Quyển 1 - Chương 33: Tử khí Đông Lai
Phi Vân
24/06/2015
Ngay lúc lão nhân khô gầy định vươn tay chộp lấy Mộ Tuyết thì từ trong bóng đêm xuất hiện ba tia sáng song song nhau lao nhanh về phía này. Lão nhân giật mình vung tay đánh lên một luồn kình phong, hất mạnh ba tia sáng ấy lệch ra khỏi người, khiến cho một trong ba vật thể đó cắm phập vào bức tường nơi Mộ Tuyết đang đứng. Nàng tròn mắt nhìn cây ngân châm sáng loáng đang khẽ rung rinh dưới ánh trăng, không khỏi mạnh mẽ nuốt ừng ực sợ hãi xuống bụng, âm thầm tán thán.
– Công phu lợi hại!
Nhãn châu Mộ Tuyết nhanh chóng xoay chuyển quay về phía phát ra ám khí cật lực tìm kiếm. “Rốt cuộc kẻ vừa cứu ta là bạn hay thù?”. Có thể phát lực phóng ngân châm mạnh mẽ xuyên cả hai phần ba độ dài vào tường, hơn nữa lại không hề phát ra tiếng động nào, kẻ này chắc chắn là một cao thủ ám khí. Một người suốt bảy năm luyện tập chiến đấu bằng ám khí như Mộ Tuyết cũng tự thẹn không bằng. Nếu người vừa đến là bạn thì Mộ Tuyết có thể thở phào nhẹ nhõm, còn nếu ngược lại, xem như kiếp số nàng thật sự tận rồi.
– Kẻ nào dám ra tay đánh lén lão phu, còn không mau ra đây!
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, tay đánh một chưởng về phía bóng tối nọ. Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, một thân ảnh từ trong bóng đêm lao vụt ra, tay phất lên bắn ra trăm mũi ngân châm. Người nọ có một đôi bàn tay thon dài trắng nõn đẹp hơn cả nữ nhân. Năm ngón tay khẽ vẫy, ngân châm từ đó lao về phía trước sau đó uốn mình tỏa ra bốn phía, phong tỏa hết tất cả lối thoát của lão nhân nọ.
– Mãn thiên hoa vũ!
Đồng tử lão nhân đột nhiên co rút, thét dài lên một tiếng vận công đẩy mạnh những ngân châm đang lao nhanh tới ra khỏi người. Kình khí mạnh mẽ bá đạo đột nhiên phóng xuất khiến cho Mộ Tuyết đứng gần đó không tài nào trụ được, nàng chỉ kịp khẽ hự một tiếng sau đó liền bị đánh bay đi. Chưa kịp hoàn hồn, Mộ Tuyết đã cảm thấy cổ áo mình bị xách lên, nam nhân nọ không biết tiếp cận nàng từ lúc nào, liền nhanh chóng vươn tay nắm lấy nàng rồi phi thân lao đi, để lại một tràng cười dài trong đêm tối.
– Ân Viện lão đầu, thật có lỗi, nhưng mà con mồi này của ngươi ta không thể không đoạt, hẹn ngày sau tái kiến.
* * *
Đông Lai trấn nằm lọt thỏm giữa hai ngọn núi Tử Yên cùng Phù Vân, hai ngọn núi cao nhất trung nguyên, đến trấn này chỉ có một con đường, rời khỏi cũng chỉ duy nhất một con đường. Nơi đây được xem là danh lam thắng cảnh được khá nhiều khách nhân giang hồ thường xuyên lui tới, một là thưởng quan ngoạn cảnh, hai là đi lên đỉnh núi cheo leo, xếp bằng trước một tấm bia đá bắt đầu tĩnh tâm nhập định.
Cố sự truyền rằng, trên hai ngọn Tử Yên cùng Phù Vân trước đây đã từng có hai động cổ của hai vị tiên nhân, không biết nguyên do gì mà hai động khẩu đã bị núi đá cùng cây cối lấp đi, đến nay vẫn chưa thể tìm thấy, hiển hiện trước mắt mọi người chỉ còn lại hai tấm bia đá khắc trên đó tâm đắc trăm năm của hai vị chân nhân. Những người ngồi trước bia đá này hoặc là cầu trường sinh hoặc là cầu đắc đạo, còn không thì chỉ mong từ những tâm đắc ấy tìm được một bộ võ công phù hợp với mình. Tất cả đều tùy thuộc cơ duyên, cũng ẩn vào trong đó một phần ngộ tính của từng người.
Trước hai bia đá kia, không biết đã sản sinh ra biết bao nhiêu vị võ lâm cao thủ, chính có tà có. Cũng trước hai bia đá này, tranh đấu giữa chính và tà không khi nào có giây phút ngừng lại, võ lâm nhân sĩ vẫn lạc nơi đây đã lên tới con số không thể nào đếm được.
Lí do có lẽ vì nơi đây là nơi hội tụ tinh hoa võ học của võ lâm, là con đường đi tìm kiếm sức mạnh của nhân sĩ.
Lí do khác, có lẽ là vì nơi đây chính là nơi xuất thế của bảo vật gây chấn động giang hồ – Huyết Khô Lâu, người người đi đến nơi này hoặc là tìm kiếm hi vọng giải mã bí mật của khô lâu bí ẩn kia, hoặc là ôm trong lòng một ảo tưởng có thể may mắn tìm thấy được một bảo vật khác.
Lí do cuối cùng, cũng là lí do quan trọng nhất, hai ngọn núi Tử Yên Phù Vân này được xem là ranh giới tuyến của chính phái và tà phái. Ở phía bên này, từ nơi Đông Lai trấn tọa lạc trở về sau được xem là nơi hoạt động của nhân sĩ chính phái. Còn phía bên kia hai ngọn núi, nơi được lưu truyền là sa mạc trắng xóa diệt sạch mọi sự sống nằm bên trong nó, còn có vực sâu thăm thẳm với hàng ngàn loài độc trùng độc thảo, được tà phái xưng tụng là vùng đất thiên đường của kẻ ác.
Cứ thế suốt trăm năm ngàn năm, tại vùng đất ranh giới này, chính và tà vẫn tiếp tục tranh đấu lẫn nhau không ngừng không nghỉ. Tà diệt chính, chính giết tà, khi đôi tay đã nhuốm đầy máu của nhau, con người ta vẫn không chịu dừng lại mà tiếp tục chỉa mũi kiếm vào đối phương. Rốt cuộc ai là chính ai là tà, mãi mãi trở thành một câu hỏi xoáy sâu vào tâm can người dân Đông Lai trấn nơi đây suốt hàng thế kỷ qua.
Khác với không khí tĩnh mịch trên hai ngọn Tử Yên Phù Vân, trên những con đường thuộc Đông Lai trấn là một khung cảnh náo nhiệt tấp nập người đi lại.
– Bánh bao đây, màn thầu đây! Bánh bao năm đồng màn thầu hai đồng mua đi mua đi!
– Hồ lô ngào đường, ăn một cây gia sự hòa hảo đây!
– Tào phớ nóng hổi, ấm áp tình thân!
– Cháo trắng nấu loãng, thuốc bổ cho ruột già !
…
– Anh chàng đẹp trai, rốt cuộc ngươi muốn mang ta đi đâu?
Trong quán ăn, một thiếu niên ăn mặc xốc xếch như ăn mày không ngừng gắp lấy gắp để thức ăn trên bàn, vừa nhai nhồm nhoàm như chết đói năm ba ngày, vừa hướng nam nhân đang ngồi đối diện mà chất vấn. Nam nhân nọ không cười không đáp, chậm rãi rót đầy chén rượu rồi thản nhiên thưởng thức.
– Chàng đẹp trai, ta đang nói chuyện với ngươi đó, làm ơn đừng xem ta như cát bụi được không?
– Trong mắt ta, ngươi ngay cả cát bụi cũng không xứng.
– …
Nam nhân không lạnh không nhạt đáp, sau đó tiếp tục nâng chén, không thèm màng đến ai đó đang trợn trắng mắt nhìn mình.
Mộ Tuyết uể oải xộc đôi đũa vào đĩa rau xào trước mặt, trong lòng không khỏi rủa thầm tên nam nhân đang ngồi đối diện mình.
“Tên đó rốt cuộc muốn gì chứ? Con giun trong bụng của hắn là tốt hay xấu đây? Nghĩ thật mệt, không thèm nghĩ nữa, ta chọc cho chết ngươi, chết ngươi”.
Tiểu Mộ Tuyết cứ thế xả giận vào dĩa rau vô tội, vừa miên man nhớ lại khung cảnh tối hôm ấy.
Mộ Tuyết nhíu mày nhìn lên nam nhân trước mắt, người này sau khi bắt được nàng liền ép nàng giả trang thành một tiểu ăn mày, sau đó liên tục sử dụng khinh công mang nàng đi suốt một ngày một đêm đến nơi này. Mặc cho nàng lải nhải như thế nào hắn cũng không thèm mở miệng nói một câu. Đối với tên này một chữ chính là vàng.
Nam nhân khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, một thân áo trắng sạch sẽ, ngũ quan đoan chính phảng phất một chút uy nghiêm, loáng thoáng trên đó còn in hàng chữ “muốn chết thì cứ làm phiền ta”.
– Ít nhất cũng phải cho ta biết ngươi tên gì chứ?
– Mờ mờ ám ám, bụng dạ khó lường, vừa thấy đã biết người xấu.
– Đông Lai Trấn này có gì đặc biệt, tại sao lại mang ta tới đây, không lẽ…
Mộ Tuyết lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên mở to mắt như đoán ra được điều gì đó. Nam nhân dường như nghe thấy những lời nàng vừa nói, đình chỉ uống rượu rồi để lại trên bàn một lượng bạc trắng, trực tiếp xách nàng lên rồi phóng mình lao đi. Chỉ thấy trên đường thấp thoáng một bóng trắng đang lướt nhanh, tay mang theo một thiếu niên đang la oai oái vang động một khu phố.
Đông Lai Trấn mấy ngày nay tấp nập khách từ phương xa đến không phải không có lí do. Ở trên đỉnh Phù Vân cao xa tọa lạc một môn phái thuộc võ lâm chính phái – Vân Mộng Các. Vân Mộng Các là một trong những môn phái tồn tại lâu đời của vùng đất trung nguyên, cũng là một môn phái khá đặc biệt. Vân Mộng Các nhìn trên cơ bản khá giống với Nga My phái trong kiếm hiệp Kim Dung mà Mộ Tuyết từng đọc qua ở tiền thế. Môn phái này không thu nam tử, chỉ chiêu lãm nữ tử, sử dụng song đoản kiếm làm vũ khí. Đệ tử môn phái này bắt buộc phải thông thuộc kỳ kinh bát mạch, y thuật cũng không được lơi là học tập, do đó Vân Mộng Các được xem là cao thủ đệ nhất trong công phu điểm huyệt.
Trên đỉnh núi gió thổi từng cơn lạnh buốt, từng mái đình cổ kính ẩn hiện trong đám mây mờ. Mộ Tuyết hít một hơi sâu nhìn lại vách núi dưới chân.
“Hắn bay một mạch lên đây mà không nghỉ, khinh công thượng thừa, ta có muốn chạy trốn xem ra không có cơ hội rồi”
Nhưng Mộ Tuyết cũng không nén nỗi vui mừng, nam nhân này lầm lầm lì lì nhưng xem ra chưa chắc đã ác ý, bởi vì một nguyên nhân duy nhất, hắn đã mang nàng đến đây. Đúng, đến nơi này thì xem như nàng đã tạm thời an toàn, vì chắc chắn gia gia của nàng cũng đã ở quanh đây.
Nhìn đoàn người tấp nập đi về đình viện phía xa, Mộ Tuyết không khỏi háo hức trong lòng. Đại hội võ lâm lần này được thống nhất tổ chức tại một môn phái truyền thừa lâu đời của võ lâm. Một đại hội có liên quan đến toàn thể nhân sĩ trung nguyên cần một môn phái có căn cơ thâm hậu cùng tiếng nói được nhiều người trọng thị đứng ra chủ trì, lần này được lựa chọn chính là môn phái đang nằm trên đỉnh núi Phù Vân này, Vân Mộng Các.
– Công phu lợi hại!
Nhãn châu Mộ Tuyết nhanh chóng xoay chuyển quay về phía phát ra ám khí cật lực tìm kiếm. “Rốt cuộc kẻ vừa cứu ta là bạn hay thù?”. Có thể phát lực phóng ngân châm mạnh mẽ xuyên cả hai phần ba độ dài vào tường, hơn nữa lại không hề phát ra tiếng động nào, kẻ này chắc chắn là một cao thủ ám khí. Một người suốt bảy năm luyện tập chiến đấu bằng ám khí như Mộ Tuyết cũng tự thẹn không bằng. Nếu người vừa đến là bạn thì Mộ Tuyết có thể thở phào nhẹ nhõm, còn nếu ngược lại, xem như kiếp số nàng thật sự tận rồi.
– Kẻ nào dám ra tay đánh lén lão phu, còn không mau ra đây!
Lão nhân hừ lạnh một tiếng, tay đánh một chưởng về phía bóng tối nọ. Chỉ nghe “xoạt” một tiếng, một thân ảnh từ trong bóng đêm lao vụt ra, tay phất lên bắn ra trăm mũi ngân châm. Người nọ có một đôi bàn tay thon dài trắng nõn đẹp hơn cả nữ nhân. Năm ngón tay khẽ vẫy, ngân châm từ đó lao về phía trước sau đó uốn mình tỏa ra bốn phía, phong tỏa hết tất cả lối thoát của lão nhân nọ.
– Mãn thiên hoa vũ!
Đồng tử lão nhân đột nhiên co rút, thét dài lên một tiếng vận công đẩy mạnh những ngân châm đang lao nhanh tới ra khỏi người. Kình khí mạnh mẽ bá đạo đột nhiên phóng xuất khiến cho Mộ Tuyết đứng gần đó không tài nào trụ được, nàng chỉ kịp khẽ hự một tiếng sau đó liền bị đánh bay đi. Chưa kịp hoàn hồn, Mộ Tuyết đã cảm thấy cổ áo mình bị xách lên, nam nhân nọ không biết tiếp cận nàng từ lúc nào, liền nhanh chóng vươn tay nắm lấy nàng rồi phi thân lao đi, để lại một tràng cười dài trong đêm tối.
– Ân Viện lão đầu, thật có lỗi, nhưng mà con mồi này của ngươi ta không thể không đoạt, hẹn ngày sau tái kiến.
* * *
Đông Lai trấn nằm lọt thỏm giữa hai ngọn núi Tử Yên cùng Phù Vân, hai ngọn núi cao nhất trung nguyên, đến trấn này chỉ có một con đường, rời khỏi cũng chỉ duy nhất một con đường. Nơi đây được xem là danh lam thắng cảnh được khá nhiều khách nhân giang hồ thường xuyên lui tới, một là thưởng quan ngoạn cảnh, hai là đi lên đỉnh núi cheo leo, xếp bằng trước một tấm bia đá bắt đầu tĩnh tâm nhập định.
Cố sự truyền rằng, trên hai ngọn Tử Yên cùng Phù Vân trước đây đã từng có hai động cổ của hai vị tiên nhân, không biết nguyên do gì mà hai động khẩu đã bị núi đá cùng cây cối lấp đi, đến nay vẫn chưa thể tìm thấy, hiển hiện trước mắt mọi người chỉ còn lại hai tấm bia đá khắc trên đó tâm đắc trăm năm của hai vị chân nhân. Những người ngồi trước bia đá này hoặc là cầu trường sinh hoặc là cầu đắc đạo, còn không thì chỉ mong từ những tâm đắc ấy tìm được một bộ võ công phù hợp với mình. Tất cả đều tùy thuộc cơ duyên, cũng ẩn vào trong đó một phần ngộ tính của từng người.
Trước hai bia đá kia, không biết đã sản sinh ra biết bao nhiêu vị võ lâm cao thủ, chính có tà có. Cũng trước hai bia đá này, tranh đấu giữa chính và tà không khi nào có giây phút ngừng lại, võ lâm nhân sĩ vẫn lạc nơi đây đã lên tới con số không thể nào đếm được.
Lí do có lẽ vì nơi đây là nơi hội tụ tinh hoa võ học của võ lâm, là con đường đi tìm kiếm sức mạnh của nhân sĩ.
Lí do khác, có lẽ là vì nơi đây chính là nơi xuất thế của bảo vật gây chấn động giang hồ – Huyết Khô Lâu, người người đi đến nơi này hoặc là tìm kiếm hi vọng giải mã bí mật của khô lâu bí ẩn kia, hoặc là ôm trong lòng một ảo tưởng có thể may mắn tìm thấy được một bảo vật khác.
Lí do cuối cùng, cũng là lí do quan trọng nhất, hai ngọn núi Tử Yên Phù Vân này được xem là ranh giới tuyến của chính phái và tà phái. Ở phía bên này, từ nơi Đông Lai trấn tọa lạc trở về sau được xem là nơi hoạt động của nhân sĩ chính phái. Còn phía bên kia hai ngọn núi, nơi được lưu truyền là sa mạc trắng xóa diệt sạch mọi sự sống nằm bên trong nó, còn có vực sâu thăm thẳm với hàng ngàn loài độc trùng độc thảo, được tà phái xưng tụng là vùng đất thiên đường của kẻ ác.
Cứ thế suốt trăm năm ngàn năm, tại vùng đất ranh giới này, chính và tà vẫn tiếp tục tranh đấu lẫn nhau không ngừng không nghỉ. Tà diệt chính, chính giết tà, khi đôi tay đã nhuốm đầy máu của nhau, con người ta vẫn không chịu dừng lại mà tiếp tục chỉa mũi kiếm vào đối phương. Rốt cuộc ai là chính ai là tà, mãi mãi trở thành một câu hỏi xoáy sâu vào tâm can người dân Đông Lai trấn nơi đây suốt hàng thế kỷ qua.
Khác với không khí tĩnh mịch trên hai ngọn Tử Yên Phù Vân, trên những con đường thuộc Đông Lai trấn là một khung cảnh náo nhiệt tấp nập người đi lại.
– Bánh bao đây, màn thầu đây! Bánh bao năm đồng màn thầu hai đồng mua đi mua đi!
– Hồ lô ngào đường, ăn một cây gia sự hòa hảo đây!
– Tào phớ nóng hổi, ấm áp tình thân!
– Cháo trắng nấu loãng, thuốc bổ cho ruột già !
…
– Anh chàng đẹp trai, rốt cuộc ngươi muốn mang ta đi đâu?
Trong quán ăn, một thiếu niên ăn mặc xốc xếch như ăn mày không ngừng gắp lấy gắp để thức ăn trên bàn, vừa nhai nhồm nhoàm như chết đói năm ba ngày, vừa hướng nam nhân đang ngồi đối diện mà chất vấn. Nam nhân nọ không cười không đáp, chậm rãi rót đầy chén rượu rồi thản nhiên thưởng thức.
– Chàng đẹp trai, ta đang nói chuyện với ngươi đó, làm ơn đừng xem ta như cát bụi được không?
– Trong mắt ta, ngươi ngay cả cát bụi cũng không xứng.
– …
Nam nhân không lạnh không nhạt đáp, sau đó tiếp tục nâng chén, không thèm màng đến ai đó đang trợn trắng mắt nhìn mình.
Mộ Tuyết uể oải xộc đôi đũa vào đĩa rau xào trước mặt, trong lòng không khỏi rủa thầm tên nam nhân đang ngồi đối diện mình.
“Tên đó rốt cuộc muốn gì chứ? Con giun trong bụng của hắn là tốt hay xấu đây? Nghĩ thật mệt, không thèm nghĩ nữa, ta chọc cho chết ngươi, chết ngươi”.
Tiểu Mộ Tuyết cứ thế xả giận vào dĩa rau vô tội, vừa miên man nhớ lại khung cảnh tối hôm ấy.
Mộ Tuyết nhíu mày nhìn lên nam nhân trước mắt, người này sau khi bắt được nàng liền ép nàng giả trang thành một tiểu ăn mày, sau đó liên tục sử dụng khinh công mang nàng đi suốt một ngày một đêm đến nơi này. Mặc cho nàng lải nhải như thế nào hắn cũng không thèm mở miệng nói một câu. Đối với tên này một chữ chính là vàng.
Nam nhân khoảng hơn hai mươi lăm tuổi, một thân áo trắng sạch sẽ, ngũ quan đoan chính phảng phất một chút uy nghiêm, loáng thoáng trên đó còn in hàng chữ “muốn chết thì cứ làm phiền ta”.
– Ít nhất cũng phải cho ta biết ngươi tên gì chứ?
– Mờ mờ ám ám, bụng dạ khó lường, vừa thấy đã biết người xấu.
– Đông Lai Trấn này có gì đặc biệt, tại sao lại mang ta tới đây, không lẽ…
Mộ Tuyết lẩm bẩm trong miệng, bỗng nhiên mở to mắt như đoán ra được điều gì đó. Nam nhân dường như nghe thấy những lời nàng vừa nói, đình chỉ uống rượu rồi để lại trên bàn một lượng bạc trắng, trực tiếp xách nàng lên rồi phóng mình lao đi. Chỉ thấy trên đường thấp thoáng một bóng trắng đang lướt nhanh, tay mang theo một thiếu niên đang la oai oái vang động một khu phố.
Đông Lai Trấn mấy ngày nay tấp nập khách từ phương xa đến không phải không có lí do. Ở trên đỉnh Phù Vân cao xa tọa lạc một môn phái thuộc võ lâm chính phái – Vân Mộng Các. Vân Mộng Các là một trong những môn phái tồn tại lâu đời của vùng đất trung nguyên, cũng là một môn phái khá đặc biệt. Vân Mộng Các nhìn trên cơ bản khá giống với Nga My phái trong kiếm hiệp Kim Dung mà Mộ Tuyết từng đọc qua ở tiền thế. Môn phái này không thu nam tử, chỉ chiêu lãm nữ tử, sử dụng song đoản kiếm làm vũ khí. Đệ tử môn phái này bắt buộc phải thông thuộc kỳ kinh bát mạch, y thuật cũng không được lơi là học tập, do đó Vân Mộng Các được xem là cao thủ đệ nhất trong công phu điểm huyệt.
Trên đỉnh núi gió thổi từng cơn lạnh buốt, từng mái đình cổ kính ẩn hiện trong đám mây mờ. Mộ Tuyết hít một hơi sâu nhìn lại vách núi dưới chân.
“Hắn bay một mạch lên đây mà không nghỉ, khinh công thượng thừa, ta có muốn chạy trốn xem ra không có cơ hội rồi”
Nhưng Mộ Tuyết cũng không nén nỗi vui mừng, nam nhân này lầm lầm lì lì nhưng xem ra chưa chắc đã ác ý, bởi vì một nguyên nhân duy nhất, hắn đã mang nàng đến đây. Đúng, đến nơi này thì xem như nàng đã tạm thời an toàn, vì chắc chắn gia gia của nàng cũng đã ở quanh đây.
Nhìn đoàn người tấp nập đi về đình viện phía xa, Mộ Tuyết không khỏi háo hức trong lòng. Đại hội võ lâm lần này được thống nhất tổ chức tại một môn phái truyền thừa lâu đời của võ lâm. Một đại hội có liên quan đến toàn thể nhân sĩ trung nguyên cần một môn phái có căn cơ thâm hậu cùng tiếng nói được nhiều người trọng thị đứng ra chủ trì, lần này được lựa chọn chính là môn phái đang nằm trên đỉnh núi Phù Vân này, Vân Mộng Các.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.