Quyển 1 - Chương 40: Ai là minh chủ (2)
Phi Vân
24/06/2015
Lần này Ứng Bạch Mi không tiếp tục bị động chờ người khác tấn công, y vận công tập trung tất cả thủy tính trên khắp quảng trường, tạo thành một loạt thanh thủy kiếm xinh đẹp, nhẹ nhàng phiêu hốt xung quanh cơ thể. Cả Tử Vân Đài đột ngột trở nên khô ráo, mọi người bất giác đưa tay lên xoa dịu cổ họng khô khan của mình, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Khi những thanh thủy kiếm đang dần thành hình, Nhan Vấn Thiên cũng không đứng yên nhìn ngắm. Hắn quát lên một tiếng, nhún người vung kiếm phi thân về phía trước. Mũi kiếm trong tay Nhan Vấn Thiên vẽ lên những đường hoa lệ, kiếm khí theo đó mạnh mẽ tuôn ra tấn công Ứng Bạch Mi đứng bên dưới.
Ứng Bạch Mi không hề xem thường đối thủ, tay cầm thủy kiếm bay lên đỡ lấy kiếm khí đang mạnh mẽ giáng xuống, những thanh thủy kiếm khác đồng thời được huy động tỏa ra các hướng, liên tục bay đến tấn công Nhan Vấn Thiên.
Nhan Vấn Thiên thể công mạnh bạo, sát phạt bức người, như bão tố không ngừng tiến về phía trước, một kiếm chém ra không nửa điểm nương tay. Ứng Bạch Mi lại ôn nhu như nước, công thủ chặt chẽ, kiếm trong tay tuy mềm mại nhưng lại vô cùng sắc bén, biến hóa ảo diệu vô song.
Trận đấu kéo dài hơn nửa ngày, không hề có dấu hiệu dừng lại. Nhan Vấn Thiên càng đấu càng hăng, chiến ý bốc lên ngùn ngụt. Ứng Bạch Mi phát huy tới cực điểm tính dẻo dai của thủy kiếm, thể hiện sở trường trong triền đấu không hề mệt mỏi. Cứ như thế ngươi một kiếm ta một kiếm, cho tới bây giờ vẫn chưa thể xác định được ai thắng ai thua.
Mọi người nín thở dõi theo trận đấu, không thèm màng đến mặt trời đang dần xuống núi. Ở đây ai cũng là nhân sĩ võ lâm, lăn lộn giang hồ nhiều năm đã thành thói quen, nhịn ăn một ngày liền không thành vấn đề. Ai cũng muốn ở lại xem cho đến cuối cùng trận đấu, tận mắt nhìn thấy người được xưng tụng là đệ nhất nhân trong giới trẻ hiện nay, cùng với thiên tài trẻ tuổi luyện được kiếm pháp thất truyền kia, rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng, nắm lấy vị trí minh chủ võ lâm trong tay.
Trời chiều chuyển dần sang sẫm tối. Những nữ đệ tử Vân Mộng Các bắt đầu tản ra xung quanh để thắp đèn. Trên Tử Vân Đài kia vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Mọi người cũng không có dấu hiệu rời đi dùng cơm tối. Mà những vị trên cao kia cũng không thấy động tĩnh gì ra vẻ sẽ dừng lại trận đấu.
Mộ Tuyết lúc này đã xối xả rủa thầm trong bụng. Đối tượng không phải là ai khác ngoại trừ Nhan Vấn Thiên, kẻ đang chiến đấu trên kia. Nàng cau mày đưa tay xoa bụng, miệng bất mãn lầm bầm, trù ẻo kẻ nào mãi đấu không chịu ngừng, khiến cho cái bao tử tội nghiệp của nàng phải chịu đói.
Đột nhiên cảm thấy bàn tay mình bị nắm lấy, Mộ Tuyết không khỏi giật mình quay lại, trừng mắt nhìn kẻ đang mỉm cười vô tội như một con thỏ con.
– Ngươi làm cái gì vậy?
– Ta đói rồi, đi tìm cái gì ăn không?
Nam tử nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt ngào ấm áp đến nỗi sắt đá cũng phải tan chảy, Mộ Tuyết cũng không ngoại lệ, bất giác ngơ ngẩn chiều theo ý hắn mà gật đầu. Đến khi bị nam tử nắm tay dẫn đi một quãng xa khỏi Tử Vân Đài, nàng mới sực tỉnh khỏi mộng.
– Ngươi không ở lại xem tiếp trận đấu sao? Rất có thể đây sẽ là trận cuối cùng để tìm ra minh chủ đó.
Mộ Tuyết vội vàng nói, tìm một lí do để ở lại, mặc dù hiện tại nàng cũng chẳng còn hứng gì với hai vấn đề trên nữa. Nam tử vẫn nắm tay nàng bước đi, không có dấu hiệu quay đầu.
– Kết quả ta đã thấy, trong vòng khoảng một giờ nữa, trận đấu sẽ kết thúc thôi.
– Hả?
Mộ Tuyết không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân trước mặt, mái đóc đen dài hơi rối xõa tung trong gió, tắm mình dưới ánh trăng màu bạc, mang theo sắc thái dẫn dụ hồn thức của kẻ nào vô tình nhìn thấy. “Thật đẹp”. Một tia ý nghĩ xẹt qua. Cho đến khi Mộ Tuyết một lần nữa lấy lại ý thức, Tử Vân Đài đã ở rất xa, xung quanh cũng chẳng còn ai, chỉ còn lại hai người là nàng cùng nam nhân xa lạ kia.
Mộ Tuyết bắt đầu nhảy loi choi trong lòng. Nàng hôm nay điên rồi sao? Vì cớ gì cứ liên tục mất hồn vì nam nhân đó? Mộ Tuyết biết bản thân mình vốn rất mê luyến mỹ nam, nhưng nàng cũng biết liên quan đến an toàn, nàng nhất định sẽ đặt lí trí lên hàng đầu. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Tuy nhiên lúc này, muốn bỏ chạy cũng không còn kịp, chạy được cũng không còn sức, nàng đã đói đến mức mắt mờ chân mỏi, chỉ muốn tìm thứ gì đó để nhét vào dạ dày.
Trai đẹp và đồ ăn, hai thứ Mộ Tuyết đều mê. Bất quá, đồ ăn nhỉnh hơn một chút. Có ăn mới có sống, có sống mới ngắm được mỹ nam. Đó gọi là điều kiện cần và đủ. Vậy nên, trong lúc Mộ Tuyết đang đói, lí trí có thể vùng lên đánh bại mỹ nam, nhưng với đồ ăn thì tạm thời chịu thua đi nhé.
Mộ Tuyết tùy ý để nam tử nắm tay đi ra ngoài, đến một khu cây cối rậm rạp. Nàng nhìn xung quanh đánh giá, cây cối ở đây không cao lớn, đa phần đều là những bông hoa bụi gai nhỏ bé, gần đấy là một con suối nhỏ chảy róc rách, phản chiếu ánh trăng lung linh diễm hoặc, có thể xem là một nơi hẹn hò lí tưởng cho các cặp đôi tình tứ.
“Hẹn hò?”
Đầu Mộ Tuyết đầy một loạt vạch đen xuất hiện, lén liếc mắt nhìn nam từ bên cạnh, lòng lúc này đã nhảy loạn lên như thỏ.
“Tên này… không phải hái hoa đạo tặc đấy chứ?”
Nam tử tùy ý để Mộ Tuyết một mình, nhấc bước tản bộ xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, hắn đột nhiên phóng người bay lên, len lỏi qua vài thân cây, tích tắc đã mang về một con gà núi trong tay, hướng Mộ Tuyết cười híp mắt.
– Gà nướng nhé.
Mộ Tuyết nhìn con gà núi đang vùng vẫy kia, mắt lóe lên tia sáng xanh, mạnh mẽ gật đầu. Cái gì hái hoa đạo tặc, cái gì an nguy, quăng hết quăng hết, hiện tại đang gặp nguy hiểm là cái bụng của nàng đây. Mộ Tuyết háo hức nhảy tưng tưng đến bên nam tử, ngồi xuống nhìn con gà núi tội nghiệp đang bị cắt cổ không rời mắt, đầu liên tục suy tưởng đến mùi vị của gà nướng.
Gã nam nhân này không chỉ có vẻ ngoài đẹp mã, công phu làm gà cũng thuộc hàng thượng đẳng, cắt cổ nhổ lông rửa đồ lòng này nọ…, thực thi lưu loát không một chút ngắc ngứ. Xem ra có vẻ là người đã quen đi lại trên giang hồ.
Khi con gà đáng thương đã hoàn toàn được làm sạch, Mộ Tuyết mới nhớ ra thiếu cái gì, liền lon ton chạy xung quanh gom nhặt cành khô, lấy thêm vài phiến đá lớn để bắt đầu công cuộc nướng gà.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng vằng vặc, bên con suối nhỏ long lanh lâu lâu hắt lên vài tia sáng, có hai người ngồi vây quần bên đống lửa đang cháy bập bùng. Nam tử tay cầm nhành cây khô xuyên qua con gà núi, đều tay nướng trên bếp lửa, miệng vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt ôn nhu. Nữ tử tay chống cằm, đôi mắt to đăm đăm nhìn con gà bên trong đống lửa, miệng không ngừng nuốt nước miếng ừng ực.
Mộ Tuyết cật lực đè nén con ma đói của mình bẹp xuống bên dưới, quay sang nam tử cười hỏi.
– Ta tên là Trương Hàn, ngươi tên là gì?
– Nam Cung Hận.
Nam nhân tên Nam Cung Hận nháy mắt nhìn Mộ Tuyết, mỉm cười trả lời, khiến cho ai đó đang đói đến mức hoa mắt chóng mặt, giờ lại thêm một trận đầu choáng mắt hoa, khiến nàng đau khổ quay đầu đi, không dám tiếp tục đối mặt với yêu tinh bên cạnh nữa.
“Ngươi làm ơn đừng cười nữa được, ngươi càng cười ta càng cảm thấy choáng váng. Vì sao vẫn chưa miễn dịch được nhỉ?”
Khi những thanh thủy kiếm đang dần thành hình, Nhan Vấn Thiên cũng không đứng yên nhìn ngắm. Hắn quát lên một tiếng, nhún người vung kiếm phi thân về phía trước. Mũi kiếm trong tay Nhan Vấn Thiên vẽ lên những đường hoa lệ, kiếm khí theo đó mạnh mẽ tuôn ra tấn công Ứng Bạch Mi đứng bên dưới.
Ứng Bạch Mi không hề xem thường đối thủ, tay cầm thủy kiếm bay lên đỡ lấy kiếm khí đang mạnh mẽ giáng xuống, những thanh thủy kiếm khác đồng thời được huy động tỏa ra các hướng, liên tục bay đến tấn công Nhan Vấn Thiên.
Nhan Vấn Thiên thể công mạnh bạo, sát phạt bức người, như bão tố không ngừng tiến về phía trước, một kiếm chém ra không nửa điểm nương tay. Ứng Bạch Mi lại ôn nhu như nước, công thủ chặt chẽ, kiếm trong tay tuy mềm mại nhưng lại vô cùng sắc bén, biến hóa ảo diệu vô song.
Trận đấu kéo dài hơn nửa ngày, không hề có dấu hiệu dừng lại. Nhan Vấn Thiên càng đấu càng hăng, chiến ý bốc lên ngùn ngụt. Ứng Bạch Mi phát huy tới cực điểm tính dẻo dai của thủy kiếm, thể hiện sở trường trong triền đấu không hề mệt mỏi. Cứ như thế ngươi một kiếm ta một kiếm, cho tới bây giờ vẫn chưa thể xác định được ai thắng ai thua.
Mọi người nín thở dõi theo trận đấu, không thèm màng đến mặt trời đang dần xuống núi. Ở đây ai cũng là nhân sĩ võ lâm, lăn lộn giang hồ nhiều năm đã thành thói quen, nhịn ăn một ngày liền không thành vấn đề. Ai cũng muốn ở lại xem cho đến cuối cùng trận đấu, tận mắt nhìn thấy người được xưng tụng là đệ nhất nhân trong giới trẻ hiện nay, cùng với thiên tài trẻ tuổi luyện được kiếm pháp thất truyền kia, rốt cuộc ai sẽ là người chiến thắng, nắm lấy vị trí minh chủ võ lâm trong tay.
Trời chiều chuyển dần sang sẫm tối. Những nữ đệ tử Vân Mộng Các bắt đầu tản ra xung quanh để thắp đèn. Trên Tử Vân Đài kia vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Mọi người cũng không có dấu hiệu rời đi dùng cơm tối. Mà những vị trên cao kia cũng không thấy động tĩnh gì ra vẻ sẽ dừng lại trận đấu.
Mộ Tuyết lúc này đã xối xả rủa thầm trong bụng. Đối tượng không phải là ai khác ngoại trừ Nhan Vấn Thiên, kẻ đang chiến đấu trên kia. Nàng cau mày đưa tay xoa bụng, miệng bất mãn lầm bầm, trù ẻo kẻ nào mãi đấu không chịu ngừng, khiến cho cái bao tử tội nghiệp của nàng phải chịu đói.
Đột nhiên cảm thấy bàn tay mình bị nắm lấy, Mộ Tuyết không khỏi giật mình quay lại, trừng mắt nhìn kẻ đang mỉm cười vô tội như một con thỏ con.
– Ngươi làm cái gì vậy?
– Ta đói rồi, đi tìm cái gì ăn không?
Nam tử nhoẻn miệng cười, nụ cười ngọt ngào ấm áp đến nỗi sắt đá cũng phải tan chảy, Mộ Tuyết cũng không ngoại lệ, bất giác ngơ ngẩn chiều theo ý hắn mà gật đầu. Đến khi bị nam tử nắm tay dẫn đi một quãng xa khỏi Tử Vân Đài, nàng mới sực tỉnh khỏi mộng.
– Ngươi không ở lại xem tiếp trận đấu sao? Rất có thể đây sẽ là trận cuối cùng để tìm ra minh chủ đó.
Mộ Tuyết vội vàng nói, tìm một lí do để ở lại, mặc dù hiện tại nàng cũng chẳng còn hứng gì với hai vấn đề trên nữa. Nam tử vẫn nắm tay nàng bước đi, không có dấu hiệu quay đầu.
– Kết quả ta đã thấy, trong vòng khoảng một giờ nữa, trận đấu sẽ kết thúc thôi.
– Hả?
Mộ Tuyết không tin vào tai mình, tròn mắt nhìn bóng lưng cao lớn của nam nhân trước mặt, mái đóc đen dài hơi rối xõa tung trong gió, tắm mình dưới ánh trăng màu bạc, mang theo sắc thái dẫn dụ hồn thức của kẻ nào vô tình nhìn thấy. “Thật đẹp”. Một tia ý nghĩ xẹt qua. Cho đến khi Mộ Tuyết một lần nữa lấy lại ý thức, Tử Vân Đài đã ở rất xa, xung quanh cũng chẳng còn ai, chỉ còn lại hai người là nàng cùng nam nhân xa lạ kia.
Mộ Tuyết bắt đầu nhảy loi choi trong lòng. Nàng hôm nay điên rồi sao? Vì cớ gì cứ liên tục mất hồn vì nam nhân đó? Mộ Tuyết biết bản thân mình vốn rất mê luyến mỹ nam, nhưng nàng cũng biết liên quan đến an toàn, nàng nhất định sẽ đặt lí trí lên hàng đầu. Rốt cuộc là chuyện gì đây? Tuy nhiên lúc này, muốn bỏ chạy cũng không còn kịp, chạy được cũng không còn sức, nàng đã đói đến mức mắt mờ chân mỏi, chỉ muốn tìm thứ gì đó để nhét vào dạ dày.
Trai đẹp và đồ ăn, hai thứ Mộ Tuyết đều mê. Bất quá, đồ ăn nhỉnh hơn một chút. Có ăn mới có sống, có sống mới ngắm được mỹ nam. Đó gọi là điều kiện cần và đủ. Vậy nên, trong lúc Mộ Tuyết đang đói, lí trí có thể vùng lên đánh bại mỹ nam, nhưng với đồ ăn thì tạm thời chịu thua đi nhé.
Mộ Tuyết tùy ý để nam tử nắm tay đi ra ngoài, đến một khu cây cối rậm rạp. Nàng nhìn xung quanh đánh giá, cây cối ở đây không cao lớn, đa phần đều là những bông hoa bụi gai nhỏ bé, gần đấy là một con suối nhỏ chảy róc rách, phản chiếu ánh trăng lung linh diễm hoặc, có thể xem là một nơi hẹn hò lí tưởng cho các cặp đôi tình tứ.
“Hẹn hò?”
Đầu Mộ Tuyết đầy một loạt vạch đen xuất hiện, lén liếc mắt nhìn nam từ bên cạnh, lòng lúc này đã nhảy loạn lên như thỏ.
“Tên này… không phải hái hoa đạo tặc đấy chứ?”
Nam tử tùy ý để Mộ Tuyết một mình, nhấc bước tản bộ xung quanh tìm kiếm thứ gì đó. Một lúc sau, hắn đột nhiên phóng người bay lên, len lỏi qua vài thân cây, tích tắc đã mang về một con gà núi trong tay, hướng Mộ Tuyết cười híp mắt.
– Gà nướng nhé.
Mộ Tuyết nhìn con gà núi đang vùng vẫy kia, mắt lóe lên tia sáng xanh, mạnh mẽ gật đầu. Cái gì hái hoa đạo tặc, cái gì an nguy, quăng hết quăng hết, hiện tại đang gặp nguy hiểm là cái bụng của nàng đây. Mộ Tuyết háo hức nhảy tưng tưng đến bên nam tử, ngồi xuống nhìn con gà núi tội nghiệp đang bị cắt cổ không rời mắt, đầu liên tục suy tưởng đến mùi vị của gà nướng.
Gã nam nhân này không chỉ có vẻ ngoài đẹp mã, công phu làm gà cũng thuộc hàng thượng đẳng, cắt cổ nhổ lông rửa đồ lòng này nọ…, thực thi lưu loát không một chút ngắc ngứ. Xem ra có vẻ là người đã quen đi lại trên giang hồ.
Khi con gà đáng thương đã hoàn toàn được làm sạch, Mộ Tuyết mới nhớ ra thiếu cái gì, liền lon ton chạy xung quanh gom nhặt cành khô, lấy thêm vài phiến đá lớn để bắt đầu công cuộc nướng gà.
Trong đêm tối, dưới ánh trăng vằng vặc, bên con suối nhỏ long lanh lâu lâu hắt lên vài tia sáng, có hai người ngồi vây quần bên đống lửa đang cháy bập bùng. Nam tử tay cầm nhành cây khô xuyên qua con gà núi, đều tay nướng trên bếp lửa, miệng vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt ôn nhu. Nữ tử tay chống cằm, đôi mắt to đăm đăm nhìn con gà bên trong đống lửa, miệng không ngừng nuốt nước miếng ừng ực.
Mộ Tuyết cật lực đè nén con ma đói của mình bẹp xuống bên dưới, quay sang nam tử cười hỏi.
– Ta tên là Trương Hàn, ngươi tên là gì?
– Nam Cung Hận.
Nam nhân tên Nam Cung Hận nháy mắt nhìn Mộ Tuyết, mỉm cười trả lời, khiến cho ai đó đang đói đến mức hoa mắt chóng mặt, giờ lại thêm một trận đầu choáng mắt hoa, khiến nàng đau khổ quay đầu đi, không dám tiếp tục đối mặt với yêu tinh bên cạnh nữa.
“Ngươi làm ơn đừng cười nữa được, ngươi càng cười ta càng cảm thấy choáng váng. Vì sao vẫn chưa miễn dịch được nhỉ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.