Quyển 2 - Chương 4: Sóng nhỏ bắt đầu gợn (2)
Phi Vân
24/06/2015
Nam Thành nhìn đăm đăm người đang nằm bất tỉnh trên giường. Hắn phát hiện ra từ lúc bước vào khách điếm, cô nương này đã luôn lén lút theo dõi mình. Nam Thành trước đây ngoại trừ ở Vô Nhai Sơn đi theo Quỷ Diện gia gia học võ, khi xuống núi liền đến tham gia đại hội võ lầm, sau thì trở về Bách Thảo Đường tham gia quản lí công vụ, hoàn toàn không gây thù chuốc oán với ai, vị cô nương này vì cớ gì liên tục theo dõi nhất cử nhất động của hắn?
Cô gái này mang trong mình ngọc bội khắc ấn ký của Đông Phương thế gia, nhưng vũ khí hộ thân lại là cặp song thích đặc trưng của Dục Tiên Giáo. Rốt cuộc nàng ta là ai? Tìm tới đây có ý đồ gì? Không lẽ tin tức đã bị truyền ra? Việc Trương Nam Thành hắn bí mật rời khỏi Bách Thảo Đường có người biết được?
Nam Thành nhíu mày, chỉ là phái một tiểu cô nương như vậy theo dõi hắn, đây rốt cuộc là đề cao nàng ta hay là xem thường hắn đây? Đông Phương thế gia, Dục Tiên giáo, thật sự nhịn không được mà muốn chen một chân vào việc truy tìm tung tích của Huyết Khô Lâu sao? Một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt, Nam Thành từ từ đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên giường.
Cô nương áo tím lúc nãy – Diệp Tường, giờ đây vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp. Hàng nước trong suốt thay nhau chảy xuống từ khóe miệng của nàng, khiến cho ai kia nhìn thấy mày lại càng thêm nhíu chặt.
Gương mặt trắng xinh bầu bĩnh làm nổi bật thêm làn tóc đen dài. Hàng mi cong ngự trên đôi mắt to tròn hiện đang nhíu chặt, mơ về một vùng trời bao la, một biển hoa thơm ngát có hai người đang đuổi bắt nhau.
Gió thổi tung bay mái tóc đen dài của người con gái, làm tỏa sáng gương mặt hạnh phúc của nàng. Mỹ thiếu niên tươi cười rạng rỡ trong ánh nắng ban mai, âu yếm nhìn người con gái đáng yêu trước mặt. Diệp Tường nghiêng đầu ngắm tuấn mỹ nam nhân đang nhìn mình. Nàng mỉm cười hạnh phúc. Rốt cuộc nàng cũng đã tìm thấy được tình yêu của đời nàng. Dang đôi tay nhỏ lao tới, Diệp Tường thật muốn gọi to tên của chàng.
Tên? Có ai đó đang muốn ôm bỗng nhiên khựng lại. Nàng hoàn toàn không biết tên hắn. Chớp chớp đôi mắt to nhìn về thanh niên tuấn mỹ kia, Diệp Tường cười e lệ
Này, ngươi,… Người ta muốn biết tên của ngươi. Được không? Thanh niên kia chỉ im lặng nhìn nàng. Diệp Tường bắt đầu thấy hơi chột dạ. Không lẽ hắn bị câm? Nhưng lúc chiều vẫn còn nói chuyện với tiểu nhị bình thường mà. Tiến tới như muốn xem xét, Diệp Tường lo lắng hỏi:
Này… Chưa kịp dứt lời, một cảm giác lạnh lạnh đã đổ thẳng xuống người nàng. Diệp Tường liền giật mình nhảy lên la lớn
A mưa a! Trời đang yên đang lành sao lại mưa mãi thế này! Giương đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, nàng ta bỗng ngẩn người. Không còn biển hoa rộng mênh mông, không còn trời xanh mây trắng chim hót véo von. Nàng hiện tại vừa được tắm miễn phí nước trà. Trước mặt nàng là một gian phòng bằng gỗ hiu hắt ánh sáng từ những ngọn nến, một ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, cùng với một thanh kiếm sắc nhọn kề lên cái cổ xinh xắn đang gồng mình đỡ cái đầu của nàng.
Cố gắng nhanh chóng hoạt động lại trí óc, giờ đây, Diệp Tường mới từ từ hạ cánh về với thực tại tàn khốc. Không có hạnh phúc lãng mạn, không có mỹ nam ôn nhu như ngọc cùng mỹ nữ xinh đẹp như hoa. Hiện tại chỉ có ánh mắt lạnh băng nhìn nàng như nhìn giặc, cùng một thanh kiếm thèm khát máu từ cổ nàng như sói đang thèm thịt thỏ.
Cố gắng nuốt ực mấy con thỏ chết nhát đang chạy lăng quăng trong não cho trôi hết xuống bụng, Diệp Tường nhìn lên mỹ nam lạnh như núi băng đang đứng trước mặt, hề hề đáng thương.
Ta biết… Ta hứa… Ngươi yên tâm… bị ta thấy hết, nên ta sẽ lo hết, ta sẽ chịu trách nhiệm,… người không cần phải lo lắng,… ý ta là… Ấn đường ai đó giờ đã đen thui một mảnh. Nam Thành thật muốn lấy khăn ra lau hết mồ hôi hột đang chảy dài trên trán. Từ nhỏ hắn đã phải lên núi cùng Quỷ Diện gia gia. Hết học võ công lại tới thi thơ hội họa. Xuống núi rồi lại ru rú trong thư phòng ở Bách Thảo Đường cả ngày không bước một chân ra ngoài. Vì vậy mà hắn gặp qua khá ít nữ nhân.
Có thể nói kinh nghiệm đối phó với các bà các cô của hắn hoàn toàn nằm bẹp dí ở mức số không. Nam Thành tạm thời á khẩu. Gì mà chịu trách nhiệm? Gì mà lo cho hắn? Hắn giống trẻ lên ba bị mẹ bỏ rơi giữa chợ sao? Cô nương này đang nói mơ hay nghiêm túc thế? Mày càng nhíu chặt hơn, siết thanh kiếm trong tay, Nam Thành cất giọng thanh lãnh
Ngươi đang nói nhãm cái gì thế? Nói, ngươi là ai? Cảm nhận được cái sắc bén của thanh kiếm đang tới gần cổ mình hơn, Diệp Tường bỗng cảm thấy vừa tức giận vừa sợ hãi đến muốn khóc. Là hòn ngọc quý trong tay phụ thân và mẫu thân, chưa từng có ai dám vô lễ với nàng. Nàng chính là lá ngọc cành vàng trên cao, bất cứ ai cũng đừng mơ tới việc chạm được đến một sợi tóc của nàng. Vậy mà tên chết tiệt này…
Bực mình hơn nữa đây lại là kẻ lọt vào mắt xanh của nàng. Thật tréo ngoe, thật rối rắm, thật bi ai. Diệp Tường cảm thấy thật muốn khóc lớn cho cuộc đời đau khổ của nàng.
Nam Thành bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Không có hiểu biết về nữ nhân, đồng thời hắn cũng không có tấm lòng nhân từ với nữ nhân. Với Nam Thành, dù nam hay nữ, là địch thì sẽ là địch, hoàn toàn không có sự phân biệt, cũng không có sự ưu tiên. Cho dù ngươi là nữ, đến sau ngươi vẫn phải đợi, làm sai cũng đừng nghĩ người được khoan dung, phạm đến ta thì đừng mong sẽ được lưu tình. Hắn là Nam Thành, không phải Sở Ca ca. Tiểu cô nương này, có trách thì trách lần này ngươi xui xẻo gặp phải ta đi. Tăng âm vị lên thêm mùi nguy hiểm, Nam Thành lạnh tanh nói từng chữ một
Nếu không muốn mau xuống gặp Diêm Vương thì mau nói. Ngươi là ai? Là ai phái ngươi đến đây theo dõi ta? Ta không có đủ kiên nhẫn cho ngươi đâu. Nước mắt đã ngập đầy nơi đáy mắt của Diệp Tường. Nàng run rẩy nhìn ác ma trước mặt, lắp bắp nói trong sợ hãi:
Ta, ta nói. Ta họ Diệp, tên một chữ Tường… ngươi, ngươi không được giết ta! Cha ta là Dục Tiên Giáo giáo chủ Diệp Kỳ Phong, gia gia ta là Hắc Hùng lão nhân Minh lão chủ bảo chủ của Đông Phương thế gia. Ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, mạng ngươi cũng đừng hòng giữ được. Toàn bộ Dục Tiên Giao và Đông Phương thế gia của ta sẽ truy sát người đến cùng trời cuối đất! Khẽ nuốt ực một cái, Diệp Tường thật hi vọng sau khi biết được thân thế của nàng, tên chết tiệt đó sẽ thay đổi thái độ. Nhưng không như nàng nghĩ, gương mặt thanh niên trước mặt lại càng lạnh hơn. Diệp Tường lúc này như vừa rơi từ vách núi cao vạn trượng xuống. Không lẽ nàng sai? Chẳng lẽ hắn có thù với Dục Tiên Giáo cùng Đông Phương thế gia?
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Nam Thành, Diệp Tường càng co rúm người lại. Dường như làm như vậy có thể bảo vệ nàng khỏi sự lạnh lẽo phát ra từ hắn. Khóe môi Diệp Tường khẽ run rẩy, lúc này nàng muốn khóc, nàng thật muốn khóc òa lên thật lớn.
Nam Thành đăm chiêu nhìn cô nương đang run lẩy bẩy trước mặt mình. Đúng như suy đoán, quả nhiên có liên quan tới Dục Tiên Giáo và Đông Phương thế gia, cục diện lại thêm phần thay đổi. Phải nhanh chóng tìm ra tỷ tỷ để báo cho người biết.
Nhắc tới tỷ tỷ của mình, đôi mắt Nam Thành thoáng ánh lên một tia khinh thường chíu thẳng vào tiểu cô nương đang mếu máo trước mặt. Vị cô nương này thân thủ và nội lực không tệ, nhưng độ gan hùm mật gấu thì quá đáng buồn. Nếu so với tỷ tỷ của hắn…
Nam Thành lại khẽ thở dài. Hắn đang so sánh kiểu gì thế chứ? Một con người từ trong xương máu mà đứng lên, lẽ dĩ nhiên phải khác với đứa trẻ đã quen sống trong sự bảo bọc chở che. Tiếp tục thở ra một hơi dài, đồng thời cũng giảm bớt sự âm lãnh trong lời nói, Nam Thành hướng tiều cô nương nhẹ nhàng nói
Nói. Lí do ngươi theo dõi ta? Diệp Tường một thoáng cứng miệng. Gương mặt, cổ cùng vành tai của nàng đỏ lên nhanh chóng trong tích tắc. Nàng phải nói gì bây giờ?. Nói dối rằng nàng nghi ngờ hắn là kẻ địch, hắn sẽ làm gì? Nói thật rằng nàng để ý hắn, hắn sẽ đối xử nàng ra sao? Não của Diệp Tường ngay lập tức vận động với một vận tốc nhanh nhất trong một trạng thái vô cùng hỗn loạn. Nam Thành không nói gì, chỉ đưa kiếm sát cổ nàng hơn. Diệp Tường hoảng loạn ấp úng:
.. ta…. ngươi,… ta… Lưỡi kiếm ngày một ép chặt hơn, Diệp Tường cảm thấy muốn thở hơn bao giờ hết nhưng lại không thể thở được. Nàng phải làm sao? Nàng nên nói gì? Giờ phút này nàng thật cầu mong sao cho có phụ thân, có mẫu thân, có ông ngoại ở bên, nàng sẽ không bị hiếp đáp như thế này. Bỗng cảm thấy đau rát ở cổ, một dòng nước ấm từ từ chảy ra. Tim đánh một cái thật mạnh, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng, Diệp Tường nhắm chặt đôi mắt to mà hét lên
Là vì ta thích ngươi! Sau đó bật khóc òa thật lớn
Ta không có ý gì cả. Vì ta thích người nên mới theo dõi ngươi. Vì chú ý đến ngươi nên muốn nhìn thật kỹ người, muốn biết hành động của người, muốn tìm hiểu ngươi là ai, ta không có ý hại ngươi… ta không có ý hại ngươi đâu… hu hu… Nam Thành cứng đơ người nhìn tiểu cô nương có đôi mắt to đang nức nở nói trong nước mắt. Đây không phải lần đầu tiên có người nói thích hắn. Nhưng mà thổ lộ huỵch toẹt ra như thế, trong một tình cảnh như vầy, hắn thật không biết phải chống đỡ như thế nào. Cô nương kia hẵn còn choáng váng, mà hắn hiện tại cũng muốn choáng váng theo.
Vậy là Đông Phương thế gia cùng Dục Tiên Giáo không phải nhắm đến hắn, vậy là nàng ta không phải theo dõi hắn vì thứ đó, nhưng mà cái lí do của nàng ta thật khiến tiểu Nam Thành cảm thấy váng đầu nặng.
Không cho Nam Thành kịp phục hồi tinh thần, một tiếng phụt dài phát ra từ phía cửa sổ, kèm theo một tràng cười vang dội kéo theo sau đó làm Nam Thành giật mình quay đầu. Là ai mà hắn không thể phát hiện? Kẻ đó đã dùng khinh công bay đi, nhưng tiếng cười vẫn còn vang vọng lại đến bên tai. Nam Thành nhíu mày, sau đó không do dự phi thân đuổi theo.
Diệp Tường mở to đôi mắt nhìn theo mặc cho nước mắt vẫn cứ chảy dài hai bên má. Nàng thật cao hứng, rốt cuộc cái khối băng ấy cũng chịu dời đi, số nàng thật may mắn. Đang lúc muốn đứng lên chạy trốn thì một vật gì đó đánh nhẹ vào người nàng.
Diệp Tường lúc này muốn khóc hơn bao giờ hết, nàng bị điểm huyệt. Một tràng cười khúc khích dần dần nhích lại gần bên, sau đó, Diệp Tường nhìn thấy một nam tử có nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân, thần thái phiêu diêu như gió mùa hạ, gương mặt ôn nhuyễn như nước mùa thu, nhưng khí tỏa ra từ người hắn lại khiến nàng cảm giác như đứng giữa trời giăng phủ đầy tuyết mùa đông.
Hắn mặc một đồ trắng thư sinh, tay vẫn còn tung hứng viên sỏi vừa dùng để điểm huyệt nàng. Đứng bên cạnh hắn là một cô nương chưa được đôi mươi, má phấn môi son thanh tú động lòng người, lại mặc một bộ váy màu hồng phấn phiêu phiêu trong gió, nhìn sơ qua chẳng khác gì là một thiên tiên đáng yêu khả ái đi lạc xuống phàm trần.
Hai người đứng đó nghiêng đầu mỉm cười nhìn Diệp Tường , trông chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ đang đứng trên trời nhìn xuống ngắm cảnh đẹp thế gian. Diệp Tường xanh mặt. Nàng thật muốn kêu trời. Vừa mới thoát khỏi yêu nghiệt thoát ra từ núi băng giờ lại gặp phải cặp song ác ma đội lốt thần tiên. Ngày hôm nay của nàng thật là thảm thương!
Cô gái này mang trong mình ngọc bội khắc ấn ký của Đông Phương thế gia, nhưng vũ khí hộ thân lại là cặp song thích đặc trưng của Dục Tiên Giáo. Rốt cuộc nàng ta là ai? Tìm tới đây có ý đồ gì? Không lẽ tin tức đã bị truyền ra? Việc Trương Nam Thành hắn bí mật rời khỏi Bách Thảo Đường có người biết được?
Nam Thành nhíu mày, chỉ là phái một tiểu cô nương như vậy theo dõi hắn, đây rốt cuộc là đề cao nàng ta hay là xem thường hắn đây? Đông Phương thế gia, Dục Tiên giáo, thật sự nhịn không được mà muốn chen một chân vào việc truy tìm tung tích của Huyết Khô Lâu sao? Một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt, Nam Thành từ từ đứng dậy, chậm rãi tiến đến bên giường.
Cô nương áo tím lúc nãy – Diệp Tường, giờ đây vẫn còn chìm đắm trong mộng đẹp. Hàng nước trong suốt thay nhau chảy xuống từ khóe miệng của nàng, khiến cho ai kia nhìn thấy mày lại càng thêm nhíu chặt.
Gương mặt trắng xinh bầu bĩnh làm nổi bật thêm làn tóc đen dài. Hàng mi cong ngự trên đôi mắt to tròn hiện đang nhíu chặt, mơ về một vùng trời bao la, một biển hoa thơm ngát có hai người đang đuổi bắt nhau.
Gió thổi tung bay mái tóc đen dài của người con gái, làm tỏa sáng gương mặt hạnh phúc của nàng. Mỹ thiếu niên tươi cười rạng rỡ trong ánh nắng ban mai, âu yếm nhìn người con gái đáng yêu trước mặt. Diệp Tường nghiêng đầu ngắm tuấn mỹ nam nhân đang nhìn mình. Nàng mỉm cười hạnh phúc. Rốt cuộc nàng cũng đã tìm thấy được tình yêu của đời nàng. Dang đôi tay nhỏ lao tới, Diệp Tường thật muốn gọi to tên của chàng.
Tên? Có ai đó đang muốn ôm bỗng nhiên khựng lại. Nàng hoàn toàn không biết tên hắn. Chớp chớp đôi mắt to nhìn về thanh niên tuấn mỹ kia, Diệp Tường cười e lệ
Này, ngươi,… Người ta muốn biết tên của ngươi. Được không? Thanh niên kia chỉ im lặng nhìn nàng. Diệp Tường bắt đầu thấy hơi chột dạ. Không lẽ hắn bị câm? Nhưng lúc chiều vẫn còn nói chuyện với tiểu nhị bình thường mà. Tiến tới như muốn xem xét, Diệp Tường lo lắng hỏi:
Này… Chưa kịp dứt lời, một cảm giác lạnh lạnh đã đổ thẳng xuống người nàng. Diệp Tường liền giật mình nhảy lên la lớn
A mưa a! Trời đang yên đang lành sao lại mưa mãi thế này! Giương đôi mắt to tròn nhìn xung quanh, nàng ta bỗng ngẩn người. Không còn biển hoa rộng mênh mông, không còn trời xanh mây trắng chim hót véo von. Nàng hiện tại vừa được tắm miễn phí nước trà. Trước mặt nàng là một gian phòng bằng gỗ hiu hắt ánh sáng từ những ngọn nến, một ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng, cùng với một thanh kiếm sắc nhọn kề lên cái cổ xinh xắn đang gồng mình đỡ cái đầu của nàng.
Cố gắng nhanh chóng hoạt động lại trí óc, giờ đây, Diệp Tường mới từ từ hạ cánh về với thực tại tàn khốc. Không có hạnh phúc lãng mạn, không có mỹ nam ôn nhu như ngọc cùng mỹ nữ xinh đẹp như hoa. Hiện tại chỉ có ánh mắt lạnh băng nhìn nàng như nhìn giặc, cùng một thanh kiếm thèm khát máu từ cổ nàng như sói đang thèm thịt thỏ.
Cố gắng nuốt ực mấy con thỏ chết nhát đang chạy lăng quăng trong não cho trôi hết xuống bụng, Diệp Tường nhìn lên mỹ nam lạnh như núi băng đang đứng trước mặt, hề hề đáng thương.
Ta biết… Ta hứa… Ngươi yên tâm… bị ta thấy hết, nên ta sẽ lo hết, ta sẽ chịu trách nhiệm,… người không cần phải lo lắng,… ý ta là… Ấn đường ai đó giờ đã đen thui một mảnh. Nam Thành thật muốn lấy khăn ra lau hết mồ hôi hột đang chảy dài trên trán. Từ nhỏ hắn đã phải lên núi cùng Quỷ Diện gia gia. Hết học võ công lại tới thi thơ hội họa. Xuống núi rồi lại ru rú trong thư phòng ở Bách Thảo Đường cả ngày không bước một chân ra ngoài. Vì vậy mà hắn gặp qua khá ít nữ nhân.
Có thể nói kinh nghiệm đối phó với các bà các cô của hắn hoàn toàn nằm bẹp dí ở mức số không. Nam Thành tạm thời á khẩu. Gì mà chịu trách nhiệm? Gì mà lo cho hắn? Hắn giống trẻ lên ba bị mẹ bỏ rơi giữa chợ sao? Cô nương này đang nói mơ hay nghiêm túc thế? Mày càng nhíu chặt hơn, siết thanh kiếm trong tay, Nam Thành cất giọng thanh lãnh
Ngươi đang nói nhãm cái gì thế? Nói, ngươi là ai? Cảm nhận được cái sắc bén của thanh kiếm đang tới gần cổ mình hơn, Diệp Tường bỗng cảm thấy vừa tức giận vừa sợ hãi đến muốn khóc. Là hòn ngọc quý trong tay phụ thân và mẫu thân, chưa từng có ai dám vô lễ với nàng. Nàng chính là lá ngọc cành vàng trên cao, bất cứ ai cũng đừng mơ tới việc chạm được đến một sợi tóc của nàng. Vậy mà tên chết tiệt này…
Bực mình hơn nữa đây lại là kẻ lọt vào mắt xanh của nàng. Thật tréo ngoe, thật rối rắm, thật bi ai. Diệp Tường cảm thấy thật muốn khóc lớn cho cuộc đời đau khổ của nàng.
Nam Thành bắt đầu cảm thấy không kiên nhẫn. Không có hiểu biết về nữ nhân, đồng thời hắn cũng không có tấm lòng nhân từ với nữ nhân. Với Nam Thành, dù nam hay nữ, là địch thì sẽ là địch, hoàn toàn không có sự phân biệt, cũng không có sự ưu tiên. Cho dù ngươi là nữ, đến sau ngươi vẫn phải đợi, làm sai cũng đừng nghĩ người được khoan dung, phạm đến ta thì đừng mong sẽ được lưu tình. Hắn là Nam Thành, không phải Sở Ca ca. Tiểu cô nương này, có trách thì trách lần này ngươi xui xẻo gặp phải ta đi. Tăng âm vị lên thêm mùi nguy hiểm, Nam Thành lạnh tanh nói từng chữ một
Nếu không muốn mau xuống gặp Diêm Vương thì mau nói. Ngươi là ai? Là ai phái ngươi đến đây theo dõi ta? Ta không có đủ kiên nhẫn cho ngươi đâu. Nước mắt đã ngập đầy nơi đáy mắt của Diệp Tường. Nàng run rẩy nhìn ác ma trước mặt, lắp bắp nói trong sợ hãi:
Ta, ta nói. Ta họ Diệp, tên một chữ Tường… ngươi, ngươi không được giết ta! Cha ta là Dục Tiên Giáo giáo chủ Diệp Kỳ Phong, gia gia ta là Hắc Hùng lão nhân Minh lão chủ bảo chủ của Đông Phương thế gia. Ngươi dám động đến một sợi tóc của ta, mạng ngươi cũng đừng hòng giữ được. Toàn bộ Dục Tiên Giao và Đông Phương thế gia của ta sẽ truy sát người đến cùng trời cuối đất! Khẽ nuốt ực một cái, Diệp Tường thật hi vọng sau khi biết được thân thế của nàng, tên chết tiệt đó sẽ thay đổi thái độ. Nhưng không như nàng nghĩ, gương mặt thanh niên trước mặt lại càng lạnh hơn. Diệp Tường lúc này như vừa rơi từ vách núi cao vạn trượng xuống. Không lẽ nàng sai? Chẳng lẽ hắn có thù với Dục Tiên Giáo cùng Đông Phương thế gia?
Nhìn ánh mắt lạnh như băng của Nam Thành, Diệp Tường càng co rúm người lại. Dường như làm như vậy có thể bảo vệ nàng khỏi sự lạnh lẽo phát ra từ hắn. Khóe môi Diệp Tường khẽ run rẩy, lúc này nàng muốn khóc, nàng thật muốn khóc òa lên thật lớn.
Nam Thành đăm chiêu nhìn cô nương đang run lẩy bẩy trước mặt mình. Đúng như suy đoán, quả nhiên có liên quan tới Dục Tiên Giáo và Đông Phương thế gia, cục diện lại thêm phần thay đổi. Phải nhanh chóng tìm ra tỷ tỷ để báo cho người biết.
Nhắc tới tỷ tỷ của mình, đôi mắt Nam Thành thoáng ánh lên một tia khinh thường chíu thẳng vào tiểu cô nương đang mếu máo trước mặt. Vị cô nương này thân thủ và nội lực không tệ, nhưng độ gan hùm mật gấu thì quá đáng buồn. Nếu so với tỷ tỷ của hắn…
Nam Thành lại khẽ thở dài. Hắn đang so sánh kiểu gì thế chứ? Một con người từ trong xương máu mà đứng lên, lẽ dĩ nhiên phải khác với đứa trẻ đã quen sống trong sự bảo bọc chở che. Tiếp tục thở ra một hơi dài, đồng thời cũng giảm bớt sự âm lãnh trong lời nói, Nam Thành hướng tiều cô nương nhẹ nhàng nói
Nói. Lí do ngươi theo dõi ta? Diệp Tường một thoáng cứng miệng. Gương mặt, cổ cùng vành tai của nàng đỏ lên nhanh chóng trong tích tắc. Nàng phải nói gì bây giờ?. Nói dối rằng nàng nghi ngờ hắn là kẻ địch, hắn sẽ làm gì? Nói thật rằng nàng để ý hắn, hắn sẽ đối xử nàng ra sao? Não của Diệp Tường ngay lập tức vận động với một vận tốc nhanh nhất trong một trạng thái vô cùng hỗn loạn. Nam Thành không nói gì, chỉ đưa kiếm sát cổ nàng hơn. Diệp Tường hoảng loạn ấp úng:
.. ta…. ngươi,… ta… Lưỡi kiếm ngày một ép chặt hơn, Diệp Tường cảm thấy muốn thở hơn bao giờ hết nhưng lại không thể thở được. Nàng phải làm sao? Nàng nên nói gì? Giờ phút này nàng thật cầu mong sao cho có phụ thân, có mẫu thân, có ông ngoại ở bên, nàng sẽ không bị hiếp đáp như thế này. Bỗng cảm thấy đau rát ở cổ, một dòng nước ấm từ từ chảy ra. Tim đánh một cái thật mạnh, đầu óc ngay lập tức trở nên trống rỗng, Diệp Tường nhắm chặt đôi mắt to mà hét lên
Là vì ta thích ngươi! Sau đó bật khóc òa thật lớn
Ta không có ý gì cả. Vì ta thích người nên mới theo dõi ngươi. Vì chú ý đến ngươi nên muốn nhìn thật kỹ người, muốn biết hành động của người, muốn tìm hiểu ngươi là ai, ta không có ý hại ngươi… ta không có ý hại ngươi đâu… hu hu… Nam Thành cứng đơ người nhìn tiểu cô nương có đôi mắt to đang nức nở nói trong nước mắt. Đây không phải lần đầu tiên có người nói thích hắn. Nhưng mà thổ lộ huỵch toẹt ra như thế, trong một tình cảnh như vầy, hắn thật không biết phải chống đỡ như thế nào. Cô nương kia hẵn còn choáng váng, mà hắn hiện tại cũng muốn choáng váng theo.
Vậy là Đông Phương thế gia cùng Dục Tiên Giáo không phải nhắm đến hắn, vậy là nàng ta không phải theo dõi hắn vì thứ đó, nhưng mà cái lí do của nàng ta thật khiến tiểu Nam Thành cảm thấy váng đầu nặng.
Không cho Nam Thành kịp phục hồi tinh thần, một tiếng phụt dài phát ra từ phía cửa sổ, kèm theo một tràng cười vang dội kéo theo sau đó làm Nam Thành giật mình quay đầu. Là ai mà hắn không thể phát hiện? Kẻ đó đã dùng khinh công bay đi, nhưng tiếng cười vẫn còn vang vọng lại đến bên tai. Nam Thành nhíu mày, sau đó không do dự phi thân đuổi theo.
Diệp Tường mở to đôi mắt nhìn theo mặc cho nước mắt vẫn cứ chảy dài hai bên má. Nàng thật cao hứng, rốt cuộc cái khối băng ấy cũng chịu dời đi, số nàng thật may mắn. Đang lúc muốn đứng lên chạy trốn thì một vật gì đó đánh nhẹ vào người nàng.
Diệp Tường lúc này muốn khóc hơn bao giờ hết, nàng bị điểm huyệt. Một tràng cười khúc khích dần dần nhích lại gần bên, sau đó, Diệp Tường nhìn thấy một nam tử có nụ cười ấm áp như nắng mùa xuân, thần thái phiêu diêu như gió mùa hạ, gương mặt ôn nhuyễn như nước mùa thu, nhưng khí tỏa ra từ người hắn lại khiến nàng cảm giác như đứng giữa trời giăng phủ đầy tuyết mùa đông.
Hắn mặc một đồ trắng thư sinh, tay vẫn còn tung hứng viên sỏi vừa dùng để điểm huyệt nàng. Đứng bên cạnh hắn là một cô nương chưa được đôi mươi, má phấn môi son thanh tú động lòng người, lại mặc một bộ váy màu hồng phấn phiêu phiêu trong gió, nhìn sơ qua chẳng khác gì là một thiên tiên đáng yêu khả ái đi lạc xuống phàm trần.
Hai người đứng đó nghiêng đầu mỉm cười nhìn Diệp Tường , trông chẳng khác gì tiên đồng ngọc nữ đang đứng trên trời nhìn xuống ngắm cảnh đẹp thế gian. Diệp Tường xanh mặt. Nàng thật muốn kêu trời. Vừa mới thoát khỏi yêu nghiệt thoát ra từ núi băng giờ lại gặp phải cặp song ác ma đội lốt thần tiên. Ngày hôm nay của nàng thật là thảm thương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.