Quyển 1 - Chương 5: Trương Mộ Tuyết
Phi Vân
24/06/2015
Lâm Tuyết Nhi từ trong đau đớn tỉnh lại. Nàng nhăn mày nhìn xung quanh. Đây là một căn phòng được thiết kế khá trang nhã. Nhưng Tuyết Nhi không có tâm tình thưởng thức sự trang nhã này. Mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi khiến nàng muốn hắc xì hơi. Tuyết Nhi nhắm mắt điều chỉnh lại hơi thở rồi từ từ làm quen dần với mùi thuốc. Giờ đây nàng cảm thấy bản thân hư nhược hơn bao giờ hết. Cơ thịt toàn thân đều muốn rã ra rời khỏi cơ thể. Có lẽ do mất máu khá nhiều nên nàng cảm thấy khát nước. Nhưng cơ thể mệt mỏi lại không muốn nghe theo điều khiển của nàng. Tuyết Nhi không còn cảm nhận được cảm giác gì nữa ngoại trừ sự đau buốt ê ẩm râm ran truyền khắp tấm lưng nhỏ bé của mình. Đột nhiên nàng cảm thấy cay cay khóe mắt. Lần đầu tiên trong đời nàng rơi vào hoàn cảnh bế tắc như thế này. Thân mang trọng thương lại không có cha mẹ ở bên. Hai con người yêu thương nàng nhất đã không còn ở bên cạnh nàng nữa. Tất cả những gì mà Lâm Tuyết Nhi có trước kia đều đã biến mất, giờ đây chỉ còn lại một linh hồn lưu giữ những ký ức xưa cũ trong một thân xác hoàn toàn lạ lẫm, với những mối quan hệ phức tạp xa lạ.
Tuyết Nhi bi thương cười tự giễu. Lâm Tuyết Nhi đã chết. Không phải sao? Nàng giờ đây chẳng phải giống như một linh hồn đi đầu thai mà lại quên uống canh Mạnh Bà sao? Linh hồn vốn không có tên, vì hễ đến một thế giới mới, một cuộc sống mới, nó lại nhận được một cái tên mới. Sống cho đến khi chết đi, trở về nguyên thủy linh hồn, cái tên đó lại tự nhiên mà biến mất. Như một vòng luân hồi, xoay vòng không đi đến điểm kết thúc.
Tuyết Nhi nhắm mắt định thần, an tĩnh nằm trên giường. Nhìn qua giống như một hài tử đang hồn nhiên đi vào giấc ngủ. Nhưng không ai biết trong giây phút đó, Lâm Tuyết Nhi đã chết.
Nếu ông trời đã cho nàng sống lại trong một thân xác mới, tức là người muốn nàng bước đi trên một con đường mới, diễn một bộ phim mới. Kịch độc trong con người chính là đi trên một con đường mới lại cứ quay đầu nhìn về hướng cũ, diễn một vai diễn mới trong khi chẳng thể nào rũ bỏ được hình ảnh của vai diễn trước đó. Nó làm cho người ta chẳng thể tiến lên, cũng không thể lui bước, rốt cuộc chôn chân một chỗ, nhận lấy sự bào mòn của thời gian, cam tâm tình nguyện sống hết kiếp người mà chẳng thể có một lần tỏa sáng trong đời. Nàng trước kia khi là Lâm Tuyết Nhi chẳng phải khinh thường nhất điều đó sao. Chuyện đó đến bây giờ vẫn không thay đổi, trước đây vậy, bây giờ cũng vậy.
Tuyết Nhi thầm cảm thấy may mắn vì ông trời đã cho nàng một món quà vô cùng quý giá, đó chính là ký ức. Đó chính là đòn bẩy mà Tuyết Nhi cảm thấy quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng. Ý chí, nhận định, kinh nghiệm sống, kỹ năng,… tất cả vẫn còn nguyên vẹn không hề thay đổi. Nếu là trước đây, nàng sẽ uất ức ông trời không cho nàng một tuổi thơ nguyên vẹn, nhưng hiện tại điều đó không cần nữa. Nàng đã không còn là một hài tử bình thường. Nàng hiện tại là Trương Mộ Tuyết, là nhị tiểu thư của Vạn Kiêm sơn trang. Nàng hiện tại gánh trên vai trái là thù gia tộc, vai phải là trách nhiệm lo lắng cho tiểu Nam Thành. Nàng không thể tiếp tục làm một tiểu oa nhi suốt ngày ngốc nghếch.
Tuyết Nhi cảm thấy may mắn vì bản thân lại rơi vào một môi trường có hoàn cảnh quen thuộc giống như miêu tả trong sách. Điều đó khiến nàng cảm thấy vơi đi bớt bỡ ngỡ. Cuộc sống vẫn còn rất dài, những thứ miêu tả trên trang sách chỉ là một đoạn thời gian của đời người, hơn nữa nàng không chắc chắn nó sẽ không thay đổi. Đây là thế giới thực, không phải tiểu thuyết ly kỳ hấp dẫn bị chi phối bởi bàn tay tác giả, muốn sống là sống, muốn chết là chết, chết rồi cũng có thể sống lại. Nhưng nó khiến nàng cảm thấy phần nào bớt xa lạ với thế giới này.
– Đến đâu hay đến đó vậy.
Tuyết Nhi chép miệng. Nàng hiện tại vẫn chưa xác định được điểm điến trong cuộc đời, nhưng trước mắt nàng biết phải làm gì. Nàng còn tiểu Nam Thành, tiểu soái ca năm nào nàng vẫn thường yêu mến, nay đã trở thành đệ đệ thân sinh của nàng. Với Tuyết Nhi, không gì quan trọng hơn máu mủ ruột rà, trước vậy, nay lại càng không thay đổi. Tiểu Nam Thành đã trở thành đệ đệ của nàng, vậy nàng sẽ dùng hết tất cả những gì mình có, ký ức, kinh nghiệm, dẫn dắt hắn trưởng thành, bảo vệ hắn, dạy dỗ hắn. Đồng thời, xem như báo đáp “nàng” đã cho nàng sống lại trong thân xác này. Đó chính là mục đích hiện tại của nàng, cũng là bổn phận của nàng, vì nàng chính là Trương gia nhị tiểu thư Trương Mộ Tuyết.
Đúng. Nàng là Trương Mộ Tuyết.
Lâm Tuyết Nhi đã chết. Nàng chết trên một chiếc giường trải ra trắng tinh khôi ở một thế giới xa xôi nào đó.
Ở một thế giới khác, trong trang sách của một cuốn tiểu thuyết mang tên Vấn Tâm Vấn Thiên, Trương Mộ Tuyết từ trên giường gỗ trong một căn phòng ngập tràn mùi vị thuốc Đông y từ từ mở mắt.
Từ đó, trong những quán trà hay tửu lâu ở khắp mọi nơi trên giang hồ vẫn thường hay nhắc tới một chuyện, vào tiết trung thu trăng tròn sáng tỏ bầu trời đêm khuya, Vạn Kiếm sơn trang vì thân mang báu vật thế gian, trong một đêm hơn trăm người nam phụ lão ấu toàn bộ bị diệt, chỉ còn lại hai người con nhỏ nhất của Trương trang chủ may mắn sống sót.
Cũng trong lần thảm họa diệt môn năm đó, dưới ánh trăng chiếu rọi thế gian nhuộm máu, như nước mắt nhà trời từ bi đại xá cho một cỗ tang thương đến từ một gia tộc truyền thừa trăm năm, Trương gia nhị tiểu thư Trương Mộ Tuyết từ trong ngốc nghếch tỉnh dậy, mang theo tiểu đệ đệ là Trương tam thiếu gia Trương Nam Thành rời khỏi sơn trang bái sư học nghệ, một lòng quyết tâm báo thù.
Tuyết Nhi bi thương cười tự giễu. Lâm Tuyết Nhi đã chết. Không phải sao? Nàng giờ đây chẳng phải giống như một linh hồn đi đầu thai mà lại quên uống canh Mạnh Bà sao? Linh hồn vốn không có tên, vì hễ đến một thế giới mới, một cuộc sống mới, nó lại nhận được một cái tên mới. Sống cho đến khi chết đi, trở về nguyên thủy linh hồn, cái tên đó lại tự nhiên mà biến mất. Như một vòng luân hồi, xoay vòng không đi đến điểm kết thúc.
Tuyết Nhi nhắm mắt định thần, an tĩnh nằm trên giường. Nhìn qua giống như một hài tử đang hồn nhiên đi vào giấc ngủ. Nhưng không ai biết trong giây phút đó, Lâm Tuyết Nhi đã chết.
Nếu ông trời đã cho nàng sống lại trong một thân xác mới, tức là người muốn nàng bước đi trên một con đường mới, diễn một bộ phim mới. Kịch độc trong con người chính là đi trên một con đường mới lại cứ quay đầu nhìn về hướng cũ, diễn một vai diễn mới trong khi chẳng thể nào rũ bỏ được hình ảnh của vai diễn trước đó. Nó làm cho người ta chẳng thể tiến lên, cũng không thể lui bước, rốt cuộc chôn chân một chỗ, nhận lấy sự bào mòn của thời gian, cam tâm tình nguyện sống hết kiếp người mà chẳng thể có một lần tỏa sáng trong đời. Nàng trước kia khi là Lâm Tuyết Nhi chẳng phải khinh thường nhất điều đó sao. Chuyện đó đến bây giờ vẫn không thay đổi, trước đây vậy, bây giờ cũng vậy.
Tuyết Nhi thầm cảm thấy may mắn vì ông trời đã cho nàng một món quà vô cùng quý giá, đó chính là ký ức. Đó chính là đòn bẩy mà Tuyết Nhi cảm thấy quan trọng nhất trong cuộc đời của nàng. Ý chí, nhận định, kinh nghiệm sống, kỹ năng,… tất cả vẫn còn nguyên vẹn không hề thay đổi. Nếu là trước đây, nàng sẽ uất ức ông trời không cho nàng một tuổi thơ nguyên vẹn, nhưng hiện tại điều đó không cần nữa. Nàng đã không còn là một hài tử bình thường. Nàng hiện tại là Trương Mộ Tuyết, là nhị tiểu thư của Vạn Kiêm sơn trang. Nàng hiện tại gánh trên vai trái là thù gia tộc, vai phải là trách nhiệm lo lắng cho tiểu Nam Thành. Nàng không thể tiếp tục làm một tiểu oa nhi suốt ngày ngốc nghếch.
Tuyết Nhi cảm thấy may mắn vì bản thân lại rơi vào một môi trường có hoàn cảnh quen thuộc giống như miêu tả trong sách. Điều đó khiến nàng cảm thấy vơi đi bớt bỡ ngỡ. Cuộc sống vẫn còn rất dài, những thứ miêu tả trên trang sách chỉ là một đoạn thời gian của đời người, hơn nữa nàng không chắc chắn nó sẽ không thay đổi. Đây là thế giới thực, không phải tiểu thuyết ly kỳ hấp dẫn bị chi phối bởi bàn tay tác giả, muốn sống là sống, muốn chết là chết, chết rồi cũng có thể sống lại. Nhưng nó khiến nàng cảm thấy phần nào bớt xa lạ với thế giới này.
– Đến đâu hay đến đó vậy.
Tuyết Nhi chép miệng. Nàng hiện tại vẫn chưa xác định được điểm điến trong cuộc đời, nhưng trước mắt nàng biết phải làm gì. Nàng còn tiểu Nam Thành, tiểu soái ca năm nào nàng vẫn thường yêu mến, nay đã trở thành đệ đệ thân sinh của nàng. Với Tuyết Nhi, không gì quan trọng hơn máu mủ ruột rà, trước vậy, nay lại càng không thay đổi. Tiểu Nam Thành đã trở thành đệ đệ của nàng, vậy nàng sẽ dùng hết tất cả những gì mình có, ký ức, kinh nghiệm, dẫn dắt hắn trưởng thành, bảo vệ hắn, dạy dỗ hắn. Đồng thời, xem như báo đáp “nàng” đã cho nàng sống lại trong thân xác này. Đó chính là mục đích hiện tại của nàng, cũng là bổn phận của nàng, vì nàng chính là Trương gia nhị tiểu thư Trương Mộ Tuyết.
Đúng. Nàng là Trương Mộ Tuyết.
Lâm Tuyết Nhi đã chết. Nàng chết trên một chiếc giường trải ra trắng tinh khôi ở một thế giới xa xôi nào đó.
Ở một thế giới khác, trong trang sách của một cuốn tiểu thuyết mang tên Vấn Tâm Vấn Thiên, Trương Mộ Tuyết từ trên giường gỗ trong một căn phòng ngập tràn mùi vị thuốc Đông y từ từ mở mắt.
Từ đó, trong những quán trà hay tửu lâu ở khắp mọi nơi trên giang hồ vẫn thường hay nhắc tới một chuyện, vào tiết trung thu trăng tròn sáng tỏ bầu trời đêm khuya, Vạn Kiếm sơn trang vì thân mang báu vật thế gian, trong một đêm hơn trăm người nam phụ lão ấu toàn bộ bị diệt, chỉ còn lại hai người con nhỏ nhất của Trương trang chủ may mắn sống sót.
Cũng trong lần thảm họa diệt môn năm đó, dưới ánh trăng chiếu rọi thế gian nhuộm máu, như nước mắt nhà trời từ bi đại xá cho một cỗ tang thương đến từ một gia tộc truyền thừa trăm năm, Trương gia nhị tiểu thư Trương Mộ Tuyết từ trong ngốc nghếch tỉnh dậy, mang theo tiểu đệ đệ là Trương tam thiếu gia Trương Nam Thành rời khỏi sơn trang bái sư học nghệ, một lòng quyết tâm báo thù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.