Chương 6: Bóng trắng bí mật
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Những sự kiện dồn dập vừa qua khiến cho Linh Phụng chưa nghĩ tới một hình bóng thương yêu là chàng công tử Vương Hán Sơn. Sực nhớ tới những gia phái có liên quan với Thượng Quan Kim Điêu, nàng mới sợ cho Vương Hán Sơn ở Vương Đài trang cách nơi này vài mươi dặm.
Trong lúc phi hành, Linh Phụng vẫn căng thẳng... Bởi gia đình nàng lâm nạn thì gia quyến người yêu cũng khó được bảo toàn.
Khi Linh Phụng vượt qua Tống Linh võ đường, Nàng càng thêm lo sợ bởi gia phái Tống Linh võ đường cũng bị triệt hạ. Số phận chàng Tống Phi Bằng còn gặp nguy nan huống chi Vương Hán Sơn là người thân thiết với Thượng Quan võ phái.
Quả thật, lúc Linh Phụng đến Vương Đài trang thì cảnh hoang tàn đổ nát cũng chẳng khác gì ở Miêu gia bảo và Tống Linh võ đường.
Nàng ôm mặt kêu lên đau đớn :
- Vương Hán Sơn... huynh đã phiêu bạt nơi nào?
Linh Phụng bàng hoàng với cõi lòng tan nát... Phụ mẫu và hai đệ đệ biệt tăm, người yêu lưu lạc, đến cô bạn thân Miêu Khả Tú cũng chẳng còn?
Ôi, bá phụ tuyệt tích, thúc phụ từ trần... Bây giờ nàng còn sống với ai đây?
Qua phút đau thương trước cảnh hoang tàn của Vương Đài trang, đôi mắt Linh Phụng đã ngời lên rực lửa.
Tiếng nàng rít qua kẽ răng :
- Không, ta phải sống để tìm ra phụ mẫu, hai đệ đệ và tận diệt bọn Vạn Độc Quỷ môn tàn ác...
Đau đớn nhìn khung cảnh tang thương của Vương Đài trang với đôi mắt đẫm lệ một lần cuối, Linh Phụng phóng vút đi.
Cô gái không hề biết có một bóng trắng đang chập chờn theo dõi nàng như hồn ma bóng quế. Kẻ bí mật trong bộ y phục toàn trắng này đã ẩn hiện theo nàng từ Tống Linh võ đường qua Vương Đài trang. Hắn cố giữ một khoảng cách vừa đủ, có lúc núp vào tàn cây, có khi ẩn nấp trong khe đá, giấu hành tung thật kỹ để bám theo Linh Phụng.
Lúc Linh Phụng vừa rời Vương Đài trang là bóng trắng vùn vụt lao theo nàng ngay.
Hắn lẩm bẩm nói trong làn gió ngược chiều :
- Không ngờ Linh Phụng đã luyện được tuyệt kỹ phi hành. Ta theo nàng từ Tống Linh võ đường sang đây muốn hụt hơi, bây giờ còn phải ẩn hiện sau lưng nàng tới chốn nào nữa.
Trong khi đó đầu óc Linh Phụng ngổn ngang trăm mối, nên nàng cứ trổ thuật khinh thân đề khí vèo vèo về phía trước, chẳng hề lưu tâm đến phía sau. Cho dù nàng nhìn lại cũng chẳng thấy được gì bởi kẻ theo dõi nàng ẩn hiện nhanh hơn tia chớp.
Chủ định của Linh Phụng là cứ phóng mình dọc theo nẻo sơn xuyên này, may ra sẽ gặp Vương Hán Sơn, Miêu Khả Tú hoặc dấu vết của phụ mẫu với hai đệ đệ.
Lát sau, Linh Phụng đến một tiểu thị nơi ngã ba đường sơn dã. Nơi đây có một chợ nhỏ địa điểm trao đổi buôn bán của sơn dân với thương lái.
Tinh thần căng thẳng, bao tử lại cồn lên, nàng nói thầm :
- Góc chợ có một tửu quán, ta vào ăn rồi nghỉ ngơi một lúc sẽ tiếp tục hành trình.
Nàng đáp xuống ngã ba đường rồi rảo bước đến quán rượu, nơi có tấm bảng ghi mấy chữ:
“Phiêu Bồng Tửu Điếm”.
Bảng có chạm chữ vàng, tự dạng bay bướm đẹp mắt nhưng Linh Phụng đâu chú ý gì tới chữ nghĩa. Nàng vào thẳng trong quán rượu, kéo ghế ngồi vào bàn như đệ tử Lưu Linh thứ thiệt.
Gã tửu bảo vừa chạy tới, Linh Phụng đã vỗ bàn kêu :
- Đưa ra cho ta một hũ Mai Quế Lộ và một con gà quay...
Tửu bảo dạ vang, còn đám tửu khách trong quán đều dòm ngó nàng. Có lẽ họ lấy làm lạ khi thấy một cô gái một mình vào tửu điếm kêu rượu uống tỉnh rụi như bọn mày râu.
Nàng cố lấy vẻ tự nhiên tảng lờ tất cả.
Cũng vì chẳng muốn liếc dọc nhìn ngang nên Linh Phụng chẳng thấy một lão già khoác đạo bào trắng đi theo phía sau nàng. Lão ngồi dựa gốc cột theo dõi nàng từng cử chỉ.
Phải chăng lão ta chính là cái bóng trắng xuất hiện rình rập Linh Phụng suốt quảng đường dài?
Một quái nhân, hay một kẻ thù bí mật?
Trong lúc phi hành, Linh Phụng vẫn căng thẳng... Bởi gia đình nàng lâm nạn thì gia quyến người yêu cũng khó được bảo toàn.
Khi Linh Phụng vượt qua Tống Linh võ đường, Nàng càng thêm lo sợ bởi gia phái Tống Linh võ đường cũng bị triệt hạ. Số phận chàng Tống Phi Bằng còn gặp nguy nan huống chi Vương Hán Sơn là người thân thiết với Thượng Quan võ phái.
Quả thật, lúc Linh Phụng đến Vương Đài trang thì cảnh hoang tàn đổ nát cũng chẳng khác gì ở Miêu gia bảo và Tống Linh võ đường.
Nàng ôm mặt kêu lên đau đớn :
- Vương Hán Sơn... huynh đã phiêu bạt nơi nào?
Linh Phụng bàng hoàng với cõi lòng tan nát... Phụ mẫu và hai đệ đệ biệt tăm, người yêu lưu lạc, đến cô bạn thân Miêu Khả Tú cũng chẳng còn?
Ôi, bá phụ tuyệt tích, thúc phụ từ trần... Bây giờ nàng còn sống với ai đây?
Qua phút đau thương trước cảnh hoang tàn của Vương Đài trang, đôi mắt Linh Phụng đã ngời lên rực lửa.
Tiếng nàng rít qua kẽ răng :
- Không, ta phải sống để tìm ra phụ mẫu, hai đệ đệ và tận diệt bọn Vạn Độc Quỷ môn tàn ác...
Đau đớn nhìn khung cảnh tang thương của Vương Đài trang với đôi mắt đẫm lệ một lần cuối, Linh Phụng phóng vút đi.
Cô gái không hề biết có một bóng trắng đang chập chờn theo dõi nàng như hồn ma bóng quế. Kẻ bí mật trong bộ y phục toàn trắng này đã ẩn hiện theo nàng từ Tống Linh võ đường qua Vương Đài trang. Hắn cố giữ một khoảng cách vừa đủ, có lúc núp vào tàn cây, có khi ẩn nấp trong khe đá, giấu hành tung thật kỹ để bám theo Linh Phụng.
Lúc Linh Phụng vừa rời Vương Đài trang là bóng trắng vùn vụt lao theo nàng ngay.
Hắn lẩm bẩm nói trong làn gió ngược chiều :
- Không ngờ Linh Phụng đã luyện được tuyệt kỹ phi hành. Ta theo nàng từ Tống Linh võ đường sang đây muốn hụt hơi, bây giờ còn phải ẩn hiện sau lưng nàng tới chốn nào nữa.
Trong khi đó đầu óc Linh Phụng ngổn ngang trăm mối, nên nàng cứ trổ thuật khinh thân đề khí vèo vèo về phía trước, chẳng hề lưu tâm đến phía sau. Cho dù nàng nhìn lại cũng chẳng thấy được gì bởi kẻ theo dõi nàng ẩn hiện nhanh hơn tia chớp.
Chủ định của Linh Phụng là cứ phóng mình dọc theo nẻo sơn xuyên này, may ra sẽ gặp Vương Hán Sơn, Miêu Khả Tú hoặc dấu vết của phụ mẫu với hai đệ đệ.
Lát sau, Linh Phụng đến một tiểu thị nơi ngã ba đường sơn dã. Nơi đây có một chợ nhỏ địa điểm trao đổi buôn bán của sơn dân với thương lái.
Tinh thần căng thẳng, bao tử lại cồn lên, nàng nói thầm :
- Góc chợ có một tửu quán, ta vào ăn rồi nghỉ ngơi một lúc sẽ tiếp tục hành trình.
Nàng đáp xuống ngã ba đường rồi rảo bước đến quán rượu, nơi có tấm bảng ghi mấy chữ:
“Phiêu Bồng Tửu Điếm”.
Bảng có chạm chữ vàng, tự dạng bay bướm đẹp mắt nhưng Linh Phụng đâu chú ý gì tới chữ nghĩa. Nàng vào thẳng trong quán rượu, kéo ghế ngồi vào bàn như đệ tử Lưu Linh thứ thiệt.
Gã tửu bảo vừa chạy tới, Linh Phụng đã vỗ bàn kêu :
- Đưa ra cho ta một hũ Mai Quế Lộ và một con gà quay...
Tửu bảo dạ vang, còn đám tửu khách trong quán đều dòm ngó nàng. Có lẽ họ lấy làm lạ khi thấy một cô gái một mình vào tửu điếm kêu rượu uống tỉnh rụi như bọn mày râu.
Nàng cố lấy vẻ tự nhiên tảng lờ tất cả.
Cũng vì chẳng muốn liếc dọc nhìn ngang nên Linh Phụng chẳng thấy một lão già khoác đạo bào trắng đi theo phía sau nàng. Lão ngồi dựa gốc cột theo dõi nàng từng cử chỉ.
Phải chăng lão ta chính là cái bóng trắng xuất hiện rình rập Linh Phụng suốt quảng đường dài?
Một quái nhân, hay một kẻ thù bí mật?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.