Chương 9: Đạo lí ta đều hiểu, nhưng ta không biết chơi bóng rổ
Hồng Trần Tiêu Diêu
21/03/2020
Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Trong phòng học, đám học sinh sau khi trải qua giày vò, đè nén trong 2 tiếng, trong nháy mắt biến phòng học thành cái chợ huyên náo.
Bọn họ túm năm tụm ba một chỗ, trên mặt vẻ căm giận, oán trách bài thi lần này độ khó quá cao. Lại có âm thanh mấy người tranh luận đáp án của mấy câu trong bài.
Mà Trình Dạ vẫn bình chân như vại, tầm mắt tập trung vào một đề toán trước mặt.
Đây là một câu mà mấy ngày trước Trình Dạ tiêu tốn 3 tiếng buổi tối cũng không làm được. Nhưng lúc này, Trình Dạ chẳng qua là nhìn lướt qua, trong đầu liền xuất hiện không dưới ba loại cách giải.
Hắn bây giờ đang nghiệm chứng tính khả thi của 3 cách giải này.
Hết thảy đề toán đều là con cọp giấy!
Trình Dạ bây giờ hoàn toàn có tiền vốn để nói ra lời như vậy.
Bỗng nhiên, Trình Dạ cảm giác bả vai mình bị vỗ mạnh một cái. Trong mắt hiện thoáng một dòng số liệu.
"Bả vai chịu lực 3.25 kg!"
Trình Dạ nghiêng đầu, một bóng người to như con trâu, da thịt ngăm đen đứng sau lưng mình. Trong mắt lại hiện ra thông tin về người này.
"Chiều cao 191.05 cm, khối lượng cơ thể 95.21 kg, tuổi tác 18 tuổi, dung tích sống 5104…"
"Trình Dạ, đừng có ngồi đó làm bộ học tập, ta có việc tìm ngươi." Nói chuyện chính là bóng người to con đứng sau Trình Dạ kia —— Lâm Hổ! Đồng thời cũng là lớp phó thể dục, kiêm nhiệm học sinh giỏi thứ nhất từ dưới lên.
Trình Dạ giật giật bả vai có chút đau, ai oán nói, "Hổ ca, ngươi có chuyện tìm ta thì cứ gọi chứ, dùng sức lớn như vậy làm gì!"
Lâm Hổ gãi đầu một cái, cười hắc hắc nói, "Ta đây còn không phải muốn đánh thức ngươi! Trình Dạ, ta phải nói, ngươi cũng đừng ngồi đây giả bộ học bá, lừa gạt hảo cảm những tiểu nữ sinh kia. Còn không bằng cùng Hổ ca ngươi cùng đi dạo một chút, hát Karaoke. Bộ dáng tuấn tú thư sinh này của ngươi, khẳng định phù hợp khẩu vị một vài thiếu phụ!"
Trình Dạ xạm mặt lại, "Cút ngay cho ta!"
"Tốt lắm, có chuyện gì nói thẳng đi, học bá ta đây còn phải tiếp tục học tập, để kéo dài khoảng cách cùng đám học dốt các ngươi." Trình Dạ hai chân đong đưa, bình chân như vại nói. Lâm Hổ ngơ ra, không hiểu gì.
Lâm Hổ nghiêng đầu nhìn Hác Suất, "Hôm nay Trình Dạ hắn bị làm sao, đột nhiên trúng gió à?!"
Hác Suất đẩy đẩy mắt kính, đồng tình gật đầu, " Ừ, ta cũng đoán hắn bị chập."
Trình Dạ lần nữa xạm mặt lại. Uy, hai người các ngươi, có thể chú ý một chút hay không, ta còn ở bên cạnh đây!
"E hèm!" Lâm Hổ ho khan một tiếng, "Được rồi, trở về chính đề."
"Đúng a, Hổ ca ngươi là lớp phó thể dục của chúng ta cơ mà!"
"Bây giờ không được tập thể thao, cũng không được làm hoạt động, ngươi còn không ngại xưng lớp phó thể dục" Trình Dạ nhổ nước bọt.
"Không nên chen lời, nghe ta nói đã có được không!"
"Hảo hảo hảo, tiếp tục, ngươi tiếp tục."
"E hèm, gần đây trường học muốn tổ chức một giải bóng rổ toàn trường, có thể nói là hoạt động tập thể lớn cuối cùng của chúng ta trước khi tốt nghiệp rồi. Cho nên ta nhận được thông báo, hoạt động lần này, khối 12 chúng ta tổng cộng hai mươi lớp, mỗi một lớp đều phải có một đội bóng rổ tham gia. Thắng thua không quan trọng, chủ yếu là để cho mọi người thả lỏng một lần cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học."
"Vòng đấu loại bắt đầu chiều thứ 6. Mỗi đội cần 5 người, Trình Dạ, ta đã đăng kí cho ngươi rồi. Nếu như có ý kiến, ta nói thẳng, không có hiệu quả! Ta bây giờ chẳng qua là thông báo cho ngươi một tiếng mà thôi."
Nghe Lâm Hổ nói xong, Trình Dạ cười khổ một hồi."Hổ ca, ngươi cũng quá không thật thà nha! Ngươi nói xem, ta có phải huynh đệ ngươi hay không~!"
"Phải! Đương nhiên phải!" Lâm Hổ trả lời dứt khoát."Thân làm huynh đệ, cho nên khi vừa biết chuyện này, ta nghĩ tới đầu tiên chính là huynh đệ ngươi nha!"
"Ngươi thử nghĩ một chút xem. Bây giờ đã là hơn năm mươi ngày cuối của lớp mười hai, rất nhiều tiểu nữ sinh mới lớn khẳng định sẽ muốn tìm một tình yêu hoàng hôn(1). Giải bóng rổ lần này học sinh toàn trường sẽ tới xem. Ngươi phát huy thật tốt, nếu hấp dẫn được ánh mắt những nữ sinh kia, coi như không có tình yêu, cũng tuyệt đối là kiếm lời."
Lâm Hổ nước miếng văng tung tóe, thổi phồng chỗ tốt của giải bóng rổ để cổ động Trình Dạ tham gia. Làm như nếu Trình Dạ tham gia thi đấu lần này thì sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong toàn trường vậy.
"Những đạo lí này ta đều hiểu, nhưng hình như ta không biết chơi bóng rổ…"
"Hả?!" Lâm Hổ trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi không biết chơi bóng rổ, ngươi không biết chơi bóng rổ, ngươi một tên nam nhi to con như vậy, lại bảo ta là không biết chơi bóng rổ!" Lâm Hổ túm cổ áo Trình Dạ kéo qua lại, giống thiếu nữ bị bỏ rơi đang khó tiếp nhận thực tế vậy.
Trình Dạ bị Lâm Hổ lắc cũng có chút choáng váng.
"Hổ ca, ngươi dừng tay, dừng tay. Hổ ca, nếu không ngươi đừng báo tên ta..." Trình Dạ nhấc tay cầu xin tha thứ.
Lâm Hổ cũng là mặt đầy buồn rầu, "Nhưng là lão tử đã đem tên ngươi báo lên rồi." Danh sách tuyển thủ thi đấu các lớp đã trình lên tổ thể dục trước giờ học sáng nay rồi. Lâm Hổ vốn sợ Trình Dạ sẽ cự tuyệt, cho nên dùng chiêu tiền trảm hậu tấu.
Nhưng bây giờ, tựa hồ hắn đã hại chính mình.
Hắn cũng nghĩ muốn đại triển thân thủ trong giải đấu, hấp dẫn ánh mắt nữ sinh đây!
Nhưng mà Trình Dạ không biết chơi bóng rổ nha, kiểu này, coi như là vòng loại chắc cũng không qua được mất!
"Không thể thay đổi sao?" Trình Dạ hỏi.
"Không thể." Lâm Hổ đau lòng muốn chết.
"Vậy cũng hết cách, ta chỉ có thể lên vậy."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Lâm Hổ bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật.
Không cam lòng nha! Nhưng là cũng không có biện pháp!
Hác Suất đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai Lâm Hổ, cố an ủi, "Không sao, thắng thua cũng không trọng yếu, vui là chính. Coi như là các ngươi thua ngay trận đầu, chúng ta cũng sẽ không trách các ngươi."
"Tiểu tử ngươi chớ ở đó cười trên nỗi đau của người khác!" Lâm Hổ trợn mắt nhìn Hác Suất, "Danh sách thi đấu cũng có ngươi đó, vị trí dự bị!"
"Haiz!" Trong phòng học vang lên tiếng Hác Suất than thở.
…………………………………………………..
Sáng hôm nay lớp 18 xảy ra hai chuyện lớn.
Một là bài thi cực khó của lão Đường, hành hạ, tàn phá một lần tiểu tâm linh những chủ nhân tương lai của đất nước này, lần nữa khắc sâu hơn sự sợ hãi của bọn hắn đối với toán học.
Một chuyện khác, chính là Lâm Hổ, lớp phó thể dục đồng thời là “đuôi cẩu” của lớp, đang trên bục giảng lớn tiếng thông báo về giải bóng rổ sắp được tổ chức, đồng thời tuyên bố danh sách tuyển thủ dự thi. Trình Dạ cùng Lâm Hổ, còn có ba nam sinh khác, là tuyển thủ chính thức của lớp 18. Dự bị chỉ có một mình Hác Suất.
Lâm Hổ hô hào đồng học lớp 18, hy vọng mọi người đến cổ vũ chiều thứ sáu. Dù sao, đây coi như là hoạt động tập thể cuối cùng của bọn hắn trước khi tốt nghiệp rồi.
*Chú thích**
(1)tình yêu hoàng hôn: nguyên gốc là夕阳红 (hoàng hôn đỏ, red sunset). Cái cụm này bình thường ẩn dụ cho người già (kiểu tuổi xế chiều đó). Có chương trình truyền hình của Trung Quốc tên như vậy luôn, là chương trình người già kể chuyện xưa. Ở đây hiểu là tìm tình yêu khi năm học cấp 3 sắp kết thúc.
- --------------------------------------------
Trong phòng học, đám học sinh sau khi trải qua giày vò, đè nén trong 2 tiếng, trong nháy mắt biến phòng học thành cái chợ huyên náo.
Bọn họ túm năm tụm ba một chỗ, trên mặt vẻ căm giận, oán trách bài thi lần này độ khó quá cao. Lại có âm thanh mấy người tranh luận đáp án của mấy câu trong bài.
Mà Trình Dạ vẫn bình chân như vại, tầm mắt tập trung vào một đề toán trước mặt.
Đây là một câu mà mấy ngày trước Trình Dạ tiêu tốn 3 tiếng buổi tối cũng không làm được. Nhưng lúc này, Trình Dạ chẳng qua là nhìn lướt qua, trong đầu liền xuất hiện không dưới ba loại cách giải.
Hắn bây giờ đang nghiệm chứng tính khả thi của 3 cách giải này.
Hết thảy đề toán đều là con cọp giấy!
Trình Dạ bây giờ hoàn toàn có tiền vốn để nói ra lời như vậy.
Bỗng nhiên, Trình Dạ cảm giác bả vai mình bị vỗ mạnh một cái. Trong mắt hiện thoáng một dòng số liệu.
"Bả vai chịu lực 3.25 kg!"
Trình Dạ nghiêng đầu, một bóng người to như con trâu, da thịt ngăm đen đứng sau lưng mình. Trong mắt lại hiện ra thông tin về người này.
"Chiều cao 191.05 cm, khối lượng cơ thể 95.21 kg, tuổi tác 18 tuổi, dung tích sống 5104…"
"Trình Dạ, đừng có ngồi đó làm bộ học tập, ta có việc tìm ngươi." Nói chuyện chính là bóng người to con đứng sau Trình Dạ kia —— Lâm Hổ! Đồng thời cũng là lớp phó thể dục, kiêm nhiệm học sinh giỏi thứ nhất từ dưới lên.
Trình Dạ giật giật bả vai có chút đau, ai oán nói, "Hổ ca, ngươi có chuyện tìm ta thì cứ gọi chứ, dùng sức lớn như vậy làm gì!"
Lâm Hổ gãi đầu một cái, cười hắc hắc nói, "Ta đây còn không phải muốn đánh thức ngươi! Trình Dạ, ta phải nói, ngươi cũng đừng ngồi đây giả bộ học bá, lừa gạt hảo cảm những tiểu nữ sinh kia. Còn không bằng cùng Hổ ca ngươi cùng đi dạo một chút, hát Karaoke. Bộ dáng tuấn tú thư sinh này của ngươi, khẳng định phù hợp khẩu vị một vài thiếu phụ!"
Trình Dạ xạm mặt lại, "Cút ngay cho ta!"
"Tốt lắm, có chuyện gì nói thẳng đi, học bá ta đây còn phải tiếp tục học tập, để kéo dài khoảng cách cùng đám học dốt các ngươi." Trình Dạ hai chân đong đưa, bình chân như vại nói. Lâm Hổ ngơ ra, không hiểu gì.
Lâm Hổ nghiêng đầu nhìn Hác Suất, "Hôm nay Trình Dạ hắn bị làm sao, đột nhiên trúng gió à?!"
Hác Suất đẩy đẩy mắt kính, đồng tình gật đầu, " Ừ, ta cũng đoán hắn bị chập."
Trình Dạ lần nữa xạm mặt lại. Uy, hai người các ngươi, có thể chú ý một chút hay không, ta còn ở bên cạnh đây!
"E hèm!" Lâm Hổ ho khan một tiếng, "Được rồi, trở về chính đề."
"Đúng a, Hổ ca ngươi là lớp phó thể dục của chúng ta cơ mà!"
"Bây giờ không được tập thể thao, cũng không được làm hoạt động, ngươi còn không ngại xưng lớp phó thể dục" Trình Dạ nhổ nước bọt.
"Không nên chen lời, nghe ta nói đã có được không!"
"Hảo hảo hảo, tiếp tục, ngươi tiếp tục."
"E hèm, gần đây trường học muốn tổ chức một giải bóng rổ toàn trường, có thể nói là hoạt động tập thể lớn cuối cùng của chúng ta trước khi tốt nghiệp rồi. Cho nên ta nhận được thông báo, hoạt động lần này, khối 12 chúng ta tổng cộng hai mươi lớp, mỗi một lớp đều phải có một đội bóng rổ tham gia. Thắng thua không quan trọng, chủ yếu là để cho mọi người thả lỏng một lần cuối cùng trước kỳ thi tốt nghiệp trung học."
"Vòng đấu loại bắt đầu chiều thứ 6. Mỗi đội cần 5 người, Trình Dạ, ta đã đăng kí cho ngươi rồi. Nếu như có ý kiến, ta nói thẳng, không có hiệu quả! Ta bây giờ chẳng qua là thông báo cho ngươi một tiếng mà thôi."
Nghe Lâm Hổ nói xong, Trình Dạ cười khổ một hồi."Hổ ca, ngươi cũng quá không thật thà nha! Ngươi nói xem, ta có phải huynh đệ ngươi hay không~!"
"Phải! Đương nhiên phải!" Lâm Hổ trả lời dứt khoát."Thân làm huynh đệ, cho nên khi vừa biết chuyện này, ta nghĩ tới đầu tiên chính là huynh đệ ngươi nha!"
"Ngươi thử nghĩ một chút xem. Bây giờ đã là hơn năm mươi ngày cuối của lớp mười hai, rất nhiều tiểu nữ sinh mới lớn khẳng định sẽ muốn tìm một tình yêu hoàng hôn(1). Giải bóng rổ lần này học sinh toàn trường sẽ tới xem. Ngươi phát huy thật tốt, nếu hấp dẫn được ánh mắt những nữ sinh kia, coi như không có tình yêu, cũng tuyệt đối là kiếm lời."
Lâm Hổ nước miếng văng tung tóe, thổi phồng chỗ tốt của giải bóng rổ để cổ động Trình Dạ tham gia. Làm như nếu Trình Dạ tham gia thi đấu lần này thì sẽ trở thành nhân vật quan trọng trong toàn trường vậy.
"Những đạo lí này ta đều hiểu, nhưng hình như ta không biết chơi bóng rổ…"
"Hả?!" Lâm Hổ trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi không biết chơi bóng rổ, ngươi không biết chơi bóng rổ, ngươi một tên nam nhi to con như vậy, lại bảo ta là không biết chơi bóng rổ!" Lâm Hổ túm cổ áo Trình Dạ kéo qua lại, giống thiếu nữ bị bỏ rơi đang khó tiếp nhận thực tế vậy.
Trình Dạ bị Lâm Hổ lắc cũng có chút choáng váng.
"Hổ ca, ngươi dừng tay, dừng tay. Hổ ca, nếu không ngươi đừng báo tên ta..." Trình Dạ nhấc tay cầu xin tha thứ.
Lâm Hổ cũng là mặt đầy buồn rầu, "Nhưng là lão tử đã đem tên ngươi báo lên rồi." Danh sách tuyển thủ thi đấu các lớp đã trình lên tổ thể dục trước giờ học sáng nay rồi. Lâm Hổ vốn sợ Trình Dạ sẽ cự tuyệt, cho nên dùng chiêu tiền trảm hậu tấu.
Nhưng bây giờ, tựa hồ hắn đã hại chính mình.
Hắn cũng nghĩ muốn đại triển thân thủ trong giải đấu, hấp dẫn ánh mắt nữ sinh đây!
Nhưng mà Trình Dạ không biết chơi bóng rổ nha, kiểu này, coi như là vòng loại chắc cũng không qua được mất!
"Không thể thay đổi sao?" Trình Dạ hỏi.
"Không thể." Lâm Hổ đau lòng muốn chết.
"Vậy cũng hết cách, ta chỉ có thể lên vậy."
"Cũng chỉ có thể như vậy." Lâm Hổ bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật.
Không cam lòng nha! Nhưng là cũng không có biện pháp!
Hác Suất đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai Lâm Hổ, cố an ủi, "Không sao, thắng thua cũng không trọng yếu, vui là chính. Coi như là các ngươi thua ngay trận đầu, chúng ta cũng sẽ không trách các ngươi."
"Tiểu tử ngươi chớ ở đó cười trên nỗi đau của người khác!" Lâm Hổ trợn mắt nhìn Hác Suất, "Danh sách thi đấu cũng có ngươi đó, vị trí dự bị!"
"Haiz!" Trong phòng học vang lên tiếng Hác Suất than thở.
…………………………………………………..
Sáng hôm nay lớp 18 xảy ra hai chuyện lớn.
Một là bài thi cực khó của lão Đường, hành hạ, tàn phá một lần tiểu tâm linh những chủ nhân tương lai của đất nước này, lần nữa khắc sâu hơn sự sợ hãi của bọn hắn đối với toán học.
Một chuyện khác, chính là Lâm Hổ, lớp phó thể dục đồng thời là “đuôi cẩu” của lớp, đang trên bục giảng lớn tiếng thông báo về giải bóng rổ sắp được tổ chức, đồng thời tuyên bố danh sách tuyển thủ dự thi. Trình Dạ cùng Lâm Hổ, còn có ba nam sinh khác, là tuyển thủ chính thức của lớp 18. Dự bị chỉ có một mình Hác Suất.
Lâm Hổ hô hào đồng học lớp 18, hy vọng mọi người đến cổ vũ chiều thứ sáu. Dù sao, đây coi như là hoạt động tập thể cuối cùng của bọn hắn trước khi tốt nghiệp rồi.
*Chú thích**
(1)tình yêu hoàng hôn: nguyên gốc là夕阳红 (hoàng hôn đỏ, red sunset). Cái cụm này bình thường ẩn dụ cho người già (kiểu tuổi xế chiều đó). Có chương trình truyền hình của Trung Quốc tên như vậy luôn, là chương trình người già kể chuyện xưa. Ở đây hiểu là tìm tình yêu khi năm học cấp 3 sắp kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.