Quyển 2 - Chương 1: Biến!
Phi Vân
24/06/2015
PHẦN II: THIÊN HẠ BIẾN – ANH HÙNG HIỆN
Thế giới song song, hoàng lịch năm 706, tiên đế Thuận Thiên tại vị, nắm trong tay lãnh thổ rộng lớn của Yên Minh hoàng triều, làm vua nhưng dân không yêu, con không kính, triều thần bất phục, sơn hà xã tắc trên dưới rối loạn một đoàn, gian phi tác quái, gian thần tác oai, nhân dân chịu khổ không sao kể siết.
Võ lâm lúc bấy giờ không phục triều đình, các thế lực cát cứ mọc lên như nấm, tự tiện chiêu binh mãi mã, thành lập tư quân, chiếm cứ một phương, nhiều người từ một kẻ quen thói chém giết giang hồ đột nhiên trở thành lãnh chúa, bá chủ lạm quyền, mặc sức chèn ép bóc lột dân lành.
Một Yên Minh hoàng triều hùng mạnh nhanh chóng rơi vào vũng lầy. Thời hoàng kim chớp nháy vụt qua, biến mất khỏi mảnh đất này, chỉ còn lại trên khắp lãnh thổ là tiếng oán thán thê lương của dân chúng.
Tất cả nguyên do, đều là vì một chiếc đầu lâu bé nhỏ.
Thập nhất hoàng tử trước đây trong một lần du ngoạn giang hồ, cùng bạn bè vô tình tìm thấy một chiếc đầu lâu màu đỏ như máu, yêu dị vô cùng. Thấy vẻ ngoài kỳ lạ liền cho rằng đấy là thần vật, bèn dâng lên vua cha tỏ lòng kính hiếu. Nào ngờ hoàng đế có được nó trong tay liền dần dần mê đắm vào những bí thuật trường sinh của tà ma ngoại đạo. Thuận Thiên hoàng đế anh minh thần vũ ngày nào giờ đây bỏ bê triều chính, chỉ biết luyện đan cầu trường sinh bất tử, bóc lột nhân dân xây tế đàn tu luyện, hút máu người làm thuốc dẫn trường sinh, trảm trung thần dám lên tiếng can ngăn khuyên nhủ.
Từ đấy, Yên Minh hoàng triều dấy lên vô vàn biến động cùng với hằng trăm đợt sóng căm phẫn của dân chúng. Quần hùng võ lâm bắt tay cùng với nhân dân mạnh mẽ đứng dậy kháng chiến chống lại triều đình. Một cuộc đấu tranh tàn khốc đã vẽ nên hàng trăm bức tranh hào hùng về hàng ngàn vị anh hùng. Thế nhân hỗn loạn là lúc anh hùng và kiêu hùng thay nhau xuất hiện. Anh hùng chính là sao băng vụt sáng trong một đỉnh điểm thời gian, sau đó lại lụi tàn. Những gì còn sót lại rốt cuộc chỉ là những truyền kì được truyền tai nhau qua hàng thế kỉ.
Rốt cuộc thập nhất hoàng tử vì muốn sửa chữa lỗi lầm đành gạt lệ giết chết cha ruột, khép lại một trường huyết vũ tinh phong, tái lập một thời kỳ hưng thịnh mới cho Yên Minh hoàng triều.
Nội loạn qua đi, máu tanh được gột rửa khỏi đất lành. Tất cả đều đã trở thành truyền thuyết. Chỉ còn kiêu hùng ở lại, sử dụng nhân tâm và quân tâm, xây dựng một thời đại mới, mở ra một trang sử mới, viết nên những câu chuyện mới.
Năm 738, thập nhất hoàng tử đăng cơ, xưng hiệu là Phá Thiên hoàng đế, xác lập lại quyền thống trị quốc gia cho gia tộc họ Triệu. Người dân bắt đầu an cư lạc nghiệp, xây dựng cuộc sống thái bình thịnh trị. Giang hồ võ lâm cũng xảy ra những sự xáo trộn giữa các môn phái, đi vào con đường xây dựng một trật tự mới. Những truyền kỳ mới cũng được bắt đầu từ đây.
Vật phẩm gây ra biến động một thời đột nhiên biến mất, sau đó dần rơi vào quên lãng, rốt cuộc chỉ còn xuất hiện trong những câu chuyện xưa.
Không một ai biết nó đã mất tích ở đâu, vào khi nào, cũng không biết rõ hình dáng của nó ra sao, dài ngắn nhỏ to thế nào, chỉ nghe kể lại rằng, nó mang hình thù của một chiếc đầu lâu màu đỏ như máu, ẩn chứa trong đó là kho báu to lớn hơn cả ngân khố của một quốc gia, cùng điển tịch võ công độc bá giang hồ, được nhân gian xưng tụng là: Huyết Khô Lâu.
Một trăm năm sau, Huyết Khô Lâu lại đột nhiên tái xuất trên lãnh thổ Yên Minh hoàng triều, khiến cho một danh môn vọng tộc trong giới võ lâm trong một đêm chết hết cả nhà.
Năm 816, dưới thời Hành Thiên hoàng đế, vào một đêm trăng tròn sáng vằng vặc trên cao, Vạn Kiếm sơn trang Trương gia bảo trên dưới bị diệt. Tin tức Huyết Khô Lâu tái hiện làm rúng động một phen khắp giang hồ. Võ lâm lục đục tìm đến nhau bàn cách hóa giải, triều đình cũng không chịu ngồi yên mà vươn thêm một tay nhúng vào.
Năm 823, toàn thể nhân sĩ Trung Nguyên tụ họp về Vân Mộng Các bầu ra minh chủ võ lâm. Nhan gia Nhan Vấn Thiên tuổi trẻ tài cao, khiêm nhường hữu lễ, được quần hùng bầu lên ngôi minh chủ. Thủy Kiếm gia trang Ứng Bạch Mi cùng tứ hoàng tử Triệu Tử Các cùng nhau ngồi lên ghế tả hữu sứ, hiệu lệnh toàn bộ võ lâm.
Nhan gia phút chốc từ nhị lưu thế gia trở thành nhất đẳng. Vân Mộng Các không rõ nguyên nhân mà tổn thương nguyên khí, tạm thời bế quan trị thương, không màng chính sự. Tử Điện Đường bắt tay với triều đình, đào tạo một lực lượng vệ binh tinh nhuệ, võ công không hề thua kém so với nhân sĩ trên giang hồ, gọi là Thiết Huyết Cấm Vệ Quân. Bách Thảo Đường tai bay vạ gió trở thành mục tiêu công kích của chúng nhân. Không rõ lí do liền bị bạn bè trên giang hồ xa lánh, chúng đệ tử phẫn uất vô cùng.
Thế trận trên giang hồ biến đổi không ngừng, các môn phái tiểu và trung rục rịch vươn tới nhau tạo thành những liên minh ngầm, những thế lực lớn dần dần suy thoái, những vụ mất tích bí ẩn, những thi thể không toàn mạng đột nhiên xuất hiện với tần suất lớn hơn bao giờ hết, những kẻ nhạy bén liền lo lắng khôn nguôi, phải chăng đây là điềm báo trước một trận bão lớn đang chực chờ lao tới?
* * *
Trong màn đêm đen như mực, mưa to cứ như thế trút xuống. Hắc y nam tử nhếch miệng ngân nga vài câu gì không rõ, xong lại tiêu sái nhấp một ngụm rượu. Đêm mưa, không có trăng cũng chẳng nhìn thấy sao, chỉ có mưa như trút nước, thay nhau tắm ướt quần áo người. Mưa tuôn xối xả, chảy men theo mái tóc, nhẹ vuốt xuôi lên khuôn mặt góc cạnh của hắc y nam tử. Những ánh nhìn chăm chăm cùng tiếng gươm đao khua lẻng xẻng khiến nam tử quay đầu, y bật ra tiếng cười khẽ
– Lại là các ngươi? Xem ra bọn người các ngươi rất thích chơi trò rượt đuổi nhỉ?
Đối diện với hắc y nam tử là nhóm người mặt đầy sát khí, được cầm đầu bởi một nữ tử tay cầm song đao đang thủ thế chuẩn bị chiến đấu. Nàng ta nghiến răng đề phòng.
– Ta không ham chơi trò đó với kẻ tiểu nhân nhà ngươi. Khôn hồn thì mau giao ra thứ người vừa đánh cắp từ bổn giáo!
Hắc y nam tử nghiêng đầu nhíu mày xem xét. Nàng ta ăn cả chục cây kim châm mà vẫn theo được đến đây, xem ra cũng có ý chí. Nhưng mà, rất tiếc, hắn cùng nàng lại không cùng chiến tuyến, chỉ có thể thưởng thức, không thể giúp đỡ. Nghĩ đoạn, hắc y nam tử nhếch miệng cười lạnh. Nữ tử bỗng nhiên cảm thấy buốt cả sống lưng, nàng nhận ra mùi vị nguy hiểm phát ra từ hắn. Nàng cắn chặt răng ngăn cho bàn tay nắm chặt chuôi đao đang run lên bần bật. Nàng nghĩ nàng gặp phải ác ma rồi.
Ánh mắt hắc y nam tử nhanh như chớp lóe lên ánh sáng màu xanh của mắt sói, như hàn băng vạn năm không thể tan chảy. Tay áo đen phất lên theo tốc độ của tia sét vừa xẹt qua trên bầu trời. Trong ánh sáng chói lòa tính bằng giây đó, nữ tử nhìn thấy hàng chục phi tiêu theo một vòng xoắn ốc xoáy thẳng về phía nàng. Chúng xoay, xoáy, rồi lại nhập thành một đường thẳng, rồi lại tách ra, tỏa ra, xoay rất nhanh, xoáy rất mạnh.
Ánh mắt nữ tử vẫn cứ thế mở to hãi hùng. Ánh chớp nhanh chóng biến mất, tất cả lại trở về với đêm đen tĩnh lặng, với từng hạt mưa to vội vã lao xuống thế gian như muốn xé toạc da thịt người. Hắc y nam tử vẫn đứng đó. Y khịt mũi. Tay khẽ phất, chiếc áo choàng màu đen nhẹ bay lên rồi theo đà của mưa, đáp xuống thân thể đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Nhìn một lượt chung quanh, tất cả đều đã ngã xuống không còn hơi thở, hắc y nam tử mấp máy môi nói đôi lời gì đó, rồi bỗng liếc mắt về phía rừng cây, một thanh phi tiêu như có như không lao ra, phóng nhanh về phía đó.
Một tiếng “Ối!” rõ to vang lên, một thanh niên từ phía sau thân cây cổ thụ nhảy loi choi ra ngoài, tay không ngừng xoa phía sau mông, hét lên chói lói:
– Miêu Dật Quân tên vô sỉ nhà ngươi, rõ ràng chính ngươi hẹn ta ra đây gặp mặt, tại sao lại ra tay với ta? Ôi cái mông nhỏ bé của ta… hu hu…
Miêu Dật Quân không nói gì, vung tay lên, một vật màu đen liền bay vèo lên không trung, lượn một đường cong vút, đáp thẳng vào trong lòng người đứng đối diện.
– Đem về giao cho Tần Thành.
– Tại sao ta phải làm điều đó?
Thanh niên chu mỏ giả ngu hỏi. Không hề mở miệng trả lời, với tay cầm lấy bầu rượu lạnh băng, Miêu Dật Quân xoay người cất bước phiêu linh trong màn mưa đen kịt không tìm thấy một chút ánh sáng dẫn đường, bỏ mặc thanh niên kia đang kêu la í ới phía sau.
– Nè Miêu Dật Quân! Ngươi tin lầm người rồi, ta sẽ cao bay xa chạy đó!
– Miêu Dật Quân! Ta không trở về Bách Thảo Đường đâu, ta đang trốn việc mà!
– Này!
Trời vẫn cứ như thế lạnh lùng trút nước xuống mặt đất, đâu đó có một con sói cô đơn cất bước đi trong màn mưa. Dưới cái lạnh buốt của mưa, trong sự âm u hoang vắng của núi rừng, giữa tiếng kêu thê lương bi ai của loài ếch nhái, văng vẳng đâu đây trong màn đêm đen tối một tiếng thở dài.
Thế giới song song, hoàng lịch năm 706, tiên đế Thuận Thiên tại vị, nắm trong tay lãnh thổ rộng lớn của Yên Minh hoàng triều, làm vua nhưng dân không yêu, con không kính, triều thần bất phục, sơn hà xã tắc trên dưới rối loạn một đoàn, gian phi tác quái, gian thần tác oai, nhân dân chịu khổ không sao kể siết.
Võ lâm lúc bấy giờ không phục triều đình, các thế lực cát cứ mọc lên như nấm, tự tiện chiêu binh mãi mã, thành lập tư quân, chiếm cứ một phương, nhiều người từ một kẻ quen thói chém giết giang hồ đột nhiên trở thành lãnh chúa, bá chủ lạm quyền, mặc sức chèn ép bóc lột dân lành.
Một Yên Minh hoàng triều hùng mạnh nhanh chóng rơi vào vũng lầy. Thời hoàng kim chớp nháy vụt qua, biến mất khỏi mảnh đất này, chỉ còn lại trên khắp lãnh thổ là tiếng oán thán thê lương của dân chúng.
Tất cả nguyên do, đều là vì một chiếc đầu lâu bé nhỏ.
Thập nhất hoàng tử trước đây trong một lần du ngoạn giang hồ, cùng bạn bè vô tình tìm thấy một chiếc đầu lâu màu đỏ như máu, yêu dị vô cùng. Thấy vẻ ngoài kỳ lạ liền cho rằng đấy là thần vật, bèn dâng lên vua cha tỏ lòng kính hiếu. Nào ngờ hoàng đế có được nó trong tay liền dần dần mê đắm vào những bí thuật trường sinh của tà ma ngoại đạo. Thuận Thiên hoàng đế anh minh thần vũ ngày nào giờ đây bỏ bê triều chính, chỉ biết luyện đan cầu trường sinh bất tử, bóc lột nhân dân xây tế đàn tu luyện, hút máu người làm thuốc dẫn trường sinh, trảm trung thần dám lên tiếng can ngăn khuyên nhủ.
Từ đấy, Yên Minh hoàng triều dấy lên vô vàn biến động cùng với hằng trăm đợt sóng căm phẫn của dân chúng. Quần hùng võ lâm bắt tay cùng với nhân dân mạnh mẽ đứng dậy kháng chiến chống lại triều đình. Một cuộc đấu tranh tàn khốc đã vẽ nên hàng trăm bức tranh hào hùng về hàng ngàn vị anh hùng. Thế nhân hỗn loạn là lúc anh hùng và kiêu hùng thay nhau xuất hiện. Anh hùng chính là sao băng vụt sáng trong một đỉnh điểm thời gian, sau đó lại lụi tàn. Những gì còn sót lại rốt cuộc chỉ là những truyền kì được truyền tai nhau qua hàng thế kỉ.
Rốt cuộc thập nhất hoàng tử vì muốn sửa chữa lỗi lầm đành gạt lệ giết chết cha ruột, khép lại một trường huyết vũ tinh phong, tái lập một thời kỳ hưng thịnh mới cho Yên Minh hoàng triều.
Nội loạn qua đi, máu tanh được gột rửa khỏi đất lành. Tất cả đều đã trở thành truyền thuyết. Chỉ còn kiêu hùng ở lại, sử dụng nhân tâm và quân tâm, xây dựng một thời đại mới, mở ra một trang sử mới, viết nên những câu chuyện mới.
Năm 738, thập nhất hoàng tử đăng cơ, xưng hiệu là Phá Thiên hoàng đế, xác lập lại quyền thống trị quốc gia cho gia tộc họ Triệu. Người dân bắt đầu an cư lạc nghiệp, xây dựng cuộc sống thái bình thịnh trị. Giang hồ võ lâm cũng xảy ra những sự xáo trộn giữa các môn phái, đi vào con đường xây dựng một trật tự mới. Những truyền kỳ mới cũng được bắt đầu từ đây.
Vật phẩm gây ra biến động một thời đột nhiên biến mất, sau đó dần rơi vào quên lãng, rốt cuộc chỉ còn xuất hiện trong những câu chuyện xưa.
Không một ai biết nó đã mất tích ở đâu, vào khi nào, cũng không biết rõ hình dáng của nó ra sao, dài ngắn nhỏ to thế nào, chỉ nghe kể lại rằng, nó mang hình thù của một chiếc đầu lâu màu đỏ như máu, ẩn chứa trong đó là kho báu to lớn hơn cả ngân khố của một quốc gia, cùng điển tịch võ công độc bá giang hồ, được nhân gian xưng tụng là: Huyết Khô Lâu.
Một trăm năm sau, Huyết Khô Lâu lại đột nhiên tái xuất trên lãnh thổ Yên Minh hoàng triều, khiến cho một danh môn vọng tộc trong giới võ lâm trong một đêm chết hết cả nhà.
Năm 816, dưới thời Hành Thiên hoàng đế, vào một đêm trăng tròn sáng vằng vặc trên cao, Vạn Kiếm sơn trang Trương gia bảo trên dưới bị diệt. Tin tức Huyết Khô Lâu tái hiện làm rúng động một phen khắp giang hồ. Võ lâm lục đục tìm đến nhau bàn cách hóa giải, triều đình cũng không chịu ngồi yên mà vươn thêm một tay nhúng vào.
Năm 823, toàn thể nhân sĩ Trung Nguyên tụ họp về Vân Mộng Các bầu ra minh chủ võ lâm. Nhan gia Nhan Vấn Thiên tuổi trẻ tài cao, khiêm nhường hữu lễ, được quần hùng bầu lên ngôi minh chủ. Thủy Kiếm gia trang Ứng Bạch Mi cùng tứ hoàng tử Triệu Tử Các cùng nhau ngồi lên ghế tả hữu sứ, hiệu lệnh toàn bộ võ lâm.
Nhan gia phút chốc từ nhị lưu thế gia trở thành nhất đẳng. Vân Mộng Các không rõ nguyên nhân mà tổn thương nguyên khí, tạm thời bế quan trị thương, không màng chính sự. Tử Điện Đường bắt tay với triều đình, đào tạo một lực lượng vệ binh tinh nhuệ, võ công không hề thua kém so với nhân sĩ trên giang hồ, gọi là Thiết Huyết Cấm Vệ Quân. Bách Thảo Đường tai bay vạ gió trở thành mục tiêu công kích của chúng nhân. Không rõ lí do liền bị bạn bè trên giang hồ xa lánh, chúng đệ tử phẫn uất vô cùng.
Thế trận trên giang hồ biến đổi không ngừng, các môn phái tiểu và trung rục rịch vươn tới nhau tạo thành những liên minh ngầm, những thế lực lớn dần dần suy thoái, những vụ mất tích bí ẩn, những thi thể không toàn mạng đột nhiên xuất hiện với tần suất lớn hơn bao giờ hết, những kẻ nhạy bén liền lo lắng khôn nguôi, phải chăng đây là điềm báo trước một trận bão lớn đang chực chờ lao tới?
* * *
Trong màn đêm đen như mực, mưa to cứ như thế trút xuống. Hắc y nam tử nhếch miệng ngân nga vài câu gì không rõ, xong lại tiêu sái nhấp một ngụm rượu. Đêm mưa, không có trăng cũng chẳng nhìn thấy sao, chỉ có mưa như trút nước, thay nhau tắm ướt quần áo người. Mưa tuôn xối xả, chảy men theo mái tóc, nhẹ vuốt xuôi lên khuôn mặt góc cạnh của hắc y nam tử. Những ánh nhìn chăm chăm cùng tiếng gươm đao khua lẻng xẻng khiến nam tử quay đầu, y bật ra tiếng cười khẽ
– Lại là các ngươi? Xem ra bọn người các ngươi rất thích chơi trò rượt đuổi nhỉ?
Đối diện với hắc y nam tử là nhóm người mặt đầy sát khí, được cầm đầu bởi một nữ tử tay cầm song đao đang thủ thế chuẩn bị chiến đấu. Nàng ta nghiến răng đề phòng.
– Ta không ham chơi trò đó với kẻ tiểu nhân nhà ngươi. Khôn hồn thì mau giao ra thứ người vừa đánh cắp từ bổn giáo!
Hắc y nam tử nghiêng đầu nhíu mày xem xét. Nàng ta ăn cả chục cây kim châm mà vẫn theo được đến đây, xem ra cũng có ý chí. Nhưng mà, rất tiếc, hắn cùng nàng lại không cùng chiến tuyến, chỉ có thể thưởng thức, không thể giúp đỡ. Nghĩ đoạn, hắc y nam tử nhếch miệng cười lạnh. Nữ tử bỗng nhiên cảm thấy buốt cả sống lưng, nàng nhận ra mùi vị nguy hiểm phát ra từ hắn. Nàng cắn chặt răng ngăn cho bàn tay nắm chặt chuôi đao đang run lên bần bật. Nàng nghĩ nàng gặp phải ác ma rồi.
Ánh mắt hắc y nam tử nhanh như chớp lóe lên ánh sáng màu xanh của mắt sói, như hàn băng vạn năm không thể tan chảy. Tay áo đen phất lên theo tốc độ của tia sét vừa xẹt qua trên bầu trời. Trong ánh sáng chói lòa tính bằng giây đó, nữ tử nhìn thấy hàng chục phi tiêu theo một vòng xoắn ốc xoáy thẳng về phía nàng. Chúng xoay, xoáy, rồi lại nhập thành một đường thẳng, rồi lại tách ra, tỏa ra, xoay rất nhanh, xoáy rất mạnh.
Ánh mắt nữ tử vẫn cứ thế mở to hãi hùng. Ánh chớp nhanh chóng biến mất, tất cả lại trở về với đêm đen tĩnh lặng, với từng hạt mưa to vội vã lao xuống thế gian như muốn xé toạc da thịt người. Hắc y nam tử vẫn đứng đó. Y khịt mũi. Tay khẽ phất, chiếc áo choàng màu đen nhẹ bay lên rồi theo đà của mưa, đáp xuống thân thể đang nằm sõng soài trên mặt đất.
Nhìn một lượt chung quanh, tất cả đều đã ngã xuống không còn hơi thở, hắc y nam tử mấp máy môi nói đôi lời gì đó, rồi bỗng liếc mắt về phía rừng cây, một thanh phi tiêu như có như không lao ra, phóng nhanh về phía đó.
Một tiếng “Ối!” rõ to vang lên, một thanh niên từ phía sau thân cây cổ thụ nhảy loi choi ra ngoài, tay không ngừng xoa phía sau mông, hét lên chói lói:
– Miêu Dật Quân tên vô sỉ nhà ngươi, rõ ràng chính ngươi hẹn ta ra đây gặp mặt, tại sao lại ra tay với ta? Ôi cái mông nhỏ bé của ta… hu hu…
Miêu Dật Quân không nói gì, vung tay lên, một vật màu đen liền bay vèo lên không trung, lượn một đường cong vút, đáp thẳng vào trong lòng người đứng đối diện.
– Đem về giao cho Tần Thành.
– Tại sao ta phải làm điều đó?
Thanh niên chu mỏ giả ngu hỏi. Không hề mở miệng trả lời, với tay cầm lấy bầu rượu lạnh băng, Miêu Dật Quân xoay người cất bước phiêu linh trong màn mưa đen kịt không tìm thấy một chút ánh sáng dẫn đường, bỏ mặc thanh niên kia đang kêu la í ới phía sau.
– Nè Miêu Dật Quân! Ngươi tin lầm người rồi, ta sẽ cao bay xa chạy đó!
– Miêu Dật Quân! Ta không trở về Bách Thảo Đường đâu, ta đang trốn việc mà!
– Này!
Trời vẫn cứ như thế lạnh lùng trút nước xuống mặt đất, đâu đó có một con sói cô đơn cất bước đi trong màn mưa. Dưới cái lạnh buốt của mưa, trong sự âm u hoang vắng của núi rừng, giữa tiếng kêu thê lương bi ai của loài ếch nhái, văng vẳng đâu đây trong màn đêm đen tối một tiếng thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.