Quyển 2 - Chương 5: Trạm chán trong đêm
Phi Vân
24/06/2015
Trong bóng đêm mờ ảo, Nam Thành nhanh chóng đuổi kịp kẻ vừa rình trộm hắn. Điểm chân lên môt tán cây mượn lực, Nam Thành nhún người nhảy về phía trước, tay nhanh như chớp rút trường kiếm bên hông đâm thẳng tới kẻ trước mắt. Người kia không tránh không né, chỉ xoay người dùng ngón tay kẹp lấy thân kiếm, sau đó lộn một vòng thật gọn trên không trung, nhảy lên trên mũi trường kiếm lấy thế bay lui về phía sau, đồng thời không quên đáp trả lại một chưởng phong về phía địch thủ.
Nam Thành nhanh nhẹn lách mình qua một bên tránh né, sau lại tiếp tục dụng kiếm đâm tới. Cứ thế, ánh trăng vàng vọt không soi rõ mặt người, yếu ớt chiếu từng vệt sáng lên những chiếc lá đang tán loạn giữa không trung.
Tàn cây rùng mình run lên xào xạc theo từng đợt công kích từ chưởng phong, lá cây liên tục bị chém đứt làm đôi bởi sự sắc bén và dứt khoát của trường kiếm. Hai người cứ thế lăng không tỷ võ xuyên qua các tán cây rừng, khiến cho chim muôn đang nghỉ ngơi cũng phải bất ngờ thức tỉnh mà nhanh chóng bay lên.
Một khoảng khu rừng bỗng trở nên huyên náo trong đêm. Một kẻ nhẹ nhàng thư thái như hạc, một kẻ mạnh mẽ uy thế như rồng, cứ thế tạo nên một bức tranh sống động về tinh túy võ học, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngẩn người mê mẩn nhìn ngắm.
Mắt Nam Thành ngày một sáng ngời. Hắn chưa bao giờ có một cuộc tỷ võ sảng khoái như hôm nay. Thi triển võ công như muốn đặt hết cả thế giới ra bên ngoài, đặt những cảm xúc, những suy nghĩ vô vị ra một bên, chỉ còn chuyên tâm vào kiếm, vào chưởng, vào đường đi của khí và lực.
Đang lúc Nam Thành cao hứng nhất, bỗng nhiên kẻ kia nhấc chân đá trường kiếm lệch sang hướng khác, sai đó xoay người nhảy lên, tay nhanh chóng lấy bầu rượu bên hông ra uống một ngụm, rồi không nói không rằng phun thẳng vào kẻ bên dưới. Ngạc nhiên không kịp chống đỡ, Nam Thành chỉ kịp lùi lại đưa tay che mặt, chưa kịp lấy lại động tác, hắn đã nghe kẻ kia vừa cười vừa nói
– Ha ha ha, tiểu Nam Thành, ngươi thật là… mới nghe mùi rượu đã muốn say rồi sao, ta phun thêm vài ngụm nữa dám cá ngươi sẽ có một đêm ngủ tại cánh rừng này lắm.
Nam Thành ngờ ngợ ngẩng đầu hỏi
– Hạ Vĩnh Nguyên?
– Ai, gặp nhau nãy giờ mà giờ này ngươi mới nhìn rõ ta. Bi ai, thật là bi ai
Hạ Vĩnh Nguyên giả bộ buồn bả than vãn. Xong y lại đưa đôi mắt láu lỉnh hết nhìn từ đầu đến chân Nam Thành rồi lại nhìn lại từ chân đến đầu. Sau đó hắn chống tay gõ gõ cằm
– Thật đúng là anh tuấn phi phàm. Khiến cho ngay cả đường đường con gái giáo chủ Dục Tiên Giáo cũng phải nghiêng ngả tâm can. Tại hạ bái phục bái phục.
Xong hắn lại cười hắc hắc, vung vẩy bầu rượu đưa lên miệng uống. Sau đó lại lắc lắc đầu
– Chỉ tiếc…
– Hạ ca ca, ngươi không phải đang dò la tin tức sao? Sao lại ở đây tiếc tiếc cái gì?
Nam Thành bực mình nhìn Hạ Vĩnh Nguyên. Con sâu rượu này vẫn luôn như thế, suốt ngày cầm bình rượu uống ừng ực, chẳng màng đến việc xảy ra xung quanh, lúc nào cũng tỏ ra bất cần như việc gì cũng chẳng liên quan tới hắn.
Nhưng hôm nay Nam Thành lại bất ngờ, không ngờ võ công của con ma men này lại tinh diệu đến thế. Trước giờ Hạ Vĩnh Nguyên cùng hắn ít khi gặp mặt, cho nên Nam Thành cũng không quan tâm đến y, nhưng mà bây giờ, có lẽ hắn đã tìm được một kho báu rồi.
Trên mặt Nam Thành thoáng qua một nụ cười, hắn nhìn lại thật kỹ đối thủ của mình. Trừ bỏ dáng vẻ lúc nào cũng say bét nhè cùng với mái tóc rối bù kia, Hạ Vĩnh Nguyên hoàn toàn có thể sánh vai cùng hai chữ “anh tuấn”, vì hắn lúc nào cũng lèm bèm cùng hũ rượu nên hắn không nắm được chữ “tiêu sái”, vì hắn lúc nào cũng bốc mùi rượu nên cũng chẳng với tới được chữ “khiết bạch”, vì hắn chẳng khi nào đứng thẳng lên nỗi vì lúc nào cũng say bét nhè nên cũng không thể đứng cùng “phiêu diêu”. Cho nên dù có “anh tuấn”, hắn vẫn cứ thế sống mà chẳng có vị cô nương nào theo đuổi.
Nhớ lại tình cảnh lúc nãy trong khách điếm, Nam Thành tự dưng thấy hơi nóng nóng da mặt, may mắn là bóng đêm dày đặc, nên kẻ đối diện dù có tinh mắt cũng khó lòng nhận thấy được. Trong khi đó, Hạ Vĩnh Nguyên vẫn đang tiếp tục lắc đầu cảm thán;
– Chỉ tiếc cho Diệp Kỳ Phong Diệp giáo chủ. Lão cáo già đó một đời gian hùng không chịu khuất nhục trước ai, rốt cuộc lại sinh ra một đứa con yếu ớt như thế, ngay cả lá gan cũng nhỏ bé. Thật sự đáng thương, đáng thương.
Hạ Vĩnh Nguyên cứ thế tiếp tục múa may ca thán lẩm bẩm chê chê bai bai chuyện đời. Tiểu Nam Thành thì lại không hứng thú gì chuyện đó. Hạ Vĩnh Nguyên vốn lăn lộn trong Cái Bang, y cũng là người tiếp giúp cho Ngụy Phủ thu thập tin tức trong giang hồ thông qua mạng lưới thông tin rộng rãi đó. Nếu không có chuyện gì quan trọng, y sẽ không trực tiếp xuất hiện.
– Hạ ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Vĩnh Nguyên đột nhiên ngừng nói. Y ngúc ngoắc cái đầu, ngáp dài uể oải tựa vào thân cây, lười biếng trình bày với Nam Thành
– Hẵn ngươi biết hơn nửa tháng tới là lễ mừng thọ Hắc Hùng Lão nhân Đông Phương Minh – bảo chủ của Đông Phương thế gia?
Lại là Đông Phương thế gia?
– Đông Phương thế gia trước nay đối nhân xứ thế đều rất tốt, là một trong các thế gia đức cao vọng trọng của giang hồ, lễ mừng thọ lần này toàn võ l6m không ai không biết tới, đệ đương nhiên cũng biết.
– Thiếp mời đã bắt đầu được phát ra với số lượng khá nhiều. Tuy nhiên ta phát hiện một điều, lượng thiếp mời mà nhân sĩ võ lâm nhận được lại nhiều hơn rất nhiều so với số lượng đích thực mà Đông Phương thế gia phát ra. Ta nghi vấn có kẻ đã nhúng tay vào chuyện này. Tuy nhiên ta không tra ra được kẻ này là ai. Tất cả những kẻ bị ta bắt được đều đã cắn thuốc độc giấu sẵn trong miệng để tự sát. Lý do vì sao chúng làm vậy ta cũng không chắc ăn đoán được. Nhưng ta mơ hồ cảm thấy có liên quan đến chuyện đó.
– Ý huynh là kẻ đó muốn nhân dịp này triệu tập toàn bộ nhân sĩ võ lâm để thông báo về chuyện đó? Nhưng hắn làm vậy chẳng khác nào rước thêm địch thủ cho mình, như thế được lợi gì chứ?
– Càng đông càng hỗn loạn, càng hỗn loạn càng dễ ra tay. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Người thì đông vô số, thứ đó lại chỉ có một. Đối đầu với chúng ta, bọn họ chắc chắn sẽ hợp tác với nhau, vì bọn họ cần phải làm vậy. Nhưng lấy được rồi, bọn họ có nguyện ý cùng nhau chia chác lợi ích hay không thì ta không biết.
Vừa nói Hạ Vĩnh Nguyên vừa cười ha hả mỉa mai cho nhân gian. Con người luôn là vậy, vẫn không thể nào thoát khỏi cám dỗ. Nó làm tăng lên sự đố kỵ và tính toán trong tâm trí họ, lấn át những tình cảm thiêng liêng đáng giá nhất, vùi lấp đi những mối quan hệ tưởng chừng như không thể đứt lìa, xé toang cả những mảnh ký ức hạnh phúc đẹp đẽ nhất của đời người. Biến con người ta thành một loại mà nhân tâm chẳng còn thuộc về “người” nữa. Bi ai.
Hạ Vĩnh Nguyên lắc đầu cười khổ, hắn dường như tâm đã quá nặng. Đến bao giờ hắn mới có thể vứt bỏ được cơn ác mộng đó đây. Nó cứ ám ảnh hắn ngày qua ngày, dày vò hắn đêm qua đêm. Cứ phải như Nam Thành, suốt đời chuyên tâm vào võ học thì lúc này, có lẽ tâm của hắn đã rất nhẹ nhàng hơn.
– Hạ ca ca, ta phải nhanh chóng đi tìm tỷ tỷ cùng mọi người, những tháng gần đây mấy người bọn họ đều bặt vô âm tín, ta thật sự cảm thấy lo lắng, huynh có tin tức gì không?
Nam Thành bắt đầu cảm thấy lo lắng. Chuyện này quả thật không nhỏ. Đã có gan mưu tính chuyện như vầy, kẻ đó dã tâm thật rất cao. Thật không dám cam đoan hắn sẽ không gây ra chuyện gì tổn hại đến mọi người, đặc biệt là tỷ tỷ.
– Có. Ngươi về phòng là thấy. Không cần phải tìm.
Hạ Vĩnh Nguyên đưa tay lên vỗ vỗ miệng ngáp dài.
– Phòng? Phòng ta? Tại khách điếm?
– Đương nhiên. Ta chính là đi tìm bọn chúng thông báo về việc Vân Tinh phát hiện Dục Tiên Giáo qua lại cùng triều đình, nhắc nhở chúng cẩn thận một chút. Đồng thời kéo nhau đi tìm ngươi, kết hợp với những gì chúng nó tra được trong mấy tháng qua, tốt hơn hết là bọn trẻ các ngươi thử bò lên Quá Thiên Nhai thăm viếng Đông Phương thế gia, đồng thời thử vận một phen, biết đâu có khám phá gì mới. Chỉ là nghe tin ta tới, đám Yên Hoa Tam Nguyệt trốn ta bặt tăm rồi, đáng ghét. Chỉ còn tiểu tử nhà Nam Cung cùng Mộ Tuyết là còn tí tình tí nghĩa. Hai tên đó lúc nãy đi chung với ta mà, giờ chỉ có ta ở đây, đương nhiên là hai đứa nhóc đó vẫn còn đang tung tăng phá phách ở trong phòng của ngươi.
Hạ Vĩnh Nguyên chẹp chẹp miệng đáp. Ánh mắt “Người là đồ ngốc, nếu ngươi không mau quay lại, ta không cam đoan người tình bé nhỏ từ Dục Tiên Giáo của ngươi có thể bảo toàn tánh mạng” lười biếng nhìn Tiểu Nam Thành đang tròn mắt ngây ngốc. Hạ Vĩnh Nguyên lại lắc lắc đầu. Tên này đúng là luyện võ tới ngốc đầu rồi. Phất phất tay, y khẽ tung người lên cao rồi phi thẳng về phía ánh trăng đang ẩn hiện trên nền trời đen
– Ta buồn ngủ. Ta đi tìm chỗ ngủ. Tạm biệt. Hẹn ngày gặp lại, Nam Thành. Đúng rồi, ta nhận được tin từ Ngụy phủ, tên nhóc Vân Tinh sẽ đại diện Bách Thảo Đường mang lễ vật đến mừng thọ Đông Phương Minh, đến lúc đó các ngươi cũng nên trong ứng ngoại hợp, hạn chế chí chóe mà giúp đỡ nhau một chút.
Tiểu Nam Thành vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó. Hắn đứng ngốc tại chỗ, lần lượt điểm lại hết những chuyện xảy ra từ sáng đến giờ. Hôm nay quả đúng là một ngày đầy những bất ngờ dành cho hắn.
Nam Thành nhanh nhẹn lách mình qua một bên tránh né, sau lại tiếp tục dụng kiếm đâm tới. Cứ thế, ánh trăng vàng vọt không soi rõ mặt người, yếu ớt chiếu từng vệt sáng lên những chiếc lá đang tán loạn giữa không trung.
Tàn cây rùng mình run lên xào xạc theo từng đợt công kích từ chưởng phong, lá cây liên tục bị chém đứt làm đôi bởi sự sắc bén và dứt khoát của trường kiếm. Hai người cứ thế lăng không tỷ võ xuyên qua các tán cây rừng, khiến cho chim muôn đang nghỉ ngơi cũng phải bất ngờ thức tỉnh mà nhanh chóng bay lên.
Một khoảng khu rừng bỗng trở nên huyên náo trong đêm. Một kẻ nhẹ nhàng thư thái như hạc, một kẻ mạnh mẽ uy thế như rồng, cứ thế tạo nên một bức tranh sống động về tinh túy võ học, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải ngẩn người mê mẩn nhìn ngắm.
Mắt Nam Thành ngày một sáng ngời. Hắn chưa bao giờ có một cuộc tỷ võ sảng khoái như hôm nay. Thi triển võ công như muốn đặt hết cả thế giới ra bên ngoài, đặt những cảm xúc, những suy nghĩ vô vị ra một bên, chỉ còn chuyên tâm vào kiếm, vào chưởng, vào đường đi của khí và lực.
Đang lúc Nam Thành cao hứng nhất, bỗng nhiên kẻ kia nhấc chân đá trường kiếm lệch sang hướng khác, sai đó xoay người nhảy lên, tay nhanh chóng lấy bầu rượu bên hông ra uống một ngụm, rồi không nói không rằng phun thẳng vào kẻ bên dưới. Ngạc nhiên không kịp chống đỡ, Nam Thành chỉ kịp lùi lại đưa tay che mặt, chưa kịp lấy lại động tác, hắn đã nghe kẻ kia vừa cười vừa nói
– Ha ha ha, tiểu Nam Thành, ngươi thật là… mới nghe mùi rượu đã muốn say rồi sao, ta phun thêm vài ngụm nữa dám cá ngươi sẽ có một đêm ngủ tại cánh rừng này lắm.
Nam Thành ngờ ngợ ngẩng đầu hỏi
– Hạ Vĩnh Nguyên?
– Ai, gặp nhau nãy giờ mà giờ này ngươi mới nhìn rõ ta. Bi ai, thật là bi ai
Hạ Vĩnh Nguyên giả bộ buồn bả than vãn. Xong y lại đưa đôi mắt láu lỉnh hết nhìn từ đầu đến chân Nam Thành rồi lại nhìn lại từ chân đến đầu. Sau đó hắn chống tay gõ gõ cằm
– Thật đúng là anh tuấn phi phàm. Khiến cho ngay cả đường đường con gái giáo chủ Dục Tiên Giáo cũng phải nghiêng ngả tâm can. Tại hạ bái phục bái phục.
Xong hắn lại cười hắc hắc, vung vẩy bầu rượu đưa lên miệng uống. Sau đó lại lắc lắc đầu
– Chỉ tiếc…
– Hạ ca ca, ngươi không phải đang dò la tin tức sao? Sao lại ở đây tiếc tiếc cái gì?
Nam Thành bực mình nhìn Hạ Vĩnh Nguyên. Con sâu rượu này vẫn luôn như thế, suốt ngày cầm bình rượu uống ừng ực, chẳng màng đến việc xảy ra xung quanh, lúc nào cũng tỏ ra bất cần như việc gì cũng chẳng liên quan tới hắn.
Nhưng hôm nay Nam Thành lại bất ngờ, không ngờ võ công của con ma men này lại tinh diệu đến thế. Trước giờ Hạ Vĩnh Nguyên cùng hắn ít khi gặp mặt, cho nên Nam Thành cũng không quan tâm đến y, nhưng mà bây giờ, có lẽ hắn đã tìm được một kho báu rồi.
Trên mặt Nam Thành thoáng qua một nụ cười, hắn nhìn lại thật kỹ đối thủ của mình. Trừ bỏ dáng vẻ lúc nào cũng say bét nhè cùng với mái tóc rối bù kia, Hạ Vĩnh Nguyên hoàn toàn có thể sánh vai cùng hai chữ “anh tuấn”, vì hắn lúc nào cũng lèm bèm cùng hũ rượu nên hắn không nắm được chữ “tiêu sái”, vì hắn lúc nào cũng bốc mùi rượu nên cũng chẳng với tới được chữ “khiết bạch”, vì hắn chẳng khi nào đứng thẳng lên nỗi vì lúc nào cũng say bét nhè nên cũng không thể đứng cùng “phiêu diêu”. Cho nên dù có “anh tuấn”, hắn vẫn cứ thế sống mà chẳng có vị cô nương nào theo đuổi.
Nhớ lại tình cảnh lúc nãy trong khách điếm, Nam Thành tự dưng thấy hơi nóng nóng da mặt, may mắn là bóng đêm dày đặc, nên kẻ đối diện dù có tinh mắt cũng khó lòng nhận thấy được. Trong khi đó, Hạ Vĩnh Nguyên vẫn đang tiếp tục lắc đầu cảm thán;
– Chỉ tiếc cho Diệp Kỳ Phong Diệp giáo chủ. Lão cáo già đó một đời gian hùng không chịu khuất nhục trước ai, rốt cuộc lại sinh ra một đứa con yếu ớt như thế, ngay cả lá gan cũng nhỏ bé. Thật sự đáng thương, đáng thương.
Hạ Vĩnh Nguyên cứ thế tiếp tục múa may ca thán lẩm bẩm chê chê bai bai chuyện đời. Tiểu Nam Thành thì lại không hứng thú gì chuyện đó. Hạ Vĩnh Nguyên vốn lăn lộn trong Cái Bang, y cũng là người tiếp giúp cho Ngụy Phủ thu thập tin tức trong giang hồ thông qua mạng lưới thông tin rộng rãi đó. Nếu không có chuyện gì quan trọng, y sẽ không trực tiếp xuất hiện.
– Hạ ca ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hạ Vĩnh Nguyên đột nhiên ngừng nói. Y ngúc ngoắc cái đầu, ngáp dài uể oải tựa vào thân cây, lười biếng trình bày với Nam Thành
– Hẵn ngươi biết hơn nửa tháng tới là lễ mừng thọ Hắc Hùng Lão nhân Đông Phương Minh – bảo chủ của Đông Phương thế gia?
Lại là Đông Phương thế gia?
– Đông Phương thế gia trước nay đối nhân xứ thế đều rất tốt, là một trong các thế gia đức cao vọng trọng của giang hồ, lễ mừng thọ lần này toàn võ l6m không ai không biết tới, đệ đương nhiên cũng biết.
– Thiếp mời đã bắt đầu được phát ra với số lượng khá nhiều. Tuy nhiên ta phát hiện một điều, lượng thiếp mời mà nhân sĩ võ lâm nhận được lại nhiều hơn rất nhiều so với số lượng đích thực mà Đông Phương thế gia phát ra. Ta nghi vấn có kẻ đã nhúng tay vào chuyện này. Tuy nhiên ta không tra ra được kẻ này là ai. Tất cả những kẻ bị ta bắt được đều đã cắn thuốc độc giấu sẵn trong miệng để tự sát. Lý do vì sao chúng làm vậy ta cũng không chắc ăn đoán được. Nhưng ta mơ hồ cảm thấy có liên quan đến chuyện đó.
– Ý huynh là kẻ đó muốn nhân dịp này triệu tập toàn bộ nhân sĩ võ lâm để thông báo về chuyện đó? Nhưng hắn làm vậy chẳng khác nào rước thêm địch thủ cho mình, như thế được lợi gì chứ?
– Càng đông càng hỗn loạn, càng hỗn loạn càng dễ ra tay. Trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Người thì đông vô số, thứ đó lại chỉ có một. Đối đầu với chúng ta, bọn họ chắc chắn sẽ hợp tác với nhau, vì bọn họ cần phải làm vậy. Nhưng lấy được rồi, bọn họ có nguyện ý cùng nhau chia chác lợi ích hay không thì ta không biết.
Vừa nói Hạ Vĩnh Nguyên vừa cười ha hả mỉa mai cho nhân gian. Con người luôn là vậy, vẫn không thể nào thoát khỏi cám dỗ. Nó làm tăng lên sự đố kỵ và tính toán trong tâm trí họ, lấn át những tình cảm thiêng liêng đáng giá nhất, vùi lấp đi những mối quan hệ tưởng chừng như không thể đứt lìa, xé toang cả những mảnh ký ức hạnh phúc đẹp đẽ nhất của đời người. Biến con người ta thành một loại mà nhân tâm chẳng còn thuộc về “người” nữa. Bi ai.
Hạ Vĩnh Nguyên lắc đầu cười khổ, hắn dường như tâm đã quá nặng. Đến bao giờ hắn mới có thể vứt bỏ được cơn ác mộng đó đây. Nó cứ ám ảnh hắn ngày qua ngày, dày vò hắn đêm qua đêm. Cứ phải như Nam Thành, suốt đời chuyên tâm vào võ học thì lúc này, có lẽ tâm của hắn đã rất nhẹ nhàng hơn.
– Hạ ca ca, ta phải nhanh chóng đi tìm tỷ tỷ cùng mọi người, những tháng gần đây mấy người bọn họ đều bặt vô âm tín, ta thật sự cảm thấy lo lắng, huynh có tin tức gì không?
Nam Thành bắt đầu cảm thấy lo lắng. Chuyện này quả thật không nhỏ. Đã có gan mưu tính chuyện như vầy, kẻ đó dã tâm thật rất cao. Thật không dám cam đoan hắn sẽ không gây ra chuyện gì tổn hại đến mọi người, đặc biệt là tỷ tỷ.
– Có. Ngươi về phòng là thấy. Không cần phải tìm.
Hạ Vĩnh Nguyên đưa tay lên vỗ vỗ miệng ngáp dài.
– Phòng? Phòng ta? Tại khách điếm?
– Đương nhiên. Ta chính là đi tìm bọn chúng thông báo về việc Vân Tinh phát hiện Dục Tiên Giáo qua lại cùng triều đình, nhắc nhở chúng cẩn thận một chút. Đồng thời kéo nhau đi tìm ngươi, kết hợp với những gì chúng nó tra được trong mấy tháng qua, tốt hơn hết là bọn trẻ các ngươi thử bò lên Quá Thiên Nhai thăm viếng Đông Phương thế gia, đồng thời thử vận một phen, biết đâu có khám phá gì mới. Chỉ là nghe tin ta tới, đám Yên Hoa Tam Nguyệt trốn ta bặt tăm rồi, đáng ghét. Chỉ còn tiểu tử nhà Nam Cung cùng Mộ Tuyết là còn tí tình tí nghĩa. Hai tên đó lúc nãy đi chung với ta mà, giờ chỉ có ta ở đây, đương nhiên là hai đứa nhóc đó vẫn còn đang tung tăng phá phách ở trong phòng của ngươi.
Hạ Vĩnh Nguyên chẹp chẹp miệng đáp. Ánh mắt “Người là đồ ngốc, nếu ngươi không mau quay lại, ta không cam đoan người tình bé nhỏ từ Dục Tiên Giáo của ngươi có thể bảo toàn tánh mạng” lười biếng nhìn Tiểu Nam Thành đang tròn mắt ngây ngốc. Hạ Vĩnh Nguyên lại lắc lắc đầu. Tên này đúng là luyện võ tới ngốc đầu rồi. Phất phất tay, y khẽ tung người lên cao rồi phi thẳng về phía ánh trăng đang ẩn hiện trên nền trời đen
– Ta buồn ngủ. Ta đi tìm chỗ ngủ. Tạm biệt. Hẹn ngày gặp lại, Nam Thành. Đúng rồi, ta nhận được tin từ Ngụy phủ, tên nhóc Vân Tinh sẽ đại diện Bách Thảo Đường mang lễ vật đến mừng thọ Đông Phương Minh, đến lúc đó các ngươi cũng nên trong ứng ngoại hợp, hạn chế chí chóe mà giúp đỡ nhau một chút.
Tiểu Nam Thành vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó. Hắn đứng ngốc tại chỗ, lần lượt điểm lại hết những chuyện xảy ra từ sáng đến giờ. Hôm nay quả đúng là một ngày đầy những bất ngờ dành cho hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.