Quyển 2 - Chương 2: Xuất Môn
Phi Vân
24/06/2015
Chi nha.
Cửa mở ra, một thân ảnh linh hoạt tiến vào thư phòng. Tần Thành ngẩng đầu, trước mặt y là một thân hình ướt sũng nước, gương mặt hốc hác cùng với đôi mắt trũng sâu mang đậm chất thiếu ngủ, không tay nải, không mang theo vật gì tùy thân, quần áo rách bươm hoàn toàn đủ đẳng cấp để sánh vai với khất cái ngoài chợ, ngay cả nhuyễn kiếm nên cất giấu đi cũng lộ hết ra ngoài.
Đó không phải là đệ tử chân truyền của Ngụy Hoằng, Mặc Vân Tinh đây sao? Mặc Vân Tinh vốn tính tình tùy hứng, lâu lâu lại rời phủ đi lang thang thiên hạ, có khi hai ba tháng không về nhà đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện. Vấn đề là, không phải hắn đang chạy theo Hạ Vĩnh Nguyên nhất nhất đòi học tuyệt chiêu phun rượu gì gì đó sao? Tần Thành hãy còn đang trố mắt chưa kịp hoàn hồn thì một gói nhỏ rớt phịch ngay lên trên bàn trước mặt y.
– Tần bá, vào vấn đề chính. Ta cần ăn, ta cần tắm, ta cần ngủ.
Giương cặp mắt mở được một nửa lên nhìn Tần Thành, Mạc Vân Tinh lèm bèm ngáy ngủ. Tần Thành miệng méo xệch cười không nỗi.
– Vân Tinh, không phải ngươi ăn dầm nằm dề trong kỹ viện, ba tháng liên tục không ra ngoài cho đến hết tiền nên mới ra nông nỗi này đấy chứ hả?
Thanh niên quần áo rách rưới – Mạc Vân Tinh, hộ pháp của Bách Thảo Đường – trừng mắt nhìn Tần Thành. Sau đó y không nói không rằng lầm lầm lì lì với tay cầm lấy gói nhỏ vừa nãy, cẩn thận mở lớp bao bọc bên ngoài, lấy ra một hộp gỗ hình chữ nhật. Tần Thành nhìn kỹ hộp gỗ nhỏ đang nằm trên bàn kia. Hộp gỗ bề ngoài xem ra có vẻ tầm thường, tuy nhiên, Tần Thành bỗng nhiên chú ý đến hai cạnh hai bên hông hộp nhỏ. Trên đó khắc những hoa văn ký tự kỳ quái trước đây y từng gặp qua một lần, bất quá lại không tài nào giải mã được chúng. Tần Thành nhíu mày.
– Vật này?
Mạc Vân Tinh khoanh tay tựa vào cạnh bàn, mắt vẫn đăm đăm nhìn về những hoa văn kỳ lạ khắc trên hộp gỗ nhỏ.
– Vật này ta tìm thấy trong phòng của tri phủ Bình Châu – Miêu Dật Quân không muốn hiện thân đưa vật này cho Tần bá, ý đã chỉ rõ hắn không muốn cùng Bách Thảo Đường công khai quan hệ, che giấu một tí, xem như giúp đỡ hắn một chút.
Tri phủ Bình Châu? Tần Thành nhướng mày, như thế nào việc này giờ đây lại có dính líu đến quan viên triều đình?
– Ngươi làm gì lại mò vào tận trong phòng của tri phủ Bình Châu như thế? Không phải đến hỏi thăm sức khỏe hắn đấy chứ?
Mạc Vân Tinh quệt quệt mũi nhún vai.
– Lão già đó rụng hết cả hàm răng vẫn không nên nỗi cái nết, cưới một tiểu thiếp chỉ mới mười sáu tuổi. Ta chẳng qua ghé sang an ủi tân nương một lúc, sẵn tiện lục lọi tí thôi mà.
Tần Thành lấy ngón tay gõ gõ đầu. Y thật hết cách với tên tiểu gia hỏa này, ai bảo trước đây là y cùng Ngụy Hoằng hết lòng một mực giữ cái của nợ này ở lại cơ chứ. Lúc ấy bọn y cứ ngỡ mình gặp phải một con mèo nhỏ lang thang không chốn dung thân, rước về rồi hắn mới dần dần hiện nguyên lốt là một con cáo già.
– Ta còn có phát hiện, bảo vệ xung quanh phòng của tri phủ Bình Châu là chúng đệ tử Dục Tiên Giáo.
Thông tin này nhanh gọn cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tần Thành, y không tin ngước nhìn Mạc Vân Tinh
– Dục Tiên Giáo?
– Ta cũng không ngờ Dục Tiên Giáo có nhúng tay vào chuyện này, nhưng hiển nhiên là mấy ngày nay ta liên tục bị truy đuổi bởi thật nhiều mỹ nhân. Tần bá, ta thật sự rất là thảm đó.
Mạc Vân Tinh không ngượng miệng nói dối, đồng thời không quên trưng ra bộ mặt ê chề thảm thương ra trước mặt Tần Thành cho y ngắm nghía, không cho vị quản gia này kịp suy nghĩ về Dục Tiên Giáo.
– Tần bá, để bù đắp tổn thất, ta đề nghị cho ta nghỉ dưỡng vài tháng không cắt giảm lương.
Một đàn quạ đen bay vèo ngang qua đầu Tần lão quản gia. Gật đầu không cần suy nghĩ, y muốn tống ngay tên cáo con này ra khỏi phòng ngay lập tức. Mặc dù Mạc Vân Tinh đã rời khỏi thư phòng khá lâu, gia nhân trong phủ vẫn còn có thể nhìn thấy một đám mây đen đang ngự lơ lửng trên đầu của Bách Thảo Đường tổng quản đại nhân.
* * *
Trong đêm vắng âm ĩ mưa rơi, ở một biệt viện phía tây Ngụy phủ, khi mọi người đã chìm vào say ngủ vẫn còn một căn phòng còn sáng đèn. Trong căn phòng sáng rực ánh nến là một kệ sách rất to cùng với vô số sổ sách chất đống trên bàn. Mạc Vân Tinh ngả nghiêng trên ghế dài, vẻ mặt “chỉ sợ thiên hạ không loạn” nhìn về phía sổ sách chất đống đằng kia.
– Ta nghỉ tạm vài hôm ở đây vậy.
– Huynh lại tha con chuột nào về nữa thế?
Một giọng nói vang lên từ phía sau đống sổ sách. Mạc Vân Tinh ngáp dài uể oải.
– Chẳng có con chuột nào cả, chỉ là ca ca nhớ ngươi thôi. À, ngươi thử cho người dò la tin tức của Dục Tiên Giáo thử xem, biết đâu bất ngờ.
– Tần gia gia đã ra chỉ thị từ trước. Bây giờ có lẽ đội thám tử đã bắt đầu hành động rồi.
Mạc Vân Tinh nhìn nhìn trề môi lắc đầu cảm thán
– Ông trời thật bất công, xấu như ngươi thì suốt ngày ở nhà dưỡng trắng da, đẹp trai như ta lại phải lăn lộn hết ngày tới tháng, sương gió dãi dầu nơi giang hồ hiểm ác. Thật là cảm thán cho đời ta mà, thật là hạnh phúc cho đời ngươi mà, xem ta bi ai thế nào, xem ngươi vui vẻ làm sao. Ta thật ngàn lần vạn lần muốn đổi chỗ với ngươi đó tiểu Nam Thành.
Đang nói tới đây thì bắt gặp một ánh mắt nhìn lên, Mạc Vân Tinh liền im bặt, như nghĩ ra điều gì đó, y trối chết quay lưng vận dụng khinh công nhanh nhất hòng chạy thoát. Một thân ảnh lóe lên, chớp ẩn chớp hiện tiến nhanh ra cửa. Một tiếng sập lớn vang lên, chưa kịp lao ra khỏi căn phòng, Mạc Vân Tinh đã hoàn toàn bị vây trong một cái lồng sắt. Từ phía sau chồng sổ sách, một thanh niên mặc chiếc áo màu lam phủi phủi tà áo đứng dậy, từ từ bước đến bên cửa. Còn kẻ bên này đã co rúm lại, miệng méo hết cỡ.
– Ta biết huynh chân rất dài, chạy rất nhanh, ta hẵn là sẽ không bắt kịp. Cái này coi như là ta học hỏi từ những lần trước đi.
Vừa nói, tiều Nam Thành vừa cong cong khóe miệng, đắc thắng gõ “cooong cooong” lên khung sắt to bằng cườm tay. Mạc Vân Tinh ảo não nhìn những song sắt đó. Trường kiếm đại đao chém chưa chắc đã đứt, huống chi là cây nhuyễn kiếm mảnh mai nhỏ bé của hắn.
– Lão Trương à, xem như ca lỡ lời đi, thật ra ta biết ngươi rất cực khổ, ta cũng biết ta rất sung sướng, ta không ganh tỵ với ngươi, là ngươi nên ganh tỵ với ta mới đúng. À không, là ta nên giúp ngươi mới đúng. Nhưng mà ta vừa trải qua một đợt truy sát, khó khăn lắm mới toàn thây về. Ngươi thấy không? Ta rất tàn tạ rồi đó, người không nên hành hạ tâm lí ta chứ, nhỉ?
Tiểu Nam Thành tự tiếu phi tiếu nhìn Mạc Vân Tinh đang mếu máo trước mặt.
– Không làm là không có lương đó. Mà huynh đang bị thương, không làm việc nặng được. Chúng ta đổi vậy. Huynh xem, việc của đệ rất nhàn hạ. Chỉ ngồi và ngồi mà thôi. Cực kỳ sung sướng. Đệ đây rất thích giúp người, đệ giúp huynh một lần này vậy. Thật không đành lòng, mà thôi, vì huynh đệ, chịu ít thiệt thòi thì có là bao. Chúc vui vẻ, đệ đi làm việc của huynh, cáo từ.
Giơ tay hành lễ, không cho Mạc Vân Tinh kịp đáp trả, tiểu Nam Thành đã dùng tốc độ nhanh nhất, tiêu sái tiến vào màn mưa, bỏ lại Mạc Vân Tinh phía sau không ngừng tru tréo
– Tiểu gia hỏa kia đứng lại cho ta! Ít nhất ngươi cũng phải thả ta ra chứ! Định để ta thế này suốt đêm sao? Trương Nam Thành!
Dưới màn mưa trong đêm đen thẫm, có một thanh niên nam tử nhìn đăm đăm về một khoảng không vô định. Y cứ đứng như thế, mặc cho mưa sa vào mặt, gió lay bay tà áo, giống như tưởng nhớ, giống như chờ đợi. Tại biệt viện phía tây, đêm nay có một căn phòng mà đèn không bao giờ tắt.
* * *
Bên trong Ngụy phủ có một khoảng đất gọi là trúc viên. Đó là một khoảng đất trống rất rộng được bao bọc bởi hàng trúc xanh thơm mát. Đó cũng là nơi cho mọi người bên trong Ngụy phủ luyện tập võ công.
Lúc này, mặt trời vừa ló dạng, sương mai hãy còn đọng lại trên lá, long lanh như ngọc, đứng ở một khoảnh đất trong trúc viên, Trương Nam Thành đang sóng vai cùng Tử Viêm quan sát các đệ tử khác tập luyện quyền pháp.
– Tử Viêm thúc thúc, Thành nhi dự tính sẽ ra ngoài một thời gian, chuyện của hai vị gia gia đành giao lại cho thúc cùng Xuân Nhật thúc rồi.
Tử Viêm im lặng một lúc, sau đó chầm chậm gật đầu.
– Ra ngoài cũng tốt. Thiên hạ hiện tại là thời cơ tốt nhất để rèn giũa chính mình. Tuyết nhi xuất môn cũng đã lâu, chắc chắn thu được không ít kết quả, cháu cũng nên đi tìm nó thử xem.
– Vâng ạ.
Nhắc đến tỷ tỷ của mình, Nam Thành lại không nhịn được mỉm cười dịu dàng, lòng bồi hồi nhớ lại ba tháng về trước.
———–
Trong thư phòng của Ngụy Hoằng, mọi người tụ tập đông đủ, thần sắc trên gương mặt không giấu được vẻ lo lắng. Bầu không khí trầm mặc kéo dài cho đến khi Tần Thành ho khan hai tiếng, phá vỡ sự im lìm đang bao trùm nơi đây.
– Thế sự càng lúc càng biến loạn, thân muốn sống sót không phải cứ ngồi đợi ở nhà là sẽ được an bình. Ta nghĩ các con sẽ hiểu.
Nói đoạn, Tần Thành quét đôi mắt già nua nhìn một vòng khắp phòng, chú mục vào những đứa trẻ trước mắt. Đây đều là thế hệ anh tài của bằng hữu hắn. Bọn chúng đều không phải là thứ bỏ đi, nhưng cũng không hoàn toàn hoàn mỹ. Kinh nghiệm, kỹ năng,.. chúng còn thiếu quá nhiều.
Mạc Vân Tinh, không sai biệt lắm với Lưu Sở Ca, phóng túng bất kham, tùy tâm sở dục là điều tốt, nhưng quá độ lại trở thành dao đâm lại chính mình, chỉ hi vọng bọn chúng biết kềm cương ngựa đúng lúc.
Yên Hoa cùng Tam Nguyệt, một đứa nóng rực như lửa, một đứa lạnh lẽo như băng. Nóng cũng tốt. Lạnh cũng không sai. Nhưng nóng quá lại đôi lúc làm tổn thương người bên cạnh. Lạnh quá, chỉ biết thu mình ôm giữ lấy, rốt cuộc lại tự thương tổn chính bản thân.
Tiểu Nam Thành, một tỷ tỷ, hai tỷ tỷ, ba cũng tỷ tỷ. Trong mắt chỉ có chị gái mình, không màng đến thế sự. Hạ Vĩnh Nguyên đồng dạng, trong mắt chỉ có muội muội, thường xuyên gây gỗ cùng Minh Tú. Vừa là tốt, vừa là không tốt.
Minh Tú, Nam Cung Hận, cả hai đều rất ưu tú, xuất chúng vượt mặt qua những đứa còn lại, nhưng bọn chúng lại không hiểu chân tình, không nắm rõ thế nào là bằng hữu, tình cảm lại quá mức cứng nhắc.
Còn Mộ Tuyết…
Tần Thành khẽ thở dài, quá nhiều khuyết điểm để nói…
Vậy nên, lão tổng quản bèn mở cuộc họp thương nghị cùng hai vị Ngụy Hoằng cùng Quỷ Diện lão nhân tìm đối sách, cuối cùng đưa ra cách giải quyết như sau: Hạ Vĩnh Nguyên tiếp tục lăn lộn trên giang hồ, dựa vào mạng lưới tình báo rộng lớn của giới ăn mày, kết hợp với hệ thống kỹ viện trong tay Nam Cung Hận, âm thầm thu lại toàn bộ tin tức từ bốn phương võ lâm.
Trương Nam Thành cùng Mạc Vân Tinh kết hợp với nhau, phụ giúp công việc quản lí Bách Thảo Đường, chống lại mũi giáo của võ lâm.
Minh Tú tiếp tục đi tìm tung tích của Vô Không thiền sư, đồng thời cùng Nam Cung Hận mang theo tam nữ, bái phỏng các thế lực có giao hảo với Bách Thảo Đường cùng Vạn Kiếm sơn trang.
Cứ như thế, cho tới nay đã được hơn ba tháng.
– Tử Viêm thúc, đợi gia gia thức dậy Nam Thành sẽ đến từ biệt người, sau đó liền lập tức lên đường. Mọi chuyện ở đây đành trông cậy hết vào thúc.
– Không có gì. Chuyện của con cũng là chuyện của ta. Hi vọng con sớm tìm được lũ trẻ kia. Hơn nữa, nhất thiết phải cẩn thận, nếu không có gì thì tốt hơn hết không nên manh động, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Tử Viêm dùng bàn tay lực lưỡng vỗ lên bờ vai Nam Thành, ánh mắt lộ rõ yêu thương cùng lo lắng.
– Thúc yên tâm, Nam Thành tự biết nặng nhẹ, sẽ không vì chuyện cỏn con mà hại đến bản thân mình. Tử Viêm thúc thúc, Thành nhi đi chuẩn bị hành trang, người bảo trọng
– Bảo trọng.
Nhìn Trương Nam Thành nhanh chóng rời khỏi trúc viên, Tử Viêm nhíu mày trầm ngâm, sự việc càng lúc càng không như định liệu. Tử Viêm ngẩng đầu nhìn trời, hành sự tại nhân, thành sự tại thiên, tất cả đành trông vào ông trời vậy. Rốt cuộc, tất cả lại quy về một mối hỗn loạn. Thở dài sâu lắng, “Tử Viêm ta, vẫn là lực bất tòng tâm mà thôi. Cứ làm được đến đâu thì làm vậy”
Cửa mở ra, một thân ảnh linh hoạt tiến vào thư phòng. Tần Thành ngẩng đầu, trước mặt y là một thân hình ướt sũng nước, gương mặt hốc hác cùng với đôi mắt trũng sâu mang đậm chất thiếu ngủ, không tay nải, không mang theo vật gì tùy thân, quần áo rách bươm hoàn toàn đủ đẳng cấp để sánh vai với khất cái ngoài chợ, ngay cả nhuyễn kiếm nên cất giấu đi cũng lộ hết ra ngoài.
Đó không phải là đệ tử chân truyền của Ngụy Hoằng, Mặc Vân Tinh đây sao? Mặc Vân Tinh vốn tính tình tùy hứng, lâu lâu lại rời phủ đi lang thang thiên hạ, có khi hai ba tháng không về nhà đã trở thành chuyện thường ngày ở huyện. Vấn đề là, không phải hắn đang chạy theo Hạ Vĩnh Nguyên nhất nhất đòi học tuyệt chiêu phun rượu gì gì đó sao? Tần Thành hãy còn đang trố mắt chưa kịp hoàn hồn thì một gói nhỏ rớt phịch ngay lên trên bàn trước mặt y.
– Tần bá, vào vấn đề chính. Ta cần ăn, ta cần tắm, ta cần ngủ.
Giương cặp mắt mở được một nửa lên nhìn Tần Thành, Mạc Vân Tinh lèm bèm ngáy ngủ. Tần Thành miệng méo xệch cười không nỗi.
– Vân Tinh, không phải ngươi ăn dầm nằm dề trong kỹ viện, ba tháng liên tục không ra ngoài cho đến hết tiền nên mới ra nông nỗi này đấy chứ hả?
Thanh niên quần áo rách rưới – Mạc Vân Tinh, hộ pháp của Bách Thảo Đường – trừng mắt nhìn Tần Thành. Sau đó y không nói không rằng lầm lầm lì lì với tay cầm lấy gói nhỏ vừa nãy, cẩn thận mở lớp bao bọc bên ngoài, lấy ra một hộp gỗ hình chữ nhật. Tần Thành nhìn kỹ hộp gỗ nhỏ đang nằm trên bàn kia. Hộp gỗ bề ngoài xem ra có vẻ tầm thường, tuy nhiên, Tần Thành bỗng nhiên chú ý đến hai cạnh hai bên hông hộp nhỏ. Trên đó khắc những hoa văn ký tự kỳ quái trước đây y từng gặp qua một lần, bất quá lại không tài nào giải mã được chúng. Tần Thành nhíu mày.
– Vật này?
Mạc Vân Tinh khoanh tay tựa vào cạnh bàn, mắt vẫn đăm đăm nhìn về những hoa văn kỳ lạ khắc trên hộp gỗ nhỏ.
– Vật này ta tìm thấy trong phòng của tri phủ Bình Châu – Miêu Dật Quân không muốn hiện thân đưa vật này cho Tần bá, ý đã chỉ rõ hắn không muốn cùng Bách Thảo Đường công khai quan hệ, che giấu một tí, xem như giúp đỡ hắn một chút.
Tri phủ Bình Châu? Tần Thành nhướng mày, như thế nào việc này giờ đây lại có dính líu đến quan viên triều đình?
– Ngươi làm gì lại mò vào tận trong phòng của tri phủ Bình Châu như thế? Không phải đến hỏi thăm sức khỏe hắn đấy chứ?
Mạc Vân Tinh quệt quệt mũi nhún vai.
– Lão già đó rụng hết cả hàm răng vẫn không nên nỗi cái nết, cưới một tiểu thiếp chỉ mới mười sáu tuổi. Ta chẳng qua ghé sang an ủi tân nương một lúc, sẵn tiện lục lọi tí thôi mà.
Tần Thành lấy ngón tay gõ gõ đầu. Y thật hết cách với tên tiểu gia hỏa này, ai bảo trước đây là y cùng Ngụy Hoằng hết lòng một mực giữ cái của nợ này ở lại cơ chứ. Lúc ấy bọn y cứ ngỡ mình gặp phải một con mèo nhỏ lang thang không chốn dung thân, rước về rồi hắn mới dần dần hiện nguyên lốt là một con cáo già.
– Ta còn có phát hiện, bảo vệ xung quanh phòng của tri phủ Bình Châu là chúng đệ tử Dục Tiên Giáo.
Thông tin này nhanh gọn cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của Tần Thành, y không tin ngước nhìn Mạc Vân Tinh
– Dục Tiên Giáo?
– Ta cũng không ngờ Dục Tiên Giáo có nhúng tay vào chuyện này, nhưng hiển nhiên là mấy ngày nay ta liên tục bị truy đuổi bởi thật nhiều mỹ nhân. Tần bá, ta thật sự rất là thảm đó.
Mạc Vân Tinh không ngượng miệng nói dối, đồng thời không quên trưng ra bộ mặt ê chề thảm thương ra trước mặt Tần Thành cho y ngắm nghía, không cho vị quản gia này kịp suy nghĩ về Dục Tiên Giáo.
– Tần bá, để bù đắp tổn thất, ta đề nghị cho ta nghỉ dưỡng vài tháng không cắt giảm lương.
Một đàn quạ đen bay vèo ngang qua đầu Tần lão quản gia. Gật đầu không cần suy nghĩ, y muốn tống ngay tên cáo con này ra khỏi phòng ngay lập tức. Mặc dù Mạc Vân Tinh đã rời khỏi thư phòng khá lâu, gia nhân trong phủ vẫn còn có thể nhìn thấy một đám mây đen đang ngự lơ lửng trên đầu của Bách Thảo Đường tổng quản đại nhân.
* * *
Trong đêm vắng âm ĩ mưa rơi, ở một biệt viện phía tây Ngụy phủ, khi mọi người đã chìm vào say ngủ vẫn còn một căn phòng còn sáng đèn. Trong căn phòng sáng rực ánh nến là một kệ sách rất to cùng với vô số sổ sách chất đống trên bàn. Mạc Vân Tinh ngả nghiêng trên ghế dài, vẻ mặt “chỉ sợ thiên hạ không loạn” nhìn về phía sổ sách chất đống đằng kia.
– Ta nghỉ tạm vài hôm ở đây vậy.
– Huynh lại tha con chuột nào về nữa thế?
Một giọng nói vang lên từ phía sau đống sổ sách. Mạc Vân Tinh ngáp dài uể oải.
– Chẳng có con chuột nào cả, chỉ là ca ca nhớ ngươi thôi. À, ngươi thử cho người dò la tin tức của Dục Tiên Giáo thử xem, biết đâu bất ngờ.
– Tần gia gia đã ra chỉ thị từ trước. Bây giờ có lẽ đội thám tử đã bắt đầu hành động rồi.
Mạc Vân Tinh nhìn nhìn trề môi lắc đầu cảm thán
– Ông trời thật bất công, xấu như ngươi thì suốt ngày ở nhà dưỡng trắng da, đẹp trai như ta lại phải lăn lộn hết ngày tới tháng, sương gió dãi dầu nơi giang hồ hiểm ác. Thật là cảm thán cho đời ta mà, thật là hạnh phúc cho đời ngươi mà, xem ta bi ai thế nào, xem ngươi vui vẻ làm sao. Ta thật ngàn lần vạn lần muốn đổi chỗ với ngươi đó tiểu Nam Thành.
Đang nói tới đây thì bắt gặp một ánh mắt nhìn lên, Mạc Vân Tinh liền im bặt, như nghĩ ra điều gì đó, y trối chết quay lưng vận dụng khinh công nhanh nhất hòng chạy thoát. Một thân ảnh lóe lên, chớp ẩn chớp hiện tiến nhanh ra cửa. Một tiếng sập lớn vang lên, chưa kịp lao ra khỏi căn phòng, Mạc Vân Tinh đã hoàn toàn bị vây trong một cái lồng sắt. Từ phía sau chồng sổ sách, một thanh niên mặc chiếc áo màu lam phủi phủi tà áo đứng dậy, từ từ bước đến bên cửa. Còn kẻ bên này đã co rúm lại, miệng méo hết cỡ.
– Ta biết huynh chân rất dài, chạy rất nhanh, ta hẵn là sẽ không bắt kịp. Cái này coi như là ta học hỏi từ những lần trước đi.
Vừa nói, tiều Nam Thành vừa cong cong khóe miệng, đắc thắng gõ “cooong cooong” lên khung sắt to bằng cườm tay. Mạc Vân Tinh ảo não nhìn những song sắt đó. Trường kiếm đại đao chém chưa chắc đã đứt, huống chi là cây nhuyễn kiếm mảnh mai nhỏ bé của hắn.
– Lão Trương à, xem như ca lỡ lời đi, thật ra ta biết ngươi rất cực khổ, ta cũng biết ta rất sung sướng, ta không ganh tỵ với ngươi, là ngươi nên ganh tỵ với ta mới đúng. À không, là ta nên giúp ngươi mới đúng. Nhưng mà ta vừa trải qua một đợt truy sát, khó khăn lắm mới toàn thây về. Ngươi thấy không? Ta rất tàn tạ rồi đó, người không nên hành hạ tâm lí ta chứ, nhỉ?
Tiểu Nam Thành tự tiếu phi tiếu nhìn Mạc Vân Tinh đang mếu máo trước mặt.
– Không làm là không có lương đó. Mà huynh đang bị thương, không làm việc nặng được. Chúng ta đổi vậy. Huynh xem, việc của đệ rất nhàn hạ. Chỉ ngồi và ngồi mà thôi. Cực kỳ sung sướng. Đệ đây rất thích giúp người, đệ giúp huynh một lần này vậy. Thật không đành lòng, mà thôi, vì huynh đệ, chịu ít thiệt thòi thì có là bao. Chúc vui vẻ, đệ đi làm việc của huynh, cáo từ.
Giơ tay hành lễ, không cho Mạc Vân Tinh kịp đáp trả, tiểu Nam Thành đã dùng tốc độ nhanh nhất, tiêu sái tiến vào màn mưa, bỏ lại Mạc Vân Tinh phía sau không ngừng tru tréo
– Tiểu gia hỏa kia đứng lại cho ta! Ít nhất ngươi cũng phải thả ta ra chứ! Định để ta thế này suốt đêm sao? Trương Nam Thành!
Dưới màn mưa trong đêm đen thẫm, có một thanh niên nam tử nhìn đăm đăm về một khoảng không vô định. Y cứ đứng như thế, mặc cho mưa sa vào mặt, gió lay bay tà áo, giống như tưởng nhớ, giống như chờ đợi. Tại biệt viện phía tây, đêm nay có một căn phòng mà đèn không bao giờ tắt.
* * *
Bên trong Ngụy phủ có một khoảng đất gọi là trúc viên. Đó là một khoảng đất trống rất rộng được bao bọc bởi hàng trúc xanh thơm mát. Đó cũng là nơi cho mọi người bên trong Ngụy phủ luyện tập võ công.
Lúc này, mặt trời vừa ló dạng, sương mai hãy còn đọng lại trên lá, long lanh như ngọc, đứng ở một khoảnh đất trong trúc viên, Trương Nam Thành đang sóng vai cùng Tử Viêm quan sát các đệ tử khác tập luyện quyền pháp.
– Tử Viêm thúc thúc, Thành nhi dự tính sẽ ra ngoài một thời gian, chuyện của hai vị gia gia đành giao lại cho thúc cùng Xuân Nhật thúc rồi.
Tử Viêm im lặng một lúc, sau đó chầm chậm gật đầu.
– Ra ngoài cũng tốt. Thiên hạ hiện tại là thời cơ tốt nhất để rèn giũa chính mình. Tuyết nhi xuất môn cũng đã lâu, chắc chắn thu được không ít kết quả, cháu cũng nên đi tìm nó thử xem.
– Vâng ạ.
Nhắc đến tỷ tỷ của mình, Nam Thành lại không nhịn được mỉm cười dịu dàng, lòng bồi hồi nhớ lại ba tháng về trước.
———–
Trong thư phòng của Ngụy Hoằng, mọi người tụ tập đông đủ, thần sắc trên gương mặt không giấu được vẻ lo lắng. Bầu không khí trầm mặc kéo dài cho đến khi Tần Thành ho khan hai tiếng, phá vỡ sự im lìm đang bao trùm nơi đây.
– Thế sự càng lúc càng biến loạn, thân muốn sống sót không phải cứ ngồi đợi ở nhà là sẽ được an bình. Ta nghĩ các con sẽ hiểu.
Nói đoạn, Tần Thành quét đôi mắt già nua nhìn một vòng khắp phòng, chú mục vào những đứa trẻ trước mắt. Đây đều là thế hệ anh tài của bằng hữu hắn. Bọn chúng đều không phải là thứ bỏ đi, nhưng cũng không hoàn toàn hoàn mỹ. Kinh nghiệm, kỹ năng,.. chúng còn thiếu quá nhiều.
Mạc Vân Tinh, không sai biệt lắm với Lưu Sở Ca, phóng túng bất kham, tùy tâm sở dục là điều tốt, nhưng quá độ lại trở thành dao đâm lại chính mình, chỉ hi vọng bọn chúng biết kềm cương ngựa đúng lúc.
Yên Hoa cùng Tam Nguyệt, một đứa nóng rực như lửa, một đứa lạnh lẽo như băng. Nóng cũng tốt. Lạnh cũng không sai. Nhưng nóng quá lại đôi lúc làm tổn thương người bên cạnh. Lạnh quá, chỉ biết thu mình ôm giữ lấy, rốt cuộc lại tự thương tổn chính bản thân.
Tiểu Nam Thành, một tỷ tỷ, hai tỷ tỷ, ba cũng tỷ tỷ. Trong mắt chỉ có chị gái mình, không màng đến thế sự. Hạ Vĩnh Nguyên đồng dạng, trong mắt chỉ có muội muội, thường xuyên gây gỗ cùng Minh Tú. Vừa là tốt, vừa là không tốt.
Minh Tú, Nam Cung Hận, cả hai đều rất ưu tú, xuất chúng vượt mặt qua những đứa còn lại, nhưng bọn chúng lại không hiểu chân tình, không nắm rõ thế nào là bằng hữu, tình cảm lại quá mức cứng nhắc.
Còn Mộ Tuyết…
Tần Thành khẽ thở dài, quá nhiều khuyết điểm để nói…
Vậy nên, lão tổng quản bèn mở cuộc họp thương nghị cùng hai vị Ngụy Hoằng cùng Quỷ Diện lão nhân tìm đối sách, cuối cùng đưa ra cách giải quyết như sau: Hạ Vĩnh Nguyên tiếp tục lăn lộn trên giang hồ, dựa vào mạng lưới tình báo rộng lớn của giới ăn mày, kết hợp với hệ thống kỹ viện trong tay Nam Cung Hận, âm thầm thu lại toàn bộ tin tức từ bốn phương võ lâm.
Trương Nam Thành cùng Mạc Vân Tinh kết hợp với nhau, phụ giúp công việc quản lí Bách Thảo Đường, chống lại mũi giáo của võ lâm.
Minh Tú tiếp tục đi tìm tung tích của Vô Không thiền sư, đồng thời cùng Nam Cung Hận mang theo tam nữ, bái phỏng các thế lực có giao hảo với Bách Thảo Đường cùng Vạn Kiếm sơn trang.
Cứ như thế, cho tới nay đã được hơn ba tháng.
– Tử Viêm thúc, đợi gia gia thức dậy Nam Thành sẽ đến từ biệt người, sau đó liền lập tức lên đường. Mọi chuyện ở đây đành trông cậy hết vào thúc.
– Không có gì. Chuyện của con cũng là chuyện của ta. Hi vọng con sớm tìm được lũ trẻ kia. Hơn nữa, nhất thiết phải cẩn thận, nếu không có gì thì tốt hơn hết không nên manh động, mạng sống vẫn là quan trọng nhất.
Tử Viêm dùng bàn tay lực lưỡng vỗ lên bờ vai Nam Thành, ánh mắt lộ rõ yêu thương cùng lo lắng.
– Thúc yên tâm, Nam Thành tự biết nặng nhẹ, sẽ không vì chuyện cỏn con mà hại đến bản thân mình. Tử Viêm thúc thúc, Thành nhi đi chuẩn bị hành trang, người bảo trọng
– Bảo trọng.
Nhìn Trương Nam Thành nhanh chóng rời khỏi trúc viên, Tử Viêm nhíu mày trầm ngâm, sự việc càng lúc càng không như định liệu. Tử Viêm ngẩng đầu nhìn trời, hành sự tại nhân, thành sự tại thiên, tất cả đành trông vào ông trời vậy. Rốt cuộc, tất cả lại quy về một mối hỗn loạn. Thở dài sâu lắng, “Tử Viêm ta, vẫn là lực bất tòng tâm mà thôi. Cứ làm được đến đâu thì làm vậy”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.