Chương 10: Say Đắm
Minh Triết 0369
17/02/2022
Phủi đi bụi đất dính ở dưới mông hắn bước ra cổng để quay về khác với những người khác hướng đến túy hương lâu hắn hướng về nhà ăn cơm Cẩn Y nấu.
Khi hắn đi ra đã là tốp người cuối cùng rồi sân rộng ban đầu chật ních người bây giờ nhìn chẳng thấy một ai, cùng hướng với chỗ hắn một cô bé đang ôm gấu bông chạy ra cổng.
Nhưng khi nàng chạy ra cổng thì không chạy tiếp mà chỉ đứng ngó nghiêng một lúc không thấy ai hẳn lúc này những người canh gác đang đi thay phiên, thấy một bóng người cũng đi ra nàng quay lại hỏi:
“Đại ca, có thể cho muội hỏi đường về phủ của nhị trưởng lão được không?”
Lâm Thủy ban đầu khi tham gia thì vô cùng phấn khích nhưng chờ mãi chưa thấy được gọi nên nàng ngủ quên mất bay giờ mới tỉnh dậy khi nàng dậy thì mọi người đã đi hết rồi cũng may khi nàng ngủ chưa đến lượt tên nàng.
Khi nàng tỉnh dậy nhớ lại đại ca nàng dặn chưa nay về ăn cơm thì nàng ngay lập tức chạy về nhưng khi ra đến cổng thì nàng mới nhớ mình không biết về nhà đi lối nào cả, điều này không phải vì nàng không thông minh mà vì đây là lần đầu tiên nàng đi một mình từ khi còn bé cho đến tận bây giờ, tuy muôn nơi đều có dấu chân của nàng nhưng tất cả đều được người dắt, thường là đại ca hoặc là nghĩa phụ của nàng.
Muốn đi đầu thì có người dắt cũng như hôm nay nàng được nhị trưởng lão đưa đến cổng rồi tự mình đi vào không chính xác hơn là… nàng cưỡi trên đầu của nhị trưởng lão đến đây.
Nghe thấy nàng hỏi Minh Triết làm sao mà biết được nhị trưởng lão là ai chứ đừng nói đến phủ để ở nhưng Minh Triết tuy không biết Tuấn Hào có thể biết, sau một lúc tìm tòi mò mẫm lại những dòng ký ức liên quan đến nhị trưởng lão của Tuấn Hào, Minh Triết hắn may mắn tìm được địa chỉ của phủ nhị trưởng lão, hắn chậm rãi nói:
“Muội cứ đi thẳng rồi sau đó thấy cái ngã ba thì rẽ trái đi một đoạn thì lại đi thẳng, …”
Nói một hồi hắn nhìn vẻ mặt của nàng chắc chắn là nàng không thể nhớ được rồi thôi đành phải ghi ra tờ giấy để nàng tự đi theo là được.
Nhưng ở đây cũng chẳng có tờ giấy hay một cây bút nào cả nhìn thấy con gấu bông nàng đang cầm trên tay hắn nói:
“Muội cho ta mượn con gấu bông của muội.”
“Không được con gấu bông này không mượn được.”
Nghe Minh Triết nói nàng làm tức từ chối.
“Vậy muội giơ một tay của con gấu bông để ta ghi lại đường về cho muội.”
“Thế này thì được.”
Tuy không biết cây bút ở đâu nhưng dù sao nếu viết lên con gấu bông bẩn một chút về có thể giặt lại còn nếu bây giờ ở lại thì đói bụng mất trong lòng nàng thầm nghĩ
Một ngón tay của Minh Triết hắn giơ lên toàn bộ khí đều tập hợp lại một đầu ngón tay rồi bắt đầu viết lên tay của con gấu.
Thuật này của Minh Triết đang dùng có tên là Khí Như Mực một người khi kiểm soát khí của bản thân đến mức độ tùy theo tâm muốn thì đều có thể làm được, cách đơn giản nhất để làm là dùng “Phóng” để phóng khí ra sau đó sử dụng kết hợp giữa “Khống” và “Tụ” để tập hợp toàn bộ khí của bản thân lại một chỗ sao cho nó đậm đặc như mực sau sử dụng “Khống” để bắt đầu viết nhưng sau khi viết xong, khi không sử dụng “Khống” nữa sau một thời gian rất ngắn thì khí sẽ biến mất thế nên ngay sau khi sử dụng “Khống” xong thì phải dùng “Lưu” ngay để “Lưu” chữ.
Khi đạt đến một trình độ về khí thuật nhất đinh, có thể kiểm soát khí của bản thân như ý muốn thì khi đó gần như là có thể sử dụng lưu bao lâu cũng được.
Trong quá trình hắn viết Lâm Thủy vô cùng ngạc nhiên miệng liên tục hỏi sao huynh có thể làm được như vậy nhưng Minh Triết cũng không trả lời mà chỉ tập trung viết.
“Được rồi đó muội cứ đi theo đường này là đến phủ của nhị trưởng lão.
Sau khi hắn viết xong thì ngay lập tức rời đi, Lâm Thủy vẫn còn ngạc nhiên với thuật này mà chưa nhận ra hắn đã rời đi.
Tay cứ chọc vào mấy ký hiệu trên tay của con gấu.
“Tại sao huynh đó làm được hay vậy ta chưa từng thấy chữ nào có thể bị chạm xuyên qua giống như khí vậy.” Lâm Thủy lòng thầm nghĩ, nhưng miệng thì lại nói ra những lời trong lòng.
Khi nàng ngẩng đầu lên định nói cảm ơn thì hắn đã rời đi rồi, định chạy đến để cảm ơn nhưng nàng phát hiện đường hắn đi ngược với đường về nhà của mình nhớ đến đại ca đang chờ cơm ở nhà thì nàng chạy ngược lại trong đầu thì nghĩ, miệng vô tình nói: “Không sao, chiều nay còn gặp lại cảm ơn huynh ấy sau.”
“Ồ”
Những việc hắn làm bị một người nhìn thấy nhìn y phục thì hẳn là một vị trưởng lão đang ngự không trên trời, nhìn theo bóng lưng của Minh Triết rời đi vị trưởng lão kia thầm nghĩ:
“Tạm thời không thể rời vị trí được cứ quan sát đã.”
Vị trưởng lão cũng làm thử nhưng đối với người chưa làm bao giờ thì đâu phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được.
“Bành”
Khí vừa tập hợp lại đã phát nổ nhìn hướng Minh Triết rời đi tay thu lại rồi lại bắt đầu tu luyện.
Ở nhà Cẩn Y nàng vẫn chưa nấu nướng gì cả nói đúng hơn cả buổi sáng nay nàng đều làm việc nhà từ lau dọn giặt giũ, … vốn tưởng Minh Triết hắn không về buổi chưa nay nên nàng từ tốn lắm.
“Xoạt.”
Cánh cửa nhà được mở ra Minh Triết hắn đã về dù sao đường từ tổng bộ về đây cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian cả nhìn thấy Minh Triết về Cẩn Y nàng cũng ngạc nhiên ra mặt luôn cứ nghĩ trưa nay nàng cũng chỉ có một mình nên nàng đã làm gì đâu.
“Công tử về rồi, Cẩn Y đi làm cơm ngay đây.”
“Vậy thì không cần, ta đi nghỉ ngơi cuối giờ ngọ thị gọi ta.”
Nghe Cẩn Y nói vậy khuôn mặt của hắn vẫn dửng dửng chẳng có vui hay buồn gì cả rồi đi vào phòng ngủ.
“Vâng thưa công tử.”
Nghe đồn đối với những người đạt đến cảnh giới như hắn khi nhập thiền rồi sẽ không cần ăn cũng chẳng cần uống bảy ngày bảy đêm thậm chí bao lâu không ăn không uống cũng không chết được,
Giống như một đứa trẻ khi thèm kẹo mà nó được vứt cho một bịch kẹo thì nó làm gì mà biết được bên ngoài là gì nữa, một người đánh bạc cũng thế khi mà đã ghiền rồi thì làm gì còn có thể biết gì nữa bỏ ăn bỏ uống cho dù có bị búng lỗ tai chắc cũng chẳng về vậy họ ăn bằng cái gì lúc này mê rồi thì ăn bằng cái mê.
Người tu thiền cao họ cũng ăn bằng cái hỷ lạc nhưng cái hỷ lạc này khác với người đánh bài nếu người đánh bài bỏ ăn bỏ uống ăn cái hỷ lạc đấy thì càng ngày càng yếu cho đến chết còn người tu thiền cao càng ăn cái hỷ lạc thì càng ngày càng khỏe khoắn tráng kiện.
Con người vì cái mê mà chết đi mà cũng vì cái mê mà thăng hoa lên.
Túy Hương lâu
Tại nhà ăn, nói đến cái mê thì Tôn Vân lúc này đang say đắm trong những đĩa đồ ăn này.
Năm nay phải nói là có rất nhiều người đến tham dự khảo hạch đến nỗi phải mở cửa cả tầng hai thì mới đủ chỗ cho tất cả mọi người ngồi, những đệ tử nội môn, ngoại môn đều được lệnh một là ăn muộn hơn một chút hai là ăn tại nhà.
Phải nói là Túy Hương lâu rộng vô cùng một bàn ngồi được tám người ở nhưng ở đây cũng phải có hơn một vạn người mà vẫn có thể chứa hết được.
Những ai tham gia khảo hạch xong rồi có thể rời đi cũng được ở lại cũng được Ngự Lang tông không cấm nhưng đa phần nếu không có việc gì thì họ đều chọn ở lại cả.
Cơm ngày ba bữa tối ngủ nhà khách chẳng mất phí vậy thì ai mà chả thích, linh thực liên tiếp được mang lên mỗi bàn theo quy định chỉ được có mười đĩa linh thực và đặc biệt không được uống rượu hay mang rượu vào.
Tuy linh thực cũng chỉ là linh thực cấp một thôi nhưng chẳng ai ở đây chê cả vì ở ngoài để tìm được một đĩa linh thực cũng phải tìm đến đỏ cả mắt mà không biết có thấy hay không, mà nếu có tìm được thì chế biến ra sao thì họ cũng chẳng biết được.
Thế nhưng chỉ những điều đó thôi cũng cho thấy cái sự hào phóng và giàu có của Ngự Lang tông vì Túy Hương lâu là tài sản riêng của đại trưởng lão nên sau khi khảo hạch kết thúc mọi chi phí phát sinh sẽ do tông môn chi trả.
Khi hắn đi ra đã là tốp người cuối cùng rồi sân rộng ban đầu chật ních người bây giờ nhìn chẳng thấy một ai, cùng hướng với chỗ hắn một cô bé đang ôm gấu bông chạy ra cổng.
Nhưng khi nàng chạy ra cổng thì không chạy tiếp mà chỉ đứng ngó nghiêng một lúc không thấy ai hẳn lúc này những người canh gác đang đi thay phiên, thấy một bóng người cũng đi ra nàng quay lại hỏi:
“Đại ca, có thể cho muội hỏi đường về phủ của nhị trưởng lão được không?”
Lâm Thủy ban đầu khi tham gia thì vô cùng phấn khích nhưng chờ mãi chưa thấy được gọi nên nàng ngủ quên mất bay giờ mới tỉnh dậy khi nàng dậy thì mọi người đã đi hết rồi cũng may khi nàng ngủ chưa đến lượt tên nàng.
Khi nàng tỉnh dậy nhớ lại đại ca nàng dặn chưa nay về ăn cơm thì nàng ngay lập tức chạy về nhưng khi ra đến cổng thì nàng mới nhớ mình không biết về nhà đi lối nào cả, điều này không phải vì nàng không thông minh mà vì đây là lần đầu tiên nàng đi một mình từ khi còn bé cho đến tận bây giờ, tuy muôn nơi đều có dấu chân của nàng nhưng tất cả đều được người dắt, thường là đại ca hoặc là nghĩa phụ của nàng.
Muốn đi đầu thì có người dắt cũng như hôm nay nàng được nhị trưởng lão đưa đến cổng rồi tự mình đi vào không chính xác hơn là… nàng cưỡi trên đầu của nhị trưởng lão đến đây.
Nghe thấy nàng hỏi Minh Triết làm sao mà biết được nhị trưởng lão là ai chứ đừng nói đến phủ để ở nhưng Minh Triết tuy không biết Tuấn Hào có thể biết, sau một lúc tìm tòi mò mẫm lại những dòng ký ức liên quan đến nhị trưởng lão của Tuấn Hào, Minh Triết hắn may mắn tìm được địa chỉ của phủ nhị trưởng lão, hắn chậm rãi nói:
“Muội cứ đi thẳng rồi sau đó thấy cái ngã ba thì rẽ trái đi một đoạn thì lại đi thẳng, …”
Nói một hồi hắn nhìn vẻ mặt của nàng chắc chắn là nàng không thể nhớ được rồi thôi đành phải ghi ra tờ giấy để nàng tự đi theo là được.
Nhưng ở đây cũng chẳng có tờ giấy hay một cây bút nào cả nhìn thấy con gấu bông nàng đang cầm trên tay hắn nói:
“Muội cho ta mượn con gấu bông của muội.”
“Không được con gấu bông này không mượn được.”
Nghe Minh Triết nói nàng làm tức từ chối.
“Vậy muội giơ một tay của con gấu bông để ta ghi lại đường về cho muội.”
“Thế này thì được.”
Tuy không biết cây bút ở đâu nhưng dù sao nếu viết lên con gấu bông bẩn một chút về có thể giặt lại còn nếu bây giờ ở lại thì đói bụng mất trong lòng nàng thầm nghĩ
Một ngón tay của Minh Triết hắn giơ lên toàn bộ khí đều tập hợp lại một đầu ngón tay rồi bắt đầu viết lên tay của con gấu.
Thuật này của Minh Triết đang dùng có tên là Khí Như Mực một người khi kiểm soát khí của bản thân đến mức độ tùy theo tâm muốn thì đều có thể làm được, cách đơn giản nhất để làm là dùng “Phóng” để phóng khí ra sau đó sử dụng kết hợp giữa “Khống” và “Tụ” để tập hợp toàn bộ khí của bản thân lại một chỗ sao cho nó đậm đặc như mực sau sử dụng “Khống” để bắt đầu viết nhưng sau khi viết xong, khi không sử dụng “Khống” nữa sau một thời gian rất ngắn thì khí sẽ biến mất thế nên ngay sau khi sử dụng “Khống” xong thì phải dùng “Lưu” ngay để “Lưu” chữ.
Khi đạt đến một trình độ về khí thuật nhất đinh, có thể kiểm soát khí của bản thân như ý muốn thì khi đó gần như là có thể sử dụng lưu bao lâu cũng được.
Trong quá trình hắn viết Lâm Thủy vô cùng ngạc nhiên miệng liên tục hỏi sao huynh có thể làm được như vậy nhưng Minh Triết cũng không trả lời mà chỉ tập trung viết.
“Được rồi đó muội cứ đi theo đường này là đến phủ của nhị trưởng lão.
Sau khi hắn viết xong thì ngay lập tức rời đi, Lâm Thủy vẫn còn ngạc nhiên với thuật này mà chưa nhận ra hắn đã rời đi.
Tay cứ chọc vào mấy ký hiệu trên tay của con gấu.
“Tại sao huynh đó làm được hay vậy ta chưa từng thấy chữ nào có thể bị chạm xuyên qua giống như khí vậy.” Lâm Thủy lòng thầm nghĩ, nhưng miệng thì lại nói ra những lời trong lòng.
Khi nàng ngẩng đầu lên định nói cảm ơn thì hắn đã rời đi rồi, định chạy đến để cảm ơn nhưng nàng phát hiện đường hắn đi ngược với đường về nhà của mình nhớ đến đại ca đang chờ cơm ở nhà thì nàng chạy ngược lại trong đầu thì nghĩ, miệng vô tình nói: “Không sao, chiều nay còn gặp lại cảm ơn huynh ấy sau.”
“Ồ”
Những việc hắn làm bị một người nhìn thấy nhìn y phục thì hẳn là một vị trưởng lão đang ngự không trên trời, nhìn theo bóng lưng của Minh Triết rời đi vị trưởng lão kia thầm nghĩ:
“Tạm thời không thể rời vị trí được cứ quan sát đã.”
Vị trưởng lão cũng làm thử nhưng đối với người chưa làm bao giờ thì đâu phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được.
“Bành”
Khí vừa tập hợp lại đã phát nổ nhìn hướng Minh Triết rời đi tay thu lại rồi lại bắt đầu tu luyện.
Ở nhà Cẩn Y nàng vẫn chưa nấu nướng gì cả nói đúng hơn cả buổi sáng nay nàng đều làm việc nhà từ lau dọn giặt giũ, … vốn tưởng Minh Triết hắn không về buổi chưa nay nên nàng từ tốn lắm.
“Xoạt.”
Cánh cửa nhà được mở ra Minh Triết hắn đã về dù sao đường từ tổng bộ về đây cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian cả nhìn thấy Minh Triết về Cẩn Y nàng cũng ngạc nhiên ra mặt luôn cứ nghĩ trưa nay nàng cũng chỉ có một mình nên nàng đã làm gì đâu.
“Công tử về rồi, Cẩn Y đi làm cơm ngay đây.”
“Vậy thì không cần, ta đi nghỉ ngơi cuối giờ ngọ thị gọi ta.”
Nghe Cẩn Y nói vậy khuôn mặt của hắn vẫn dửng dửng chẳng có vui hay buồn gì cả rồi đi vào phòng ngủ.
“Vâng thưa công tử.”
Nghe đồn đối với những người đạt đến cảnh giới như hắn khi nhập thiền rồi sẽ không cần ăn cũng chẳng cần uống bảy ngày bảy đêm thậm chí bao lâu không ăn không uống cũng không chết được,
Giống như một đứa trẻ khi thèm kẹo mà nó được vứt cho một bịch kẹo thì nó làm gì mà biết được bên ngoài là gì nữa, một người đánh bạc cũng thế khi mà đã ghiền rồi thì làm gì còn có thể biết gì nữa bỏ ăn bỏ uống cho dù có bị búng lỗ tai chắc cũng chẳng về vậy họ ăn bằng cái gì lúc này mê rồi thì ăn bằng cái mê.
Người tu thiền cao họ cũng ăn bằng cái hỷ lạc nhưng cái hỷ lạc này khác với người đánh bài nếu người đánh bài bỏ ăn bỏ uống ăn cái hỷ lạc đấy thì càng ngày càng yếu cho đến chết còn người tu thiền cao càng ăn cái hỷ lạc thì càng ngày càng khỏe khoắn tráng kiện.
Con người vì cái mê mà chết đi mà cũng vì cái mê mà thăng hoa lên.
Túy Hương lâu
Tại nhà ăn, nói đến cái mê thì Tôn Vân lúc này đang say đắm trong những đĩa đồ ăn này.
Năm nay phải nói là có rất nhiều người đến tham dự khảo hạch đến nỗi phải mở cửa cả tầng hai thì mới đủ chỗ cho tất cả mọi người ngồi, những đệ tử nội môn, ngoại môn đều được lệnh một là ăn muộn hơn một chút hai là ăn tại nhà.
Phải nói là Túy Hương lâu rộng vô cùng một bàn ngồi được tám người ở nhưng ở đây cũng phải có hơn một vạn người mà vẫn có thể chứa hết được.
Những ai tham gia khảo hạch xong rồi có thể rời đi cũng được ở lại cũng được Ngự Lang tông không cấm nhưng đa phần nếu không có việc gì thì họ đều chọn ở lại cả.
Cơm ngày ba bữa tối ngủ nhà khách chẳng mất phí vậy thì ai mà chả thích, linh thực liên tiếp được mang lên mỗi bàn theo quy định chỉ được có mười đĩa linh thực và đặc biệt không được uống rượu hay mang rượu vào.
Tuy linh thực cũng chỉ là linh thực cấp một thôi nhưng chẳng ai ở đây chê cả vì ở ngoài để tìm được một đĩa linh thực cũng phải tìm đến đỏ cả mắt mà không biết có thấy hay không, mà nếu có tìm được thì chế biến ra sao thì họ cũng chẳng biết được.
Thế nhưng chỉ những điều đó thôi cũng cho thấy cái sự hào phóng và giàu có của Ngự Lang tông vì Túy Hương lâu là tài sản riêng của đại trưởng lão nên sau khi khảo hạch kết thúc mọi chi phí phát sinh sẽ do tông môn chi trả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.