Chương 5: Trùng Sinh?
Minh Triết 0369
17/02/2022
Minh Triết hắn cũng vừa đặt chân tới đây khi đi vào cổng có vô số khí tức của Huyền Ngọc cảnh cao thủ rà soát, nếu để ý kĩ thậm chí còn có một số khí tức của Huyền Ngọc hậu kỳ cường giả lúc ẩn lúc hiện.
Vì đại hội cứ cách mười năm tổ chức một lần còn gần với ngày Viêm Mộc thụ hoàn toàn trưởng thành để chuẩn bị bốc cháy, ước chừng khoảng một trăm ngày sau sẽ có quả nên các vị Huyền Ngọc cảnh cao thủ nhao nhao xuất quan để bảo vệ các điểm tài nguyên quan trọng đặc biệt là Viêm Mộc sơn.
Cửa vào của Viêm Mộc Sơn nơi đây bị cấm đi hoàn toàn các cổng chính và cổng phụ đều có Hoàng Cơ cảnh đệ tử đến canh gác chỉ cần đi gần nơi đây một chút sẽ cảm nhận được vô số Huyền Ngọc cảnh cao thủ khí tức.
Xuất trình giấy tờ đầy đủ Minh Triết tiến vào bên trong từ cửa của Mộc Như Sơn, khi tiến vào bên trong mới thấy nơi đây rộng vô cùng người đông nên vô cùng ồn ào nhưng chẳng ai ở đây dám gây sự cả vì bao nhiêu khí tức Huyền Ngọc cảnh đang thị uy giống như con hổ đang quan sát con mồi thì chỉ có kẻ điên mới dám làm điều sằng bậy.
Nơi đây được chia làm ba khu, khu một dành cho các quý tộc, khu hai dành các đệ tử có xuất thân cha mẹ là người trong tông môn và khu còn lại là dành cho những đệ tử có xuất thân không tốt, nhưng khác với những người có xuất thân không tốt chỉ có những ai có xuất thân từ tông môn hoặc là các quý tộc mới được ngồi ở trong các đình viện.
Minh Triết hắn cũng có một chỗ ngồi trong đình viện dù sao cha mẹ của Tuấn Hào cũng là cựu đệ tử của tông môn.
Nhưng thôi, kiếm tạm một gốc cây nào đó để ngồi, sân rộng có rất nhiều cây được chăm sóc rất cẩn thận cái cây hắn tiến đến cũng có một số người đang ngồi ở đó để trò chuyện, thấy hắn tiến tới nhưng không có ý định bắt chuyện họ cũng chẳng nói gì, dù sao sông rộng thì thả được nhiều cá, sân rộng thì chứa được lắm người.
Người ở đây loại người gì cũng có thấy Minh Triết hắn không có ý định bắt chuyện họ cũng không để ý làm gì, ngồi xuống gốc cây bắt kiết già, đôi mắt nhắm ghiền lại.
Trong số những anh tài hôm nay đến đây có một người tên là Tôn Vân.
Tóc đen, mắt nâu, mặt trắng hồng hào khôi ngô tuấn tú vô cùng, người nhìn người thích kẻ nhìn kẻ mê, hắn đi đến đâu ai cũng không nhịn được mà ngoảnh đầu lại nhìn một cái.
Hắn vốn là một đại năng cao giai cảnh trong một lần tranh đoạt truyền thừa đạt được một mảnh vỡ cuối cùng bị vây công mà chết, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân quay lại quá khứ của mình năm nghìn năm trước, hắn thề sẽ đạt lại cảnh giới của mình đồng thời bù đắp những hối tiếc trong quá khứ.
Nhưng khi tìm kiếm thông tin về mảnh vỡ ấy hắn chẳng thể tìm kiếm được gì cho dù kiếp trước có đạt được thì chủ nhân cũ của mảnh vỡ ấy khi để lại cũng không biết nó có tác dụng gì chỉ biết nó vô cùng thần kỳ, kiếp này dù có tìm hết thư viện cùng mật tịch ở Mộc Trúc thành nơi hắn sống thì cũng chẳng thể tìm được gì nên đành phải gác lại dành thời gian tìm hiểu sau.
Bây giờ công dụng duy nhất mà hắn biết của mảnh vỡ là quay lại quá khứ nhưng khác với kiếp trước kiếp này nó ảm đạm vô cùng.
Nhớ lại kiếp trước tin tức Ngự Lang tông lão tổ tấn cấp thất bại chẳng biết từ đâu mà lộ ra, lão tổ của các thế lực lân cận cũng vì thế mà nhao nhao xuất quan Ngự Lang tông bốn bề thọ địch.
Trận chiến đó mặc dù Ngự Lang tông thiện chiến và dũng mãnh vô cùng Huyền Ngọc cảnh cao thủ ào ào xuất quan vây kín cả một vùng trời, tông chủ Hùng Bắc lấy một địch trăm, lấy thân địch vạn nhưng cuối cùng vẫn là, thất bại.
Hắn và một số các đệ tử khác được các vị trưởng lão hi sinh mạng sống của mình để mở ra đường máu chạy thoát, nhóm nhỏ đấy người sống thì chẳng được bao nhiêu nhưng người chết thì nhiều vô số kể, những người còn sống thì cũng bị bắt lại chỉ có mình hắn đánh bậy đánh bạ tìm được một cái thông đạo có truyền tống trận mới thoát được khỏi nơi đây.
Về sau khi trở thành cao giai cường giả hắn quay lại về nơi đây nhưng cảnh còn người mất, Ngự Lang tông cùng Đại Phàm Lang triều lẫn một số thế lực khác đều biến mất thay vào đó là các thế lực khác hắn cũng không tìm hiểu nhiều mà rời đi.
Lách qua đám người tìm đến được một gốc cây quen thuộc mà kiếp trước mình từng ngồi nhưng khi đến đấy nơi đây lại có người khác đang ngồi rồi.
Hắn tự lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ kiếp này ta sống lại đã làm thay đổi đi quỹ tích thời gian.”
Mộc Trúc Thành nơi hắn từng sống là thành trì thuộc Đại Phàm Lang Triều nằm khá xa Ngự Lang Tông nếu đi xe ngựa cũng phải mất đến ba ngày đi đường.
Là thành trì của Đại Phàm Lang triều nên cũng có một suất tham dự khảo hạch với thân phận là quý tộc, vì chỉ có một suất nên cả thành quyết định dùng cách luận võ.
Kiếp trước hắn đánh thua anh trai hắn trong trận chiến nhưng không cam lòng, tuy thua cuộc nhưng không đầu hàng số phận hắn quyết định chấp nhận thân phận bình thường tự thân đi bộ đến, trên đường đi may mắn gặp được một đội thương nhân cũng đi cùng đường, nghe được câu truyện thương cho hài tử đội thương nhân cho hắn đi nhờ xe đến đấy, khi đến nơi chọn gốc cây này làm chỗ nghỉ chân.
Kiếp này hắn chiến thắng trong khảo hạch nên được đi theo danh sách nhưng chỉ tiếc không gặp lại đội thương nhân kia.
Kỳ lạ dường như có lực gì đấy hấp dẫn đôi mắt của hắn khiến cho hắn không thể dời mắt khỏi cậu thiếu niên đang ngồi thiền, hắn đứng đờ ra cứ nhìn cậu thiếu niên đang ngồi bắt kiết già ở dưới gốc cây kia một khoảng thời gian dài thì mới ngoảnh người rời đi, Minh Triết hắn mặc dù biết nhưng cũng chẳng để tâm tới điều đấy vẫn lẳng lặng ngồi yên bắt kiết già.
Kiếp trước Minh Triết không trùng sinh về đây tiểu tử Tuấn Hào vì quá thương cha nhớ mẹ mà bỏ ăn bỏ uống ai khuyên cũng không được đến khi người khác phát hiện thì cũng đã chết rồi.
Kiếp này mặc dù Minh Triết trùng sinh về Tuấn Hào vẫn phải chết nhưng thân Tuấn Hào thì vẫn còn chỉ có hồn là khác thôi.
Rời đi chỗ khác Tôn Vân tìm một cái đình viện gần đó để ngồi, chỗ này khá vắng vẻ lại còn cách xa khu vực trung tâm nên cũng chẳng có ai ngồi cả.
Vì Tôn Vân hắn là người chiến thắng trong đại hội luận võ nên hắn cũng có chỗ ngồi ở trong đình viện nơi dành cho các quý tộc cùng với các đệ tử có xuất thân từ trong tông môn ngồi.
Vừa ngồi xuống chưa được ấm mông từ một cổng gần đó đi vào một cô gái nhỏ ước chừng khoảng bảy đến tám tuổi một một bộ thanh y trông vô cùng dễ thương, ai ai cũng ngước nhìn về cô bé dĩ nhiên Tôn Vân cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt của Tôn Vân thể hiện lên sự ngạc nhiên lẫn hồi tưởng, hắn nhớ tiểu cô nương này nàng tên Lâm Thủy là muội muội ruột của Lâm Sơn.
Nàng tu luyện không phải là vô cùng nhanh chóng nhưng trong mười năm cũng đạt đến Hoàng Cơ cảnh hậu kỳ không thua kém gì ca ca nàng ở tuổi ấy, trong trận chiến cuối cùng mặc dù được tạo cơ hội để chốn thoát nhưng nàng vẫn kiên quyết ở lại lấy tu vi Hoàng Cơ cảnh hậu kỳ sánh vai cùng ca ca của nàng tử chiến đến cùng.
Tôn Vân còn nhớ lúc ấy chiến loạn khắp nơi khói lửa bừng bừng nhưng dù cho ai ngăn cản dù cho ai cố gắng khuyên ngăn thậm chí là kéo tay của nàng để rời đi nhưng cũng không được, vẫn kiên quyết tử chiến nếu anh trai không đi thì nàng cũng vậy, cuộc đời của nàng đúng xứng với câu nói mày liễu nhưng cũng chẳng thua kém gì đấng mày râu.
Vì đại hội cứ cách mười năm tổ chức một lần còn gần với ngày Viêm Mộc thụ hoàn toàn trưởng thành để chuẩn bị bốc cháy, ước chừng khoảng một trăm ngày sau sẽ có quả nên các vị Huyền Ngọc cảnh cao thủ nhao nhao xuất quan để bảo vệ các điểm tài nguyên quan trọng đặc biệt là Viêm Mộc sơn.
Cửa vào của Viêm Mộc Sơn nơi đây bị cấm đi hoàn toàn các cổng chính và cổng phụ đều có Hoàng Cơ cảnh đệ tử đến canh gác chỉ cần đi gần nơi đây một chút sẽ cảm nhận được vô số Huyền Ngọc cảnh cao thủ khí tức.
Xuất trình giấy tờ đầy đủ Minh Triết tiến vào bên trong từ cửa của Mộc Như Sơn, khi tiến vào bên trong mới thấy nơi đây rộng vô cùng người đông nên vô cùng ồn ào nhưng chẳng ai ở đây dám gây sự cả vì bao nhiêu khí tức Huyền Ngọc cảnh đang thị uy giống như con hổ đang quan sát con mồi thì chỉ có kẻ điên mới dám làm điều sằng bậy.
Nơi đây được chia làm ba khu, khu một dành cho các quý tộc, khu hai dành các đệ tử có xuất thân cha mẹ là người trong tông môn và khu còn lại là dành cho những đệ tử có xuất thân không tốt, nhưng khác với những người có xuất thân không tốt chỉ có những ai có xuất thân từ tông môn hoặc là các quý tộc mới được ngồi ở trong các đình viện.
Minh Triết hắn cũng có một chỗ ngồi trong đình viện dù sao cha mẹ của Tuấn Hào cũng là cựu đệ tử của tông môn.
Nhưng thôi, kiếm tạm một gốc cây nào đó để ngồi, sân rộng có rất nhiều cây được chăm sóc rất cẩn thận cái cây hắn tiến đến cũng có một số người đang ngồi ở đó để trò chuyện, thấy hắn tiến tới nhưng không có ý định bắt chuyện họ cũng chẳng nói gì, dù sao sông rộng thì thả được nhiều cá, sân rộng thì chứa được lắm người.
Người ở đây loại người gì cũng có thấy Minh Triết hắn không có ý định bắt chuyện họ cũng không để ý làm gì, ngồi xuống gốc cây bắt kiết già, đôi mắt nhắm ghiền lại.
Trong số những anh tài hôm nay đến đây có một người tên là Tôn Vân.
Tóc đen, mắt nâu, mặt trắng hồng hào khôi ngô tuấn tú vô cùng, người nhìn người thích kẻ nhìn kẻ mê, hắn đi đến đâu ai cũng không nhịn được mà ngoảnh đầu lại nhìn một cái.
Hắn vốn là một đại năng cao giai cảnh trong một lần tranh đoạt truyền thừa đạt được một mảnh vỡ cuối cùng bị vây công mà chết, khi tỉnh dậy đã thấy bản thân quay lại quá khứ của mình năm nghìn năm trước, hắn thề sẽ đạt lại cảnh giới của mình đồng thời bù đắp những hối tiếc trong quá khứ.
Nhưng khi tìm kiếm thông tin về mảnh vỡ ấy hắn chẳng thể tìm kiếm được gì cho dù kiếp trước có đạt được thì chủ nhân cũ của mảnh vỡ ấy khi để lại cũng không biết nó có tác dụng gì chỉ biết nó vô cùng thần kỳ, kiếp này dù có tìm hết thư viện cùng mật tịch ở Mộc Trúc thành nơi hắn sống thì cũng chẳng thể tìm được gì nên đành phải gác lại dành thời gian tìm hiểu sau.
Bây giờ công dụng duy nhất mà hắn biết của mảnh vỡ là quay lại quá khứ nhưng khác với kiếp trước kiếp này nó ảm đạm vô cùng.
Nhớ lại kiếp trước tin tức Ngự Lang tông lão tổ tấn cấp thất bại chẳng biết từ đâu mà lộ ra, lão tổ của các thế lực lân cận cũng vì thế mà nhao nhao xuất quan Ngự Lang tông bốn bề thọ địch.
Trận chiến đó mặc dù Ngự Lang tông thiện chiến và dũng mãnh vô cùng Huyền Ngọc cảnh cao thủ ào ào xuất quan vây kín cả một vùng trời, tông chủ Hùng Bắc lấy một địch trăm, lấy thân địch vạn nhưng cuối cùng vẫn là, thất bại.
Hắn và một số các đệ tử khác được các vị trưởng lão hi sinh mạng sống của mình để mở ra đường máu chạy thoát, nhóm nhỏ đấy người sống thì chẳng được bao nhiêu nhưng người chết thì nhiều vô số kể, những người còn sống thì cũng bị bắt lại chỉ có mình hắn đánh bậy đánh bạ tìm được một cái thông đạo có truyền tống trận mới thoát được khỏi nơi đây.
Về sau khi trở thành cao giai cường giả hắn quay lại về nơi đây nhưng cảnh còn người mất, Ngự Lang tông cùng Đại Phàm Lang triều lẫn một số thế lực khác đều biến mất thay vào đó là các thế lực khác hắn cũng không tìm hiểu nhiều mà rời đi.
Lách qua đám người tìm đến được một gốc cây quen thuộc mà kiếp trước mình từng ngồi nhưng khi đến đấy nơi đây lại có người khác đang ngồi rồi.
Hắn tự lẩm bẩm trong lòng: “Chẳng lẽ kiếp này ta sống lại đã làm thay đổi đi quỹ tích thời gian.”
Mộc Trúc Thành nơi hắn từng sống là thành trì thuộc Đại Phàm Lang Triều nằm khá xa Ngự Lang Tông nếu đi xe ngựa cũng phải mất đến ba ngày đi đường.
Là thành trì của Đại Phàm Lang triều nên cũng có một suất tham dự khảo hạch với thân phận là quý tộc, vì chỉ có một suất nên cả thành quyết định dùng cách luận võ.
Kiếp trước hắn đánh thua anh trai hắn trong trận chiến nhưng không cam lòng, tuy thua cuộc nhưng không đầu hàng số phận hắn quyết định chấp nhận thân phận bình thường tự thân đi bộ đến, trên đường đi may mắn gặp được một đội thương nhân cũng đi cùng đường, nghe được câu truyện thương cho hài tử đội thương nhân cho hắn đi nhờ xe đến đấy, khi đến nơi chọn gốc cây này làm chỗ nghỉ chân.
Kiếp này hắn chiến thắng trong khảo hạch nên được đi theo danh sách nhưng chỉ tiếc không gặp lại đội thương nhân kia.
Kỳ lạ dường như có lực gì đấy hấp dẫn đôi mắt của hắn khiến cho hắn không thể dời mắt khỏi cậu thiếu niên đang ngồi thiền, hắn đứng đờ ra cứ nhìn cậu thiếu niên đang ngồi bắt kiết già ở dưới gốc cây kia một khoảng thời gian dài thì mới ngoảnh người rời đi, Minh Triết hắn mặc dù biết nhưng cũng chẳng để tâm tới điều đấy vẫn lẳng lặng ngồi yên bắt kiết già.
Kiếp trước Minh Triết không trùng sinh về đây tiểu tử Tuấn Hào vì quá thương cha nhớ mẹ mà bỏ ăn bỏ uống ai khuyên cũng không được đến khi người khác phát hiện thì cũng đã chết rồi.
Kiếp này mặc dù Minh Triết trùng sinh về Tuấn Hào vẫn phải chết nhưng thân Tuấn Hào thì vẫn còn chỉ có hồn là khác thôi.
Rời đi chỗ khác Tôn Vân tìm một cái đình viện gần đó để ngồi, chỗ này khá vắng vẻ lại còn cách xa khu vực trung tâm nên cũng chẳng có ai ngồi cả.
Vì Tôn Vân hắn là người chiến thắng trong đại hội luận võ nên hắn cũng có chỗ ngồi ở trong đình viện nơi dành cho các quý tộc cùng với các đệ tử có xuất thân từ trong tông môn ngồi.
Vừa ngồi xuống chưa được ấm mông từ một cổng gần đó đi vào một cô gái nhỏ ước chừng khoảng bảy đến tám tuổi một một bộ thanh y trông vô cùng dễ thương, ai ai cũng ngước nhìn về cô bé dĩ nhiên Tôn Vân cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt của Tôn Vân thể hiện lên sự ngạc nhiên lẫn hồi tưởng, hắn nhớ tiểu cô nương này nàng tên Lâm Thủy là muội muội ruột của Lâm Sơn.
Nàng tu luyện không phải là vô cùng nhanh chóng nhưng trong mười năm cũng đạt đến Hoàng Cơ cảnh hậu kỳ không thua kém gì ca ca nàng ở tuổi ấy, trong trận chiến cuối cùng mặc dù được tạo cơ hội để chốn thoát nhưng nàng vẫn kiên quyết ở lại lấy tu vi Hoàng Cơ cảnh hậu kỳ sánh vai cùng ca ca của nàng tử chiến đến cùng.
Tôn Vân còn nhớ lúc ấy chiến loạn khắp nơi khói lửa bừng bừng nhưng dù cho ai ngăn cản dù cho ai cố gắng khuyên ngăn thậm chí là kéo tay của nàng để rời đi nhưng cũng không được, vẫn kiên quyết tử chiến nếu anh trai không đi thì nàng cũng vậy, cuộc đời của nàng đúng xứng với câu nói mày liễu nhưng cũng chẳng thua kém gì đấng mày râu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.