Quyển 1 - Chương 26: Hội ngộ gia gia
Phi Vân
24/06/2015
– Tuyết nhi, Thành nhi
Âm thanh run run vang lên, phía trước Mộ Tuyết là một thân ảnh già nua đang run rẩy dang tay đi về phía nàng cùng tiểu Nam Thành. Nam Thành không đợi Mộ Tuyết nhắc nhở, chạy như bay lao vào lòng của lão nhân trước mặt.
– Gia gia!
Mộ Tuyết ngưng thần nhìn ngắm kỹ thân nhân kiếp này của nàng. Gương mặt khắc khổ, tóc bạc phất phơ tán loạn trong không khí, thân người cao gầy như trúc như tùng đứng thẳng đón gió đông, bị vùi dập nhưng vẫn thanh cao, dù già lão nhưng vẫn hiên ngang đứng giữa đời. Đó là ngoại công cùa nàng, là cha cùa mẫu thân nàng, là người sáng lập nên Bách Thảo Đường, cũng là người cảm nhận sâu sắc nhất cái gì gọi là “chân ái”.
– Gia gia.
Mộ Tuyết đến bên hai ông cháu đang ôm nhau, ngọt ngào kêu lên hai tiếng mà nàng vẫn hằng tha thiết được gọi. Kiếp trước ông bà của nàng đều mất sớm từ khi nàng chưa biết gì, cho đến khi lớn vẫn chưa từng cảm nhận thực thụ tình cảm ông cháu. Nếu kiếp này ông trời bù đắp nàng một ngoại công đáng kính, nàng nhất định sẽ hảo hảo yêu thương, hảo hảo hưởng thụ.
Ngụy Hoằng ngơ ngác nhìn đứa cháu gái trước mặt. Đây rõ ràng là Mộ Tuyết cháu gái y, nhưng khí chất sao lại khác biệt đến như vậy? Lão nhân gia dường như thấy được hình ảnh cháu gái thông minh lanh lợi mấy năm về trước. Đúng, là hình ảnh mấy năm về trước chứ không phải dáng vẻ si ngốc những năm gần đây nữa, chẳng lẽ…?
– Tuyết nhi?
– Gia gia, đúng là Tuyết nhi.
– Gia gia, tỷ tỷ đã thanh tỉnh, gia gia, tỷ tỷ đã không còn ngốc nữa.
Tiêu Nam Thành vui mừng tựa đầu vào lòng Ngụy Hoằng, hạnh phúc nũng nịu. Mộ Tuyết yêu chiều mỉm cười nhìn tiểu Nam Thành, có lẽ đây chính là hình ảnh nàng muốn thấy nhất. Dù đôi lúc tỏ ra kiên cường nghiêm túc nhưng hình ảnh đó vẫn không hợp với tiểu Nam Thành, hắn dù sao vẫn chỉ mới là một hài tử tám tuổi. Tám tuổi, tuổi đời còn quá nhỏ để trở nên lãnh khốc vô tình, tốt nhất là sống thật với bản thân, sống đúng với độ tuổi của mình. Tất cả nay đã có nàng, nàng nguyện ý thay tiểu Nam Thành gánh vác mọi chuyện.
Ngụy Hoằng không nói nên lời, tay gầy đưa về trước như muốn nắm lấy Mộ Tuyết, ánh mắt rưng rưng bao trùm tình thương vô hạn. Mộ Tuyết mỉm cười cùng tiểu Nam Thành nằm gọn trong lòng ngực ấm áp của ngoại công, an ổn cảm nhận tình thân ấm áp của huyết mạch tương liên. Đời này nàng có nhà, đời này nàng có người thân, còn gì hạnh phúc hơn?
* * *
Mộ Tuyết ngồi trong căn phòng ấm cúng, vừa nhấm nháp bánh quế hoa cùng tiều Nam Thành vừa vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Bảo, không quên đưa mắt đánh giá từng người xung quanh. Ngoại công của nàng đang cùng Yến thúc ôn lại những chuyện vừa qua, ngồi bên cạnh người là một lão nhân râu tóc lấm tấm bạc, gương mặt toát lên vẻ hòa ái dễ gần, đây hẳn là tri âm của ngoại công, Quỷ Diện tiên sinh.
Một người khác ở gần đó đang lấy từ trong hộp gỗ ra một trà cụ quý giá đắt tiền, bắt đầu pha trà một cách đầy chuyên nghiệp. Mộ Tuyết hít hà hơi trà thơm lừng, nhà giàu có khác, đúng là trà ở khách điếm này tuyệt đối không thể sánh bằng. Nàng cũng biết trong nguyên tác, Ngụy Hoằng vô cùng ưa thích uống trà, đồng thời yêu cầu về chất lượng trà cũng như thủ pháp pha trà vô cùng cao. Người đang pha trà kia không ai khác chính là đệ nhất trà sư được toàn võ lâm công nhận – Tần Thành – tâm phúc đắc lực của ngoại công.
Độ trung thành của người này phải nói là đạt con số 100%, tuyệt đối không bao giờ làm phản. Tình cảm giữa hai người bọn họ cũng không phải có thể dùng hai từ chủ tớ để hình dung, chính xác thì phải gọi là “huynh đệ”. Nếu là hơn hai mươi năm trước, người này hoàn toàn đủ điều kiện để nhận giải thưởng “người đàn ông hoàng kim”, có danh, có tiếng, có tiền, có tài, học thức võ lực đều thuộc hàng song toàn. Rốt cuộc không hiểu sao Tần Thành lại nguyện ý đi theo ngoại công, cả đời sống cô độc không lập gia đình.
Đứng thủ hộ ở gần cửa là hai nam nhân, một bạch diện thư sinh nho nhã tuấn tú, một tráng hán cao lớn uy vũ thập phần. Hai người này không ai khác chính là hai thủ vệ cao cấp của Ngụy Hoằng, Xuân Nhật – Tử Viêm, đồng thời cũng là đệ tử đắc ý nhất của Tần Thành, một nhu một cương, khi cùng nhau xuất chiêu tạo thành Âm Dương Lưỡng Cực Thông Thiên Chi Kiếm, uy lực không phải ai cũng có thể chống đỡ.
Ngoài ra cùng đến lần này còn có nhiều người khác thuộc Ngụy gia, nhưng có lẽ do số phận hẩm hiu bị tác giả xếp cho vai quần chúng, hiện tại đang cùng nhau đánh bại uống rượu ở một gian phòng khác nên không được Mộ Tuyết chú ý tới.
Lúc này Quỷ Diện tiên sinh mới bảo tiểu Nam Thành đến bên cạnh, chăm chú dò xét xương cốt của đứa nhỏ này, sau đó hài lòng gật đầu, vuốt râu chậm rãi nói:
– Đứa nhỏ này tư chất rất tốt, lão Ngụy, chi bằng để nó theo ta học võ công, sau này nhất định có thành tựu.
– Lão đầu tử, đừng hòng, cháu của ta ngươi cũng dám cướp sao? Ngươi có thể dạy, ta không thể chắc?
– Một thân tu vi của ngươi đã bị phế, dẫn dạy sẽ khó khăn, chi bằng giao cho ta.
– Chết cũng không để ngươi tiện nghi, cháu của ta ta tự lo.
– Lão Ngụy, ngươi khinh ngươi quá đáng, ta đã mở lời mà vẫn không cho ta chút mặt mũi sao?
Ai đó đứng dậy lật bàn.
– Lão đầu tử, ta chính là không muốn cho ngươi mặt mũi đấy, làm gì ta?
Ai đó ném chén trà trên tay.
Tử Viêm Xuân Nhật lúc này người cầm khay người bưng ấm, không nói không rằng đứng một bên, thản nhiên nhìn ngắm Tần Thành tiếp tục pha trà, mà Mộ Tuyết đã mang theo tiểu Nam Thành lôi Tiểu Bảo leo lên giường, tay không quên mang theo đĩa điển tâm, vừa ăn vừa thích ý xem hai lão đầu ôm nhau kẻ vò đầu người bức tóc. Chỉ tội cho Yến Thanh, không may nhận lấy một bàn trà, hiện giờ đang bất đắc dĩ rời phòng thay quần áo, không có cơ hội xem hai kẻ tiền bối quần ẩu với nhau.
– Tiểu Nam Thành, sau này đệ theo Quỷ Diện gia gia học võ công, ta theo gia gia, lớn lên sẽ cùng phân cao thấp, thế nào?
Mộ Tuyết thích thú đặt câu hỏi. Chuyện này nàng đã nghĩ đến không biết bao lần, làm nữ hiệp vốn là giấc mơ nàng luôn nghĩ đến ở kiếp trước, kiếp này có cơ hội, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng cái lắc đầu của tiểu Nam Thành đã ngay lập tức dập tắt cái ý nguyện đó của nàng.
– Không được, tỷ tỷ, người không nhớ sao? Ngươi không thể học võ công.
– Hả? Tại sao lại không thể?
– Tỷ tỷ, ngươi trước kia vốn là một hài tử bình thường, chỉ là sau khi người học võ công, đầu óc mới trở nên như vậy…
– Thể chất của ta không thích hợp học võ sao?
– Thành nhi nghe gia gia nói, kinh mạch trong người tỷ phân bố không giống người thường, nếu theo nội công bình thường trong võ lâm, cường ngạnh cố ý luyện tập sẽ dẫn tới đảo lộn kinh mạch, ảnh hưởng đến thần trí, khiến cho kẻ bình thường trở nên ngu dại. Tỷ tỷ, khó khăn lắm người mới có thể thanh tỉnh, Thành nhi thật không muốn, đừng cố gắng học võ công được không? Thành nhi sau này sẽ bảo vệ người.
Tiểu Nam Thành chớp đôi mắt to, trong đôi mắt ấy đã ậng lên một tầng nước, thành khẩn nhìn Mộ Tuyết như cầu xin. Nàng rốt cuộc cũng vỡ lẽ, thì ra thân thể này vốn không thể học các loại võ công phổ thông, chỉ có thể luyện một loại võ công đặc thù nào đó, nhưng mà bộ tâm pháp đó biết tìm đâu ra? Cũng không thể chọn loạn luyện bừa, ai biết được luyện không đúng lại đâm ra ngờ ngờ nghệc nghệch lần nữa. Xem ra từ kiếp trước cho đến kiếp này, nàng vẫn phải tiếp tục đeo số phận ốc sên chọt một phát là chết rồi.
Đang lúc đấu tranh giữa hai lão nhân gia đang lên tới cao trào đỉnh điểm thì phía ngoài cửa một loạt tiếng gõ vang lên, tiếp sau đó là một loạt người nối đuôi nhau đến đưa thiếp mời gặp mặt, ý tứ từ chào hỏi hoan nghênh này nọ cho đến chia buồn, điều tra nọ kia vạn vạn lí do được luân phiên đưa ra, bất quá dưới thiếp mời nào cũng đều kèm theo một chú thích: “Gia chủ sẽ vô cùng vui mừng nếu hai bạn nhỏ họ Trương cùng ghé qua tệ xá”. Mộ Tuyết bỗng dưng hiểu được cảm giác một đêm thành hóa ngôi sao rốt cuộc là như thế nào.
Đám người đau đầu nhìn chồng bái thiếp trước mặt, đi hết từng này không mất hơn nửa tháng tuyệt không xong. Mọi người lại càng không có dư thời gian rãnh rỗi đến thế. Mộ Tuyết bỗng nhớ đến họp báo thời trước, các siêu sao không có thời gian gặp riêng phóng viên chẳng phải luôn mở họp báo sao? Người phải tự giác tìm đến ta, ta không cần động thủ, đó là đặc quyền của siêu sao. Nàng hiện tại cũng không khác siêu sao là mấy, hẳn cũng sẽ có đặc quyền đó chứ nhỉ?
Cứ thế, thuận theo ý muốn của Mộ Tuyết, Ngụy Hoằng bèn đánh tiếng với các chủ Trọng Thiên Các Thẩm Khan Nhân chọn một ngày lành, tổ chức một bữa tiệc gặp mặt các nhân sĩ võ lâm, tri ân sự quan tâm giúp đỡ của mọi người đối với tai nạn lần này của Trương gia.
Trong khi mọi người tất bật chuẩn bị cho bữa gặp mặt ba ngày sau diễn ra tốt đẹp, siêu sao Nam Thành hiện đang cùng Quỷ Diện lão nhân luyện tập một chút bài học vỡ lòng. Rốc cuộc ngoại công cũng chịu nhượng bộ giao cháu trai cho “lão già thúi sún răng”. Điều này khiến Mộ Tuyết vô cùng hài lòng, dù sao đi nữa, vượt quá xa nguyên tác cũng không phải tốt đẹp gì, tốt nhất là cứ theo lộ trình định sẵn, nàng sẽ dễ dàng ứng phó hơn, nắm trước tiên cơ vẫn luôn có ưu thế hơn là không biết gì.
Bất quá siêu sao Mộ Tuyết đang vô cùng rầu rĩ, từ khi biết mình không thể học võ công, nàng đành ngậm ngùi vẫy tay vĩnh biệt giấc mơ làm nữ hiệp trừ gian diệt ác, đón nhận con đường ghập ghềnh nghểnh mặt ra cho người chà đạp trong tương lai, “Một tương lai u ám đang chờ đợi bổn cô nương”, Mộ Tuyết nước mắt ròng ròng lăn lộn trên giường than thở.
Tuy nhiên chuyện đó là chuyện xa vời, hiện tại có một chuyện càng làm Mộ Tuyết sầu lo hơn thế. Đó chính là bữa tiệc ba ngày sau, nàng sẽ đối mặt với bi kịch đời mình, hai thiên chi kiêu tử của Nhan gia, Nhan Vấn Tâm và Nhan Vấn Thiên. Ba ngày sau, Nhan gia chắc chắn sẽ tham gia. Mà khi đó, hai ngôi sao sáng trong lớp trẻ cuả Nhan gia tuyệt đối sẽ được gia chủ mang theo bên mình.
Nhan Vấn Tâm , mỹ nữ thế hệ trẻ, quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa không gì không thông, công dung ngôn hạnh không gì không vẹn toàn, mới mười hai tuổi đã thể hiện ra phong tư tuyệt sắc, đứng bên cạnh nàng, Mộ Tuyết hoàn toàn không có tự tin ngoi đầu dậy.
Nhan Vấn Thiên, anh hùng xuất thiếu niên, mỹ mạo vô song, là nam nhân lại sở hữu nét đẹp mị hoặc chúng sinh, hơn nữa lại giỏi kiếm pháp, mười bảy tuổi đã được liệt vào danh sách thanh niên kiệt xuất đương thời, đứng kế hắn, Mộ Tuyết chính thức biến thành hạt bụi.
Có hai kẻ kiệt xuất như vậy trong gia tộc, không đem ra khoe với thiên hạ thì chính là đầu đất.
Bất quá thứ Mộ Tuyết lo sợ không phải là những thứ tào lao ấy, mỗi cây mỗi lá, mỗi nhà mỗi cảnh, thứ nàng thông thạo chưa chắc bọn họ đã biết đến một ngón chân. Nàng chẳng qua là sinh ra không hợp thời thôi, đúng, Mộ Tuyết gật đầu xác định, nàng chính là anh hùng sinh ra không đúng thời điểm.
Điều mà Mộ Tuyết lo sợ nhất chính là tình cảm. Trong nguyên tác, tiểu Mộ Tuyết sa vào hố tình ngay lần đầu tiên gặp Vấn Thiên thiếu gia, vậy hiện tại, dù nàng đã được hoán đổi linh hồn, liệu điều đó có thể lại xảy ra hay không? Mộ Tuyết không dám cam đoan mình có thể kiềm chế được con tim, nàng vốn là sắc nữ bấm sinh, vậy cho nên tuyệt không dám hứa bậy bạ.
Chẳng lẽ, lại phải bị động như thế này chờ đến lúc đó hay sao?
Âm thanh run run vang lên, phía trước Mộ Tuyết là một thân ảnh già nua đang run rẩy dang tay đi về phía nàng cùng tiểu Nam Thành. Nam Thành không đợi Mộ Tuyết nhắc nhở, chạy như bay lao vào lòng của lão nhân trước mặt.
– Gia gia!
Mộ Tuyết ngưng thần nhìn ngắm kỹ thân nhân kiếp này của nàng. Gương mặt khắc khổ, tóc bạc phất phơ tán loạn trong không khí, thân người cao gầy như trúc như tùng đứng thẳng đón gió đông, bị vùi dập nhưng vẫn thanh cao, dù già lão nhưng vẫn hiên ngang đứng giữa đời. Đó là ngoại công cùa nàng, là cha cùa mẫu thân nàng, là người sáng lập nên Bách Thảo Đường, cũng là người cảm nhận sâu sắc nhất cái gì gọi là “chân ái”.
– Gia gia.
Mộ Tuyết đến bên hai ông cháu đang ôm nhau, ngọt ngào kêu lên hai tiếng mà nàng vẫn hằng tha thiết được gọi. Kiếp trước ông bà của nàng đều mất sớm từ khi nàng chưa biết gì, cho đến khi lớn vẫn chưa từng cảm nhận thực thụ tình cảm ông cháu. Nếu kiếp này ông trời bù đắp nàng một ngoại công đáng kính, nàng nhất định sẽ hảo hảo yêu thương, hảo hảo hưởng thụ.
Ngụy Hoằng ngơ ngác nhìn đứa cháu gái trước mặt. Đây rõ ràng là Mộ Tuyết cháu gái y, nhưng khí chất sao lại khác biệt đến như vậy? Lão nhân gia dường như thấy được hình ảnh cháu gái thông minh lanh lợi mấy năm về trước. Đúng, là hình ảnh mấy năm về trước chứ không phải dáng vẻ si ngốc những năm gần đây nữa, chẳng lẽ…?
– Tuyết nhi?
– Gia gia, đúng là Tuyết nhi.
– Gia gia, tỷ tỷ đã thanh tỉnh, gia gia, tỷ tỷ đã không còn ngốc nữa.
Tiêu Nam Thành vui mừng tựa đầu vào lòng Ngụy Hoằng, hạnh phúc nũng nịu. Mộ Tuyết yêu chiều mỉm cười nhìn tiểu Nam Thành, có lẽ đây chính là hình ảnh nàng muốn thấy nhất. Dù đôi lúc tỏ ra kiên cường nghiêm túc nhưng hình ảnh đó vẫn không hợp với tiểu Nam Thành, hắn dù sao vẫn chỉ mới là một hài tử tám tuổi. Tám tuổi, tuổi đời còn quá nhỏ để trở nên lãnh khốc vô tình, tốt nhất là sống thật với bản thân, sống đúng với độ tuổi của mình. Tất cả nay đã có nàng, nàng nguyện ý thay tiểu Nam Thành gánh vác mọi chuyện.
Ngụy Hoằng không nói nên lời, tay gầy đưa về trước như muốn nắm lấy Mộ Tuyết, ánh mắt rưng rưng bao trùm tình thương vô hạn. Mộ Tuyết mỉm cười cùng tiểu Nam Thành nằm gọn trong lòng ngực ấm áp của ngoại công, an ổn cảm nhận tình thân ấm áp của huyết mạch tương liên. Đời này nàng có nhà, đời này nàng có người thân, còn gì hạnh phúc hơn?
* * *
Mộ Tuyết ngồi trong căn phòng ấm cúng, vừa nhấm nháp bánh quế hoa cùng tiều Nam Thành vừa vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Bảo, không quên đưa mắt đánh giá từng người xung quanh. Ngoại công của nàng đang cùng Yến thúc ôn lại những chuyện vừa qua, ngồi bên cạnh người là một lão nhân râu tóc lấm tấm bạc, gương mặt toát lên vẻ hòa ái dễ gần, đây hẳn là tri âm của ngoại công, Quỷ Diện tiên sinh.
Một người khác ở gần đó đang lấy từ trong hộp gỗ ra một trà cụ quý giá đắt tiền, bắt đầu pha trà một cách đầy chuyên nghiệp. Mộ Tuyết hít hà hơi trà thơm lừng, nhà giàu có khác, đúng là trà ở khách điếm này tuyệt đối không thể sánh bằng. Nàng cũng biết trong nguyên tác, Ngụy Hoằng vô cùng ưa thích uống trà, đồng thời yêu cầu về chất lượng trà cũng như thủ pháp pha trà vô cùng cao. Người đang pha trà kia không ai khác chính là đệ nhất trà sư được toàn võ lâm công nhận – Tần Thành – tâm phúc đắc lực của ngoại công.
Độ trung thành của người này phải nói là đạt con số 100%, tuyệt đối không bao giờ làm phản. Tình cảm giữa hai người bọn họ cũng không phải có thể dùng hai từ chủ tớ để hình dung, chính xác thì phải gọi là “huynh đệ”. Nếu là hơn hai mươi năm trước, người này hoàn toàn đủ điều kiện để nhận giải thưởng “người đàn ông hoàng kim”, có danh, có tiếng, có tiền, có tài, học thức võ lực đều thuộc hàng song toàn. Rốt cuộc không hiểu sao Tần Thành lại nguyện ý đi theo ngoại công, cả đời sống cô độc không lập gia đình.
Đứng thủ hộ ở gần cửa là hai nam nhân, một bạch diện thư sinh nho nhã tuấn tú, một tráng hán cao lớn uy vũ thập phần. Hai người này không ai khác chính là hai thủ vệ cao cấp của Ngụy Hoằng, Xuân Nhật – Tử Viêm, đồng thời cũng là đệ tử đắc ý nhất của Tần Thành, một nhu một cương, khi cùng nhau xuất chiêu tạo thành Âm Dương Lưỡng Cực Thông Thiên Chi Kiếm, uy lực không phải ai cũng có thể chống đỡ.
Ngoài ra cùng đến lần này còn có nhiều người khác thuộc Ngụy gia, nhưng có lẽ do số phận hẩm hiu bị tác giả xếp cho vai quần chúng, hiện tại đang cùng nhau đánh bại uống rượu ở một gian phòng khác nên không được Mộ Tuyết chú ý tới.
Lúc này Quỷ Diện tiên sinh mới bảo tiểu Nam Thành đến bên cạnh, chăm chú dò xét xương cốt của đứa nhỏ này, sau đó hài lòng gật đầu, vuốt râu chậm rãi nói:
– Đứa nhỏ này tư chất rất tốt, lão Ngụy, chi bằng để nó theo ta học võ công, sau này nhất định có thành tựu.
– Lão đầu tử, đừng hòng, cháu của ta ngươi cũng dám cướp sao? Ngươi có thể dạy, ta không thể chắc?
– Một thân tu vi của ngươi đã bị phế, dẫn dạy sẽ khó khăn, chi bằng giao cho ta.
– Chết cũng không để ngươi tiện nghi, cháu của ta ta tự lo.
– Lão Ngụy, ngươi khinh ngươi quá đáng, ta đã mở lời mà vẫn không cho ta chút mặt mũi sao?
Ai đó đứng dậy lật bàn.
– Lão đầu tử, ta chính là không muốn cho ngươi mặt mũi đấy, làm gì ta?
Ai đó ném chén trà trên tay.
Tử Viêm Xuân Nhật lúc này người cầm khay người bưng ấm, không nói không rằng đứng một bên, thản nhiên nhìn ngắm Tần Thành tiếp tục pha trà, mà Mộ Tuyết đã mang theo tiểu Nam Thành lôi Tiểu Bảo leo lên giường, tay không quên mang theo đĩa điển tâm, vừa ăn vừa thích ý xem hai lão đầu ôm nhau kẻ vò đầu người bức tóc. Chỉ tội cho Yến Thanh, không may nhận lấy một bàn trà, hiện giờ đang bất đắc dĩ rời phòng thay quần áo, không có cơ hội xem hai kẻ tiền bối quần ẩu với nhau.
– Tiểu Nam Thành, sau này đệ theo Quỷ Diện gia gia học võ công, ta theo gia gia, lớn lên sẽ cùng phân cao thấp, thế nào?
Mộ Tuyết thích thú đặt câu hỏi. Chuyện này nàng đã nghĩ đến không biết bao lần, làm nữ hiệp vốn là giấc mơ nàng luôn nghĩ đến ở kiếp trước, kiếp này có cơ hội, nàng nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng cái lắc đầu của tiểu Nam Thành đã ngay lập tức dập tắt cái ý nguyện đó của nàng.
– Không được, tỷ tỷ, người không nhớ sao? Ngươi không thể học võ công.
– Hả? Tại sao lại không thể?
– Tỷ tỷ, ngươi trước kia vốn là một hài tử bình thường, chỉ là sau khi người học võ công, đầu óc mới trở nên như vậy…
– Thể chất của ta không thích hợp học võ sao?
– Thành nhi nghe gia gia nói, kinh mạch trong người tỷ phân bố không giống người thường, nếu theo nội công bình thường trong võ lâm, cường ngạnh cố ý luyện tập sẽ dẫn tới đảo lộn kinh mạch, ảnh hưởng đến thần trí, khiến cho kẻ bình thường trở nên ngu dại. Tỷ tỷ, khó khăn lắm người mới có thể thanh tỉnh, Thành nhi thật không muốn, đừng cố gắng học võ công được không? Thành nhi sau này sẽ bảo vệ người.
Tiểu Nam Thành chớp đôi mắt to, trong đôi mắt ấy đã ậng lên một tầng nước, thành khẩn nhìn Mộ Tuyết như cầu xin. Nàng rốt cuộc cũng vỡ lẽ, thì ra thân thể này vốn không thể học các loại võ công phổ thông, chỉ có thể luyện một loại võ công đặc thù nào đó, nhưng mà bộ tâm pháp đó biết tìm đâu ra? Cũng không thể chọn loạn luyện bừa, ai biết được luyện không đúng lại đâm ra ngờ ngờ nghệc nghệch lần nữa. Xem ra từ kiếp trước cho đến kiếp này, nàng vẫn phải tiếp tục đeo số phận ốc sên chọt một phát là chết rồi.
Đang lúc đấu tranh giữa hai lão nhân gia đang lên tới cao trào đỉnh điểm thì phía ngoài cửa một loạt tiếng gõ vang lên, tiếp sau đó là một loạt người nối đuôi nhau đến đưa thiếp mời gặp mặt, ý tứ từ chào hỏi hoan nghênh này nọ cho đến chia buồn, điều tra nọ kia vạn vạn lí do được luân phiên đưa ra, bất quá dưới thiếp mời nào cũng đều kèm theo một chú thích: “Gia chủ sẽ vô cùng vui mừng nếu hai bạn nhỏ họ Trương cùng ghé qua tệ xá”. Mộ Tuyết bỗng dưng hiểu được cảm giác một đêm thành hóa ngôi sao rốt cuộc là như thế nào.
Đám người đau đầu nhìn chồng bái thiếp trước mặt, đi hết từng này không mất hơn nửa tháng tuyệt không xong. Mọi người lại càng không có dư thời gian rãnh rỗi đến thế. Mộ Tuyết bỗng nhớ đến họp báo thời trước, các siêu sao không có thời gian gặp riêng phóng viên chẳng phải luôn mở họp báo sao? Người phải tự giác tìm đến ta, ta không cần động thủ, đó là đặc quyền của siêu sao. Nàng hiện tại cũng không khác siêu sao là mấy, hẳn cũng sẽ có đặc quyền đó chứ nhỉ?
Cứ thế, thuận theo ý muốn của Mộ Tuyết, Ngụy Hoằng bèn đánh tiếng với các chủ Trọng Thiên Các Thẩm Khan Nhân chọn một ngày lành, tổ chức một bữa tiệc gặp mặt các nhân sĩ võ lâm, tri ân sự quan tâm giúp đỡ của mọi người đối với tai nạn lần này của Trương gia.
Trong khi mọi người tất bật chuẩn bị cho bữa gặp mặt ba ngày sau diễn ra tốt đẹp, siêu sao Nam Thành hiện đang cùng Quỷ Diện lão nhân luyện tập một chút bài học vỡ lòng. Rốc cuộc ngoại công cũng chịu nhượng bộ giao cháu trai cho “lão già thúi sún răng”. Điều này khiến Mộ Tuyết vô cùng hài lòng, dù sao đi nữa, vượt quá xa nguyên tác cũng không phải tốt đẹp gì, tốt nhất là cứ theo lộ trình định sẵn, nàng sẽ dễ dàng ứng phó hơn, nắm trước tiên cơ vẫn luôn có ưu thế hơn là không biết gì.
Bất quá siêu sao Mộ Tuyết đang vô cùng rầu rĩ, từ khi biết mình không thể học võ công, nàng đành ngậm ngùi vẫy tay vĩnh biệt giấc mơ làm nữ hiệp trừ gian diệt ác, đón nhận con đường ghập ghềnh nghểnh mặt ra cho người chà đạp trong tương lai, “Một tương lai u ám đang chờ đợi bổn cô nương”, Mộ Tuyết nước mắt ròng ròng lăn lộn trên giường than thở.
Tuy nhiên chuyện đó là chuyện xa vời, hiện tại có một chuyện càng làm Mộ Tuyết sầu lo hơn thế. Đó chính là bữa tiệc ba ngày sau, nàng sẽ đối mặt với bi kịch đời mình, hai thiên chi kiêu tử của Nhan gia, Nhan Vấn Tâm và Nhan Vấn Thiên. Ba ngày sau, Nhan gia chắc chắn sẽ tham gia. Mà khi đó, hai ngôi sao sáng trong lớp trẻ cuả Nhan gia tuyệt đối sẽ được gia chủ mang theo bên mình.
Nhan Vấn Tâm , mỹ nữ thế hệ trẻ, quốc sắc thiên hương, cầm kỳ thi họa không gì không thông, công dung ngôn hạnh không gì không vẹn toàn, mới mười hai tuổi đã thể hiện ra phong tư tuyệt sắc, đứng bên cạnh nàng, Mộ Tuyết hoàn toàn không có tự tin ngoi đầu dậy.
Nhan Vấn Thiên, anh hùng xuất thiếu niên, mỹ mạo vô song, là nam nhân lại sở hữu nét đẹp mị hoặc chúng sinh, hơn nữa lại giỏi kiếm pháp, mười bảy tuổi đã được liệt vào danh sách thanh niên kiệt xuất đương thời, đứng kế hắn, Mộ Tuyết chính thức biến thành hạt bụi.
Có hai kẻ kiệt xuất như vậy trong gia tộc, không đem ra khoe với thiên hạ thì chính là đầu đất.
Bất quá thứ Mộ Tuyết lo sợ không phải là những thứ tào lao ấy, mỗi cây mỗi lá, mỗi nhà mỗi cảnh, thứ nàng thông thạo chưa chắc bọn họ đã biết đến một ngón chân. Nàng chẳng qua là sinh ra không hợp thời thôi, đúng, Mộ Tuyết gật đầu xác định, nàng chính là anh hùng sinh ra không đúng thời điểm.
Điều mà Mộ Tuyết lo sợ nhất chính là tình cảm. Trong nguyên tác, tiểu Mộ Tuyết sa vào hố tình ngay lần đầu tiên gặp Vấn Thiên thiếu gia, vậy hiện tại, dù nàng đã được hoán đổi linh hồn, liệu điều đó có thể lại xảy ra hay không? Mộ Tuyết không dám cam đoan mình có thể kiềm chế được con tim, nàng vốn là sắc nữ bấm sinh, vậy cho nên tuyệt không dám hứa bậy bạ.
Chẳng lẽ, lại phải bị động như thế này chờ đến lúc đó hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.