Quyển 1 - Chương 11: Lão hổ muốn ăn thịt?
Phi Vân
24/06/2015
Chương này ta cho thêm món “cao hổ cốt” lên bàn tiệc, hi vọng mọi người thích món này :)))
Mộ Tuyết ngồi lọt thỏm ở một góc bàn, không thèm để mắt đến sáu tên “hung thú” ăn như hùm như heo kia, an ổn gắp từng đũa thức ăn cho tiểu Nam Thành.
– Thành nhi, tỷ tỷ lấy cho đệ, ngoan ăn đi, ăn nhiều sẽ mau lớn.
Tiểu Nam Thành gật đầu nhu thuận, yên lặng nhấm nháp thức ăn. Mộ Tuyết thích chí híp mắt, thỏa mãn nhìn ngắm tiểu soái ca đang vác đũa cật lực xử lí bát thức ăn hỗ lốn trước mặt.
Đột nhiên khách sảnh của khách sạn Duyệt Lai đang ồn ào như ong vỡ tổ trở nên yên lặng khác thường. Mọi người lần lượt căn cứ theo tầm nhìn mà thay nhau hít vào một bụng khí lạnh. Điều đó đánh một tiếng keng vang động lên trí tò mò chết người mà ông trời ưu ái tặng cho phái nữ.
– Hê, mọi người không họp chợ nữa mà chuyển sang tập dưỡng sinh rồi sao?
Vừa nói Mộ Tuyết vừa ngóc đầu lên nhìn, không để ý đến sáu “hung thú” bên cạnh đã hóa đá. Trước mắt nàng toàn người là người, không có gì đặc biệt. Không cam tâm, Mộ Tuyết ta bèn không màng thức ăn vẫn chưa được dùng xong, đặt một chân lên bàn, thoắt cái đã leo lên. Hình ảnh đập vào mắt khiến nàng thoáng loạng choạng đứng không vững.
Ở phía cửa chính là mấy người “hung thần” nàng gặp hôm trước. Lúc này cầm đầu bọn họ là một người đàn ông trung niên cao lớn, vai hùm lưng gấu, ánh mắt sáng quắc như tùy thời đều có thể xông lên xé xác kẻ trước mặt nếu hắn dám trêu chọc đến y. Nhưng điều khiến nàng “câm nín” không chỉ bao nhiêu đó. Quan trọng, trọng tâm, tiêu điểm, chính là vật cưng mà vị “hung thần” thủ lĩnh kia đang xoa đầu một cách yêu thương.
Vật cưng lười biếng cọ cọ đầu vào vị “hung thần” kia, lâu lâu lại hờ hững mở mắt nhìn về phía mọi người, nhoẻn miệng ba múi tặng cho đám đông đang ngây ra như tượng một nụ cười duyên dáng, vài cọng râu hai bên mép rung rung thích ý.
– Mẹ… mẹ ơi… lão… lão hổ cười với ta…
Mộ Tuyết lắp bắp, đôi chân run rẩy không khỏi lùi ra sau, chỉ nghe một tiếng kêu non nớt hô lên từ bên dưới.
– Cẩn thận, tỷ tỷ!
Nàng bỗng cảm thấy cả thân thể như mất đi điểm tựa, thân người bị hút xuống đất trong tích tắc. Cũng trong tích tắc thời gian ấy, một tia suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đại não Mộ Tuyết: “Hụt chân, tiêu rồi”
Chỉ nghe một loạt tiếng động “Rầm rầm” vang lên, mọi người tròn mắt nhìn thấy hai tiểu hài đang ôm nhau lăn lóc trên sàn nhà, bên cạnh là một bàn thức ăn đổ vỡ bẩn cả một mảng lớn. Lúc đó, ý tưởng của mọi người không nói mà ngầm hợp, đụng nhau chan chát trên đầu.
“Nếu lão hổ muốn ăn, thống nhất lấy hai tiểu tử đó quăng cho lão hổ làm mồi nhắm rượu”
Mộ Tuyết choáng váng bò dậy, thoát khỏi cái nệm êm êm đang nằm bẹp dí bên dưới.
– Th… Thành nhi! Đệ không sao chứ?
Tiểu Nam Thành khẽ rên rỉ đáp lời, chứng tỏ cho tỷ tỷ “thân yêu” biết mình vẫn chưa rời khỏi dương gian. Mộ Tuyết vừa thở phào nhẹ nhõm vừa đỡ tiểu soái ca đáng thương dậy, chưa kịp đứng thẳng người đã thấy một trận tê buốt ở lưng khiến cho đom đóm bay đầy trước mắt. Sau đó là một trận mưa roi cùng giọng nói ồm ồm giận dữ của tên lão đại bầy “hung thú”.
– Tiểu tử đáng chết, đã cho ngươi ăn lại còn gây sự!
Gã vừa rống giận vừa đánh tới tấp vào lưng Mộ Tuyết đang ôm chặt che chở cho tiểu Nam Thành, đoạn lại quay về phía đám tráng hán đầu quấn khăn đỏ, cúi đầu run rẩy.
– Bọn ôn con đáng chết này không biết sống chết, đắc tội trại chủ, mong… mong trại chủ lượng thứ…
Mộ Tuyết run rẩy chống tay một tay trên đất, tay còn lại dùng hết sức bình sinh giữ chặt tiểu Nam Thành trong lòng không cho hắn lao ra, biểu môi nghĩ thầm “Ra là trùm lão đại, chả trách… Tên hung thú kia, cầu cho lão hổ nhai đầu ngươi đi, dám đánh ta…”, lại cúi đầu thầm thì vào lỗ tai tiểu soái ca trong lòng.
– Tiểu Nam Thành, đừng hòng ta buông đệ ra, đệ muốn liều mạng sao? Trước khi liều cũng phải xem mình có mấy cái mạng đi đã… Ôi đau… năm nay là năm tấm lưng yêu quí của ta gặp hạn thì phải…
Vừa nhăn nhó gặm nhấm cơn đau, Mộ Tuyết vừa quay đầu lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện lão hổ mau đến táp tên “hung thú” kia đi dùm. Chỉ thấy mọi người đang trợn mắt nhìn, sáu hung thú trợn mắt nhìn, nàng cũng trợn mắt nhìn.
Lão hổ thật đang chậm rì rì lết bốn chân bò tới.
Ta sai rồi, lão hổ uy phong nói không hết lời, là uy dũng cất bước đi tới mới đúng, lão hổ tha mạng, hu hu.
“Hung thần” lão đại không hề ngăn lại, chỉ híp híp mắt nhìn lão hổ như “chờ xem ngươi muốn làm gì”
Lão hổ hướng Mộ Tuyết mà bước tới, khoảng cách ngày càng gần, không hề có dấu hệu dừng lại. Trái tim yếu ớt của Mộ Tuyết lúc này đang đập còn nhanh hơn cả vận động viên chạy nước rút.
Lão hổ từ từ đi qua tên “hung thú” lão đại, mắt chẳng buồn liếc tỏ vẻ “Món này không ngon”, thẳng tiến về phía Mộ Tuyết cùng tiểu Nam Thành. Tỉ lệ thuận với khoảng cách ngày càng gần là cái ý tứ “Món này ngon hơn” đang hiện rõ mồn một trên mặt hổ của nó.
Mộ Tuyết chính thức chuyển sang chế độ rung của điện thoại di động, cả người run lên bần bật không có dấu hiệu suy giảm, tay không kiềm chế nâng lên chỉ về phía “hung thú” lão đại đang ngốc trệ đằng kia.
– Lão… lão hổ thân mến, bạn hổ của ta… tỷ đệ ta ít… ít thịt… ă… ăn không ngon đâu… hung… thú kia hợp khẩu vị h… hơn đó…, đ… i…
Chưa nói hết câu Mộ Tuyết đã kinh hoàng nhìn lão hổ vui mừng há cái miệng lớm chởm răng của nó ra, vươn lưỡi liếm liếm lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
– A…
Mộ Tuyết tạm thời đứng hình sửng sốt vài giây, mặc cho lão hổ vẫn thè lưỡi liếm liếm bàn tay nàng một cách nhiệt tình, không hề tỏ vẻ “ta sẽ ngừng lại”.
Cái quái gì thế? Như thế nào mà giống Ki Ki mình nuôi ở nhà quá vậy? Không phải “hung thần” thủ lĩnh đem lão hổ nuôi thành cún để làm thú cưng đó chứ?
Tiểu Nam Thành từ trong ngực Mộ Tuyết cố hết sức ló cái đầu nhỏ ra đánh giá tình hình xung quanh, hắn thoáng đờ người khi thấy lão hổ trước mặt, khi ánh mắt lướt qua chiếc vòng mà lão hổ đeo trên cổ thì reo lên.
– Tiểu Bảo!
Tiểu Bảo? Tên cún? Mộ Tuyết sửng sốt nhìn xuống tiểu soái ca đang nằm trong lòng mình, chỉ thấy hắn vùng ra, chạy đến ôm chầm lấy lão hổ.
– Tiều Bảo, Tiểu Bảo! Tỷ tỷ, là Tiểu Bảo!
Mộ Tuyết ngây ngốc tròn mắt nhìn, mọi người cũng ngây ngốc tròn mắt nhìn, cứ thế một nam hài cùng một lão hổ ôm nhau nhận mặt như hai tên bạn già lâu năm không được gặp đối phương, thắm thắm thiết thiết trao cho nhau những cái ôm tràn đầy tình cảm giữa không khí ngốc trệ của đám người.
Mộ Tuyết ngồi lọt thỏm ở một góc bàn, không thèm để mắt đến sáu tên “hung thú” ăn như hùm như heo kia, an ổn gắp từng đũa thức ăn cho tiểu Nam Thành.
– Thành nhi, tỷ tỷ lấy cho đệ, ngoan ăn đi, ăn nhiều sẽ mau lớn.
Tiểu Nam Thành gật đầu nhu thuận, yên lặng nhấm nháp thức ăn. Mộ Tuyết thích chí híp mắt, thỏa mãn nhìn ngắm tiểu soái ca đang vác đũa cật lực xử lí bát thức ăn hỗ lốn trước mặt.
Đột nhiên khách sảnh của khách sạn Duyệt Lai đang ồn ào như ong vỡ tổ trở nên yên lặng khác thường. Mọi người lần lượt căn cứ theo tầm nhìn mà thay nhau hít vào một bụng khí lạnh. Điều đó đánh một tiếng keng vang động lên trí tò mò chết người mà ông trời ưu ái tặng cho phái nữ.
– Hê, mọi người không họp chợ nữa mà chuyển sang tập dưỡng sinh rồi sao?
Vừa nói Mộ Tuyết vừa ngóc đầu lên nhìn, không để ý đến sáu “hung thú” bên cạnh đã hóa đá. Trước mắt nàng toàn người là người, không có gì đặc biệt. Không cam tâm, Mộ Tuyết ta bèn không màng thức ăn vẫn chưa được dùng xong, đặt một chân lên bàn, thoắt cái đã leo lên. Hình ảnh đập vào mắt khiến nàng thoáng loạng choạng đứng không vững.
Ở phía cửa chính là mấy người “hung thần” nàng gặp hôm trước. Lúc này cầm đầu bọn họ là một người đàn ông trung niên cao lớn, vai hùm lưng gấu, ánh mắt sáng quắc như tùy thời đều có thể xông lên xé xác kẻ trước mặt nếu hắn dám trêu chọc đến y. Nhưng điều khiến nàng “câm nín” không chỉ bao nhiêu đó. Quan trọng, trọng tâm, tiêu điểm, chính là vật cưng mà vị “hung thần” thủ lĩnh kia đang xoa đầu một cách yêu thương.
Vật cưng lười biếng cọ cọ đầu vào vị “hung thần” kia, lâu lâu lại hờ hững mở mắt nhìn về phía mọi người, nhoẻn miệng ba múi tặng cho đám đông đang ngây ra như tượng một nụ cười duyên dáng, vài cọng râu hai bên mép rung rung thích ý.
– Mẹ… mẹ ơi… lão… lão hổ cười với ta…
Mộ Tuyết lắp bắp, đôi chân run rẩy không khỏi lùi ra sau, chỉ nghe một tiếng kêu non nớt hô lên từ bên dưới.
– Cẩn thận, tỷ tỷ!
Nàng bỗng cảm thấy cả thân thể như mất đi điểm tựa, thân người bị hút xuống đất trong tích tắc. Cũng trong tích tắc thời gian ấy, một tia suy nghĩ nhanh chóng xẹt qua trong đại não Mộ Tuyết: “Hụt chân, tiêu rồi”
Chỉ nghe một loạt tiếng động “Rầm rầm” vang lên, mọi người tròn mắt nhìn thấy hai tiểu hài đang ôm nhau lăn lóc trên sàn nhà, bên cạnh là một bàn thức ăn đổ vỡ bẩn cả một mảng lớn. Lúc đó, ý tưởng của mọi người không nói mà ngầm hợp, đụng nhau chan chát trên đầu.
“Nếu lão hổ muốn ăn, thống nhất lấy hai tiểu tử đó quăng cho lão hổ làm mồi nhắm rượu”
Mộ Tuyết choáng váng bò dậy, thoát khỏi cái nệm êm êm đang nằm bẹp dí bên dưới.
– Th… Thành nhi! Đệ không sao chứ?
Tiểu Nam Thành khẽ rên rỉ đáp lời, chứng tỏ cho tỷ tỷ “thân yêu” biết mình vẫn chưa rời khỏi dương gian. Mộ Tuyết vừa thở phào nhẹ nhõm vừa đỡ tiểu soái ca đáng thương dậy, chưa kịp đứng thẳng người đã thấy một trận tê buốt ở lưng khiến cho đom đóm bay đầy trước mắt. Sau đó là một trận mưa roi cùng giọng nói ồm ồm giận dữ của tên lão đại bầy “hung thú”.
– Tiểu tử đáng chết, đã cho ngươi ăn lại còn gây sự!
Gã vừa rống giận vừa đánh tới tấp vào lưng Mộ Tuyết đang ôm chặt che chở cho tiểu Nam Thành, đoạn lại quay về phía đám tráng hán đầu quấn khăn đỏ, cúi đầu run rẩy.
– Bọn ôn con đáng chết này không biết sống chết, đắc tội trại chủ, mong… mong trại chủ lượng thứ…
Mộ Tuyết run rẩy chống tay một tay trên đất, tay còn lại dùng hết sức bình sinh giữ chặt tiểu Nam Thành trong lòng không cho hắn lao ra, biểu môi nghĩ thầm “Ra là trùm lão đại, chả trách… Tên hung thú kia, cầu cho lão hổ nhai đầu ngươi đi, dám đánh ta…”, lại cúi đầu thầm thì vào lỗ tai tiểu soái ca trong lòng.
– Tiểu Nam Thành, đừng hòng ta buông đệ ra, đệ muốn liều mạng sao? Trước khi liều cũng phải xem mình có mấy cái mạng đi đã… Ôi đau… năm nay là năm tấm lưng yêu quí của ta gặp hạn thì phải…
Vừa nhăn nhó gặm nhấm cơn đau, Mộ Tuyết vừa quay đầu lại, trong lòng không ngừng cầu nguyện lão hổ mau đến táp tên “hung thú” kia đi dùm. Chỉ thấy mọi người đang trợn mắt nhìn, sáu hung thú trợn mắt nhìn, nàng cũng trợn mắt nhìn.
Lão hổ thật đang chậm rì rì lết bốn chân bò tới.
Ta sai rồi, lão hổ uy phong nói không hết lời, là uy dũng cất bước đi tới mới đúng, lão hổ tha mạng, hu hu.
“Hung thần” lão đại không hề ngăn lại, chỉ híp híp mắt nhìn lão hổ như “chờ xem ngươi muốn làm gì”
Lão hổ hướng Mộ Tuyết mà bước tới, khoảng cách ngày càng gần, không hề có dấu hệu dừng lại. Trái tim yếu ớt của Mộ Tuyết lúc này đang đập còn nhanh hơn cả vận động viên chạy nước rút.
Lão hổ từ từ đi qua tên “hung thú” lão đại, mắt chẳng buồn liếc tỏ vẻ “Món này không ngon”, thẳng tiến về phía Mộ Tuyết cùng tiểu Nam Thành. Tỉ lệ thuận với khoảng cách ngày càng gần là cái ý tứ “Món này ngon hơn” đang hiện rõ mồn một trên mặt hổ của nó.
Mộ Tuyết chính thức chuyển sang chế độ rung của điện thoại di động, cả người run lên bần bật không có dấu hiệu suy giảm, tay không kiềm chế nâng lên chỉ về phía “hung thú” lão đại đang ngốc trệ đằng kia.
– Lão… lão hổ thân mến, bạn hổ của ta… tỷ đệ ta ít… ít thịt… ă… ăn không ngon đâu… hung… thú kia hợp khẩu vị h… hơn đó…, đ… i…
Chưa nói hết câu Mộ Tuyết đã kinh hoàng nhìn lão hổ vui mừng há cái miệng lớm chởm răng của nó ra, vươn lưỡi liếm liếm lên bàn tay nhỏ nhắn của nàng.
– A…
Mộ Tuyết tạm thời đứng hình sửng sốt vài giây, mặc cho lão hổ vẫn thè lưỡi liếm liếm bàn tay nàng một cách nhiệt tình, không hề tỏ vẻ “ta sẽ ngừng lại”.
Cái quái gì thế? Như thế nào mà giống Ki Ki mình nuôi ở nhà quá vậy? Không phải “hung thần” thủ lĩnh đem lão hổ nuôi thành cún để làm thú cưng đó chứ?
Tiểu Nam Thành từ trong ngực Mộ Tuyết cố hết sức ló cái đầu nhỏ ra đánh giá tình hình xung quanh, hắn thoáng đờ người khi thấy lão hổ trước mặt, khi ánh mắt lướt qua chiếc vòng mà lão hổ đeo trên cổ thì reo lên.
– Tiểu Bảo!
Tiểu Bảo? Tên cún? Mộ Tuyết sửng sốt nhìn xuống tiểu soái ca đang nằm trong lòng mình, chỉ thấy hắn vùng ra, chạy đến ôm chầm lấy lão hổ.
– Tiều Bảo, Tiểu Bảo! Tỷ tỷ, là Tiểu Bảo!
Mộ Tuyết ngây ngốc tròn mắt nhìn, mọi người cũng ngây ngốc tròn mắt nhìn, cứ thế một nam hài cùng một lão hổ ôm nhau nhận mặt như hai tên bạn già lâu năm không được gặp đối phương, thắm thắm thiết thiết trao cho nhau những cái ôm tràn đầy tình cảm giữa không khí ngốc trệ của đám người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.