Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ
Đánh giá: 8.1/10 từ 14 lượt
Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ - Hạ Vũ
Giới thiệu truyện ngôn tình cuốn hút này:
Đông năm nay tuyết phủ trắng xóa lưỡng quốc, báo hiệu một mùa xuân tràn trề sức sống của năm sau. Trong sân nhà, cây đào già đã nhú nụ xanh, màu xanh hiếm hoi giữa đất trời bạt ngàn trắng xóa, năm nay chắc ta không còn cơ hội ngắm hoa đào nở nữa rồi vì người trong cung Đại Mạc gửi thư khẩn lệnh ta về kinh.
“Hoàng thượng đã mời được thần y đợi sẵn trong kinh để chữa bệnh cho công tử rồi, cớ gì người cứ lần lữa mãi không hồi thư?” Tú Ly cứ luôn miệng bảo ta vô tâm không để ý đến tấm lòng của Hoàng thượng bệ hạ. Thực ra ta biết bản thân đã đi đến giới hạn nào rồi, mỗi người có số mệnh của riêng họ, hà tất gì phải trốn tránh số mệnh của ta bằng mấy thứ thuốc đắt tiền đó, chi bằng cứ lấy số tiền đó mà phân phát cho nạn dân Tuyền Châu bị hạn hán đổi lấy mấy cân gạo còn có ích hơn.
“Ngươi và Nam Điền đi chuẩn bị hành lý đi ba ngày nữa xuất phát, ta phải chuẩn bị quà gặp mặt Hoàng thượng.”
Tú Ly tưởng ta đổi ý nên cười hớn hở vâng dạ chạy vào trong nhà, ta ngồi ngoài hiên ngắm mấy nụ đào xanh mơn mởn bỗng thấy nhói lòng. Ký ức tự nhiên ùa về như chỉ mới ngày hôm qua ta vẫn còn là cô bé mười bốn tuổi, mặc áo quần nam tử chạy lông nhông ngoài phố Chu Tước chơi ném tuyết với mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ đến tận nửa đêm mới về. Bị cha phát hiện liền hứng chịu một trận đòn nhừ tử, vậy nhưng khi ta rưng rưng nước mắt lấy ra cành đào giấu trong lớp áo dày ra thì ông liền ngừng đánh, chỉ nhìn chăm chăm vào cành đào trong tay ta rồi mới giơ cao chân đá ta ra ngoài cửa, còn ác ý đóng sầm cửa phòng một cái thật mạnh nữa.
Ta biết ông đang nghĩ gì. Ông là đang nhớ mẹ ta.
Giới thiệu truyện ngôn tình cuốn hút này:
Đông năm nay tuyết phủ trắng xóa lưỡng quốc, báo hiệu một mùa xuân tràn trề sức sống của năm sau. Trong sân nhà, cây đào già đã nhú nụ xanh, màu xanh hiếm hoi giữa đất trời bạt ngàn trắng xóa, năm nay chắc ta không còn cơ hội ngắm hoa đào nở nữa rồi vì người trong cung Đại Mạc gửi thư khẩn lệnh ta về kinh.
“Hoàng thượng đã mời được thần y đợi sẵn trong kinh để chữa bệnh cho công tử rồi, cớ gì người cứ lần lữa mãi không hồi thư?” Tú Ly cứ luôn miệng bảo ta vô tâm không để ý đến tấm lòng của Hoàng thượng bệ hạ. Thực ra ta biết bản thân đã đi đến giới hạn nào rồi, mỗi người có số mệnh của riêng họ, hà tất gì phải trốn tránh số mệnh của ta bằng mấy thứ thuốc đắt tiền đó, chi bằng cứ lấy số tiền đó mà phân phát cho nạn dân Tuyền Châu bị hạn hán đổi lấy mấy cân gạo còn có ích hơn.
“Ngươi và Nam Điền đi chuẩn bị hành lý đi ba ngày nữa xuất phát, ta phải chuẩn bị quà gặp mặt Hoàng thượng.”
Tú Ly tưởng ta đổi ý nên cười hớn hở vâng dạ chạy vào trong nhà, ta ngồi ngoài hiên ngắm mấy nụ đào xanh mơn mởn bỗng thấy nhói lòng. Ký ức tự nhiên ùa về như chỉ mới ngày hôm qua ta vẫn còn là cô bé mười bốn tuổi, mặc áo quần nam tử chạy lông nhông ngoài phố Chu Tước chơi ném tuyết với mấy đứa trẻ đầu đường xó chợ đến tận nửa đêm mới về. Bị cha phát hiện liền hứng chịu một trận đòn nhừ tử, vậy nhưng khi ta rưng rưng nước mắt lấy ra cành đào giấu trong lớp áo dày ra thì ông liền ngừng đánh, chỉ nhìn chăm chăm vào cành đào trong tay ta rồi mới giơ cao chân đá ta ra ngoài cửa, còn ác ý đóng sầm cửa phòng một cái thật mạnh nữa.
Ta biết ông đang nghĩ gì. Ông là đang nhớ mẹ ta.
5 chương mới nhất truyện Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ
Danh sách chương truyện Vạn Dặm Hoa Đào Trong Mưa Hạ
- Chương 1 - Con người đều có số kiếp cả
- Chương 2 - Mẫu đơn Triệu Phấn[1]
- Chương 3 - Đại Vũ và Tiểu Giảo
- Chương 4 - Ta không phải là đoạn tụ[1]
- Chương 5 - Hạ vũ trung thập lý đào hoa[1]
- Chương 6 - Thiêu rụi năm tháng, uống cạn bi thương
- Chương 7 - Thì ra trời vẫn xanh tim vẫn đập
- Chương 8 - Mưu sĩ Nham thành[1]
- Chương 9 - Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình[1]
- Chương 10 - Ai bảo nam nhi không được khóc?
- Chương 11 - Mạc Thám hội
- Chương 12 - Chính là nhớ được nghĩ được nhưng không nói được thành lời
- Chương 13 - Vì ta là con dân Đại Mạc
- Chương 14 - Hồi hương
- Chương 15 - Mực nồng hương phai
- Chương 16 - Thật ra Tiểu Giảo vẫn chỉ là một đứa trẻ
- Chương 17 - Xuân sắc tam phân
- Chương 18 - Tuyên thành nổi gió
- Chương 19 - Nghiêng ngả thiên hạ
- Chương 20 - Người tính không bằng trời tính
- Chương 21 - Phồn hoa đưa tiễn
- Chương 22 - Biển tĩnh sóng ngầm
- Chương 23 - Có đủ để lãng quên
- Chương 24 - Bằng hữu đồng lòng
- Chương 25 - Xưa nay như mộng, tỉnh được mấy khi
- Chương 26 - Khuất trong mây mù
- Chương 27 - Lừa người dối mình
- Chương 28 - Nhân gian vạn tấm lòng
- Chương 29 - Giấu nơi đáy lòng
- Chương 30 - Ngày tháng chậm rãi