Vạn Cổ Truyện

Chương 32: Mồi Nhử

Minh Triết 0369

17/02/2022

Còn nếu muốn săn báo thì lại là một chuyện khác, giống như hổ, báo thường đi săn một mình và chỉ đi săn chung cùng với con cái trong thời kỳ giao phối, nghe thì có vẻ dễ dàng hơn nhưng thật ra lại không phải.

Bởi vì vượt qua cả hổ và sư tử trong các loài mèo lớn thì báo là loài có lực cắn mạnh nhất, trừ báo săn ra vì răng và hàm của chúng vô cùng yếu, hiện tại hắn không biết trong rừng này có loại báo gì và có mấy loại báo nhưng hắn biết chắc chắn một điều nếu bây giờ hắn đánh nhau trực tiếp với một con báo, trừ báo săn ra thì hắn chết chắc.

Đang đi trên đường thì hắn tự nhiên dừng lại bỗng thấy phía trước có một con báo đang rình ở trong bụi, hướng mà con báo rình lại là một cô gái tuổi khoảng chừng mười tám, đôi mươi, nhìn bộ dạng này hẳn là vừa mới đi vệ sinh xong.

Có vẻ như con báo này không nhận ra hắn mặc dù hắn đang đứng ở vị trí khá gần với nó có thể là do nó đang quá tập trung đối với con mồi, nhưng đôi tai chẳng nhẽ không nghe thấy, hoặc một phần khác là do hắn vừa bôi lá của cây Không Mùi lên người nên điều đó khiến cho nó không nhận ra được một trong hai trường hợp đấy hoặc là một trường hợp nào khác nữa ví dụ như đôi tai của nó có thể bị điếc chẳng hạn, hắn đoán vậy nhưng dù là trường hợp nào thì đây cũng là một cơ hội tốt, nhẹ nhàng ẩn mình vào một cái bụi hắn chốn ở trong đấy.

---------

Chú Thích: Cây Không Mùi, có ngoại hình giống cây Kháng Dại y như đúc cho dù đứng gần nhìn kỹ quan sát mọi hướng cũng không thể phân biệt được, nhưng cây Không Mùi có một đặc điểm là nó chẳng có mùi gì cả, thế nên muốn phân biệt thì phải đến gần và ngửi, có mùi là Kháng Dại, không mùi là Không Mùi, tác dụng cũng như tên gọi, giống như cây Kháng Dại thân cây của nó không có tác dụng gì cả nhưng nếu lấy lá của nó bôi lên khắp người thì trong vòng nửa tiếng những chỗ mà dùng lá Không Mùi bôi qua thì không có mùi gì cả, lá của cây Không Mùi không thể dùng để luyện đan, cũng không thể dùng để ăn được, không phải là dược liệu không thể luyện thành đan mà kể cả có luyện nó thành đan thì ăn vào hoặc tiêu thụ trực tiếp cũng chẳng có tác dụng gì, có thể biến nó thành loại để bôi hoặc là dùng lá bôi trực tiếp.

---------

Chỉ nhìn qua cô gái là hắn có thể đoán được cô gái này là thành viên trong một nhóm, bây giờ được phân công đi gác buổi đêm để cho mọi người ngủ, nhưng trong quá trình đi gác thì buồn vệ sinh nên mới tách ra đi riêng.

Vì cô gái này là một phàm nhân, không giống phong thái của một cao thủ ẩn giấu khí tức mang tâm tư khác lắm, cũng chẳng giống người có thần trí bất ổn, nên chẳng mấy ai sẽ đi vào trong rừng một mình để dạo đêm, lại còn là khu của báo vào thời điểm này nữa, nên đội nhóm là phải có mà dạo đêm phải đổi thành gác đêm.

Nhìn thấy con báo đang ngày một tiến gần cô gái mà cô gái chẳng hay biết gì hết vẫn thản nhiên bước đi hắn cũng không có ý định báo cho cô gái biết, bởi nếu bây giờ hắn báo cho cô gái, cô gái chạy được còn hắn thì sao, bây giờ bụng hắn cũng đói nữa thế nên hắn định mượn cô gái làm mồi nhử để săn báo, ngay lúc này đây hắn đang lấy mạng sống ra để đặt cược, nhưng không chỉ riêng mạng sống của hắn mà còn của cô gái kia nữa.

Nếu mà chẳng may con báo nó có vồ chết cô gái thì liên quan gì tới hắn, mục đích của hắn là giết con báo để lấy thịt cô gái chết hay sống thì liên quan gì.

Con báo lúc này đang ngày một sát gần cô gái, con dao của hắn cũng lăm lăm chờ sẵn ở trên tay, chỉ cần nó tiến tới vồ cô gái là hắn sẽ lao vào xiên nó luôn, lá của cây Không Mùi cũng vừa mới được hắn lấy rồi bôi khoảng hai mươi phút trước.



Càng đi tới gần thì hắn có thể nhìn thấy đây là một con báo hoa mai, loài báo này khi săn mồi thường rất kiên trì cố gắng tiếp cận càng gần càng tốt, thường là trong phạm vi năm mét đến mục tiêu và khi đến gần chúng sẽ vồ lấy con mồi và giết chết.

Hắn cố gắng tiếp cận nhưng không đi quá gần mà chỉ ở một khoảng cách vừa đủ để khi con báo vồ mồi hắn có thể lao lên, con báo này có vẻ quá chú tâm đến mục tiêu mà không để ý tới một kẻ khác đang ở xung quanh.

“Gràooo”

Con báo lao lên đè cô gái xuống đất định ngoạm cô gái, ngay sau đó là tiếng hét thất thanh của cô gái vang khắp cả khu rừng.

Cùng lúc này ở trong bụi Minh Triết cũng lao ra nhảy lên lưng dùng hai chân quắp chặt vào bụng của con báo, một tay vòng qua như cự kìm khóa chặt cổ của con báo để khỏi ngã.

Đối với những con mồi lớn loài báo hoa mai thường cắn vào cổ họng hoặc bóp cổ để giết chết, đang định cắn vào cổ họng của cô gái thì ở trên lưng nó Minh Triết hắn một tay khóa cổ nó lại để hắn khỏi ngã một tay còn lại thì điên cuồng liên tục lấy dao chọc vào người nó.

Con dao này không phải là một con dao sắc thế nên phần lưỡi dao của nó là vô hại, vì tông môn thông báo bất ngờ phải đi rừng nên hắn không có chuẩn bị dụng cụ để mài dao cả, đến đó mới kiếm được hòn đá tốt để mài thành dao, mài đá thành dao tuy nó không sắc nhưng cũng có thể đâm được là tốt rồi.

Liên tục cắm ra rút vào, Minh Triết hắn không chọn chỉ đâm mỗi lưng không mà hắn chọn đâm vào những nơi dễ mất máu và có nguy cơ tử vong cao nhất.

“Gràooooooo.”

Con báo liên tục gào thét vùng vẫy trong đau đớn nhưng hắn cũng không vì thế mà dừng lại, cô gái bên dưới sau khi bị con báo đè xuống thì cũng sợ quá mà đã ngất đi rồi.

Sau một lúc người và báo vật lộn thì con báo không chịu nổi gục xuống mà chết máu tươi của con báo phun ra như mưa, cả người Minh Triết cùng cô gái đó đều nhuộm đỏ màu của máu, Minh Triết thì khá hơn một chút chỉ dính ở phía trước thôi còn cô gái thì do nằm ở dưới thế nên khi con báo gục xuống máu tươi cũng dính đầy người.



Nhờ tiếng la thất thanh của cô gái mà đồng bạn lao đến, Minh Triết sau khi giết chết con báo thì không nghỉ ngơi ngay mà ôm xác con báo lên chạy đi, đồng bạn của cô gái cũng không ở xa ngay từ khi cô gái hét lên đã chạy tới, đến nơi đều thấy cô gái đang nằm ở dưới đất, bàng hoàng khi thấy cả người nhuộm đỏ trong máu tươi.

Tuy Minh Triết chưa đi được xa nhưng quanh đây toàn là cây cối một đoạn là đã biến mất rồi, đồng bạn khi đến có người nhìn thấy vết máu thì muốn đuổi theo nhưng bị những người khác cản lại, sợ, là cảm xúc của họ.

Sau khi họ bàn bạc lại thì họ quyết đinh ôm cô gái trở về rồi báo tin cho trưởng nhóm để định đoạt.

“Đi, đi về.”

Một người nam tử sau khi chứng kiến hiện trường nói, khi nói ánh mắt vẫn hướng về hướng vết máu chảy xuống nơi cánh rừng sâu thẳm.

Bên kia Minh Triết sau khi bê con báo đến một khu đất trống hắn đặt nó xuống đất rồi đi quan sát xung quanh xem có con gì không, tiện thể đi kiếm tí củi để bắt đầu nướng thịt, nhìn về hướng vết máu hắn không lo những người khác có thể lần theo hướng vết máu để tìm ra vị trí của hắn, cái hắn lo là những con dã thú xung quanh đây, còn người …

“Ha”

Hắn cười khẩy một tiếng, một khi lệnh cấm giết người được ban bố chỉ cần không chết người thì hắn lo cái gì.

Mặc dù thời gian mà loài báo đi săn cũng đã hết nhưng cũng có những con còn đói do không săn được mồi có thể sau khi thấy xác của con báo này chúng sẽ ra đây động thủ, thế nên hắn không những không lo mà còn mong người ta tìm đến bởi khi đó càng nhiều người vào lúc này thì càng an toàn.

Cô gái kia hắn xin lỗi, vì ban đầu hắn dự tính là để con báo ngoạm mồi rồi mới lao ra, một khi răng đã ngập trong thịt, nó đã ngoạm mồi rồi thì làm gì để ý xung quanh nữa lúc đấy sẽ dễ hành sự hơn, nhưng nghĩ lại đây là tông môn chính đạo không phải gia tộc, gia tộc đa phần là huyết mạch tình thân nên đôi khi làm việc gì xấu chỉ cần không nặng quá thì có thể châm trước được, còn tông môn thì khác một tông môn chính đạo sẽ không thể để một đệ tử có hành vi ma đạo xuất hiện được, nếu các tông môn khác biết thì còn đâu thể diện của tông môn nữa, kể cả gia tộc còn không cho phép một nhà giết nhau, nói chi.

Hành vi của Minh Triết nếu như ban nãy mà để cô gái bị cắn mà không lao ra ứng cứu hoặc hò hét để thông báo cho những người xung quanh thì chắc chắn là hành vi ma đạo rồi còn gì, mà đã là phần tử ma đạo ở trong tông môn chính đạo nếu có tư chất cao nhẹ thì đi cải tạo lại, nặng thì đi diện bích hối lỗi phong cấm tu vi, còn đối với loại tư chất như Minh Triết nhẹ thì phế tu vi đuổi khỏi tông môn, nặng thì lập tức giết.

Hàng có thể thay thế, muốn là có nên phải cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook