Quyển 1 - Chương 8: Giữa đường gặp cướp
Phi Vân
24/06/2015
Mặc dù mang tiếng là người xuyên không nhưng Mộ Tuyết vẫn không thể lấy đó làm điều tự hào. Bởi vì điều đó không làm cho nàng có thêm miếng ăn miếng lời nào. Đây là nơi nào? Một thế giới nàng hoàn toàn xa lạ. Những mối quan hệ, những qui tắc ngầm, những điều mà mọi người thầm thống nhất công nhận, một người mới vừa xuyên không lăn từ thời đại khác đến nơi này như nàng không thể nào hiểu hết. Nàng tốt nghiệp đại học hai tay ôm đủ mọi loại bằng. Thì sao? Mấy cái bằng đó mang về đây trở thành vô dụng.
Bằng ngoại ngữ, nơi này sử dụng ngôn ngữ lạ đời mà nàng lần đầu tiên thấy, may mà có lẽ do thân thể này sống lâu năm ở đây, một phần hiểu biết về ngôn ngữ còn được lưu giữ lại nên nàng có thể nghe và hiểu được, nếu không Mộ Tuyết thật không biết phải làm sao. Càng không thể nói đến ý nghĩ đen tối đem thơ văn cổ nhân ra lừa phỉnh mọi người.
Mộ Tuyết từng đứng ngốc trước một biển hiệu trong thị trấn, vì nàng bi ai phát hiện ra một điều, ở nơi này một chữ bẻ đôi nàng cũng không nhận mặt được nó. Nàng, hiện tại, chính là kẻ mù chữ không hơn không kém.
Bằng vi tính? Nơi này không có máy vi tính. Nàng cũng không tài giỏi đến mức có thể tạo ra một cái. Lấy đâu ra đồ để chế tạo. Thành phần cấu tạo nên một cái máy vi tính không giống như phần tử cấu tạo của cây bút bi, mà dù có tạo ra được, nàng cũng không đảm bảo mình có khả năng từ đống lộn xộn đó ráp ra một cái máy vi tính hoàn chỉnh, càng không có khả năng thần thánh dẫn điện vào để cho nó hoạt động.
Y học? Một chút kiến thức thường thức gia đình của nàng mang về đây chỉ đủ để hù dọa trẻ nhỏ. Huống chi nàng chỉ nhận mặt được mỗi món thuốc tây. Mấy con nhộng biết nàng, nhưng mấy cây cỏ cây thuốc này nọ lại cùng nàng không hề có tí quan hệ nào. Khả năng chữa bệnh của nàng quay về bằng con số không.
Dụng độc? Thôi quên đi, nàng không bị độc chết là may mắn rồi, còn cầu mong mang độc đi hại đời ai nữa.
Khoa học kỹ thuật? Mộ Tuyết dập đầu xin thua, nàng tuy là người hiện đại, đồ vật sử dụng cũng rất hiện đại nhưng chỉ biết sử dụng những đồ vật sẵn có. Nàng không phải kỹ sư gì gì đó, chế tạo không phải nghề của nàng. Vậy nên Mộ Tuyết chỉ có thương tâm nói lời chia tay với những kiến thức khoa học kỹ thuật có trong đầu.
Tư tưởng tiến bộ thu phục nhân tâm? Nàng không muốn chĩa mũi giáo vào triều đình. Triều đại phong kiến hơn ngàn năm sẽ không cho phép một con kiến bé nhỏ như nàng đứng lên hô hào “tự do dân chủ” này nọ. Điều đó chẳng khác nào cắn vào chân bọn họ một nhát. Dù chỉ là một con kiến, nhưng chỉ cần cảm thấy có nguy cơ, họ sẽ truy cùng diệt tận, tuyệt không buông tha kẻ có khả năng làm lung lay chế độ quân chủ truyền thừa hơn ngàn năm kia, dù chỉ là trong tư tưởng.
Kinh tế? Cái này khiến Mộ Tuyết đau lòng hơn cả. Đó là con bài chủ của nàng, là thứ mà nàng am hiểu nhất. Nhưng mà mang về đây, nàng lại có cảm giác thật bất khả thi.
Không nói đến mô hình kinh tế chính trị nơi này đã như vậy trong suốt ngàn năm, tất cả gốc rễ đều đã ăn sâu vào máu của mọi người, phong tục tập quán không dễ thay đổi, thứ ăn sâu vào tận xương tủy càng không dễ thay đổi.
Cổ nhân không tầm thường, khinh thị cổ nhân là tự lấy thòng lọng đeo vào cổ mình. Mộ Tuyết vừa cùng tiểu Nam Thành rời khỏi một thị trấn vừa nhận xét.
Trên đường đi nàng đã xem xét và suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Ngươi muốn tổ chức một tập đoàn làm ăn, muốn xây dựng một cửa hàng làm ăn lớn. Được, tiền đâu? Một nữ hài tử mới hơn mười tuổi như nàng vác một tài sản khổng lồ có thể xây dựng một cơ nghiệp đi khắp nơi thì chính là, chính xác là, một con dê béo có một không hai trong mắt bọn cướp. Đầu tiên sẽ là cướp tiền, sau đó là cướp sắc.
Nàng không có gan đi đối đầu với cướp, mười tên cướp chưa chắc lòi ra được một tên chịu nói lí lẽ tình lý này nọ.
Nàng càng không tin số mạng mình được ông trời đặc biệt chiếu cố đến độ may mắn gặp được phần tử hiếm gặp đó.
Dù ngươi có thành công xây dựng đi chăng nữa, một kẻ không có thân thế như ngươi có thể trụ vững trên thương trường sao? Mộ Tuyết khịt mũi trả lời: Không. Trong mọi thời đại, từ quá khứ cho đến hiện đại, dù là chiến tranh hay thời bình, người muốn rãnh rỗi yên tâm làm ăn, điều thứ nhất chính là sau lưng họ phải có một chỗ dựa để bò lên nếu không muốn nhanh chóng sụp đổ. Cho dù là làm ăn trong sạch nhất, thì cũng ít nhiều phải có liên quan đến một vài thế lực.
Thế lực ở nơi này vừa giống như bảo kê, tránh cho ngươi gặp phải tai bay vạ gió như cướp đường trộm cắp gây hấn này nọ, nó còn giống như chiêu bài bảo vệ bản quyền ở hiện đại.
Ở nơi nay thương nhân lưu manh gian trá có không ít, họ chắc chắn sẽ không để cho ngươi giành miếng ăn của mình. Ngươi cũng không thể hô hào “đây là do ta nghĩ ra, ngươi không được bắt chước”, bắt họ không được sao chép phương thức làm ăn của bản thân. Khi đó, người chỉ có thể dùng thế lực để chèn ép. Nếu không có? Từ bỏ đi.
Giả sử ngươi có công nghệ đặc biệt bảo vệ được bản quyền đi. Ngươi cũng không ngăn được đối thủ thuê người nửa đêm bò vào nhà cắt cổ mình. Chủ chết hàng tan. Bọn họ chỉ việc vào nhà cào hết gia sản mà ngươi tích cóp được mang đi. Nếu muốn bảo vệ tính mạng, ngươi phải có thế lực bảo hộ cho mình. Nếu không có? Từ bỏ đi.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra phương pháp thích hợp để phát triển, Mộ Tuyết chỉ còn cách duy nhất là học hỏi lại từ đầu, dựa theo đặc tính riêng của thời đại này mà phát triển. Vậy nên, việc đầu tiên là nàng cần phải tìm một tấm chắn bảo vệ cho bản thân cùng tiểu Nam Thành trong lúc này. May mắn Mộ Tuyết nhớ đến một người, đó chính là ngoại công vô cùng có máu mặt trên giang hồ của mình. Hai đứa trẻ cứ thế thu dọn hành lí lên đường, bắt đầu hành trình gian khổ đi tìm ông ngoại dấu yêu.
Mộ Tuyết khổ não suy nghĩ, hai hài tử đi một đoạn đường xa như vậy thật nguy hiểm, nàng muốn tìm một cái bảo hiểm nhưng nghĩ mãi lại thành ra nhức đầu. Lần đầu tiên, nàng tổng cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối.
Ngay lúc đầu để tránh tai mắt, nàng đã dặn dò tiểu Nam Thành chia đồ có giá trị ra giấu khắp nơi trên người, trên khắn quấn đầu một ít, trong tay áo một ít, giày một ít, trước ngực một ít, dưới khố một ít. Chỉ cần nơi nào có thể chứa chấp được thứ gì Mộ Tuyết nàng đều không tha.
Không phải nàng lo xa, nhưng thế giới trước mắt quá xa lạ khiến nàng không khỏi đề phòng. Đây không phải là hiện đại nơi nàng ở trước kia trị an tốt khỏi chê. Nơi đây là giang hồ, là nơi bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể chết không rõ lý do. Mộ Tuyết không muốn đem mạng nhỏ ra đặt cược, cho nên nàng tận lực giảm thiểu tối đa mọi thứ có thể phát ra mùi thơm dẫn dụ kẻ ác.
Hai tỷ đệ đang dắt tay nhau trên đường thì đột nhiên tiểu Nam Thành dừng lại, mắt chăm chăm nhìn về phía trước. Mộ Tuyết không khỏi bất ngờ nhưng cũng đánh mắt nhìn về hướng đó.
Phải nói rằng từ nhỏ đã tập võ khiến cho giác quan của tiểu Nam Thành vô cùng nhạy bén. Hình ảnh dần hiện ra trước mắt khiến cho nàng cảm thấy một trận tê da đầu. Một hai ba bốn… tám con ngựa chở trên lưng tám gã vai hùm lưng gấu càng lúc càng trở nên rõ ràng. Tám người đó ai nấy mặt mũi đều bặm trợn, trên gương mặt đen đen kia không có râu ria xồm xoàm thì cũng chằng chịt thẹo dài thẹo ngắn. Tất cả đều mặt áo cộc tay, đầu quấn chiếc khăn đỏ thẫm màu máu, eo mang theo đại đao, dũng mãnh quất roi phi ngựa về hướng này.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mộ Tuyết chính là
– Cướp!
Bằng ngoại ngữ, nơi này sử dụng ngôn ngữ lạ đời mà nàng lần đầu tiên thấy, may mà có lẽ do thân thể này sống lâu năm ở đây, một phần hiểu biết về ngôn ngữ còn được lưu giữ lại nên nàng có thể nghe và hiểu được, nếu không Mộ Tuyết thật không biết phải làm sao. Càng không thể nói đến ý nghĩ đen tối đem thơ văn cổ nhân ra lừa phỉnh mọi người.
Mộ Tuyết từng đứng ngốc trước một biển hiệu trong thị trấn, vì nàng bi ai phát hiện ra một điều, ở nơi này một chữ bẻ đôi nàng cũng không nhận mặt được nó. Nàng, hiện tại, chính là kẻ mù chữ không hơn không kém.
Bằng vi tính? Nơi này không có máy vi tính. Nàng cũng không tài giỏi đến mức có thể tạo ra một cái. Lấy đâu ra đồ để chế tạo. Thành phần cấu tạo nên một cái máy vi tính không giống như phần tử cấu tạo của cây bút bi, mà dù có tạo ra được, nàng cũng không đảm bảo mình có khả năng từ đống lộn xộn đó ráp ra một cái máy vi tính hoàn chỉnh, càng không có khả năng thần thánh dẫn điện vào để cho nó hoạt động.
Y học? Một chút kiến thức thường thức gia đình của nàng mang về đây chỉ đủ để hù dọa trẻ nhỏ. Huống chi nàng chỉ nhận mặt được mỗi món thuốc tây. Mấy con nhộng biết nàng, nhưng mấy cây cỏ cây thuốc này nọ lại cùng nàng không hề có tí quan hệ nào. Khả năng chữa bệnh của nàng quay về bằng con số không.
Dụng độc? Thôi quên đi, nàng không bị độc chết là may mắn rồi, còn cầu mong mang độc đi hại đời ai nữa.
Khoa học kỹ thuật? Mộ Tuyết dập đầu xin thua, nàng tuy là người hiện đại, đồ vật sử dụng cũng rất hiện đại nhưng chỉ biết sử dụng những đồ vật sẵn có. Nàng không phải kỹ sư gì gì đó, chế tạo không phải nghề của nàng. Vậy nên Mộ Tuyết chỉ có thương tâm nói lời chia tay với những kiến thức khoa học kỹ thuật có trong đầu.
Tư tưởng tiến bộ thu phục nhân tâm? Nàng không muốn chĩa mũi giáo vào triều đình. Triều đại phong kiến hơn ngàn năm sẽ không cho phép một con kiến bé nhỏ như nàng đứng lên hô hào “tự do dân chủ” này nọ. Điều đó chẳng khác nào cắn vào chân bọn họ một nhát. Dù chỉ là một con kiến, nhưng chỉ cần cảm thấy có nguy cơ, họ sẽ truy cùng diệt tận, tuyệt không buông tha kẻ có khả năng làm lung lay chế độ quân chủ truyền thừa hơn ngàn năm kia, dù chỉ là trong tư tưởng.
Kinh tế? Cái này khiến Mộ Tuyết đau lòng hơn cả. Đó là con bài chủ của nàng, là thứ mà nàng am hiểu nhất. Nhưng mà mang về đây, nàng lại có cảm giác thật bất khả thi.
Không nói đến mô hình kinh tế chính trị nơi này đã như vậy trong suốt ngàn năm, tất cả gốc rễ đều đã ăn sâu vào máu của mọi người, phong tục tập quán không dễ thay đổi, thứ ăn sâu vào tận xương tủy càng không dễ thay đổi.
Cổ nhân không tầm thường, khinh thị cổ nhân là tự lấy thòng lọng đeo vào cổ mình. Mộ Tuyết vừa cùng tiểu Nam Thành rời khỏi một thị trấn vừa nhận xét.
Trên đường đi nàng đã xem xét và suy nghĩ rất kỹ lưỡng. Ngươi muốn tổ chức một tập đoàn làm ăn, muốn xây dựng một cửa hàng làm ăn lớn. Được, tiền đâu? Một nữ hài tử mới hơn mười tuổi như nàng vác một tài sản khổng lồ có thể xây dựng một cơ nghiệp đi khắp nơi thì chính là, chính xác là, một con dê béo có một không hai trong mắt bọn cướp. Đầu tiên sẽ là cướp tiền, sau đó là cướp sắc.
Nàng không có gan đi đối đầu với cướp, mười tên cướp chưa chắc lòi ra được một tên chịu nói lí lẽ tình lý này nọ.
Nàng càng không tin số mạng mình được ông trời đặc biệt chiếu cố đến độ may mắn gặp được phần tử hiếm gặp đó.
Dù ngươi có thành công xây dựng đi chăng nữa, một kẻ không có thân thế như ngươi có thể trụ vững trên thương trường sao? Mộ Tuyết khịt mũi trả lời: Không. Trong mọi thời đại, từ quá khứ cho đến hiện đại, dù là chiến tranh hay thời bình, người muốn rãnh rỗi yên tâm làm ăn, điều thứ nhất chính là sau lưng họ phải có một chỗ dựa để bò lên nếu không muốn nhanh chóng sụp đổ. Cho dù là làm ăn trong sạch nhất, thì cũng ít nhiều phải có liên quan đến một vài thế lực.
Thế lực ở nơi này vừa giống như bảo kê, tránh cho ngươi gặp phải tai bay vạ gió như cướp đường trộm cắp gây hấn này nọ, nó còn giống như chiêu bài bảo vệ bản quyền ở hiện đại.
Ở nơi nay thương nhân lưu manh gian trá có không ít, họ chắc chắn sẽ không để cho ngươi giành miếng ăn của mình. Ngươi cũng không thể hô hào “đây là do ta nghĩ ra, ngươi không được bắt chước”, bắt họ không được sao chép phương thức làm ăn của bản thân. Khi đó, người chỉ có thể dùng thế lực để chèn ép. Nếu không có? Từ bỏ đi.
Giả sử ngươi có công nghệ đặc biệt bảo vệ được bản quyền đi. Ngươi cũng không ngăn được đối thủ thuê người nửa đêm bò vào nhà cắt cổ mình. Chủ chết hàng tan. Bọn họ chỉ việc vào nhà cào hết gia sản mà ngươi tích cóp được mang đi. Nếu muốn bảo vệ tính mạng, ngươi phải có thế lực bảo hộ cho mình. Nếu không có? Từ bỏ đi.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra phương pháp thích hợp để phát triển, Mộ Tuyết chỉ còn cách duy nhất là học hỏi lại từ đầu, dựa theo đặc tính riêng của thời đại này mà phát triển. Vậy nên, việc đầu tiên là nàng cần phải tìm một tấm chắn bảo vệ cho bản thân cùng tiểu Nam Thành trong lúc này. May mắn Mộ Tuyết nhớ đến một người, đó chính là ngoại công vô cùng có máu mặt trên giang hồ của mình. Hai đứa trẻ cứ thế thu dọn hành lí lên đường, bắt đầu hành trình gian khổ đi tìm ông ngoại dấu yêu.
Mộ Tuyết khổ não suy nghĩ, hai hài tử đi một đoạn đường xa như vậy thật nguy hiểm, nàng muốn tìm một cái bảo hiểm nhưng nghĩ mãi lại thành ra nhức đầu. Lần đầu tiên, nàng tổng cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối.
Ngay lúc đầu để tránh tai mắt, nàng đã dặn dò tiểu Nam Thành chia đồ có giá trị ra giấu khắp nơi trên người, trên khắn quấn đầu một ít, trong tay áo một ít, giày một ít, trước ngực một ít, dưới khố một ít. Chỉ cần nơi nào có thể chứa chấp được thứ gì Mộ Tuyết nàng đều không tha.
Không phải nàng lo xa, nhưng thế giới trước mắt quá xa lạ khiến nàng không khỏi đề phòng. Đây không phải là hiện đại nơi nàng ở trước kia trị an tốt khỏi chê. Nơi đây là giang hồ, là nơi bất kỳ lúc nào ngươi cũng có thể chết không rõ lý do. Mộ Tuyết không muốn đem mạng nhỏ ra đặt cược, cho nên nàng tận lực giảm thiểu tối đa mọi thứ có thể phát ra mùi thơm dẫn dụ kẻ ác.
Hai tỷ đệ đang dắt tay nhau trên đường thì đột nhiên tiểu Nam Thành dừng lại, mắt chăm chăm nhìn về phía trước. Mộ Tuyết không khỏi bất ngờ nhưng cũng đánh mắt nhìn về hướng đó.
Phải nói rằng từ nhỏ đã tập võ khiến cho giác quan của tiểu Nam Thành vô cùng nhạy bén. Hình ảnh dần hiện ra trước mắt khiến cho nàng cảm thấy một trận tê da đầu. Một hai ba bốn… tám con ngựa chở trên lưng tám gã vai hùm lưng gấu càng lúc càng trở nên rõ ràng. Tám người đó ai nấy mặt mũi đều bặm trợn, trên gương mặt đen đen kia không có râu ria xồm xoàm thì cũng chằng chịt thẹo dài thẹo ngắn. Tất cả đều mặt áo cộc tay, đầu quấn chiếc khăn đỏ thẫm màu máu, eo mang theo đại đao, dũng mãnh quất roi phi ngựa về hướng này.
Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Mộ Tuyết chính là
– Cướp!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.