Quyển 1 - Chương 46: Dao động
Phi Vân
24/06/2015
Bên cạnh Nhan Kiến Chi, Nhan Vấn Tâm đột nhiên kêu lên một tiếng, đau đớn ngã vật nôn ra một ngụm máu, dung nhan tiều tụy yếu đuối khiến người nhìn vào không kềm chế được cõi lòng mà thương xót.
– Tâm nhi, muội sao vậy, không phải đã ổn định được độc trong người ngươi rồi sao? Như thế nào lại suy yếu đến…
Thấy tình hình tiểu muội không ổn, Nhan Vấn Thiên ngay lập tức tiến tới, nhưng hắn chưa kịp chạm vào nàng đã bị bàn tay khô gầy của Nhan gia gia chủ Nhan Kiến Chi giữ lại. Lúc đầu khi trông thấy Nhan Vấn Tâm nôn máu, lão đã khó hiểu nhìn nàng, không ngừng suy nghĩ nha đầu kia rốt cuộc đang toan tính gây nên đại sự gì, chỉ là sau khi bắt được ánh mắt của cháu gái mình, Nhan Kiến Chi mới khẽ gật đầu vỡ lẽ.
Đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng nồng đậm, Nhan Kiến Chi vẻ mặt già nua đáng thương lao đến ôm chầm lấy cháu gái, những nếp nhăn im hằn dấu vết thời gian trên vầng trán cau kịch liệt co lại, hai ba dấu chân chim nơi khóe mắt càng thêm in hằn, ẩn hiện đôi dòng nước mắt đang lặng lẽ tuôn ra.
– Tâm nhi! Ta vì sao lại quên mất chuyện ngươi đang trúng hàn độc trong người, nay lại trúng thêm kỳ độc này, ngươi như thế nào chịu đựng nỗi đây. Tâm nhi đứa cháu mệnh khổ của ta.
Nhan Vấn Tâm suy yếu ngã vào lòng gia gia, nhẹ nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng.
– Tâm nhi không sao, gia gia, người không nên quá thương tâm, người đã lớn tuổi, nên chú ý đến sức khỏe của chính mình, Tâm nhi còn có thể chịu… đự… ng… khụ khụ…
Nói đến đây, thần hình mỏng manh tựa sương mai của nàng ta chợt run lên bần bật, kịch liệt ho khan một trận, cuối cùng phát hiện ra trong tay đang nằm lặng lẽ một búng máu đỏ thẫm, không khỏi thương tâm lăn dài nước mắt trên làn da bạch ngọc nõn nà.
– Tâm nhi! Ngươi lại ói ra máu? Tâm nhi của ta! Bọn ma giáo các ngươi! Các ngươi rốt cuộc muốn giết bao nhiêu bao nhiêu người mới chịu buông tha cho bọn ta? Nam Thành hiền chất là cháu trai của Ngụy lão đầu bằng hữu của ta, đừng hòng ta sẽ chịu đầu hàng mà đưa thằng bé vào tay các ngươi. Khôn hồn thì mau đưa thuốc giải ra đây ngay lập tức, nếu Tâm nhi xảy ra chuyện không may, Nhan Kiến Chi ta cho dù có thành ma cũng quyết đi theo lũ các ngươi đòi mạng!
Nhan Kiến Chi hoảng sợ bao bọc lấy Nhan Vấn Tâm, giữ chặt nàng ta trong vòng tay gầy héo của mình, thống khổ chỉ tay về hướng Mộc Tâm Lăng cùng Bạch Âm lão quỷ đứng mà mắng to.
Chiếc khăn voan che mặt của Nhan Vấn Tâm lúc này không biết đã bay đi đâu, hiện ra trước mặt mọi người là một thiếu nữ dung nhan kiều diễm kinh tâm động phách, yếu ớt mảnh mai giống như một cánh hoa mai lạc lõng giữa gió tuyết, tùy thời có thễ ngọc vẫn hương tiêu.
Bên trong Vọng Vân Điện u tối giờ đây, nổi bật lên hình ảnh một lão nhân già nua đang đau đớn bên cạnh đứa cháu gái mệnh khổ, run rẩy nhìn nàng chật vật giành lại từng tia sống còn từ trong tay Thần Chết. Bốn người Tử Viêm Xuân Nhật đang đánh nhau hỗn loạn cũng dừng lại, nhíu mày âm trầm nhìn thẳng lên trên đài cao. Cả điện lớn lúc này đã chìm vào lặng thinh, cùng với những suy nghĩ khác nhau trong lòng mỗi con người, yên lặng yên lặng trôi theo dòng chảy thời gian, khẽ đầy tiếng khóc nức nở của Nhan Kiến Chi sang một bên, bỏ mặc luôn những tiếng chửi rủa của nữ hài tử Mộ Tuyết đang ngồi vắt vẻo trên xà nhà cao cao.
Trong lòng nhân sĩ bên trong Vọng Vân Điện, ngoại trừ những kẻ tâm như sắt đá hoặc có suy nghĩ biến thái khác người, còn lại đều âm thầm thương tiếc cho số phận hẩm hiu của thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, sự thù hận đối với bốn kẻ ma giáo càng tăng thêm. Bên cạnh đó, một số người khác cũng từ từ nhìn về phía người của Bách Thảo Đường, nhất là những thanh niên trẻ tuổi, đã bắt đầu có lòng oán trách đám người Ngụy Hoằng, thầm mắng bọn họ chỉ chăm chăm bảo vệ người thân của mình mà không quan tâm đến tính mạng của đồng đạo giang hồ.
Những tiếng thì thầm bắt đầu xuất hiện bên trong điện lớn, dần dần lan tỏa ra khắp nơi, cảm giác phẫn nộ, bực tức, thương tâm cùng suy nghĩ “bản thân bị người phản bội” lần lượt được bộc lộ ra ngoài. Mọi người không ngừng nhìn về phía bốn người ma giáo cùng nhóm người của Bách Thảo Đường, lại nhìn đến tình trạng hiện tại của bản thân, từng luồng suy tưởng không ngừng xuất hiện bên trong trí óc, như một thứ thuốc độc ăn mòn tâm can, đẩy trôi thứ gọi là “tinh thần hành hiệp trượng nghĩa” biến đi mất dạng.
“Nhìn xem, bọn ta rốt cuộc hiện như thế nào? Trúng độc, chống chọi với rắn, có người chết, có người bị thương, vì lí do gì mà đám người Bách Thảo Đường vẫn còn nguyên vẹn, một sợi tóc cũng không mảy may thương tổn?”
“Rốt cuộc chúng ta đang làm gì? Chúng ta chiến đấu vì cái gì? Chúng ta chết vì lí do gì? Chuyện có liên quan đến chúng ta sao? Không hề. Vậy tại sao chúng ta lại phải đấu với những kẻ không hề có ý định giết mình? Tại sao chúng ta lại phải chết vì những kẻ không hề quan tâm đến sống chết của mình? Vì sao?”
“Chỉ là một đứa nhỏ. Một đứa nhỏ mà thôi. Nhìn xem nhìn xem, đã có bao nhiêu người ngã xuống, bao nhiêu người đang vật vờ giữa sống và chết. Vì sao lại phải dùng mạng của cả trăm người chỉ để đổi mạng của một đứa bé, trong khi chỉ cần dùng một mạng của nó đã có thể cứu tất cả chúng ta, vì sao?”
“Ta cũng sẽ chết, phải không? Nếu không giao ra thằng nhỏ, ta cũng phải chết. Ta không muốn chết, đứa nhỏ đó có liên quan gì đến ta? Vì sao ta lại phải chết chỉ bởi vì hắn? Ta không cam tâm. Không cam tâm! Ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn nhiều ước mơ chưa hoàn thành, ta phải sống, ta muốn sống. Ta muốn sống!”
– Giao ra đứa nhỏ, chúng ta sẽ sống.
– Giao đứa nhỏ ra đi, hơn trăm mạng ở đây sẽ được cứu sống
– Một mạng đổi trăm mạng, giao ra đi, giao nó ra đi! Giao Trương Nam Thành ra đi!
…
Mộ Tuyết sững sờ nhìn khung cảnh rối loạn bên dưới, lại nhìn đến gương mặt xanh xao của Nhan Vấn Tâm, tim nhói một trận đau đớn, tay chân run rẩy, chỉ muốn ngay lập tức lao xuống mà xông đến xé rách bộ mặt giả tạo đó của nàng ta. Mộ Tuyết thật sự nổi giận, nổi giận hơn bao giờ hết. Giận dữ đến mức nàng không còn suy nghĩ nào khác ngoại trừ ý muốn giết chết Nhan Vấn Tâm.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mới khiến Mộ Tuyết kềm chế được xúc động muốn giết người. Cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, nàng động thân phẩy nhẹ bàn tay, lấy ra một loạt ngân châm mà Khúc Thi Dao từng đặc chế riêng cho bản thân, ánh mắt nguy hiểm híp lại nhìn thiếu nữ gục ngã bên dưới, từng lời thì thầm khẽ rít qua kẽ răng.
– Nhan Vấn Tâm, ta cùng với ngươi không thù không oán, vì cớ gì lại không buông tha cho chị em ta một con đường để đi?
Khuôn mặt ba người Ngụy Hoằng, Quỷ Diện, Tần Thành lúc này đã tái xanh. Bọn họ không ngờ cuối cùng lại xảy ra cục diện thế này. Bọn họ đã giờ đây đã mang trong người tội danh bỏ mặc an nguy võ lâm, trở thành tội đồ của cả thiên hạ.
Nam Cung Hận không nói gì, yên lặng đứng yên trấn trụ trước người tiểu Nam Thành, đôi mắt hoa đào đảo một vòng cung lướt nhìn qua toàn bộ Vọng Vân Điện, miệng khẽ nhếch nên một nụ cười châm biếm cùng cực, chậm rãi cất lên giọng nói rõ to, thấm nhuần trong đó nội lực mạnh mẽ, chấn động toàn trường.
– Bắt một đứa trẻ đổi mạng cho mình, võ lâm chính phái từ khi nào lại trở thành những kẻ hèn nhát đến như thế?
– Tâm nhi, muội sao vậy, không phải đã ổn định được độc trong người ngươi rồi sao? Như thế nào lại suy yếu đến…
Thấy tình hình tiểu muội không ổn, Nhan Vấn Thiên ngay lập tức tiến tới, nhưng hắn chưa kịp chạm vào nàng đã bị bàn tay khô gầy của Nhan gia gia chủ Nhan Kiến Chi giữ lại. Lúc đầu khi trông thấy Nhan Vấn Tâm nôn máu, lão đã khó hiểu nhìn nàng, không ngừng suy nghĩ nha đầu kia rốt cuộc đang toan tính gây nên đại sự gì, chỉ là sau khi bắt được ánh mắt của cháu gái mình, Nhan Kiến Chi mới khẽ gật đầu vỡ lẽ.
Đáy mắt xẹt qua một tia tán thưởng nồng đậm, Nhan Kiến Chi vẻ mặt già nua đáng thương lao đến ôm chầm lấy cháu gái, những nếp nhăn im hằn dấu vết thời gian trên vầng trán cau kịch liệt co lại, hai ba dấu chân chim nơi khóe mắt càng thêm in hằn, ẩn hiện đôi dòng nước mắt đang lặng lẽ tuôn ra.
– Tâm nhi! Ta vì sao lại quên mất chuyện ngươi đang trúng hàn độc trong người, nay lại trúng thêm kỳ độc này, ngươi như thế nào chịu đựng nỗi đây. Tâm nhi đứa cháu mệnh khổ của ta.
Nhan Vấn Tâm suy yếu ngã vào lòng gia gia, nhẹ nở một nụ cười ôn nhu dịu dàng.
– Tâm nhi không sao, gia gia, người không nên quá thương tâm, người đã lớn tuổi, nên chú ý đến sức khỏe của chính mình, Tâm nhi còn có thể chịu… đự… ng… khụ khụ…
Nói đến đây, thần hình mỏng manh tựa sương mai của nàng ta chợt run lên bần bật, kịch liệt ho khan một trận, cuối cùng phát hiện ra trong tay đang nằm lặng lẽ một búng máu đỏ thẫm, không khỏi thương tâm lăn dài nước mắt trên làn da bạch ngọc nõn nà.
– Tâm nhi! Ngươi lại ói ra máu? Tâm nhi của ta! Bọn ma giáo các ngươi! Các ngươi rốt cuộc muốn giết bao nhiêu bao nhiêu người mới chịu buông tha cho bọn ta? Nam Thành hiền chất là cháu trai của Ngụy lão đầu bằng hữu của ta, đừng hòng ta sẽ chịu đầu hàng mà đưa thằng bé vào tay các ngươi. Khôn hồn thì mau đưa thuốc giải ra đây ngay lập tức, nếu Tâm nhi xảy ra chuyện không may, Nhan Kiến Chi ta cho dù có thành ma cũng quyết đi theo lũ các ngươi đòi mạng!
Nhan Kiến Chi hoảng sợ bao bọc lấy Nhan Vấn Tâm, giữ chặt nàng ta trong vòng tay gầy héo của mình, thống khổ chỉ tay về hướng Mộc Tâm Lăng cùng Bạch Âm lão quỷ đứng mà mắng to.
Chiếc khăn voan che mặt của Nhan Vấn Tâm lúc này không biết đã bay đi đâu, hiện ra trước mặt mọi người là một thiếu nữ dung nhan kiều diễm kinh tâm động phách, yếu ớt mảnh mai giống như một cánh hoa mai lạc lõng giữa gió tuyết, tùy thời có thễ ngọc vẫn hương tiêu.
Bên trong Vọng Vân Điện u tối giờ đây, nổi bật lên hình ảnh một lão nhân già nua đang đau đớn bên cạnh đứa cháu gái mệnh khổ, run rẩy nhìn nàng chật vật giành lại từng tia sống còn từ trong tay Thần Chết. Bốn người Tử Viêm Xuân Nhật đang đánh nhau hỗn loạn cũng dừng lại, nhíu mày âm trầm nhìn thẳng lên trên đài cao. Cả điện lớn lúc này đã chìm vào lặng thinh, cùng với những suy nghĩ khác nhau trong lòng mỗi con người, yên lặng yên lặng trôi theo dòng chảy thời gian, khẽ đầy tiếng khóc nức nở của Nhan Kiến Chi sang một bên, bỏ mặc luôn những tiếng chửi rủa của nữ hài tử Mộ Tuyết đang ngồi vắt vẻo trên xà nhà cao cao.
Trong lòng nhân sĩ bên trong Vọng Vân Điện, ngoại trừ những kẻ tâm như sắt đá hoặc có suy nghĩ biến thái khác người, còn lại đều âm thầm thương tiếc cho số phận hẩm hiu của thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, sự thù hận đối với bốn kẻ ma giáo càng tăng thêm. Bên cạnh đó, một số người khác cũng từ từ nhìn về phía người của Bách Thảo Đường, nhất là những thanh niên trẻ tuổi, đã bắt đầu có lòng oán trách đám người Ngụy Hoằng, thầm mắng bọn họ chỉ chăm chăm bảo vệ người thân của mình mà không quan tâm đến tính mạng của đồng đạo giang hồ.
Những tiếng thì thầm bắt đầu xuất hiện bên trong điện lớn, dần dần lan tỏa ra khắp nơi, cảm giác phẫn nộ, bực tức, thương tâm cùng suy nghĩ “bản thân bị người phản bội” lần lượt được bộc lộ ra ngoài. Mọi người không ngừng nhìn về phía bốn người ma giáo cùng nhóm người của Bách Thảo Đường, lại nhìn đến tình trạng hiện tại của bản thân, từng luồng suy tưởng không ngừng xuất hiện bên trong trí óc, như một thứ thuốc độc ăn mòn tâm can, đẩy trôi thứ gọi là “tinh thần hành hiệp trượng nghĩa” biến đi mất dạng.
“Nhìn xem, bọn ta rốt cuộc hiện như thế nào? Trúng độc, chống chọi với rắn, có người chết, có người bị thương, vì lí do gì mà đám người Bách Thảo Đường vẫn còn nguyên vẹn, một sợi tóc cũng không mảy may thương tổn?”
“Rốt cuộc chúng ta đang làm gì? Chúng ta chiến đấu vì cái gì? Chúng ta chết vì lí do gì? Chuyện có liên quan đến chúng ta sao? Không hề. Vậy tại sao chúng ta lại phải đấu với những kẻ không hề có ý định giết mình? Tại sao chúng ta lại phải chết vì những kẻ không hề quan tâm đến sống chết của mình? Vì sao?”
“Chỉ là một đứa nhỏ. Một đứa nhỏ mà thôi. Nhìn xem nhìn xem, đã có bao nhiêu người ngã xuống, bao nhiêu người đang vật vờ giữa sống và chết. Vì sao lại phải dùng mạng của cả trăm người chỉ để đổi mạng của một đứa bé, trong khi chỉ cần dùng một mạng của nó đã có thể cứu tất cả chúng ta, vì sao?”
“Ta cũng sẽ chết, phải không? Nếu không giao ra thằng nhỏ, ta cũng phải chết. Ta không muốn chết, đứa nhỏ đó có liên quan gì đến ta? Vì sao ta lại phải chết chỉ bởi vì hắn? Ta không cam tâm. Không cam tâm! Ta còn rất nhiều chuyện chưa làm, còn nhiều ước mơ chưa hoàn thành, ta phải sống, ta muốn sống. Ta muốn sống!”
– Giao ra đứa nhỏ, chúng ta sẽ sống.
– Giao đứa nhỏ ra đi, hơn trăm mạng ở đây sẽ được cứu sống
– Một mạng đổi trăm mạng, giao ra đi, giao nó ra đi! Giao Trương Nam Thành ra đi!
…
Mộ Tuyết sững sờ nhìn khung cảnh rối loạn bên dưới, lại nhìn đến gương mặt xanh xao của Nhan Vấn Tâm, tim nhói một trận đau đớn, tay chân run rẩy, chỉ muốn ngay lập tức lao xuống mà xông đến xé rách bộ mặt giả tạo đó của nàng ta. Mộ Tuyết thật sự nổi giận, nổi giận hơn bao giờ hết. Giận dữ đến mức nàng không còn suy nghĩ nào khác ngoại trừ ý muốn giết chết Nhan Vấn Tâm.
Móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mới khiến Mộ Tuyết kềm chế được xúc động muốn giết người. Cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh, nàng động thân phẩy nhẹ bàn tay, lấy ra một loạt ngân châm mà Khúc Thi Dao từng đặc chế riêng cho bản thân, ánh mắt nguy hiểm híp lại nhìn thiếu nữ gục ngã bên dưới, từng lời thì thầm khẽ rít qua kẽ răng.
– Nhan Vấn Tâm, ta cùng với ngươi không thù không oán, vì cớ gì lại không buông tha cho chị em ta một con đường để đi?
Khuôn mặt ba người Ngụy Hoằng, Quỷ Diện, Tần Thành lúc này đã tái xanh. Bọn họ không ngờ cuối cùng lại xảy ra cục diện thế này. Bọn họ đã giờ đây đã mang trong người tội danh bỏ mặc an nguy võ lâm, trở thành tội đồ của cả thiên hạ.
Nam Cung Hận không nói gì, yên lặng đứng yên trấn trụ trước người tiểu Nam Thành, đôi mắt hoa đào đảo một vòng cung lướt nhìn qua toàn bộ Vọng Vân Điện, miệng khẽ nhếch nên một nụ cười châm biếm cùng cực, chậm rãi cất lên giọng nói rõ to, thấm nhuần trong đó nội lực mạnh mẽ, chấn động toàn trường.
– Bắt một đứa trẻ đổi mạng cho mình, võ lâm chính phái từ khi nào lại trở thành những kẻ hèn nhát đến như thế?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.