Trần cảnh bát tầng lên cửu tầng là bằng nhau, thế nên, ăn bây giờ hoặc là để dành đến khi đạt đến bát phẩm rồi mới ăn thì công dụng của viên thuốc vẫn chẳng thay đổi.
Tác dụng của viên thuốc thì không đổi nhưng có một thứ khác thay đổi đó chính là dược lực, đan dược nó cũng giống như một món ăn vậy nếu không có thủ đoạn để bảo quản thực phẩm thì để lâu món ăn sẽ bị hỏng.
Mà ở đây Tôn Vân hắn làm gì có thủ đoạn để bảo quản đan dược thế nên ăn luôn bay giờ là tốt nhất.
Đứng lên chuẩn bị bước vào phòng ngủ để bế quan thì thấy Mục Bạch đang quét nhà Tôn Vân hắn mới vẫy tay gọi lại:
“Mục đệ, mấy ngày tới nếu có khách đến mà không có chuyện gì quan trọng thì bảo với họ là ta đang bế quan tu luyện, cơm tối nay và mấy ngàu nữa ngươi tự nấu, tự ăn đi, ta không ăn.”
Mục Bạch nghe vậy vâng dạ gật đầu rồi đi quét nhà tiếp, Tôn Vân thấy thế thì mỉm cười bước vào phòng ngủ bắt đầu bế quan tu luyện.
Để phòng tránh việc Hùng Bắc nghi ngờ trước khi nhận bức thư này hắn đã gửi một bức thư trước để hỏi Hùng Bắc cách tu luyện rồi, còn về viên đan dược này tuy hắn biết công dụng nhưng trong thư Hùng Bắc không có nói đến thế nên hắn đoán đây là một phép thử Hùng Bắc dành cho hắn để xem hắn có năng lực tiên tri thật không hay là có ẩn tình gì trong đấy, đối với việc này hắn lựa chọn là sau khi phá cảnh xong sẽ chạy sang chỗ Hùng Bắc để hỏi công dụng của thuốc rồi mới ăn để tránh sự nghi ngờ.
Nhà của Minh Triết.
Lúc này ở trong nhà Cẩn Y đang ở trong phòng của nàng để tu luyện, Minh Triết đang ngồi ở bàn ăn để đọc một bức thư, bức thư còn mới vừa được người đưa thư giao đến, sau khi đọc qua thì về cơ bản đây là một bức thư nhập học, nội dung thì đơn giản thôi các vị đệ tử mới nhập tông thì phải đi học nội quy, lịch sử cùng một số kiến thức trong tu hành, lớp học bắt đầu từ sau mười ngày và khi đi học bắt buộc phải mặc đồng phục dành cho đệ tử ngoại môn.
Mười ngày sau.
Mười ngày cứ ngỡ là một khoảng thời gian dài nhưng nhanh chóng trôi qua, sách đọc hết Minh Triết hắn đã đem trả lại, tu vi thì tạm thời không cần phải đột phá, trong mười ngày ấy Minh Triết hắn có nghiên cứu thêm về công pháp của Hạc Thần cốc, bằng những kinh nghiệm, kiến thức, ký ức của hắn thì cuối cùng cũng đưa ra một bước đột phá mới cho công pháp của Cẩn Y tức là bây giờ nàng không cần phải ăn uống ngủ nghỉ nữa mà có thể liên tục tu luyện cho đến khi hấp thụ viên đan dược xong mà không chết.
Tất nhiên người bình thường không ăn thì không sống được, Cẩn Y cũng thế nhưng lại khác ở chỗ là nàng bây giờ không ăn những món ăn bình thường như cơm cá, gạo, thịt nữa mà ăn một cái gọi là hỷ lạc giống như khi Minh Triết hắn nhập thiền vậy, nhưng cái hỷ lạc của hắn khi nhập thiền khác với cái hỷ lạc nàng đang ăn bây giờ nên hắn gọi cái hỷ lạc của nàng là giả hỷ lạc.
Bên kia tại nhà của Tôn Vân.
Sau mười ngày Tôn Vân hắn đã kết thúc quá trình bế quan, tu vi hiện tại đã là Tẩy Trần cảnh nhị phẩm đỉnh phong, gần chạm đến cánh cửa của Tẩy Trần cảnh tam giai rồi, tốc độ này phải nói là rất nhanh nếu so với tư chất tam phẩm nhưng Tôn Vân hắn phải kiềm chế lại tốc độ của mình để tránh việc căn cơ bất ổn.
Khi hắn kết thúc quá trình bế quan lúc này trời đã tối rồi, nhìn ra ngoài cửa sổ miệng hắn lẩm bẩm:
“Bây giờ hẳn đã là giữa giờ dậu rồi, không biết Mục Bạch đã làm cơm chưa.”
Hắn không phải như Cẩn Y hoặc là Minh Triết có thể tu luyện liên tục mà không ngừng nghỉ được, công nhận một điều là trên thị trường cũng có bán mấy loại đan dược dùng để ích cốc nhưng hắn vẫn là người thường vẫn cần phải nghỉ ngơi.
Hôm nọ ngay sau khi đột phá hắn đã mang viên đan dược chạy qua chỗ Hùng Bắc, nếu người ngoài nhìn vào thì sẽ nghĩ là Tôn Vân mượn việc hỏi công dụng của đan dược để khoe thành quả của mình đối với Hùng Bắc, đấy chính là điều mà Tôn Vân hướng mọi người nghĩ tới, không thể hiện mình ngu quá cũng không biểu lộ sự thông minh mà hướng mọi người nghĩ tới đây chỉ là sự lanh lợi của một đứa trẻ muốn được người khác công nhận mà thôi.
Dù sao tuổi tác của Tôn Vân mọi người nhìn vào thì đâu có lớn cũng chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, tuổi còn trẻ mà có trí thông minh của người già thì không phải không có mà hiếm vô cùng, nhưng tuổi còn trẻ mà có trí thông minh của ông già thì ắt sẽ bị người khác đố kỵ ngay thế nên hắn mới không dám thể hiện quá mức.
Còn nếu biểu hiện ngu quá thì cũng không được vì một trong những nguyện vọng của hắn trong kiếp này đó chính là trở thành tông chủ của Ngự Lang tông, mà nếu muốn trở thành tông chủ thì phải thỏa mãn ba điều phải có thực lực, năng lực và sự ủng hộ ba điều đó thiếu một điều cũng không được, nếu mà hắn biểu hiện ngu quá thì sẽ bị người khác coi thường lúc đó nếu muốn tìm kiếm sự ủng hộ thì sẽ rất khó thế nên những gì hắn làm bây giờ là hợp lý nhất rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.