Van's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần
Chương 422: Mũi giáo thí thần
Rodycelloor@
05/06/2021
Lúc Turan gọi đến báo tình hình cho Kull thì cậu ta đã chạy được một nửa đường tới vị trí Mũi giáo thí thần. Tốc độ của anh chàng thám đạo
này thật sự là đáng gờm, cũng giúp nó đảm bảo rằng Thầy pháp Garlon sẽ
không thể tiếp cận Mũi giáo thí thần trước tổ đội của mình.
Sau khi tóm tắt vắn gọn tình hình, Turan ra lệnh cho Kull xác nhận sự tồn tại của món vật phẩm nguy hiểm kia, cũng dặn kỹ rằng nếu có ngoài dự đoán đụng độ Thầy pháp Garlon thì ưu tiên hàng đầu phải là chạy trốn. Dĩ nhiên, cậu ta nếu có cơ hội thì nên chạy trốn trong lúc mang theo Mũi giáo thí thần, dù rằng hành động đó mang theo nhiều mối nguy hại. Lại nói, đào một món đồ từ sâu gần mười mét dưới đất là chuyện không dễ dàng.
Dứt lời với Kull, Turan liền truyền tín hiệu cho Darmil. Cậu ta không trả lời, có vẻ như đang bận bịu đối phó con Thằn lằn sa mạc. Turan chỉ đành tặc lưỡi, nhấc chân vội chạy tới hỗ trợ cho người đồng đội của mình. Nếu tình huống bắt buộc, tổ đội Turan sẽ khai chiến với con quái trùm ngay trước khi con quái tới được chỗ Mũi giáo thí thần luôn, và điều đó sẽ cần sự góp sức của Darmil.
Tuy nhiên, ngược lại, nếu tình huống chuyển xấu, Turan sẽ phải để cho cả tổ đội rút lui khỏi phó bản. Đối đầu với một kẻ có sức mạnh áp đảo cả những du hành giả mạnh mẽ nhất không thể nào là một điều thông minh được, mà nó thì không có ngốc.
Turan đến chỗ của Darmil đúng lúc cậu ta đang ở giai đoạn cuối của việc giằng co với con Thằn lằn sa mạc. Con quái giờ đã mang trên người chi chít những vết thương, dù vậy, sức sống mãnh liệt và sự hung hăng bất chấp vẫn giữ cho con quái tiếp tục đâm đầu vào kẻ địch của mình.
Tình trạng của Darmil tương đối tốt, ít nhất là khá hơn so với hai lần đối đầu với Thằn lằn sa mạc trước đấy. Những cú đâm và quật đuôi đầy uy lực của con quái đã mất đi hiệu quả vốn có khi mà cậu ta đã quen với lực công kích gây ra. Mặt khác, Darmil dường như nắm rõ phương thức chiến đấu của con quái, nhìn thấy được mọi sơ hở dù là nhỏ nhất, từ đó xông tới bổ thanh đại kiếm khi mà đối phương còn chưa kịp kết thúc đòn tấn công.
– Giải quyết nhanh đi, Darmil.
Turan lên tiếng gọi. Người đồng đội của nó tới giờ vẫn cố gắng hạn chế việc sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình. Điều này kì thực là tốt, nhưng đã đến lúc cậu ta tăng tốc độ đánh giết mục tiêu.
Darmil nghe tiếng, ánh mắt liền sắc lại. Cậu ta kế đó mặc cho con Thằn lằn sa mạc xông thẳng vào người mình mà chẳng thèm tránh né hay chống đỡ gì, cứ thế giơ thanh đại kiếm lên cao, đồng thời truyền vào càng nhiều nguyên khí khiến cho ánh sáng màu đỏ như bọc lấy cả thanh kiếm, rồi sải chân bổ xuống.
Nhát bổ nhanh và mạnh, chạm vào con quái, lại dễ dàng cắt xuyên qua, sâu xuống phần cát bên dưới đến tận mấy tấc. Với một vết thương chí mạng như vậy, mục tiêu chắc chắn chỉ có con đường chết, nhưng Darmil vẫn chưa dừng lại, lần nữa nâng kiếm lên cao, tiếp tục từng nhát bổ xuống của mình tới tận khi đối phương đã tan biến hoàn toàn thành những đốm sáng li ti thì mới chịu dừng lại.
Nộ tích lũy tăng đến gần một nửa. Turan chậm rãi xem xét tình trạng của Darmil, xác nhận cậu ta vẫn ổn thì mới tiến đến, bảo:
– Chúng ta giờ đến gặp quái trùm.
Darmil thở hắt một hơi, cảm giác như đang trút bỏ gánh nặng vô hình nào đó đang đặt lên người mình. Rồi cậu ta cười đáp:
– Quái trùm? Bây giờ ư? Tuyệt!
Turan ngược lại không được vui như Darmil, nhưng nó quả thật có chút hứng thú với chuyện đang diễn ra. Nhếch mép cười đáp lại người đồng đội của mình xong, cả hai liền xuất phát đến thẳng chỗ Mũi giáo thí thần.
– Tôi thật sự tìm không thấy. Đã thử thăm dò sâu đến mười lăm mét rồi đấy.
Lời nói chắc nịch của Kull làm Turan không khỏi nhíu mày trầm tư hồi lâu.
Việc đào một cái hố sâu mười hai mét giữa sa mạc cần có rất nhiều thời gian, cũng yêu cầu dụng cụ chuyên biệt, hai thứ mà tổ đội Turan bây giờ đều thiếu. Tuy nhiên, khả năng thăm dò của một thám đạo là không thể xem thường, nhất là khi Kull sở hữu cho mình kỹ năng ‘Lĩnh vực’.
Vậy nên, việc Mũi giáo thí thần không tồn tại ở đây đã có thể coi là được xác thực. Nhưng thế lại làm nảy sinh một vấn đề, là vì sao tên Thầy pháp Garlon lại hướng đến nơi này.
– Hắn ta bảo rằng đang đi tìm kẻ thù của mình…
Turan nói nhỏ. Có lẽ nó ngay từ đầu đã mắc sai lầm. Thầy pháp Garlon không hướng tới chỗ Mũi giáo thí thần, mà chính là vị trí của sự tồn tại sáu tay kia.
“Thế thì sự tồn tại sáu tay ở đâu?”
Turan thầm thắc mắc. Garlon khó có khả năng nhầm lẫn về nơi mà mình đang đi đến. Mặt khác, Turan lại không dám tin xảy ra sự trùng hợp rằng ba điểm gồm tên thầy pháp, vị trí Mũi giáo thí thần và chỗ sự tồn tại sáu tay nằm trên cùng một đường thẳng.
– Chẳng lẽ…
Tim Turan như trật một nhịp đập. Lòng nó hoảng hốt, nhưng cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. Bí ẩn đang tìm hiểu như dần được hé lộ, lại không có gì đảm bảo là thật.
– Turan. Coi kìa!
Kull kêu lên, đưa tay chỉ về phía trước. Turan quay sang, không mấy ngạc nhiên khi thấy trước mắt khá xa là dáng hình của tên thầy pháp mà nó đã gặp cách đây chẳng bao lâu.
Thầy pháp Garlon đã đến, và từng bước chân chậm rãi cùng đôi mắt ảm đạm thiếu sức sống đang nhìn chằm chằm nơi đây cho thấy hắn ta đã đến đúng nơi mình muốn. Turan chẳng cảm nhận được chút ý thù địch nào từ đối phương, nhưng nó không vì vậy mà buông lơi cảnh giác. Chỉ cần hắn ta có một cử động bất thường dù là nhỏ nhất, nó cũng sẽ không do dự mà ra lệnh cho tổ đội mình xông lên.
– Ta lại gặp ngươi.
Garlon trầm giọng bảo, bước chân theo đó ngừng lại, chừng như đang trông chờ một cuộc nói chuyện nhỏ.
Turan suy tính trong giây lát, quyết định đáp:
– Ở đây không có thứ mà ngươi muốn.
Lời này được cất lên hoàn toàn với ý thăm dò. Turan cần xác định chính mình có bỏ lỡ điều gì hay không, và kẻ đang đứng trước mặt là mục tiêu không thể phù hợp hơn để đòi lời giải đáp cho thắc mắc đó.
– Thứ mà ta muốn?
Thầy pháp Garlon vẻ khó hiểu hỏi lại, rồi hắn ta cũng tự đáp lời mình:
– Có lẽ các ngươi đang muốn nói tới thứ này.
Từ bên hông mình, Garlon lấy ra một vật thể màu xám đen được chuốt nhọn hoắt ở một đầu dài chừng ba tấc. Trên khắp vật thể ấy, có thể thấy được nhiều đường vân sáng lấp lóe màu vàng cam, lại toát ra uy thế mạnh mẽ hơn cả những gì mà Turan từng cảm nhận được từ Darmil trong trạng thái ‘Cuồng nộ’.
Là Mũi giáo thí thần. Turan dám chắc về điều đó kể cả khi thông tin mà phó bản cung cấp còn chưa trôi vào đầu mình. Nó cũng chẳng buồn xác nhận lại bằng kỹ năng ‘Thông hiểu’, vì đã quá rõ ràng.
– T-Turan?
Kull vẻ lo lắng cất tiếng. Cậu ta biết rằng tình hình đang chuyển xấu, và giờ cần thiết hơn cả là quyết định từ đội trưởng.
Turan không đáp lời Kull, liếc mắt thấy Darmil đã sẵn sàng chiến đấu thì đưa tay ra hiệu cho cậu ta chờ thêm một lúc. Xong, nó bảo:
– Vậy ngươi còn đến đây làm gì?
Thầy pháp Garlon nghệch mặt ra chừng vài giây, miệng kế đó nhếch cười vẻ giễu cợt, sau lại bật cười thành từng tiếng khản đặc nghe khó chịu cực kì.
Turan ngờ rằng đối phương đã mất trí. Nhưng dù thế nào thì bây giờ hai bên cũng không thể xảy ra xung đột được, tổ đội của nó khó mà thắng nổi. Đánh bại Thầy pháp Garlon trước khi hắn ta rơi vào trạng thái bán thần dù khả thi, lại không đáng để mạo hiểm.
Tràng cười của Garlon mất một lúc mới kết thúc. Rồi hắn ta bảo:
– Thứ này… vốn nên ở chỗ các ngươi đang đứng, dùng để trấn áp kẻ thù không đội trời chung với ta. Giờ nó được mang tới chỗ ta, hắn ta lại vừa bị đánh thức, xem ra là vận mệnh đã được an bài.
Turan hít sâu một hơi, tâm trí lại vội vàng cóp nhặt từng chút thông tin một trong lời của Garlon. Việc Mũi giáo thí thần được chôn sâu gần mười mét dưới nơi này nó thật có biết, nhưng chuyện mũi giáo rơi vào tay của hắn ta thì lại chưa nghe bao giờ. Trừ phi là tên thầy pháp đang nhắc đến chuyện các du hành giả dùng Mũi giáo thí thần đâm hắn ta để hoàn thành nhiệm vụ tài liệu.
Nhưng vấn đề là Thầy pháp Garlon hiện tại đang hoàn toàn nắm giữ Mũi giáo thí thần, chẳng có vẻ gì hắn ta từng bị thứ đó đâm cả. Nghĩ đến, cũng chưa từng có ghi chép nào về việc con quái trùm của phó bản sở hữu Mũi giáo thí thần, kể cả sau khi nhiệm vụ tài liệu được hoàn thành.
“Không đúng.”
Turan thốt thầm. Nó đang mắc sai lầm, bị cuốn vào sự liên quan nhất định giữa những lần càn quét phó bản khác nhau. Phó bản là được tái lập, nhiệm vụ tài liệu lại không như vậy. Một điều duy nhất có thể suy ra được là tiến độ của nhiệm vụ tài liệu, bao gồm cả việc hoàn thành, là có ảnh hưởng tới phó bản ở những lần càn quét tiếp theo.
Nghĩ một cách đơn giản, khi Mũi giáo thí thần được mang trở về cho Thầy pháp Garlon, dù cho cách thức có là thế nào đi chăng nữa thì sau đấy, hắn ta vẫn sẽ nắm giữ được mũi giáo cho mình. Nhưng để mũi giáo ấy xuất hiện lần nữa như hiện giờ, cần có một yếu tố nào đấy kích hoạt, giống như là từng bước nhiệm vụ tài liệu được thực hiện.
Phó bản ‘Tàn tích Gufara’ mà Turan đang càn quét, từ lúc Kull phát hiện sự tồn tại sáu tay kia, đã trở nên hoàn toàn khác biệt so với những phó bản diễn ra trước đấy. Thầy pháp Garlon nhận ra kẻ thù của mình đã được đánh thức, và giờ hắn ta bất chấp mọi thứ để tìm đến đây, còn không ngại dùng cả Mũi giáo thí thần ở trong tay.
Vấn đề còn lại là mục đích của Thầy pháp Garlon vẫn chưa rõ ràng. Hắn ta có lẽ muốn đặt Mũi giáo thí thần về chỗ cũ, lần nữa trấn áp sự tồn tại kia, hoặc là tự đâm mũi giáo vào mình, tiến vào trạng thái bán thần, đấu một trận sống mái với đối phương.
Turan tự nhiên không trông mình bị cuốn vào trận đấu giữa hai kẻ hùng mạnh ấy. Nó vẫn còn quá yếu. Tuy nhiên, nó không phải là kẻ có thể đưa ra lựa chọn vào lúc này, chỉ đành chờ xem Garlon quyết định thế nào.
Sau khi tóm tắt vắn gọn tình hình, Turan ra lệnh cho Kull xác nhận sự tồn tại của món vật phẩm nguy hiểm kia, cũng dặn kỹ rằng nếu có ngoài dự đoán đụng độ Thầy pháp Garlon thì ưu tiên hàng đầu phải là chạy trốn. Dĩ nhiên, cậu ta nếu có cơ hội thì nên chạy trốn trong lúc mang theo Mũi giáo thí thần, dù rằng hành động đó mang theo nhiều mối nguy hại. Lại nói, đào một món đồ từ sâu gần mười mét dưới đất là chuyện không dễ dàng.
Dứt lời với Kull, Turan liền truyền tín hiệu cho Darmil. Cậu ta không trả lời, có vẻ như đang bận bịu đối phó con Thằn lằn sa mạc. Turan chỉ đành tặc lưỡi, nhấc chân vội chạy tới hỗ trợ cho người đồng đội của mình. Nếu tình huống bắt buộc, tổ đội Turan sẽ khai chiến với con quái trùm ngay trước khi con quái tới được chỗ Mũi giáo thí thần luôn, và điều đó sẽ cần sự góp sức của Darmil.
Tuy nhiên, ngược lại, nếu tình huống chuyển xấu, Turan sẽ phải để cho cả tổ đội rút lui khỏi phó bản. Đối đầu với một kẻ có sức mạnh áp đảo cả những du hành giả mạnh mẽ nhất không thể nào là một điều thông minh được, mà nó thì không có ngốc.
Turan đến chỗ của Darmil đúng lúc cậu ta đang ở giai đoạn cuối của việc giằng co với con Thằn lằn sa mạc. Con quái giờ đã mang trên người chi chít những vết thương, dù vậy, sức sống mãnh liệt và sự hung hăng bất chấp vẫn giữ cho con quái tiếp tục đâm đầu vào kẻ địch của mình.
Tình trạng của Darmil tương đối tốt, ít nhất là khá hơn so với hai lần đối đầu với Thằn lằn sa mạc trước đấy. Những cú đâm và quật đuôi đầy uy lực của con quái đã mất đi hiệu quả vốn có khi mà cậu ta đã quen với lực công kích gây ra. Mặt khác, Darmil dường như nắm rõ phương thức chiến đấu của con quái, nhìn thấy được mọi sơ hở dù là nhỏ nhất, từ đó xông tới bổ thanh đại kiếm khi mà đối phương còn chưa kịp kết thúc đòn tấn công.
– Giải quyết nhanh đi, Darmil.
Turan lên tiếng gọi. Người đồng đội của nó tới giờ vẫn cố gắng hạn chế việc sử dụng kỹ năng chủ đạo của mình. Điều này kì thực là tốt, nhưng đã đến lúc cậu ta tăng tốc độ đánh giết mục tiêu.
Darmil nghe tiếng, ánh mắt liền sắc lại. Cậu ta kế đó mặc cho con Thằn lằn sa mạc xông thẳng vào người mình mà chẳng thèm tránh né hay chống đỡ gì, cứ thế giơ thanh đại kiếm lên cao, đồng thời truyền vào càng nhiều nguyên khí khiến cho ánh sáng màu đỏ như bọc lấy cả thanh kiếm, rồi sải chân bổ xuống.
Nhát bổ nhanh và mạnh, chạm vào con quái, lại dễ dàng cắt xuyên qua, sâu xuống phần cát bên dưới đến tận mấy tấc. Với một vết thương chí mạng như vậy, mục tiêu chắc chắn chỉ có con đường chết, nhưng Darmil vẫn chưa dừng lại, lần nữa nâng kiếm lên cao, tiếp tục từng nhát bổ xuống của mình tới tận khi đối phương đã tan biến hoàn toàn thành những đốm sáng li ti thì mới chịu dừng lại.
Nộ tích lũy tăng đến gần một nửa. Turan chậm rãi xem xét tình trạng của Darmil, xác nhận cậu ta vẫn ổn thì mới tiến đến, bảo:
– Chúng ta giờ đến gặp quái trùm.
Darmil thở hắt một hơi, cảm giác như đang trút bỏ gánh nặng vô hình nào đó đang đặt lên người mình. Rồi cậu ta cười đáp:
– Quái trùm? Bây giờ ư? Tuyệt!
Turan ngược lại không được vui như Darmil, nhưng nó quả thật có chút hứng thú với chuyện đang diễn ra. Nhếch mép cười đáp lại người đồng đội của mình xong, cả hai liền xuất phát đến thẳng chỗ Mũi giáo thí thần.
– Tôi thật sự tìm không thấy. Đã thử thăm dò sâu đến mười lăm mét rồi đấy.
Lời nói chắc nịch của Kull làm Turan không khỏi nhíu mày trầm tư hồi lâu.
Việc đào một cái hố sâu mười hai mét giữa sa mạc cần có rất nhiều thời gian, cũng yêu cầu dụng cụ chuyên biệt, hai thứ mà tổ đội Turan bây giờ đều thiếu. Tuy nhiên, khả năng thăm dò của một thám đạo là không thể xem thường, nhất là khi Kull sở hữu cho mình kỹ năng ‘Lĩnh vực’.
Vậy nên, việc Mũi giáo thí thần không tồn tại ở đây đã có thể coi là được xác thực. Nhưng thế lại làm nảy sinh một vấn đề, là vì sao tên Thầy pháp Garlon lại hướng đến nơi này.
– Hắn ta bảo rằng đang đi tìm kẻ thù của mình…
Turan nói nhỏ. Có lẽ nó ngay từ đầu đã mắc sai lầm. Thầy pháp Garlon không hướng tới chỗ Mũi giáo thí thần, mà chính là vị trí của sự tồn tại sáu tay kia.
“Thế thì sự tồn tại sáu tay ở đâu?”
Turan thầm thắc mắc. Garlon khó có khả năng nhầm lẫn về nơi mà mình đang đi đến. Mặt khác, Turan lại không dám tin xảy ra sự trùng hợp rằng ba điểm gồm tên thầy pháp, vị trí Mũi giáo thí thần và chỗ sự tồn tại sáu tay nằm trên cùng một đường thẳng.
– Chẳng lẽ…
Tim Turan như trật một nhịp đập. Lòng nó hoảng hốt, nhưng cố gắng giữ bản thân bình tĩnh. Bí ẩn đang tìm hiểu như dần được hé lộ, lại không có gì đảm bảo là thật.
– Turan. Coi kìa!
Kull kêu lên, đưa tay chỉ về phía trước. Turan quay sang, không mấy ngạc nhiên khi thấy trước mắt khá xa là dáng hình của tên thầy pháp mà nó đã gặp cách đây chẳng bao lâu.
Thầy pháp Garlon đã đến, và từng bước chân chậm rãi cùng đôi mắt ảm đạm thiếu sức sống đang nhìn chằm chằm nơi đây cho thấy hắn ta đã đến đúng nơi mình muốn. Turan chẳng cảm nhận được chút ý thù địch nào từ đối phương, nhưng nó không vì vậy mà buông lơi cảnh giác. Chỉ cần hắn ta có một cử động bất thường dù là nhỏ nhất, nó cũng sẽ không do dự mà ra lệnh cho tổ đội mình xông lên.
– Ta lại gặp ngươi.
Garlon trầm giọng bảo, bước chân theo đó ngừng lại, chừng như đang trông chờ một cuộc nói chuyện nhỏ.
Turan suy tính trong giây lát, quyết định đáp:
– Ở đây không có thứ mà ngươi muốn.
Lời này được cất lên hoàn toàn với ý thăm dò. Turan cần xác định chính mình có bỏ lỡ điều gì hay không, và kẻ đang đứng trước mặt là mục tiêu không thể phù hợp hơn để đòi lời giải đáp cho thắc mắc đó.
– Thứ mà ta muốn?
Thầy pháp Garlon vẻ khó hiểu hỏi lại, rồi hắn ta cũng tự đáp lời mình:
– Có lẽ các ngươi đang muốn nói tới thứ này.
Từ bên hông mình, Garlon lấy ra một vật thể màu xám đen được chuốt nhọn hoắt ở một đầu dài chừng ba tấc. Trên khắp vật thể ấy, có thể thấy được nhiều đường vân sáng lấp lóe màu vàng cam, lại toát ra uy thế mạnh mẽ hơn cả những gì mà Turan từng cảm nhận được từ Darmil trong trạng thái ‘Cuồng nộ’.
Là Mũi giáo thí thần. Turan dám chắc về điều đó kể cả khi thông tin mà phó bản cung cấp còn chưa trôi vào đầu mình. Nó cũng chẳng buồn xác nhận lại bằng kỹ năng ‘Thông hiểu’, vì đã quá rõ ràng.
– T-Turan?
Kull vẻ lo lắng cất tiếng. Cậu ta biết rằng tình hình đang chuyển xấu, và giờ cần thiết hơn cả là quyết định từ đội trưởng.
Turan không đáp lời Kull, liếc mắt thấy Darmil đã sẵn sàng chiến đấu thì đưa tay ra hiệu cho cậu ta chờ thêm một lúc. Xong, nó bảo:
– Vậy ngươi còn đến đây làm gì?
Thầy pháp Garlon nghệch mặt ra chừng vài giây, miệng kế đó nhếch cười vẻ giễu cợt, sau lại bật cười thành từng tiếng khản đặc nghe khó chịu cực kì.
Turan ngờ rằng đối phương đã mất trí. Nhưng dù thế nào thì bây giờ hai bên cũng không thể xảy ra xung đột được, tổ đội của nó khó mà thắng nổi. Đánh bại Thầy pháp Garlon trước khi hắn ta rơi vào trạng thái bán thần dù khả thi, lại không đáng để mạo hiểm.
Tràng cười của Garlon mất một lúc mới kết thúc. Rồi hắn ta bảo:
– Thứ này… vốn nên ở chỗ các ngươi đang đứng, dùng để trấn áp kẻ thù không đội trời chung với ta. Giờ nó được mang tới chỗ ta, hắn ta lại vừa bị đánh thức, xem ra là vận mệnh đã được an bài.
Turan hít sâu một hơi, tâm trí lại vội vàng cóp nhặt từng chút thông tin một trong lời của Garlon. Việc Mũi giáo thí thần được chôn sâu gần mười mét dưới nơi này nó thật có biết, nhưng chuyện mũi giáo rơi vào tay của hắn ta thì lại chưa nghe bao giờ. Trừ phi là tên thầy pháp đang nhắc đến chuyện các du hành giả dùng Mũi giáo thí thần đâm hắn ta để hoàn thành nhiệm vụ tài liệu.
Nhưng vấn đề là Thầy pháp Garlon hiện tại đang hoàn toàn nắm giữ Mũi giáo thí thần, chẳng có vẻ gì hắn ta từng bị thứ đó đâm cả. Nghĩ đến, cũng chưa từng có ghi chép nào về việc con quái trùm của phó bản sở hữu Mũi giáo thí thần, kể cả sau khi nhiệm vụ tài liệu được hoàn thành.
“Không đúng.”
Turan thốt thầm. Nó đang mắc sai lầm, bị cuốn vào sự liên quan nhất định giữa những lần càn quét phó bản khác nhau. Phó bản là được tái lập, nhiệm vụ tài liệu lại không như vậy. Một điều duy nhất có thể suy ra được là tiến độ của nhiệm vụ tài liệu, bao gồm cả việc hoàn thành, là có ảnh hưởng tới phó bản ở những lần càn quét tiếp theo.
Nghĩ một cách đơn giản, khi Mũi giáo thí thần được mang trở về cho Thầy pháp Garlon, dù cho cách thức có là thế nào đi chăng nữa thì sau đấy, hắn ta vẫn sẽ nắm giữ được mũi giáo cho mình. Nhưng để mũi giáo ấy xuất hiện lần nữa như hiện giờ, cần có một yếu tố nào đấy kích hoạt, giống như là từng bước nhiệm vụ tài liệu được thực hiện.
Phó bản ‘Tàn tích Gufara’ mà Turan đang càn quét, từ lúc Kull phát hiện sự tồn tại sáu tay kia, đã trở nên hoàn toàn khác biệt so với những phó bản diễn ra trước đấy. Thầy pháp Garlon nhận ra kẻ thù của mình đã được đánh thức, và giờ hắn ta bất chấp mọi thứ để tìm đến đây, còn không ngại dùng cả Mũi giáo thí thần ở trong tay.
Vấn đề còn lại là mục đích của Thầy pháp Garlon vẫn chưa rõ ràng. Hắn ta có lẽ muốn đặt Mũi giáo thí thần về chỗ cũ, lần nữa trấn áp sự tồn tại kia, hoặc là tự đâm mũi giáo vào mình, tiến vào trạng thái bán thần, đấu một trận sống mái với đối phương.
Turan tự nhiên không trông mình bị cuốn vào trận đấu giữa hai kẻ hùng mạnh ấy. Nó vẫn còn quá yếu. Tuy nhiên, nó không phải là kẻ có thể đưa ra lựa chọn vào lúc này, chỉ đành chờ xem Garlon quyết định thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.