Chương 23: Thiên tài xuất thế
Thanh Phong
13/03/2024
Trên không tế đàn, chín tinh điểm bỗng nhiên ngưng tụ, một đạo cầu vồng phóng lên trời.
Trường hồng quán nhật!
Lại xuất hiện trường hồng quán nhật.
Tất cả mọi người đều không tự chủ được đứng lên.
- Minh nhi, Minh nhi.
Trong đám người, Lý Bình cùng Thu Nguyệt nắm chặt tay, kích động toàn thân phát run, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Trước kia nàng chỉ biết Lục Minh có thể tu luyện chân khí, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Minh rõ ràng có tiềm lực cao như vậy.
Thoáng cái, nàng cảm thấy nhiều năm như vậy chịu khổ, đều không có ăn chùa, mệt mỏi cũng không có nhận không, hết thảy đều đáng giá.
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Trên đài, Đại Trưởng lão hô to.
- Tại sao có thể như vậy?
Một bên khác, con mắt của Lý Phúc sắp lồi ra.
- Như vậy đã không có khả năng rồi? Vậy thì tiếp tục.
Lục Minh cười nhạt.
Ông! Ông!
Tế đàn liên tục phát ra hai tiếng chấn động, hai đạo cầu vồng bay thẳn đến chân trời.
Đồng thời trên người Lục Minh, rất nhiều quang điểm liên tiếp sáng lên.
Tám mươi mốt quang điểm, chín mươi quang điểm, chín mươi chín quang điểm, cuối cùng 108 quang điểm.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Toàn trường đột nhiên yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, thật giống như trong nháy mắt này, mọi người ngay cả hô hấp cũng quên.
Chỉ có gió nhẹ mang đến chút thanh âm.
Mọi người sững sờ nhìn Lục Minh, con mắt mở to, miệng há có thể nhét trứng vịt.
Ba đạo trường hồng quán nhật, 108 huyệt đạo toàn bộ mở ra, đại biểu Lục Minh đả thông ba đường Thần mạch.
Đả thông hai Thần mạch, cùng ba Thần mạch, kém chỉ là một đường, nhưng chênh lệch trong đó lại ngày đêm khác biệt.
Ba đường Thần mạch, đại biểu viên mãn.
Liệt Nhật đế quốc, mỗi một thời đại, tuy người đả thông hai Thần mạch không nhiều, nhưng luôn có.
Nhưng đả thông ba Thần mạch, ít càng thêm ít, có đôi khi một thế hệ cũng không xuất hiện được một người.
Giờ khắc này, Lục Dao hai Thần mạch, so sánh với Lục Minh ba Thần mạch, ảm đạm thất sắc.
Một cái là viên mãn, một cái không viên mãn, không thể so sánh.
- Vân Thiên, Vân Thiên, ngươi thấy được không? Minh nhi của chúng ta rốt cục đã có tiền đồ.
Lý Bình nhìn thân ảnh kiên cường của Lục Minh, nước mắt xoát xoát chảy xuống.
- Sư tử ngủ say thức tỉnh, thiên tài xuất thế rồi.
Mục Lan nhẹ nhàng nói.
Bên cạnh, Lưu Thiến mở to hai mắt nhìn, giờ khắc này, nàng bừng tỉnh đại ngộ, nàng rốt cuộc biết vì sao vừa rồi Mục Lan ngăn cản nàng mời Lục Dao, nguyên lai là vì người này, Lục Minh.
Trên chủ tọa, bảy trưởng lão hạch tâm cả đám toàn thân run rẩy nhìn Lục Minh.
- Thiếu chủ, Thiếu chủ rõ ràng đả thông ba đường Thần mạch, trời xanh có mắt.
Một trưởng lão hạch tâm tóc trắng xoá, thậm chí khóc lên.
- Không, không, điều đó không có khả năng, không có huyết mạch, làm sao có thể đả thông ba đường Thần mạch.
Đại Trưởng lão rống to, khó có thể tiếp nhận sự thực này.
- Không có khả năng, Lục Minh, không có khả năng, ngươi cái phế vật này, làm sao có thể?
Lục Dao cũng chịu không nổi nữa, kêu to lên.
- Lục Minh, bây giờ ngươi nhìn thấy chưa? Ngươi và ta chênh lệch, là trên trời dưới đất, vĩnh viễn sẽ không cùng xuất hiện.
- Ngươi bây giờ, còn có dũng khí khiêu chiến ta không?
Đây là hai câu nói vừa rồi nàng nói với Lục Minh, nhưng bây giờ lộ ra buồn cười như vậy, giống như hai cái tát, hung hăng quất lên mặt nàng.
- Không có gì không có khả năng đấy, Lục Dao, ta cho ngươi biết, cái gọi là thiên phú, cái gọi là chỗ dựa của ngươi, ở trong mắt ta, bất quá là chuyện cười mà thôi.
Lục Minh nhìn Lục Dao, nữ nhân hắn đã từng yêu, lúc này lại không có một tia cảm tình.
- Lục Minh, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi bất quá là một phế vật không thể thức tỉnh huyết mạch mà thôi, ta không biết ngươi có kỳ ngộ gì, lại đả thông ba đường Thần mạch, nhưng ngươi không thể thức tỉnh huyết mạch, đó là sự thật, không thể cải biến, ha ha ha.
Lục Dao có chút cuồng loạn kêu lên.
- Lục Dao, bộ dạng hiện tại của ngươi, không khác đàn bà chanh chua chửi đổng, hiện tại, ta chính thức khiêu chiến ngươi, đánh với ta một trận, thất bại, ngươi liền cút khỏi Lục gia cho ta.
Toàn thân Lục Minh, 108 quang điểm chói mắt, trong mắt lóe lên chiến ý lạnh như băng, thanh âm truyền khắp toàn trường.
Lục Minh, khảo thí lực ý chí và nghiệm mạch, đều chấn kinh tất cả mọi người, hiện tại hắn muốn khiêu chiến Lục Dao, lại lần nữa để cho người khiếp sợ.
- Lục Dao, ngươi có dám chiến một trận không?
Ánh mắt Lục Minh sáng ngời, nhìn chằm chằm Lục Dao.
- Tốt, Lục Minh, ta liền đánh với ngươi một trận, ta muốn để tất cả mọi người minh bạch, ngươi, bất quá là vận khí tốt, lấy được kỳ ngộ gì đó, mới đả thông ba đường Thần mạch, nhưng một võ giả, kỹ xảo chiến đấu, võ kỹ… lại cần thiên phú cùng với ngộ tính, hiện tại ta sẽ để ngươi hiện ra nguyên hình, để mọi người chính thức nhận rõ, ngươi ở trước mặt ta, vẫn là một phế vật.
Lục Dao tựa hồ tỉnh táo lại, khôi phục tự tin.
Lực ý chí cường đại thì thế nào? Đả thông ba đường Thần mạch thì thế nào?
Võ giả sau cùng dựa vào vẫn là chiến lực, nàng muốn ở trên chiến lực triệt để chà đạp tôn nghiêm của Lục Minh, để cho hắn không gượng dậy nổi.
Người xung quanh ánh mắt lập loè, như có điều suy nghĩ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy đại viện của Huyền Nguyên Kiếm Phái, ở sau khi Lục Minh biểu hiện ra thiên tư tuyệt đỉnh, vẫn không có mở miệng mời chào.
Một là, huyết mạch của Lục Minh chưa thức tỉnh, hai là, xông huyệt thông mạch, xác thực có thể dựa vào ngoại lực, cũng không thể quyết định hết thảy.
Cho nên ở trong nội tâm bọn hắn, tự nhiên Lục Dao càng đáng giá.
- Ngươi nói nhiều như vậy, cẩn thận sau cùng đánh là mặt của mình.
Lục Minh nhìn Lục Dao, nhàn nhạt đáp lại.
- Lục Minh, ngươi đừng càn rỡ, đối phó ngươi, không cần muội muội ra tay, ta đến giáo huấn ngươi.
Trên bình đài, Lục Xuyên sải bước đi ra, đứng ở trước mặt Lục Minh.
Khóe miệng Lục Minh lộ ra nụ cười lạnh, nói:
- Vừa vặn, Lục Xuyên, ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi, hiện tại trước thu thập ngươi, cũng giống như vậy.
- Ha ha ha, Lục Minh, ngươi rất càn rỡ, bất quá ta cho ngươi biết, trên đài chiến đấu luận võ, cũng không phải con nít chơi đùa, là sẽ đổ máu, đến lúc đó ta không cẩn thận đánh ngươi tàn phế, thậm chí đánh chết, thì đừng trách ta.
Lục Xuyên cười lạnh, nói xong ánh mắt nhìn về phía Lục Vân Phong, còn có chủ tọa.
- Xuyên nhi, ngươi nói không sai, luận võ không phải trò đùa, nếu so, tự nhiên sẽ có tổn thương, không thể tránh được, ngươi cứ ra tay toàn lực.
Trong mắt Đại Trưởng lão hiện ra tia sáng lạnh lẻo, lớn tiếng nói.
Bảy trưởng lão hạch tâm liếc nhau, nhẹ gật đầu, không có phản đối.
Thấy vậy, Lục Vân Phong tuyên bố:
- Vậy thì tốt, dù sao đợt thứ hai đã chấm dứt, vậy thì tiến vào vòng thứ ba luận võ, các ngươi hết sức chiến một trận, nhưng không thể tổn thương tánh mạng.
Lục Xuyên cười đắc ý, nói:
- Lục Minh, hiện tại ngươi muốn đổi ý, đã không còn kịp rồi.
Lục Minh lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói:
- Vậy sao?
- Lục Minh, ngươi nói ngươi có thể ở trên tay ta sống qua mấy chiêu? Một chiêu hay hai chiêu?
Lục Xuyên trào phúng nói.
- Một chiêu!
Lục Minh nhàn nhạt nói.
- Ha ha ha, ngươi còn rất tự biết, biết rõ chỉ có thể tiếp ta một chiêu.
Lục Xuyên cười to.
- Không, ta nói là, ta một chiêu đánh bại ngươi.
Lục Minh lại thản nhiên nói.
Một chiêu đánh bại Lục Xuyên?
Toàn trường xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Lục Minh, giống như nhìn người điên.
Một chiêu, Lục Minh lại còn nói đánh bại Lục Xuyên chỉ cần một chiêu, đây không phải điên thì là cái gì?
Phải biết Lục Xuyên thức tỉnh huyết mạch cấp hai, lại đạt đến Võ Sĩ tam trọng.
Cho dù Lục Minh đả thông ba đường Thần mạch, cũng không phải đối thủ của Lục Xuyên, lại càng không cần phải nói một chiêu.
- Một chiêu đánh bại ta?
Sắc mặt Lục Binh âm trầm, trong mắt lóe lên sát cơ, nói:
- Lục Minh, hôm nay ta không phế ngươi, ta không gọi Lục Xuyên.
Oanh!
Khí tức của Lục Xuyên bộc phát, trên người lóng lánh quang điểm, khí tức Võ Sĩ tam trọng hiển lộ không thể nghi ngờ.
- Lục Minh, nhận lấy cái chết!
Lục Xuyên hét lớn, dẫn đầu xuất thủ trước, một quyền nổ vang.
Quyền phong mãnh liệt, hắn muốn một chiêu phế Lục Minh, để cho đối phương minh bạch, mình chính là phế vật, đánh với hắn một trận là buồn cười cỡ nào, vô tri cỡ nào.
Trường hồng quán nhật!
Lại xuất hiện trường hồng quán nhật.
Tất cả mọi người đều không tự chủ được đứng lên.
- Minh nhi, Minh nhi.
Trong đám người, Lý Bình cùng Thu Nguyệt nắm chặt tay, kích động toàn thân phát run, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Trước kia nàng chỉ biết Lục Minh có thể tu luyện chân khí, nhưng nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Lục Minh rõ ràng có tiềm lực cao như vậy.
Thoáng cái, nàng cảm thấy nhiều năm như vậy chịu khổ, đều không có ăn chùa, mệt mỏi cũng không có nhận không, hết thảy đều đáng giá.
- Không có khả năng! Điều đó không có khả năng!
Trên đài, Đại Trưởng lão hô to.
- Tại sao có thể như vậy?
Một bên khác, con mắt của Lý Phúc sắp lồi ra.
- Như vậy đã không có khả năng rồi? Vậy thì tiếp tục.
Lục Minh cười nhạt.
Ông! Ông!
Tế đàn liên tục phát ra hai tiếng chấn động, hai đạo cầu vồng bay thẳn đến chân trời.
Đồng thời trên người Lục Minh, rất nhiều quang điểm liên tiếp sáng lên.
Tám mươi mốt quang điểm, chín mươi quang điểm, chín mươi chín quang điểm, cuối cùng 108 quang điểm.
Yên tĩnh, hoàn toàn yên tĩnh.
Toàn trường đột nhiên yên tĩnh trở lại, ngay cả tiếng hít thở cũng không có, thật giống như trong nháy mắt này, mọi người ngay cả hô hấp cũng quên.
Chỉ có gió nhẹ mang đến chút thanh âm.
Mọi người sững sờ nhìn Lục Minh, con mắt mở to, miệng há có thể nhét trứng vịt.
Ba đạo trường hồng quán nhật, 108 huyệt đạo toàn bộ mở ra, đại biểu Lục Minh đả thông ba đường Thần mạch.
Đả thông hai Thần mạch, cùng ba Thần mạch, kém chỉ là một đường, nhưng chênh lệch trong đó lại ngày đêm khác biệt.
Ba đường Thần mạch, đại biểu viên mãn.
Liệt Nhật đế quốc, mỗi một thời đại, tuy người đả thông hai Thần mạch không nhiều, nhưng luôn có.
Nhưng đả thông ba Thần mạch, ít càng thêm ít, có đôi khi một thế hệ cũng không xuất hiện được một người.
Giờ khắc này, Lục Dao hai Thần mạch, so sánh với Lục Minh ba Thần mạch, ảm đạm thất sắc.
Một cái là viên mãn, một cái không viên mãn, không thể so sánh.
- Vân Thiên, Vân Thiên, ngươi thấy được không? Minh nhi của chúng ta rốt cục đã có tiền đồ.
Lý Bình nhìn thân ảnh kiên cường của Lục Minh, nước mắt xoát xoát chảy xuống.
- Sư tử ngủ say thức tỉnh, thiên tài xuất thế rồi.
Mục Lan nhẹ nhàng nói.
Bên cạnh, Lưu Thiến mở to hai mắt nhìn, giờ khắc này, nàng bừng tỉnh đại ngộ, nàng rốt cuộc biết vì sao vừa rồi Mục Lan ngăn cản nàng mời Lục Dao, nguyên lai là vì người này, Lục Minh.
Trên chủ tọa, bảy trưởng lão hạch tâm cả đám toàn thân run rẩy nhìn Lục Minh.
- Thiếu chủ, Thiếu chủ rõ ràng đả thông ba đường Thần mạch, trời xanh có mắt.
Một trưởng lão hạch tâm tóc trắng xoá, thậm chí khóc lên.
- Không, không, điều đó không có khả năng, không có huyết mạch, làm sao có thể đả thông ba đường Thần mạch.
Đại Trưởng lão rống to, khó có thể tiếp nhận sự thực này.
- Không có khả năng, Lục Minh, không có khả năng, ngươi cái phế vật này, làm sao có thể?
Lục Dao cũng chịu không nổi nữa, kêu to lên.
- Lục Minh, bây giờ ngươi nhìn thấy chưa? Ngươi và ta chênh lệch, là trên trời dưới đất, vĩnh viễn sẽ không cùng xuất hiện.
- Ngươi bây giờ, còn có dũng khí khiêu chiến ta không?
Đây là hai câu nói vừa rồi nàng nói với Lục Minh, nhưng bây giờ lộ ra buồn cười như vậy, giống như hai cái tát, hung hăng quất lên mặt nàng.
- Không có gì không có khả năng đấy, Lục Dao, ta cho ngươi biết, cái gọi là thiên phú, cái gọi là chỗ dựa của ngươi, ở trong mắt ta, bất quá là chuyện cười mà thôi.
Lục Minh nhìn Lục Dao, nữ nhân hắn đã từng yêu, lúc này lại không có một tia cảm tình.
- Lục Minh, ngươi đắc ý cái gì? Ngươi bất quá là một phế vật không thể thức tỉnh huyết mạch mà thôi, ta không biết ngươi có kỳ ngộ gì, lại đả thông ba đường Thần mạch, nhưng ngươi không thể thức tỉnh huyết mạch, đó là sự thật, không thể cải biến, ha ha ha.
Lục Dao có chút cuồng loạn kêu lên.
- Lục Dao, bộ dạng hiện tại của ngươi, không khác đàn bà chanh chua chửi đổng, hiện tại, ta chính thức khiêu chiến ngươi, đánh với ta một trận, thất bại, ngươi liền cút khỏi Lục gia cho ta.
Toàn thân Lục Minh, 108 quang điểm chói mắt, trong mắt lóe lên chiến ý lạnh như băng, thanh âm truyền khắp toàn trường.
Lục Minh, khảo thí lực ý chí và nghiệm mạch, đều chấn kinh tất cả mọi người, hiện tại hắn muốn khiêu chiến Lục Dao, lại lần nữa để cho người khiếp sợ.
- Lục Dao, ngươi có dám chiến một trận không?
Ánh mắt Lục Minh sáng ngời, nhìn chằm chằm Lục Dao.
- Tốt, Lục Minh, ta liền đánh với ngươi một trận, ta muốn để tất cả mọi người minh bạch, ngươi, bất quá là vận khí tốt, lấy được kỳ ngộ gì đó, mới đả thông ba đường Thần mạch, nhưng một võ giả, kỹ xảo chiến đấu, võ kỹ… lại cần thiên phú cùng với ngộ tính, hiện tại ta sẽ để ngươi hiện ra nguyên hình, để mọi người chính thức nhận rõ, ngươi ở trước mặt ta, vẫn là một phế vật.
Lục Dao tựa hồ tỉnh táo lại, khôi phục tự tin.
Lực ý chí cường đại thì thế nào? Đả thông ba đường Thần mạch thì thế nào?
Võ giả sau cùng dựa vào vẫn là chiến lực, nàng muốn ở trên chiến lực triệt để chà đạp tôn nghiêm của Lục Minh, để cho hắn không gượng dậy nổi.
Người xung quanh ánh mắt lập loè, như có điều suy nghĩ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao mấy đại viện của Huyền Nguyên Kiếm Phái, ở sau khi Lục Minh biểu hiện ra thiên tư tuyệt đỉnh, vẫn không có mở miệng mời chào.
Một là, huyết mạch của Lục Minh chưa thức tỉnh, hai là, xông huyệt thông mạch, xác thực có thể dựa vào ngoại lực, cũng không thể quyết định hết thảy.
Cho nên ở trong nội tâm bọn hắn, tự nhiên Lục Dao càng đáng giá.
- Ngươi nói nhiều như vậy, cẩn thận sau cùng đánh là mặt của mình.
Lục Minh nhìn Lục Dao, nhàn nhạt đáp lại.
- Lục Minh, ngươi đừng càn rỡ, đối phó ngươi, không cần muội muội ra tay, ta đến giáo huấn ngươi.
Trên bình đài, Lục Xuyên sải bước đi ra, đứng ở trước mặt Lục Minh.
Khóe miệng Lục Minh lộ ra nụ cười lạnh, nói:
- Vừa vặn, Lục Xuyên, ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm ngươi, hiện tại trước thu thập ngươi, cũng giống như vậy.
- Ha ha ha, Lục Minh, ngươi rất càn rỡ, bất quá ta cho ngươi biết, trên đài chiến đấu luận võ, cũng không phải con nít chơi đùa, là sẽ đổ máu, đến lúc đó ta không cẩn thận đánh ngươi tàn phế, thậm chí đánh chết, thì đừng trách ta.
Lục Xuyên cười lạnh, nói xong ánh mắt nhìn về phía Lục Vân Phong, còn có chủ tọa.
- Xuyên nhi, ngươi nói không sai, luận võ không phải trò đùa, nếu so, tự nhiên sẽ có tổn thương, không thể tránh được, ngươi cứ ra tay toàn lực.
Trong mắt Đại Trưởng lão hiện ra tia sáng lạnh lẻo, lớn tiếng nói.
Bảy trưởng lão hạch tâm liếc nhau, nhẹ gật đầu, không có phản đối.
Thấy vậy, Lục Vân Phong tuyên bố:
- Vậy thì tốt, dù sao đợt thứ hai đã chấm dứt, vậy thì tiến vào vòng thứ ba luận võ, các ngươi hết sức chiến một trận, nhưng không thể tổn thương tánh mạng.
Lục Xuyên cười đắc ý, nói:
- Lục Minh, hiện tại ngươi muốn đổi ý, đã không còn kịp rồi.
Lục Minh lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói:
- Vậy sao?
- Lục Minh, ngươi nói ngươi có thể ở trên tay ta sống qua mấy chiêu? Một chiêu hay hai chiêu?
Lục Xuyên trào phúng nói.
- Một chiêu!
Lục Minh nhàn nhạt nói.
- Ha ha ha, ngươi còn rất tự biết, biết rõ chỉ có thể tiếp ta một chiêu.
Lục Xuyên cười to.
- Không, ta nói là, ta một chiêu đánh bại ngươi.
Lục Minh lại thản nhiên nói.
Một chiêu đánh bại Lục Xuyên?
Toàn trường xôn xao, ánh mắt nhìn về phía Lục Minh, giống như nhìn người điên.
Một chiêu, Lục Minh lại còn nói đánh bại Lục Xuyên chỉ cần một chiêu, đây không phải điên thì là cái gì?
Phải biết Lục Xuyên thức tỉnh huyết mạch cấp hai, lại đạt đến Võ Sĩ tam trọng.
Cho dù Lục Minh đả thông ba đường Thần mạch, cũng không phải đối thủ của Lục Xuyên, lại càng không cần phải nói một chiêu.
- Một chiêu đánh bại ta?
Sắc mặt Lục Binh âm trầm, trong mắt lóe lên sát cơ, nói:
- Lục Minh, hôm nay ta không phế ngươi, ta không gọi Lục Xuyên.
Oanh!
Khí tức của Lục Xuyên bộc phát, trên người lóng lánh quang điểm, khí tức Võ Sĩ tam trọng hiển lộ không thể nghi ngờ.
- Lục Minh, nhận lấy cái chết!
Lục Xuyên hét lớn, dẫn đầu xuất thủ trước, một quyền nổ vang.
Quyền phong mãnh liệt, hắn muốn một chiêu phế Lục Minh, để cho đối phương minh bạch, mình chính là phế vật, đánh với hắn một trận là buồn cười cỡ nào, vô tri cỡ nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.