Vẫn Luôn Là Em

Chương 64: Thay đổi thất thường

Ruby Joy

12/05/2024

Không biết là ai đã để lộ chuyện Cố Vũ Huyên nằm viện mà có rất nhiều phóng viên đến, Trịnh Vũ sau khi hay tin thì ngay lập tức báo cho chủ tịch của mình biết: "Ông chủ! Bên ngoài bệnh viện hiện đang có rất nhiều phóng viên, có một số đang đi lòng vòng tìm kiếm bà chủ, e là không bao lâu nữa bọn họ sẽ tìm ra được phòng bệnh của bà chủ."

Lê Ninh Tuấn nhíu chặt đôi mày đưa mắt nhìn về phía phòng bệnh của Cố Vũ Huyên, anh chần chừ vài giây rồi mới tiến đến gõ cửa sau đó nhẹ nhàng mở cửa đi vào bên trong. Khi bước vào bên trong Lê Ninh Tuấn không vội báo tin ngay mà liếc mắt nhìn hộp cháo mà mình đã mua, thấy nó đã vơi bớt một chút thì vui vẻ, lúc này anh mới không nhanh không chậm nói: "Chuyện em ở đây phóng viên đã đánh hơi được rồi, bọn họ đang tìm kiếm em khắp cái bệnh viện này, bây giờ chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây."

Trần Tâm Đoan cuống quýt dìu Cố Vũ Huyên đứng dậy: "Chúng ta mau đi thôi, cậu, tớ và Lê Ninh Tuấn tuyệt đối không thể để phóng viên thấy, chỉ cần một người trong chúng ta bị đám phóng viên nhìn thấy thôi cũng đã đủ rắc rối rồi."

Lê Ninh Tuấn cởi áo khoác của mình ra choàng lên người của Cố Vũ Huyên, vừa bước ra khỏi phòng bệnh liền gặp

Trịnh Vũ, giám đốc Trịnh vội đưa khẩu trang cùng mũ cho cả ba người, mọi người nhanh chóng đi vòng ra cửa khác của bệnh viện để đến bãi đỗ xe. Cả bốn người mới đặt chân tới bãi đỗ xe thì bỗng có vài phóng viên đuổi đến, bọn họ chỉ muốn thử vận may của mình không ngờ lại có thể gặp được Cố Vũ Huyên, không những có Cố Vũ Huyên mà bọn họ còn nhận ra cô gái bên cạnh chính là Trần Tâm Đoan.

Chủ tịch Lê gấp gáp đưa vợ lên xe, Trịnh Vũ cũng khẩn trương kéo Trần Tâm Đoan lên xe của mình, bốn người chia nhau ra vội vã lái xe đi. Đám phóng viên chưa chịu buông tha cũng vội vàng lên xe đuổi theo bốn người.

Lê Ninh Tuấn phải mất gần nửa giờ đồng hồ mới có thể cắt đuôi đám phóng viên, anh hơi nghiêng đầu đưa mắt nhìn Cố Vũ Huyên một cái rồi tiếp tục tập trung lái xe, vừa lái anh vừa nói: "Khi nãy em chỉ mới ăn có được một chút cháo, đúng lúc tiệm cháo thịt bằm cũng gần đây để anh lái xe đưa em đến đó ăn nha."

"Không cần đâu, bây giờ tôi muốn quay trở về khách sạn." Hai mắt của Cố Vũ Huyên nhìn thẳng về phía trước lạnh lùng đáp lại.

Nếu đổi lại là lúc trước Lê Ninh Tuấn nhất định sẽ kéo vợ của mình đi ăn, nhưng bây giờ thì khác nếu anh nhất quyết làm thế cô nhất định sẽ rất tức giận, mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, anh lo cô đói bụng nhưng lại không thể ép cô ăn nếu cô không muốn được.

Trên đường lái xe về khách sạn, Lê Ninh Tuấn nhận được cuộc gọi từ Đàm Nguyệt, bà báo với anh rằng ông nội đã về nước bảo anh cùng Cố Vũ Huyên tranh thủ quay về. Sau khi nghe máy xong, Lê thiếu gia cất giọng nói với vợ: "Mẹ mới vừa gọi cho anh nói rằng ông nội đã về nước rồi, muốn chúng ta tranh thủ quay về, chuyện của chúng ta...

Cố Vũ Huyên biết anh muốn nói về chuyện gì cô chậm rãi nói: "Anh yên tâm, chuyện giữa tôi và anh sẽ không đến tai của người lớn đâu, chuyện này tôi và anh sẽ giải quyết riêng với nhau."

Về đến khách sạn, Lê Ninh Tuấn mặc cho Cố Vũ Huyên có đuổi không cho đi theo nữa anh vẫn nhất quyết lẽo đẽo theo sau cô cho đến tận phòng, ngay khi Cố tiểu thư chuẩn bị đóng cửa phòng lại anh vươn tay ngăn cản, sắc mặt vô cùng nghiềm túc hỏi: "Vũ Huyền! Chuyện của chúng ta thật sự không còn cách nào cứu vẫn được sao? Chúng ta thật sự phải ly hôn sao?"

Cố tiểu thư khoanh tay tựa lưng vào cánh cửa, gương mặt không cảm xúc, lạnh lùng hỏi ngược lại Lê Ninh Tuấn:

"Anh nghĩ sao?"

Lê Ninh Tuấn nắm lấy tay của Cố Vũ Huyên, ánh mắt đầy sự thành khẩn, cầu xin: "Chúng ta đừng có ly hôn có được không? Xin em hãy cho anh một cơ hội để anh bù đắp lại những lỗi lầm mà anh đã gây ra, anh thật sự không muốn ly hồn."



Cố Vũ Huyên không thể nào đối diện với ánh mắt đầy chân thành, khẩn cầu của anh, cô vội đảo mắt nhìn sang hướng khác, nhìn thẳng vào mắt Lê Ninh Tuấn vài giây nữa thôi có lẽ cô sẽ mềm lòng mất. Cố tiểu thư rút tay mình ra khỏi tay của chủ tịch Lê rồi đáp lại: "Chuyện của tôi và anh đợi sau khi ông nội quay về Mỹ rồi nói tiếp."

Không nhận được câu trả lời mình mong muốn Lê Ninh Tuấn có chút thất vọng, nhưng trong lòng thầm an ủi chính mình bằng suy nghĩ cô vẫn chưa nói ra hai chữ ly hôn nên anh vẫn còn cơ hội. Thấy vợ chuẩn bị đóng cửa, chủ tịch Lê vội mở miệng: "Thế bây giờ anh đặt vé máy bay nha, thời gian anh sẽ nhắn cho em sau khi đặt xong."

Cố Vũ Huyên ừ nhẹ một tiếng rồi đóng cửa lại, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại cô không đi đâu cả chỉ lằng lặng đứng dựa lưng vào cánh cửa, trong lòng cô bây giờ rất rối ren không biết phải nên làm thế nào mới phải, Cố tiểu thư cứ có cảm giác bản thân cứ như bị đa nhân cách vậy vừa muốn mở lòng tha thứ cho anh một lần vừa lại không muốn.

Cố Vũ Huyên muốn tha thứ cho Lê Ninh Tuấn là bởi vì kể từ khi kết hôn trên danh nghĩa cho đến khi anh và cô thật sự yêu nhau thì anh luôn yêu, bảo vệ và cưng chiều chưa từng làm tổn thương cô một lần nào cả. Nhưng khi

Cố tiểu thư nhớ đến bộ dạng trong quá khứ của Lê Ninh Tuấn thì không khỏi sợ hãi rùng mình đó là lý do cô nửa không muốn tha thứ, hình ảnh đó nó đã khắc sâu vào trong tâm trí của cô rồi.

Trịnh Vũ cùng Trần Tâm Đoan mất khá nhiều thời gian cắt đuôi đám phóng viên hơn Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ

Huyên, ngay khi vừa thoát khỏi Trần Tâm Đoan đã chỉ tay về phía lề đường sau đó quay sang nói với giám đốc

Trịnh: "Anh thả tôi xuống đó là được rồi."

Trịnh Vũ nhíu mày liếc mắt nhìn Trần Tâm Đoan: "Cô đừng có làm loạn, hiện tại chỉ mới vừa cắt đuôi được đám phóng viên thôi đấy, cô không sợ khi cô vừa xuống xe thì có người chụp được à."

"Anh không cần lo lắng về chuyện này, sau khi xuống xe tôi sẽ vào quán cà phê gần đó đợi bạn." Trần tiểu thư lạnh nhạt cất giọng đáp.

"Bạn? Cô có bạn ở đây sao?" Giám đốc Trịnh nghi hoặc hỏi.

"Là Quỳnh Quỳnh, cậu ấy đang trên đường đến đây."

Trịnh Vũ nghe thể cũng không nói gì thêm nữa chỉ dừng xe để cho Trần Tâm Đoan xuống. Trước khi tiếp tục lái xe quay về khách sạn mà mình đã đặt từ trước anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của cô rồi lắc đầu thở dài thốt lên:

"Con gái đúng thật là khó hiểu, tính tình thay đổi nhanh như chớp, mới cách đây không lâu còn vui vẻ theo đuổi mình bây giờ đùng một cái đối với mình lạnh tựa như băng, ánh mắt sắc còn hơn dao."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vẫn Luôn Là Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook