Quyển 1 - Chương 20: Thỏ, Sói, Hổ và Hồ Ly (3)
Phi Vân
24/06/2015
Tiểu hòa thượng xem ra có phần bực bội, nhìu mày chắp tay “A di đà phật”. Nam nhân rách rưới liền phun một bãi bất bình.
– Thúi lắm! Đã vào kỹ viện mà còn nhớ tới Phật Tổ! Lần này thì ngươi đừng hòng viện cớ nữa! Mau theo ta.
Nói đoạn liền nắm lấy cổ áo tiểu hoàng thượng mà lôi đi, nhưng tiểu hoàng thượng vẫn bình chân như vại, một chút nhúc nhích cũng không có, xem ra công phu không tồi.
– A di đà phật, chuyện này trọng đại, không có lệnh của sư phụ bần tăng tuyệt đối không thể thuận theo thí chủ
– Phi! Lão đầu trọc không quản chuyện ngươi đi kỹ viện mà lại đi quản chuyện hôn nhân của ngươi sao?
Hôn nhân? Ép hôn? Gian tình? Những người xem náo nhiệt chìm vào một phút lặng câm. Thế giới thật tàn bạo! Đây là tình yêu ngang trái trong truyền thuyết sao? Vì để thể hiện mình là đàn ông đích thực, không phải tiểu mỹ thụ, tiểu hòa thượng vứt bỏ tôn nghiêm quyết tâm dấn thân trong sạch vào kỹ viện, chỉ mong thoát khỏi bàn tay của ác ma lãnh khốc. Muốn bao nhiêu cẩu huyết có bấy nhiêu cẩu huyết, bao nhiêu ngang trái có bấy nhiêu ngang trái!
– Hôn nhân là chuyện đại sự của đời người, không phải trò đùa, thí chủ thông cảm.
– Vậy rốt cuộc lão trọc Vô Không đó hiện ở đâu? Ta nhất định đi tìm lão bắt cho bằng được ngươi về!
Nam nhân rách rưới xem ra đã có phần không kiềm chế nỗi cảm xúc nữa. Nhưng làm Mộ Tuyết chú ý chính là người được nhắc đến, Vô Không thiền sư. Vô Không thiền sư được xem là cao tăng đắc đạo trong giới võ lâm. Xét về võ công lẫn đức hạnh đều thuộc hàng bậc nhất. Chỉ là khi thế hệ trẻ bắt đầu nổi dậy, Vô Không thiền sư đã trở thành cái tên trong truyền thuyết. Sau khi bế quan nhập định, Vô Không thiền sư bỗng nhiên bặt vô âm tín, hoàn toàn biến mất khỏi giang hồ. Đó là lời đồn thế gian, thật hư ra sao không mấy ai biết rõ. Tiểu hòa thượng này gọi Vô Không thiền sư là sư phụ, vậy hẳn y là Minh Tú, đệ tử chân truyền độc nhất của thiền sư.
Mộ Tuyết vươn người tới chăm chú lắng nghe. Nàng không những chú ý tới tin tức của thiền sư mà còn để tâm tới vị hòa thượng Minh Tú này nữa. Ai có thể biết được tiểu hòa thượng xinh đẹp như hoa này mai sau lại có thể trở thành một phần tử quan trọng của võ lâm cơ chứ.
Minh Tú khí nhàn thần định, liếc mắt nhìn nam nhân rách rưới trước mắt.
– Bần tăng mấy hôm trước sau khi xong việc liền trở về bổn tự. Chỉ là khi vừa đến cửa tự thì nhận được tin dữ…
Mọi người hít sâu một hơi chờ đợi câu trả lời, chỉ thấy Minh Tú nhắm mắt ẩn hiện thương tâm trên gương mặt mỹ mạo.
– Nghe nói sư phụ ăn cơm nghẹn xương viên tịch rồi…
…
…
…
– Cái rắm!
Nam nhân rách rưới cùng tiểu Mộ Tuyết không hẹn mà đồng hét lên. Vô Không thiền sư là nhân vật thần kỳ bậc nào? Như thế nào lại chết vì cái lí do nhảm nhí này? Như vậy khác nào biến mình thành trò cười cho thiên hạ. Lại còn nghẹn xương. Thầy trò nhà này tu hành cũng thật quái đản khác người. Trò thì vào kỹ viện phổ độ chúng sanh. Thầy thì vì nghẹn xương mà viên tịch. Pháp tắc kỷ luật Phật gia trong mắt hai người này chắc cũng tan biến hết rồi. Phá cách như thế, có cá tính!
Không màng đến Minh Tú liếc nhìn Mộ Tuyết kèm theo một tia kinh ngạc, nàng đã xông tới bên hắn kèm theo vẻ mặt “Ngươi lừa lão nương! Mau trả tiền tổn thương tinh thần cho ta!”
– Vô Không thiền sư là ai chứ? Như thế nào lại chết vì cái lí do nhảm nhí ruồi bu như thế!
– Đúng! Hòa thượng thúi! Ngươi muốn trốn tránh nên bịa chuyện phải không?
Nam nhân rách rưới cũng vỗ bàn đồng tình. Tiểu hòa thượng Minh Tú không trả lời, chỉ ngưng mắt nhìn Mộ Tuyết dò xét.
– Vị huynh đệ này hình như rất hiểu biết gia sư?
– Ách… chuyện này…
– Có gì hiểu biết chứ? Người giang hồ kẻ nào không biết đến lão trọc Vô Không. Cái lí do của ngươi đem đi lừa con nít ba tuổi chưa chắc chúng đã tin!
– Đúng đúng đúng.
Mộ Tuyết chớp cơ hội gật đầu phụ họa như bửa tỏi. Ánh mắt lúc nay của tiểu hòa thượng khiến nàng một trận nổi da gà. Không hổ là kẻ sau này sẽ gia nhập vào hàng ngũ tinh anh đứng trên thiên hạ, liếc mắt cũng đủ khiến con người ta lạnh gáy.
– Thí chủ tin cũng được không tin cũng được. Bần tăng đến đây chỉ muốn gặp Thi Dao cô nương.
Tiểu hòa thượng vừa nói vừa liếc nhìn Vi ma ma cúi đầu chắp tay thi lễ. Choáng váng vì sắc đẹp mê người, Vi ma ma lúc này mặt đã chuyển thành quả hồng chín gật đầu như bửa tỏi, vẫy tay ngoắc nha hoàn bên cạnh.
– Mau… mau mời Thi Dao cô nương!
– Hòa thượng thối! Đừng có đùa giỡn với sức chịu đựng của ta!
Xem ra nam nhân rách rưới đã vượt mức bình tĩnh, chính thức nổi điên, y nhảy lên bàn lao đến tống cho Minh Tú một đấm. Bỏ mặc tiếng kêu như heo bị chọc tiết của tú bà. Tiểu hòa thượng mặc không đổi sắc ngã người ra phía sau, nâng chân hướng nam nhân rách rưới tặng cho một đá.
– Hạ tiền bối, vãn bối không muốn đả thương người, thỉnh dừng tay.
– Con khỉ! Ngươi không chịu làm đám cưới lại muốn tìm kỹ nữ! Khinh người quá đáng! Ta hôm nay phải tẩn ngươi một trận rồi mang ngươi về!
– Tiền bối, vãn bối tìm Thi Dao cô nương là chuyện đại sự.
– Phi! Đại sự của ngươi thì thằng đàn ông nào không biết. Mau theo ta! Trở về ngay lập tức cho ngươi làm đại sự!
Hai người cứ thế ngươi nói ta đáp, kẻ đấm người đá lần lượt đập nát từ chiếc này tới cái bàn nọ, bỏ mặc Vi ma ma bên cạnh đang gào khóc không ra tiếng. Khách nhân xem náo nhiệt cũng đã loạn thành một bầy, chạy Đông chạy Tây như chim vỡ tổ. Mộ Tuyết lúc này đang yên yên ổn ổn ngồi trên lưng Tiểu Bảo từ lầu hai thích ý nhìn xuống. May mắn nàng nhạy cảm phát hiện nam nhân rách rưới sắp động thủ, ngay lập tức leo lên lưng Tiểu Bảo phóng lên lầu hai. Leo trèo nhảy nhót đối với lão hổ tuyệt không phải chuyện quá khó khăn.
Vừa xem đánh đấm bên dưới, Mộ Tuyết vừa phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Chuyện náo động đến mức này mà nguyên nhân chính vẫn chưa xuất hiện. Không biết nàng ta định trốn cho đến lúc nào.
Bên dưới tạm thời không phân cao thấp. Nam nhân rách rưới tung chiêu liên tục, xem ra có phần không kiên nhẫn. Đối lập với y là hòa thượng Minh Tú bình thản tiếp chiêu, nhẹ nhàng hóa giải trong gang tấc, gương mặt không đổi sắc lạnh lùng kinh diễm. Tuyệt đối đẹp như thiên tiên, nếu không có cái đầu trọc mất mỹ quan kia.
Di, Mộ Tuyết lúc này cảm thấy có cái gì không ổn. Đám người tán loạn lúc này đang dồn hết về phía cửa chính mà chạy trốn, khiến hai kẻ đang giao thủ dưới kia nếu không muốn đả thương bá tánh bình dân bất đắc dĩ phải lùi vào trong. Mà càng vào trong thì lại càng gần nơi nàng đang đứng nhìn xuống.
Bỗng dưng đầu trọc mỹ nam thoắt cái tung người đã bay lên bên cạnh Mộ Tuyết làm nàng không khỏi giật mình. Nam nhân rách rưới lập tức vọt theo.
– Tiểu tử, muốn chạy?
Mộ Tuyết thật muốn chửi người. Mặc kệ ngươi là hòa thượng, mặc kệ ngươi là mỹ nam. Ta đang trốn an lành ngươi theo lên đây làm gì?
Đang xoay người muốn chạy thì Mộ Tuyết cảm thấy cổ áo bị ai nắm lấy, sau đó cả thân người nàng bị giật ngược lại. Chưa hiểu rõ mô tê sự tình, tiểu hài tử Mộ Tuyết đã cảm thấy mặt mình mát lạnh, lại còn phảng phất mùi vị gay mũi.
Vừa định đưa tay lên vuốt mặt, nàng lại bị quăng ra sau, sau đó là một loạt cảm giác giống như đang chơi rope swing, tung sang trái lại giật sang phải, vừa bay lên trước lại bị kéo ra sau. Đại khái là nàng chẳng thể nhìn rõ sự vật cùng phân biệt phương hướng nữa. Thêm vào đó cứ chốc chốc lại được tận hưởng cảm giác mát lạnh trước mặt cùng mùi vị cay cay càng lúc càng nồng.
– Hòa thượng thúi! Không được đem tiểu tử này ra chắn!
Ai đó hét lên trước mặt nàng.
– Tiền bối, người phun rượu, vãn bối không tiếp nỗi.
Ai đó bình thản nói chuyện bên tai nàng.
Âm thanh hự hạ binh bốp lên tục vang lên bên tai cho đến khi một giọng nói khá quen thuộc vang lên từ bên kia lầu mới tạm đình chỉ.
– Ai da, ai lại biến Di Hồng viện thành ra thế này?
Mộ Tuyết loáng thoáng nghe vài tiếng hít sâu. Rốt cuộc cũng dừng lại. tạ ơn trời đất, rốt cuộc cũng tha mạng cho con. Không cần ngước lên nàng cũng biết chủ nhân giọng nói lúc nãy là ai. Chưa bao giờ Mộ Tuyết có cảm xúc muốn quỳ gối dập đầu tạ ơn yêu tinh đến như vậy.
Nàng choáng váng mở mắt. Phía bên lầu đối diện là yêu tinh trong bộ áo đỏ quyến rũ đang chống cằm thích ý nhìn về hướng này. Ánh mắt bông đùa nhìn Mộ Tuyết không giấu đi vẻ giễu cợt.
– Nghe nói có vị khách nhân nào ở đây muốn tìm Thi Dao?
Tiểu hòa thượng chưa kịp lên tiếng thì bên dưới khách sảnh đã nhao nhao “ Ta! Ta!”. Hàng loạt bài thơ ngâm vịnh được tung ra, lời nói hoa mỹ ca ngợi xưng tụng đua nhau bay đến bên tai mỹ nhân. Mộ Tuyết cảm nhận nam nhân bên dưới, hiện tại mắt ai cũng sáng long lanh như mắt cún.
Cơn chóng mặt còn chưa qua đi, nay ồn ào từ dưới khách sảnh vang lên càng làm cho nàng cảm thấy nhức đầu, ngực muôn vàn khó khịu, chỉ muốn nôn tất cả những thứ trong bụng ra ngoài.
Chỉ nghe nam nhân rách rưới bên cạnh nãy giờ nghệch ra bây giờ mới lên tiếng.
– Hòa thượng, hèn chi ngươi nhất định phải gặp được nàng. Không ngờ ngươi cũng rất có mắt nhìn.
Y vừa nói vừa hướng tiểu Minh Tú đưa ra ngón tay cái. Minh Tú không nói gì, y liếc nhìn Mộ Tuyết đang điên điên đảo đảo bên cạnh một khắc rồi hướng yêu tinh thi lễ.
– Tại hạ Minh Tú, đệ tử Vô Không thiền sư, thỉnh gặp Thi Dao cô nương hỏi vài cố sự.
– Thúi lắm! Đã vào kỹ viện mà còn nhớ tới Phật Tổ! Lần này thì ngươi đừng hòng viện cớ nữa! Mau theo ta.
Nói đoạn liền nắm lấy cổ áo tiểu hoàng thượng mà lôi đi, nhưng tiểu hoàng thượng vẫn bình chân như vại, một chút nhúc nhích cũng không có, xem ra công phu không tồi.
– A di đà phật, chuyện này trọng đại, không có lệnh của sư phụ bần tăng tuyệt đối không thể thuận theo thí chủ
– Phi! Lão đầu trọc không quản chuyện ngươi đi kỹ viện mà lại đi quản chuyện hôn nhân của ngươi sao?
Hôn nhân? Ép hôn? Gian tình? Những người xem náo nhiệt chìm vào một phút lặng câm. Thế giới thật tàn bạo! Đây là tình yêu ngang trái trong truyền thuyết sao? Vì để thể hiện mình là đàn ông đích thực, không phải tiểu mỹ thụ, tiểu hòa thượng vứt bỏ tôn nghiêm quyết tâm dấn thân trong sạch vào kỹ viện, chỉ mong thoát khỏi bàn tay của ác ma lãnh khốc. Muốn bao nhiêu cẩu huyết có bấy nhiêu cẩu huyết, bao nhiêu ngang trái có bấy nhiêu ngang trái!
– Hôn nhân là chuyện đại sự của đời người, không phải trò đùa, thí chủ thông cảm.
– Vậy rốt cuộc lão trọc Vô Không đó hiện ở đâu? Ta nhất định đi tìm lão bắt cho bằng được ngươi về!
Nam nhân rách rưới xem ra đã có phần không kiềm chế nỗi cảm xúc nữa. Nhưng làm Mộ Tuyết chú ý chính là người được nhắc đến, Vô Không thiền sư. Vô Không thiền sư được xem là cao tăng đắc đạo trong giới võ lâm. Xét về võ công lẫn đức hạnh đều thuộc hàng bậc nhất. Chỉ là khi thế hệ trẻ bắt đầu nổi dậy, Vô Không thiền sư đã trở thành cái tên trong truyền thuyết. Sau khi bế quan nhập định, Vô Không thiền sư bỗng nhiên bặt vô âm tín, hoàn toàn biến mất khỏi giang hồ. Đó là lời đồn thế gian, thật hư ra sao không mấy ai biết rõ. Tiểu hòa thượng này gọi Vô Không thiền sư là sư phụ, vậy hẳn y là Minh Tú, đệ tử chân truyền độc nhất của thiền sư.
Mộ Tuyết vươn người tới chăm chú lắng nghe. Nàng không những chú ý tới tin tức của thiền sư mà còn để tâm tới vị hòa thượng Minh Tú này nữa. Ai có thể biết được tiểu hòa thượng xinh đẹp như hoa này mai sau lại có thể trở thành một phần tử quan trọng của võ lâm cơ chứ.
Minh Tú khí nhàn thần định, liếc mắt nhìn nam nhân rách rưới trước mắt.
– Bần tăng mấy hôm trước sau khi xong việc liền trở về bổn tự. Chỉ là khi vừa đến cửa tự thì nhận được tin dữ…
Mọi người hít sâu một hơi chờ đợi câu trả lời, chỉ thấy Minh Tú nhắm mắt ẩn hiện thương tâm trên gương mặt mỹ mạo.
– Nghe nói sư phụ ăn cơm nghẹn xương viên tịch rồi…
…
…
…
– Cái rắm!
Nam nhân rách rưới cùng tiểu Mộ Tuyết không hẹn mà đồng hét lên. Vô Không thiền sư là nhân vật thần kỳ bậc nào? Như thế nào lại chết vì cái lí do nhảm nhí này? Như vậy khác nào biến mình thành trò cười cho thiên hạ. Lại còn nghẹn xương. Thầy trò nhà này tu hành cũng thật quái đản khác người. Trò thì vào kỹ viện phổ độ chúng sanh. Thầy thì vì nghẹn xương mà viên tịch. Pháp tắc kỷ luật Phật gia trong mắt hai người này chắc cũng tan biến hết rồi. Phá cách như thế, có cá tính!
Không màng đến Minh Tú liếc nhìn Mộ Tuyết kèm theo một tia kinh ngạc, nàng đã xông tới bên hắn kèm theo vẻ mặt “Ngươi lừa lão nương! Mau trả tiền tổn thương tinh thần cho ta!”
– Vô Không thiền sư là ai chứ? Như thế nào lại chết vì cái lí do nhảm nhí ruồi bu như thế!
– Đúng! Hòa thượng thúi! Ngươi muốn trốn tránh nên bịa chuyện phải không?
Nam nhân rách rưới cũng vỗ bàn đồng tình. Tiểu hòa thượng Minh Tú không trả lời, chỉ ngưng mắt nhìn Mộ Tuyết dò xét.
– Vị huynh đệ này hình như rất hiểu biết gia sư?
– Ách… chuyện này…
– Có gì hiểu biết chứ? Người giang hồ kẻ nào không biết đến lão trọc Vô Không. Cái lí do của ngươi đem đi lừa con nít ba tuổi chưa chắc chúng đã tin!
– Đúng đúng đúng.
Mộ Tuyết chớp cơ hội gật đầu phụ họa như bửa tỏi. Ánh mắt lúc nay của tiểu hòa thượng khiến nàng một trận nổi da gà. Không hổ là kẻ sau này sẽ gia nhập vào hàng ngũ tinh anh đứng trên thiên hạ, liếc mắt cũng đủ khiến con người ta lạnh gáy.
– Thí chủ tin cũng được không tin cũng được. Bần tăng đến đây chỉ muốn gặp Thi Dao cô nương.
Tiểu hòa thượng vừa nói vừa liếc nhìn Vi ma ma cúi đầu chắp tay thi lễ. Choáng váng vì sắc đẹp mê người, Vi ma ma lúc này mặt đã chuyển thành quả hồng chín gật đầu như bửa tỏi, vẫy tay ngoắc nha hoàn bên cạnh.
– Mau… mau mời Thi Dao cô nương!
– Hòa thượng thối! Đừng có đùa giỡn với sức chịu đựng của ta!
Xem ra nam nhân rách rưới đã vượt mức bình tĩnh, chính thức nổi điên, y nhảy lên bàn lao đến tống cho Minh Tú một đấm. Bỏ mặc tiếng kêu như heo bị chọc tiết của tú bà. Tiểu hòa thượng mặc không đổi sắc ngã người ra phía sau, nâng chân hướng nam nhân rách rưới tặng cho một đá.
– Hạ tiền bối, vãn bối không muốn đả thương người, thỉnh dừng tay.
– Con khỉ! Ngươi không chịu làm đám cưới lại muốn tìm kỹ nữ! Khinh người quá đáng! Ta hôm nay phải tẩn ngươi một trận rồi mang ngươi về!
– Tiền bối, vãn bối tìm Thi Dao cô nương là chuyện đại sự.
– Phi! Đại sự của ngươi thì thằng đàn ông nào không biết. Mau theo ta! Trở về ngay lập tức cho ngươi làm đại sự!
Hai người cứ thế ngươi nói ta đáp, kẻ đấm người đá lần lượt đập nát từ chiếc này tới cái bàn nọ, bỏ mặc Vi ma ma bên cạnh đang gào khóc không ra tiếng. Khách nhân xem náo nhiệt cũng đã loạn thành một bầy, chạy Đông chạy Tây như chim vỡ tổ. Mộ Tuyết lúc này đang yên yên ổn ổn ngồi trên lưng Tiểu Bảo từ lầu hai thích ý nhìn xuống. May mắn nàng nhạy cảm phát hiện nam nhân rách rưới sắp động thủ, ngay lập tức leo lên lưng Tiểu Bảo phóng lên lầu hai. Leo trèo nhảy nhót đối với lão hổ tuyệt không phải chuyện quá khó khăn.
Vừa xem đánh đấm bên dưới, Mộ Tuyết vừa phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Chuyện náo động đến mức này mà nguyên nhân chính vẫn chưa xuất hiện. Không biết nàng ta định trốn cho đến lúc nào.
Bên dưới tạm thời không phân cao thấp. Nam nhân rách rưới tung chiêu liên tục, xem ra có phần không kiên nhẫn. Đối lập với y là hòa thượng Minh Tú bình thản tiếp chiêu, nhẹ nhàng hóa giải trong gang tấc, gương mặt không đổi sắc lạnh lùng kinh diễm. Tuyệt đối đẹp như thiên tiên, nếu không có cái đầu trọc mất mỹ quan kia.
Di, Mộ Tuyết lúc này cảm thấy có cái gì không ổn. Đám người tán loạn lúc này đang dồn hết về phía cửa chính mà chạy trốn, khiến hai kẻ đang giao thủ dưới kia nếu không muốn đả thương bá tánh bình dân bất đắc dĩ phải lùi vào trong. Mà càng vào trong thì lại càng gần nơi nàng đang đứng nhìn xuống.
Bỗng dưng đầu trọc mỹ nam thoắt cái tung người đã bay lên bên cạnh Mộ Tuyết làm nàng không khỏi giật mình. Nam nhân rách rưới lập tức vọt theo.
– Tiểu tử, muốn chạy?
Mộ Tuyết thật muốn chửi người. Mặc kệ ngươi là hòa thượng, mặc kệ ngươi là mỹ nam. Ta đang trốn an lành ngươi theo lên đây làm gì?
Đang xoay người muốn chạy thì Mộ Tuyết cảm thấy cổ áo bị ai nắm lấy, sau đó cả thân người nàng bị giật ngược lại. Chưa hiểu rõ mô tê sự tình, tiểu hài tử Mộ Tuyết đã cảm thấy mặt mình mát lạnh, lại còn phảng phất mùi vị gay mũi.
Vừa định đưa tay lên vuốt mặt, nàng lại bị quăng ra sau, sau đó là một loạt cảm giác giống như đang chơi rope swing, tung sang trái lại giật sang phải, vừa bay lên trước lại bị kéo ra sau. Đại khái là nàng chẳng thể nhìn rõ sự vật cùng phân biệt phương hướng nữa. Thêm vào đó cứ chốc chốc lại được tận hưởng cảm giác mát lạnh trước mặt cùng mùi vị cay cay càng lúc càng nồng.
– Hòa thượng thúi! Không được đem tiểu tử này ra chắn!
Ai đó hét lên trước mặt nàng.
– Tiền bối, người phun rượu, vãn bối không tiếp nỗi.
Ai đó bình thản nói chuyện bên tai nàng.
Âm thanh hự hạ binh bốp lên tục vang lên bên tai cho đến khi một giọng nói khá quen thuộc vang lên từ bên kia lầu mới tạm đình chỉ.
– Ai da, ai lại biến Di Hồng viện thành ra thế này?
Mộ Tuyết loáng thoáng nghe vài tiếng hít sâu. Rốt cuộc cũng dừng lại. tạ ơn trời đất, rốt cuộc cũng tha mạng cho con. Không cần ngước lên nàng cũng biết chủ nhân giọng nói lúc nãy là ai. Chưa bao giờ Mộ Tuyết có cảm xúc muốn quỳ gối dập đầu tạ ơn yêu tinh đến như vậy.
Nàng choáng váng mở mắt. Phía bên lầu đối diện là yêu tinh trong bộ áo đỏ quyến rũ đang chống cằm thích ý nhìn về hướng này. Ánh mắt bông đùa nhìn Mộ Tuyết không giấu đi vẻ giễu cợt.
– Nghe nói có vị khách nhân nào ở đây muốn tìm Thi Dao?
Tiểu hòa thượng chưa kịp lên tiếng thì bên dưới khách sảnh đã nhao nhao “ Ta! Ta!”. Hàng loạt bài thơ ngâm vịnh được tung ra, lời nói hoa mỹ ca ngợi xưng tụng đua nhau bay đến bên tai mỹ nhân. Mộ Tuyết cảm nhận nam nhân bên dưới, hiện tại mắt ai cũng sáng long lanh như mắt cún.
Cơn chóng mặt còn chưa qua đi, nay ồn ào từ dưới khách sảnh vang lên càng làm cho nàng cảm thấy nhức đầu, ngực muôn vàn khó khịu, chỉ muốn nôn tất cả những thứ trong bụng ra ngoài.
Chỉ nghe nam nhân rách rưới bên cạnh nãy giờ nghệch ra bây giờ mới lên tiếng.
– Hòa thượng, hèn chi ngươi nhất định phải gặp được nàng. Không ngờ ngươi cũng rất có mắt nhìn.
Y vừa nói vừa hướng tiểu Minh Tú đưa ra ngón tay cái. Minh Tú không nói gì, y liếc nhìn Mộ Tuyết đang điên điên đảo đảo bên cạnh một khắc rồi hướng yêu tinh thi lễ.
– Tại hạ Minh Tú, đệ tử Vô Không thiền sư, thỉnh gặp Thi Dao cô nương hỏi vài cố sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.