Chương 7: Nói Bóng
Minh Triết 0369
17/02/2022
Từ đằng sau bảo tọa của tông chủ đang ngồi một con sói ngồi ngay cạnh tông chủ từ đằng sau bước ra trên trán có hình mặt trăng lúc sáng lúc mờ.
Tôn Vân đang uống trà nghe được âm thanh ấy thì hắn ngẩng đầu lên đối với con lang này hắn nhận ra ký ức từ mấy nghìn năm trước liên tục ùa về trên trán có trăng dưới răng thì trắng đây là một trong hai con ngự thú của Bạch Lang chân nhân tức Ngự Lang tông lão tổ Nguyệt Lang.
Tương truyền trong những câu truyện của dân gian, khi xưa Lang thần mang thai hạ sinh ra ba đứa con theo thứ tự là Nhật, Nguyệt, Tinh, đứa con đầu tiên thì gọi là Nhật toàn thân lông vàng mình cao tám trượng da dày thịt béo, trong ba huynh đệ Nhật lang là hiếu chiến nhất, con thứ gọi là Nguyệt toàn thân lông trắng chẳng khác sói thường nhưng nhanh nhẹn vô cùng trong ba huynh đệ Nguyệt lang là trí tuệ nhất, cuối cùng là Tinh lang chẳng biết ra sao chẳng biết thế nào giống loài Tinh lang là thần bí nhất, dường như đã tuyệt chủng từ lâu rồi nếu không phải chuyện cũ dân gian còn nhắc lại thì chẳng biết Tinh lang là giống loài gì.
Nguyệt Lang trong câu truyện tuy là bắt nguồn từ Lang thần nhưng huyết mạch cũng không phải cao quý chỉ có trung đẳng, một con Nguyệt lang trưởng thành trung bình nếu không tu theo các loại pháp đặc thù có thể nặng từ năm mươi cho đến một trăm cân, thân có thể dài đến ba mét, nhưng thứ khiến người ta mong cầu về Nguyệt Lang không phải là chiều cao hay cân nặng mà là năng lực của nó.
Trên đại lục có câu nói khi sở hữu tam lang bạn sẽ vô địch thiên hạ, nhưng cho đến nay hắn vẫn chưa nghe nói ai có thể cùng lúc sở hữu cả tam lang cả nhiều nhất chỉ có hai con cùng một lúc mà thôi.
Nhìn Nguyệt Lang một lúc hắn cảm thán nói:
“Đáng tiếc kiếp trước không có.”
Kiếp trước trong trận chiến cuối cùng cả hai ngự thú của Ngự Lang tông lão tổ là Nguyệt Lang cùng Bạch Lang đều không xuất hiện chẳng biết vì sao, hắn đoán hẳn cả hai đã kí hiệp ước sinh tử, chủ mất rồi ngự thú cũng đi theo.
Người cũng đã đến Ngự Lang tông khảo hạch hẳn cũng bắt đầu, hắn đoán vậy.
Theo như những gì hắn còn nhớ, Ngự Lang tông khảo hạch chia ra làm ba phần, phần đầu là khảo hạch về tư chất mỗi đệ tử khi được gọi lên sẽ chạm vào Đá Tư Chất để bắt đầu quá trình tẩy lễ.
Con người khi sinh ra đã có bảy luân xa chính nằm thẳng hàng từ đỉnh đầu xuống hạ bộ và bốn mươi chín luân xa phụ nằm rải rác khắp cơ thể, quá trình tẩy lễ đơn giản chỉ là mở rộng luân xa để bắt đầu cho việc tu hành, đá tư chất càng cao thì quá trình tẩy lễ càng nhanh, tư chất từ tam phẩm trở lên là có thể nhập tông tu hành.
Phần thứ hai là khảo hạch về luận võ, những người đã thất bại ở vòng đầu nhưng vẫn muốn tham gia có thể đăng ký để luận võ, mười người chiến thắng cuối cùng sẽ được nhập tông.
Cuối cùng phần thứ ba cũng dành cho những ai đã thất bại ở cả vòng đầu lẫn vòng thứ hai nhưng vẫn một lòng tha thiết muốn nhập tông vậy chỉ cần báo danh chịu đựng được ý chí lực của một vị trưởng lão trong vòng một phút thì sẽ được nhập tông.
Ba vòng khảo hạch của Ngự Lang tông đều có mục đích cả phần đầu là khảo hạch về tư chất tư chất càng cao thì tu luyện càng nhanh, phần hai là luận võ, những cao tầng của Ngự Lang tông tin tưởng trong một trận chiến của ngự thú sư thì không thể hoàn toàn dựa vào ngự thú của mình mà chiến đấu được mà bản thân mình cũng phải mạnh dù ít dù nhiều, vì đa số cao tầng của tông môn họ nghĩ nếu hoàn toàn dựa vào ngự thú khác nào giao mạng sống của mình cho kẻ khác không, còn phần cuối của khảo hạch là về ý chí nếu một người dù có tư chất tốt hoặc võ lực giỏi nhưng mà không có ý chí tu hành thì những điều đấy hoàn toàn vô nghĩa.
“Cong”
“Cong”
“Cong”
Chuông reo ba hồi khảo hạch bắt đầu, mở màn với nội quy được trưởng lão giới thiệu.
Kiếp trước cũng như kiếp này Tôn Vân nhìn lên đài cao rồi ngước xuống trung tâm của sân này vẫn là vị trưởng lão ấy đọc nội quy còn trên đài cao bảo tọa trên kia nơi tông chủ ngồi, tông chủ giờ cũng đã biến mất rồi, đối với điều này thì Tôn Vân cũng không có bất ngờ lắm.
Lầu các, nằm gần bảo tọa của tông chủ ngồi là lầu các nơi đây được xây sau mười năm từ ngày tân nhiệm tông chủ nhậm chức.
Lầu cao mười hai trượng chia làm ba tầng, được thiết kế đặc thù ngoài thì nhìn không thấy trong mà trong thì lại nhìn thấy ngoài.
Tầng cao nhất ở nơi đây có một cái bàn gỗ không to cũng không nhỏ, hai nam tử đang ngồi xung quanh cái bàn ấy một cao một thấp, một già một trẻ.
Bỗng có một nam tử khác bước vào khuôn mặt dửng dung ngồi xuống cái ghế còn trống.
Ngồi xuống ghế nam tử quay sang đại hán đang ngồi nói:
“Tam đệ nhiều năm không thấy cái ghế đó đệ đang ngồi vẫn không vừa nhỉ.”
Nghe nam tử kia nói đại hán mỉm cười đáp: “Là do người đệ thì to mà ghế này thì nhỏ ấy nhị ca ạ.”
Đại hán họ Viêm tên Thành Trung, là nhị trưởng lão của Ngự Lang tông.
Nghe người nói vậy Hùng Bắc cũng làm vẻ không để ý rồi quay sang lão già đang ngồi uống trà nói: “Đại ca nhiều năm không thấy, vừa nãy nếu không phải là huynh thu tay kịp thì một chiêu của đệ sợ không đủ để phá của huynh.”
Lão già nghe nam tử ấy nói vậy cũng không vội trả lời mà bình tĩnh uống trà khuôn mặt vẫn lạnh như băng dù trà nóng cũng không tan nổi, sau khi uống xong chén trà lão già mới lạnh lùng nói:
“Tống Trân à, đệ quá lời rồi nếu không phải cái chức tông chủ ấy thì huynh làm sao so được với đệ.”
Lão già này học Mạc tên Hàn là đại trưởng lão của Ngự Lang tông, khác với đại hán nghe Mạc Hàn nói vậy Hùng Bắc cười nhẹ khuôn mặt hoài niệm nói:
“Tống Trân sao, thời gian trôi đi nhanh quá cái tên Tống Trân này chắc cũng chỉ còn đại ca và sư phụ là còn gọi thôi.”
Nhắc đến sư phụ, Ngự Lang tông lão tổ một đời tu hành không con không cái, chỉ nhận ba đứa trẻ cô nhi làm đệ tử yêu thương chăm sóc dạy dỗ như con của mình, khi đến tuổi Ngự Lang tông lúc này cũng ổn định quyết định nhường lại vị trí tông chủ cho đời sau để ẩn thế tu hành.
Khi nhường lại vị trí tông chủ thì lại gặp vấn đề đại ca vốn là ứng viên sáng giá nhất cho vị trí tông chủ thì lại không màng danh lợi một lòng tu hành, tam đệ thì tính tình nóng nảy người này chỉ hợp làm chủ chiến trường không hợp làm chủ tông môn, cuối cùng còn nhị đệ tuy không sáng giá bằng đại ca nhưng được cái biết nhìn trước ngó sau làm việc gì cũng cẩn thận nên bất đắc dĩ được chọn làm nhất tông chi chủ.
Từ đó đến nay cũng đã được tròn trăm năm, bên dưới sân khảo hạch đã được bắt đầu ở giữa sân hai khối đá tư chất thượng phẩm được bày ra, vì Đá Tư Chất phẩm chất càng cao quá trình tẩy lễ càng nhanh, thế nên phàm là phẩm chất càng cao Đá Tư Chất thì giá thành lại càng đắt, mỗi miếng Đá Tư Chất thượng phẩm như vậy giá ít nhất cũng khoảng một vạn viên linh thạch mà ở đây còn bầy ra hai khối thế mới thấy được sự giàu có của Ngự Lang tông.
“Vũ Văn Hương và Vũ Văn Võ.”
Hai người một trai một gái đầu tiên được gọi lên mở màn.
“Hình như là hai huynh đệ hay sao ấy.”
“Ai biết thôi cứ xem đi.”
“…”
Tiếng người qua đường xì xào xung quanh khi hai huynh muội đi lên do họ ở khá gần nên không cần phải có người nào đưa lên cả.
“Đây mỗi người chạm tay vào đây.”
Một vị trưởng lão chỉ vào chỗ đặt tay trên hai tảng đá, trong một hai hô hấp cả hai tảng đá tư chất đều chuyển sang màu vàng, vị trưởng lão ở bên thấy vậy nói.
“Vũ Văn Hương và Vũ Văn Võ tư chất tam phẩm.”
Đá tư chất sau khi tẩy lễ xong sẽ đổi màu tư chất như nào thì màu sẽ được chuyển như thế, đen tương ứng với ngũ phẩm, đỏ tương ứng với tứ phẩm, vàng là tam phẩm, xanh nước biển là nhị phẩm và màu trắng là tương ứng với nhất phẩm.
Hai huynh đệ ban đầu còn ngơ ngác chưa hiểu gì nhưng sau khi nghe trưởng lão kia nói cả hai vui mừng đến mức nhẩy cẫng lên vì họ biết cuối cùng cũng được gia nhập tông môn rồi.
Đám đông bên dưới ai ai cũng ngạc nhiên, trên lầu các nghe vậy Hùng Bắc nói: “Là hai đệ tử có tư chất tam phẩm cùng họ Vũ Văn hình như là anh em.”
Ánh mắt đảo quanh, tai nhẩy nhẩy dường như dùng một loại thuật gì đấy, Thành Trung sau khi vừa làm điều gì đó, quay về trạng thái bình thường nghe vậy thì nói:
“Năm nay mở đầu đã có hai đệ tử tư chất tam phẩm rồi cũng coi như một khởi đầu tốt.”
Tôn Vân đang uống trà nghe được âm thanh ấy thì hắn ngẩng đầu lên đối với con lang này hắn nhận ra ký ức từ mấy nghìn năm trước liên tục ùa về trên trán có trăng dưới răng thì trắng đây là một trong hai con ngự thú của Bạch Lang chân nhân tức Ngự Lang tông lão tổ Nguyệt Lang.
Tương truyền trong những câu truyện của dân gian, khi xưa Lang thần mang thai hạ sinh ra ba đứa con theo thứ tự là Nhật, Nguyệt, Tinh, đứa con đầu tiên thì gọi là Nhật toàn thân lông vàng mình cao tám trượng da dày thịt béo, trong ba huynh đệ Nhật lang là hiếu chiến nhất, con thứ gọi là Nguyệt toàn thân lông trắng chẳng khác sói thường nhưng nhanh nhẹn vô cùng trong ba huynh đệ Nguyệt lang là trí tuệ nhất, cuối cùng là Tinh lang chẳng biết ra sao chẳng biết thế nào giống loài Tinh lang là thần bí nhất, dường như đã tuyệt chủng từ lâu rồi nếu không phải chuyện cũ dân gian còn nhắc lại thì chẳng biết Tinh lang là giống loài gì.
Nguyệt Lang trong câu truyện tuy là bắt nguồn từ Lang thần nhưng huyết mạch cũng không phải cao quý chỉ có trung đẳng, một con Nguyệt lang trưởng thành trung bình nếu không tu theo các loại pháp đặc thù có thể nặng từ năm mươi cho đến một trăm cân, thân có thể dài đến ba mét, nhưng thứ khiến người ta mong cầu về Nguyệt Lang không phải là chiều cao hay cân nặng mà là năng lực của nó.
Trên đại lục có câu nói khi sở hữu tam lang bạn sẽ vô địch thiên hạ, nhưng cho đến nay hắn vẫn chưa nghe nói ai có thể cùng lúc sở hữu cả tam lang cả nhiều nhất chỉ có hai con cùng một lúc mà thôi.
Nhìn Nguyệt Lang một lúc hắn cảm thán nói:
“Đáng tiếc kiếp trước không có.”
Kiếp trước trong trận chiến cuối cùng cả hai ngự thú của Ngự Lang tông lão tổ là Nguyệt Lang cùng Bạch Lang đều không xuất hiện chẳng biết vì sao, hắn đoán hẳn cả hai đã kí hiệp ước sinh tử, chủ mất rồi ngự thú cũng đi theo.
Người cũng đã đến Ngự Lang tông khảo hạch hẳn cũng bắt đầu, hắn đoán vậy.
Theo như những gì hắn còn nhớ, Ngự Lang tông khảo hạch chia ra làm ba phần, phần đầu là khảo hạch về tư chất mỗi đệ tử khi được gọi lên sẽ chạm vào Đá Tư Chất để bắt đầu quá trình tẩy lễ.
Con người khi sinh ra đã có bảy luân xa chính nằm thẳng hàng từ đỉnh đầu xuống hạ bộ và bốn mươi chín luân xa phụ nằm rải rác khắp cơ thể, quá trình tẩy lễ đơn giản chỉ là mở rộng luân xa để bắt đầu cho việc tu hành, đá tư chất càng cao thì quá trình tẩy lễ càng nhanh, tư chất từ tam phẩm trở lên là có thể nhập tông tu hành.
Phần thứ hai là khảo hạch về luận võ, những người đã thất bại ở vòng đầu nhưng vẫn muốn tham gia có thể đăng ký để luận võ, mười người chiến thắng cuối cùng sẽ được nhập tông.
Cuối cùng phần thứ ba cũng dành cho những ai đã thất bại ở cả vòng đầu lẫn vòng thứ hai nhưng vẫn một lòng tha thiết muốn nhập tông vậy chỉ cần báo danh chịu đựng được ý chí lực của một vị trưởng lão trong vòng một phút thì sẽ được nhập tông.
Ba vòng khảo hạch của Ngự Lang tông đều có mục đích cả phần đầu là khảo hạch về tư chất tư chất càng cao thì tu luyện càng nhanh, phần hai là luận võ, những cao tầng của Ngự Lang tông tin tưởng trong một trận chiến của ngự thú sư thì không thể hoàn toàn dựa vào ngự thú của mình mà chiến đấu được mà bản thân mình cũng phải mạnh dù ít dù nhiều, vì đa số cao tầng của tông môn họ nghĩ nếu hoàn toàn dựa vào ngự thú khác nào giao mạng sống của mình cho kẻ khác không, còn phần cuối của khảo hạch là về ý chí nếu một người dù có tư chất tốt hoặc võ lực giỏi nhưng mà không có ý chí tu hành thì những điều đấy hoàn toàn vô nghĩa.
“Cong”
“Cong”
“Cong”
Chuông reo ba hồi khảo hạch bắt đầu, mở màn với nội quy được trưởng lão giới thiệu.
Kiếp trước cũng như kiếp này Tôn Vân nhìn lên đài cao rồi ngước xuống trung tâm của sân này vẫn là vị trưởng lão ấy đọc nội quy còn trên đài cao bảo tọa trên kia nơi tông chủ ngồi, tông chủ giờ cũng đã biến mất rồi, đối với điều này thì Tôn Vân cũng không có bất ngờ lắm.
Lầu các, nằm gần bảo tọa của tông chủ ngồi là lầu các nơi đây được xây sau mười năm từ ngày tân nhiệm tông chủ nhậm chức.
Lầu cao mười hai trượng chia làm ba tầng, được thiết kế đặc thù ngoài thì nhìn không thấy trong mà trong thì lại nhìn thấy ngoài.
Tầng cao nhất ở nơi đây có một cái bàn gỗ không to cũng không nhỏ, hai nam tử đang ngồi xung quanh cái bàn ấy một cao một thấp, một già một trẻ.
Bỗng có một nam tử khác bước vào khuôn mặt dửng dung ngồi xuống cái ghế còn trống.
Ngồi xuống ghế nam tử quay sang đại hán đang ngồi nói:
“Tam đệ nhiều năm không thấy cái ghế đó đệ đang ngồi vẫn không vừa nhỉ.”
Nghe nam tử kia nói đại hán mỉm cười đáp: “Là do người đệ thì to mà ghế này thì nhỏ ấy nhị ca ạ.”
Đại hán họ Viêm tên Thành Trung, là nhị trưởng lão của Ngự Lang tông.
Nghe người nói vậy Hùng Bắc cũng làm vẻ không để ý rồi quay sang lão già đang ngồi uống trà nói: “Đại ca nhiều năm không thấy, vừa nãy nếu không phải là huynh thu tay kịp thì một chiêu của đệ sợ không đủ để phá của huynh.”
Lão già nghe nam tử ấy nói vậy cũng không vội trả lời mà bình tĩnh uống trà khuôn mặt vẫn lạnh như băng dù trà nóng cũng không tan nổi, sau khi uống xong chén trà lão già mới lạnh lùng nói:
“Tống Trân à, đệ quá lời rồi nếu không phải cái chức tông chủ ấy thì huynh làm sao so được với đệ.”
Lão già này học Mạc tên Hàn là đại trưởng lão của Ngự Lang tông, khác với đại hán nghe Mạc Hàn nói vậy Hùng Bắc cười nhẹ khuôn mặt hoài niệm nói:
“Tống Trân sao, thời gian trôi đi nhanh quá cái tên Tống Trân này chắc cũng chỉ còn đại ca và sư phụ là còn gọi thôi.”
Nhắc đến sư phụ, Ngự Lang tông lão tổ một đời tu hành không con không cái, chỉ nhận ba đứa trẻ cô nhi làm đệ tử yêu thương chăm sóc dạy dỗ như con của mình, khi đến tuổi Ngự Lang tông lúc này cũng ổn định quyết định nhường lại vị trí tông chủ cho đời sau để ẩn thế tu hành.
Khi nhường lại vị trí tông chủ thì lại gặp vấn đề đại ca vốn là ứng viên sáng giá nhất cho vị trí tông chủ thì lại không màng danh lợi một lòng tu hành, tam đệ thì tính tình nóng nảy người này chỉ hợp làm chủ chiến trường không hợp làm chủ tông môn, cuối cùng còn nhị đệ tuy không sáng giá bằng đại ca nhưng được cái biết nhìn trước ngó sau làm việc gì cũng cẩn thận nên bất đắc dĩ được chọn làm nhất tông chi chủ.
Từ đó đến nay cũng đã được tròn trăm năm, bên dưới sân khảo hạch đã được bắt đầu ở giữa sân hai khối đá tư chất thượng phẩm được bày ra, vì Đá Tư Chất phẩm chất càng cao quá trình tẩy lễ càng nhanh, thế nên phàm là phẩm chất càng cao Đá Tư Chất thì giá thành lại càng đắt, mỗi miếng Đá Tư Chất thượng phẩm như vậy giá ít nhất cũng khoảng một vạn viên linh thạch mà ở đây còn bầy ra hai khối thế mới thấy được sự giàu có của Ngự Lang tông.
“Vũ Văn Hương và Vũ Văn Võ.”
Hai người một trai một gái đầu tiên được gọi lên mở màn.
“Hình như là hai huynh đệ hay sao ấy.”
“Ai biết thôi cứ xem đi.”
“…”
Tiếng người qua đường xì xào xung quanh khi hai huynh muội đi lên do họ ở khá gần nên không cần phải có người nào đưa lên cả.
“Đây mỗi người chạm tay vào đây.”
Một vị trưởng lão chỉ vào chỗ đặt tay trên hai tảng đá, trong một hai hô hấp cả hai tảng đá tư chất đều chuyển sang màu vàng, vị trưởng lão ở bên thấy vậy nói.
“Vũ Văn Hương và Vũ Văn Võ tư chất tam phẩm.”
Đá tư chất sau khi tẩy lễ xong sẽ đổi màu tư chất như nào thì màu sẽ được chuyển như thế, đen tương ứng với ngũ phẩm, đỏ tương ứng với tứ phẩm, vàng là tam phẩm, xanh nước biển là nhị phẩm và màu trắng là tương ứng với nhất phẩm.
Hai huynh đệ ban đầu còn ngơ ngác chưa hiểu gì nhưng sau khi nghe trưởng lão kia nói cả hai vui mừng đến mức nhẩy cẫng lên vì họ biết cuối cùng cũng được gia nhập tông môn rồi.
Đám đông bên dưới ai ai cũng ngạc nhiên, trên lầu các nghe vậy Hùng Bắc nói: “Là hai đệ tử có tư chất tam phẩm cùng họ Vũ Văn hình như là anh em.”
Ánh mắt đảo quanh, tai nhẩy nhẩy dường như dùng một loại thuật gì đấy, Thành Trung sau khi vừa làm điều gì đó, quay về trạng thái bình thường nghe vậy thì nói:
“Năm nay mở đầu đã có hai đệ tử tư chất tam phẩm rồi cũng coi như một khởi đầu tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.