Quyển 1 - Chương 2: Ngỡ là mơ hóa ra thành hiện thực
Phi Vân
24/06/2015
Tiếng động ồn ào vang lên khiến Tuyết Nhi cau mày, nàng nhớ nhà nàng cách âm rất tốt mà. Không được, tên cò gian trá, tên bán nhà xỏ lá, dám lừa nàng. Nhất định phải kiện! Ồ, nóng. Sao lại nóng như vậy? Không lẽ máy điều hòa hư? Lại tốn tiền. Tuyết Nhi khóc không ra tiếng nhíu nhíu mày mở mắt.
Cái gì kia? Trái tim bé bỏng của Tuyết Nhi đột ngột đánh một cái “bộp” lao thẳng từ ngực trái xuống bao tử. Trước mặt nàng không phải là tường trắng mát lạnh, không phải là ánh đèn dịu mắt từ chiếc đèn ngủ hình quả trứng nàng yêu thích, cũng không phải là con ếch bông mẹ yêu quí tặng nhân dịp nàng mừng sinh nhật lần thứ 24.
Tuyết Nhi lắp bắp ngồi dậy. Đây là đâu? Xung quanh nàng là một trang viện đang chìm trong biển lửa giữa bầu trời đen kịt. Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm vang lên một góc trời. Lần đầu tiên Tuyết Nhi tận mắt chứng kiến đám cháy lớn như vậy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người chết thế này. Nàng muốn chạy, nhưng đôi chân lại run rẩy không thể nào cử động. Từng cơ thịt trên người nàng như không còn tí liên hệ nào với trí não nữa, hơn bao giờ hết Tuyết Nhi chỉ muốn ngồi sụp xuống mà run rẩy. Chuyện gì thế này? Nàng đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Đáng lẽ ra giờ này nàng phải đang vui chơi cùng soái ca mới đúng, sao lại chuyển thành ác mộng rồi. Tuyết Nhi hai tay ôm đầu nhắm chặt mắt lại.
“Là mộng, là mộng, bay đi, bay đi, cho ta về với giấc mơ màu hồng, về với soái ca đi, hoặc tỉnh lại cũng được, ta sẽ lại ngủ, sẽ lại mơ về soái ca tiếp, làm ơn, biến đi, biến đi….”
Bỗng nhiên Tuyết Nhi cảm thấy có một bàn tay túm lấy gáy áo nàng xách bổng lên, sau đó là một vật sắc lạnh kề ngay cổ. Một giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu nàng.
– Trương Quốc Phong, mau giao nó ra đây, nếu không mạng cả nhà ngươi sẽ không còn đâu.
Hơn mười bóng đen liền ngừng chiến, lao nhanh ra tạo thành một vòng vây quanh hai người nam nhân. Đó là một nam nhân trung niên và một thanh niên tay đang nắm chặt trường kiếm, ánh mắt đau lòng nhìn về phía này. Một vài tiếng nức nở vang lên bên cạnh Tuyết Nhi. Khẽ đưa mắt nhìn, nàng thở phào, thật may, không phải chỉ có một mình nàng bị bắt làm con tin. Bị bắt cùng với Tuyết Nhi là hai vị phụ nhân cùng một tiểu nam hài khoảng chừng bảy tám tuổi. Hai vị phụ nhân chỉ thút thít chút ít, nhưng làm nàng ngạc nhiên nhất chính là nam hài, dù còn nhỏ tuổi nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi, y chỉ giương đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn về phía nam nhân trung niên kia.
– Phụ thân…., Thành nhi bất hiếu… không thể bảo vệ đại nương…
Nghe đến đây, ánh mắt trung niên nhân thoáng lên một tia đau lòng. Còn thanh niên kia dường như muốn đánh rớt thanh kiếm trong tay, chỉ nghe y khẽ thì thầm, gương mặt co rúm vặn vẹo.
– Mẫu thân…
Hắc y nhân đang giữ lấy Tuyết Nhi đột nhiên cười lớn.
– Trương phu nhân không hỗ là vợ của trang chủ Vạn Kiếm gia trang, quả là nữ kiệt một thời, chết dưới tay của Hạ mỗ cũng xem như không uổng phí. Trương Quốc Phong, phu nhân ngươi đã mất, không lẽ ngươi cũng muốn mất luôn hai đứa con nhỏ nhất cùng hai vị thiếp kia sao?
– Hạ Tần! Mau thả họ ra!
– Vậy giao nó ra, bốn mạng này liền sẽ được giữ.
– Ta… không thể.
Trương Quốc Phong nhắm mắt, nói ra hai chữ cuối cùng vạn phần bất đắc dĩ. Hạ Tần híp mắt, đưa bàn tay lạnh mơn trớn gò má nhỏ của Tuyết Nhi, hàm ý lạnh lẽo uy hiếp.
Đầu Tuyết Nhi đang ong ong xoay chuyển thì một luồng khí lạnh lẽo cùng cơn đau buốt từ cổ dâng lên, khiến nàng nhanh chóng thanh tỉnh. Khốn kiếp, tên này dám cứa cổ nàng, nàng là người chứ đâu phải là gà, đau quá. Đau? Tuyết Nhi trừng mắt, cả con ngươi như muốn lọt ra ngoài. Nàng đau? Trong mơ mà cũng thấy đau sao? Đau, thật đau, cả cảm xúc kiếm cứa vào da thịt cũng rất rõ ràng, cơ bắp ở cổ nàng đang trở nên tê dại vì đau.
Cái gì thế này? Không phải mơ sao? Tuyết Nhi cà lăm, vậy không phải là mạng nhỏ của nàng đang gặp nguy hiểm sao? Không được không được. Không phải giỡn, tên này chỉ cần nhích thêm tí nữa là cổ nàng sẽ liền chào tạm biệt cái đầu xinh đẹp này ngay. Tuyết Nhi nàng không thể để chuyện đau lòng đó xảy ra. Đường đường một phụ nữ thành đạt trong xã hội hiện đại làm sao lại có thể chết bằng phương thức dã man này cho được cơ chứ.
Vẫn chưa kịp suy nghĩ xong, một giọng nói thanh thúy nghẹn ngào đã vang lên bên cạnh Tuyết Nhi.
– Lão gia, được chăm sóc cho lão gia là phần phúc của thiếp thân, thiếp thân chỉ có thể theo cùng lão gia đến đây, xin hẹn lão gia kiếp sau lại được săn sóc cho người.
Nói xong, người phụ nữ có gương mặt ôn nhu hiền hòa nhắm mắt, đưa mạnh cổ về phía thanh kiếm sáng choang đáng nhấp nhoáng chiếu rọi ánh trăng. Tuyết nhi mở to mắt kinh hãi, một dòng nước nóng ấm phụt qua ướt đẫm mặt nàng. Mùi tanh tanh mặn nồng xông vào mũi, chảy vào miệng, trên hàng mi cong dài tí tách vài giọt đỏ thẫm chậm rãi nhỏ xuống. Qua làn máu, Tuyết Nhi thấy người phụ nữ còn lại run run nức nỡ. Nàng ấy lưu luyến nhìn Trương Quốc Phong rồi lại nhìn Tuyết Nhi thương tâm. Tim Tuyết Nhi khẽ đánh thịch một cái. Tại sao nhìn người phụ nữ này, nàng lại có cảm giác thân quen đến thế? Một cảm xúc bi thương không biết từ đâu dâng lên tràn khắp cõi lòng, hung nóng khóe mắt, khiến nàng chỉ muốn khóc nấc lên. Phụ nhân nhìn sang tiểu nam hài bên cạnh rồi lại nhìn Tuyết Nhi thêm lần nữa. Nàng nở một nụ cười từ ái, khẽ nói với tiểu nam hài:
– Hài nhi của mẹ, phải sống tốt, phải thành nam nhân tốt, bảo vệ tỉ tỉ khờ, không được ăn hiếp tỉ tỉ khờ…
Tiểu nam hài khóc nấc lên, không trả lời nàng, chỉ cắn răng gật đầu. Phụ nhân lại nhìn đến Trương Quốc Phong lúc này đang chống kiếm trên đất, giờ đây nước mắt đã chảy dài trên gương mặt rám nắng chai sần. Nàng nhẹ nở nụ cười đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn.
– Phong ca ca, Tố Tâm hẹn kiếp sau lại sinh con cho người.
Sau đó là một khoảng lặng. Người đẹp nhắm mắt gục ngã trên mặt đất lạnh căm, một dòng máu đỏ từ khóe miệng từ từ chảy dài xuống, phảng phất ánh trăng, lung linh như ngọc.
Nàng, cắn lưỡi tự sát.
Cái gì kia? Trái tim bé bỏng của Tuyết Nhi đột ngột đánh một cái “bộp” lao thẳng từ ngực trái xuống bao tử. Trước mặt nàng không phải là tường trắng mát lạnh, không phải là ánh đèn dịu mắt từ chiếc đèn ngủ hình quả trứng nàng yêu thích, cũng không phải là con ếch bông mẹ yêu quí tặng nhân dịp nàng mừng sinh nhật lần thứ 24.
Tuyết Nhi lắp bắp ngồi dậy. Đây là đâu? Xung quanh nàng là một trang viện đang chìm trong biển lửa giữa bầu trời đen kịt. Tiếng la hét, tiếng binh khí va chạm vang lên một góc trời. Lần đầu tiên Tuyết Nhi tận mắt chứng kiến đám cháy lớn như vậy, lần đầu tiên nàng nhìn thấy nhiều người chết thế này. Nàng muốn chạy, nhưng đôi chân lại run rẩy không thể nào cử động. Từng cơ thịt trên người nàng như không còn tí liên hệ nào với trí não nữa, hơn bao giờ hết Tuyết Nhi chỉ muốn ngồi sụp xuống mà run rẩy. Chuyện gì thế này? Nàng đang ở đâu? Chuyện gì đang xảy ra? Đáng lẽ ra giờ này nàng phải đang vui chơi cùng soái ca mới đúng, sao lại chuyển thành ác mộng rồi. Tuyết Nhi hai tay ôm đầu nhắm chặt mắt lại.
“Là mộng, là mộng, bay đi, bay đi, cho ta về với giấc mơ màu hồng, về với soái ca đi, hoặc tỉnh lại cũng được, ta sẽ lại ngủ, sẽ lại mơ về soái ca tiếp, làm ơn, biến đi, biến đi….”
Bỗng nhiên Tuyết Nhi cảm thấy có một bàn tay túm lấy gáy áo nàng xách bổng lên, sau đó là một vật sắc lạnh kề ngay cổ. Một giọng nói lạnh như băng vang lên trên đỉnh đầu nàng.
– Trương Quốc Phong, mau giao nó ra đây, nếu không mạng cả nhà ngươi sẽ không còn đâu.
Hơn mười bóng đen liền ngừng chiến, lao nhanh ra tạo thành một vòng vây quanh hai người nam nhân. Đó là một nam nhân trung niên và một thanh niên tay đang nắm chặt trường kiếm, ánh mắt đau lòng nhìn về phía này. Một vài tiếng nức nở vang lên bên cạnh Tuyết Nhi. Khẽ đưa mắt nhìn, nàng thở phào, thật may, không phải chỉ có một mình nàng bị bắt làm con tin. Bị bắt cùng với Tuyết Nhi là hai vị phụ nhân cùng một tiểu nam hài khoảng chừng bảy tám tuổi. Hai vị phụ nhân chỉ thút thít chút ít, nhưng làm nàng ngạc nhiên nhất chính là nam hài, dù còn nhỏ tuổi nhưng lại không hề tỏ ra sợ hãi, y chỉ giương đôi mắt long lanh ngấn nước nhìn về phía nam nhân trung niên kia.
– Phụ thân…., Thành nhi bất hiếu… không thể bảo vệ đại nương…
Nghe đến đây, ánh mắt trung niên nhân thoáng lên một tia đau lòng. Còn thanh niên kia dường như muốn đánh rớt thanh kiếm trong tay, chỉ nghe y khẽ thì thầm, gương mặt co rúm vặn vẹo.
– Mẫu thân…
Hắc y nhân đang giữ lấy Tuyết Nhi đột nhiên cười lớn.
– Trương phu nhân không hỗ là vợ của trang chủ Vạn Kiếm gia trang, quả là nữ kiệt một thời, chết dưới tay của Hạ mỗ cũng xem như không uổng phí. Trương Quốc Phong, phu nhân ngươi đã mất, không lẽ ngươi cũng muốn mất luôn hai đứa con nhỏ nhất cùng hai vị thiếp kia sao?
– Hạ Tần! Mau thả họ ra!
– Vậy giao nó ra, bốn mạng này liền sẽ được giữ.
– Ta… không thể.
Trương Quốc Phong nhắm mắt, nói ra hai chữ cuối cùng vạn phần bất đắc dĩ. Hạ Tần híp mắt, đưa bàn tay lạnh mơn trớn gò má nhỏ của Tuyết Nhi, hàm ý lạnh lẽo uy hiếp.
Đầu Tuyết Nhi đang ong ong xoay chuyển thì một luồng khí lạnh lẽo cùng cơn đau buốt từ cổ dâng lên, khiến nàng nhanh chóng thanh tỉnh. Khốn kiếp, tên này dám cứa cổ nàng, nàng là người chứ đâu phải là gà, đau quá. Đau? Tuyết Nhi trừng mắt, cả con ngươi như muốn lọt ra ngoài. Nàng đau? Trong mơ mà cũng thấy đau sao? Đau, thật đau, cả cảm xúc kiếm cứa vào da thịt cũng rất rõ ràng, cơ bắp ở cổ nàng đang trở nên tê dại vì đau.
Cái gì thế này? Không phải mơ sao? Tuyết Nhi cà lăm, vậy không phải là mạng nhỏ của nàng đang gặp nguy hiểm sao? Không được không được. Không phải giỡn, tên này chỉ cần nhích thêm tí nữa là cổ nàng sẽ liền chào tạm biệt cái đầu xinh đẹp này ngay. Tuyết Nhi nàng không thể để chuyện đau lòng đó xảy ra. Đường đường một phụ nữ thành đạt trong xã hội hiện đại làm sao lại có thể chết bằng phương thức dã man này cho được cơ chứ.
Vẫn chưa kịp suy nghĩ xong, một giọng nói thanh thúy nghẹn ngào đã vang lên bên cạnh Tuyết Nhi.
– Lão gia, được chăm sóc cho lão gia là phần phúc của thiếp thân, thiếp thân chỉ có thể theo cùng lão gia đến đây, xin hẹn lão gia kiếp sau lại được săn sóc cho người.
Nói xong, người phụ nữ có gương mặt ôn nhu hiền hòa nhắm mắt, đưa mạnh cổ về phía thanh kiếm sáng choang đáng nhấp nhoáng chiếu rọi ánh trăng. Tuyết nhi mở to mắt kinh hãi, một dòng nước nóng ấm phụt qua ướt đẫm mặt nàng. Mùi tanh tanh mặn nồng xông vào mũi, chảy vào miệng, trên hàng mi cong dài tí tách vài giọt đỏ thẫm chậm rãi nhỏ xuống. Qua làn máu, Tuyết Nhi thấy người phụ nữ còn lại run run nức nỡ. Nàng ấy lưu luyến nhìn Trương Quốc Phong rồi lại nhìn Tuyết Nhi thương tâm. Tim Tuyết Nhi khẽ đánh thịch một cái. Tại sao nhìn người phụ nữ này, nàng lại có cảm giác thân quen đến thế? Một cảm xúc bi thương không biết từ đâu dâng lên tràn khắp cõi lòng, hung nóng khóe mắt, khiến nàng chỉ muốn khóc nấc lên. Phụ nhân nhìn sang tiểu nam hài bên cạnh rồi lại nhìn Tuyết Nhi thêm lần nữa. Nàng nở một nụ cười từ ái, khẽ nói với tiểu nam hài:
– Hài nhi của mẹ, phải sống tốt, phải thành nam nhân tốt, bảo vệ tỉ tỉ khờ, không được ăn hiếp tỉ tỉ khờ…
Tiểu nam hài khóc nấc lên, không trả lời nàng, chỉ cắn răng gật đầu. Phụ nhân lại nhìn đến Trương Quốc Phong lúc này đang chống kiếm trên đất, giờ đây nước mắt đã chảy dài trên gương mặt rám nắng chai sần. Nàng nhẹ nở nụ cười đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn.
– Phong ca ca, Tố Tâm hẹn kiếp sau lại sinh con cho người.
Sau đó là một khoảng lặng. Người đẹp nhắm mắt gục ngã trên mặt đất lạnh căm, một dòng máu đỏ từ khóe miệng từ từ chảy dài xuống, phảng phất ánh trăng, lung linh như ngọc.
Nàng, cắn lưỡi tự sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.