Quyển 1 - Chương 14: Đến Tương thành
Phi Vân
24/06/2015
Hài tử Mộ Tuyết đã có một phen rối rắm. Đi bên cạnh tiểu Nam Thành, nàng không cần phải ra vẻ khờ khạo gì cũng không biết, dù sao đệ đệ của nàng cũng vẫn là một đứa trẻ mới tám tuổi, sẽ không để ý điều này. Nhưng mà nay không như xưa, hiện tại nàng đang đồng hành cùng tám người trưởng thành và một con cáo già lăn lộn trên giang hồ không biết bao nhiêu năm. Một hài tử vừa mới hết ngốc như nàng đã khiến mọi người kinh hỉ. Nhưng hài tử này nếu đột nhiên còn có tâm trí của người lớn, không biết mọi người sẽ nghĩ thế nào? Có khi nào xem nàng thành yêu quái không nhỉ?
Thời đại này, những gì không giải thích được người ta thường đem tà ma thần phật ra làm lí do. Được “thần phật phù hộ” thì còn may mắn, không may dính phải danh hiệu “yêu ma tác quái” thì cứ đợi ngày bước lên giàn hỏa chờ bị đốt chết đi.
Vậy nên, hài tử Mộ Tuyết quyết định từ giờ trở đi, người lớn lo chuyện người lớn, nàng lo đầu tư phát triển kế hoạch “Ta là nữ hài Mộ Tuyết mười một tuổi ngây thơ không hiểu sự đời”
* * *
Trên một chiếc xe ngựa cỡ trung, xung quanh là chín đại hán cưỡi ngựa bảo vệ, Mộ Tuyết tay vén rèm che, đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn ngó khắp đông tây, không bỏ xót một tí cảnh vật nào trên đường.
– A Thành nhi, đó là cây gì?
Mộ Tuyết chỉ về phía một thân cây to lớn vượt trội hơn hẵn so với những cây khác gần đó. Lần đầu tiên nàng thấy một thân cây cao lớn đến như vậy, cổ đại vẫn là thiên đàng cho động thực vật, chả trách nơi này không khí lại trong lành đến thế.
Mọi người cười cười, nữ hài lần đầu tiên xuất môn, không trách.
Ai đó mỉm cười trả lời.
– Tỷ tỷ, đó là cây khổng lồ biết ăn thịt người, không nên đến gần.
…
Mộ Tuyết nghĩ: tiểu Nam Thành rất biết phối hợp.
– Thành nhi, có người bị chim ăn kìa!
Mộ Tuyết lại cười cười chỉ phía bóng đen xa xa giữa đồng ruộng đang bị ba bốn chú chim vây quanh, có dọa tiểu Nam Thành sợ không nhỉ? (bù nhìn rơm ý ^^)
Mọi người cười gượng, nữ hài lần đầu xuất môn, không trách.
Ai đó lại mỉm cười trả lời
– Tỷ tỷ, vì người đó làm ác nên bị trời phạt, tỷ phải lấy đó làm gương.
…
Mộ Tuyết nghĩ: ngươi vẫn nghĩ tỷ tỷ ngươi là con ngốc đấy hả?
Suy nghĩ có chiều hướng lệch sang hướng khác.
– Thành nhi, xem kìa, không ngờ nam nhân cũng có thể mang thai hài tử, chắc đã được 6 tháng, nhỉ?
Mộ Tuyết cười hắc hắc chỉ về phía một thương nhân đang ì ạch vừa vác bụng mỡ vừa quát tháo gia đinh cho ngựa chạy nhanh hơn. Tiểu Nam Thành, làm người luôn có giới hạn chịu đựng, không tin đệ không có.
Mang thai? Nam nhân thì làm sao có thể mang thai? Mọi người một thoáng quạ đen bay ngang đầu.
Thôi, nữ hài lần đầu xuất môn, không trách.
Ai đó tiếp tục mỉm cười.
– Vâng, cũng gần sinh được rồi.
…
Mộ Tuyết: Âm thầm lặng lẽ giơ ngón tay cái bái phục.
– Thành nhi, đến Tương Thành, ta muốn thăm thú kỹ viện.
Mộ Tuyết hồn nhiên chống cằm bàn bạc kế hoạch với tiểu Nam Thành. Chiêu cuối cùng, đỡ nè tiểu Nam Thành!
Mọi người thiếu điều suýt ngã ngựa. Thăm thú kỹ viện? Nữ nhân! Ngươi là nữ nhân đó. Ngươi không phải vẫn chưa hết ngốc đó chứ? Mọi người quay phắt sang tiểu Nam Thành, ánh mắt gắt gao bám chặt lấy thân ảnh nhỏ bé đang vô tư xem sách kia, ra sức nháy mắt ra hiệu, thiếu điều chỉ còn chưa đưa tay bắt chéo lắc đầu quầy quậy nữa mà thôi.
Ai đó vẫn duy trì phong thái mỉm cười.
– Đệ cũng muốn xem. Đến lúc đó nhớ mang đệ theo.
…
Mộ Tuyết: Vuốt mặt chán nản. Ta chấp nhận thua…
* * *
Hai tên này có phải hài tử không thế?
Đây là con nhà ai thế?
Đây là hài tử được nuôi dạy kỹ lưỡng, tiếp thu chế độ giáo dục nghiêm khắc của Trương gia sao?
Thủ lĩnh không có nhận lầm thân nhân đấy chứ?
Hàng chục ánh mắt quay phắt về phía Yến Thanh đang mồ hôi hột đầy đầu, vẻ mặt người nào cũng như oán phụ gặp lại đức lang quân vong tình bội bạc, phóng ánh mắt đến Yến Thanh như muốn nói:
“Trả lời. Mau cho ta câu trả lời. Câu trả lởi!!!”
* * *
Người đi trên đường ngày càng đông, xe ngựa qua lại liên tục, vào ra không ngớt, Tương Thành càng lúc càng hiện rõ trong tầm nhìn của mọi người.
Mộ Tuyết vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm. Bức tường thành màu đen cao lớn vẫn không ngăn được sự phồn hoa của Tương thành tỏa ra bên ngoài. Từ xa xa, nàng đã có thể nghe thấy tiếng nói cười, giọng buôn hàng, còn có những khúc đồng dao, những bài hát do lũ trẻ xướng lên trên khắp phố phường.
Xe ngựa chầm chậm đi qua cửa thành, mở ra trước mắt Mộ Tuyết là con đường lát đá sạch sẽ, người người qua lại tấp nập, hai bên đường hàng quán san sát nhau, cửa hàng này nối tiếp cửa hàng kia, đầy đủ thể loại, đa dạng mặt hàng.
Mộ Tuyết hứng thú nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên nàng đi đến một thành thị phồn hoa thời cổ đại. Trong mắt nàng, mọi thứ hoàn toàn mới mẻ. Lúc này, Mộ Tuyết hoàn toàn nhập vai một nữ hài lần đầu xuất môn mà không cần phí công diễn xuất. Nàng cứ thế chìm trong không khí mới lạ của Tương Thành.
* * *
Đoàn người dừng chân ở một khách sạn khang trang sạch sẽ ở gần trung tâm Tương Thành. Nơi này rất dễ tìm người, cũng rất dễ để người tìm thấy. Yến Thanh đã gửi bồ câu cho Ngụy Hoằng hẹn hội ngộ tại đây. Một vũ phu ngày qua ngày đối diện với đao kiếm như hắn chắc chắn không hợp mang hai đứa nhỏ đi theo bên người. Trong thời điểm này, giao hai đứa nhỏ vào vòng tay bảo hộ của ngoại công là lựa chọn tốt nhất.
Thời đại này, những gì không giải thích được người ta thường đem tà ma thần phật ra làm lí do. Được “thần phật phù hộ” thì còn may mắn, không may dính phải danh hiệu “yêu ma tác quái” thì cứ đợi ngày bước lên giàn hỏa chờ bị đốt chết đi.
Vậy nên, hài tử Mộ Tuyết quyết định từ giờ trở đi, người lớn lo chuyện người lớn, nàng lo đầu tư phát triển kế hoạch “Ta là nữ hài Mộ Tuyết mười một tuổi ngây thơ không hiểu sự đời”
* * *
Trên một chiếc xe ngựa cỡ trung, xung quanh là chín đại hán cưỡi ngựa bảo vệ, Mộ Tuyết tay vén rèm che, đôi mắt to tròn lúng liếng nhìn ngó khắp đông tây, không bỏ xót một tí cảnh vật nào trên đường.
– A Thành nhi, đó là cây gì?
Mộ Tuyết chỉ về phía một thân cây to lớn vượt trội hơn hẵn so với những cây khác gần đó. Lần đầu tiên nàng thấy một thân cây cao lớn đến như vậy, cổ đại vẫn là thiên đàng cho động thực vật, chả trách nơi này không khí lại trong lành đến thế.
Mọi người cười cười, nữ hài lần đầu tiên xuất môn, không trách.
Ai đó mỉm cười trả lời.
– Tỷ tỷ, đó là cây khổng lồ biết ăn thịt người, không nên đến gần.
…
Mộ Tuyết nghĩ: tiểu Nam Thành rất biết phối hợp.
– Thành nhi, có người bị chim ăn kìa!
Mộ Tuyết lại cười cười chỉ phía bóng đen xa xa giữa đồng ruộng đang bị ba bốn chú chim vây quanh, có dọa tiểu Nam Thành sợ không nhỉ? (bù nhìn rơm ý ^^)
Mọi người cười gượng, nữ hài lần đầu xuất môn, không trách.
Ai đó lại mỉm cười trả lời
– Tỷ tỷ, vì người đó làm ác nên bị trời phạt, tỷ phải lấy đó làm gương.
…
Mộ Tuyết nghĩ: ngươi vẫn nghĩ tỷ tỷ ngươi là con ngốc đấy hả?
Suy nghĩ có chiều hướng lệch sang hướng khác.
– Thành nhi, xem kìa, không ngờ nam nhân cũng có thể mang thai hài tử, chắc đã được 6 tháng, nhỉ?
Mộ Tuyết cười hắc hắc chỉ về phía một thương nhân đang ì ạch vừa vác bụng mỡ vừa quát tháo gia đinh cho ngựa chạy nhanh hơn. Tiểu Nam Thành, làm người luôn có giới hạn chịu đựng, không tin đệ không có.
Mang thai? Nam nhân thì làm sao có thể mang thai? Mọi người một thoáng quạ đen bay ngang đầu.
Thôi, nữ hài lần đầu xuất môn, không trách.
Ai đó tiếp tục mỉm cười.
– Vâng, cũng gần sinh được rồi.
…
Mộ Tuyết: Âm thầm lặng lẽ giơ ngón tay cái bái phục.
– Thành nhi, đến Tương Thành, ta muốn thăm thú kỹ viện.
Mộ Tuyết hồn nhiên chống cằm bàn bạc kế hoạch với tiểu Nam Thành. Chiêu cuối cùng, đỡ nè tiểu Nam Thành!
Mọi người thiếu điều suýt ngã ngựa. Thăm thú kỹ viện? Nữ nhân! Ngươi là nữ nhân đó. Ngươi không phải vẫn chưa hết ngốc đó chứ? Mọi người quay phắt sang tiểu Nam Thành, ánh mắt gắt gao bám chặt lấy thân ảnh nhỏ bé đang vô tư xem sách kia, ra sức nháy mắt ra hiệu, thiếu điều chỉ còn chưa đưa tay bắt chéo lắc đầu quầy quậy nữa mà thôi.
Ai đó vẫn duy trì phong thái mỉm cười.
– Đệ cũng muốn xem. Đến lúc đó nhớ mang đệ theo.
…
Mộ Tuyết: Vuốt mặt chán nản. Ta chấp nhận thua…
* * *
Hai tên này có phải hài tử không thế?
Đây là con nhà ai thế?
Đây là hài tử được nuôi dạy kỹ lưỡng, tiếp thu chế độ giáo dục nghiêm khắc của Trương gia sao?
Thủ lĩnh không có nhận lầm thân nhân đấy chứ?
Hàng chục ánh mắt quay phắt về phía Yến Thanh đang mồ hôi hột đầy đầu, vẻ mặt người nào cũng như oán phụ gặp lại đức lang quân vong tình bội bạc, phóng ánh mắt đến Yến Thanh như muốn nói:
“Trả lời. Mau cho ta câu trả lời. Câu trả lởi!!!”
* * *
Người đi trên đường ngày càng đông, xe ngựa qua lại liên tục, vào ra không ngớt, Tương Thành càng lúc càng hiện rõ trong tầm nhìn của mọi người.
Mộ Tuyết vươn đầu ra ngoài cửa sổ nhìn ngắm. Bức tường thành màu đen cao lớn vẫn không ngăn được sự phồn hoa của Tương thành tỏa ra bên ngoài. Từ xa xa, nàng đã có thể nghe thấy tiếng nói cười, giọng buôn hàng, còn có những khúc đồng dao, những bài hát do lũ trẻ xướng lên trên khắp phố phường.
Xe ngựa chầm chậm đi qua cửa thành, mở ra trước mắt Mộ Tuyết là con đường lát đá sạch sẽ, người người qua lại tấp nập, hai bên đường hàng quán san sát nhau, cửa hàng này nối tiếp cửa hàng kia, đầy đủ thể loại, đa dạng mặt hàng.
Mộ Tuyết hứng thú nhìn xung quanh. Đây là lần đầu tiên nàng đi đến một thành thị phồn hoa thời cổ đại. Trong mắt nàng, mọi thứ hoàn toàn mới mẻ. Lúc này, Mộ Tuyết hoàn toàn nhập vai một nữ hài lần đầu xuất môn mà không cần phí công diễn xuất. Nàng cứ thế chìm trong không khí mới lạ của Tương Thành.
* * *
Đoàn người dừng chân ở một khách sạn khang trang sạch sẽ ở gần trung tâm Tương Thành. Nơi này rất dễ tìm người, cũng rất dễ để người tìm thấy. Yến Thanh đã gửi bồ câu cho Ngụy Hoằng hẹn hội ngộ tại đây. Một vũ phu ngày qua ngày đối diện với đao kiếm như hắn chắc chắn không hợp mang hai đứa nhỏ đi theo bên người. Trong thời điểm này, giao hai đứa nhỏ vào vòng tay bảo hộ của ngoại công là lựa chọn tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.