Quyển 1 - Chương 4: Hiện thực xuyên không thành nữ phụ
Phi Vân
24/06/2015
Đứa nhỏ đó hiện tại đang ôm lấy cái xác đầy máu của Trương Quốc Phong, đôi mắt căm hận nhìn thẳng Hạ Tần. Hạ Tần cười lạnh, không nói gì sải bước đến bên đứa trẻ, thanh kiếm dài sắc bén nhẹ nhàng đặt lên cái cổ nhỏ bé kia.
– Không ngờ Trương tam thiếu gia lại rất quan tâm tỷ tỷ khờ của mình nha.
Tiểu nam hài không hề tỏ ra sợ hãi, nhếch miệng cười mỉa mai.
– Không ngờ Hạ đường chủ cũng biết tỷ tỷ ta là kẻ khờ. Vậy nên chắc hẵng người cũng không khờ theo nàng mà nghĩ rằng phụ thân ta cho nàng biết nơi cất giấu Huyết Khô lâu chứ.
Nói đến đây, hai mắt Hạ Tần lóe sáng dị thường, còn đại não Tuyết Nhi thì nổ cái đùng. “Huyết Khô Lâu”, nghe quen vậy, cái đó không phải là siêu báu vật gây, tạo, dựng nên hàng trăm tình huống cẩu huyết trong cuốn truyện tàn ác mãi không chịu hoàn của bà tác giả lười biếng nào đó sao? Một tràng cười lạnh lẽo vang lên, Hạ Tần càng thêm tiến sát tiểu nam hài, đôi mắt rắn nhìn chòng chọc vào đứa bé một cách thèm khát.
– Nói như vậy, hẵng là Trương Nam Thành Trương tam thiếu gia biết nó ở đâu?
Đại não Tuyết Nhi một lần nữa nổ thêm cái đùng. Không bàn cãi nữa, nghe cái tên này, nàng chắc chắn mình đã bị văng vào cái thế giới trong cuốn truyện kia rồi. Nàng không những xuyên không, mà còn là xuyên qua hàng ngàn trang sách, bay vào ngồi chễm chệ làm một nhân vật trong cuốn truyện tàn ác đó.
Trước mắt Tuyết Nhi là hoa đào hồng nhạt bay đầy trời, nếu có minh họa hoạt cảnh, chắc chắn xung quanh Tuyết Nhi nàng hiện giờ sẽ là tim bay phấp phới. Đây chẳng phải là Trương Nam Thành, nam phụ nàng yêu nhất trong truyện đó sao. Chả trách soái vô cùng, dù còn nhỏ cũng vẫn rất đẹp trai, rất phong độ, hơn nữa còn trong lần gặp đầu tiên mà bảo vệ nàng, hơn nữa còn triều mến thân thương gọi nàng hai tiếng “tỷ tỷ”. Khoan, “tỷ tỷ”, Tuyết Nhi định thần sắp xếp lại cảm xúc đang nổi loạn trong đầu, hắn gọi nàng là tỷ tỷ, vậy hắn là em trai nàng ư? Em trai? Tuyết Nhi thật muốn ngửa đầu khóc ngất, còn đâu giấc mộng cua trai tơ của nàng.
Đang miên man chìm trong suy nghĩ thì một tiếng quát giận dữ vang lên, Tuyết Nhi giật mình ngẩng đầu lên liền thấy ánh kiếm sáng choang chiếu lên mặt. Trong lúc Tuyết Nhi mải mê suy nghĩ, tiểu soái ca cùng nam nhân độc ác như rắn kia không biết tâm sự nhỏ to dày mỏng thế nào, lại chọc cho xà hạt nam tử vung kiếm chém về phía tiểu thần tượng của nàng, Tiểu Nam Thành. Tiểu Nam Thành không mảy may sợ hãi, chỉ nhìn nàng thật sâu rồi cười ảm đạm, có yêu thương, có quan tâm, có bi ai. Một nụ cười khiến tim Tuyết Nhi không khỏi thắt lại. Suy nghĩ đầu tiên của nàng là “Tiểu Nam Thành sẽ chết sao?”, sau đó, Tuyết Nhi liền có một phản ứng mà cả cuộc đời gần 30 năm trước nàng cho là ngu ngốc nhất trong cả công cuộc làm người: đưa lưng chắn kiếm.
Vừa thầm mắng bản thân ngu ngốc, vừa nhìn ngắm gương mặt non nớt đang thất thần hoảng sợ bên dưới thân mình, Tuyết Nhi mếu máo nở nụ cười trấn an.
– Ta… không sao.
Không sao cái con khỉ. Cái lưng của nàng dường như mất cảm giác rồi, đau quá, thật buốt. Nàng cắn môi rên rỉ, từ từ gục xuống. Không gục không được, hiện tại nàng mất máu còn nhiều hơn tới tháng. Tuyết Nhi bản chất tham tài tiếc của chết cũng không thay đổi, máu của nàng nàng lại càng tiếc gấp trăm lần. “Hừ, tên người rắn kia, ngươi tên Hạ Tần phải không? Được. Xem như bán thiếu cho ngươi vài lít máu. Lần sau gặp lại, bà nội Tuyết Nhi bắt ngươi phải trả cả vốn lẫn lời!”
Tiểu Nam Thành run rẩy ôm lấy nàng, gương mặt non nớt không khỏi hoảng hốt. Tuyết Nhi lúc này có thể nhìn thật gần mỹ nam tương lai, tuy mặt dính đầy bùn đất cùng máu me nhưng vẫn không che được nét đẹp ẩn hiện. Không hổ là mỹ nam, còn nhỏ cũng đã đẹp chết người, ôm cũng rất êm, êm đến nỗi nàng muốn ngủ. Nhưng bên tai là giọng nói của người đẹp khiến Tuyết Nhi không tài nào ngủ được.
– Tỷ tỷ, người không được nhắm mắt, tỷ tỷ cố lên, không được nhắm mắt.
Tuyết Nhi rất muốn ngủ, thật đau, cũng thật vô lực. Nàng cần quên đau, nàng cần hồi sức, vậy nên nàng muốn ngủ, tiểu Nam Thành thật ác độc, sao không cho nàng ngủ chứ. Bỗng Tuyết Nhi lại nghe một tiếng vút, sau đó là một tràng cười đinh tai nhức óc từ nơi xa vọng tới.
– Ha ha ha, Hạ tiểu tử, đa tạ ngươi đã tạo cho ta thời gian tìm kiếm nó. Lão phu lấy được rồi! Để trả ơn ngươi, sau này thành công, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái! Ha ha ha.
– Ân Viện!
Chỉ nghe cương thi Hạ Tần rít lên, sau đó là tiếng quát ra lệnh.
– Mau đuổi theo!
– Chủ nhân, vậy còn hai đứa trẻ?
Hạ Tần hừ lạnh.
– Một hài tử tám tuổi cùng một con ngốc sắp chết, không cần quan tâm tới chúng. Mau đuổi theo. Lấy được nó mới là quan trọng.
Mười mấy tiếng “Vâng” vang lên, sau đó là một trận gió thổi qua, mười mấy hắc y nhân chìm vào trong bóng tối, bao quanh hai tỷ đệ giờ đây chỉ còn màn đêm bao trùm cùng với ánh lửa bập bùng từ những mảng gỗ cháy đen kịn. Mùi khét hòa lẫn cùng mùi máu xộc vào mũi khiến cho con người ta có cảm giác buồn nôn. Gió đêm lạnh buốt vẫn không ngừng thổi. Tuyết Nhi rùng mình, cảm thấy đôi tay nhỏ bé ôm nàng càng thêm chặt. Tuyết Nhi cảm nhận được tiểu Nam Thành đang cố chống nàng đứng dậy. Cũng may nàng nhỏ con chứ không lớn xương.
Tuyết Nhi mệt mỏi nhìn xung quanh, thi thể ngổn ngang khắp nơi, xác hai vị phu nhân vẫn còn ở nơi nàng đứng lúc nãy, bên cạnh nàng là Trương Quốc Phong chết đứng trên vũng máu, xa xa là thân hình thanh niên trẻ tuổi với mười mấy thanh kiếm xuyên qua thân thể. Rải rác trên mặt đất là xác người nằm sõng soài – những con người nàng không hề quen biết. Tuyết Nhi cảm thấy tâm can lạnh buốt, đó là thân nhân của “nàng”, tất cả đều đã chết, bị giết chết, có lẽ trong lúc hỗn loạn chính “nàng” cũng đã chết, chỉ còn lại nàng cùng tiểu Nam Thành, chỉ còn lại hai tỷ đệ tồn tại trên cõi đời này. Tuyết Nhi cười khổ. Bên tai không ngừng vang lên lời động viên của tiểu Nam Thành.
– Tỷ tỷ, Mai viện của mẫu thân không bị cháy, ở đó có thuốc trị thương, tỷ tỷ cố lên, Thành nhi mang người đến đó chữa trị. Cố lên, tỷ tỷ, đừng bỏ Thành nhi, tỷ tỷ.
Tuyết Nhi không còn hơi sức để nói chuyện, chỉ thầm cảm thán, yên tâm đi tiểu Nam Thành, Tuyết Nhi nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi trai đẹp cùng với tiểu soái ca, đặc biệt là người mà nàng yêu thích. Nàng sẽ không chết đâu, bởi vì, sức hút của trai đẹp rất mãnh liệt, đủ sức đánh bại cả tiếng gọi của thần chết. Tuyết Nhi vừa tặc lưỡi vừa nghĩ, vừa lê thân theo từng bước chân nặng nhọc của Tiểu Nam Thành, vừa đi vào hôn mê lần hai.
– Không ngờ Trương tam thiếu gia lại rất quan tâm tỷ tỷ khờ của mình nha.
Tiểu nam hài không hề tỏ ra sợ hãi, nhếch miệng cười mỉa mai.
– Không ngờ Hạ đường chủ cũng biết tỷ tỷ ta là kẻ khờ. Vậy nên chắc hẵng người cũng không khờ theo nàng mà nghĩ rằng phụ thân ta cho nàng biết nơi cất giấu Huyết Khô lâu chứ.
Nói đến đây, hai mắt Hạ Tần lóe sáng dị thường, còn đại não Tuyết Nhi thì nổ cái đùng. “Huyết Khô Lâu”, nghe quen vậy, cái đó không phải là siêu báu vật gây, tạo, dựng nên hàng trăm tình huống cẩu huyết trong cuốn truyện tàn ác mãi không chịu hoàn của bà tác giả lười biếng nào đó sao? Một tràng cười lạnh lẽo vang lên, Hạ Tần càng thêm tiến sát tiểu nam hài, đôi mắt rắn nhìn chòng chọc vào đứa bé một cách thèm khát.
– Nói như vậy, hẵng là Trương Nam Thành Trương tam thiếu gia biết nó ở đâu?
Đại não Tuyết Nhi một lần nữa nổ thêm cái đùng. Không bàn cãi nữa, nghe cái tên này, nàng chắc chắn mình đã bị văng vào cái thế giới trong cuốn truyện kia rồi. Nàng không những xuyên không, mà còn là xuyên qua hàng ngàn trang sách, bay vào ngồi chễm chệ làm một nhân vật trong cuốn truyện tàn ác đó.
Trước mắt Tuyết Nhi là hoa đào hồng nhạt bay đầy trời, nếu có minh họa hoạt cảnh, chắc chắn xung quanh Tuyết Nhi nàng hiện giờ sẽ là tim bay phấp phới. Đây chẳng phải là Trương Nam Thành, nam phụ nàng yêu nhất trong truyện đó sao. Chả trách soái vô cùng, dù còn nhỏ cũng vẫn rất đẹp trai, rất phong độ, hơn nữa còn trong lần gặp đầu tiên mà bảo vệ nàng, hơn nữa còn triều mến thân thương gọi nàng hai tiếng “tỷ tỷ”. Khoan, “tỷ tỷ”, Tuyết Nhi định thần sắp xếp lại cảm xúc đang nổi loạn trong đầu, hắn gọi nàng là tỷ tỷ, vậy hắn là em trai nàng ư? Em trai? Tuyết Nhi thật muốn ngửa đầu khóc ngất, còn đâu giấc mộng cua trai tơ của nàng.
Đang miên man chìm trong suy nghĩ thì một tiếng quát giận dữ vang lên, Tuyết Nhi giật mình ngẩng đầu lên liền thấy ánh kiếm sáng choang chiếu lên mặt. Trong lúc Tuyết Nhi mải mê suy nghĩ, tiểu soái ca cùng nam nhân độc ác như rắn kia không biết tâm sự nhỏ to dày mỏng thế nào, lại chọc cho xà hạt nam tử vung kiếm chém về phía tiểu thần tượng của nàng, Tiểu Nam Thành. Tiểu Nam Thành không mảy may sợ hãi, chỉ nhìn nàng thật sâu rồi cười ảm đạm, có yêu thương, có quan tâm, có bi ai. Một nụ cười khiến tim Tuyết Nhi không khỏi thắt lại. Suy nghĩ đầu tiên của nàng là “Tiểu Nam Thành sẽ chết sao?”, sau đó, Tuyết Nhi liền có một phản ứng mà cả cuộc đời gần 30 năm trước nàng cho là ngu ngốc nhất trong cả công cuộc làm người: đưa lưng chắn kiếm.
Vừa thầm mắng bản thân ngu ngốc, vừa nhìn ngắm gương mặt non nớt đang thất thần hoảng sợ bên dưới thân mình, Tuyết Nhi mếu máo nở nụ cười trấn an.
– Ta… không sao.
Không sao cái con khỉ. Cái lưng của nàng dường như mất cảm giác rồi, đau quá, thật buốt. Nàng cắn môi rên rỉ, từ từ gục xuống. Không gục không được, hiện tại nàng mất máu còn nhiều hơn tới tháng. Tuyết Nhi bản chất tham tài tiếc của chết cũng không thay đổi, máu của nàng nàng lại càng tiếc gấp trăm lần. “Hừ, tên người rắn kia, ngươi tên Hạ Tần phải không? Được. Xem như bán thiếu cho ngươi vài lít máu. Lần sau gặp lại, bà nội Tuyết Nhi bắt ngươi phải trả cả vốn lẫn lời!”
Tiểu Nam Thành run rẩy ôm lấy nàng, gương mặt non nớt không khỏi hoảng hốt. Tuyết Nhi lúc này có thể nhìn thật gần mỹ nam tương lai, tuy mặt dính đầy bùn đất cùng máu me nhưng vẫn không che được nét đẹp ẩn hiện. Không hổ là mỹ nam, còn nhỏ cũng đã đẹp chết người, ôm cũng rất êm, êm đến nỗi nàng muốn ngủ. Nhưng bên tai là giọng nói của người đẹp khiến Tuyết Nhi không tài nào ngủ được.
– Tỷ tỷ, người không được nhắm mắt, tỷ tỷ cố lên, không được nhắm mắt.
Tuyết Nhi rất muốn ngủ, thật đau, cũng thật vô lực. Nàng cần quên đau, nàng cần hồi sức, vậy nên nàng muốn ngủ, tiểu Nam Thành thật ác độc, sao không cho nàng ngủ chứ. Bỗng Tuyết Nhi lại nghe một tiếng vút, sau đó là một tràng cười đinh tai nhức óc từ nơi xa vọng tới.
– Ha ha ha, Hạ tiểu tử, đa tạ ngươi đã tạo cho ta thời gian tìm kiếm nó. Lão phu lấy được rồi! Để trả ơn ngươi, sau này thành công, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái! Ha ha ha.
– Ân Viện!
Chỉ nghe cương thi Hạ Tần rít lên, sau đó là tiếng quát ra lệnh.
– Mau đuổi theo!
– Chủ nhân, vậy còn hai đứa trẻ?
Hạ Tần hừ lạnh.
– Một hài tử tám tuổi cùng một con ngốc sắp chết, không cần quan tâm tới chúng. Mau đuổi theo. Lấy được nó mới là quan trọng.
Mười mấy tiếng “Vâng” vang lên, sau đó là một trận gió thổi qua, mười mấy hắc y nhân chìm vào trong bóng tối, bao quanh hai tỷ đệ giờ đây chỉ còn màn đêm bao trùm cùng với ánh lửa bập bùng từ những mảng gỗ cháy đen kịn. Mùi khét hòa lẫn cùng mùi máu xộc vào mũi khiến cho con người ta có cảm giác buồn nôn. Gió đêm lạnh buốt vẫn không ngừng thổi. Tuyết Nhi rùng mình, cảm thấy đôi tay nhỏ bé ôm nàng càng thêm chặt. Tuyết Nhi cảm nhận được tiểu Nam Thành đang cố chống nàng đứng dậy. Cũng may nàng nhỏ con chứ không lớn xương.
Tuyết Nhi mệt mỏi nhìn xung quanh, thi thể ngổn ngang khắp nơi, xác hai vị phu nhân vẫn còn ở nơi nàng đứng lúc nãy, bên cạnh nàng là Trương Quốc Phong chết đứng trên vũng máu, xa xa là thân hình thanh niên trẻ tuổi với mười mấy thanh kiếm xuyên qua thân thể. Rải rác trên mặt đất là xác người nằm sõng soài – những con người nàng không hề quen biết. Tuyết Nhi cảm thấy tâm can lạnh buốt, đó là thân nhân của “nàng”, tất cả đều đã chết, bị giết chết, có lẽ trong lúc hỗn loạn chính “nàng” cũng đã chết, chỉ còn lại nàng cùng tiểu Nam Thành, chỉ còn lại hai tỷ đệ tồn tại trên cõi đời này. Tuyết Nhi cười khổ. Bên tai không ngừng vang lên lời động viên của tiểu Nam Thành.
– Tỷ tỷ, Mai viện của mẫu thân không bị cháy, ở đó có thuốc trị thương, tỷ tỷ cố lên, Thành nhi mang người đến đó chữa trị. Cố lên, tỷ tỷ, đừng bỏ Thành nhi, tỷ tỷ.
Tuyết Nhi không còn hơi sức để nói chuyện, chỉ thầm cảm thán, yên tâm đi tiểu Nam Thành, Tuyết Nhi nàng sẽ không bao giờ bỏ rơi trai đẹp cùng với tiểu soái ca, đặc biệt là người mà nàng yêu thích. Nàng sẽ không chết đâu, bởi vì, sức hút của trai đẹp rất mãnh liệt, đủ sức đánh bại cả tiếng gọi của thần chết. Tuyết Nhi vừa tặc lưỡi vừa nghĩ, vừa lê thân theo từng bước chân nặng nhọc của Tiểu Nam Thành, vừa đi vào hôn mê lần hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.