Chương 10: Luôn chiếm vị trí quan trọng
Ruby Joy
23/05/2023
Cố Vũ Huyên gãi gãi đầu tiến đến nói nhỏ với Lê Ninh Tuấn: “Chúng ta có thể đến chỗ vắng người một chút để nói chuyện được không? Anh xem mọi người đang nhìn chúng ta đấy.” Cô sợ nếu còn đứng đây nữa sẽ có người nhận ra cô mất.
Chủ tịch Lê không đáp lại chỉ khom người nhấc cậu nhóc dưới chân mình lên sau đó đưa cho cô Cố bế, sải bước đi về phía thang máy. Trong thang máy, Trịnh Vũ cứ liên tục liếc nhìn cậu nhóc trong lòng Cố Vũ Huyên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả, có khi nào…
Đến phòng làm việc, trợ lý Ngô mở cửa cho anh và cô đi vào bên trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Cố Vũ Huyên đặt Đậu Đỏ ngồi xuống ghế sô pha, tháo kính mát cùng khẩu trang ra sau đó mới chậm rãi giải thích rõ cho Lê Ninh Tuấn nghe: “Đậu Đỏ không phải là con ruột của tôi, chỉ là con nuôi mà thôi, mẹ ruột của nó là Lý Quỳnh bạn thân của tôi. Đậu Đỏ rất thích mấy món đồ công nghệ, điện tử này nọ nên đã năn nỉ tôi muốn tôi dẫn nó đến đây tham quan một chút, tôi có gọi hỏi ý anh nhưng anh không có nghe máy nên tôi đánh liều đến đây, anh có thể…”
Lê Ninh Tuấn đã hiểu ý, anh khẽ gật đầu đồng ý cho cô cùng cậu nhóc đáng yêu trước mặt đi tham quan: “Cô ra ngoài bảo Ngô Minh Lộc dẫn cô cùng con trai cô đi dạo đi.” Anh véo nhẹ hai má của Đậu Đỏ, khóe môi hơi cong lên: “Một lát nữa cháu sẽ được đi tham quan nơi bày bán những sản phẩm mới nhất, cháu thích món nào cứ lấy món đó, chú tặng cho cháu hết.”
Đôi mắt của Đậu Đỏ lấp la lấp lánh, cười híp cả hai mắt, miệng như được bôi mật ong khen chủ tịch Lê không ngớt: “Chú chủ tịch! Cháu chưa thấy ai đẹp trai hơn chú hết, chú vừa đẹp trai lại tốt bụng quả không hổ danh là chồng của mẹ nuôi cháu.”
Trong phút chốc cậu nhóc đã hoàn toàn quên mất nhiệm vụ mà Lý Quỳnh cùng Trần Tâm Đoan giao cho, không quan sát gì nữa cậu chính thức chấm một trăm điểm cho Lê Ninh Tuấn.
Cố Vũ Huyên nghe được năm chữ chồng của mẹ nuôi cháu thì suýt nữa bị sặc nước bọt, cũng may là cô không có uống nước nếu không chắc phun hết lên mặt của Lê Ninh Tuấn rồi. Chủ tịch Lê nghe xong cũng không có phản ứng gì, trong lòng chỉ cảm thấy có chút là lạ nhưng không phản bác bởi vì trên danh nghĩa đúng là như vậy.
Không muốn làm phiền Lê Ninh Tuấn làm việc, Cố Vũ Huyên nhanh chóng đưa con trai nuôi đi tham quan. Ngô Minh Lộc đi theo giới thiệu từng nơi một cho cô cùng Đậu Đỏ biết, chú chủ tịch siêu siêu đẹp trai đã lên tiếng nên Đậu Đỏ làm sao có thể phụ lòng của anh, cậu nhóc cứ thấy cái gì mới bản thân chưa có liền tiện tay ôm về hết.
Cô Cố che mặt bộ dáng đầy bất lực muốn ngăn cũng ngăn không được, cũng may chỉ đến có lần này nếu không thì không khéo sau này Lê Ninh Tuấn phá sản luôn mất. Ngô Minh Lộc đứng bên cạnh khóe môi giật giật không thốt lên được lời nào, sếp của cậu đúng là vô cùng hào phóng, chỉ là con trai nuôi của cô Cố thôi mà đã cưng chiều như thế rồi, sau này lỡ ông bà chủ có con thì chắc dung túng, cưng chiều tới tận trời luôn quá.
Nói là dạo một vòng nhưng cậu nhóc luôn tò mò, thích thú chỗ này chỗ kia nên hết buổi trưa Cố Vũ Huyên mới rời khỏi được tập đoàn Lê Thịnh. Cô Cố đưa con trai nuôi đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn lại mua thêm mấy món đồ chơi cho cậu.
Quay về căn hộ, Cố Vũ Huyên xắn tay áo, đeo tạp dề bắt đầu nấu ăn, điện thoại đặt trên bàn bỗng dưng reo lên, Đậu Đỏ dừng chơi đồ chơi nhanh chóng cầm điện thoại chạy vào trong bếp đưa cho mẹ nuôi, cậu nhóc còn tiện tay ấn nút nghe giúp cô.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của quản lý Tiêu: “Bà cô của tôi ơi! Sao em đi siêu thị thôi cũng lên báo vậy? Em cùng Đậu Đỏ đi siêu thị bị bọn chó săn chụp lại giật tít nói em có con đấy, không những thế còn cùng cư dân mạng suy đoán cha của đứa bé là ai nữa. Hiện tại công ty đã lên bài đính chính cho em rồi, em mau chóng lên chia sẻ lại đi sẵn tiện nhắn cho Lý Quỳnh bảo em ấy cũng chia sẻ lại.”
“Vâng, em lên chia sẻ ngay.” Cố Vũ Huyên cúp máy sau đó lại gọi điện báo cho Lý Quỳnh biết, chia sẻ xong cô thở dài đôi mày hơi nhíu lại, cô thật sự rất mệt mỏi với mấy người phóng viên bám đuôi này, cũng may bọn họ không có chụp được hình ảnh cô đi vào bên trong tập đoàn Lê Thịnh, không thì cô lại khiến cho Lê Ninh Tuấn gặp rắc rối rồi.
------------------------------------------------------------
Tập đoàn Lê Thịnh
Trịnh Vũ mang mấy xấp tài liệu, hồ sơ lên phòng làm việc cho Lê Ninh Tuấn ký, trong lúc đợi ông chủ của mình ký xong anh đứng nhìn Lê Ninh Tuấn bằng cặp mắt vô cùng phức tạp, trong lòng thầm thở dài.
Quá khứ đã không thể thay đổi nên anh đã cố gắng thay đổi mọi chuyện ở hiện tại để tương lai sẽ không xảy ra nữa, nhưng người tính không bằng trời tính cho dù là quá khứ hay hiện tại, mấy năm trôi qua thì giữa Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên vẫn tồn tại một sợi dây liên kết không thể cắt đứt, trong lòng ông chủ cô Cố luôn có một vị trí rất quan trọng.
Đợi chủ tịch Lê ký tên xong, Trịnh Vũ ôm xấp tài liệu lên trước khi rời đi anh không quên báo những chuyện liên quan đến hôn lễ: “Chủ tịch! Mấy mẫu trang trí hội trường hôn lễ và thiết kế thiệp mời tôi đã gửi qua cho ngài rồi ạ.”
Lê Ninh Tuấn ừ nhẹ một tiếng tiếp đó nhanh tay gửi hết toàn bộ cho Cố Vũ Huyên, anh không quan tâm mấy vấn đề này mọi chuyện cứ để cho cô tự quyết định là được. Cố Vũ Huyên thích sao thì cứ làm vậy, anh không có ý kiến.
Trịnh Vũ không còn việc gì bèn xoay người rời khỏi, anh bước vào thang máy bắt đầu cầm điện thoại xem tin tức sắc mặt ngay tức khắc tối sầm lại khi đọc được phần tin chủ tịch tập đoàn C.H đã chính thức lộ diện, bên dưới chính là toàn bộ thông tin của vị chủ tịch đó.
Trong lòng Trịnh Vũ bắt đầu thấp thỏm lo âu, cầu trời khấn phật cho Cố Vũ Huyên đừng có gặp Phan Chí Hào, có lẽ hiện tại cô sẽ không biết không nhớ ra hắn là ai nhưng nếu Phan Chí Hào cứ luôn lượn lờ trước mặt cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra hết tất cả.
Chủ tịch Lê không đáp lại chỉ khom người nhấc cậu nhóc dưới chân mình lên sau đó đưa cho cô Cố bế, sải bước đi về phía thang máy. Trong thang máy, Trịnh Vũ cứ liên tục liếc nhìn cậu nhóc trong lòng Cố Vũ Huyên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả, có khi nào…
Đến phòng làm việc, trợ lý Ngô mở cửa cho anh và cô đi vào bên trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Cố Vũ Huyên đặt Đậu Đỏ ngồi xuống ghế sô pha, tháo kính mát cùng khẩu trang ra sau đó mới chậm rãi giải thích rõ cho Lê Ninh Tuấn nghe: “Đậu Đỏ không phải là con ruột của tôi, chỉ là con nuôi mà thôi, mẹ ruột của nó là Lý Quỳnh bạn thân của tôi. Đậu Đỏ rất thích mấy món đồ công nghệ, điện tử này nọ nên đã năn nỉ tôi muốn tôi dẫn nó đến đây tham quan một chút, tôi có gọi hỏi ý anh nhưng anh không có nghe máy nên tôi đánh liều đến đây, anh có thể…”
Lê Ninh Tuấn đã hiểu ý, anh khẽ gật đầu đồng ý cho cô cùng cậu nhóc đáng yêu trước mặt đi tham quan: “Cô ra ngoài bảo Ngô Minh Lộc dẫn cô cùng con trai cô đi dạo đi.” Anh véo nhẹ hai má của Đậu Đỏ, khóe môi hơi cong lên: “Một lát nữa cháu sẽ được đi tham quan nơi bày bán những sản phẩm mới nhất, cháu thích món nào cứ lấy món đó, chú tặng cho cháu hết.”
Đôi mắt của Đậu Đỏ lấp la lấp lánh, cười híp cả hai mắt, miệng như được bôi mật ong khen chủ tịch Lê không ngớt: “Chú chủ tịch! Cháu chưa thấy ai đẹp trai hơn chú hết, chú vừa đẹp trai lại tốt bụng quả không hổ danh là chồng của mẹ nuôi cháu.”
Trong phút chốc cậu nhóc đã hoàn toàn quên mất nhiệm vụ mà Lý Quỳnh cùng Trần Tâm Đoan giao cho, không quan sát gì nữa cậu chính thức chấm một trăm điểm cho Lê Ninh Tuấn.
Cố Vũ Huyên nghe được năm chữ chồng của mẹ nuôi cháu thì suýt nữa bị sặc nước bọt, cũng may là cô không có uống nước nếu không chắc phun hết lên mặt của Lê Ninh Tuấn rồi. Chủ tịch Lê nghe xong cũng không có phản ứng gì, trong lòng chỉ cảm thấy có chút là lạ nhưng không phản bác bởi vì trên danh nghĩa đúng là như vậy.
Không muốn làm phiền Lê Ninh Tuấn làm việc, Cố Vũ Huyên nhanh chóng đưa con trai nuôi đi tham quan. Ngô Minh Lộc đi theo giới thiệu từng nơi một cho cô cùng Đậu Đỏ biết, chú chủ tịch siêu siêu đẹp trai đã lên tiếng nên Đậu Đỏ làm sao có thể phụ lòng của anh, cậu nhóc cứ thấy cái gì mới bản thân chưa có liền tiện tay ôm về hết.
Cô Cố che mặt bộ dáng đầy bất lực muốn ngăn cũng ngăn không được, cũng may chỉ đến có lần này nếu không thì không khéo sau này Lê Ninh Tuấn phá sản luôn mất. Ngô Minh Lộc đứng bên cạnh khóe môi giật giật không thốt lên được lời nào, sếp của cậu đúng là vô cùng hào phóng, chỉ là con trai nuôi của cô Cố thôi mà đã cưng chiều như thế rồi, sau này lỡ ông bà chủ có con thì chắc dung túng, cưng chiều tới tận trời luôn quá.
Nói là dạo một vòng nhưng cậu nhóc luôn tò mò, thích thú chỗ này chỗ kia nên hết buổi trưa Cố Vũ Huyên mới rời khỏi được tập đoàn Lê Thịnh. Cô Cố đưa con trai nuôi đi siêu thị mua nguyên liệu về nấu ăn lại mua thêm mấy món đồ chơi cho cậu.
Quay về căn hộ, Cố Vũ Huyên xắn tay áo, đeo tạp dề bắt đầu nấu ăn, điện thoại đặt trên bàn bỗng dưng reo lên, Đậu Đỏ dừng chơi đồ chơi nhanh chóng cầm điện thoại chạy vào trong bếp đưa cho mẹ nuôi, cậu nhóc còn tiện tay ấn nút nghe giúp cô.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của quản lý Tiêu: “Bà cô của tôi ơi! Sao em đi siêu thị thôi cũng lên báo vậy? Em cùng Đậu Đỏ đi siêu thị bị bọn chó săn chụp lại giật tít nói em có con đấy, không những thế còn cùng cư dân mạng suy đoán cha của đứa bé là ai nữa. Hiện tại công ty đã lên bài đính chính cho em rồi, em mau chóng lên chia sẻ lại đi sẵn tiện nhắn cho Lý Quỳnh bảo em ấy cũng chia sẻ lại.”
“Vâng, em lên chia sẻ ngay.” Cố Vũ Huyên cúp máy sau đó lại gọi điện báo cho Lý Quỳnh biết, chia sẻ xong cô thở dài đôi mày hơi nhíu lại, cô thật sự rất mệt mỏi với mấy người phóng viên bám đuôi này, cũng may bọn họ không có chụp được hình ảnh cô đi vào bên trong tập đoàn Lê Thịnh, không thì cô lại khiến cho Lê Ninh Tuấn gặp rắc rối rồi.
------------------------------------------------------------
Tập đoàn Lê Thịnh
Trịnh Vũ mang mấy xấp tài liệu, hồ sơ lên phòng làm việc cho Lê Ninh Tuấn ký, trong lúc đợi ông chủ của mình ký xong anh đứng nhìn Lê Ninh Tuấn bằng cặp mắt vô cùng phức tạp, trong lòng thầm thở dài.
Quá khứ đã không thể thay đổi nên anh đã cố gắng thay đổi mọi chuyện ở hiện tại để tương lai sẽ không xảy ra nữa, nhưng người tính không bằng trời tính cho dù là quá khứ hay hiện tại, mấy năm trôi qua thì giữa Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên vẫn tồn tại một sợi dây liên kết không thể cắt đứt, trong lòng ông chủ cô Cố luôn có một vị trí rất quan trọng.
Đợi chủ tịch Lê ký tên xong, Trịnh Vũ ôm xấp tài liệu lên trước khi rời đi anh không quên báo những chuyện liên quan đến hôn lễ: “Chủ tịch! Mấy mẫu trang trí hội trường hôn lễ và thiết kế thiệp mời tôi đã gửi qua cho ngài rồi ạ.”
Lê Ninh Tuấn ừ nhẹ một tiếng tiếp đó nhanh tay gửi hết toàn bộ cho Cố Vũ Huyên, anh không quan tâm mấy vấn đề này mọi chuyện cứ để cho cô tự quyết định là được. Cố Vũ Huyên thích sao thì cứ làm vậy, anh không có ý kiến.
Trịnh Vũ không còn việc gì bèn xoay người rời khỏi, anh bước vào thang máy bắt đầu cầm điện thoại xem tin tức sắc mặt ngay tức khắc tối sầm lại khi đọc được phần tin chủ tịch tập đoàn C.H đã chính thức lộ diện, bên dưới chính là toàn bộ thông tin của vị chủ tịch đó.
Trong lòng Trịnh Vũ bắt đầu thấp thỏm lo âu, cầu trời khấn phật cho Cố Vũ Huyên đừng có gặp Phan Chí Hào, có lẽ hiện tại cô sẽ không biết không nhớ ra hắn là ai nhưng nếu Phan Chí Hào cứ luôn lượn lờ trước mặt cô thì sớm muộn gì cô cũng sẽ nhớ ra hết tất cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.