Chương 73: Tái ngộ oan gia
Trần Thanh Vân
21/05/2013
Vương Hán Sơn mở mắt ra thấy mình nằm dưới một gốc cây cổ thụ trong cánh rừng già.
Chàng trỗi dậy quét mắt nhìn quanh khắp...
Hồi tưởng chuyện đã qua lúc Cẩm Tiên tắm trần truồng dưới suối thình lình bị bốn gã lùn quỷ quái vây bắt, chàng phóng xuống cố đánh nhau với bọn chúng giải thoát cho nàng bất ngờ trúng phải Mê Hồn Xích Thổ làm chàng ngất lịm đi chẳng còn hay biết gì nữa.
Bây giờ tại sao chàng ở trong cánh rừng này?
Như chợt hiểu ra, Vương Hán Sơn lẩm bẩm :
- Ồ! Chắc hẳn có nhân vật nào cứu ta mang tới đây!
Sực nhớ tới Cẩm Tiên, chàng bâng khuâng trong dạ vì không hiểu số phận nàng ra sao rồi. Nàng có bị bốn tên lùn kia cưỡng hiếp chăng?
Vương Hán Sơn đảo mắt nhìn quanh. Chàng đã lọt vào một cánh rừng tùng bát ngát, toàn thân còn bải hoải vì chất Mê Hồn Xích Thổ của bọn lùn quái quỷ, chàng ngồi dựa vào một gốc tùng, trong đầu suy nghĩ miên man chàng ân hận vì không giải thoát được Cẩm Tiên và giờ đây chẳng biết bốn gã lùn đưa nàng tới nơi nào.
Hán Sơn lẩm bẩm một mình :
- Mục đích của ta chỉ mong tìm cho ra Linh Phụng. Còn Cẩm Tiên là cô gái quỷ quyệt, muốn lợi dụng bộ mặt giả trang xấu xí của ta để luyện ma công. Nếu phải theo nàng đến tận Trường Sa chắc đời ta sẽ còn gặp nhiều di lụy. Nhưng dù sao nàng cũng đã hai lần giải cứu ta, nếu không có nàng ta đã lâm nguy trong tay Huệ Tiên ở thanh lâu Vân Mộng rồi. Thà là bỏ nhau giữa một đoạn đường, còn bỏ nàng trong sơn động với bầy quỷ lùn kia thì ta lại là người bội nghĩa vong ân.
Sau một lúc suy nghĩ, Hán Sơn quyết định phải tìm lên sơn động cứu Cẩm Tiên, xong đâu đó chàng chia tay với nàng cũng không ân hận.
Nhưng giải cứu nàng bằng cách nào đây? Nếu so sánh võ công thì một ngón đòn Song Chỉ Xuyên Tâm của chàng khó thắng nổi bốn tên lùn kỳ quái.
Chàng chép miệng :
- Võ công chẳng hơn thì ta dùng mưu trí. Trước nhất hãy luyện công phu, phục hồi nội lực triển vận khinh công, tới sơn động của bọn lùn ta sẽ tùy cơ ứng biến.
Hán Sơn ngồi xếp bằng dưới gốc tùng. Lúc ấy y phục đã khô hẳn, chàng nhắm mắt hít thở vận khí nơi huyệt Đan Điền, tỏa lực đi khắp châu thân để kinh mạch lưu thông, nguyên khí phục hồi.
Lát sau từ đỉnh đầu chàng trai đã tỏa lên một luồng khí trắng và chàng hoàn toàn nhập định trong tư thế luyện công.
Qua chiêu chu thiên vận hành khí lực mồ hôi chàng vã ra như tắm. Hán Sơn mở mắt, chàng vung tay phát công vùn vụt rồi thoải mái dựa gốc tùng mỉm cười :
- Nội lực phân tán bởi độc chất đã phục hồi. Ta chỉ chờ trời tối tìm lên sơn động giải cứu Cẩm Tiên.
Nhưng nụ cười trên môi Hán Sơn bỗng méo xẹo vì bên tai chàng vừa vọng đến những âm thanh xôn xao như tiếng vòng lục lạc của Cẩm Tiên trong điệu ảo vũ mê hồn.
Đôi mắt Hán Sơn sáng lên, chàng nói thầm :
- Ôi, nàng đã tự giải thoát được rồi chăng?
Hán Sơn đảo mắt nhìn, tai lắng nghe thật kỹ...
Chợt chàng kêu lên :
- Tiếng lục lạc của một bầy ngựa đang di chuyển? Nhạc ngựa của một toán binh lính hay của một đoàn bảo tiêu?
Chàng đứng dậy, đôi mắt nhìn về phía khu rừng và đã nhận ra một bầy nhân mã đi tới...
Chàng trỗi dậy quét mắt nhìn quanh khắp...
Hồi tưởng chuyện đã qua lúc Cẩm Tiên tắm trần truồng dưới suối thình lình bị bốn gã lùn quỷ quái vây bắt, chàng phóng xuống cố đánh nhau với bọn chúng giải thoát cho nàng bất ngờ trúng phải Mê Hồn Xích Thổ làm chàng ngất lịm đi chẳng còn hay biết gì nữa.
Bây giờ tại sao chàng ở trong cánh rừng này?
Như chợt hiểu ra, Vương Hán Sơn lẩm bẩm :
- Ồ! Chắc hẳn có nhân vật nào cứu ta mang tới đây!
Sực nhớ tới Cẩm Tiên, chàng bâng khuâng trong dạ vì không hiểu số phận nàng ra sao rồi. Nàng có bị bốn tên lùn kia cưỡng hiếp chăng?
Vương Hán Sơn đảo mắt nhìn quanh. Chàng đã lọt vào một cánh rừng tùng bát ngát, toàn thân còn bải hoải vì chất Mê Hồn Xích Thổ của bọn lùn quái quỷ, chàng ngồi dựa vào một gốc tùng, trong đầu suy nghĩ miên man chàng ân hận vì không giải thoát được Cẩm Tiên và giờ đây chẳng biết bốn gã lùn đưa nàng tới nơi nào.
Hán Sơn lẩm bẩm một mình :
- Mục đích của ta chỉ mong tìm cho ra Linh Phụng. Còn Cẩm Tiên là cô gái quỷ quyệt, muốn lợi dụng bộ mặt giả trang xấu xí của ta để luyện ma công. Nếu phải theo nàng đến tận Trường Sa chắc đời ta sẽ còn gặp nhiều di lụy. Nhưng dù sao nàng cũng đã hai lần giải cứu ta, nếu không có nàng ta đã lâm nguy trong tay Huệ Tiên ở thanh lâu Vân Mộng rồi. Thà là bỏ nhau giữa một đoạn đường, còn bỏ nàng trong sơn động với bầy quỷ lùn kia thì ta lại là người bội nghĩa vong ân.
Sau một lúc suy nghĩ, Hán Sơn quyết định phải tìm lên sơn động cứu Cẩm Tiên, xong đâu đó chàng chia tay với nàng cũng không ân hận.
Nhưng giải cứu nàng bằng cách nào đây? Nếu so sánh võ công thì một ngón đòn Song Chỉ Xuyên Tâm của chàng khó thắng nổi bốn tên lùn kỳ quái.
Chàng chép miệng :
- Võ công chẳng hơn thì ta dùng mưu trí. Trước nhất hãy luyện công phu, phục hồi nội lực triển vận khinh công, tới sơn động của bọn lùn ta sẽ tùy cơ ứng biến.
Hán Sơn ngồi xếp bằng dưới gốc tùng. Lúc ấy y phục đã khô hẳn, chàng nhắm mắt hít thở vận khí nơi huyệt Đan Điền, tỏa lực đi khắp châu thân để kinh mạch lưu thông, nguyên khí phục hồi.
Lát sau từ đỉnh đầu chàng trai đã tỏa lên một luồng khí trắng và chàng hoàn toàn nhập định trong tư thế luyện công.
Qua chiêu chu thiên vận hành khí lực mồ hôi chàng vã ra như tắm. Hán Sơn mở mắt, chàng vung tay phát công vùn vụt rồi thoải mái dựa gốc tùng mỉm cười :
- Nội lực phân tán bởi độc chất đã phục hồi. Ta chỉ chờ trời tối tìm lên sơn động giải cứu Cẩm Tiên.
Nhưng nụ cười trên môi Hán Sơn bỗng méo xẹo vì bên tai chàng vừa vọng đến những âm thanh xôn xao như tiếng vòng lục lạc của Cẩm Tiên trong điệu ảo vũ mê hồn.
Đôi mắt Hán Sơn sáng lên, chàng nói thầm :
- Ôi, nàng đã tự giải thoát được rồi chăng?
Hán Sơn đảo mắt nhìn, tai lắng nghe thật kỹ...
Chợt chàng kêu lên :
- Tiếng lục lạc của một bầy ngựa đang di chuyển? Nhạc ngựa của một toán binh lính hay của một đoàn bảo tiêu?
Chàng đứng dậy, đôi mắt nhìn về phía khu rừng và đã nhận ra một bầy nhân mã đi tới...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.