Chương 51: Tư Tâm
Minh Triết 0369
17/02/2022
Sau khi quan sát Minh Triết Nghiêm lão ồ lên một tiếng rồi nói:
“Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp khi gặp phải dùng con mắt khác mà đối đãi, mới có ngày nào tiểu tử ngươi vào đây còn là một kẻ phàm nhân ấy vậy mà bây giờ đã là một cao thủ Tẩy Trần cảnh nhất tầng rồi lại còn sắp bước vào nhị tầng nữa.”
“Hẳn là, chuyến đi rừng vừa rồi ngươi có được cơ duyên gì đó đúng không?” Miệng mỉm cười ngữ điệu trêu chọc Ngiêm lão nói.
Minh Triết nghe vậy thì điềm đạm đáp lại không một chút che dấu nói:
“Trưởng lão anh minh, đúng là không có gì giấu được ánh mắt của ngài.”
Nghiêm lão nghe vậy thì có chút đắc ý, vắt chân lên ghế mà ngồi, tự đắc nói:
“Chuyện, nếu không nhìn được một chút sự việc cỏn con này thì ta sống từ trước đến giờ là phí cuộc đời rồi, tiểu tử ngươi cũng may mắn đó, nhân đã gieo từ quá khứ thì bây giờ gặt quả, nhưng gặt quả ra sao chớp cơ hội thế nào thì ít người lại biết, một số thì để mặc nó cái gì đến thì đến khi cây ra quả thì quả nào cũng lấy rồi mặc kệ, một số khác thì khôn hơn biết lờ mờ để chọn quả tốt rồi bỏ quả xấu, hoặc là một số người thì tinh khôn hơn nữa trước khi nhân xấu gây ra trong quá khứ chuẩn bị cho quả thì chặt bỏ cành đó đi rồi đắp cành tốt vào.”
Nói được một hồi thì Nghiêm lão lại để ý sang đống sách mà Minh Triết đang đọc:
“Mới hôm trước còn là về lịch sử luật pháp nay đã chuyển qua sinh vật cùng các loại dược liệu.”
“Mà tiểu tử người học cái này cũng đúng vì chuẩn bị đến lúc ngươi chọn ngự thú cho mình rồi, bật mí cho ngươi một chút chuyện đến lúc đấy cho khỏi bỡ ngỡ vì tông môn của chúng ta là Ngự Lang tông nên đa phần là lang thú thôi đến lúc đó ngươi sẽ có rất nhiều loại lang để chọn, lời khuyên của ta là ngươi nên chọn hắc lang vừa dễ nuôi mà lại còn mạnh, nếu về lâu về dài thì hắc lang đúng thật là không bằng những con sói khác nhưng nếu ở những giai đoạn đầu như là Tẩy Trần hoặc Hoàng Cơ thì sức mạnh của hắc lang cũng được xếp vào mười hạng đầu, sau khi ngươi lên Huyền Ngọc thì thay con ngự thú khác cũng được.”
“Còn nếu đến lượt ngươi mà hắc lang được người ta chọn hết rồi thì ta khuyên ngươi nên chọn bạch lang tuy sức mạnh và thể chất thì thua xa hắc lang nhưng thắng ở cái sự dẻo dai và cái tốc độ, hơn nữa không giống như hắc lang sau khi lên Huyền Ngọc bạch lang vẫn mạnh tuy không phải là mạnh nhất nhưng nó cũng được xếp vào tầm trung của các loài thú khi bước tới Huyền Ngọc cảnh, đồng thời giống như hắc lang, bạch lang rất dễ nuôi không cần phải tốn quá nhiều.”
“Còn đối với những con lang khác ta khuyên ngươi nếu không có điều kiện thì đừng nghĩ nhiều, đừng thấy người ta chọn rồi bảo mạnh mình cũng chọn theo mà hãy nhớ tới điều kiện của mình trước, căn cứ vào điều kiện mà chọn ngự thú cho cẩn thận vào nếu không chọn về mà không nuôi được thì sẽ rất phí.”
Những lời khuyên của Nghiêm lão Minh Triết đều nghe hết mà không bỏ một chữ nào, đứng lên hành lễ một cái rồi nói:
“Đa tạ trưởng lão chỉ dạy đệ tử đã rõ ràng.”
Nghiêm lão nghe vậy thì gật đầu ừm một tiếng:
“Mà bây giờ cũng là giờ trưa rồi tiểu tử ngươi không đi ăn sao, nếu không thì bây giờ cất sách đi lão già này mời ngươi đi ăn một bữa.”
Minh Triết nghe vậy thì từ chối nói:
“Đa tạ lời mời của trưởng lão nhưng đối với đệ tử bây giờ chỉ cần đọc sách là no rồi.”
Nghiêm lão nghe vậy thì “hứm” một tiếng rồi nằm xuống dưới ghế giận dỗi nói:
“Tiểu tử ngươi cứ già mồm đi, ta cứ nằm đây ngủ để xem ngươi kiên trì được đến khi nào.”
Nói xong câu đó thì Nghiêm lão cũng đi ngủ luôn, Minh Triết thấy vậy thì cũng mặc kệ Nghiêm lão mà tập trung vào việc của mình, hắn đang ngồi đọc xem ở Ngự Thú đại lục này có những giống loài nào mới mà hắn không biết không và kết quả đúng là có thật, ngoài những loài hắn đã biết ra còn có vô số các loài sinh vật mới, ở trong quyển sách này thì ghi rất nhiều loài, có những loài thì ghi chép cả tên, tập tính nơi ở,… một cách cụ thể còn có những loài thì không, hắn đoán những loài được ghi cụ thể chắc chắn là những loài đã và đang sống trên hòn đảo này thế nên sau khi đọc qua quyển sách hắn chỉ tập trung nghiên cứu những loài có ghi chép cụ thể thôi.
Mấy canh giờ nghiên cứu, những loài sinh vật được hắn chú trọng thì đều được ghi hết vào một tờ giấy, sau khi ghi chép xong cất tờ giấy vào áo hắn đứng lên để chuẩn bị đi ra về.
Nghiêm lão sau khi nghe thấy tiếng động thì cũng từ trong cơn mê tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn Minh Triết rồi nói:
“Tiểu tử mới có ngồi một lúc mà đã về rồi à, thế nào có cần như lần trước mượn sách mang về không, nhưng lần này sẽ tăng giá đấy ngươi đưa ta bốn viên linh thạch ta sẽ cho ngươi mượn lệnh bài.”
Minh Triết nghe Nghiêm lão nói vậy thì đáp lại:
“Đa tạ Nghiêm trưởng lão đã có lời mời nhưng đối với cái giá ấy thì ngày mai đệ tử lại đến đây đọc sách cũng được, vì nếu trưởng lão không biết thì đệ tử cũng không phải là loại khá giả gì, hai viên linh thạch đệ tử còn có thể suy nghĩ được nhưng bốn viên thì khó, mà ở Tàng Kinh các đến đọc thì không mất tiền chỉ có mượn về mới mất, thế nên cảm ơn lời mời của Nghiêm trưởng lão đệ tử đi về mai lại đến.”
Nói xong câu đấy hắn hành lễ rồi quay lưng, cất đống sách vào chỗ cũ rồi chuẩn bị đi về, Nghiêm lão thấy vậy ban đầu còn chai lì nhưng về sau khi thấy Minh Triết cất sách xong đi ra cửa thì gọi lại:
“Tiểu tử ngươi đứng lại hai viên thì hai viên.”
Đặt lệnh bài xuống bàn Nghiêm lão nói tiếp:
“Lệnh bài đã ở trên bàn rồi ngươi đưa linh thạch đây.”
Minh Triết nghe vậy thì quay đầu lại nhưng khuôn mặt vẫn điềm nhiên như vậy, chậm rãi đi đến trước bàn rút hai viên linh thạch từ trong túi bao thạch ra đặt lên bàn, cầm lấy lệnh bài rồi cúi đầu hành lễ:
“Đa tạ trưởng lão đã chiếu cố.”
Nghiêm lão nghe vậy thì “Hừm” một tiếng rồi cầm hai viên linh thạch ở trên bàn lên xong biến mất trước khi đi cũng không quên nói:
“Tiểu tử ngươi dùng xong nhớ để lệnh bài lại chỗ cũ.”
Nghe thấy âm thanh bực dọc của Nghiêm lão, Minh Triết hắn cũng không để ý nhiều lại chậm rãi đi lấy lại các quyển sách mà hắn chưa đọc vừa mới cất để mượn về.
Vì có lệnh bài của Nghiêm lão nên số sách mượn dù nhiều mà chẳng mất một viên linh thạch nào cả, hơn nữa do sách còn nhiều quá nên người ta còn cho hắn mượn một cái túi bao thạch dành riêng để chứa sách nữa.
Túi bao thạch mặc dù tên của nó là bao thạch nhưng lại không dùng để chứa mỗi linh thạch không mà còn chứa thêm nhiều thứ khác nữa, không gian của nó rất lớn, giá thành thì kém xa một chiếc nhẫn không gian nhưng nó lại có một khuyết điểm chí mạng là chỉ có thể chứa được một loại món đồ tại một thời điểm, có nghĩa là tại một thời điểm nếu nó đang chứa sách thì chứa bao nhiêu cũng được miễn là không gian còn đủ chỗ nhưng nếu lúc đó mà muốn cất kiếm, vũ khí hay linh thạch vào thì lại không được.
Không giống như nhẫn không gian, cùng một thời điểm khi mà đang cất sách thì có thể cất bao nhiêu thứ khác cũng được chỉ cần không gian đấy còn chỗ là được.
“Đúng là kẻ sĩ ba ngày không gặp khi gặp phải dùng con mắt khác mà đối đãi, mới có ngày nào tiểu tử ngươi vào đây còn là một kẻ phàm nhân ấy vậy mà bây giờ đã là một cao thủ Tẩy Trần cảnh nhất tầng rồi lại còn sắp bước vào nhị tầng nữa.”
“Hẳn là, chuyến đi rừng vừa rồi ngươi có được cơ duyên gì đó đúng không?” Miệng mỉm cười ngữ điệu trêu chọc Ngiêm lão nói.
Minh Triết nghe vậy thì điềm đạm đáp lại không một chút che dấu nói:
“Trưởng lão anh minh, đúng là không có gì giấu được ánh mắt của ngài.”
Nghiêm lão nghe vậy thì có chút đắc ý, vắt chân lên ghế mà ngồi, tự đắc nói:
“Chuyện, nếu không nhìn được một chút sự việc cỏn con này thì ta sống từ trước đến giờ là phí cuộc đời rồi, tiểu tử ngươi cũng may mắn đó, nhân đã gieo từ quá khứ thì bây giờ gặt quả, nhưng gặt quả ra sao chớp cơ hội thế nào thì ít người lại biết, một số thì để mặc nó cái gì đến thì đến khi cây ra quả thì quả nào cũng lấy rồi mặc kệ, một số khác thì khôn hơn biết lờ mờ để chọn quả tốt rồi bỏ quả xấu, hoặc là một số người thì tinh khôn hơn nữa trước khi nhân xấu gây ra trong quá khứ chuẩn bị cho quả thì chặt bỏ cành đó đi rồi đắp cành tốt vào.”
Nói được một hồi thì Nghiêm lão lại để ý sang đống sách mà Minh Triết đang đọc:
“Mới hôm trước còn là về lịch sử luật pháp nay đã chuyển qua sinh vật cùng các loại dược liệu.”
“Mà tiểu tử người học cái này cũng đúng vì chuẩn bị đến lúc ngươi chọn ngự thú cho mình rồi, bật mí cho ngươi một chút chuyện đến lúc đấy cho khỏi bỡ ngỡ vì tông môn của chúng ta là Ngự Lang tông nên đa phần là lang thú thôi đến lúc đó ngươi sẽ có rất nhiều loại lang để chọn, lời khuyên của ta là ngươi nên chọn hắc lang vừa dễ nuôi mà lại còn mạnh, nếu về lâu về dài thì hắc lang đúng thật là không bằng những con sói khác nhưng nếu ở những giai đoạn đầu như là Tẩy Trần hoặc Hoàng Cơ thì sức mạnh của hắc lang cũng được xếp vào mười hạng đầu, sau khi ngươi lên Huyền Ngọc thì thay con ngự thú khác cũng được.”
“Còn nếu đến lượt ngươi mà hắc lang được người ta chọn hết rồi thì ta khuyên ngươi nên chọn bạch lang tuy sức mạnh và thể chất thì thua xa hắc lang nhưng thắng ở cái sự dẻo dai và cái tốc độ, hơn nữa không giống như hắc lang sau khi lên Huyền Ngọc bạch lang vẫn mạnh tuy không phải là mạnh nhất nhưng nó cũng được xếp vào tầm trung của các loài thú khi bước tới Huyền Ngọc cảnh, đồng thời giống như hắc lang, bạch lang rất dễ nuôi không cần phải tốn quá nhiều.”
“Còn đối với những con lang khác ta khuyên ngươi nếu không có điều kiện thì đừng nghĩ nhiều, đừng thấy người ta chọn rồi bảo mạnh mình cũng chọn theo mà hãy nhớ tới điều kiện của mình trước, căn cứ vào điều kiện mà chọn ngự thú cho cẩn thận vào nếu không chọn về mà không nuôi được thì sẽ rất phí.”
Những lời khuyên của Nghiêm lão Minh Triết đều nghe hết mà không bỏ một chữ nào, đứng lên hành lễ một cái rồi nói:
“Đa tạ trưởng lão chỉ dạy đệ tử đã rõ ràng.”
Nghiêm lão nghe vậy thì gật đầu ừm một tiếng:
“Mà bây giờ cũng là giờ trưa rồi tiểu tử ngươi không đi ăn sao, nếu không thì bây giờ cất sách đi lão già này mời ngươi đi ăn một bữa.”
Minh Triết nghe vậy thì từ chối nói:
“Đa tạ lời mời của trưởng lão nhưng đối với đệ tử bây giờ chỉ cần đọc sách là no rồi.”
Nghiêm lão nghe vậy thì “hứm” một tiếng rồi nằm xuống dưới ghế giận dỗi nói:
“Tiểu tử ngươi cứ già mồm đi, ta cứ nằm đây ngủ để xem ngươi kiên trì được đến khi nào.”
Nói xong câu đó thì Nghiêm lão cũng đi ngủ luôn, Minh Triết thấy vậy thì cũng mặc kệ Nghiêm lão mà tập trung vào việc của mình, hắn đang ngồi đọc xem ở Ngự Thú đại lục này có những giống loài nào mới mà hắn không biết không và kết quả đúng là có thật, ngoài những loài hắn đã biết ra còn có vô số các loài sinh vật mới, ở trong quyển sách này thì ghi rất nhiều loài, có những loài thì ghi chép cả tên, tập tính nơi ở,… một cách cụ thể còn có những loài thì không, hắn đoán những loài được ghi cụ thể chắc chắn là những loài đã và đang sống trên hòn đảo này thế nên sau khi đọc qua quyển sách hắn chỉ tập trung nghiên cứu những loài có ghi chép cụ thể thôi.
Mấy canh giờ nghiên cứu, những loài sinh vật được hắn chú trọng thì đều được ghi hết vào một tờ giấy, sau khi ghi chép xong cất tờ giấy vào áo hắn đứng lên để chuẩn bị đi ra về.
Nghiêm lão sau khi nghe thấy tiếng động thì cũng từ trong cơn mê tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn Minh Triết rồi nói:
“Tiểu tử mới có ngồi một lúc mà đã về rồi à, thế nào có cần như lần trước mượn sách mang về không, nhưng lần này sẽ tăng giá đấy ngươi đưa ta bốn viên linh thạch ta sẽ cho ngươi mượn lệnh bài.”
Minh Triết nghe Nghiêm lão nói vậy thì đáp lại:
“Đa tạ Nghiêm trưởng lão đã có lời mời nhưng đối với cái giá ấy thì ngày mai đệ tử lại đến đây đọc sách cũng được, vì nếu trưởng lão không biết thì đệ tử cũng không phải là loại khá giả gì, hai viên linh thạch đệ tử còn có thể suy nghĩ được nhưng bốn viên thì khó, mà ở Tàng Kinh các đến đọc thì không mất tiền chỉ có mượn về mới mất, thế nên cảm ơn lời mời của Nghiêm trưởng lão đệ tử đi về mai lại đến.”
Nói xong câu đấy hắn hành lễ rồi quay lưng, cất đống sách vào chỗ cũ rồi chuẩn bị đi về, Nghiêm lão thấy vậy ban đầu còn chai lì nhưng về sau khi thấy Minh Triết cất sách xong đi ra cửa thì gọi lại:
“Tiểu tử ngươi đứng lại hai viên thì hai viên.”
Đặt lệnh bài xuống bàn Nghiêm lão nói tiếp:
“Lệnh bài đã ở trên bàn rồi ngươi đưa linh thạch đây.”
Minh Triết nghe vậy thì quay đầu lại nhưng khuôn mặt vẫn điềm nhiên như vậy, chậm rãi đi đến trước bàn rút hai viên linh thạch từ trong túi bao thạch ra đặt lên bàn, cầm lấy lệnh bài rồi cúi đầu hành lễ:
“Đa tạ trưởng lão đã chiếu cố.”
Nghiêm lão nghe vậy thì “Hừm” một tiếng rồi cầm hai viên linh thạch ở trên bàn lên xong biến mất trước khi đi cũng không quên nói:
“Tiểu tử ngươi dùng xong nhớ để lệnh bài lại chỗ cũ.”
Nghe thấy âm thanh bực dọc của Nghiêm lão, Minh Triết hắn cũng không để ý nhiều lại chậm rãi đi lấy lại các quyển sách mà hắn chưa đọc vừa mới cất để mượn về.
Vì có lệnh bài của Nghiêm lão nên số sách mượn dù nhiều mà chẳng mất một viên linh thạch nào cả, hơn nữa do sách còn nhiều quá nên người ta còn cho hắn mượn một cái túi bao thạch dành riêng để chứa sách nữa.
Túi bao thạch mặc dù tên của nó là bao thạch nhưng lại không dùng để chứa mỗi linh thạch không mà còn chứa thêm nhiều thứ khác nữa, không gian của nó rất lớn, giá thành thì kém xa một chiếc nhẫn không gian nhưng nó lại có một khuyết điểm chí mạng là chỉ có thể chứa được một loại món đồ tại một thời điểm, có nghĩa là tại một thời điểm nếu nó đang chứa sách thì chứa bao nhiêu cũng được miễn là không gian còn đủ chỗ nhưng nếu lúc đó mà muốn cất kiếm, vũ khí hay linh thạch vào thì lại không được.
Không giống như nhẫn không gian, cùng một thời điểm khi mà đang cất sách thì có thể cất bao nhiêu thứ khác cũng được chỉ cần không gian đấy còn chỗ là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.