Chương 40: Tấn thăng huyết mạch cấp ba
Thanh Phong
13/03/2024
Lục Minh thi triển Long Xà Bộ, một bước năm trượng, nhanh chóng cỡ nào, Vệ Tử U căn bản không trốn được.
Chỉ hơn mười hơi thở, Lục Minh đã đuổi tới phía sau Vệ Tử U.
- Ta liều mạng với ngươi.
Vệ Tử U gầm lên, huyết mạch bạo phát, xoay người giết tới Lục Minh.
Hắn biết, bất kể là xin tha, hay là uy hiếp, đều không hữu dụng.
Từ vừa rồi Lục Minh xuất thủ có thể nhìn ra, hắn xuất thủ tàn nhẫn, quyết đoán, tâm chí kiên định.
Cho dù là đệ tử thiên tài của Đoan Mộc gia tộc, cũng nói giết là giết, quả thực là vô pháp vô thiên, cho nên, căn bản cũng không sợ Vệ gia bọn họ.
Keng keng.
Trường kiếm va chạm, hai người đại chiến.
Lúc này, thời gian huyết mạch bạo phát của Lục Minh đã sớm qua rồi, nhưng Lục Minh dựa vào Chiến Long Chân Quyết và Lưu Quang Kiếm Pháp đã đạt tới cấp độ thứ tư, hoàn toàn áp chế Vệ Tử U.
Kiếm pháp của Vệ Tử U, chỉ là cấp độ thứ tư của kiếm pháp Hoàng cấp hạ phẩm mà thôi.
Trường kiếm va chạm. Liên tục đại chiến mấy chục chiêu, kiếm pháp của Lục Minh càng lúc càng nhanh, cuối cùng, Lục Minh một kiếm đâm vào tim Vệ Tử U.
Đánh chính diện, Vệ Tử U thua, mà thua thì chính là chết.
Sau đó, Lục Minh nhìn về phương hướng khác, cười lạnh một tiếng, đuổi theo bên đó.
Lúc này, Vệ Tử Minh đang cắm đầu bỏ chạy, chỉ mong mình mọc thêm hai cái chân.
- Sao có thể mạnh như vậy? Sao có thể mạnh như vậy? Võ Sư cũng bị hắn trảm sát, nhị đệ hơn phân nửa cũng không phải đối thủ, ta nhất định phải chạy ra, để phụ thân phái cao thủ, kích sát Lục Minh này.
Vệ Tử Minh vừa chạy, trong miệng vừa phát ra tiếng gầm khẽ.
- Lúc này, vẫn muốn giết ta á.
Đột nhiên, một đạo thanh âm vang lên bên tai Vệ Tử Minh.
- A!
Vệ Tử Minh sợ hãi hét lên, quay đầu nhìn một cái, thấy Lục Minh đang cười lạnh nhìn hắn.
Một cỗ hàn khí, từ xương cụt của Vệ Tử Minh xộc thẳng tới thiên linh cái.
- Lục Minh, tha mạng, xin ngươi tha cho ta.
Vệ Tử Minh nào còn dám chạy nữa, trực tiếp dừng lại, sau đó rầm một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin.
Điều này khiến Lục Minh hơi sửng sốt, Vệ Tử Minh này, thì ra là một loại nhu nhược, hoàn toàn khác với Vệ Tử U.
- Ta đã giết Vệ Tử U rồi, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Lục Minh cười khẽ nói.
- Lục Minh, không, Minh ca, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, hơn nữa ngươi giết Vệ Tử U, giết rất hay, thiên phú của hắn cao hơn ta, một mực đè ép ta, ta đã sớm muốn hắn chết, hắn mà chết, ta sẽ không phải tranh đoạt vị trí thành chủ Vệ Hỏa Thành với ai nữa.
Nước mắt nước mũi Vệ Tử Minh chảy ròng ròng, vẻ mặt cầu xin kêu gào.
Nhưng trong lòng hắn lại điên cuồng hét lên, chỉ cần hôm nay hắn không chết, nhất định sẽ đòi lại từ trên người Lục Minh gấp chục lần trăm lần.
- Ta không giết ngươi để chờ sự trả thù của ngươi à? Ngươi cho rằng ta sẽ ngốc như vậy sao?
Lục Minh cười khẽ.
- Không...
Vệ Tử Minh hét to, muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng một đạo kiếm quang hiện lên, đầu của Vệ Tử Minh bay ra rất xa.
- Đáng tiếc, vẫn để một tên đào tẩu.
Lục Minh nói khẽ.
Đoan Mộc gia tộc, còn lại một thanh niên Võ Sĩ cửu trọng, Võ Sĩ cửu trọng, toàn lực bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh chóng, hiện tại qua lâu như vậy, muốn đuổi theo cũng không kịp.
Phập!
Bỗng nhiên, thân hình Lục Minh nhấp nhoáng, phun ra một ngụm máu tươi.
- Công kích của Võ Sư cảnh, đúng là sắc bén.
Lục Minh thở dài.
Vừa rồi, hắn bạo phát huyết mạch, chống đỡ công kích của ba người Đoan Mộc Phi, tuy đã tá đi năm thành lực công kích, mà hắn lại dựa vào chân khí hộ thể của Võ Sĩ cửu trọng ngăn cản một bộ phận công kích, nhưng vẫn bị thương,
Có điều chút thương tích này, có thể đổi lấy mạng của ba cao thủ Võ Sư cảnh, cũng đáng.
Dựa theo chiến lực mà nói, cho dù Lục Minh có Phệ Linh Trùng Huyết Mạch, cũng chưa chắc đã là đối thủ của ba người bọn họ.
Vừa rồi, Lục Minh là lợi dụng tính đặc biệt của Phệ Linh Trùng Huyết Mạch, đánh cho bọn họ không kịp trở tay, một phát kích sát bọn họ.
Đoan Mộc Phi và thanh niên cẩm y thậm chí ngay cả huyết mạch bạo phát cũng không sử dụng ra.
Lau vết máu ở khóe miệng, Lục Minh quay về chiến trường vừa rồi, cắn nuốt toàn bộ tinh huyết của Vệ Tử U, Đoan Mộc Phi, thanh niên cẩm y.
Sau đó hắn rời khỏi nơi này, tìm một nơi yên lặng, bắt đầu luyện hóa tinh huyết.
Tinh huyết của ba cao thủ Võ Sư cảnh, khổng lồ cỡ nào, cho dù là chỉ có một nửa năng lượng chuyển hóa thành chân khí, cũng khiến tu vi của Lục Minh một đường tăng mạnh.
Đồng thời, thương thế của hắn cũng đang cấp tốc khôi phục.
Sau khi luyện hóa xong toàn bộ tinh huyết của ba Võ Sư, Phệ Linh Trùng Huyết Mạch ở trên hai mạch luân màu máu, lại có một đạo mạch luân màu đỏ nhạt hiện lên.
Huyết mạch cấp ba, huyết mạch của Lục Minh lại tấn thăng, đạt tới huyết mạch cấp ba.
Đồng thời, tu vi của Lục Minh, đạt tới Võ Sĩ cửu trọng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là có thể đột phá Võ Sư cảnh.
Nhưng chính là một chút như vậy, lại ở chặn con đường phía trước của Lục Minh.
Lục Minh nhíu mày:
- Đoạn thời gian này đề thăng quá nhanh, chân khí pha tạp, không đủ thuần hậu, căn cơ bất ổn, chẳng trách không thể đột phá.
Tinh huyết cắn nuốt càng nhiều, tệ đoan cũng hiện ra, dẫu sao không phải tự mình từng bước tu luyện ra, căn cơ bất ổn, chân khí pha tạp.
Nếu không, dựa vào tinh huyết của ba cao thủ Võ Sư cảnh, là có thể đột phá đến Võ Sư.
- Hiện tại ta phải dừng cắn nuốt tinh huyết, bỏ ra một đoạn thời gian củng cố tu vi một chút.
Lục Minh tin, chỉ cần củng cố một đoạn thời gian, khiến cho chân khí lại biến thành thuần hậu, ngưng luyện, có thể nước chảy thành sông đột phá Võ Sư cảnh.
Tiếp theo, Lục Minh đổi chỗ khác, không tiếp tục liệp sát yêu thú, mà là chuyên tâm tu luyện Chiến Long Chân Quyết và tu luyện các loại võ kỹ.
Vừa tu luyện chính là chín thiên.
Thông qua chín ngày không ngừng khổ tu, cuối cùng không pha tạp nữa, lại biến thành ngưng luyện tinh thuần, căn cơ củng cố.
Nước chảy thành sông, tu vi của Lục Minh cũng một phát đột phá, đạt tới Võ Sư cảnh.
Vù!
Lục Minh chém ra một kiếm, một đạo kiếm khí màu đen chém ra, chặt đứt ngang một đại thụ to cỡ hông người.
Võ Sư cảnh, chân khí phóng ra ngoài, có thể hình thành kiếm khí, đao mang, quyền phong, uy lực cường đại.
- Chân khí hùng hậu gấp mấy lần, hiện tại nếu ta lại đánh một trận với Võ Sư nhất trọng như Vệ Tử U, Đoan Mộc Phi, một chiêu là có thể trảm sát.
Mắt Lục Minh sáng ngời.
- Thử Long Xà Bộ một chút.
Đoạn thời gian này, võ kỹ khác không đề thăng, nhưng Long Xà Bộ, lại đột phá, đạt tới cấp độ thứ sáu của võ kỹ, nhân võ hợp nhất, đây là tầng cao nhất của một môn võ kỹ.
Chân khí bạo phát, cơ nhục run run, thân ảnh của Lục Minh như gió lao ra, lá rụng trên núi bị thân thể hắn dẫn động, bay múa cuồng loạn, mà thân hình của hắn đã ở ngoài bảy trượng.
Đúng vậy, bảy trượng, vốn tu luyện đến nhân võ hợp nhất, là một bước sáu trượng, nhưng bởi vì tu vi của hắn đột phá đến Võ Sư cảnh, khiến cho một bước đạt tới bảy trượng.
Tu vi càng cao, dùng ra võ kỹ cùng loại, uy lực tất nhiên càng lớn.
- Hiện tại cách khảo hạch kết thúc, còn có bốn ngày, phải toàn lực tìm kiếm tích phân thiết bài.
Thân hình của Lục Minh lao ra, biến mất trong mảng núi rừng này.
Chỉ hơn mười hơi thở, Lục Minh đã đuổi tới phía sau Vệ Tử U.
- Ta liều mạng với ngươi.
Vệ Tử U gầm lên, huyết mạch bạo phát, xoay người giết tới Lục Minh.
Hắn biết, bất kể là xin tha, hay là uy hiếp, đều không hữu dụng.
Từ vừa rồi Lục Minh xuất thủ có thể nhìn ra, hắn xuất thủ tàn nhẫn, quyết đoán, tâm chí kiên định.
Cho dù là đệ tử thiên tài của Đoan Mộc gia tộc, cũng nói giết là giết, quả thực là vô pháp vô thiên, cho nên, căn bản cũng không sợ Vệ gia bọn họ.
Keng keng.
Trường kiếm va chạm, hai người đại chiến.
Lúc này, thời gian huyết mạch bạo phát của Lục Minh đã sớm qua rồi, nhưng Lục Minh dựa vào Chiến Long Chân Quyết và Lưu Quang Kiếm Pháp đã đạt tới cấp độ thứ tư, hoàn toàn áp chế Vệ Tử U.
Kiếm pháp của Vệ Tử U, chỉ là cấp độ thứ tư của kiếm pháp Hoàng cấp hạ phẩm mà thôi.
Trường kiếm va chạm. Liên tục đại chiến mấy chục chiêu, kiếm pháp của Lục Minh càng lúc càng nhanh, cuối cùng, Lục Minh một kiếm đâm vào tim Vệ Tử U.
Đánh chính diện, Vệ Tử U thua, mà thua thì chính là chết.
Sau đó, Lục Minh nhìn về phương hướng khác, cười lạnh một tiếng, đuổi theo bên đó.
Lúc này, Vệ Tử Minh đang cắm đầu bỏ chạy, chỉ mong mình mọc thêm hai cái chân.
- Sao có thể mạnh như vậy? Sao có thể mạnh như vậy? Võ Sư cũng bị hắn trảm sát, nhị đệ hơn phân nửa cũng không phải đối thủ, ta nhất định phải chạy ra, để phụ thân phái cao thủ, kích sát Lục Minh này.
Vệ Tử Minh vừa chạy, trong miệng vừa phát ra tiếng gầm khẽ.
- Lúc này, vẫn muốn giết ta á.
Đột nhiên, một đạo thanh âm vang lên bên tai Vệ Tử Minh.
- A!
Vệ Tử Minh sợ hãi hét lên, quay đầu nhìn một cái, thấy Lục Minh đang cười lạnh nhìn hắn.
Một cỗ hàn khí, từ xương cụt của Vệ Tử Minh xộc thẳng tới thiên linh cái.
- Lục Minh, tha mạng, xin ngươi tha cho ta.
Vệ Tử Minh nào còn dám chạy nữa, trực tiếp dừng lại, sau đó rầm một tiếng quỳ xuống, lớn tiếng cầu xin.
Điều này khiến Lục Minh hơi sửng sốt, Vệ Tử Minh này, thì ra là một loại nhu nhược, hoàn toàn khác với Vệ Tử U.
- Ta đã giết Vệ Tử U rồi, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Lục Minh cười khẽ nói.
- Lục Minh, không, Minh ca, ngươi yên tâm, chuyện hôm nay, ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, hơn nữa ngươi giết Vệ Tử U, giết rất hay, thiên phú của hắn cao hơn ta, một mực đè ép ta, ta đã sớm muốn hắn chết, hắn mà chết, ta sẽ không phải tranh đoạt vị trí thành chủ Vệ Hỏa Thành với ai nữa.
Nước mắt nước mũi Vệ Tử Minh chảy ròng ròng, vẻ mặt cầu xin kêu gào.
Nhưng trong lòng hắn lại điên cuồng hét lên, chỉ cần hôm nay hắn không chết, nhất định sẽ đòi lại từ trên người Lục Minh gấp chục lần trăm lần.
- Ta không giết ngươi để chờ sự trả thù của ngươi à? Ngươi cho rằng ta sẽ ngốc như vậy sao?
Lục Minh cười khẽ.
- Không...
Vệ Tử Minh hét to, muốn đứng dậy chạy trốn, nhưng một đạo kiếm quang hiện lên, đầu của Vệ Tử Minh bay ra rất xa.
- Đáng tiếc, vẫn để một tên đào tẩu.
Lục Minh nói khẽ.
Đoan Mộc gia tộc, còn lại một thanh niên Võ Sĩ cửu trọng, Võ Sĩ cửu trọng, toàn lực bỏ chạy, tốc độ vô cùng nhanh chóng, hiện tại qua lâu như vậy, muốn đuổi theo cũng không kịp.
Phập!
Bỗng nhiên, thân hình Lục Minh nhấp nhoáng, phun ra một ngụm máu tươi.
- Công kích của Võ Sư cảnh, đúng là sắc bén.
Lục Minh thở dài.
Vừa rồi, hắn bạo phát huyết mạch, chống đỡ công kích của ba người Đoan Mộc Phi, tuy đã tá đi năm thành lực công kích, mà hắn lại dựa vào chân khí hộ thể của Võ Sĩ cửu trọng ngăn cản một bộ phận công kích, nhưng vẫn bị thương,
Có điều chút thương tích này, có thể đổi lấy mạng của ba cao thủ Võ Sư cảnh, cũng đáng.
Dựa theo chiến lực mà nói, cho dù Lục Minh có Phệ Linh Trùng Huyết Mạch, cũng chưa chắc đã là đối thủ của ba người bọn họ.
Vừa rồi, Lục Minh là lợi dụng tính đặc biệt của Phệ Linh Trùng Huyết Mạch, đánh cho bọn họ không kịp trở tay, một phát kích sát bọn họ.
Đoan Mộc Phi và thanh niên cẩm y thậm chí ngay cả huyết mạch bạo phát cũng không sử dụng ra.
Lau vết máu ở khóe miệng, Lục Minh quay về chiến trường vừa rồi, cắn nuốt toàn bộ tinh huyết của Vệ Tử U, Đoan Mộc Phi, thanh niên cẩm y.
Sau đó hắn rời khỏi nơi này, tìm một nơi yên lặng, bắt đầu luyện hóa tinh huyết.
Tinh huyết của ba cao thủ Võ Sư cảnh, khổng lồ cỡ nào, cho dù là chỉ có một nửa năng lượng chuyển hóa thành chân khí, cũng khiến tu vi của Lục Minh một đường tăng mạnh.
Đồng thời, thương thế của hắn cũng đang cấp tốc khôi phục.
Sau khi luyện hóa xong toàn bộ tinh huyết của ba Võ Sư, Phệ Linh Trùng Huyết Mạch ở trên hai mạch luân màu máu, lại có một đạo mạch luân màu đỏ nhạt hiện lên.
Huyết mạch cấp ba, huyết mạch của Lục Minh lại tấn thăng, đạt tới huyết mạch cấp ba.
Đồng thời, tu vi của Lục Minh, đạt tới Võ Sĩ cửu trọng đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là có thể đột phá Võ Sư cảnh.
Nhưng chính là một chút như vậy, lại ở chặn con đường phía trước của Lục Minh.
Lục Minh nhíu mày:
- Đoạn thời gian này đề thăng quá nhanh, chân khí pha tạp, không đủ thuần hậu, căn cơ bất ổn, chẳng trách không thể đột phá.
Tinh huyết cắn nuốt càng nhiều, tệ đoan cũng hiện ra, dẫu sao không phải tự mình từng bước tu luyện ra, căn cơ bất ổn, chân khí pha tạp.
Nếu không, dựa vào tinh huyết của ba cao thủ Võ Sư cảnh, là có thể đột phá đến Võ Sư.
- Hiện tại ta phải dừng cắn nuốt tinh huyết, bỏ ra một đoạn thời gian củng cố tu vi một chút.
Lục Minh tin, chỉ cần củng cố một đoạn thời gian, khiến cho chân khí lại biến thành thuần hậu, ngưng luyện, có thể nước chảy thành sông đột phá Võ Sư cảnh.
Tiếp theo, Lục Minh đổi chỗ khác, không tiếp tục liệp sát yêu thú, mà là chuyên tâm tu luyện Chiến Long Chân Quyết và tu luyện các loại võ kỹ.
Vừa tu luyện chính là chín thiên.
Thông qua chín ngày không ngừng khổ tu, cuối cùng không pha tạp nữa, lại biến thành ngưng luyện tinh thuần, căn cơ củng cố.
Nước chảy thành sông, tu vi của Lục Minh cũng một phát đột phá, đạt tới Võ Sư cảnh.
Vù!
Lục Minh chém ra một kiếm, một đạo kiếm khí màu đen chém ra, chặt đứt ngang một đại thụ to cỡ hông người.
Võ Sư cảnh, chân khí phóng ra ngoài, có thể hình thành kiếm khí, đao mang, quyền phong, uy lực cường đại.
- Chân khí hùng hậu gấp mấy lần, hiện tại nếu ta lại đánh một trận với Võ Sư nhất trọng như Vệ Tử U, Đoan Mộc Phi, một chiêu là có thể trảm sát.
Mắt Lục Minh sáng ngời.
- Thử Long Xà Bộ một chút.
Đoạn thời gian này, võ kỹ khác không đề thăng, nhưng Long Xà Bộ, lại đột phá, đạt tới cấp độ thứ sáu của võ kỹ, nhân võ hợp nhất, đây là tầng cao nhất của một môn võ kỹ.
Chân khí bạo phát, cơ nhục run run, thân ảnh của Lục Minh như gió lao ra, lá rụng trên núi bị thân thể hắn dẫn động, bay múa cuồng loạn, mà thân hình của hắn đã ở ngoài bảy trượng.
Đúng vậy, bảy trượng, vốn tu luyện đến nhân võ hợp nhất, là một bước sáu trượng, nhưng bởi vì tu vi của hắn đột phá đến Võ Sư cảnh, khiến cho một bước đạt tới bảy trượng.
Tu vi càng cao, dùng ra võ kỹ cùng loại, uy lực tất nhiên càng lớn.
- Hiện tại cách khảo hạch kết thúc, còn có bốn ngày, phải toàn lực tìm kiếm tích phân thiết bài.
Thân hình của Lục Minh lao ra, biến mất trong mảng núi rừng này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.