Quyển 1 - Chương 39: Ai là minh chủ (1)
Phi Vân
24/06/2015
Trong lúc Mộ Tuyết vẫn còn đang miên man suy nghĩ, phía trên Tử Vân Đài đã diễn ra trận đấu tiếp theo. Tử Điện Đài Nguyên Viện, Quỷ Diện đồ tôn Trương Nam Thành, … đều không phải đối thủ của Ứng Bạch Mi. Lúc này, trong lớp trẻ của các đại tông môn đang ngồi trên cao kia, chỉ còn lại Vân Mộng Các Phượng Tiểu My cùng Nhan Vấn Thiên là chưa tiến hành so đấu.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên hai người bọn họ, tò mò xem ai sẽ là người tiếp theo ứng đấu với Ứng Bạch Mi. Đứng phía sau Vân Tử Phương, một thiếu nữ người ngọc mảnh mai lắc người bước ra. Mái tóc đen dài được cột cao trên đầu bằng những sợi vải sắc màu, treo trên mỗi sợi vải là một chiếc chuông đồng nhỏ. Mỗi lần nàng cử động lại khẽ đung đưa, trong tiếng chuông leng keng vui tai, làn tóc tung bay quanh những sợi dây màu như một chiếc đuôi phượng mỹ lệ, xinh đẹp vô song.
Thiếu nữ nhìn Ứng Bạch Mi đứng giữa đài, lúc này cũng đang quay mặt nhìn nàng, mắt toát lên ánh ôn nhu. Đôi mắt Phượng Tiểu My thoáng nhấp nháy, chắp tay hướng quần hùng bên dưới cười nói.
– Tiểu nữ Vân Mộng Các Phượng Tiểu My, ra mắt chư vị nhân sĩ võ lâm. Ứng huyng không hổ là anh tài trong anh tài của Thủy Kiếm Sơn Trang, thiên tư hơn người, chưa đầy ba mươi đã lĩnh ngộ được kiếm pháp thất truyền từ xa xưa. Phượng Tiểu My tự thẹn không bằng, thật không dám đối chiến, nay xin tự động nhận thua.
Phượng Tiểu My nói xong, hướng Ứng Bạch Mi lè lưỡi, tinh nghịch nháy mắt, sau đó nhanh chóng trở về phía sau Vân Tử Phượng, tiếp tục giả vờ nghiêm túc. Một loạt hành động vừa rồi không thoát khỏi ánh mắt của Vân Tử Phượng, khiến nàng không khỏi cười khổ trong lòng, mắc liếc nhìn Thủy Phi Ưng, trang chủ Thủy Kiếm gia trang đang ngồi cười híp mắt gần đấy, thầm tính toán phải đòi nợ lão như thế nào mới đủ.
Nghe thấy Phượng Tiểu My từ chối ứng chiến, mọi người không khỏi ồ lên thất vọng, bất quá tất cả đều rất nhanh chóng di dời ánh mắt tập trung lên đôi thanh niên nam nữ đứng sau Nhan Kiến Chi, Nhan Vấn Tâm cùng Nhan Vấn Thiên.
Nhan Vấn Tâm một thân bạch y không nhiễm bụi trần, tóc đen xõa dài đổ trên vai, phiêu tán trước bầu ngực nhô cao, đầu cắm cây trâm bạch ngọc khắc hoa mai đơn giản, gương mặt ẩn sau tấm vải trắng mỏng tang càng tăng thêm nét thần tiên mờ ảo. Tuy không nhìn rõ được dung mạo, nhưng chỉ xét riêng về khoản ngoại hình, dáng người nóng bỏng của Nhan Vấn Tâm cũng đủ để khiến cả khối đàn ông đuổi theo nàng mê mệt.
Đứng cạnh Nhan Vấn Tâm là một thanh niên dáng người cao ráo, cơ thịt rắn chắc. Người này cũng một thân áo trắng sạch sẽ, hoàn toàn đồng nhất với người bên cạnh. Thanh niên đó từ trước đến giờ vẫn thủy chung nhìn xuống dưới chân mình, giống như đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, mái tóc chỉ cột lên phân nửa, nửa còn lại rũ xuống áp vào hai bên mặt, che đi mất một phần dung nhan.
Khi đám đông bắt đầu dời sự chú ý sang Nhan gia, thanh niên đó mới từ từ ngẩng mặt lên, để cho ánh sáng chiếu rọi ngũ quan trên gương mặt, khiến cho chúng nhân nhìn thấy phải một phen thẫn thờ.
Mộ Tuyết lúc này cũng lấy lại tâm thần, không tiếp tục quan sát nam nhân đứng cạnh mình nữa, trực tiếp di dời ánh mắt lên người Nhan Vấn Thiên. Nhìn thấy khung cảnh Nhan Vấn Thiên từ từ ngẩng đầu trong nắng, Mộ Tuyết liền chu đôi môi nhỏ nhắn biểu tình bất mãn, ý tứ lộ rõ sự chán ghét.
– Thần thần bí bí, màu màu mè mè, cứ tự cho mình là thần tượng của người khác. Ngươi đây là đang diễn cho mọi người xem sắc đẹp cá nước hương trời của bản thân sao?
Nam nhân đứng cạnh nàng khẽ động lỗ tai, dường như nghe thấy lời Mộ Tuyết đang lầm bầm, không nhịn được phì cười.
– Xem ra ngươi rất ghét hắn?
– Ghét hắn? Thôi đi. Ta nào dám ghét hắn. Ta có tư cách gì mà ghét hắn. Cho vàng ta cũng không dám. Ghét hắn, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết. Ta chỉ không ưa hắn mà thôi. Đẹp trai thì sao chứ? Đẹp trai ăn được sao? Cũng không phải là thần của cả thiên hạ. Chỉ cần đẹp trai là được một tá người liều chết vì mình.
Mộ Tuyết càng nhìn Nhan Vấn Thiên lại càng nhớ đến số phận bi thảm của Trương nhị tiểu thư trong nguyên bản, càng nói càng tức. Vì sao chỉ cần đẹp trai tài giỏi là luôn có người nguyện chết vì mình? Đặc quyền sao? Hay bởi vì hắn là nhân vật chính, được bàn tay vàng của tác giả bảo hộ, làm ra chuyện gì cũng phải gọi là đúng, gần chết liền có kẻ khác lao ra thế mạng, mỹ nhân một bầy đều mờ mắt đến nỗi quay sang yêu thương một kẻ thần kinh cuồng em gái như hắn?
Mộ Tuyết trắng mắt liếc nam nhân đang cười kia, rồi lại liếc nhìn Nhan Vấn Thiên đang tiến đến trung tâm Tử Vân Đài, bĩu môi nói nhỏ.
– Ít nhất hắn cũng không đẹp bằng ngươi. Ngươi mới đích xác là hồ ly. Với cái bản mặt đó, ngươi mới có tư cách đi quyến rũ người khác, tin ta đi, dám chắc rằng ngay cả là nam nhân cũng sẽ có người bị ngươi hớp hồn dụ dỗ mang đi.
Nam nhân nghe Mộ Tuyết nói xong thì sững người, mép môi giật mạnh mẽ, hai hàng lông mày đen nhánh sắc lẻm cau lại càng lúc càng chặt, dường như đang kềm nén thứ gì đó, càng lúc càng tích tụ, đến cuối cùng phá lên cười ha hả, khiến cho vài người xung quanh tò mò quay lại nhìn, không hiểu được lí do. Mộ Tuyết nhăn nhó nhìn nam nhân đang cười híp mắt kia, tâm tình có chút buồn bực. Nàng rõ ràng đâu có ý kể chuyện chọc cười hắn, đấy rõ ràng đều là sự thật. Muốn không buồn bực thì nhất định không màng tới hắn nữa. Mộ Tuyết nhất quyết quay đầu không thèm để ý đến nam nhân đang cười như điên kia, chăm chú theo dõi trận đấu. Dù không ưa thích Nhan Vấn Thiên, Mộ Tuyết vẫn muốn biết thực lực của hắn hiện tại đã cao đến mức nào.
Từng bước chân của Nhan Vấn Thiên vang lên đều đều theo tiếng hô hấp của mọi người. Tử Vân Đài rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng bước chân. Không khí hồi hộp khiến tim người muốn ngừng đập.
Nhan Vấn Thiên đưa bao kiếm lên ngang mặt, vận công truyền vào, điều khển nội lực đẩy thanh trường kiếm bay ra, tiêu sái dùng tay bắt lấy, chỉ thẳng vào Ứng bạch Mi đối diện, miệng nở một nụ cười nho nhã.
– Nhan gia Nhan Vấn Thiên, xin lĩnh giáo.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào lưỡi kiếm, hắt vào đôi mắt như đang có lửa nhảy múa của Nhan Vấn Thiên. Tuy hắn bề ngoài điềm nhiên nho nhã, nhưng giờ đây trong ánh mắt đã toát lên chiến ý ngút trời.
– Trận đấu này tuy không đến mức một mất một còn, nhưng xem ra sẽ rất ác liệt. Thú vị thật.
Nam nhân mị hoặc bên cạnh Mộ Tuyết cười khẽ, bộ dáng như đang xem kịch vui, chỉ có Mộ Tuyết nhíu mày.
– Nhan Vấn Thiên kia bề ngoài hòa nhã, không ngờ lại ham đấu đá đến như thế. Đúng là không thể xem mặt mà đoán người.
– Có lẽ một phần là vì tranh đấu. Còn một phần khác, là bởi vì hắn đã tìm thấy một người xứng đáng làm đối thủ của mình. Đó là chiến ý. Cũng là vui mừng.
– Sao? Gặp phải đối thủ cân sức cân tài cũng vui mừng nỗi sao? Dù kẻ đó là tử thù, cũng có thể vui mừng?
Mộ Tuyết xéo miệng, dở khóc dở cười, không nghĩ ra trên đời này lại có thú vui lạ lùng đến như thế.
– Nam nhân, có một vài ý nghĩ mà phụ nữ các nàng không thể hiểu rõ được. Nhưng cũng vì vậy mà làm nên nét riêng biệt của nam nhân so với nữ nhân. Cái đó có thể tạm gọi là mị lực nam nhân.
Thấy Mộ Tuyết ngây ngô không hiểu, nam nhân nọ cũng lười giải thích, hướng nàng cười cười, kết thúc câu còn tặng thêm cho nàng một cái đá lông nheo đầy dụ dỗ. Mộ Tuyết rùng mình, tự hỏi xương sống vì sao lại phát lạnh. Nàng đưa tay cào cào gai ốc nổi trên bả vai, kiên quyết quay đầu không nhìn lại.
Câu nói của nam nhân kia khiến Mộ Tuyết nhớ lại trước đây vẫn thường xem chương trình thế giới động vật. Những con đực trong đàn luôn tìm cách khiêu chiến những con mạnh. Đánh nhau đầu rơi máu chảy vẫn cứ tiếp tục đánh, đánh đến khi nào một con thua cuộc, bị buộc rời khỏi đàn mới thôi. Còn kẻ chiến thắng? Vinh quang ở lại cùng với một bầy con cái bao xung quanh, sau đó tha hồ một mình hưởng dụng bầy ‘tam cung lục viện’, điên cuồng truyền giống tạo ra một đàn thú con…
…
“Cái gì mà mị lực. Đó chính xác gọi là thú tính!”
Mộ Tuyết rủa thầm trong bụng. Mắt len lén nhìn về nam nhân bên cạnh, chăm chú đánh giá hắn. Vì sao cái cảm giác thân quen ấy vẫn bám lấy nàng không đi, khiến nàng quên mất bọn Lưu Sở Ca, cứ muốn lưu luyến bên cạnh hắn không rời. Ánh mắt đó của hắn, Mộ Tuyết đã nhìn thấy rất nhiều lần, rất quen thuộc, nhưng gương mặt của hắn, đối với nàng lại vô cùng xa lạ.
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn lên hai người bọn họ, tò mò xem ai sẽ là người tiếp theo ứng đấu với Ứng Bạch Mi. Đứng phía sau Vân Tử Phương, một thiếu nữ người ngọc mảnh mai lắc người bước ra. Mái tóc đen dài được cột cao trên đầu bằng những sợi vải sắc màu, treo trên mỗi sợi vải là một chiếc chuông đồng nhỏ. Mỗi lần nàng cử động lại khẽ đung đưa, trong tiếng chuông leng keng vui tai, làn tóc tung bay quanh những sợi dây màu như một chiếc đuôi phượng mỹ lệ, xinh đẹp vô song.
Thiếu nữ nhìn Ứng Bạch Mi đứng giữa đài, lúc này cũng đang quay mặt nhìn nàng, mắt toát lên ánh ôn nhu. Đôi mắt Phượng Tiểu My thoáng nhấp nháy, chắp tay hướng quần hùng bên dưới cười nói.
– Tiểu nữ Vân Mộng Các Phượng Tiểu My, ra mắt chư vị nhân sĩ võ lâm. Ứng huyng không hổ là anh tài trong anh tài của Thủy Kiếm Sơn Trang, thiên tư hơn người, chưa đầy ba mươi đã lĩnh ngộ được kiếm pháp thất truyền từ xa xưa. Phượng Tiểu My tự thẹn không bằng, thật không dám đối chiến, nay xin tự động nhận thua.
Phượng Tiểu My nói xong, hướng Ứng Bạch Mi lè lưỡi, tinh nghịch nháy mắt, sau đó nhanh chóng trở về phía sau Vân Tử Phượng, tiếp tục giả vờ nghiêm túc. Một loạt hành động vừa rồi không thoát khỏi ánh mắt của Vân Tử Phượng, khiến nàng không khỏi cười khổ trong lòng, mắc liếc nhìn Thủy Phi Ưng, trang chủ Thủy Kiếm gia trang đang ngồi cười híp mắt gần đấy, thầm tính toán phải đòi nợ lão như thế nào mới đủ.
Nghe thấy Phượng Tiểu My từ chối ứng chiến, mọi người không khỏi ồ lên thất vọng, bất quá tất cả đều rất nhanh chóng di dời ánh mắt tập trung lên đôi thanh niên nam nữ đứng sau Nhan Kiến Chi, Nhan Vấn Tâm cùng Nhan Vấn Thiên.
Nhan Vấn Tâm một thân bạch y không nhiễm bụi trần, tóc đen xõa dài đổ trên vai, phiêu tán trước bầu ngực nhô cao, đầu cắm cây trâm bạch ngọc khắc hoa mai đơn giản, gương mặt ẩn sau tấm vải trắng mỏng tang càng tăng thêm nét thần tiên mờ ảo. Tuy không nhìn rõ được dung mạo, nhưng chỉ xét riêng về khoản ngoại hình, dáng người nóng bỏng của Nhan Vấn Tâm cũng đủ để khiến cả khối đàn ông đuổi theo nàng mê mệt.
Đứng cạnh Nhan Vấn Tâm là một thanh niên dáng người cao ráo, cơ thịt rắn chắc. Người này cũng một thân áo trắng sạch sẽ, hoàn toàn đồng nhất với người bên cạnh. Thanh niên đó từ trước đến giờ vẫn thủy chung nhìn xuống dưới chân mình, giống như đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, mái tóc chỉ cột lên phân nửa, nửa còn lại rũ xuống áp vào hai bên mặt, che đi mất một phần dung nhan.
Khi đám đông bắt đầu dời sự chú ý sang Nhan gia, thanh niên đó mới từ từ ngẩng mặt lên, để cho ánh sáng chiếu rọi ngũ quan trên gương mặt, khiến cho chúng nhân nhìn thấy phải một phen thẫn thờ.
Mộ Tuyết lúc này cũng lấy lại tâm thần, không tiếp tục quan sát nam nhân đứng cạnh mình nữa, trực tiếp di dời ánh mắt lên người Nhan Vấn Thiên. Nhìn thấy khung cảnh Nhan Vấn Thiên từ từ ngẩng đầu trong nắng, Mộ Tuyết liền chu đôi môi nhỏ nhắn biểu tình bất mãn, ý tứ lộ rõ sự chán ghét.
– Thần thần bí bí, màu màu mè mè, cứ tự cho mình là thần tượng của người khác. Ngươi đây là đang diễn cho mọi người xem sắc đẹp cá nước hương trời của bản thân sao?
Nam nhân đứng cạnh nàng khẽ động lỗ tai, dường như nghe thấy lời Mộ Tuyết đang lầm bầm, không nhịn được phì cười.
– Xem ra ngươi rất ghét hắn?
– Ghét hắn? Thôi đi. Ta nào dám ghét hắn. Ta có tư cách gì mà ghét hắn. Cho vàng ta cũng không dám. Ghét hắn, ta sẽ bị thiên lôi đánh chết. Ta chỉ không ưa hắn mà thôi. Đẹp trai thì sao chứ? Đẹp trai ăn được sao? Cũng không phải là thần của cả thiên hạ. Chỉ cần đẹp trai là được một tá người liều chết vì mình.
Mộ Tuyết càng nhìn Nhan Vấn Thiên lại càng nhớ đến số phận bi thảm của Trương nhị tiểu thư trong nguyên bản, càng nói càng tức. Vì sao chỉ cần đẹp trai tài giỏi là luôn có người nguyện chết vì mình? Đặc quyền sao? Hay bởi vì hắn là nhân vật chính, được bàn tay vàng của tác giả bảo hộ, làm ra chuyện gì cũng phải gọi là đúng, gần chết liền có kẻ khác lao ra thế mạng, mỹ nhân một bầy đều mờ mắt đến nỗi quay sang yêu thương một kẻ thần kinh cuồng em gái như hắn?
Mộ Tuyết trắng mắt liếc nam nhân đang cười kia, rồi lại liếc nhìn Nhan Vấn Thiên đang tiến đến trung tâm Tử Vân Đài, bĩu môi nói nhỏ.
– Ít nhất hắn cũng không đẹp bằng ngươi. Ngươi mới đích xác là hồ ly. Với cái bản mặt đó, ngươi mới có tư cách đi quyến rũ người khác, tin ta đi, dám chắc rằng ngay cả là nam nhân cũng sẽ có người bị ngươi hớp hồn dụ dỗ mang đi.
Nam nhân nghe Mộ Tuyết nói xong thì sững người, mép môi giật mạnh mẽ, hai hàng lông mày đen nhánh sắc lẻm cau lại càng lúc càng chặt, dường như đang kềm nén thứ gì đó, càng lúc càng tích tụ, đến cuối cùng phá lên cười ha hả, khiến cho vài người xung quanh tò mò quay lại nhìn, không hiểu được lí do. Mộ Tuyết nhăn nhó nhìn nam nhân đang cười híp mắt kia, tâm tình có chút buồn bực. Nàng rõ ràng đâu có ý kể chuyện chọc cười hắn, đấy rõ ràng đều là sự thật. Muốn không buồn bực thì nhất định không màng tới hắn nữa. Mộ Tuyết nhất quyết quay đầu không thèm để ý đến nam nhân đang cười như điên kia, chăm chú theo dõi trận đấu. Dù không ưa thích Nhan Vấn Thiên, Mộ Tuyết vẫn muốn biết thực lực của hắn hiện tại đã cao đến mức nào.
Từng bước chân của Nhan Vấn Thiên vang lên đều đều theo tiếng hô hấp của mọi người. Tử Vân Đài rộng lớn chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở cùng tiếng bước chân. Không khí hồi hộp khiến tim người muốn ngừng đập.
Nhan Vấn Thiên đưa bao kiếm lên ngang mặt, vận công truyền vào, điều khển nội lực đẩy thanh trường kiếm bay ra, tiêu sái dùng tay bắt lấy, chỉ thẳng vào Ứng bạch Mi đối diện, miệng nở một nụ cười nho nhã.
– Nhan gia Nhan Vấn Thiên, xin lĩnh giáo.
Ánh mặt trời chiếu rọi vào lưỡi kiếm, hắt vào đôi mắt như đang có lửa nhảy múa của Nhan Vấn Thiên. Tuy hắn bề ngoài điềm nhiên nho nhã, nhưng giờ đây trong ánh mắt đã toát lên chiến ý ngút trời.
– Trận đấu này tuy không đến mức một mất một còn, nhưng xem ra sẽ rất ác liệt. Thú vị thật.
Nam nhân mị hoặc bên cạnh Mộ Tuyết cười khẽ, bộ dáng như đang xem kịch vui, chỉ có Mộ Tuyết nhíu mày.
– Nhan Vấn Thiên kia bề ngoài hòa nhã, không ngờ lại ham đấu đá đến như thế. Đúng là không thể xem mặt mà đoán người.
– Có lẽ một phần là vì tranh đấu. Còn một phần khác, là bởi vì hắn đã tìm thấy một người xứng đáng làm đối thủ của mình. Đó là chiến ý. Cũng là vui mừng.
– Sao? Gặp phải đối thủ cân sức cân tài cũng vui mừng nỗi sao? Dù kẻ đó là tử thù, cũng có thể vui mừng?
Mộ Tuyết xéo miệng, dở khóc dở cười, không nghĩ ra trên đời này lại có thú vui lạ lùng đến như thế.
– Nam nhân, có một vài ý nghĩ mà phụ nữ các nàng không thể hiểu rõ được. Nhưng cũng vì vậy mà làm nên nét riêng biệt của nam nhân so với nữ nhân. Cái đó có thể tạm gọi là mị lực nam nhân.
Thấy Mộ Tuyết ngây ngô không hiểu, nam nhân nọ cũng lười giải thích, hướng nàng cười cười, kết thúc câu còn tặng thêm cho nàng một cái đá lông nheo đầy dụ dỗ. Mộ Tuyết rùng mình, tự hỏi xương sống vì sao lại phát lạnh. Nàng đưa tay cào cào gai ốc nổi trên bả vai, kiên quyết quay đầu không nhìn lại.
Câu nói của nam nhân kia khiến Mộ Tuyết nhớ lại trước đây vẫn thường xem chương trình thế giới động vật. Những con đực trong đàn luôn tìm cách khiêu chiến những con mạnh. Đánh nhau đầu rơi máu chảy vẫn cứ tiếp tục đánh, đánh đến khi nào một con thua cuộc, bị buộc rời khỏi đàn mới thôi. Còn kẻ chiến thắng? Vinh quang ở lại cùng với một bầy con cái bao xung quanh, sau đó tha hồ một mình hưởng dụng bầy ‘tam cung lục viện’, điên cuồng truyền giống tạo ra một đàn thú con…
…
“Cái gì mà mị lực. Đó chính xác gọi là thú tính!”
Mộ Tuyết rủa thầm trong bụng. Mắt len lén nhìn về nam nhân bên cạnh, chăm chú đánh giá hắn. Vì sao cái cảm giác thân quen ấy vẫn bám lấy nàng không đi, khiến nàng quên mất bọn Lưu Sở Ca, cứ muốn lưu luyến bên cạnh hắn không rời. Ánh mắt đó của hắn, Mộ Tuyết đã nhìn thấy rất nhiều lần, rất quen thuộc, nhưng gương mặt của hắn, đối với nàng lại vô cùng xa lạ.
“Hắn rốt cuộc là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.