Chương 45: Khê Dương Ốc (2)
Thiên Tằm Thổ Đậu
10/09/2021
Lý Lạc cười đồng ý, vẫy tay tạm biệt, nhanh chóng rời khỏi học phủ.
Nơi cổng học phủ có một chiếc xa liễn sang trọng hệt như một căn nhà nhỏ di động đang dừng lại, Lý Lạc vừa chui vào đã trông thấy Thái Vi đang đọc sách bên cửa sổ.
Thái Vi cầm một chiếc quạt hương bồ tròn khe khẽ đong đưa, bên cạnh đặt một chén trà xanh còn bốc hơi nóng, dáng vẻ vừa lười biếng vừa trưởng thành, lại thêm thân thể mềm mại có lồi có lõm như mỹ nhân xà, thật sự là xinh đẹp động lòng người.
Có thể thấy Thái Vi là một người ưa thích sống hưởng thụ, nhìn xa liễn này mà xem, vô cùng xa hoa thoải mái, còn hơn cả xa liễn của Khương Thanh Nga khi trước.
Lý Lạc cảm thấy có lẽ gia cảnh của Thái Vi cũng không phải loại tầm thường, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại chạy tới Lạc Lam phủ làm quản sự.
"Ăn gì chưa? Ta đã chuẩn bị cơm trưa cho ngươi rồi đây." Thái Vi nhìn Lý Lạc một cái, sau đó duỗi ngón tay thon dài chỉ lên mặt bàn, ở đó đã bày sẵn một bàn tiệc mỹ vị.
"Thái Vi tỷ thật là quá săn sóc, ai cưới được ngươi đúng là có phúc khí ba đời." Lý Lạc cảm thán, Thái Vi vừa có thể quản lý thu chi, vừa có dung mạo xinh đẹp, dáng người quyến rũ, cho dù xét từ phương diện nào thì cũng là cực phẩm.
Trong tất cả các cô gái hắn đã từng gặp, bàn về giá trị nhan sắc và khí chất thì Khương Thanh Nga đứng đầu, Lữ Thanh Nhi và Thái Vi ngang sức ngang tài, mỗi người mỗi vẻ.
"Không ngờ miệng ngươi ngọt thật đấy."
Thái Vi mỉm cười, cũng nhân khi Lý Lạc ăn cơm bắt đầu giới thiệu cho hắn biết: "Để luyện chế ra linh thủy kỳ quang, Lạc Lam phủ chúng ta cũng đã thành lập ra một nơi chuyên chế gọi là "Khê Dương ốc", biển hiệu này cũng coi như là có chút danh tiếng trong thị trường linh thủy kỳ quang của Đại Hạ quốc."
"Tổng bộ của Khê Dương ốc ở Vương thành Đại Hạ quốc, chia ra ba phân hội ở ba nơi khác, vừa vặn có một được đặt ở Thiên Thục quận của Nam Phong."
"Hàng năm Khê Dương ốc mang tới lợi ích không nhỏ cho Lạc Lam phủ, cho nên bây giờ Bùi Hạo cũng đẩy mạnh tranh đoạt nó trong Lạc Lam phủ, hắn ta nghĩ mọi cách hòng muốn chiếm lấy Khê Dương ốc."
"Hội trưởng trước của Khê Dương ốc ở Thiên Thục quận đã từ chức nên vị trí đó còn đang để trống, thế là Bùi Hạo thừa cơ mua chuộc một vị phó hội trưởng, muốn chiếm lấy phân hội này. Nhưng may mà Thanh Nga phát hiện ra kịp lúc, mau chóng xếp người khác tới kiềm chế tên phó hội trưởng kia. Vậy nên hiện nay phân hội Khê Dương ốc ở đây cũng khá loạn, gây ảnh hưởng không nhỏ tới sản lượng năm nay của Khê Dương ốc."
"Tên vương bát đản Bùi Hạo kia đúng là súc sinh."
Trong lòng Lý Lạc không nhịn được phải mắng chửi, trước kia hắn không để ý quá nhiều, bây giờ đột nhiên phải dùng một số tiền lớn mới phát hiện ra bốn phía đều bị kìm kẹp, thế mới biết tên bạch nhãn lang Bùi Hạo kia đã mang đến cho hắn phiền phức lớn cỡ nào.
Nếu Lạc Lam phủ trên dưới đồng lòng, hắn có đủ khả năng vận dụng tài chính, thì làm sao mỗi năm chỉ có chừng ba mươi vạn ở Thiên Thục quận này được?
Lòng thấy phiền muộn, làm cho nhất thời tiệc lớn trước mắt cũng không còn ngon nữa.
...
Xa liễn đi xuyên qua dòng người đông đúc ở Nam Phong thành, cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó phía bắc thành.
Lý Lạc và Thái Vi xuống khỏi xa liễn, hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy ở đó có một tòa kiến trúc giống như lầu các khổng lồ đứng sừng sững, đằng trước treo một cái biển đề chữ "Khê Dương ốc".
Trước cửa Khê Dương ốc có thủ vệ đứng nghiêm.
Nhưng khi bọn họ thấy Lý Lạc và Thái Vi thì lập tức nhường đường.
Hai người đi một mạch vào trong không hề gặp trở ngại, sau đó nhìn thấy phía đối diện có một đám người tiến lên đón.
Ánh mắt Lý Lạc đảo qua, đám người đó rõ ràng chia ra làm hai phe, đi đầu bên trái là một nam tử trung niên, trên mặt treo nụ cười, còn người bên phải lại khiến cho người ta sáng mắt mà nhìn.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, thân thể thon dài mềm mại, dung nhan thanh lệ, chiếc mũi nho nhỏ cao cao, nàng còn mang theo một chiếc kính gọng bạc hình tròn, tóc dài để xõa, khí chất vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo quanh thân tỏa ra không hề che giấu.
Chính lúc này, giọng nói của Thái Vi cũng nhẹ nhàng truyền tới.
"Người bên trái tên là Trang Nghị, chính là vị phó hội trưởng đã đầu nhập cho Bùi Hạo."
"Vị mỹ nữ bên phải tên là Nhan Linh Khanh, là học viên của Tôi Tướng viện ở Thánh Huyền Tinh học phủ, cũng là khuê mật của Thanh Nga, bây giờ đã là Tôi Tướng sư tứ phẩm, nàng chính là cứu tinh Thanh Nga đưa tới."
Lý Lạc nghe vậy, ánh mắt lập tức lóe lên sự kinh ngạc, không nhịn được mà nhìn nữ tử trẻ tuổi kia thêm mấy lần. Trên chiếc mũi cao là chiếc kính gọng bạc, có vẻ cực kì lạnh nhạt.
Hắn thật không ngờ người này lại xuất thân từ Thánh Huyền Tinh học phủ mà mình thiết tha mơ ước.
Trong khi Lý Lạc kinh ngạc vì Nhan Linh Khanh xuất thân từ Thánh Huyền Tinh học phủ, hai đám người kia đã đến ngay trước mặt.
"Ha ha, Thiếu phủ chủ và đại quản sự đến Khê Dương ốc, quả thật khiến nơi đây rực rỡ hẳn lên." Nam tử trung niên tên Bối Dự mở miệng đầu tiên, khuôn mặt hắn tràn ngập chân thành, nụ cười cũng rất nhiệt tình.
So với sự nhiệt tình của hắn, Nhan Linh Khanh lại lãnh đạm hơn nhiều, nàng chỉ nhìn Thái Vi một cái rồi đảo mắt qua Lý Lạc, sau đó đút hai tay vào trong túi, không có ý định lên tiếng.
"Phó hội trưởng Bối Dự lạ thật đấy, Khê Dương ốc là sản nghiệp của Lạc Lam phủ, Thiếu phủ chủ đến xem sản nghiệp nhà mình thì có gì mà rực rỡ hẳn lên?" Thái Vi mỉm cười nói.
Bối Dự khẽ giật mình, vội vàng cười gật đầu: "Là ta nói sai."
Hắn ở lại tiếp chuyện một hồi, sau đó liền chắp tay với Lý Lạc, nói mình còn chuyện phải làm rồi lui đi thẳng.
Lý Lạc nhìn cảnh này, biết ngay Bối Dự đã hoàn toàn hướng về phía Bùi Hạo, cho nên khi tiếp xúc với hắn mới trông như nhiệt tình, nhưng thật ra lại là đề phòng và xa cách thế này.
Sự nhiệt tình kia chỉ là giả vờ mà thôi.
Trái lại, tuy Nhan Linh Khanh vẫn luôn lạnh nhạt không hề để ý đến hắn, nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh, không lấy cớ rời đi.
Nơi cổng học phủ có một chiếc xa liễn sang trọng hệt như một căn nhà nhỏ di động đang dừng lại, Lý Lạc vừa chui vào đã trông thấy Thái Vi đang đọc sách bên cửa sổ.
Thái Vi cầm một chiếc quạt hương bồ tròn khe khẽ đong đưa, bên cạnh đặt một chén trà xanh còn bốc hơi nóng, dáng vẻ vừa lười biếng vừa trưởng thành, lại thêm thân thể mềm mại có lồi có lõm như mỹ nhân xà, thật sự là xinh đẹp động lòng người.
Có thể thấy Thái Vi là một người ưa thích sống hưởng thụ, nhìn xa liễn này mà xem, vô cùng xa hoa thoải mái, còn hơn cả xa liễn của Khương Thanh Nga khi trước.
Lý Lạc cảm thấy có lẽ gia cảnh của Thái Vi cũng không phải loại tầm thường, nhưng chẳng biết tại sao nàng lại chạy tới Lạc Lam phủ làm quản sự.
"Ăn gì chưa? Ta đã chuẩn bị cơm trưa cho ngươi rồi đây." Thái Vi nhìn Lý Lạc một cái, sau đó duỗi ngón tay thon dài chỉ lên mặt bàn, ở đó đã bày sẵn một bàn tiệc mỹ vị.
"Thái Vi tỷ thật là quá săn sóc, ai cưới được ngươi đúng là có phúc khí ba đời." Lý Lạc cảm thán, Thái Vi vừa có thể quản lý thu chi, vừa có dung mạo xinh đẹp, dáng người quyến rũ, cho dù xét từ phương diện nào thì cũng là cực phẩm.
Trong tất cả các cô gái hắn đã từng gặp, bàn về giá trị nhan sắc và khí chất thì Khương Thanh Nga đứng đầu, Lữ Thanh Nhi và Thái Vi ngang sức ngang tài, mỗi người mỗi vẻ.
"Không ngờ miệng ngươi ngọt thật đấy."
Thái Vi mỉm cười, cũng nhân khi Lý Lạc ăn cơm bắt đầu giới thiệu cho hắn biết: "Để luyện chế ra linh thủy kỳ quang, Lạc Lam phủ chúng ta cũng đã thành lập ra một nơi chuyên chế gọi là "Khê Dương ốc", biển hiệu này cũng coi như là có chút danh tiếng trong thị trường linh thủy kỳ quang của Đại Hạ quốc."
"Tổng bộ của Khê Dương ốc ở Vương thành Đại Hạ quốc, chia ra ba phân hội ở ba nơi khác, vừa vặn có một được đặt ở Thiên Thục quận của Nam Phong."
"Hàng năm Khê Dương ốc mang tới lợi ích không nhỏ cho Lạc Lam phủ, cho nên bây giờ Bùi Hạo cũng đẩy mạnh tranh đoạt nó trong Lạc Lam phủ, hắn ta nghĩ mọi cách hòng muốn chiếm lấy Khê Dương ốc."
"Hội trưởng trước của Khê Dương ốc ở Thiên Thục quận đã từ chức nên vị trí đó còn đang để trống, thế là Bùi Hạo thừa cơ mua chuộc một vị phó hội trưởng, muốn chiếm lấy phân hội này. Nhưng may mà Thanh Nga phát hiện ra kịp lúc, mau chóng xếp người khác tới kiềm chế tên phó hội trưởng kia. Vậy nên hiện nay phân hội Khê Dương ốc ở đây cũng khá loạn, gây ảnh hưởng không nhỏ tới sản lượng năm nay của Khê Dương ốc."
"Tên vương bát đản Bùi Hạo kia đúng là súc sinh."
Trong lòng Lý Lạc không nhịn được phải mắng chửi, trước kia hắn không để ý quá nhiều, bây giờ đột nhiên phải dùng một số tiền lớn mới phát hiện ra bốn phía đều bị kìm kẹp, thế mới biết tên bạch nhãn lang Bùi Hạo kia đã mang đến cho hắn phiền phức lớn cỡ nào.
Nếu Lạc Lam phủ trên dưới đồng lòng, hắn có đủ khả năng vận dụng tài chính, thì làm sao mỗi năm chỉ có chừng ba mươi vạn ở Thiên Thục quận này được?
Lòng thấy phiền muộn, làm cho nhất thời tiệc lớn trước mắt cũng không còn ngon nữa.
...
Xa liễn đi xuyên qua dòng người đông đúc ở Nam Phong thành, cuối cùng dừng lại ở một chỗ nào đó phía bắc thành.
Lý Lạc và Thái Vi xuống khỏi xa liễn, hắn nhìn về phía trước, chỉ thấy ở đó có một tòa kiến trúc giống như lầu các khổng lồ đứng sừng sững, đằng trước treo một cái biển đề chữ "Khê Dương ốc".
Trước cửa Khê Dương ốc có thủ vệ đứng nghiêm.
Nhưng khi bọn họ thấy Lý Lạc và Thái Vi thì lập tức nhường đường.
Hai người đi một mạch vào trong không hề gặp trở ngại, sau đó nhìn thấy phía đối diện có một đám người tiến lên đón.
Ánh mắt Lý Lạc đảo qua, đám người đó rõ ràng chia ra làm hai phe, đi đầu bên trái là một nam tử trung niên, trên mặt treo nụ cười, còn người bên phải lại khiến cho người ta sáng mắt mà nhìn.
Đó là một nữ tử trẻ tuổi, thân thể thon dài mềm mại, dung nhan thanh lệ, chiếc mũi nho nhỏ cao cao, nàng còn mang theo một chiếc kính gọng bạc hình tròn, tóc dài để xõa, khí chất vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo quanh thân tỏa ra không hề che giấu.
Chính lúc này, giọng nói của Thái Vi cũng nhẹ nhàng truyền tới.
"Người bên trái tên là Trang Nghị, chính là vị phó hội trưởng đã đầu nhập cho Bùi Hạo."
"Vị mỹ nữ bên phải tên là Nhan Linh Khanh, là học viên của Tôi Tướng viện ở Thánh Huyền Tinh học phủ, cũng là khuê mật của Thanh Nga, bây giờ đã là Tôi Tướng sư tứ phẩm, nàng chính là cứu tinh Thanh Nga đưa tới."
Lý Lạc nghe vậy, ánh mắt lập tức lóe lên sự kinh ngạc, không nhịn được mà nhìn nữ tử trẻ tuổi kia thêm mấy lần. Trên chiếc mũi cao là chiếc kính gọng bạc, có vẻ cực kì lạnh nhạt.
Hắn thật không ngờ người này lại xuất thân từ Thánh Huyền Tinh học phủ mà mình thiết tha mơ ước.
Trong khi Lý Lạc kinh ngạc vì Nhan Linh Khanh xuất thân từ Thánh Huyền Tinh học phủ, hai đám người kia đã đến ngay trước mặt.
"Ha ha, Thiếu phủ chủ và đại quản sự đến Khê Dương ốc, quả thật khiến nơi đây rực rỡ hẳn lên." Nam tử trung niên tên Bối Dự mở miệng đầu tiên, khuôn mặt hắn tràn ngập chân thành, nụ cười cũng rất nhiệt tình.
So với sự nhiệt tình của hắn, Nhan Linh Khanh lại lãnh đạm hơn nhiều, nàng chỉ nhìn Thái Vi một cái rồi đảo mắt qua Lý Lạc, sau đó đút hai tay vào trong túi, không có ý định lên tiếng.
"Phó hội trưởng Bối Dự lạ thật đấy, Khê Dương ốc là sản nghiệp của Lạc Lam phủ, Thiếu phủ chủ đến xem sản nghiệp nhà mình thì có gì mà rực rỡ hẳn lên?" Thái Vi mỉm cười nói.
Bối Dự khẽ giật mình, vội vàng cười gật đầu: "Là ta nói sai."
Hắn ở lại tiếp chuyện một hồi, sau đó liền chắp tay với Lý Lạc, nói mình còn chuyện phải làm rồi lui đi thẳng.
Lý Lạc nhìn cảnh này, biết ngay Bối Dự đã hoàn toàn hướng về phía Bùi Hạo, cho nên khi tiếp xúc với hắn mới trông như nhiệt tình, nhưng thật ra lại là đề phòng và xa cách thế này.
Sự nhiệt tình kia chỉ là giả vờ mà thôi.
Trái lại, tuy Nhan Linh Khanh vẫn luôn lạnh nhạt không hề để ý đến hắn, nhưng vẫn luôn đứng bên cạnh, không lấy cớ rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.