Chương 59: Nhìn Người
Minh Triết 0369
08/03/2022
Vị tỷ tỷ ban nãy vừa ở trong cửa hàng đấy tên là Nhan Ngọc.
Sau khi nghe xong Minh Triết nói câu “đa tạ” đó rồi nhìn hắn quay lưng rời đi, cho đến khi hắn đi ra đến tận cửa rồi biến mất hoàn toàn nàng cũng không gọi lại.
Nàng làm cái nghề buôn bán dược liệu này cũng đủ lâu rồi, đúng là đôi khi nàng cũng có làm mấy trò như này để kiếm thêm một chút linh thạch nhưng cũng nhờ cái trò này mà giúp nàng nhận ra được nhiều loại người, có hai lý do mà nàng không gọi hắn lại thứ nhất ở đây là giữa chợ lại còn là nơi đông người nếu nàng gọi hắn lại như vậy thì nhiều người ở đây sẽ nhận ra và vạch trần nàng ngay, đến lúc ấy thì cái chức người quản lý cửa hàng ca sáng mà nàng bao năm phấn đấu cũng tan thành mây khói hết.
Ngự Lang tông cũng như bao tông môn, thế gia, thế lực khác luôn luôn dạy cho các đệ tử của mình phải luôn luôn ưu tiên tu vi của mình lên hàng đầu tài nguyên chỉ là thứ phụ, nếu kiếm được nhiều tài nguyên mà không dùng nó để phát triển tu vi được thì đống tài nguyên đấy so với rác cũng chẳng khác là bao, thế nên ở Ngự Lang tông những nhiệm vụ, công việc như quản lý cửa hàng, canh gác, … mỗi người một ngày nếu đã làm những công việc đấy thì nhiều nhất cũng chỉ được một ca thôi để tránh việc chăm làm việc quá mà quên mất việc tu hành của mình.
Nhưng được cái khác với những nhiệm vụ khác nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì có thể gây ra chết người thì những công việc này thắng ở chỗ là nó an toàn, nhàn hạ, chỉ cần ngồi ở trong tông làm một vài việc cuối ngày thì nhận linh thạch, còn những công việc như này nhưng nguy hiểm hơn một chút thì canh phòng các điểm tài nguyên gần biên giới tông môn vì chỗ đó hơi xa tổng bộ nơi cư chú những chiến lực chủ chốt, nhưng cũng không phải lo lắng nhiều vì mỗi một điểm tài nguyên thì sẽ có ít nhất một cho đến hai vị trưởng lão ở đấy canh phòng, những điểm tài nguyên quan trong thì sẽ có nhiều hơn tầm ba đến bốn thậm chí là mười vị, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa thì làm mấy công việc này an toàn hơn thật, tuy so với những người chăm chỉ đi làm nhiệm vụ thì tài nguyên một tháng kiếm được đúng thật là có chút không bằng nhưng nói về độ an toàn và nhàn hạ thì cái này hơn hẳn.
Quay lại hai lý do ban nãy, lý do thứ hai mà nàng không gọi Minh Triết lại là vì loại người như Minh Triết tuy không phải nhiều nhưng nàng cũng đã gặp qua mấy lần rồi, kinh nghiệm của nàng cũng đủ cho nàng biết những người như Minh Triết, cái kiểu mà từ chối thẳng thừng xong rời đi luôn mà không quay lại thì sẽ chỉ có hai loại người.
Một là loại nghèo kiết xác chẳng có nổi một đồng linh thạch nào trong người thế nên dù muốn cũng chẳng thể chi trả nổi, loại này thường là những đệ tử mới vào tông chưa thể tốt nghiệp nên chưa đi làm nhiệm vụ được mỗi tháng chỉ có trông cậy vào mấy trăm viên linh thạch mà tông môn cung cấp cho hoặc là những người không biết quản lý chi tiêu mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu không có sự dành dụm, suy đi tính lại nàng nghĩ Minh Triết hắn thuộc loại đầu tiên vì tuy hắn không chính miệng thừa nhận nhưng khi nàng hỏi hắn về vấn đề ấy hắn gật đầu thì có vẻ đúng là vậy hoặc là hắn nói dối nhưng lúc đấy hắn muốn nói dối để làm gì hơn nữa đến tên của linh thảo hắn còn có sự nhầm lẫn.
Trường hợp nhầm lẫn thì một số đệ tử lâu năm cũng hay gặp vì do không nghiên cứu kỹ dược thảo hoặc thuận miệng theo tên gọi của vùng miền mà gọi, nhưng linh cảm mách bảo nàng rằng Minh Triết hắn chính là người mới nhập tông chứ không phải là đệ tử lâu năm.
Còn loại người thứ hai là những người biết hàng biết giá nhưng cứng nhắc giá quy định thế nào thì mua thế nấy, thậm chí là có những người còn tiêu cực hơn thì thuộc loại kẹt xỉ, loại này thì hiếm hơn thường là những đệ tử lâu năm các vị trưởng lão những người đã lăn lộn trong giới tu hành rất nhiều năm rồi, vì nếu muốn biết hàng biết giá thì phải là một người có sự tìm hiểu về dược liệu hơn nữa còn phải biết đôi chút về buôn bán nữa thì mới biết được loại dược thảo này có quý không và giá trung bình của thị trường như nào, khi đó người đấy nếu nghe nàng bán với giá như vậy một là bỏ đi hai là ở lại và tranh cãi với nàng.
Loại người thứ hai thường dễ bị nhầm lẫn với loại người thứ nhất nếu họ nói nhiều hơn thì nàng còn dễ nhận ra được nhưng nếu họ đều nói ít như Minh Triết thì khó lắm hiếm ai mà có thể nhận ra, nhưng qua nhưng biểu hiện của Minh Triết nàng nghĩ hắn nghiêng về loại một nhiều hơn vì là đệ tử mới mà có thể là đã có sự hiểu biết từ trước nhưng nếu không có linh thạch thì nàng đều xếp vào loại một hết.
Cứ vừa suy nghĩ vừa ghi sổ như vậy chẳng biết từ khi nào đã có một vị khách đến cửa hàng rồi, phân tích và đánh giá mỗi người chỉ qua cử chỉ lời nói đấy cũng là một thói quen của nàng khi bắt đầu bước chân vào giới tu hành vì ở trong giới tu hành nơi mà ngư long hỗn tạp, người tốt lẫn người xấu đều ở chung với nhau thì sẽ rất khó để mà nhận ra ai tốt ai xấu được, thế nên từ khi bắt đầu tu hành nàng đã tập kỹ năng này, giai đoạn đầu thì cũng có chút khó khăn nhưng qua một thời gian tiếp xúc, học hỏi, trau dồi, nàng cũng đã có rất nhiều sự tiến bộ vượt bậc chỉ trừ những cao thủ ra thì đối với những người bình thường chỉ cần qua một cuộc trò chuyện nhỏ nàng cũng đã rõ được con người ấy như thế nào rồi.
Vẫn câu xin lỗi quen thuộc ấy, đóng cuốn sổ lại đứng lên nàng nói:
“Sư tỷ mới đến sao xin lỗi sư muội đang ghi sổ sách mà không nhận ra là sư tỷ đến, sư tỷ muốn tìm gì?”
Ở bên này Minh Triết hắn sau khi đi khỏi cửa hàng cũng đi tìm khắp khu phố dươc thảo để xem có chỗ nào có bán ẩn tu vi thảo không nhưng cuối cùng đáng tiếc cho hắn là không có, còn một cửa hàng ở cuối con đường đi đến đây thì thấy có một nam tử đang ngồi ở trong đấy thấy vậy hắn tiến vào.
Thấy khách hàng tiến đến vị nam tử đang ngồi kia chỉnh trang lại y phục mỉm cười chào hỏi Minh Triết:
“Tiểu đệ mời vào, mời vào đệ muốn mua gì ở nếu có hàng sư huynh đều bán hết, nào ngồi.”
Thấy nam tử kia nhiệt tình đến thế nhưng Minh Triết vẫn khéo léo từ chối rồi đi thẳng vào vấn đề nói:
“Đa tạ thành ý của sư huynh, tiểu đệ cũng không cần phải ngồi ghế, chỉ muốn hỏi nhanh không biết cửa hàng của huynh có Tàng Hình thảo không nhỉ?”
Nghe thấy ba chữ “Tàng Hình thảo” nam tử kia vuốt cằm suy nghĩ rồi lục tìm trong nhẫn không gian của mình một lúc sau đó mới thở dài lắc đầu rồi nói:
“Đáng tiếc cho lão đệ Tàng Hình thảo tuy cũng không phải loại hiếm có hay quý giá gì nhưng nó mọc tận ở phía tây hòn đảo khá xa nơi này thế nên dù muốn bán cho đệ nhưng ở trong nhẫn không gian của lão huynh không có.”
Như muốn bù đắp lại cho hắn vị sư huynh kia liền nói:
“Nếu vậy đệ có muốn mua những loại dược thảo khác không có hàng lão huynh sẵn sàng bán cho lão đệ luôn.”
Minh Triết nghe vậy lắc đầu từ chối nhớ lại vị tỷ tỷ kia từng nhắc đến dược đường tiện đây hắn cũng muốn hỏi nam tử này vị trí dược đường ở đâu để đến hỏi thăm, nghĩ vậy hắn liền nói:
“Lão huynh ở tông môn đã lâu, không biết huynh có biết đường từ nơi này đến dược đường không?”
Sau khi nghe xong Minh Triết nói câu “đa tạ” đó rồi nhìn hắn quay lưng rời đi, cho đến khi hắn đi ra đến tận cửa rồi biến mất hoàn toàn nàng cũng không gọi lại.
Nàng làm cái nghề buôn bán dược liệu này cũng đủ lâu rồi, đúng là đôi khi nàng cũng có làm mấy trò như này để kiếm thêm một chút linh thạch nhưng cũng nhờ cái trò này mà giúp nàng nhận ra được nhiều loại người, có hai lý do mà nàng không gọi hắn lại thứ nhất ở đây là giữa chợ lại còn là nơi đông người nếu nàng gọi hắn lại như vậy thì nhiều người ở đây sẽ nhận ra và vạch trần nàng ngay, đến lúc ấy thì cái chức người quản lý cửa hàng ca sáng mà nàng bao năm phấn đấu cũng tan thành mây khói hết.
Ngự Lang tông cũng như bao tông môn, thế gia, thế lực khác luôn luôn dạy cho các đệ tử của mình phải luôn luôn ưu tiên tu vi của mình lên hàng đầu tài nguyên chỉ là thứ phụ, nếu kiếm được nhiều tài nguyên mà không dùng nó để phát triển tu vi được thì đống tài nguyên đấy so với rác cũng chẳng khác là bao, thế nên ở Ngự Lang tông những nhiệm vụ, công việc như quản lý cửa hàng, canh gác, … mỗi người một ngày nếu đã làm những công việc đấy thì nhiều nhất cũng chỉ được một ca thôi để tránh việc chăm làm việc quá mà quên mất việc tu hành của mình.
Nhưng được cái khác với những nhiệm vụ khác nguy hiểm, nếu không cẩn thận thì có thể gây ra chết người thì những công việc này thắng ở chỗ là nó an toàn, nhàn hạ, chỉ cần ngồi ở trong tông làm một vài việc cuối ngày thì nhận linh thạch, còn những công việc như này nhưng nguy hiểm hơn một chút thì canh phòng các điểm tài nguyên gần biên giới tông môn vì chỗ đó hơi xa tổng bộ nơi cư chú những chiến lực chủ chốt, nhưng cũng không phải lo lắng nhiều vì mỗi một điểm tài nguyên thì sẽ có ít nhất một cho đến hai vị trưởng lão ở đấy canh phòng, những điểm tài nguyên quan trong thì sẽ có nhiều hơn tầm ba đến bốn thậm chí là mười vị, nhưng cho dù như thế nào đi chăng nữa thì làm mấy công việc này an toàn hơn thật, tuy so với những người chăm chỉ đi làm nhiệm vụ thì tài nguyên một tháng kiếm được đúng thật là có chút không bằng nhưng nói về độ an toàn và nhàn hạ thì cái này hơn hẳn.
Quay lại hai lý do ban nãy, lý do thứ hai mà nàng không gọi Minh Triết lại là vì loại người như Minh Triết tuy không phải nhiều nhưng nàng cũng đã gặp qua mấy lần rồi, kinh nghiệm của nàng cũng đủ cho nàng biết những người như Minh Triết, cái kiểu mà từ chối thẳng thừng xong rời đi luôn mà không quay lại thì sẽ chỉ có hai loại người.
Một là loại nghèo kiết xác chẳng có nổi một đồng linh thạch nào trong người thế nên dù muốn cũng chẳng thể chi trả nổi, loại này thường là những đệ tử mới vào tông chưa thể tốt nghiệp nên chưa đi làm nhiệm vụ được mỗi tháng chỉ có trông cậy vào mấy trăm viên linh thạch mà tông môn cung cấp cho hoặc là những người không biết quản lý chi tiêu mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu không có sự dành dụm, suy đi tính lại nàng nghĩ Minh Triết hắn thuộc loại đầu tiên vì tuy hắn không chính miệng thừa nhận nhưng khi nàng hỏi hắn về vấn đề ấy hắn gật đầu thì có vẻ đúng là vậy hoặc là hắn nói dối nhưng lúc đấy hắn muốn nói dối để làm gì hơn nữa đến tên của linh thảo hắn còn có sự nhầm lẫn.
Trường hợp nhầm lẫn thì một số đệ tử lâu năm cũng hay gặp vì do không nghiên cứu kỹ dược thảo hoặc thuận miệng theo tên gọi của vùng miền mà gọi, nhưng linh cảm mách bảo nàng rằng Minh Triết hắn chính là người mới nhập tông chứ không phải là đệ tử lâu năm.
Còn loại người thứ hai là những người biết hàng biết giá nhưng cứng nhắc giá quy định thế nào thì mua thế nấy, thậm chí là có những người còn tiêu cực hơn thì thuộc loại kẹt xỉ, loại này thì hiếm hơn thường là những đệ tử lâu năm các vị trưởng lão những người đã lăn lộn trong giới tu hành rất nhiều năm rồi, vì nếu muốn biết hàng biết giá thì phải là một người có sự tìm hiểu về dược liệu hơn nữa còn phải biết đôi chút về buôn bán nữa thì mới biết được loại dược thảo này có quý không và giá trung bình của thị trường như nào, khi đó người đấy nếu nghe nàng bán với giá như vậy một là bỏ đi hai là ở lại và tranh cãi với nàng.
Loại người thứ hai thường dễ bị nhầm lẫn với loại người thứ nhất nếu họ nói nhiều hơn thì nàng còn dễ nhận ra được nhưng nếu họ đều nói ít như Minh Triết thì khó lắm hiếm ai mà có thể nhận ra, nhưng qua nhưng biểu hiện của Minh Triết nàng nghĩ hắn nghiêng về loại một nhiều hơn vì là đệ tử mới mà có thể là đã có sự hiểu biết từ trước nhưng nếu không có linh thạch thì nàng đều xếp vào loại một hết.
Cứ vừa suy nghĩ vừa ghi sổ như vậy chẳng biết từ khi nào đã có một vị khách đến cửa hàng rồi, phân tích và đánh giá mỗi người chỉ qua cử chỉ lời nói đấy cũng là một thói quen của nàng khi bắt đầu bước chân vào giới tu hành vì ở trong giới tu hành nơi mà ngư long hỗn tạp, người tốt lẫn người xấu đều ở chung với nhau thì sẽ rất khó để mà nhận ra ai tốt ai xấu được, thế nên từ khi bắt đầu tu hành nàng đã tập kỹ năng này, giai đoạn đầu thì cũng có chút khó khăn nhưng qua một thời gian tiếp xúc, học hỏi, trau dồi, nàng cũng đã có rất nhiều sự tiến bộ vượt bậc chỉ trừ những cao thủ ra thì đối với những người bình thường chỉ cần qua một cuộc trò chuyện nhỏ nàng cũng đã rõ được con người ấy như thế nào rồi.
Vẫn câu xin lỗi quen thuộc ấy, đóng cuốn sổ lại đứng lên nàng nói:
“Sư tỷ mới đến sao xin lỗi sư muội đang ghi sổ sách mà không nhận ra là sư tỷ đến, sư tỷ muốn tìm gì?”
Ở bên này Minh Triết hắn sau khi đi khỏi cửa hàng cũng đi tìm khắp khu phố dươc thảo để xem có chỗ nào có bán ẩn tu vi thảo không nhưng cuối cùng đáng tiếc cho hắn là không có, còn một cửa hàng ở cuối con đường đi đến đây thì thấy có một nam tử đang ngồi ở trong đấy thấy vậy hắn tiến vào.
Thấy khách hàng tiến đến vị nam tử đang ngồi kia chỉnh trang lại y phục mỉm cười chào hỏi Minh Triết:
“Tiểu đệ mời vào, mời vào đệ muốn mua gì ở nếu có hàng sư huynh đều bán hết, nào ngồi.”
Thấy nam tử kia nhiệt tình đến thế nhưng Minh Triết vẫn khéo léo từ chối rồi đi thẳng vào vấn đề nói:
“Đa tạ thành ý của sư huynh, tiểu đệ cũng không cần phải ngồi ghế, chỉ muốn hỏi nhanh không biết cửa hàng của huynh có Tàng Hình thảo không nhỉ?”
Nghe thấy ba chữ “Tàng Hình thảo” nam tử kia vuốt cằm suy nghĩ rồi lục tìm trong nhẫn không gian của mình một lúc sau đó mới thở dài lắc đầu rồi nói:
“Đáng tiếc cho lão đệ Tàng Hình thảo tuy cũng không phải loại hiếm có hay quý giá gì nhưng nó mọc tận ở phía tây hòn đảo khá xa nơi này thế nên dù muốn bán cho đệ nhưng ở trong nhẫn không gian của lão huynh không có.”
Như muốn bù đắp lại cho hắn vị sư huynh kia liền nói:
“Nếu vậy đệ có muốn mua những loại dược thảo khác không có hàng lão huynh sẵn sàng bán cho lão đệ luôn.”
Minh Triết nghe vậy lắc đầu từ chối nhớ lại vị tỷ tỷ kia từng nhắc đến dược đường tiện đây hắn cũng muốn hỏi nam tử này vị trí dược đường ở đâu để đến hỏi thăm, nghĩ vậy hắn liền nói:
“Lão huynh ở tông môn đã lâu, không biết huynh có biết đường từ nơi này đến dược đường không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.