Vấn Tâm Vấn Thiên

Quyển 2 - Chương 3: Sóng nhỏ bắt đầu gợn (1)

Phi Vân

24/06/2015

Lúc này đây, trên con đường cái rộn rã tiếng cười nói qua lại, một thân ảnh mảnh mai lướt nhanh qua đám người, tà áo mỏng manh phiêu đãng phất phơ trong gió, nhanh chóng tiến vào một hẻm khuất gần đó.

– Tiểu nương tử, đi đâu mà vội mà vàng, sao không ở lại tiếp chuyện cùng ta một chút?

Gác chân lên bức tường rêu phong chặn ngang con hẻm, một nam nhân dáng người cao ráo cong cong khóe miệng nặn ra một nụ cười, hướng nữ tử kia truy vấn.

– Lưu công tử? Không… không phải lúc nãy người vẫn còn ở Lệ Xuân Lầu sao?

Nữ tử không giấu thất kinh trên gương mặt, lắp bắp hỏi. Rõ ràng nàng nhìn thấy Lưu Sở Ca này lúc nãy hãy còn ngả nghiêng trong vòng tay của Tiểu Đào Tiểu Mai, sao đột nhiên lại xuất hiện tại nơi này.

Lưu Sở Ca chép miệng nhìn nữ tử đang bày ra tư thế phòng bị trước mặt, tiêu sái xòe ra cây quạt họa sơn thủy trong tay, phe phẩy trước ngực ra bộ phong lưu tuấn lãng. Không uổng công hắn ăn dầm nằm dề trong Lệ Xuân Lầu mấy ngày trời, rốt cuộc con cá cũng chui đầu vào rọ.

– Người nên hỏi câu này là tại hạ đây mới đúng. Đường đường là một kỹ nữ yếu đuối nhu nhược của Lệ Xuân Lầu, sao chỉ vừa bước ra khỏi cửa liền lướt mây lướt gió mà đi như thế kia? Xem ra khinh công không hề tệ đâu đó nha…

Vừa nói mấy chữ cuối, Lưu Sở Ca vừa không quên chu môi mỏng ra, mắt vừa đá lông nheo, miệng vừa “chụt” mi gió một cái, bộ dáng muốn bao nhiêu lưu manh, bao nhiêu háo sắc, bao nhiêu chọc ngoái gan người thì có đủ bấy nhiêu.

– Hừ, ta ẩn nhẫn bao năm rốt cuộc lại bị một tiểu tử thối như ngươi vạch trần. Lưu Sở Ca, làm ma thì trách chính mình quá nhiều chuyện, đừng có trách ta!

Híp mắt phát ra tia nguy hiểm, nữ tử phóng nhẹ người hướng về nam nhân đáng chết trước mặt, không hề thu liễm mà toàn lực phát ra một cước bổ từ đầu xuống. Lưu Sở Ca thoáng tái mặt, sau đó nhanh chóng gấp lại quạt giấy trong tay đỡ lấy một cước trí mạng kia. Cái võ công này hắn biết, chính là Cuồng Phong thoái pháp của Phi Phong Điện. Người của Phi Phong Điện sao lại ẩn mình trong kỹ viện?

Lưu Sở Ca vừa nhíu mày vung quạt lên đỡ từng chiêu một vừa kêu oai oái trong lòng. Hắn vốn là thư sinh yếu đuối văn nhược, mấy năm nay chạy theo Yên Hoa cũng học được một ít công phu tự vệ, nhưng mà lấy tổng thể ra so sánh, tạm thời hắn không được xem là đối thủ của nữ tử trước mắt, con tim yếu đuối đã bắt đầu la hét inh ỏi.

“Yên Hoa à Yên Hoa, giờ phút này nàng còn tâm tư dạo phố sao, nếu không đến sớm, phu quân của nàng sẽ táng thân trong tay ma nữ đó nha”

Thân hình nữ tử kia nhẹ nhàng tung lên như một con bướm, mũi chân như xoay như múa trên mặt đất, tổng dồn vào đấy tất cả yếu tố nhanh, mạnh, chuẩn, hiểm. Nữ tử uốn người lao theo liên tục công kích. Hồng y theo từng cú xoạc chân tung cước mà phất phơ trong gió. Người từ xa nhìn vào cứ tưởng như mình đang xem một con bướm hồng uốn lượn.

Lưu Sở Ca khó khăn chống đỡ trong khi mồ hôi hột liên tục tràn ra trên trán. Cô gái kia tựa hồ không hề muốn tha cho hắn, chiêu nào chiêu nấy tung ra hoàn toàn là Diêm Vương đòi mạng, không chút lưu tình.

Nữ tử kia lúc này đã gấp như kiến bò chảo nóng, công vụ của nàng vẫn chưa hoàn thành xong, phải nhanh chóng mang mật báo đến tay sứ giả, tuyệt không thể nán lại lâu hơn nữa.Vừa nghĩ vừa thầm với tay xẹt qua một sợi dây nơi cổ chân, nữ tử ngả người tung một cước từ dưới đá thẳng lên mặt của Lưu Sở Ca, sau đó xoay người một vòng tròn rồi lộn ngược người lại nhẹ nhàng đáp trên mặt đất, hồng y phất phơ từ trên không từ từ rũ xuống như tiên tử hạ phàm.

Lưu Sở Ca tránh được đòn kia trong gang tấc, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm bỗng ngửi thấy một mùi hương kì lạ. Sau đó không kịp suy nghĩ liền nhanh chóng gục ngã trên đất lạnh. Nữ tử khịt mũi nhìn kẻ đang nằm sõng soài trên đất lạnh.

Dù ngươi là ai cũng đừng hòng thoát khỏi Cửu U đoạt hồn tán của bổn cô nương. Vừa tiền tới, ả vừa rút ra một con dao giấu trong tay áo, nhanh như chớp vung lên thẳng trái tim người đang nằm bất tỉnh bên dưới mà đâm.

– Đáng chết!

Một tiếng kêu thanh thúy vang lên khiến nữ tử giật mình xoay người, con ngươi mở to trợn nhìn một chiếc gật gỗ đang xé gió mà lao đến. Ả bật người ra sau lộn ba vòng, may mắn thoát được luồng kinh phong thấm đẫm sát khí kia.

Trước mặt ả là một cô nương thanh tú đang tức giận không ngừng đạp lên thân hình bất động của Lưu Sở Ca. Bên cạnh là một tiểu cô nương vừa cười mếu vừa cố gắng lôi nàng ra.

– Lưu Sở Ca, tỉnh dậy cho ta! Mạng sắp mất rồi mà còn như thế này, tỉnh dậy!

– Yên Hoa tỷ, đừng đạp nữa, Sở Ca bất tỉnh nhân sự rồi, huynh ấy không đâu…



– Đáng chết! Nhất định là mê đắm sắc đẹp của ma nữ kia nên mới sơ xuất như thế, hồ ly tinh, ngươi chết với ta!

– Yên Hoa…

Mộ Tuyết có chút đau lòng nhìn gương mặt đã bị “hành hung” đến xanh tím của Lưu Sở Ca, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, một tay che mắt không dám nhìn tràng cảnh thảm thương của nữ tử kia.

* * *

Trời mưa tung bụi mù khắp đường phố, khiến cho một khách điếm nhỏ bình thường vắng khách cũng trở nên chật ních người. Trong đó có hai tiểu cô nương đang vất vả lau đi nước mưa còn vương lại trên quần áo.

– Thật bực bội. Không nói không rằng cứ mưa là mưa. Mưa suốt như thế này làm sao ta về kịp lễ mừng thọ của gia gia cơ chứ.

Tiểu cô nương áo tím chau mày ủ dột. Nha đầu bên cạnh thấy thế liền vuốt lại mái tóc mai cho nàng

– Tiểu thư người yên tâm, thời gian vẫn còn nửa tháng nữa, chúng ta sẽ không trễ đâu. Chỉ là chúng ta trốn đi như thế này, chỉ e giáo chủ cùng phu nhân sẽ nổi trận lôi đình,…

Tiểu nha đầu nói đến đây liền chau mày ủ đột, lo lắng không thôi. Tiểu thư là con gái duy nhất của giáo chủ, người yêu thương còn không hết, nếu có trách tội thì chỉ có một nha hoàn nhỏ nhoi như nàng gánh chịu mà thôi.

Tiểu cô nương đăm chiêu suy nghĩ, sau đó gật đầu cười nói.

– Vậy đi. Nhu Nhi, ngươi đi đặt phòng đi, ta muốn tắm.

– Vâng ạ.

Nhu Nhi nha đầu nhanh nhẹn gật đầu rồi chạy đi tìm chưởng quầy. Tử y cô nương bực bội vuốt lại mái tóc, phất phất cho những giọt nước còn vương lại rơi xuống, qua làn tóc mai, một hình bóng màu xanh đập vào mắt của cô. Nhíu mi nhìn kỹ lại, đó là một thanh niên tuấn lãng đang đi vào.

Người thanh niên đó trường bào màu thanh thiên, mái tóc đen dài được vấn lại gọn gàng bởi một sợi dây lụa xanh lam thuộc hàng thượng đẳng. Nhìn vào người thanh niên này có thể nhìn ra đây là kẻ phú quý, nhưng gương mặt của y lại không hề mang theo nét phàm tục. Nó khác biệt với những người khác như Tôn Ngộ Không khác biệt với những con khỉ còn lại.

Tử y cô nương ngây ngẩn nhìn thanh niên kia không rời mắt, cứ như thế đến khi thanh niên kia bỏ đi lên trên lầu. Lúc Nhu Nhi quay trở lại đã thấy tiểu thư nhà mình đứng ngây ngốc một chỗ, gọi như thế nào cũng không nghe, đã sớm hốt hoảng tới suýt nhờ chưởng quầy gọi đại phu. Bỗng nhiên tiểu thư quay phắt lại bắt lấy vai nàng khiến cô bé giật thót người. Nhu Nhi lắp bắp kinh hãi

– Tiểu… tiểu thư. Người… người không sao chứ?

Tử y cô nương mắt mở to nắm chặt vai Nhu Nhi

– Nhu Nhi, vị công tử lúc nãy hắn ở phòng nào? Mau! Mau đi hỏi cho ta!

Nhu Nhi hoàn toàn sợ hãi không thể kiềm chế được

– Tiểu… tiểu thư, ngươi hỏi để làm gì a?

– Ngươi không cần biết, mau đi hỏi cho ta. Mau!

Nhu Nhi run rẩy gật đầu, nàng chưa từng thấy tiểu thư nhà mình như thế, nàng ấy trúng tà hay sao? Tiểu thư hôm nay thật đáng sợ, ôi chao, nàng phải làm sao đây?

* * *



Trong căn phòng lập lòe ánh nến có hai tiểu ô nương đang chụm đầu với nhau bàn bạc.

– Tiểu thư. Người nói người đó đáng nghi ngờ sao?

Nhu Nhi ngờ vực hỏi. Tiểu thư hôm nay dáng vẻ rất kỳ lạ, nói tiểu thư nàng nghi ngờ thanh niên đó thuộc thành phần đối đầu với gia tộc, đánh chết nàng cũng không tin. Tử y cô nương quắc mắt nhìn Nhu Nhi

– Ngươi không tin?

Nhu Nhi sợ sệt gật đầu. Tử y công nương bèn bĩu môi quả quyết.

– Không tin? Tối nay ta sẽ đi điều tra cho ngươi thấy. Nhất định tìm ra chứng cứ khiến cho ngươi phải tin ta.

– Tiểu thư, tại sao người cứ quả quyết là thanh niên đó đáng nghi cơ chứ?

– Hừ, Nhu Nhi, ngươi đúng là một nha đầu ngốc nha. Giữa vùng quê hẻo lánh như thế này, ăn mặc sang trọng như vầy, lại đơn thương độc mã đi lại trên giang hồ, lưng thì đeo kiếm, không phải thế gia võ học thì hắn có gan làm thế sao?

Nhu Nhi nhăn mày muốn nói nhưng không biết nói thế nào, tiểu thư nói cũng có lý, nhưng nàng vẫn thấy nó có vấn đề.

Khuya. Mưa vẫn không ngừng rơi. Tiếng mưa không ngừng tí tách ngoài khung cửa sổ, nhỏ từng giọt lên mái hiên, hòa vào tiếng trầm bỗng du dương của loài ếch nhái. Rền rĩ ưu thương đến não lòng.

Bên cửa sổ, Nam Thành ngẩn người nhìn lên bầu trời đêm, gió lùa vào mái tóc đen dài khiến cho từng sợi tóc mai khẽ phất phơ theo làn gió. Trong đáy mắt đó vẫn là sự ưu thương chìm đắm, mênh mang hàng vạn suy tưởng mà người khác nhìn vào không tài nào hiểu được.

Chi nha. Cửa mở, một tiểu nhị khá nhỏ tuổi nhanh nhẹn bước vào. Tiểu nhị lanh lợi dọn sạch mọi thứ trên bàn, đồng thời xách thùng nước vào.

– Khách quan, nước nóng đã chuẩn bị xong, mời khách quan dùng.

Nam Thành khẽ gật đầu, quay đầu tiếp tục nhìn về bầu trời đen đặc, sâu thẳm như muốn hút cả con ngươi vào trong đó. Bầu không khí tiếp tục quay về như trước, lặng xuống, đậm đặc như muốn nén con người ta lại cho nghẹt thở đến cùng cực.

Đêm mưa, một bóng đen len lỏi mò mẫm trong bóng đêm. Ẩn hiện đôi mắt sáng linh hoạt nhấp nháy tìm đến trước căn phòng còn sáng ánh đèn. Nhẹ tìm một khe hở, hắc y nhân khẽ lách mình ghé mắt vào quan sát. Đó không ai khác chính là tử y tiểu cô nương lúc ban chiều.

Nhướng nhướng đôi mắt đẹp, tiểu cô nương áo tím ghé mắt vào khe hở lén nhìn vào bên trong. Khung cảnh đập vào mắt khiến nàng phải sững sờ. Tiếng nước chảy róc rách hòa cùng với tiếng mưa tí tách ngoài kia, nhưng khung cảnh trong phòng lại hoàn toàn trái ngược với màn đêm tối đen bên ngoài.

Trước mắt nàng là một làn da còn đọng lại nước khiến cho bất cứ thiếu nữ nào cũng phải khóc thét: “Ông trời bất công”. Một giọt nước long lanh nhẹ nhàng chảy từ khóe miệng tử y cô nương rơi một tiếng “tách” xuống mặt đất. Kế đó là một tiếng quát

– Ai?

Tử y cô nương giật mình lùi lại, sau đó nàng chỉ thấy đầu mình choáng váng và mắt bắt đầu bao phủ bởi một màu đen.

Những giọt nước còn vươn trên vai vẫn thong thả lăn từ từ xuống thấm ướt mặt đất. Nam Thành với lấy tấm áo choàng treo gần đấy khoác vội lên người, nghi ngờ nhìn thân ảnh đang nằm dưới đất kia. Một miếng ngọc bội lộ ra đập vào mắt của y. Nam Thành nhíu mày lẩm bẩm:

– Người của Đông Phương gia?

Đêm đen bắt đầu chìm vào tĩnh lặng. Một tiểu cô nương dù đang bất tỉnh vẫn còn đang mải mê chìm trong giấc mộng đẹp của riêng mình. Một thanh niên bị bao vây bởi những ưu thương lo lắng cùng những suy nghĩ quẩn vây không thể nào thoát ra. Một vòng xoáy mang màu đen của màng đêm như muốn nuốt hết tất cả vào trong đó. Một đêm lặng. Cho những kẻ cô đơn. Và một đêm tĩnh. Cho những kẻ vừa hồn tiêu phách lạc vì tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vấn Tâm Vấn Thiên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook