Chương 8: Kim Long Bảo (1)
Thiên Tằm Thổ Đậu
16/05/2021
Khương Thanh Nga nâng má, có chút lười biếng nhìn Lý Lạc, nói: "Bản sự không lớn, khẩu khí cũng không nhỏ, những năm nay thiên kiêu cũng gặp nhiều rồi, còn không ai dám nói với ta loại lời này."
"Lý Lạc, đừng mơ tưởng xa vời, mục tiêu của ngươi quá không thiết thực, chẳng qua nếu như ngươi thật sự muốn thử một chút, ta không ngại cho ngươi một cơ hội."
Tròng mắt màu vàng óng của nàng hiện ra quang trạch, thần bí mà thâm thúy.
"Ta ở Thánh Huyền Tinh học phủ chờ ngươi... Đây là bước đầu tiên, mà nếu như ngươi ngay cả điểm này cũng không đạt được, những lời này hôm nay ngươi cứ xem như là sự phản nghịch của niên thiếu khí thịnh quấy phá, sau đó quên hết đi."
Lần này Lý Lạc không nói thêm gì nữa, hắn chỉ dựa vào cửa sổ xe, mắt dần dần khép lại, bình tĩnh nói: "Vậy ngươi cứ đợi đến lúc đó đi."
Đồng tử Khương Thanh Nga nhìn qua đường đi và kiến trúc bên ngoài xẹt qua khe hở của cửa sổ xe, có ánh nắng phiêu tán rơi rụng lọt vào trong mắt, chợt nàng hơi cười nhỏ đén không thể nhìn thấy.
Bên trong đôi mắt mang theo một tia nhu hòa chi ý khó có được.
Xe ngựa lao vùn vụt, sau một hồi, Lý Lạc đột nhiên mở mắt ra, hơi nghi hoặc một chút mà nói: "Đây không phải đường về nhà?"
Khương Thanh Nga hơi nâng trán, nói khẽ: "Đi Kim Long bảo một chuyến, lấy một vật."
Tròng mắt màu vàng óng của nàng nhìn về phía Lý Lạc.
"Đồ vật trước khi đi sư phụ sư nương riêng để lại cho ngươi, nói là để đến lúc ngươi mười bảy tuổi mới mở ra."
Lý Lạc nghe vậy, trong lòng lập tức chấn động.
Cha mẹ để lại đồ vật cho hắn?
(P/S: Nạp Lan Yên Nhiên: Nghe nói ngươi muốn từ hôn? Thiếu niên, đường ngươi đi sai rồi.)
Ở trong Đại Hạ quốc này, có các phương hào cường, rất nhiều thế lực, nhưng trong đó, có hai thế lực lớn đặc thù ở vào thế tuyệt đối trung lập, hơn nữa bất luận là các đại phủ thậm chí Đại Hạ hoàng thất cũng sẽ không tuỳ tiện trêu chọc.
Một là Thánh Huyền Tinh học phủ, hai là Kim Long Bảo.
Thánh Huyền Tinh học phủ không cần nhiều lời, có thể nói là mộng tưởng cao nhất của vô số thiếu niên thiếu nữ trong Đại Hạ quốc, đối với tuấn kiệt trẻ tuổi đi ra từ trong đó hàng năm, cho dù là hoàng thất hay là thế lực khắp nơi đều chạy theo như vịt.
Mà tiệm bảo vật Kim Long thì là nơi kinh doanh các loại vật phẩm và các nghiệp vụ bán đấu giá, hối đoái, ... tài lực hùng hậu, đủ để cho vô số thế lực vì vậy đỏ mắt, nhưng chưa hề có người thật sự dám có ý đồ với nó, bởi vì thế lực của Kim Long Bảo khổng lồ, vượt quá sự tưởng tượng của bất kì thế lực Đại Hạ quốc nào, tiệm bảo vật này ở trong Đại Hạ quốc chẳng quá chỉ là một trong những chi nhánh mà thôi.
Tiệm bảo vật Kim Long chân chính ở địa phương mênh mông bao la hơn hẳn bên ngoài Đại Hạ quốc, vẫn là tên tuổi hiển hách như cũ, mà xuất phẩm của tiệm bảo vật Kim Long-Kim Long phiếu, còn được nói rằng chỉ cần nơi nào có người là có thể hối đoái ra hàng ngàn lượng vàng.
Nam Phong thành thân là quận thành của Thiên Thục quận, tất nhiên cũng có tiệm bảo vật Kim Long tồn tại, hơn nữa còn ở khu vực xa hoa nhất trong thành.
Khi Lý Lạc đi xuống xa liễn, nhìn qua tòa kiến trúc vàng son lộng lẫy trước mắt kia, cho dù không phải lần đầu tiên thấy, nhưng cũng không khỏi chậc chậc tán thưởng một tiếng, chỉ là một cửa hàng chi nhánh trong một quận thành đã khí phái như vậy, tài lực của tiệm bảo vật Kim Long quả nhiên là khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
So sánh với loại quái vật khổng lồ này, xem như là Lạc Lam phủ cũng có vẻ hơi nhỏ bé.
Ngược lại, Khương Thanh Nga đối với cái này lại biểu hiện bình thản, ánh mắt chưa từng nhìn nhiều, trực tiếp cất bước đi vào trong cửa tiệm, Lý Lạc thấy thế vội vàng đuổi theo.
Tiến vào bên trong tiệm bảo vật khí phái dị thường, tay Khương Thanh Nga lấy ra phiếu đơn kim sắc, đưa cho một thị nữ, thị nữ kia cẩn thận kiểm tra một phen, vội vàng cung kính đón hai người vào phòng khách quý.
Hai người chỉ chờ ở trong phòng khách quý một lát đã nhìn thấy một người trung niên mập mạp, phục trang đẹp đẽ, mười ngón đều mang theo nhẫn nạm đá quý màu sắc khác nhau, mặt nở nụ cười vui mừng đi đến.
"Ha ha, hóa ra là Lạc Lam phủ Thiếu phủ chủ và Khương tiểu thư đại giá quang lâm, quả nhiên là khiến cho tiệm ta bồng tất sinh huy." Không thể không nói, người có thể làm việc ở tiệm bảo vật Kim Long này đúng là rất khéo léo, đối phương đã nhận ra Lý Lạc, tất nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh bây giờ của hắn, nhưng cũng không thể hiện ra chút lãnh đạm nào, thậm chí ngay cả trình tự xưng hô cũng đặt Lý Lạc lên phía trước.
"Đây là Lữ hội trưởng của tiệm bảo vật Kim Long ở Thiên Thục quận." Khương Thanh Nga hiển nhiên là nhận biết đối phương, thuận tiện giới thiệu cho Lý Lạc một chút.
"Lữ hội trưởng, mang bọn ta đi lấy đồ đi."
Sau khi giới thiệu xong, Khương Thanh Nga cho thấy ngay phong cách làm việc gió cuốn sấm rền.
Lữ hội trưởng cười gật gật đầu, quay người dẫn đường phía trước, ba người một đường đi xuyên qua tầng tầng cấm môn, cuối cùng dường như đã xâm nhập xuống lòng đất.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Lữ hội trưởng, cuối cùng ba người đi tới trong một gian phòng hoàn toàn phong bế, tường đá của gian phòng tối tăm bóng loáng, phảng phất như mặt kính.
Lữ hội trưởng xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên tường đá bóng loáng kia, lập tức mặt tường bắt đầu vỡ ra, có một rương sắt không biết chế tạo từ kim loại gì chậm rãi lộ ra.
"Hai vị, đây chính là vật lúc trước hai vị phủ chủ để lại ở chỗ này, nếu như mở ra, cần Thiếu phủ chủ tự mình đến đây, sau đó lấy máu tươi làm chìa khoá." Lữ hội trưởng cười nói một tiếng, sau đó liền tự giác thối lui ra khỏi gian phòng.
Lý Lạc nhìn qua hòm sắt trước mặt, nhất thời có chút xuất thần, hắn không biết cha mẹ làm gì mà thần bí như vậy, đến tột cùng là để lại cho hắn thứ gì.
Chỉ là không biết tại sao, ở giữa nơi tối tăm, hắn cảm thấy tựa hồ thứ này đối với hắn mà nói cực kỳ trọng yếu, nói không chừng sẽ thay đổi tương lai của hắn.
Thế là, hắn hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, xòe bàn tay ra, đặt lên trên hòm sắt kia, lập tức cảm giác được đầu ngón tay tê rần, dường như có một giọt máu tươi bị hấp thu tiến vào, hút vào trong rương sắt.
"Lý Lạc, đừng mơ tưởng xa vời, mục tiêu của ngươi quá không thiết thực, chẳng qua nếu như ngươi thật sự muốn thử một chút, ta không ngại cho ngươi một cơ hội."
Tròng mắt màu vàng óng của nàng hiện ra quang trạch, thần bí mà thâm thúy.
"Ta ở Thánh Huyền Tinh học phủ chờ ngươi... Đây là bước đầu tiên, mà nếu như ngươi ngay cả điểm này cũng không đạt được, những lời này hôm nay ngươi cứ xem như là sự phản nghịch của niên thiếu khí thịnh quấy phá, sau đó quên hết đi."
Lần này Lý Lạc không nói thêm gì nữa, hắn chỉ dựa vào cửa sổ xe, mắt dần dần khép lại, bình tĩnh nói: "Vậy ngươi cứ đợi đến lúc đó đi."
Đồng tử Khương Thanh Nga nhìn qua đường đi và kiến trúc bên ngoài xẹt qua khe hở của cửa sổ xe, có ánh nắng phiêu tán rơi rụng lọt vào trong mắt, chợt nàng hơi cười nhỏ đén không thể nhìn thấy.
Bên trong đôi mắt mang theo một tia nhu hòa chi ý khó có được.
Xe ngựa lao vùn vụt, sau một hồi, Lý Lạc đột nhiên mở mắt ra, hơi nghi hoặc một chút mà nói: "Đây không phải đường về nhà?"
Khương Thanh Nga hơi nâng trán, nói khẽ: "Đi Kim Long bảo một chuyến, lấy một vật."
Tròng mắt màu vàng óng của nàng nhìn về phía Lý Lạc.
"Đồ vật trước khi đi sư phụ sư nương riêng để lại cho ngươi, nói là để đến lúc ngươi mười bảy tuổi mới mở ra."
Lý Lạc nghe vậy, trong lòng lập tức chấn động.
Cha mẹ để lại đồ vật cho hắn?
(P/S: Nạp Lan Yên Nhiên: Nghe nói ngươi muốn từ hôn? Thiếu niên, đường ngươi đi sai rồi.)
Ở trong Đại Hạ quốc này, có các phương hào cường, rất nhiều thế lực, nhưng trong đó, có hai thế lực lớn đặc thù ở vào thế tuyệt đối trung lập, hơn nữa bất luận là các đại phủ thậm chí Đại Hạ hoàng thất cũng sẽ không tuỳ tiện trêu chọc.
Một là Thánh Huyền Tinh học phủ, hai là Kim Long Bảo.
Thánh Huyền Tinh học phủ không cần nhiều lời, có thể nói là mộng tưởng cao nhất của vô số thiếu niên thiếu nữ trong Đại Hạ quốc, đối với tuấn kiệt trẻ tuổi đi ra từ trong đó hàng năm, cho dù là hoàng thất hay là thế lực khắp nơi đều chạy theo như vịt.
Mà tiệm bảo vật Kim Long thì là nơi kinh doanh các loại vật phẩm và các nghiệp vụ bán đấu giá, hối đoái, ... tài lực hùng hậu, đủ để cho vô số thế lực vì vậy đỏ mắt, nhưng chưa hề có người thật sự dám có ý đồ với nó, bởi vì thế lực của Kim Long Bảo khổng lồ, vượt quá sự tưởng tượng của bất kì thế lực Đại Hạ quốc nào, tiệm bảo vật này ở trong Đại Hạ quốc chẳng quá chỉ là một trong những chi nhánh mà thôi.
Tiệm bảo vật Kim Long chân chính ở địa phương mênh mông bao la hơn hẳn bên ngoài Đại Hạ quốc, vẫn là tên tuổi hiển hách như cũ, mà xuất phẩm của tiệm bảo vật Kim Long-Kim Long phiếu, còn được nói rằng chỉ cần nơi nào có người là có thể hối đoái ra hàng ngàn lượng vàng.
Nam Phong thành thân là quận thành của Thiên Thục quận, tất nhiên cũng có tiệm bảo vật Kim Long tồn tại, hơn nữa còn ở khu vực xa hoa nhất trong thành.
Khi Lý Lạc đi xuống xa liễn, nhìn qua tòa kiến trúc vàng son lộng lẫy trước mắt kia, cho dù không phải lần đầu tiên thấy, nhưng cũng không khỏi chậc chậc tán thưởng một tiếng, chỉ là một cửa hàng chi nhánh trong một quận thành đã khí phái như vậy, tài lực của tiệm bảo vật Kim Long quả nhiên là khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng.
So sánh với loại quái vật khổng lồ này, xem như là Lạc Lam phủ cũng có vẻ hơi nhỏ bé.
Ngược lại, Khương Thanh Nga đối với cái này lại biểu hiện bình thản, ánh mắt chưa từng nhìn nhiều, trực tiếp cất bước đi vào trong cửa tiệm, Lý Lạc thấy thế vội vàng đuổi theo.
Tiến vào bên trong tiệm bảo vật khí phái dị thường, tay Khương Thanh Nga lấy ra phiếu đơn kim sắc, đưa cho một thị nữ, thị nữ kia cẩn thận kiểm tra một phen, vội vàng cung kính đón hai người vào phòng khách quý.
Hai người chỉ chờ ở trong phòng khách quý một lát đã nhìn thấy một người trung niên mập mạp, phục trang đẹp đẽ, mười ngón đều mang theo nhẫn nạm đá quý màu sắc khác nhau, mặt nở nụ cười vui mừng đi đến.
"Ha ha, hóa ra là Lạc Lam phủ Thiếu phủ chủ và Khương tiểu thư đại giá quang lâm, quả nhiên là khiến cho tiệm ta bồng tất sinh huy." Không thể không nói, người có thể làm việc ở tiệm bảo vật Kim Long này đúng là rất khéo léo, đối phương đã nhận ra Lý Lạc, tất nhiên cũng hiểu rõ tình cảnh bây giờ của hắn, nhưng cũng không thể hiện ra chút lãnh đạm nào, thậm chí ngay cả trình tự xưng hô cũng đặt Lý Lạc lên phía trước.
"Đây là Lữ hội trưởng của tiệm bảo vật Kim Long ở Thiên Thục quận." Khương Thanh Nga hiển nhiên là nhận biết đối phương, thuận tiện giới thiệu cho Lý Lạc một chút.
"Lữ hội trưởng, mang bọn ta đi lấy đồ đi."
Sau khi giới thiệu xong, Khương Thanh Nga cho thấy ngay phong cách làm việc gió cuốn sấm rền.
Lữ hội trưởng cười gật gật đầu, quay người dẫn đường phía trước, ba người một đường đi xuyên qua tầng tầng cấm môn, cuối cùng dường như đã xâm nhập xuống lòng đất.
Ở dưới sự chỉ dẫn của Lữ hội trưởng, cuối cùng ba người đi tới trong một gian phòng hoàn toàn phong bế, tường đá của gian phòng tối tăm bóng loáng, phảng phất như mặt kính.
Lữ hội trưởng xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên trên tường đá bóng loáng kia, lập tức mặt tường bắt đầu vỡ ra, có một rương sắt không biết chế tạo từ kim loại gì chậm rãi lộ ra.
"Hai vị, đây chính là vật lúc trước hai vị phủ chủ để lại ở chỗ này, nếu như mở ra, cần Thiếu phủ chủ tự mình đến đây, sau đó lấy máu tươi làm chìa khoá." Lữ hội trưởng cười nói một tiếng, sau đó liền tự giác thối lui ra khỏi gian phòng.
Lý Lạc nhìn qua hòm sắt trước mặt, nhất thời có chút xuất thần, hắn không biết cha mẹ làm gì mà thần bí như vậy, đến tột cùng là để lại cho hắn thứ gì.
Chỉ là không biết tại sao, ở giữa nơi tối tăm, hắn cảm thấy tựa hồ thứ này đối với hắn mà nói cực kỳ trọng yếu, nói không chừng sẽ thay đổi tương lai của hắn.
Thế là, hắn hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, xòe bàn tay ra, đặt lên trên hòm sắt kia, lập tức cảm giác được đầu ngón tay tê rần, dường như có một giọt máu tươi bị hấp thu tiến vào, hút vào trong rương sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.