Chương 145: Chạy trốn người yêu
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Vừa thấy Hán Sơn đi khuất, Linh Phụng đã phóng vèo đến kẽ đá nhổ nhanh mấy khúm cỏ Linh Chi...
Nàng quay mình chuyển bộ, vừa định trở về hang động. Bỗng nghe vụt một tiếng, chàng trai mặt thẹo đã lao tới gần nàng.
Linh Phụng trải qua một khắc lúng túng :
- Ôi, Hán Sơn quay lại rồi. Giữa nơi trống trải này nàng biết ẩn vào đâu?
Nhanh như chớp, Linh Phụng chỉ biết quay đầu bỏ chạy.
Nàng nghe phía sau có tiếng gọi lớn :
- Cẩm Tiên... Cẩm Tiên...
Thì ra Hán Sơn nhìn phía sau lưng cô gái có hai bím tóc nên nhận lầm là Cẩm Tiên...
Mặc cho Hán Sơn kêu, Linh Phụng cứ chạy thẳng.
Tiếng kêu càng gấp hơn và Linh Phụng đã nghe hơi gió sau lưng. Biết cứ chạy thẳng sẽ không tránh khỏi Hán Sơn bắt kịp, Linh Phụng lẻn vào một bụi rậm rồi cứ luồn trong lùm bụi trườn đi như con rắn. Bóng dáng cô gái trong vài khắc đã biến mất trước mắt chàng trai.
Vượt qua nhiều bờ bụi, cuối cùng Linh Phụng chui vào một đống đá nhỏ hẹp, tối tăm.
Núp một lúc, mắt nàng đã quen với bóng tối, mũi nàng lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ hấp dẫn vô cùng.
Nhìn lên vách đá, Linh Phụng nhìn thấy từng đám nấm chen chúc. Giữa đám nấm ấy nàng thấy có ba cái nấm thật lớn bằng cái bánh bao đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
Cả buổi như chơi trò cút bắt với Hán Sơn, Linh Phụng thấm mệt. Nàng vừa khát vừa đói, bèn bẻ chiếc nấm thơm ấy đưa vào miệng nếm thử. Nào ngờ vị nấm ngọt và mát khiến Linh Phụng thích thú. Nàng ăn hết luôn cái nấm thơm lạ lùng kia.
Vừa nhai nuốt hết chiếc nấm lớn, Linh Phụng cảm thấy toàn thân nóng lên, kinh mạch chuyển động rần rật. Đôi mí mắt Linh Phụng chợt nặng trĩu, rồi nàng thiếp vào trong giấc ngủ giữa hang tối. Trong lúc đó ngoài rừng vẫn còn tia mặt trời soi rọi qua mép vực trên cao.
Một giấc ngủ thật ngắn ngủi, bởi chỉ một khắc sau Linh Phụng đã tỉnh ra. Nàng cảm nhận một sức mạnh kỳ lạ đang phát sinh trong cơ thể nàng.
Vô cùng hoan hỉ, Thượng Quan Linh Phụng bật thốt :
- Nấm Thiên Niên Như Mộc trăm năm mới gặp một lần đây.
Thật vậy, cái nấm to tướng Linh Phụng vừa ăn chính là Thiên Niên Như Mộc, người dùng nó sẽ gia tăng thêm ba Mươi Lăm nội lực, từ lâu các cao thủ Hắc, Bạch đã khổ công đi tìm mà không thấy, nay trong cơn cấp bách trốn chạy Vương Hán Sơn bất ngờ Linh Phụng gặp nó quả thật là một độ kỳ duyên chưa từng có bao giờ.
Hướng mắt sang hai chiếc nấm Thiên Niên Như Mộc còn lại Thượng Quan Linh Phụng lẩm bẩm :
- Ôi, hay là ta cứ nhổ hai cái nấm kia, biết đâu sau này lại chẳng cần dùng đến nó.
Thoăn thoắt tiến đến hai cái nấm to tướng, Linh Phụng nhổ lấy bỏ vào bọc hành trang.
Linh Phụng duỗi tay phát động, kình lực của nàng vỗ ra vùn vụt. Nội lực của nàng đột nhiên thừa mứa. Nàng ra khỏi hang núi, băng ngang lùm bụi trở lại đường mòn. Không còn thấy bóng dáng Hán Sơn đâu nữa, Linh Phụng yên tâm cầm mấy khóm cỏ Linh Chi trở về hang đá, nơi Phi Bằng đang hôn mê như sắp lìa đời. Nàng kiếm nước trong dưới những thạch nhũ, vò nát cỏ Linh Chi rồi đổ vào miệng Phi Bằng. Theo dõi hồi lâu, Linh Phụng thấy hơi thở của gã trai đều dần, sắc diện đã có màu hồng nhưng gã vẫn chưa tỉnh lại được.
Nàng suy nghĩ trong đầu :
- Ta còn phải truyền chân dương nội khí đả thông kình mạch bằng những tuyệt chiêu mới mong cứu được Phi Bằng thoát chết.
Nàng vươn tay cầm lấy cuộn da...
Đọc xong phần hướng dẫn và những chiêu thức, Linh Phụng gật gù :
- Cứ chín chiêu căn bản là biến hóa thành tám mươi mốt chiêu. Ta chỉ cần luyện ba mươi sáu chiêu căn bản là đã có được ba trăm hai mươi tư chiêu chiến đấu, và hẳn đã thừa sức đả thông kinh mạch cho Phi Bằng.
Nàng quay mình chuyển bộ, vừa định trở về hang động. Bỗng nghe vụt một tiếng, chàng trai mặt thẹo đã lao tới gần nàng.
Linh Phụng trải qua một khắc lúng túng :
- Ôi, Hán Sơn quay lại rồi. Giữa nơi trống trải này nàng biết ẩn vào đâu?
Nhanh như chớp, Linh Phụng chỉ biết quay đầu bỏ chạy.
Nàng nghe phía sau có tiếng gọi lớn :
- Cẩm Tiên... Cẩm Tiên...
Thì ra Hán Sơn nhìn phía sau lưng cô gái có hai bím tóc nên nhận lầm là Cẩm Tiên...
Mặc cho Hán Sơn kêu, Linh Phụng cứ chạy thẳng.
Tiếng kêu càng gấp hơn và Linh Phụng đã nghe hơi gió sau lưng. Biết cứ chạy thẳng sẽ không tránh khỏi Hán Sơn bắt kịp, Linh Phụng lẻn vào một bụi rậm rồi cứ luồn trong lùm bụi trườn đi như con rắn. Bóng dáng cô gái trong vài khắc đã biến mất trước mắt chàng trai.
Vượt qua nhiều bờ bụi, cuối cùng Linh Phụng chui vào một đống đá nhỏ hẹp, tối tăm.
Núp một lúc, mắt nàng đã quen với bóng tối, mũi nàng lại ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ hấp dẫn vô cùng.
Nhìn lên vách đá, Linh Phụng nhìn thấy từng đám nấm chen chúc. Giữa đám nấm ấy nàng thấy có ba cái nấm thật lớn bằng cái bánh bao đang tỏa hương thơm ngào ngạt.
Cả buổi như chơi trò cút bắt với Hán Sơn, Linh Phụng thấm mệt. Nàng vừa khát vừa đói, bèn bẻ chiếc nấm thơm ấy đưa vào miệng nếm thử. Nào ngờ vị nấm ngọt và mát khiến Linh Phụng thích thú. Nàng ăn hết luôn cái nấm thơm lạ lùng kia.
Vừa nhai nuốt hết chiếc nấm lớn, Linh Phụng cảm thấy toàn thân nóng lên, kinh mạch chuyển động rần rật. Đôi mí mắt Linh Phụng chợt nặng trĩu, rồi nàng thiếp vào trong giấc ngủ giữa hang tối. Trong lúc đó ngoài rừng vẫn còn tia mặt trời soi rọi qua mép vực trên cao.
Một giấc ngủ thật ngắn ngủi, bởi chỉ một khắc sau Linh Phụng đã tỉnh ra. Nàng cảm nhận một sức mạnh kỳ lạ đang phát sinh trong cơ thể nàng.
Vô cùng hoan hỉ, Thượng Quan Linh Phụng bật thốt :
- Nấm Thiên Niên Như Mộc trăm năm mới gặp một lần đây.
Thật vậy, cái nấm to tướng Linh Phụng vừa ăn chính là Thiên Niên Như Mộc, người dùng nó sẽ gia tăng thêm ba Mươi Lăm nội lực, từ lâu các cao thủ Hắc, Bạch đã khổ công đi tìm mà không thấy, nay trong cơn cấp bách trốn chạy Vương Hán Sơn bất ngờ Linh Phụng gặp nó quả thật là một độ kỳ duyên chưa từng có bao giờ.
Hướng mắt sang hai chiếc nấm Thiên Niên Như Mộc còn lại Thượng Quan Linh Phụng lẩm bẩm :
- Ôi, hay là ta cứ nhổ hai cái nấm kia, biết đâu sau này lại chẳng cần dùng đến nó.
Thoăn thoắt tiến đến hai cái nấm to tướng, Linh Phụng nhổ lấy bỏ vào bọc hành trang.
Linh Phụng duỗi tay phát động, kình lực của nàng vỗ ra vùn vụt. Nội lực của nàng đột nhiên thừa mứa. Nàng ra khỏi hang núi, băng ngang lùm bụi trở lại đường mòn. Không còn thấy bóng dáng Hán Sơn đâu nữa, Linh Phụng yên tâm cầm mấy khóm cỏ Linh Chi trở về hang đá, nơi Phi Bằng đang hôn mê như sắp lìa đời. Nàng kiếm nước trong dưới những thạch nhũ, vò nát cỏ Linh Chi rồi đổ vào miệng Phi Bằng. Theo dõi hồi lâu, Linh Phụng thấy hơi thở của gã trai đều dần, sắc diện đã có màu hồng nhưng gã vẫn chưa tỉnh lại được.
Nàng suy nghĩ trong đầu :
- Ta còn phải truyền chân dương nội khí đả thông kình mạch bằng những tuyệt chiêu mới mong cứu được Phi Bằng thoát chết.
Nàng vươn tay cầm lấy cuộn da...
Đọc xong phần hướng dẫn và những chiêu thức, Linh Phụng gật gù :
- Cứ chín chiêu căn bản là biến hóa thành tám mươi mốt chiêu. Ta chỉ cần luyện ba mươi sáu chiêu căn bản là đã có được ba trăm hai mươi tư chiêu chiến đấu, và hẳn đã thừa sức đả thông kinh mạch cho Phi Bằng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.