Chương 11: Đánh Cược
Vạn Kiếm Linh
24/07/2024
“Nhìn xem đi, huyết mạch chi lực của ta, sẽ thức tỉnh như thế nào?” Tiêu Thần càng quan tâm hơn đến huyết mạch thần bí của mình.
Hô!
Nhắm mắt, quan sát lại các kinh mạch của mình, Tiêu Thần chợt thấy nản lòng.
"Ngón trỏ tay phải? Chỉ thức tỉnh huyết mạch chi lực ở ngón tay này? Mẹ kiếp! Cái này là vô dụng!" Tiêu Thần lắc đầu thở dài.
Chỉ có bấy nhiêu huyết mạch thức tỉnh, e rằng cũng không thể phát huy được dù chỉ một phần vạn sức mạnh của huyết mạch chân chính.
Bùm bùm...
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học ở Long Vũ học viện sắp đến.
"Ài, huyết mạch thức tỉnh, để sau này hẵng tính đi! Tốt nhất là nên đi học trước! Còn, kết quả bài kiểm tra hôm qua sẽ được công bố vào hôm nay a?" Tiêu Thần thầm nghĩ trong lòng, mỉm cười khóe môi, sau đó hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về phía Long Vũ học viện.
"Nhìn kìa, tên ngốc đến rồi!"
"Ha ha, nghe nói gì chưa? Tên ngốc này hôm qua cùng Lâm Vũ cá cược, một tháng nữa hai người sẽ quyết đấu!"
"Cái gì? Quyết đấu với Lâm Vũ? Tiểu tử này muốn chết sao?"
“Hắc hắc, các ngươi không biết chuyện này phải không? Bạn gái tên này bị Lâm Vũ cướp nên hắn phát điên muốn đánh Lâm Vũ! Nhưng theo ta nghĩ, một tháng sau, hắn có thể nào bị Lâm Vũ đánh thành chó chết không!”
"Ai, phế vật mãi chỉ là phế vật"
Vừa bước vào phòng học, mọi người xung quanh đều đã chỉ vào Tiêu Thần cười lớn.
Về điểm này Tiêu Thần cũng không tức giận.
Một thời gian sau, khi kết quả được công bố, đương nhiên mọi người sẽ biết ai là mới là phế vật.
"Phỉ Phỉ, hôm nay để ta cho ngươi thấy thế nào là thiên tài! Đúng lúc này, thanh âm Lâm Vũ từ bên ngoài cửa truyền đến."
Tiêu Thần liếc mắt nhìn, hắn thấy Lâm Vũ đang dẫn theo Diêu Phỉ Phỉ bước vào phòng học, vẻ mặt trêu tức nhìn hắn.
"Ai u, ngươi có thể đừng nhắc đến phế vật này nữa được không? Nghĩ đến việc có quan hệ với tên này, ta liền cảm thấy buồn nôn!" Diêu Phi Phi bĩu môi, liếc nhìn Tiêu Thần với ánh mắt căm ghét ghê tởm.
"Được, được, được! Không nhắc tới!" Thấy Diêu Phỉ Phỉ tức giận, Lâm Vũ vội vàng cười dỗ dành.
Quay đầu lại, hắn thấy Tiêu Thần đang cau mày nhìn mình, Lâm Vũ lập tức mắng: “Phế vật, ngươi đang nhìn cái gì?”
Đối với đôi cẩu nam nữ này, Tiêu Thần có thể nói chán ghét từ đáy lòng.
Hắn vốn không muốn để ý tới hai người, nhưng đối phương lại cứ làm hắn khó chịu, nếu tiếp tục nuốt xuống, Tiêu Thần thậm chí có thể tự coi thường chính mình.
“Lâm Vũ, ngươi cứ nói ta là phế vật, nhưng ngươi không biết ngươi so với phế vật như ta tốt hơn ở chỗ nào?” Tiêu Thần lạnh lùng nói.
"Cái gì hơn ngươi? Ha ha, thành tích lão tử tốt hơn ngươi, gia cảnh cũng tốt hơn! Dù ta có nhổ một cọng tóc gáy cũng dày hơn eo ngươi, ngươi lại còn không cho rằng ta hơn ngươi?" Lâm Vũ nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Tiêu Thần bình tĩnh nói: "Ồ? Vậy sao? Vậy ngươi có dám đánh cược với ta không?"
"Ha ha, sao lại không dám? Muốn đánh cược thế nào?" Lâm Vũ căn bản không coi Tiêu Thần ra gì.
"Chúng ta đánh cược kết quả thí ngày hôm qua, hôm nay ai thua sẽ sủa như chó mà rời khỏi phòng học, ngươi dám không?" Tiêu Thần lạnh lùng nói.
Lâm Vũ nghe xong sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, nhìn xung quanh nói: "Mọi người? Mọi người có nghe thấy không? Tên phế vật nhất lớp chúng ta muốn tranh tài với ta?"
Mọi người nghe được thanh âm này, lại lần nữa phá lên cười.
"Tiêu Thần bị thiểu năng sao? Dựa vào thành tích của hắn mà muốn so tài với Lâm Vũ sao?"
"Ta nghĩ hắn đang muốn gây ấn tượng với mọi người một lần nữa..."
"Ài, quả nhiên là não tàn, không có cách chữa trị a..."
Đối mặt với những lời chế nhạo này, Tiêu Thần lại bất vi sở động, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Vũ nói: "Vậy ngươi có dám đánh cược không?"
"Đánh cược! Đồ ngốc như ngươi tự hạ nhục mình, sao ta lại không muốn!" Lâm Vũ cười nói.
“Được rồi, chúng ta hãy lập thệ ước, đề phòng có người quỵt nợ!” Tiêu Thần nói.
Tiêu Thần biết rằng ở thế giới này, thệ ước là sợi dây liên kết giữa võ giả và thiên đạo.
Cho nên một khi đã lập thệ ước, thì không ai có thể dễ dàng phá vỡ.
“Một lời đã định!” Lâm Vũ nói, hắn liền cùng Tiêu Thần lập thệ ước.
"Ai, Tiêu Thần này khi nào mới trưởng thành a? Chẳng phải hắn muốn mất mặt mới đi tranh tài với Lâm Vũ sao?" Trong góc phòng học, một thiếu nữ khinh thường nhìn Tiêu Thần nói.
Diệp Ninh Nhi bên cạnh nàng, vẻ mặt lại tỏ ra phức tạp.
"Ta không nghĩ như vậy, có lẽ Tiêu Thần... lần này sẽ không thua!" Nàng đột nhiên nói.
Sau sự việc ngày hôm qua, thái độ của Diệp Ninh Nhi đối với Tiêu Thần đã có sự thay đổi lớn.
"Hả? Ninh Nhi, ngươi bị sốt à? Tên kia sao có thể thắng được?" Thiếu nữ nghe được thanh âm này liền giật mình.
Diệp Ninh Nhi cười khổ lắc đầu: “Không có việc gì, cứ coi như ta đang nói nhảm đi!”
Giữa lúc hỗn loạn, Phạm Kỷ chậm rãi bước vào lớp.
“Được rồi, im lặng đi!” Phạm Kỷ nói, mọi người dần dần im lặng.
“Kết quả ngày thi hôm qua đã được công bố, nó đang nằm trong viên ngọc bích trong tay ta!” Phạm Kỷ nhìn mọi người, cười nói.
"Ồ? Phạm lão sư, lần này không biết là ai đứng đầu?" Có người hỏi.
Phạm Kỷ cười nói: “Số điểm này là do Lạc Hi lão sư đích thân chấm điểm, ta mới vừa nhận được, còn chưa có thời gian xem qua! Bất quá, theo kinh nghiệm trước đây, đương nhiên vẫn là Lý Thiên Tuyệt đứng đầu!"
Bạch!
Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào một thiếu niên với ánh mắt kiên nghị đang đứng ở góc hẻo lánh trong lớp.
“Lý Thiên Tuyệt, hắn là người đứng đầu lớp, là thiên tài mười vị trí đầu trong lớp sao!” Tiêu Thần nhìn thiếu niên lãnh đạm, trong lòng thầm nói.
Lý Thiên Tuyệt thiên phú tuyệt hảo, hắn hiếm khi giao tiếp với những người khác trong lớp, nên Tiêu Thần không biết rõ về hắn.
Lâm Vũ lúc này mới cười hỏi: “Phạm lão sư, không biết giữa Tiêu Thần và ta, điểm số của ai cao hơn?”
Lời này vừa nói ra, chung quanh lại một lần nữa vang lên tiếng cười.
Còn Phạm Kỷ cũng cau mày nói: “Lâm Vũ, ngươi dù sao cũng là thiên tài, ngươi có thể có chút tiền đồ hay không, thay vì luôn phải cạnh tranh với loại phế vật đó? Ngươi phải nên cạnh tranh với Diệp Ninh Nhi và Lý Thiên Tuyệt.!”
Lâm Vũ ậm ừ: "Phạm lão sư, không phải ta muốn tranh tài, mà là có người muốn tranh tài với ta!"
Sau đó, hắn kể lại chuyện cá cược giữa mình Tiêu Thần.
Phạm Kỳ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ không vui, nhìn Tiêu Thần nói: "Tiêu Thần, ngươi nói cho ta biết ngươi giỏi cái gì... thôi, ta cũng lười cùng ngươi nói nhảm, nhanh lăn ra khỏi đây đi!"
Tự mình lăn ra ngoài?
Tiêu Thần nghe vậy, lập tức nhướng mày nói: "Phạm lão sư, ngươi có ý gì?"
Phạm Kỷ hừ lạnh: "Có ý tứ gì? Không phải chính ngươi đã cá cược với Lâm Vũ sao? Cái gì, bây giờ biết hối hận rồi sao? Lúc trước sao lại không quan tâm tới chuyện đó?"
Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta với Lâm Vũ đánh cược là thật, nhưng ngươi còn không xem kết quả, đã cho rằng ta thua sao?”
Phạm Kỷ cười lạnh nói: "Còn cần xem cái này nữa sao? Ngươi như thế nào trong lòng ta hiểu rõ?"
Hô!
Nhắm mắt, quan sát lại các kinh mạch của mình, Tiêu Thần chợt thấy nản lòng.
"Ngón trỏ tay phải? Chỉ thức tỉnh huyết mạch chi lực ở ngón tay này? Mẹ kiếp! Cái này là vô dụng!" Tiêu Thần lắc đầu thở dài.
Chỉ có bấy nhiêu huyết mạch thức tỉnh, e rằng cũng không thể phát huy được dù chỉ một phần vạn sức mạnh của huyết mạch chân chính.
Bùm bùm...
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ có tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học ở Long Vũ học viện sắp đến.
"Ài, huyết mạch thức tỉnh, để sau này hẵng tính đi! Tốt nhất là nên đi học trước! Còn, kết quả bài kiểm tra hôm qua sẽ được công bố vào hôm nay a?" Tiêu Thần thầm nghĩ trong lòng, mỉm cười khóe môi, sau đó hắn nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về phía Long Vũ học viện.
"Nhìn kìa, tên ngốc đến rồi!"
"Ha ha, nghe nói gì chưa? Tên ngốc này hôm qua cùng Lâm Vũ cá cược, một tháng nữa hai người sẽ quyết đấu!"
"Cái gì? Quyết đấu với Lâm Vũ? Tiểu tử này muốn chết sao?"
“Hắc hắc, các ngươi không biết chuyện này phải không? Bạn gái tên này bị Lâm Vũ cướp nên hắn phát điên muốn đánh Lâm Vũ! Nhưng theo ta nghĩ, một tháng sau, hắn có thể nào bị Lâm Vũ đánh thành chó chết không!”
"Ai, phế vật mãi chỉ là phế vật"
Vừa bước vào phòng học, mọi người xung quanh đều đã chỉ vào Tiêu Thần cười lớn.
Về điểm này Tiêu Thần cũng không tức giận.
Một thời gian sau, khi kết quả được công bố, đương nhiên mọi người sẽ biết ai là mới là phế vật.
"Phỉ Phỉ, hôm nay để ta cho ngươi thấy thế nào là thiên tài! Đúng lúc này, thanh âm Lâm Vũ từ bên ngoài cửa truyền đến."
Tiêu Thần liếc mắt nhìn, hắn thấy Lâm Vũ đang dẫn theo Diêu Phỉ Phỉ bước vào phòng học, vẻ mặt trêu tức nhìn hắn.
"Ai u, ngươi có thể đừng nhắc đến phế vật này nữa được không? Nghĩ đến việc có quan hệ với tên này, ta liền cảm thấy buồn nôn!" Diêu Phi Phi bĩu môi, liếc nhìn Tiêu Thần với ánh mắt căm ghét ghê tởm.
"Được, được, được! Không nhắc tới!" Thấy Diêu Phỉ Phỉ tức giận, Lâm Vũ vội vàng cười dỗ dành.
Quay đầu lại, hắn thấy Tiêu Thần đang cau mày nhìn mình, Lâm Vũ lập tức mắng: “Phế vật, ngươi đang nhìn cái gì?”
Đối với đôi cẩu nam nữ này, Tiêu Thần có thể nói chán ghét từ đáy lòng.
Hắn vốn không muốn để ý tới hai người, nhưng đối phương lại cứ làm hắn khó chịu, nếu tiếp tục nuốt xuống, Tiêu Thần thậm chí có thể tự coi thường chính mình.
“Lâm Vũ, ngươi cứ nói ta là phế vật, nhưng ngươi không biết ngươi so với phế vật như ta tốt hơn ở chỗ nào?” Tiêu Thần lạnh lùng nói.
"Cái gì hơn ngươi? Ha ha, thành tích lão tử tốt hơn ngươi, gia cảnh cũng tốt hơn! Dù ta có nhổ một cọng tóc gáy cũng dày hơn eo ngươi, ngươi lại còn không cho rằng ta hơn ngươi?" Lâm Vũ nói với vẻ mặt đầy tự hào.
Tiêu Thần bình tĩnh nói: "Ồ? Vậy sao? Vậy ngươi có dám đánh cược với ta không?"
"Ha ha, sao lại không dám? Muốn đánh cược thế nào?" Lâm Vũ căn bản không coi Tiêu Thần ra gì.
"Chúng ta đánh cược kết quả thí ngày hôm qua, hôm nay ai thua sẽ sủa như chó mà rời khỏi phòng học, ngươi dám không?" Tiêu Thần lạnh lùng nói.
Lâm Vũ nghe xong sửng sốt một chút, sau đó cười lớn, nhìn xung quanh nói: "Mọi người? Mọi người có nghe thấy không? Tên phế vật nhất lớp chúng ta muốn tranh tài với ta?"
Mọi người nghe được thanh âm này, lại lần nữa phá lên cười.
"Tiêu Thần bị thiểu năng sao? Dựa vào thành tích của hắn mà muốn so tài với Lâm Vũ sao?"
"Ta nghĩ hắn đang muốn gây ấn tượng với mọi người một lần nữa..."
"Ài, quả nhiên là não tàn, không có cách chữa trị a..."
Đối mặt với những lời chế nhạo này, Tiêu Thần lại bất vi sở động, hắn chỉ nhìn chằm chằm Lâm Vũ nói: "Vậy ngươi có dám đánh cược không?"
"Đánh cược! Đồ ngốc như ngươi tự hạ nhục mình, sao ta lại không muốn!" Lâm Vũ cười nói.
“Được rồi, chúng ta hãy lập thệ ước, đề phòng có người quỵt nợ!” Tiêu Thần nói.
Tiêu Thần biết rằng ở thế giới này, thệ ước là sợi dây liên kết giữa võ giả và thiên đạo.
Cho nên một khi đã lập thệ ước, thì không ai có thể dễ dàng phá vỡ.
“Một lời đã định!” Lâm Vũ nói, hắn liền cùng Tiêu Thần lập thệ ước.
"Ai, Tiêu Thần này khi nào mới trưởng thành a? Chẳng phải hắn muốn mất mặt mới đi tranh tài với Lâm Vũ sao?" Trong góc phòng học, một thiếu nữ khinh thường nhìn Tiêu Thần nói.
Diệp Ninh Nhi bên cạnh nàng, vẻ mặt lại tỏ ra phức tạp.
"Ta không nghĩ như vậy, có lẽ Tiêu Thần... lần này sẽ không thua!" Nàng đột nhiên nói.
Sau sự việc ngày hôm qua, thái độ của Diệp Ninh Nhi đối với Tiêu Thần đã có sự thay đổi lớn.
"Hả? Ninh Nhi, ngươi bị sốt à? Tên kia sao có thể thắng được?" Thiếu nữ nghe được thanh âm này liền giật mình.
Diệp Ninh Nhi cười khổ lắc đầu: “Không có việc gì, cứ coi như ta đang nói nhảm đi!”
Giữa lúc hỗn loạn, Phạm Kỷ chậm rãi bước vào lớp.
“Được rồi, im lặng đi!” Phạm Kỷ nói, mọi người dần dần im lặng.
“Kết quả ngày thi hôm qua đã được công bố, nó đang nằm trong viên ngọc bích trong tay ta!” Phạm Kỷ nhìn mọi người, cười nói.
"Ồ? Phạm lão sư, lần này không biết là ai đứng đầu?" Có người hỏi.
Phạm Kỷ cười nói: “Số điểm này là do Lạc Hi lão sư đích thân chấm điểm, ta mới vừa nhận được, còn chưa có thời gian xem qua! Bất quá, theo kinh nghiệm trước đây, đương nhiên vẫn là Lý Thiên Tuyệt đứng đầu!"
Bạch!
Trong chốc lát, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào một thiếu niên với ánh mắt kiên nghị đang đứng ở góc hẻo lánh trong lớp.
“Lý Thiên Tuyệt, hắn là người đứng đầu lớp, là thiên tài mười vị trí đầu trong lớp sao!” Tiêu Thần nhìn thiếu niên lãnh đạm, trong lòng thầm nói.
Lý Thiên Tuyệt thiên phú tuyệt hảo, hắn hiếm khi giao tiếp với những người khác trong lớp, nên Tiêu Thần không biết rõ về hắn.
Lâm Vũ lúc này mới cười hỏi: “Phạm lão sư, không biết giữa Tiêu Thần và ta, điểm số của ai cao hơn?”
Lời này vừa nói ra, chung quanh lại một lần nữa vang lên tiếng cười.
Còn Phạm Kỷ cũng cau mày nói: “Lâm Vũ, ngươi dù sao cũng là thiên tài, ngươi có thể có chút tiền đồ hay không, thay vì luôn phải cạnh tranh với loại phế vật đó? Ngươi phải nên cạnh tranh với Diệp Ninh Nhi và Lý Thiên Tuyệt.!”
Lâm Vũ ậm ừ: "Phạm lão sư, không phải ta muốn tranh tài, mà là có người muốn tranh tài với ta!"
Sau đó, hắn kể lại chuyện cá cược giữa mình Tiêu Thần.
Phạm Kỳ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ không vui, nhìn Tiêu Thần nói: "Tiêu Thần, ngươi nói cho ta biết ngươi giỏi cái gì... thôi, ta cũng lười cùng ngươi nói nhảm, nhanh lăn ra khỏi đây đi!"
Tự mình lăn ra ngoài?
Tiêu Thần nghe vậy, lập tức nhướng mày nói: "Phạm lão sư, ngươi có ý gì?"
Phạm Kỷ hừ lạnh: "Có ý tứ gì? Không phải chính ngươi đã cá cược với Lâm Vũ sao? Cái gì, bây giờ biết hối hận rồi sao? Lúc trước sao lại không quan tâm tới chuyện đó?"
Tiêu Thần nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta với Lâm Vũ đánh cược là thật, nhưng ngươi còn không xem kết quả, đã cho rằng ta thua sao?”
Phạm Kỷ cười lạnh nói: "Còn cần xem cái này nữa sao? Ngươi như thế nào trong lòng ta hiểu rõ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.