Chương 23: CON ĐƯỜNG XUẤT GIÁ
Yêu Tinh Gấu Mèo
12/04/2014
Thiên Giới đã quyết định ngày xuất giá của ta, đó chính là ba ngày nữa…
Tại sao lại nhanh như vậy? Vốn dĩ họ cho rằng sớm hay muộn cũng không phải là vấn đề, dù sao tiểu Ma Tôn vẫn nhỏ như vậy, lần này không tổ chức cầu kì gì, chỉ làm một cái lễ nhỏ rồi để Ma giới rước ta về. Tương lai vài vạn năm nữa, khi tiểu Ma Tôn lớn hơn một chút sẽ tổ chức nghi lễ chính thức…
Hôm nay ta từ chối trông nom thằng bé để đi đến ngục thất phía Bắc Thiên giới, nơi giam giữ tỷ tỷ để thăm nàng…
Tuy tiều tụy đi nhiều nhưng nàng đã bình tâm hơn, nàng nói bây giờ không còn ý niệm tranh đấu vô nghĩa gì nữa, nàng đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn buông tay, cuộc đời còn lại sống lặng lẽ…
Ta nói với nàng rằng, nàng còn trẻ, ắt có thể tìm được một nam tử hán tốt với mình hơn… Tỷ muội dặn dò nhau một hồi, đến lúc hoàng hôn ta cũng phải từ biệt nàng…
Ở Thiên giới này, nàng chính là người thân của ta, nếu không phải vì mải tranh đoạt quyền lực cho gia tộc, có lẽ cả hai đã có thể sống tốt hơn, giành nhiều thời gian để bầu bạn với nhau hơn…
Ta cầm một chiếc dù, lặng lẽ bước khỏi nơi giam giữ tỷ tỷ, họ nói sau khi ta xuất giá êm xuôi thì sẽ phóng thích nàng…
Hoàng hôn mù mịt nơi phía bắc Thiên giới… Chỉ thấy một chút ráng đỏ của mặt trời lặn, mây dày đặc lại kéo đến, gió cuồn cuộn thổi, tuyết rơi rơi…
Ngoảnh đầu nhìn theo hướng gió tuyết thổi đến, thấy thấp thoáng trong sương dày một tòa thành băng giá…
Vốn định cứ thế mà bỏ đi, song trong lòng lại nghĩ muốn hỏi thăm hắn một chút thôi, dù sao cũng có thể hàng vạn năm sau không còn nhìn thấy…
Đến cổng thành, vừa vặn trông thấy Bạch Yên Thần Quân đi tuần tra về. Bạch Yên Thần Quân thấy ta đơn độc đi một mình, có chút nghi hoặc trong ánh mắt.
- Diễm Hồ Tiên Tử đến thăm biểu ca sao?
- À… ừm…
- Vậy mời tiên tử đi lối này…
Theo hắn vào bên trong, lại bắt gặp Bách Hoa Tiên Tử yểu điệu diễm lệ tay cầm một chiếc giỏ hoa quả đang rảo bước vội vã xuyên qua hành lang phía trước tiến đến tẩm cung của hắn. Ta thở dài, trong lòng càng ngại hơn… Dừng bước chân, ta bảo với Bạch Yên Thần Quân:
- Có lẽ không tiện vào, ta đến đây thăm hỏi tình trạng là được rồi…
Bạch Yên Thần Quân cũng trông thấy Bách Hoa Tiên Tử, thấy ta lập tức đổi chủ ý, hắn cho là ta để bụng nên bèn giải thích:
- Tiên tử đừng để tâm, Bách Hoa Tiên Tử từ hôm biểu ca bị thương đã chạy đến đây tình nguyện chăm sóc rồi, trước giờ đều hay như vậy…
- Vậy ta chẳng phải nên tránh làm phiền họ ư?
Bạch Yên Thần Quân bên cạnh bật cười:
- Cái đó quan trọng gì, đến nhiều hay không đâu quan trọng bằng trong lòng biểu ca có ai…
- TA KHÔNG CÓ Ý VỚI HẮN NHƯ VẬY! – Ta vội nói – Bạch Yên Thần Quân chớ có hiểu lầm!
- Vậy thì càng nên đường hoàng bước vào, nếu không có gì, cớ sao tiên tử phải ngại?
Đúng vậy, dẫu sao cũng có mấy lần hợp tác, nên coi nhau như bằng hữu, lần này đường hoàng mà đến cũng là để cho hắn hiểu chuyện đó…
Ta tiếp tục bước theo Bạch Yên Thần Quân, chưa đến cửa phòng hắn đã nghe thấy thanh âm hết sức ôn nhu ngọt ngào như rót mật vào tai của Bách Hoa Tiên Tử:
- Khương Vũ ca…A… Từ tốn một chút! – Giọng điệu phảng phất sự khó nhọc.
Kế đến là tiếng thở nặng nề mệt mỏi của hắn. Bách Hoa Tiên Tử tiếp tục như rên rỉ:
- A, không được…! Làm lại một lần nữa Vũ ca…
Ám muội như vậy, đến cả Bạch Yên Thần Quân dường như cũng tim đập chân run…Ta xoay người đi thẳng, cảm thấy mình đến đây thật là thừa thãi và ngu ngốc mà…
- Diễm Hồ Tiên Tử! Đợi đã! – Bạch Yên Thần Quân gọi với theo.
Ta vẫn bước nhanh, một vài giây sau Bạch Yên Thần Quân mới đuổi kịp theo, hắn chặn đường ta, thở dài nói:
- Diễm Hồ Tiên Tử hiểu nhầm rồi, thật ra….!
- Thật ra cái gì? Xem ra Thanh Long Thánh Quân không những khôi phục mà còn phi thường khôi phục, hai ngày đã có thể….
- Không phải như vậy! – Bạch Yên Thần Quân cố gắng giải thích – Biểu ca đến giờ còn chưa bình phục, chưa thể tự rời giường và đi lại được… tiên tử nhìn xem, là Bách Hoa Tiên Tử đang cố gắng dìu biểu ca xuống giường tập đi lại thôi…
Theo hướng ngón tay của Bạch Yên Thần Quân, phía cửa phòng của Khương Vũ, có hai bóng người đang dìu nhau bước ra… Hắn, Thanh Long Thánh Quân một tay đang vịn vào vai Bách Hoa Tiên Tử, mà nàng ta cũng cố gắng gồng sức để đỡ hắn, mỗi bước đi đều nặng nhọc… Thì ra không phải ám muội như ta nghĩ? Ai bảo thanh âm yêu kiều của Bách Hoa Tiên Tử thoạt nghe rất mờ ám chứ?
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn ra xa, đột nhiên trông thấy bóng ta. Hắn đờ đẫn… Hai giây sau lập tức rút cánh tay khỏi vai Bách Hoa Tiên Tử, điều đó khiến cho hắn chao đảo, may mà kịp dựa vào khung cửa…
Bách Hoa Tiên Tử đứng sau hắn, ánh mắt lén liếc ta thiếu thiện cảm và đầy ghen tị… Song nàng ta cũng đành bất đắc dĩ cũng Bạch Yên Thần Quân rời đi…
Ta thở dài, dẫu sao cũng đã đến rồi. Bình tĩnh bước lại, không học theo Bách Hoa Tiên Tử đỡ hắn mà kéo một cái ghế ra cửa bảo hắn ngồi xuống.
Gương mặt Thanh Long Thánh Quân tiều tụy suy nhược nhiều, chỉ có ánh mắt là vẫn sáng lấp lánh khi nhìn ta…
- Ngươi… đã đến sao còn quay đi? – Hắn đột nhiên mở lời trước.
- Đương nhiên thấy ngươi đang cùng Bách Hoa Tiên Tử vui vẻ, ta có mặt dày cũng không xen vào phá đám…
- Ngươi hiểu lầm rồi… Là ta cảm nhận được ngươi đến, muốn xuống giường xem sao nhưng lại không thấy Bạch Yên biểu đệ đâu cả, bất quá có Mị Nhi, ta nhờ nàng ta…
- Thế nào cũng được, ta đâu có quan tâm… – Ta lạnh lùng nói – Chỉ là nể tình bằng hữu mới đến… Nhìn thấy ngươi còn sống là được rồi, ta không còn gì áy náy, ta về đây!
Ta bước một bước ra cửa, hắn với người theo:
- Đợi đã…
- Chuyện gì?
- Ngươi thực sự muốn đến Ma giới sao?
- Ngươi biết rồi sao? – Ta chậm rãi xoay đầu – Xem ra hôm nay cũng phải từ biệt một lời rồi….
Thanh Long Thánh Quân đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt trùng trùng, tinh quang trong ánh mắt luân chuyển, có ánh sáng của nuối tiếc, có ánh sáng bi thương, lại có ánh sáng như kìm nén…
- Đừng đi… nơi đó không ổn!
- Cái gì mà không ổn?! – Ta rút tay ra ngay lúc đóa hoa bắt đầu bị kích động – Ta đã nói rồi, ngươi tuyệt đối không nên để tâm đến ta nữa…
- Ta linh cảm như vậy… – Hắn nói, tựa đầu vào khung cửa, một vài giây sau ngước nhìn ta, nở một nụ cười nhẹ và buồn…
Nhìn hắn bi thảm như vậy, ta nhớ lại những lời kể của Bạch Yên Thần Quân lúc mới dẫn ta vào thành, hắn nói Khương Vũ bị thương tổn rất nặng, nội lực đều nhất thời tiêu tán, tuy nhiên lại không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi tiến nhập Yêu giới…
- Ngươi nên lo cho mình thì hơn… – Ta nhắc nhở hắn – Cũng không còn sớm nữa…
Thanh Long Thánh Quân bỗng lấy trong người ra cái lọ đựng chân đơn, ánh mắt thấp thoáng tuyệt vọng, âm điệu giống như cầu mong một việc cuối cùng:
- Vậy, mang theo nó được không?
Ta biết bản thân mình đối với hắn quá vô tình, và dường như đủ để khiến hắn hiểu rằng đã không còn có cách lay động tảng băng giá trong trái tim ta, chỉ hi vọng ta mang theo một phần của hắn…. Mang theo chân đơn của hắn, tu vi của hắn, pháp lực của hắn sao… không được, cái gì cũng không nên mang theo…
- Ngươi giữ lại đi. Ngươi lúc này còn không đánh lại ta đâu! – Ta thẳng thừng từ chối.
- Đến cùng ngươi vẫn không muốn tiếp nhận một cái gì của ta ư? Cho dù là quà kỉ niệm của bằng hữu …
Ta lắc đầu, sau đó cố làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, bình thản nói:
- Vậy thì ngươi cho ta phiến lá đỏ ngươi vẽ con công là được rồi…
Nào ngờ ánh mắt hắn càng buồn hơn, một hồi sau tự cười:
- Đã làm mất rồi… Âu cũng là định mệnh…
- Phải, âu cũng là định mệnh… – Ta cũng nói, trong lòng hụt hẫng.
Cứ như vậy, không nói thêm một lời nào, ta lặng lẽ xoay người ra về, không hề ngoảnh nhìn lại…
Khương Vũ, nếu kiếp này còn gặp lại thì làm bằng hữu là được rồi…
…
…
Về gần đến Lăng Tú cung, ta chợt nhớ ra còn một người nữa phải chào là sư phụ. Ta nhanh chóng quay lại Âm Dương Thái Tuế điện, nhưng tất cả có thể thấy là một vườn mận trống trải không người…
Quay ra ngoài hỏi một tiểu đồng, thì ra sư phụ đã rời Âm Dương Thái Tuế điện từ sớm, đến giờ cũng chưa quay về…
Ta đành về Lăng Tú cung, đi đến cổng thì thấy sư phụ đi từ bên trong ra, sắc mặt có vẻ không tốt. Lẽ nào y đi tìm ta và đã chờ đợi đến giờ?
- Diễm Diễm… – sư phụ cũng vừa trông thấy ta…
Ta dẫn sư phụ vào cung, ra phía sau vườn, bưng một ấm trà nóng mời y. Tuy nhiên y lại không đủ kiên nhẫn đợi ta rót một chén trà, bàn tay đã đưa ra chặn phía trên ấm trà, trước khi ta rót xuống.
- Sư phụ…
- Hãy rời khỏi nơi này. – Y rành mạch nói, mặc dù ánh mắt trùng xuống, không ngước lên nhìn vào khuôn mặt ta.
- Rời khỏi nơi này, nhưng đi đâu? – Ta nghi hoặc hỏi.
Vô Cực Chân Nhân lúc nào cũng u uẩn, và không biết có phải ta ảo tưởng hay không, mỗi khi gặp ta, y càng phiền muộn hơn, trước giờ ta đều cho rằng vì ta là một học trò bất tài ngỗ nghịch, nhưng đến cả khi ta bắt đầu tỏ ra sống lặng lẽ an phận, y vẫn chìm trong tầng tầng sầu não không thể thoát ra như vậy…
- Một nơi chí ít bọn họ đều không thể tìm ra ngươi…
- Có nơi nào như vậy sao sư phụ? – Ta thản nhiên hỏi đùa – Sư phụ vẫn luôn nhớ chuyện lần trước ta nhờ vả sao?
Nhân lúc y yên lặng, ta lại cầm lên ấm trà, định rót xuống chén của mình thì nghe tiếng y trầm mặc:
- Nơi đó, họa chăng là trong tâm tưởng của ta… hoặc là… – Sư phụ ngưng lại một vài giây – Trở về thế giới nơi ngươi đã từ đó đến…
“Choang!”
Ấm trà trong tay ta rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn đột ngột vang lên. Ánh mắt ta mở to, nhất thời kinh ngạc và hỗn loạn. Không phải Vô Cực Chân Nhân cũng luôn không tin chuyện ta là một linh hồn khác sao? Tại sao bây giờ y lại nói như vậy? Y đã biết rồi? Từ bao giờ…
- Sư phụ… – Ta có phần run rẩy nói – Sư phụ biết ta không phải Diễm Hồ Tiên Tử sao?
- Những gì ta biết… luôn nhiều hơn ngươi nghĩ…
- Vậy… vậy tại sao sư phụ luôn che giấu…?
Vô Cực Chân Nhân yên lặng dù biết ta đang khao khát câu trả lời đến thế nào. Trong một chốc lát, một cơn gió lạnh lẽo thổi đến, mơ hồ mang lại cảm giác tê lạnh toàn thân… Vô Cực Chân Nhân đáy mắt thăm thẳm vô tận, cũng đem đến một cảm giác bí ẩn bất an khó diễn đạt…
- Chuyện đó bây giờ không còn quan trọng. Nếu ngươi không muốn đến Ma giới, ta sẽ có cách thu xếp, chuyện Thiên hậu cũng có thể dàn xếp…
Ta ban đầu đương nhiên không muốn đến Ma giới, song tự hiểu nếu còn ở lại Thiên giới này, một ngày nào đó có thể động tâm vì Khương Vũ không biết chừng… Hơn nữa, cái cách mà sư phụ lấp lửng nói, thoáng gây cho ta một sự bất ổn mơ hồ…
Lúc này Vô Cực Chân Nhân tuy là đang có ý giúp đỡ ta, nhưng lại không giống như sư phụ mà ta luôn ỷ lại trước đây, người y lúc này toát ra một thứ gì đó mập mờ khó đoán biết, dường như rất thâm sâu, không thể lường được… Ta không hiểu sao lại có linh cảm về sư phụ như thế…
Trước giờ sư phụ nói không tin, bây giờ lại như hiểu rất rõ ta là ai, ta đến từ đâu, thậm chí còn hiểu rõ về thế giới của ta… Tuy nhiên, y lại cố tình không muốn nói về những gì y biết….
Trấn an lại bản thân, cũng cân nhắc đi cân nhắc lại, ta cho rằng đến Ma giới vẫn là một sự lựa chọn ổn hơn. Huyền Vũ Thánh Quân đã đưa ra giao ước cho ta đến Ma giới vì mục đích thống trị của Thiên giới, ông ta ắt sẽ giữ lời. Cũng như ông ta nói, nếu ta còn ở lại, sẽ còn thêm một Hoa Thiên Phi phải đối phó…
- Sư phụ, cảm ơn người đã lao tâm khổ tứ, chỉ có điều, ta vẫn muốn đến Ma giới!
Ta thẳng thừng nói, nào ngờ đôi mắt man mác trầm tư của Vô Cực Chân Nhân bỗng thẫm màu lại, ánh mắt đó quá sâu… thoạt khiến ta sợ hãi…
- Tại sao ngươi không muốn đi? – Sư phụ nói, âm điệu cũng chất chứa nỗi niềm gì đó chưa thể bùng nổ.
- Ta có thể tự lo cho bản thân… sư phụ không cần lo cho ta nữa…
Lặng đi một giây, không gian trùng xuống và lắng đọng đến nặng nề, có cái gì đó không chỉ là sầu não mà còn là u uất thấp thoáng trong mắt y, tuy nhiên nó không hề cháy lên thành một ngọn lửa phẫn nộ, chỉ đủ khiến cho ta mơ hồ suy nghĩ, phải chăng câu nói vừa nãy của ta có gì sai…
- Thật hoang đường…
Vô Cực Chân Nhân đột nhiên đứng lên, bất ngờ vươn tay hướng tới gương mặt ta, ánh mắt không rời khỏi ta… Đây là ý gì?
Tâm trí ta rối loạn, trong đó có chút lo lắng liệu Vô Cực Chân Nhân chẳng hay cũng ít nhiều để mắt đến ta như Khương Vũ hay Hàn Tịch? Chỉ có điều không giải thích nổi, nếu như ánh mắt y chăm chăm nhìn ta như vậy, nếu như có gì đó vượt qua mối quan hệ sư đồ thông thường, tại sao đóa hoa trước ngực lại không một chút phản ứng, không hề báo cho ta biết nguy cơ?
Ngón tay dài nhất của y vừa chạm đến gương mặt ta, bản thân ta còn chưa phản ứng kịp nhưng chính y lại rùng mình, ánh mắt hoang mang…
Y vội vã rụt tay lại, nhanh chóng lùi ra sau cách ta mấy bước, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, hàng lông mày nhíu lại…
- Sư phụ, người làm sao vậy? – Ta theo phản xạ vội đến gần hỏi han, chạm lên người y – Người bị bệnh sao?
Nào ngờ tiếng thở của Vô Cực Chân Nhân càng gấp hơn, bỗng nhiên y mạnh mẽ gạt tay ta ra, hét lớn:
- Đừng chạm vào ta, ngươi mau tránh ra!
Ta đầy ngỡ ngàng, tuy không hiểu gì hết nhưng lại một mực lo y bị trọng bệnh, không muốn bỏ mặc y, ta vẫn lại gần đỡ y:
- Sư phụ, sư phụ làm sao? Ta gọi người đến giúp!
- Ta nói ngươi mau tránh ra! – Lần đầu tiên ta thấy sư phụ tức giận lớn tiếng với mình.
Y một mực đẩy ta ra, run rẩy lùi lại, ta thấy một bàn tay của y tự nắm chặt ngực áo trái, hơi thở mỗi lúc một hỗn loạn… Ánh mắt y mở to bàng hoàng, có cả nỗi đau đớn… Ngay sau đó, y cấp tốc niệm chú, nháy mắt thân ảnh ly khai khỏi Lăng Tú cung, để lại một mình ta còn đang hoảng hốt lo lắng…
Tại sao lại nhanh như vậy? Vốn dĩ họ cho rằng sớm hay muộn cũng không phải là vấn đề, dù sao tiểu Ma Tôn vẫn nhỏ như vậy, lần này không tổ chức cầu kì gì, chỉ làm một cái lễ nhỏ rồi để Ma giới rước ta về. Tương lai vài vạn năm nữa, khi tiểu Ma Tôn lớn hơn một chút sẽ tổ chức nghi lễ chính thức…
Hôm nay ta từ chối trông nom thằng bé để đi đến ngục thất phía Bắc Thiên giới, nơi giam giữ tỷ tỷ để thăm nàng…
Tuy tiều tụy đi nhiều nhưng nàng đã bình tâm hơn, nàng nói bây giờ không còn ý niệm tranh đấu vô nghĩa gì nữa, nàng đã quá mệt mỏi rồi, chỉ muốn buông tay, cuộc đời còn lại sống lặng lẽ…
Ta nói với nàng rằng, nàng còn trẻ, ắt có thể tìm được một nam tử hán tốt với mình hơn… Tỷ muội dặn dò nhau một hồi, đến lúc hoàng hôn ta cũng phải từ biệt nàng…
Ở Thiên giới này, nàng chính là người thân của ta, nếu không phải vì mải tranh đoạt quyền lực cho gia tộc, có lẽ cả hai đã có thể sống tốt hơn, giành nhiều thời gian để bầu bạn với nhau hơn…
Ta cầm một chiếc dù, lặng lẽ bước khỏi nơi giam giữ tỷ tỷ, họ nói sau khi ta xuất giá êm xuôi thì sẽ phóng thích nàng…
Hoàng hôn mù mịt nơi phía bắc Thiên giới… Chỉ thấy một chút ráng đỏ của mặt trời lặn, mây dày đặc lại kéo đến, gió cuồn cuộn thổi, tuyết rơi rơi…
Ngoảnh đầu nhìn theo hướng gió tuyết thổi đến, thấy thấp thoáng trong sương dày một tòa thành băng giá…
Vốn định cứ thế mà bỏ đi, song trong lòng lại nghĩ muốn hỏi thăm hắn một chút thôi, dù sao cũng có thể hàng vạn năm sau không còn nhìn thấy…
Đến cổng thành, vừa vặn trông thấy Bạch Yên Thần Quân đi tuần tra về. Bạch Yên Thần Quân thấy ta đơn độc đi một mình, có chút nghi hoặc trong ánh mắt.
- Diễm Hồ Tiên Tử đến thăm biểu ca sao?
- À… ừm…
- Vậy mời tiên tử đi lối này…
Theo hắn vào bên trong, lại bắt gặp Bách Hoa Tiên Tử yểu điệu diễm lệ tay cầm một chiếc giỏ hoa quả đang rảo bước vội vã xuyên qua hành lang phía trước tiến đến tẩm cung của hắn. Ta thở dài, trong lòng càng ngại hơn… Dừng bước chân, ta bảo với Bạch Yên Thần Quân:
- Có lẽ không tiện vào, ta đến đây thăm hỏi tình trạng là được rồi…
Bạch Yên Thần Quân cũng trông thấy Bách Hoa Tiên Tử, thấy ta lập tức đổi chủ ý, hắn cho là ta để bụng nên bèn giải thích:
- Tiên tử đừng để tâm, Bách Hoa Tiên Tử từ hôm biểu ca bị thương đã chạy đến đây tình nguyện chăm sóc rồi, trước giờ đều hay như vậy…
- Vậy ta chẳng phải nên tránh làm phiền họ ư?
Bạch Yên Thần Quân bên cạnh bật cười:
- Cái đó quan trọng gì, đến nhiều hay không đâu quan trọng bằng trong lòng biểu ca có ai…
- TA KHÔNG CÓ Ý VỚI HẮN NHƯ VẬY! – Ta vội nói – Bạch Yên Thần Quân chớ có hiểu lầm!
- Vậy thì càng nên đường hoàng bước vào, nếu không có gì, cớ sao tiên tử phải ngại?
Đúng vậy, dẫu sao cũng có mấy lần hợp tác, nên coi nhau như bằng hữu, lần này đường hoàng mà đến cũng là để cho hắn hiểu chuyện đó…
Ta tiếp tục bước theo Bạch Yên Thần Quân, chưa đến cửa phòng hắn đã nghe thấy thanh âm hết sức ôn nhu ngọt ngào như rót mật vào tai của Bách Hoa Tiên Tử:
- Khương Vũ ca…A… Từ tốn một chút! – Giọng điệu phảng phất sự khó nhọc.
Kế đến là tiếng thở nặng nề mệt mỏi của hắn. Bách Hoa Tiên Tử tiếp tục như rên rỉ:
- A, không được…! Làm lại một lần nữa Vũ ca…
Ám muội như vậy, đến cả Bạch Yên Thần Quân dường như cũng tim đập chân run…Ta xoay người đi thẳng, cảm thấy mình đến đây thật là thừa thãi và ngu ngốc mà…
- Diễm Hồ Tiên Tử! Đợi đã! – Bạch Yên Thần Quân gọi với theo.
Ta vẫn bước nhanh, một vài giây sau Bạch Yên Thần Quân mới đuổi kịp theo, hắn chặn đường ta, thở dài nói:
- Diễm Hồ Tiên Tử hiểu nhầm rồi, thật ra….!
- Thật ra cái gì? Xem ra Thanh Long Thánh Quân không những khôi phục mà còn phi thường khôi phục, hai ngày đã có thể….
- Không phải như vậy! – Bạch Yên Thần Quân cố gắng giải thích – Biểu ca đến giờ còn chưa bình phục, chưa thể tự rời giường và đi lại được… tiên tử nhìn xem, là Bách Hoa Tiên Tử đang cố gắng dìu biểu ca xuống giường tập đi lại thôi…
Theo hướng ngón tay của Bạch Yên Thần Quân, phía cửa phòng của Khương Vũ, có hai bóng người đang dìu nhau bước ra… Hắn, Thanh Long Thánh Quân một tay đang vịn vào vai Bách Hoa Tiên Tử, mà nàng ta cũng cố gắng gồng sức để đỡ hắn, mỗi bước đi đều nặng nhọc… Thì ra không phải ám muội như ta nghĩ? Ai bảo thanh âm yêu kiều của Bách Hoa Tiên Tử thoạt nghe rất mờ ám chứ?
Khương Vũ ngẩng đầu nhìn ra xa, đột nhiên trông thấy bóng ta. Hắn đờ đẫn… Hai giây sau lập tức rút cánh tay khỏi vai Bách Hoa Tiên Tử, điều đó khiến cho hắn chao đảo, may mà kịp dựa vào khung cửa…
Bách Hoa Tiên Tử đứng sau hắn, ánh mắt lén liếc ta thiếu thiện cảm và đầy ghen tị… Song nàng ta cũng đành bất đắc dĩ cũng Bạch Yên Thần Quân rời đi…
Ta thở dài, dẫu sao cũng đã đến rồi. Bình tĩnh bước lại, không học theo Bách Hoa Tiên Tử đỡ hắn mà kéo một cái ghế ra cửa bảo hắn ngồi xuống.
Gương mặt Thanh Long Thánh Quân tiều tụy suy nhược nhiều, chỉ có ánh mắt là vẫn sáng lấp lánh khi nhìn ta…
- Ngươi… đã đến sao còn quay đi? – Hắn đột nhiên mở lời trước.
- Đương nhiên thấy ngươi đang cùng Bách Hoa Tiên Tử vui vẻ, ta có mặt dày cũng không xen vào phá đám…
- Ngươi hiểu lầm rồi… Là ta cảm nhận được ngươi đến, muốn xuống giường xem sao nhưng lại không thấy Bạch Yên biểu đệ đâu cả, bất quá có Mị Nhi, ta nhờ nàng ta…
- Thế nào cũng được, ta đâu có quan tâm… – Ta lạnh lùng nói – Chỉ là nể tình bằng hữu mới đến… Nhìn thấy ngươi còn sống là được rồi, ta không còn gì áy náy, ta về đây!
Ta bước một bước ra cửa, hắn với người theo:
- Đợi đã…
- Chuyện gì?
- Ngươi thực sự muốn đến Ma giới sao?
- Ngươi biết rồi sao? – Ta chậm rãi xoay đầu – Xem ra hôm nay cũng phải từ biệt một lời rồi….
Thanh Long Thánh Quân đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay ta, ánh mắt trùng trùng, tinh quang trong ánh mắt luân chuyển, có ánh sáng của nuối tiếc, có ánh sáng bi thương, lại có ánh sáng như kìm nén…
- Đừng đi… nơi đó không ổn!
- Cái gì mà không ổn?! – Ta rút tay ra ngay lúc đóa hoa bắt đầu bị kích động – Ta đã nói rồi, ngươi tuyệt đối không nên để tâm đến ta nữa…
- Ta linh cảm như vậy… – Hắn nói, tựa đầu vào khung cửa, một vài giây sau ngước nhìn ta, nở một nụ cười nhẹ và buồn…
Nhìn hắn bi thảm như vậy, ta nhớ lại những lời kể của Bạch Yên Thần Quân lúc mới dẫn ta vào thành, hắn nói Khương Vũ bị thương tổn rất nặng, nội lực đều nhất thời tiêu tán, tuy nhiên lại không nhớ chuyện gì đã xảy ra khi tiến nhập Yêu giới…
- Ngươi nên lo cho mình thì hơn… – Ta nhắc nhở hắn – Cũng không còn sớm nữa…
Thanh Long Thánh Quân bỗng lấy trong người ra cái lọ đựng chân đơn, ánh mắt thấp thoáng tuyệt vọng, âm điệu giống như cầu mong một việc cuối cùng:
- Vậy, mang theo nó được không?
Ta biết bản thân mình đối với hắn quá vô tình, và dường như đủ để khiến hắn hiểu rằng đã không còn có cách lay động tảng băng giá trong trái tim ta, chỉ hi vọng ta mang theo một phần của hắn…. Mang theo chân đơn của hắn, tu vi của hắn, pháp lực của hắn sao… không được, cái gì cũng không nên mang theo…
- Ngươi giữ lại đi. Ngươi lúc này còn không đánh lại ta đâu! – Ta thẳng thừng từ chối.
- Đến cùng ngươi vẫn không muốn tiếp nhận một cái gì của ta ư? Cho dù là quà kỉ niệm của bằng hữu …
Ta lắc đầu, sau đó cố làm cho không khí trở nên nhẹ nhàng hơn, bình thản nói:
- Vậy thì ngươi cho ta phiến lá đỏ ngươi vẽ con công là được rồi…
Nào ngờ ánh mắt hắn càng buồn hơn, một hồi sau tự cười:
- Đã làm mất rồi… Âu cũng là định mệnh…
- Phải, âu cũng là định mệnh… – Ta cũng nói, trong lòng hụt hẫng.
Cứ như vậy, không nói thêm một lời nào, ta lặng lẽ xoay người ra về, không hề ngoảnh nhìn lại…
Khương Vũ, nếu kiếp này còn gặp lại thì làm bằng hữu là được rồi…
…
…
Về gần đến Lăng Tú cung, ta chợt nhớ ra còn một người nữa phải chào là sư phụ. Ta nhanh chóng quay lại Âm Dương Thái Tuế điện, nhưng tất cả có thể thấy là một vườn mận trống trải không người…
Quay ra ngoài hỏi một tiểu đồng, thì ra sư phụ đã rời Âm Dương Thái Tuế điện từ sớm, đến giờ cũng chưa quay về…
Ta đành về Lăng Tú cung, đi đến cổng thì thấy sư phụ đi từ bên trong ra, sắc mặt có vẻ không tốt. Lẽ nào y đi tìm ta và đã chờ đợi đến giờ?
- Diễm Diễm… – sư phụ cũng vừa trông thấy ta…
Ta dẫn sư phụ vào cung, ra phía sau vườn, bưng một ấm trà nóng mời y. Tuy nhiên y lại không đủ kiên nhẫn đợi ta rót một chén trà, bàn tay đã đưa ra chặn phía trên ấm trà, trước khi ta rót xuống.
- Sư phụ…
- Hãy rời khỏi nơi này. – Y rành mạch nói, mặc dù ánh mắt trùng xuống, không ngước lên nhìn vào khuôn mặt ta.
- Rời khỏi nơi này, nhưng đi đâu? – Ta nghi hoặc hỏi.
Vô Cực Chân Nhân lúc nào cũng u uẩn, và không biết có phải ta ảo tưởng hay không, mỗi khi gặp ta, y càng phiền muộn hơn, trước giờ ta đều cho rằng vì ta là một học trò bất tài ngỗ nghịch, nhưng đến cả khi ta bắt đầu tỏ ra sống lặng lẽ an phận, y vẫn chìm trong tầng tầng sầu não không thể thoát ra như vậy…
- Một nơi chí ít bọn họ đều không thể tìm ra ngươi…
- Có nơi nào như vậy sao sư phụ? – Ta thản nhiên hỏi đùa – Sư phụ vẫn luôn nhớ chuyện lần trước ta nhờ vả sao?
Nhân lúc y yên lặng, ta lại cầm lên ấm trà, định rót xuống chén của mình thì nghe tiếng y trầm mặc:
- Nơi đó, họa chăng là trong tâm tưởng của ta… hoặc là… – Sư phụ ngưng lại một vài giây – Trở về thế giới nơi ngươi đã từ đó đến…
“Choang!”
Ấm trà trong tay ta rơi xuống đất, tiếng vỡ vụn đột ngột vang lên. Ánh mắt ta mở to, nhất thời kinh ngạc và hỗn loạn. Không phải Vô Cực Chân Nhân cũng luôn không tin chuyện ta là một linh hồn khác sao? Tại sao bây giờ y lại nói như vậy? Y đã biết rồi? Từ bao giờ…
- Sư phụ… – Ta có phần run rẩy nói – Sư phụ biết ta không phải Diễm Hồ Tiên Tử sao?
- Những gì ta biết… luôn nhiều hơn ngươi nghĩ…
- Vậy… vậy tại sao sư phụ luôn che giấu…?
Vô Cực Chân Nhân yên lặng dù biết ta đang khao khát câu trả lời đến thế nào. Trong một chốc lát, một cơn gió lạnh lẽo thổi đến, mơ hồ mang lại cảm giác tê lạnh toàn thân… Vô Cực Chân Nhân đáy mắt thăm thẳm vô tận, cũng đem đến một cảm giác bí ẩn bất an khó diễn đạt…
- Chuyện đó bây giờ không còn quan trọng. Nếu ngươi không muốn đến Ma giới, ta sẽ có cách thu xếp, chuyện Thiên hậu cũng có thể dàn xếp…
Ta ban đầu đương nhiên không muốn đến Ma giới, song tự hiểu nếu còn ở lại Thiên giới này, một ngày nào đó có thể động tâm vì Khương Vũ không biết chừng… Hơn nữa, cái cách mà sư phụ lấp lửng nói, thoáng gây cho ta một sự bất ổn mơ hồ…
Lúc này Vô Cực Chân Nhân tuy là đang có ý giúp đỡ ta, nhưng lại không giống như sư phụ mà ta luôn ỷ lại trước đây, người y lúc này toát ra một thứ gì đó mập mờ khó đoán biết, dường như rất thâm sâu, không thể lường được… Ta không hiểu sao lại có linh cảm về sư phụ như thế…
Trước giờ sư phụ nói không tin, bây giờ lại như hiểu rất rõ ta là ai, ta đến từ đâu, thậm chí còn hiểu rõ về thế giới của ta… Tuy nhiên, y lại cố tình không muốn nói về những gì y biết….
Trấn an lại bản thân, cũng cân nhắc đi cân nhắc lại, ta cho rằng đến Ma giới vẫn là một sự lựa chọn ổn hơn. Huyền Vũ Thánh Quân đã đưa ra giao ước cho ta đến Ma giới vì mục đích thống trị của Thiên giới, ông ta ắt sẽ giữ lời. Cũng như ông ta nói, nếu ta còn ở lại, sẽ còn thêm một Hoa Thiên Phi phải đối phó…
- Sư phụ, cảm ơn người đã lao tâm khổ tứ, chỉ có điều, ta vẫn muốn đến Ma giới!
Ta thẳng thừng nói, nào ngờ đôi mắt man mác trầm tư của Vô Cực Chân Nhân bỗng thẫm màu lại, ánh mắt đó quá sâu… thoạt khiến ta sợ hãi…
- Tại sao ngươi không muốn đi? – Sư phụ nói, âm điệu cũng chất chứa nỗi niềm gì đó chưa thể bùng nổ.
- Ta có thể tự lo cho bản thân… sư phụ không cần lo cho ta nữa…
Lặng đi một giây, không gian trùng xuống và lắng đọng đến nặng nề, có cái gì đó không chỉ là sầu não mà còn là u uất thấp thoáng trong mắt y, tuy nhiên nó không hề cháy lên thành một ngọn lửa phẫn nộ, chỉ đủ khiến cho ta mơ hồ suy nghĩ, phải chăng câu nói vừa nãy của ta có gì sai…
- Thật hoang đường…
Vô Cực Chân Nhân đột nhiên đứng lên, bất ngờ vươn tay hướng tới gương mặt ta, ánh mắt không rời khỏi ta… Đây là ý gì?
Tâm trí ta rối loạn, trong đó có chút lo lắng liệu Vô Cực Chân Nhân chẳng hay cũng ít nhiều để mắt đến ta như Khương Vũ hay Hàn Tịch? Chỉ có điều không giải thích nổi, nếu như ánh mắt y chăm chăm nhìn ta như vậy, nếu như có gì đó vượt qua mối quan hệ sư đồ thông thường, tại sao đóa hoa trước ngực lại không một chút phản ứng, không hề báo cho ta biết nguy cơ?
Ngón tay dài nhất của y vừa chạm đến gương mặt ta, bản thân ta còn chưa phản ứng kịp nhưng chính y lại rùng mình, ánh mắt hoang mang…
Y vội vã rụt tay lại, nhanh chóng lùi ra sau cách ta mấy bước, gương mặt lộ ra vẻ khó chịu, hàng lông mày nhíu lại…
- Sư phụ, người làm sao vậy? – Ta theo phản xạ vội đến gần hỏi han, chạm lên người y – Người bị bệnh sao?
Nào ngờ tiếng thở của Vô Cực Chân Nhân càng gấp hơn, bỗng nhiên y mạnh mẽ gạt tay ta ra, hét lớn:
- Đừng chạm vào ta, ngươi mau tránh ra!
Ta đầy ngỡ ngàng, tuy không hiểu gì hết nhưng lại một mực lo y bị trọng bệnh, không muốn bỏ mặc y, ta vẫn lại gần đỡ y:
- Sư phụ, sư phụ làm sao? Ta gọi người đến giúp!
- Ta nói ngươi mau tránh ra! – Lần đầu tiên ta thấy sư phụ tức giận lớn tiếng với mình.
Y một mực đẩy ta ra, run rẩy lùi lại, ta thấy một bàn tay của y tự nắm chặt ngực áo trái, hơi thở mỗi lúc một hỗn loạn… Ánh mắt y mở to bàng hoàng, có cả nỗi đau đớn… Ngay sau đó, y cấp tốc niệm chú, nháy mắt thân ảnh ly khai khỏi Lăng Tú cung, để lại một mình ta còn đang hoảng hốt lo lắng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.