Vạn Cổ Truyện

Chương 43: Tàn Ác

Minh Triết 0369

17/02/2022

Minh Triết đang đọc báo nghe vậy thì dừng lại nói:

“Ngươi nhắc ta mới nhớ lát nữa ngươi qua phòng ta, ta đưa cho ngươi một quyển công pháp để tu luyện.”

Đây không phải là hắn làm bộ mà là hắn mới nhớ lại thật, ban đầu ngay sau khi hành sự xong hắn đã suy nghĩ về công pháp để cho Cẩn Y tu luyện rồi, nhưng sau khi nhập thiền xong hắn quên mất việc ghi ra công pháp cho nàng, bây giờ nàng nhắc nhở hắn mới nhớ lại.

Đóng tờ báo lại, đứng lên khỏi ghế rồi nói:

“Ngươi cứ ăn đi, bát đũa ta đã tráng qua rồi, ngươi chỉ cần rửa lại một lần nữa cho sạch thôi, bây giờ ta đi vào chép công pháp.”

Cẩn Y nghe vậy thì gật đầu, nàng có chút vui vẻ nhưng trong lòng nàng cũng có chút nghi ngờ, vì sau khi phụ mẫu của Tuấn Hào mất nếu so độ hiểu biết về hắn thì bây giờ nàng dám xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất cả, mười phần thì nàng không dám nhận nhưng tám, chín phần thì nàng dám vỗ ngực tự tin.

Vậy thì công pháp hắn nói hắn đưa cho nàng hắn có được là từ đâu, thêm nữa có một điểm nàng nghi ngờ từ khi phụ mẫu hắn mất dường như hắn biến thành một người khác vậy từ một đứa trẻ hồn nhiên trở thành một người trưởng thành trầm ổn, khó đoán.

Sau một hồi đắn đo suy nghĩ nàng vẫn không tìm được câu trả lời, cuối cùng chỉ có thể kết luận là trong chuyến đi lịch luyện có thể hắn đã đạt được cơ duyên gì đó, đồng thời có được cả công pháp và thần đan, còn về sự thay đổi của hắn nàng có thể đoán là do cái chết của cha mẹ từ đó hắn trở nên trầm ổn hơn.

Đây là kết luận mà nàng thấy hợp lý nhất vì không nói đến công pháp tại vì nàng chưa nhìn thấy, chỉ nói riêng viên đan dược mà hắn đưa cho nàng kia thôi giá trị của nó cũng phải ở trên trời rồi, với gia sản của hắn thậm chí là kể cả bố mẹ hắn còn sống dù có bán thân đi cũng không đủ mua một nửa viên đan dược đừng nói là cả viên như thế.

Một nửa viên đan dược mà có thể biến một người phàm tu luyện thành một vị Huyền Ngọc cảnh cao thủ, mà không phải sơ kỳ mà là trung kỳ, Huyền Ngọc cảnh trung kỳ vậy thì nó phải trân quý thế nào.



Nếu mà bị lộ ra thì với độ trân quý của viên đan dược nói riêng thôi thậm chí là một tông môn lớn như Ngự Lang tông khi biết tin cũng phải thèm thuồng, nàng nghĩ vậy, vì một nửa viên là đã có thể tạo ra một vị Huyền Ngọc cảnh trung kỳ rồi, Huyền Ngọc cảnh trung kỳ là ai, ở những tông môn lớn như Ngự Lang tông chỉ cần đạt đến Huyền Ngọc cảnh thôi là có thể làm được chức vụ trưởng lão rồi, còn ở các tông môn nhỏ chỉ cần đạt đến Huyền Ngọc cảnh đã là nhất tông chi chủ, tông chủ một tông rồi.

Trung bình cứ một nghìn vị Hoàng Cơ đỉnh phong thì sẽ có một trăm vị tấn thăng lên Huyền Ngọc sơ kỳ và cứ một trăm vị Huyền Ngọc sơ kỳ sẽ có mười vị tấn thăng lên Huyền Ngọc trung kỳ, chỉ cần nói đến đây thôi cũng có thể hiểu được độ trân quý và giá trị của viên đan dược này rồi.

Đan dược chân quý là thế nhưng cổ nhân có câu thất phu vô tội, hoài bích có tội, kẻ thường dân thì vốn không có tội, nhưng chỉ vì có ngọc bích mà thành có tội, con người mà, bản tính thường có chút đố kỵ, tham lam, muốn có thứ này thứ kia, nhưng người ta hơn mình thì không được, ngọc sáng trong đêm tối thì dễ bị nhiều người nhắm tới, có bảo vật mà không có thân phận, có bảo vật mà không có sức mạnh để bảo vệ thì dễ rước họa vào thân.

Biết điều gì nên nói, biết điều gì không nên nói, bởi vì đôi khi nói nhiều quá ắt sẽ mắc phải lỗi lầm.

“Công tử ta vào được không.”

“Ừm ngươi vào đi sách cũng viết xong rồi.”

Cẩn Y bước vào phòng sau đó Minh Triết đưa cho nàng một tờ hai tờ giấy rồi nói:

“Ngươi học thuộc đi rồi đốt.”

Nhìn vào hai tờ giấy ban đầu nàng còn tưởng công pháp là một quyển sách dày nhưng khi cầm hai tờ giấy trên tay nàng mới rõ, hai tờ giấy này chính là công pháp.

“Tạ ơn công tử.”

Cầm hai tờ giấy nói một tiếng cảm ơn rồi nàng rời đi.



Nhìn về bóng lưng của nàng Minh Triết vẫn giữ một khuôn mặt điềm nhiên như chẳng có chuyện gì cả, hai tờ giấy đó là một công pháp mới được kết hợp giữa Nội Đan Lưu và một công pháp khác hắn sưu tập được trong quá khứ, về cơ bản nó đáp ứng đủ hai điều kiện hắn cần, thứ nhất là nếu đã tu luyện công pháp này nó có thể làm giả tu vi để người bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy được nàng là phàm nhân thôi, thậm chí đến cả Huyền Ngọc cảnh cao thủ nếu chỉ nhìn thoáng qua mà không quan sát kỹ cũng sẽ bị hiểu nhầm.

Thứ hai là nó có thể tăng tốc độ hấp thụ viên nội đan, nếu theo tiến độ bình thường được hắn ước tính thì để hấp thụ một viên nội đan của Huyền Ngọc cảnh cao thủ ít nhiều cũng phải mất mười năm, nhưng nếu tu theo công pháp này thì chỉ cần ba năm là đã hấp thụ hết viên nội đan rồi.

Tất nhiên công pháp tuy tốt nhưng nó cũng có tác dụng phụ thứ nhất là phải tu luyện liên tục không ngừng nghỉ cho đến khi hấp thụ xong viên nội đan nếu không sẽ bị công pháp này quay lại hành, tức là chỉ cần dừng tu luyện trong vòng một giờ thôi tự khắc sẽ cảm nhận được nỗi thống khổ của giai đoạn đầu cần người chuyển hóa, nếu muốn không bị như vậy thì có hai cách một là quay lại tu luyện cho đến khi hấp thụ xong, hai là phải có công pháp khác để giúp đỡ.

Và hơn hết là công pháp này chỉ có nữ nhân mới có thể tu luyện được vì nó được suy diễn ra từ một công pháp chỉ dành cho nữ.

Âm Dương Kinh có thể giúp người dùng trùng sinh lại mà vẫn giữ kỹ ức nhưng hắn có biết là nếu có trùng sinh thì kiếp sau sẽ sinh làm thân nam hay thân nữ đâu, thế nên để phòng hắn sưu tập hết.

Nhưng cho dù công pháp này có tu luyện được cho nam thì hắn vẫn không làm.

Ở một khu vực khác, cùng là khu dành cho đệ tử sinh sống nhưng đây là khu dành cho đệ tử thân truyền, nhà của Tôn Vân.

Lúc này ở trong phòng khách Tôn Vân đang đọc lá thư mà Hùng Bắc gửi cho hắn, tay cầm một viên đan dược màu xanh, sau khi đọc xong lá thư thì hắn lập tức bắt một mồi lửa đốt đi luôn vì đây là thói quen của hắn rồi dù là ai gửi thư cũng vậy chỉ cần nội dung có một chút quan trọng sau khi đọc xong hắn sẽ đốt đi ngay để tránh trường hợp thông tin trong lá thư bị lộ ra.

Trong thư Hùng Bắc có dặn dò hắn là tuy lập được công lớn nhưng không được kiêu căng, ngã mạn, hơn nữa phải hành động cẩn thận, biết nhìn trước ngó sau vì sau khi lập công lớn nhất cử nhất động của Tôn Vân bây giờ đều được người ta chú ý cả, giống như trèo lên một ngọn núi cao vậy nếu bây giờ không cẩn thận sẩy chân, sẩy tay đi sai một nước thôi là thân danh bại liệt.

Sau đó Hùng Bắc còn có dặn dò cho hắn một vài điều nữa, rồi cuối thư có tặng riêng cho hắn một viên đan dược coi như đây là phần thưởng riêng mà Hùng Bắc dành cho hắn, viên đan dược ấy chính là viên đan dược mà hắn đang cầm bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vạn Cổ Truyện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook