Chương 161: Tà giáng (Sáu)
Kỵ Kình Nam Khứ
29/10/2023
***
Kim dài và trứng gà được dọn đi, thay bằng một chiếc lồng kính úp ngược nhốt một con chuột.
Đây là con chuột bình thường giỏi ăn trộm lương thực trong nhà, trông rất béo tốt chứ chẳng có chút đáng yêu nào ở đây, bộ râu dài thượt của nó rủ thẳng xuống đất.
Với diện mạo này, rất khó để người ta sinh ra cảm giác đồng cảm với nó.
Cho nên trừ bỏ những người chơi đang làm nhiệm vụ rất dễ đồng cảm với sinh vật nhỏ bé không thể chống cự, chỉ phó mặc cho người ta làm hại ra thì những du khách khác vô cùng hưng phấn.
Còn Thiệu Minh Triết, không biết hắn ghét con chuột hay làm sao mà đôi mày nhíu chặt.
Giáng đầu sư cầm một cây kéo màu bạc lên, cắt râu con chuột.
Ông ta buộc râu chuột lên ba cây cỏ tranh đặc biệt, dùng nến châm lửa, cỏ tranh tỏa ra một mùi hương khác lạ.
Giây phút sương khói bốc lên, giáng đầu sư cắm đầu ngọn cỏ tranh bốc cháy qua lỗ thông khí nhỏ bằng nửa chiếc móng tay trên chiếc lồng kính.
Giáng đầu sư mấp máy môi, niệm lời chú phức tạp khó giải thích.
Trong chiếc lồng kính trong suốt, sương khói mờ dần dần che lấp đi cơ thể con chuột.
Nó khẽ chun cái mũi.
Dần dần, tia sáng tham lam cuồng nhiệt tụ lại trong mắt nó.
Nó đứng thẳng nửa người trên, móng vuốt nhỏ bé co trước ngực, mũi giật giật trong cơn điên loạn, hệt như một kẻ nghiện ở thế giới con người.
Sau khi hít đủ lượng khói kia, nó giơ cao hai vuốt bắt đầu… múa bên trong lồng kính.
Bài múa ấy không có ý nghĩa gì, chỉ đơn thuần là cuồng nhiệt.
Giống như một thành viên trong đội hiến tế cổ đại, dùng điệu múa này để cố gắng thể hiện sự sùng bái của mình với luồng khói kia.
Nó xoay mấy vòng, cho tới khi đâm đầu vào lồng kính “keng” một tiếng, sau đó không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Người chủ trì giới thiệu:
– Đây là giáng ảo giác.
Giáng ảo giác, tên như ý nghĩa, thuật giáng đầu này có thể gây ra ảo giác cho sinh vật.
Nam Chu giơ tay đưa ra câu hỏi:
– Vậy nó sẽ nhìn thấy gì?
Nam Chu đoán có lẽ nó đã nhìn thấy thần pho mát.
Cây kim lòi đâu ra đã khiến tâm trạng của người chủ trì rất kém, nhìn thấy người trẻ tuổi lắm mồm kiếm chuyện, gã cau mày.
Gã có cách chuyên dùng để đối phó với những khách du lịch không tin chuyện ma quỷ này.
Gã cúi đầu nói với giáng đầu sư bằng giọng Thái nặng khẩu âm bản địa:
– Cậu ấy không tin bản lĩnh ngài thể hiện, cậu ấy cảm thấy đây là giả.
Giang Phảng ngồi bên cạnh khẽ cau mày.
Nhưng anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vị giáng đầu sư khô quắt trong bộ trường bào ngước mắt lên nhìn Nam Chu.
Vào lúc này, Nam Chu mới nhìn rõ được mắt ông ta.
Đôi mắt ông ta có màu nâu đỏ, giống như hạt gỗ khô chết cứng trong hốc mắt.
Nam Chu thản nhiên nhìn thẳng ông ta.
Đáng tiếc, giáng đầu sư nhanh chóng dời mắt đi.
Học sinh nghiêm túc Nam Chu vẫn không đợi được đáp án từ ông ta.
Bị thầy giáo dỏm ngó lơ, Nam Chu cũng không quan tâm, chỉ ngẩng đầu tiếp tục nghe giảng.
Nếu như đã có tính chất biểu diễn thì đương nhiên giáng đầu sư phải chọn những gì có hiệu quả nhanh, hiệu quả đột ngột, khiến cho khán giả xem vui mắt.
Ví dụ như thuật hòa hợp.
Khi hai nhúm râu mèo và một loại nhớt côn trùng nát bét bốc cháy trong chiếc hộp gốm đỏ, hai chú mèo trúng lời nguyền giảng hòa với nhau.
Màn biểu diễn này quả thực rất thú vị, nhận được một tràng vỗ tay lớn.
Những khán giả cảm thấy hứng thú với thuật giáng đầu không còn là thiểu số nữa.
Người chủ trì rất vừa lòng với hiệu quả này, đương nhiên không thể thiếu khâu đẩy mạnh tiêu thụ thường ngày.
Muốn đại sư hỗ trợ thi triển thuật hòa hợp, mỗi người phải bỏ ra 12,000 Baht.
Nếu cảm thấy giá quá đắt, cũng có thể học thuật thành tài, sau khi kết thúc màn biểu diễn ngày hôm nay sẽ bán sổ tay hướng dẫn do giáng đầu sư tự tay viết.
Bởi vì đại sư cảm thấy có duyên với các du khách có mặt ở đây nên chỉ cần trả 3,000 Baht đã có thể sở hữu nó rồi.
Những du khách khác động lòng, bắt đầu lục rục móc ví tiền ra đếm xem có đổi đủ Baht không.
Ba người ngồi ở hàng đầu tiên không có tiền nên tâm lặng như nước, không chút động lòng.
Nhìn thấy ba người bọn họ không chịu chi ra xu nào nhưng cứ thích sinh sự, người chủ trì càng thêm quyết tâm dạy dỗ cho bọn họ một bài học.
Sau khi biểu diễn xong “giáng hoa tươi” bằng cách cắm một sợi tóc vào đất trong cốc khiến nó nở hoa tươi, cùng với “giáng tằm vàng” có thể ăn mòn thủng kim loại, cuối cùng cũng tới tiết mục chủ chốt của bọn họ.
Người chủ trì từ bỏ cách giới thiệu thần bí pha trộn giữa tiếng Thái và tiếng Anh, giới thiệu bằng giọng tiếng Trung không lưu loát:
– Bây giờ, chúng ta sẽ chọn ra một vị khách trải nghiệm loại giáng thần bí nhất, đáng sợ nhất của chúng ta – Giáng đầu bay.
– Chúng tôi cần một vị khách dũng cảm tham gia vào màn biểu diễn này.
Bởi vì trình độ tiếng Trung của gã cùng lắm cũng chỉ đạt được bốn đến năm phần, cộng thêm không nén nổi cười, âm cuối vút lên nghe cực kỳ quái dị.
Gã nhìn Nam Chu, cười nói:
– Xin mời… vị khách tò mò này, lên thử thách một chút, được không?
Nghe giọng điệu của gã, Lý Ngân Hàng đã cảm thấy không ổn.
Cô chắc chắn đến 80%, Nam Chu đã bị người chủ trì nhầm thành dạng người cố ý sinh sự.
Cho nên mới muốn đánh đòn phủ đầu với cậu…
Bởi vậy, khi Nam Chu đứng dậy, cô nắm vạt áo măng tô của cậu, lắc đầu nguầy nguậy.
Giang Phảng chỉ dùng cây quạt vừa mới mua ở sạp hàng khẽ cản mu bàn tay Lý Ngân Hàng lại:
– Để cậu ấy thử xem.
Lý Ngân Hàng có phần nóng vội:
– Nhưng mà…
Giang Phảng:
– Cô cảm thấy cậu ấy sẽ sợ à?
Lý Ngân Hàng: Đúng nhỉ.
Người chủ trì có thể nghe hiểu bọn họ đang nói gì.
Gã không nói chuyện mà chỉ cười hì hì nhìn ba người giả vờ giả vịt này.
Gã đã từng gặp rất nhiều vị khách không tin chuyện ma quái.
Tóm lại, khi những chiếc đầu quái dị kia bay lên, giả vờ lao về phía người ta, không có bất cứ một kẻ chuyên sinh sự nào là không sợ hãi, hét thất thanh hoặc chửi ầm cả lên.
Thậm chí còn có người bị dọa mất khống chế ngay tại chỗ.
Cảnh tượng ấy đương nhiên sẽ vô cùng đặc sắc.
Nam Chu không quan tâm đến chút tâm tư nhỏ nhen của người chủ trì.
Cậu đi tới trước mặt đại sư, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt ông ta.
Giáng đầu sư giơ bàn tay khô đét như vuốt khỉ với Nam Chu, trong lòng bàn tay là một chiếc chén đá đen bóng.
Ông ta lẩm bẩm nói một đoạn ngắn.
Nam Chu nhìn sang người chủ trì.
Người chủ trì đứng bên cạnh vui vẻ khi thấy người gặp tai họa, gã phiên dịch:
– Đại sư nói cậu đưa ra một thứ trên người. Tóc, móng tay, nước bọt… nếu như cậu muốn đạt hiệu quả tốt nhất thì trích một giọt máu ở đầu ngón tay là được.
Gã cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Dẫu sao gã chưa từng nhìn thấy du khách bình thường nào dám đâm vào đầu ngón tay mình lấy máu chỉ để kiểm chứng mức độ thật giả của một màn biểu diễn thu phí chẳng quan trọng.
Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay ông ta không gặp người bình thường.
Nam Chu suy nghĩ, rồi đi vòng ra phía sau, lấy một chiếc kim nổi trên nước trong màn biểu diễn trứng giấu kim lúc trước rồi mới vòng về trước mặt giáng đầu sư.
Cậu bình tĩnh chỉ đầu kim vào chiếc chén nhỏ trong lòng bàn tay ông ta:
– Nhỏ vào đây à?
Người chủ trì câm nín.
Gã hơi đứng thẳng người.
Người ta nói kẻ không biết không sợ, nhưng nếu không hề sợ hãi với những gì xảy ra trong tương lai, vậy thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.
Gã càng mong đợi hình ảnh Nam Chu sợ hãi tè ra quần.
Ngay cả người chủ trì cũng chưa từng nhìn thấy thuật giáng đầu bay được triệu hồi bằng máu đáng sợ đến mức nào. Chỉ nghe nói nó rất hung, nếu như không khống chế được thì hoàn toàn có thể cắn chết người.
Thái độ trước và sau của người không tin khác biệt càng lớn thì càng thể hiện sự mạnh mẽ của giáng đầu sư, hiệu quả màn biểu diễn càng cao.
Người chủ trì đã bắt đầu mong chờ vào số lượng sách bán ra ngày hôm nay cùng với số tiền hoa hồng mà mình sắp nhận được.
Nam Chu trích máu không hề bủn xỉn.
Ngược lại thì đôi mắt vẩn đục như hạt gỗ của giáng đầu sư khẽ chuyển động, thoáng lộ vẻ do dự.
Nam Chu cảm thấy hơi đau, cậu ngậm ngón tay vào miệng, vừa cầm máu vừa nhìn chằm chằm vào giáng đầu sư trước mặt.
Cảm giác áp bách kỳ quái kia khiến giáng đầu sư không ngừng nuốt nước bọt.
Giáng đầu sư bắt đầu ra tay.
Ông ta rút từ trong trường bào ra một cây châm bạc, vẽ bùa chú hình đầu lâu lên đáy màu đen của chiếc chén.
Ông ta vừa vẽ bùa vừa chậm rãi niệm lời chú.
Lần niệm chú này còn dài và phức tạp hơn bất cứ lần niệm chú nào trước đó.
Dường như ông ta đang băn khoăn do dự điều gì, cho nên niệm chú rõ ràng khác thường.
… Cẩn thận tựa như học sinh sợ đọc sai bài khóa.
Lời chú rõ ràng và chậm rãi toát ra từ đôi môi khô đen của giáng đầu sư tựa âm thanh của ma quỷ vọng ra từ địa ngục lạnh lẽo.
Do quá mức căng thẳng, ông ta không hề phát hiện ra ngón tay Nam Chu buông bên người đang vẽ bùa chú giống hệt như bùa chú bên dưới chiếc kim đang chuyển động.
Hơn nữa, trong bóng đêm, đôi môi Nam Chu cũng khẽ mấp máy theo tiết tấu và biên độ của môi ông ta, lặp lại chính xác từng âm tiết tối nghĩa.
Tâm tính của Nam Chu rất đơn giản.
Không khó để ghi nhớ những văn tự tưởng chừng như rất phức tạp không tuân theo quy luật kia.
Bởi vì tất cả mọi tri thức trên thế giới này đối với cậu đều mơ hồ như một màn sương văn tự khổng lồ.
Cậu phải ghi nhớ kỹ trước sau đó mới tìm hiểu từng điều sau.
Đây chính là thói quen học tập của riêng cậu.
Còn về vẽ bùa thì đơn giản hơn nhiều.
Lúc “Vạn Vật Hấp Dẫn” chưa được phát hành, cậu chỉ là một giáo viên mỹ thuật quá đỗi bình thường.
Khi lời nguyền rủa đi đến cao trào, trong đám người chợt vang lên tiếng thét chói tai.
Tiếng thét này khiến Lý Ngân Hàng đang tập trung tinh thần nhìn từng hành động của giáng đầu sư cảm thấy nổi da gà.
Cô quay đầu về phía đó, nhìn thấy một thứ khiến trái tim cô ngừng đập.
Một chiếc đầu lơ lửng giữa không trung, không biết chui vào từ góc nào trong lều, lẳng lặng xuất hiện phía sau Nam Chu.
Nó đầy đủ tai, mắt, mũi, miệng, từ đầu đến cuối đôi mắt nâu sâu thẳm âm u kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Chu, tựa một con kền kền có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Tiếng hét chói tai bán đứng sự tồn tại của nó, nó bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện, há chiếc miệng với hàm răng đầy máu, cắn về phía cổ Nam Chu!
Không ai hay biết Nam Chu đã giơ tay lên khi nào.
Bọn họ chỉ nhìn thấy, khi cái đầu kia ngừng tấn công, Nam Chu hơi ngoảnh đầu, tay phải giơ về phía sau, ngón cái và ngón đeo nhẫn kìm chặt chiếc đầu như cầm một quả bóng bowling.
Đầu người: …
Có đánh chết nó cũng không ngờ được ở đây lại có một người chơi đầu chuyên nghiệp.
Đầu người thấy không ổn, định lùi về phía sau.
Ngón tay của Nam Chu dùng sức, bóp cái đầu kêu răng rắc, trợn trắng mắt.
Người chủ trì đã sớm sợ hãi lăn ra đất vì chiếc đầu xuất hiện đột ngột này.
Trước đây gã đều chỉ nhìn thấy đầu gà, đầu chó thối rữa, lấy đâu ra đầu người sống động đến vậy?
Giáng đầu sư cũng không ngờ sự việc thành ra thế này, gương mặt khỉ tái mét, vội vàng niệm chú ý định tống chiếc đầu kia đi.
Nhưng đã muộn rồi.
Nam Chu nắm chặt chiếc đầu, dùng chút máu còn dính trên ngón út nhanh chóng vẽ bùa chú lên má hơi hõm xuống của nó.
Đầu người bị túm rung ầm lên, hai mắt trắng dã, bất giác rơi nước mắt.
Nước mắt chậm rãi lăn xuống bùa chú trên gò má nó.
Thông qua quan sát điểm chung của mấy màn biểu diễn ban nãy, rốt cuộc Nam Chu cũng đã biết bản chất của “giáng đầu”.
Một động từ, một danh từ, không thể thiếu một trong hai.
“Giáng” là thuật pháp đặc thù dùng ngón tay vẽ bùa, niệm chú, hay dùng thuốc.
“Đầu” là dùng một bộ phận nào đó trên cơ thể con người hình thành “đối tượng mô phỏng”, tức đối tượng nguyền rủa.
Nam Chu đã dùng máu của mình, vẽ bùa “giáng” cần thiết lên mặt chiếc đầu.
Nước mắt chảy ra từ chiếc đầu hình thành loại “đầu” tự nhiên nhất.
Trong tiếng niệm chú nhanh chóng và chính xác, giáng hoa tươi đơn giản nhất được thực hiện dưới bàn tay Nam Chu.
Phốc…
Sau một tiếng vang khẽ, chiếc đầu đang giãy dụa dữ dội không cử động nữa.
Từ mắt, mũi, tai, miệng của chiếc đầu nhanh chóng mọc ra từng chùm hoa ô đầu rực rỡ.
Chiếc đầu thình lình xuất hiện giữa không trung biến thành một chậu hoa sặc sỡ.
Nam Chu nhìn xung quanh, quăng chiếc chậu hoa đầu người sặc sỡ cho người chủ trì.
Người chủ trì sợ vỡ mật nâng chiếc đầu người, ngây ra một lát mới gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết. Gã cuống cuồng né sang một bên, không ngừng cầu thần phật phù hộ bằng tiếng Thái.
Khi chiếc đầu người sắp lăn tới bên chân Lý Ngân Hàng, cô mới nhận ra phải né. Nhưng chỉ thấy có một bàn chân vươn ra, chặn lại chiếc đầu kia giữa đường.
Thiệu Minh Triết im lặng đá chiếc đầu xuống dưới chân mình.
Nhận thấy tầm nhìn của Lý Ngân Hàng, hắn nghiêng đầu qua, không nhìn cô mà cúi đầu nghiên cứu khuôn mặt của chiếc đầu kia.
Thực ra, khán giả ở hiện trường đều nửa tin nửa ngờ.
Khi thấy cái đầu bay lên, suýt nữa thì bọn họ đã tin.
Nhưng nhìn thấy Nam Chu dễ dàng xử lý chiếc đầu như thế, đương nhiên bọn họ cũng cho rằng nó là giả, giáng đầu sư trẻ tuổi Nam Chu và giáng đầu sư già đang phối hợp với nhau dùng một chiếc đầu lâu đạo cụ mang tới cho bọn họ một màn biểu diễn đặc sắc vô hại.
Sau một hồi trố mắt nhìn, bọn họ bùng nổ tràng pháo tay và hoan hô.
Đôi vợ chồng trẻ ngồi ở phía sau kêu to nhất.
Tào Thụ Quang: “Đỉnh thật!”
Mã Tiểu Bùi còn phấn khích hơn anh ta: “Cưới tôi!”
Tào Thụ Quang che miệng người vợ phấn khích quá đà của mình:
– Được rồi, được rồi, người ta là hoa có chủ, em đừng mơ nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tốn 200 Baht vào cửa quả thực đáng giá.
Đến cả Lý Ngân Hàng cũng cảm thấy vậy.
Nam Chu chỉ tốn 40 tệ đã học được kỹ năng kiếm sống độc quyền. Còn vụ mua bán nào tốt hơn thế này sao?
Khán giả hưng phấn không chú ý được, giáng đầu sư chợt quay đầu đi vẻ mặt không thể tin nổi, hai tay bên dưới lớp áo run rẩy, cùng với từng giọt máu đen chảy ra từ mũi ông ta.
Mà ở ngõ nhỏ cách chiếc lều không xa, một người đàn ông lặng lẽ gục xuống đất.
Trên cổ ông ta trống không, lồng ngực vỡ nát không ngừng đổ máu.
Đương nhiên, càng không có ai biết, trong phòng phát sóng vang vọng câu nhắc nhở khiến tất cả sinh vật không gian đa chiều đều nổi da gà.
“Thông báo, thông báo.”
“Phó bản ‘Tà giáng’ còn chưa biết vào tuyến nội dung chính mà Boss đã chết rồi, xin hỏi có nên thông báo người chơi dừng trò chơi lại hay không?
Hết chương 160
------oOo------
Kim dài và trứng gà được dọn đi, thay bằng một chiếc lồng kính úp ngược nhốt một con chuột.
Đây là con chuột bình thường giỏi ăn trộm lương thực trong nhà, trông rất béo tốt chứ chẳng có chút đáng yêu nào ở đây, bộ râu dài thượt của nó rủ thẳng xuống đất.
Với diện mạo này, rất khó để người ta sinh ra cảm giác đồng cảm với nó.
Cho nên trừ bỏ những người chơi đang làm nhiệm vụ rất dễ đồng cảm với sinh vật nhỏ bé không thể chống cự, chỉ phó mặc cho người ta làm hại ra thì những du khách khác vô cùng hưng phấn.
Còn Thiệu Minh Triết, không biết hắn ghét con chuột hay làm sao mà đôi mày nhíu chặt.
Giáng đầu sư cầm một cây kéo màu bạc lên, cắt râu con chuột.
Ông ta buộc râu chuột lên ba cây cỏ tranh đặc biệt, dùng nến châm lửa, cỏ tranh tỏa ra một mùi hương khác lạ.
Giây phút sương khói bốc lên, giáng đầu sư cắm đầu ngọn cỏ tranh bốc cháy qua lỗ thông khí nhỏ bằng nửa chiếc móng tay trên chiếc lồng kính.
Giáng đầu sư mấp máy môi, niệm lời chú phức tạp khó giải thích.
Trong chiếc lồng kính trong suốt, sương khói mờ dần dần che lấp đi cơ thể con chuột.
Nó khẽ chun cái mũi.
Dần dần, tia sáng tham lam cuồng nhiệt tụ lại trong mắt nó.
Nó đứng thẳng nửa người trên, móng vuốt nhỏ bé co trước ngực, mũi giật giật trong cơn điên loạn, hệt như một kẻ nghiện ở thế giới con người.
Sau khi hít đủ lượng khói kia, nó giơ cao hai vuốt bắt đầu… múa bên trong lồng kính.
Bài múa ấy không có ý nghĩa gì, chỉ đơn thuần là cuồng nhiệt.
Giống như một thành viên trong đội hiến tế cổ đại, dùng điệu múa này để cố gắng thể hiện sự sùng bái của mình với luồng khói kia.
Nó xoay mấy vòng, cho tới khi đâm đầu vào lồng kính “keng” một tiếng, sau đó không còn bất cứ âm thanh nào khác.
Người chủ trì giới thiệu:
– Đây là giáng ảo giác.
Giáng ảo giác, tên như ý nghĩa, thuật giáng đầu này có thể gây ra ảo giác cho sinh vật.
Nam Chu giơ tay đưa ra câu hỏi:
– Vậy nó sẽ nhìn thấy gì?
Nam Chu đoán có lẽ nó đã nhìn thấy thần pho mát.
Cây kim lòi đâu ra đã khiến tâm trạng của người chủ trì rất kém, nhìn thấy người trẻ tuổi lắm mồm kiếm chuyện, gã cau mày.
Gã có cách chuyên dùng để đối phó với những khách du lịch không tin chuyện ma quỷ này.
Gã cúi đầu nói với giáng đầu sư bằng giọng Thái nặng khẩu âm bản địa:
– Cậu ấy không tin bản lĩnh ngài thể hiện, cậu ấy cảm thấy đây là giả.
Giang Phảng ngồi bên cạnh khẽ cau mày.
Nhưng anh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không nói gì.
Vị giáng đầu sư khô quắt trong bộ trường bào ngước mắt lên nhìn Nam Chu.
Vào lúc này, Nam Chu mới nhìn rõ được mắt ông ta.
Đôi mắt ông ta có màu nâu đỏ, giống như hạt gỗ khô chết cứng trong hốc mắt.
Nam Chu thản nhiên nhìn thẳng ông ta.
Đáng tiếc, giáng đầu sư nhanh chóng dời mắt đi.
Học sinh nghiêm túc Nam Chu vẫn không đợi được đáp án từ ông ta.
Bị thầy giáo dỏm ngó lơ, Nam Chu cũng không quan tâm, chỉ ngẩng đầu tiếp tục nghe giảng.
Nếu như đã có tính chất biểu diễn thì đương nhiên giáng đầu sư phải chọn những gì có hiệu quả nhanh, hiệu quả đột ngột, khiến cho khán giả xem vui mắt.
Ví dụ như thuật hòa hợp.
Khi hai nhúm râu mèo và một loại nhớt côn trùng nát bét bốc cháy trong chiếc hộp gốm đỏ, hai chú mèo trúng lời nguyền giảng hòa với nhau.
Màn biểu diễn này quả thực rất thú vị, nhận được một tràng vỗ tay lớn.
Những khán giả cảm thấy hứng thú với thuật giáng đầu không còn là thiểu số nữa.
Người chủ trì rất vừa lòng với hiệu quả này, đương nhiên không thể thiếu khâu đẩy mạnh tiêu thụ thường ngày.
Muốn đại sư hỗ trợ thi triển thuật hòa hợp, mỗi người phải bỏ ra 12,000 Baht.
Nếu cảm thấy giá quá đắt, cũng có thể học thuật thành tài, sau khi kết thúc màn biểu diễn ngày hôm nay sẽ bán sổ tay hướng dẫn do giáng đầu sư tự tay viết.
Bởi vì đại sư cảm thấy có duyên với các du khách có mặt ở đây nên chỉ cần trả 3,000 Baht đã có thể sở hữu nó rồi.
Những du khách khác động lòng, bắt đầu lục rục móc ví tiền ra đếm xem có đổi đủ Baht không.
Ba người ngồi ở hàng đầu tiên không có tiền nên tâm lặng như nước, không chút động lòng.
Nhìn thấy ba người bọn họ không chịu chi ra xu nào nhưng cứ thích sinh sự, người chủ trì càng thêm quyết tâm dạy dỗ cho bọn họ một bài học.
Sau khi biểu diễn xong “giáng hoa tươi” bằng cách cắm một sợi tóc vào đất trong cốc khiến nó nở hoa tươi, cùng với “giáng tằm vàng” có thể ăn mòn thủng kim loại, cuối cùng cũng tới tiết mục chủ chốt của bọn họ.
Người chủ trì từ bỏ cách giới thiệu thần bí pha trộn giữa tiếng Thái và tiếng Anh, giới thiệu bằng giọng tiếng Trung không lưu loát:
– Bây giờ, chúng ta sẽ chọn ra một vị khách trải nghiệm loại giáng thần bí nhất, đáng sợ nhất của chúng ta – Giáng đầu bay.
– Chúng tôi cần một vị khách dũng cảm tham gia vào màn biểu diễn này.
Bởi vì trình độ tiếng Trung của gã cùng lắm cũng chỉ đạt được bốn đến năm phần, cộng thêm không nén nổi cười, âm cuối vút lên nghe cực kỳ quái dị.
Gã nhìn Nam Chu, cười nói:
– Xin mời… vị khách tò mò này, lên thử thách một chút, được không?
Nghe giọng điệu của gã, Lý Ngân Hàng đã cảm thấy không ổn.
Cô chắc chắn đến 80%, Nam Chu đã bị người chủ trì nhầm thành dạng người cố ý sinh sự.
Cho nên mới muốn đánh đòn phủ đầu với cậu…
Bởi vậy, khi Nam Chu đứng dậy, cô nắm vạt áo măng tô của cậu, lắc đầu nguầy nguậy.
Giang Phảng chỉ dùng cây quạt vừa mới mua ở sạp hàng khẽ cản mu bàn tay Lý Ngân Hàng lại:
– Để cậu ấy thử xem.
Lý Ngân Hàng có phần nóng vội:
– Nhưng mà…
Giang Phảng:
– Cô cảm thấy cậu ấy sẽ sợ à?
Lý Ngân Hàng: Đúng nhỉ.
Người chủ trì có thể nghe hiểu bọn họ đang nói gì.
Gã không nói chuyện mà chỉ cười hì hì nhìn ba người giả vờ giả vịt này.
Gã đã từng gặp rất nhiều vị khách không tin chuyện ma quái.
Tóm lại, khi những chiếc đầu quái dị kia bay lên, giả vờ lao về phía người ta, không có bất cứ một kẻ chuyên sinh sự nào là không sợ hãi, hét thất thanh hoặc chửi ầm cả lên.
Thậm chí còn có người bị dọa mất khống chế ngay tại chỗ.
Cảnh tượng ấy đương nhiên sẽ vô cùng đặc sắc.
Nam Chu không quan tâm đến chút tâm tư nhỏ nhen của người chủ trì.
Cậu đi tới trước mặt đại sư, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt ông ta.
Giáng đầu sư giơ bàn tay khô đét như vuốt khỉ với Nam Chu, trong lòng bàn tay là một chiếc chén đá đen bóng.
Ông ta lẩm bẩm nói một đoạn ngắn.
Nam Chu nhìn sang người chủ trì.
Người chủ trì đứng bên cạnh vui vẻ khi thấy người gặp tai họa, gã phiên dịch:
– Đại sư nói cậu đưa ra một thứ trên người. Tóc, móng tay, nước bọt… nếu như cậu muốn đạt hiệu quả tốt nhất thì trích một giọt máu ở đầu ngón tay là được.
Gã cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.
Dẫu sao gã chưa từng nhìn thấy du khách bình thường nào dám đâm vào đầu ngón tay mình lấy máu chỉ để kiểm chứng mức độ thật giả của một màn biểu diễn thu phí chẳng quan trọng.
Nhưng thật đáng tiếc, hôm nay ông ta không gặp người bình thường.
Nam Chu suy nghĩ, rồi đi vòng ra phía sau, lấy một chiếc kim nổi trên nước trong màn biểu diễn trứng giấu kim lúc trước rồi mới vòng về trước mặt giáng đầu sư.
Cậu bình tĩnh chỉ đầu kim vào chiếc chén nhỏ trong lòng bàn tay ông ta:
– Nhỏ vào đây à?
Người chủ trì câm nín.
Gã hơi đứng thẳng người.
Người ta nói kẻ không biết không sợ, nhưng nếu không hề sợ hãi với những gì xảy ra trong tương lai, vậy thì chẳng khác nào tự đi tìm đường chết.
Gã càng mong đợi hình ảnh Nam Chu sợ hãi tè ra quần.
Ngay cả người chủ trì cũng chưa từng nhìn thấy thuật giáng đầu bay được triệu hồi bằng máu đáng sợ đến mức nào. Chỉ nghe nói nó rất hung, nếu như không khống chế được thì hoàn toàn có thể cắn chết người.
Thái độ trước và sau của người không tin khác biệt càng lớn thì càng thể hiện sự mạnh mẽ của giáng đầu sư, hiệu quả màn biểu diễn càng cao.
Người chủ trì đã bắt đầu mong chờ vào số lượng sách bán ra ngày hôm nay cùng với số tiền hoa hồng mà mình sắp nhận được.
Nam Chu trích máu không hề bủn xỉn.
Ngược lại thì đôi mắt vẩn đục như hạt gỗ của giáng đầu sư khẽ chuyển động, thoáng lộ vẻ do dự.
Nam Chu cảm thấy hơi đau, cậu ngậm ngón tay vào miệng, vừa cầm máu vừa nhìn chằm chằm vào giáng đầu sư trước mặt.
Cảm giác áp bách kỳ quái kia khiến giáng đầu sư không ngừng nuốt nước bọt.
Giáng đầu sư bắt đầu ra tay.
Ông ta rút từ trong trường bào ra một cây châm bạc, vẽ bùa chú hình đầu lâu lên đáy màu đen của chiếc chén.
Ông ta vừa vẽ bùa vừa chậm rãi niệm lời chú.
Lần niệm chú này còn dài và phức tạp hơn bất cứ lần niệm chú nào trước đó.
Dường như ông ta đang băn khoăn do dự điều gì, cho nên niệm chú rõ ràng khác thường.
… Cẩn thận tựa như học sinh sợ đọc sai bài khóa.
Lời chú rõ ràng và chậm rãi toát ra từ đôi môi khô đen của giáng đầu sư tựa âm thanh của ma quỷ vọng ra từ địa ngục lạnh lẽo.
Do quá mức căng thẳng, ông ta không hề phát hiện ra ngón tay Nam Chu buông bên người đang vẽ bùa chú giống hệt như bùa chú bên dưới chiếc kim đang chuyển động.
Hơn nữa, trong bóng đêm, đôi môi Nam Chu cũng khẽ mấp máy theo tiết tấu và biên độ của môi ông ta, lặp lại chính xác từng âm tiết tối nghĩa.
Tâm tính của Nam Chu rất đơn giản.
Không khó để ghi nhớ những văn tự tưởng chừng như rất phức tạp không tuân theo quy luật kia.
Bởi vì tất cả mọi tri thức trên thế giới này đối với cậu đều mơ hồ như một màn sương văn tự khổng lồ.
Cậu phải ghi nhớ kỹ trước sau đó mới tìm hiểu từng điều sau.
Đây chính là thói quen học tập của riêng cậu.
Còn về vẽ bùa thì đơn giản hơn nhiều.
Lúc “Vạn Vật Hấp Dẫn” chưa được phát hành, cậu chỉ là một giáo viên mỹ thuật quá đỗi bình thường.
Khi lời nguyền rủa đi đến cao trào, trong đám người chợt vang lên tiếng thét chói tai.
Tiếng thét này khiến Lý Ngân Hàng đang tập trung tinh thần nhìn từng hành động của giáng đầu sư cảm thấy nổi da gà.
Cô quay đầu về phía đó, nhìn thấy một thứ khiến trái tim cô ngừng đập.
Một chiếc đầu lơ lửng giữa không trung, không biết chui vào từ góc nào trong lều, lẳng lặng xuất hiện phía sau Nam Chu.
Nó đầy đủ tai, mắt, mũi, miệng, từ đầu đến cuối đôi mắt nâu sâu thẳm âm u kia vẫn luôn nhìn chằm chằm Nam Chu, tựa một con kền kền có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Tiếng hét chói tai bán đứng sự tồn tại của nó, nó bắt đầu thoắt ẩn thoắt hiện, há chiếc miệng với hàm răng đầy máu, cắn về phía cổ Nam Chu!
Không ai hay biết Nam Chu đã giơ tay lên khi nào.
Bọn họ chỉ nhìn thấy, khi cái đầu kia ngừng tấn công, Nam Chu hơi ngoảnh đầu, tay phải giơ về phía sau, ngón cái và ngón đeo nhẫn kìm chặt chiếc đầu như cầm một quả bóng bowling.
Đầu người: …
Có đánh chết nó cũng không ngờ được ở đây lại có một người chơi đầu chuyên nghiệp.
Đầu người thấy không ổn, định lùi về phía sau.
Ngón tay của Nam Chu dùng sức, bóp cái đầu kêu răng rắc, trợn trắng mắt.
Người chủ trì đã sớm sợ hãi lăn ra đất vì chiếc đầu xuất hiện đột ngột này.
Trước đây gã đều chỉ nhìn thấy đầu gà, đầu chó thối rữa, lấy đâu ra đầu người sống động đến vậy?
Giáng đầu sư cũng không ngờ sự việc thành ra thế này, gương mặt khỉ tái mét, vội vàng niệm chú ý định tống chiếc đầu kia đi.
Nhưng đã muộn rồi.
Nam Chu nắm chặt chiếc đầu, dùng chút máu còn dính trên ngón út nhanh chóng vẽ bùa chú lên má hơi hõm xuống của nó.
Đầu người bị túm rung ầm lên, hai mắt trắng dã, bất giác rơi nước mắt.
Nước mắt chậm rãi lăn xuống bùa chú trên gò má nó.
Thông qua quan sát điểm chung của mấy màn biểu diễn ban nãy, rốt cuộc Nam Chu cũng đã biết bản chất của “giáng đầu”.
Một động từ, một danh từ, không thể thiếu một trong hai.
“Giáng” là thuật pháp đặc thù dùng ngón tay vẽ bùa, niệm chú, hay dùng thuốc.
“Đầu” là dùng một bộ phận nào đó trên cơ thể con người hình thành “đối tượng mô phỏng”, tức đối tượng nguyền rủa.
Nam Chu đã dùng máu của mình, vẽ bùa “giáng” cần thiết lên mặt chiếc đầu.
Nước mắt chảy ra từ chiếc đầu hình thành loại “đầu” tự nhiên nhất.
Trong tiếng niệm chú nhanh chóng và chính xác, giáng hoa tươi đơn giản nhất được thực hiện dưới bàn tay Nam Chu.
Phốc…
Sau một tiếng vang khẽ, chiếc đầu đang giãy dụa dữ dội không cử động nữa.
Từ mắt, mũi, tai, miệng của chiếc đầu nhanh chóng mọc ra từng chùm hoa ô đầu rực rỡ.
Chiếc đầu thình lình xuất hiện giữa không trung biến thành một chậu hoa sặc sỡ.
Nam Chu nhìn xung quanh, quăng chiếc chậu hoa đầu người sặc sỡ cho người chủ trì.
Người chủ trì sợ vỡ mật nâng chiếc đầu người, ngây ra một lát mới gào lên thảm thiết như lợn bị chọc tiết. Gã cuống cuồng né sang một bên, không ngừng cầu thần phật phù hộ bằng tiếng Thái.
Khi chiếc đầu người sắp lăn tới bên chân Lý Ngân Hàng, cô mới nhận ra phải né. Nhưng chỉ thấy có một bàn chân vươn ra, chặn lại chiếc đầu kia giữa đường.
Thiệu Minh Triết im lặng đá chiếc đầu xuống dưới chân mình.
Nhận thấy tầm nhìn của Lý Ngân Hàng, hắn nghiêng đầu qua, không nhìn cô mà cúi đầu nghiên cứu khuôn mặt của chiếc đầu kia.
Thực ra, khán giả ở hiện trường đều nửa tin nửa ngờ.
Khi thấy cái đầu bay lên, suýt nữa thì bọn họ đã tin.
Nhưng nhìn thấy Nam Chu dễ dàng xử lý chiếc đầu như thế, đương nhiên bọn họ cũng cho rằng nó là giả, giáng đầu sư trẻ tuổi Nam Chu và giáng đầu sư già đang phối hợp với nhau dùng một chiếc đầu lâu đạo cụ mang tới cho bọn họ một màn biểu diễn đặc sắc vô hại.
Sau một hồi trố mắt nhìn, bọn họ bùng nổ tràng pháo tay và hoan hô.
Đôi vợ chồng trẻ ngồi ở phía sau kêu to nhất.
Tào Thụ Quang: “Đỉnh thật!”
Mã Tiểu Bùi còn phấn khích hơn anh ta: “Cưới tôi!”
Tào Thụ Quang che miệng người vợ phấn khích quá đà của mình:
– Được rồi, được rồi, người ta là hoa có chủ, em đừng mơ nữa.
Tất cả mọi người đều cảm thấy tốn 200 Baht vào cửa quả thực đáng giá.
Đến cả Lý Ngân Hàng cũng cảm thấy vậy.
Nam Chu chỉ tốn 40 tệ đã học được kỹ năng kiếm sống độc quyền. Còn vụ mua bán nào tốt hơn thế này sao?
Khán giả hưng phấn không chú ý được, giáng đầu sư chợt quay đầu đi vẻ mặt không thể tin nổi, hai tay bên dưới lớp áo run rẩy, cùng với từng giọt máu đen chảy ra từ mũi ông ta.
Mà ở ngõ nhỏ cách chiếc lều không xa, một người đàn ông lặng lẽ gục xuống đất.
Trên cổ ông ta trống không, lồng ngực vỡ nát không ngừng đổ máu.
Đương nhiên, càng không có ai biết, trong phòng phát sóng vang vọng câu nhắc nhở khiến tất cả sinh vật không gian đa chiều đều nổi da gà.
“Thông báo, thông báo.”
“Phó bản ‘Tà giáng’ còn chưa biết vào tuyến nội dung chính mà Boss đã chết rồi, xin hỏi có nên thông báo người chơi dừng trò chơi lại hay không?
Hết chương 160
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.