Chương 54: Trao đổi
Ruby Joy
27/06/2023
Người chứng kiến tất cả, cảm nhận rõ nhất về tình yêu mà Lê Ninh Tuấn dành cho Cố Vũ Huyên là Trịnh Vũ, tình yêu của Lê Ninh Tuấn điên cuồng thật nhưng có lẽ trên đời này sẽ không có người đàn ông nào có thể yêu cô như Lê Ninh Tuấn cả.
Ngay cả khi trong ký ức của chủ tịch Lê đã không còn Cố Vũ Huyên nhưng sâu trái tim vẫn luôn xuất hiện hình bóng của cô, khi gặp lại cô Cố vẫn luôn là ngoại lệ duy nhất mặc dù anh đã không còn nhớ gì nữa.
Đầu óc của Lê Ninh Tuấn trống rỗng không thể nghĩ được gì, anh nửa muốn nhớ lại nửa lại không muốn, anh không biết khi bản thân nhớ lại hết mọi chuyện thì sẽ đối diện với cô như thế nào, tất cả sự can đảm của Lê Ninh Tuấn đều tan biến trong phút chốc khi nghĩ đến sau này, càng lo sợ Cố Vũ Huyên sẽ nhớ lại, có lẽ khi đó anh sẽ mất cô.
“Bây giờ cậu hãy dẫn tôi đến căn biệt thự đó, tôi muốn đến đó ngay bây giờ.” Lê Ninh Tuấn đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh, lấy hết mọi can đảm để đến nơi đó, đối diện với cái nơi được xem là ác mộng của Cố Vũ Huyên.
Giám đốc Trịnh chần chừ, do dự một lúc mới gật đầu đồng ý dẫn chủ tịch của mình đi đến đó, mặc dù hiện tại nơi đó chỉ còn là đống đổ nát.
Chỉ mất hơn mười lăm phút để lái xe đến căn biệt thự đó, đến nơi Lê Ninh Tuấn phải mất một lúc lâu mới dám bước xuống xe, chậm rãi đi vào bên trong. Nhìn đống đổ nát trước mặt hơi thở của anh bắt đầu dồn dập, ký ức bị mất lúc hiện lúc ẩn tràn về, đầu đau như búa bổ, Lê Ninh Tuấn ôm đầu khụy xuống, nước mắt anh bất giác rơi xuống khi thấy từng đợt từng đợt ký ức ùa về như cuốn phim, một cuốn phim đầy rẫy tội lỗi, đau khổ.
Giám đốc Trịnh hoảng hốt, kinh sợ khi thấy chủ tịch của mình ôm đầu đau đớn, máu mũi cũng chảy xuống, anh vội vàng đỡ Lê Ninh Tuấn lên đưa đến bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện chủ tịch Lê đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Cố Vũ Huyên gọi điện mãi vẫn không thể nào liên lạc được với Lê Ninh Tuấn, cô gọi cho trợ lý Ngô thì máy bận, trong lòng lo lắng, bất an không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không. Cô Cố gọi cho bác sĩ thì bác sĩ bảo anh đã ra ngoài từ sớm rồi.
Trịnh Vũ thấy Cố Vũ Huyên gọi cho chủ tịch Lê rất nhiều cuộc, anh lấy điện thoại của mình gọi lại cho cô: “Cô Cố! Hiện tại chủ tịch đang rất bận, chắc là tối nay hoặc ngày mai ngài ấy mới có thể gọi lại cho cô được, mong cô thông cảm chủ tịch.”
Cố Vũ Huyên có chút thất vọng ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy, trong lòng bắt đầu dỗi Lê Ninh Tuấn vì cho dù là có bận rộn cách mấy thì dành ra một hai phút gọi cho cô cũng không được sao? Anh làm việc mà không nghỉ ngơi một xíu nào luôn à?
Không có Lê Ninh Tuấn ở đây Cố Vũ Huyên cũng không có hoãn lại lịch trình của mình làm gì nữa, cô cùng trợ lý Hà đi quay mv, bài hát mới đã được cô đi thu âm vào ngày hôm qua.
Trợ lý Hà nhìn nam chính của mv mà chậc chậc vài tiếng, không biết chủ tịch Lê sau khi thấy chị Vũ Huyên của cô diễn thân mật với Phạm Khánh Tài thì có ghen không nhỉ? Hà Thu đột nhiên nhớ đến nam chính của bộ phim Vì anh cũng là Phạm Khánh Tài, ôi trùng hợp quá rồi, lần này chủ tịch Lê không ghen mới là lạ.
Hơn bảy giờ tối Cố Vũ Huyên mới quay xong mv, cô chuẩn bị quay về nhà thì nhìn thấy Đinh Hải Duy đến, nhớ lại chuyện của Lý Quỳnh bây giờ cô không thể nào nhìn ông chủ của mình bằng cặp mắt thân thiện được. Chủ tịch Đinh bước đến đứng trước mặt của cô Cố, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng điệu có chút gấp gáp nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, là chuyện liên quan đến Quỳnh Quỳnh.”
Đinh Hải Duy biết rõ hiện tại Cố Vũ Huyên sẽ không chịu nói chuyện với mình, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến Lý Quỳnh thì càng không bèn lấy chuyện của Lê Ninh Tuấn ra trao đổi: “Tôi chỉ muốn biết một vài chuyện thôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết thì tôi sẽ nói tình hình hiện tại của Ninh Tuấn cho cô biết. Có phải người của cậu ấy nói với cô là cậu ấy đang rất bận có đúng không? Thực chất là không phải như thế đâu.”
“Ý anh là sao?” Cố Vũ Huyên ngay lập tức có phản ứng khi nghe tới chồng mình.
“Thì cô cứ nói chuyện liên quan đến Quỳnh Quỳnh cho tôi biết trước đi sau đó tôi sẽ nói cho cô biết chuyện của Ninh Tuấn.” Đinh Hải Duy chậm rãi đáp lại, với mối quan hệ hiện tại của Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên thì anh biết ngay cô sẽ không thể nào không quan tâm đến thằng bạn của mình. Nếu không phải đã dự liệu từ trước thì có lẽ bây giờ anh không có cơ hội nói chuyện liên quan đến người trong lòng rồi.
Cô Cố liếc mắt nhìn về phía chiếc xe bảo mẫu của mình ra hiệu cho chủ tịch Đinh cùng cô lên xe nói chuyện, cậu Đinh hiểu ý nhanh chóng cùng cô đi lên xe.
“Trước tiên tôi muốn biết về quãng thời gian mà Quỳnh Quỳnh mang thai, theo những gì mà tôi vừa điều tra thì trong quãng thời gian đó cô ấy khá khó khăn có đúng không?”
“Khá khó khăn? Anh nên xem lại người của mình đi, điều tra cái kiểu gì vậy? Phải bảo lưu việc học một năm để sinh con sau đó phải vừa học vừa làm để lo cho con cho gia đình, Quỳnh đã phải làm tất cả mọi việc để có tiền trang trải cuộc sống giúp gia đình trả nợ, tôi và Tâm Đoan luôn có ý muốn giúp đỡ nhưng cậu ấy từ chối, cậu ấy nói nếu không đến bước đường cùng cậu ấy sẽ không mượn tiền của bọn tôi, ngoại trừ việc giúp Quỳnh chăm sóc Đậu Đỏ những lúc cậu ấy đi làm, đi học thì bọn tôi không giúp được gì nữa cả.” Cố Vũ Huyên bức xúc, tức giận khi nghe ba chữ khá khó khăn, cái gì mà khá khó khăn chứ? Phải nói thời điểm đó Quỳnh của cô cực kỳ cực kỳ khó khăn.
Đinh Hải Duy im lặng trầm mặc mất vài giây mới mở miệng nói: “Cô nói cho tôi biết rõ hơn đi, có được không?” Ngữ điệu dường như mang theo sự khẩn cầu, thông tin về quãng thời gian đó quá ít, anh muốn biết nhiều hơn nữa.
Cô Cố cũng không giấu giếm làm gì nữa kể hết cho Đinh Hải Duy nghe: “Sau khi xảy ra chuyện tình một đêm kia với anh thì Quỳnh hay tin anh trai của mình gặp tai nạn, cậu ấy tức tốc bay về chính vì chuyện này mà Quỳnh đã quên chuyện uống thuốc tránh thai, thời điểm gia đình cậu ấy gặp khó khăn thì cậu ấy phát hiện bản thân có thai, cha mẹ Quỳnh muốn cậu ấy phá thai nhưng Quỳnh không đồng ý nhờ tôi và Tâm Đoan giúp đỡ, thuyết phục hai người họ. Kể từ ngày Quỳnh quyết định giữ lại đứa bé thì chuỗi ngày cực khổ, khó khăn đến mức cực điểm của cậu ấy bắt đầu.”
Ngay cả khi trong ký ức của chủ tịch Lê đã không còn Cố Vũ Huyên nhưng sâu trái tim vẫn luôn xuất hiện hình bóng của cô, khi gặp lại cô Cố vẫn luôn là ngoại lệ duy nhất mặc dù anh đã không còn nhớ gì nữa.
Đầu óc của Lê Ninh Tuấn trống rỗng không thể nghĩ được gì, anh nửa muốn nhớ lại nửa lại không muốn, anh không biết khi bản thân nhớ lại hết mọi chuyện thì sẽ đối diện với cô như thế nào, tất cả sự can đảm của Lê Ninh Tuấn đều tan biến trong phút chốc khi nghĩ đến sau này, càng lo sợ Cố Vũ Huyên sẽ nhớ lại, có lẽ khi đó anh sẽ mất cô.
“Bây giờ cậu hãy dẫn tôi đến căn biệt thự đó, tôi muốn đến đó ngay bây giờ.” Lê Ninh Tuấn đứng dậy, cố gắng giữ bình tĩnh, lấy hết mọi can đảm để đến nơi đó, đối diện với cái nơi được xem là ác mộng của Cố Vũ Huyên.
Giám đốc Trịnh chần chừ, do dự một lúc mới gật đầu đồng ý dẫn chủ tịch của mình đi đến đó, mặc dù hiện tại nơi đó chỉ còn là đống đổ nát.
Chỉ mất hơn mười lăm phút để lái xe đến căn biệt thự đó, đến nơi Lê Ninh Tuấn phải mất một lúc lâu mới dám bước xuống xe, chậm rãi đi vào bên trong. Nhìn đống đổ nát trước mặt hơi thở của anh bắt đầu dồn dập, ký ức bị mất lúc hiện lúc ẩn tràn về, đầu đau như búa bổ, Lê Ninh Tuấn ôm đầu khụy xuống, nước mắt anh bất giác rơi xuống khi thấy từng đợt từng đợt ký ức ùa về như cuốn phim, một cuốn phim đầy rẫy tội lỗi, đau khổ.
Giám đốc Trịnh hoảng hốt, kinh sợ khi thấy chủ tịch của mình ôm đầu đau đớn, máu mũi cũng chảy xuống, anh vội vàng đỡ Lê Ninh Tuấn lên đưa đến bệnh viện. Trên đường đến bệnh viện chủ tịch Lê đã hoàn toàn rơi vào trạng thái bất tỉnh.
Cố Vũ Huyên gọi điện mãi vẫn không thể nào liên lạc được với Lê Ninh Tuấn, cô gọi cho trợ lý Ngô thì máy bận, trong lòng lo lắng, bất an không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không. Cô Cố gọi cho bác sĩ thì bác sĩ bảo anh đã ra ngoài từ sớm rồi.
Trịnh Vũ thấy Cố Vũ Huyên gọi cho chủ tịch Lê rất nhiều cuộc, anh lấy điện thoại của mình gọi lại cho cô: “Cô Cố! Hiện tại chủ tịch đang rất bận, chắc là tối nay hoặc ngày mai ngài ấy mới có thể gọi lại cho cô được, mong cô thông cảm chủ tịch.”
Cố Vũ Huyên có chút thất vọng ừ nhẹ một tiếng rồi cúp máy, trong lòng bắt đầu dỗi Lê Ninh Tuấn vì cho dù là có bận rộn cách mấy thì dành ra một hai phút gọi cho cô cũng không được sao? Anh làm việc mà không nghỉ ngơi một xíu nào luôn à?
Không có Lê Ninh Tuấn ở đây Cố Vũ Huyên cũng không có hoãn lại lịch trình của mình làm gì nữa, cô cùng trợ lý Hà đi quay mv, bài hát mới đã được cô đi thu âm vào ngày hôm qua.
Trợ lý Hà nhìn nam chính của mv mà chậc chậc vài tiếng, không biết chủ tịch Lê sau khi thấy chị Vũ Huyên của cô diễn thân mật với Phạm Khánh Tài thì có ghen không nhỉ? Hà Thu đột nhiên nhớ đến nam chính của bộ phim Vì anh cũng là Phạm Khánh Tài, ôi trùng hợp quá rồi, lần này chủ tịch Lê không ghen mới là lạ.
Hơn bảy giờ tối Cố Vũ Huyên mới quay xong mv, cô chuẩn bị quay về nhà thì nhìn thấy Đinh Hải Duy đến, nhớ lại chuyện của Lý Quỳnh bây giờ cô không thể nào nhìn ông chủ của mình bằng cặp mắt thân thiện được. Chủ tịch Đinh bước đến đứng trước mặt của cô Cố, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giọng điệu có chút gấp gáp nói: “Tôi có chuyện muốn nói với cô, là chuyện liên quan đến Quỳnh Quỳnh.”
Đinh Hải Duy biết rõ hiện tại Cố Vũ Huyên sẽ không chịu nói chuyện với mình, hơn nữa còn là chuyện liên quan đến Lý Quỳnh thì càng không bèn lấy chuyện của Lê Ninh Tuấn ra trao đổi: “Tôi chỉ muốn biết một vài chuyện thôi, chỉ cần cô nói cho tôi biết thì tôi sẽ nói tình hình hiện tại của Ninh Tuấn cho cô biết. Có phải người của cậu ấy nói với cô là cậu ấy đang rất bận có đúng không? Thực chất là không phải như thế đâu.”
“Ý anh là sao?” Cố Vũ Huyên ngay lập tức có phản ứng khi nghe tới chồng mình.
“Thì cô cứ nói chuyện liên quan đến Quỳnh Quỳnh cho tôi biết trước đi sau đó tôi sẽ nói cho cô biết chuyện của Ninh Tuấn.” Đinh Hải Duy chậm rãi đáp lại, với mối quan hệ hiện tại của Lê Ninh Tuấn và Cố Vũ Huyên thì anh biết ngay cô sẽ không thể nào không quan tâm đến thằng bạn của mình. Nếu không phải đã dự liệu từ trước thì có lẽ bây giờ anh không có cơ hội nói chuyện liên quan đến người trong lòng rồi.
Cô Cố liếc mắt nhìn về phía chiếc xe bảo mẫu của mình ra hiệu cho chủ tịch Đinh cùng cô lên xe nói chuyện, cậu Đinh hiểu ý nhanh chóng cùng cô đi lên xe.
“Trước tiên tôi muốn biết về quãng thời gian mà Quỳnh Quỳnh mang thai, theo những gì mà tôi vừa điều tra thì trong quãng thời gian đó cô ấy khá khó khăn có đúng không?”
“Khá khó khăn? Anh nên xem lại người của mình đi, điều tra cái kiểu gì vậy? Phải bảo lưu việc học một năm để sinh con sau đó phải vừa học vừa làm để lo cho con cho gia đình, Quỳnh đã phải làm tất cả mọi việc để có tiền trang trải cuộc sống giúp gia đình trả nợ, tôi và Tâm Đoan luôn có ý muốn giúp đỡ nhưng cậu ấy từ chối, cậu ấy nói nếu không đến bước đường cùng cậu ấy sẽ không mượn tiền của bọn tôi, ngoại trừ việc giúp Quỳnh chăm sóc Đậu Đỏ những lúc cậu ấy đi làm, đi học thì bọn tôi không giúp được gì nữa cả.” Cố Vũ Huyên bức xúc, tức giận khi nghe ba chữ khá khó khăn, cái gì mà khá khó khăn chứ? Phải nói thời điểm đó Quỳnh của cô cực kỳ cực kỳ khó khăn.
Đinh Hải Duy im lặng trầm mặc mất vài giây mới mở miệng nói: “Cô nói cho tôi biết rõ hơn đi, có được không?” Ngữ điệu dường như mang theo sự khẩn cầu, thông tin về quãng thời gian đó quá ít, anh muốn biết nhiều hơn nữa.
Cô Cố cũng không giấu giếm làm gì nữa kể hết cho Đinh Hải Duy nghe: “Sau khi xảy ra chuyện tình một đêm kia với anh thì Quỳnh hay tin anh trai của mình gặp tai nạn, cậu ấy tức tốc bay về chính vì chuyện này mà Quỳnh đã quên chuyện uống thuốc tránh thai, thời điểm gia đình cậu ấy gặp khó khăn thì cậu ấy phát hiện bản thân có thai, cha mẹ Quỳnh muốn cậu ấy phá thai nhưng Quỳnh không đồng ý nhờ tôi và Tâm Đoan giúp đỡ, thuyết phục hai người họ. Kể từ ngày Quỳnh quyết định giữ lại đứa bé thì chuỗi ngày cực khổ, khó khăn đến mức cực điểm của cậu ấy bắt đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.