Chương 23
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Chẳng biết Trung có ngủ được không? Có phải đêm qua, đêm kia… anh ta cũng nằm ở đó? Có nhất thiết phải vậy không… Anh ta có thể sai người trông coi xưởng, bản thân chọn một khách sạn năm sao sang trọng ngả lưng có phải hơn không? Không gian tối tăm tĩnh mịch ngoài kia khiến lòng tôi rối ren rồi chìm xuống… Tôi đã quen ngủ sớm để sáng hôm sau dậy từ năm giờ phụ việc, lúc này chưa đến chín giờ đã cảm thấy muộn lắm rồi… trằn trọc mấy rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
AAAA…
Cabin này không hề kín! Một đàn chuột lích rích vây quanh tôi từ lúc nào, tôi nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, nhận ra cứ thế này thì mai không thể có sức làm việc. Cuối cùng… tôi ngồi ôm gối, ngủ không ngủ được nhưng cảm giác toàn thân chai lì, mặc kệ những con chuột nhắt theo đoàn chạy qua chạy lại. Cuộc đời tôi thế nào mà còn phải sợ những con chuột nhỏ bé này sao? Tôi còn là tiểu thư nữa hay sao? Cười nhạt một tiếng, tôi xoa tay lên nơi con chuột vừa chạy qua chân, thở hắt một hơi ngả lưng dựa vào tường.
Cộc cộc!
Tôi giật thót mình, không gian tối tăm chợt vang lên tiếng gõ cửa. Bất giác tôi khẽ run lên, giả vờ ngủ say không trả lời.
– Trong đó có chuột không?
Âm giọng Trung vang lên bên ngoài, bỗng nhiên… cảm giác như có dòng nước mát lành lan tỏa trong cơ thể giữa cái nóng cuối mùa. Khóe miệng bất giác cong lên, sống mũi cay cay tôi hít một hơi nói vọng ra:
– Có nhưng… không sao đâu… tôi không sợ.
Không có tiếng đáp lại, bất ngờ bên ngoài lại vang lên âm giọng trầm trầm:
– Từ mai không ở đây nữa.
Trái tim tôi bất giác rộn lên một nhịp, cũng không biết chính xác cảm xúc là gì, chỉ biết một hồi trái tim vẫn cứ đập loạn. Ý Trung là… từ mai anh ta không ở đây nữa, hay tôi không ở đây nữa… Tôi không biết, cũng không dám mở cửa hỏi thêm, chỉ nín lặng nghe tiếng bước chân xa dần.
Cả ngày hôm sau Trung không có mặt ở xưởng gỗ, anh ta bỏ đi từ rất sớm, đến khi mọi người về hết mới thấy quay lại. Trung lại gọi tôi đi ăn như hôm qua hay có việc gì khác? Nhớ câu nói cuối cùng đêm qua anh ta nói với tôi, lòng hoang mang tự nhiên tôi lại không dám nhìn thẳng anh ta.
– Đem đồ đi!
Trung trầm giọng cất lời như ra lệnh, hất nhẹ hàm về phía cửa. Tôi ngơ ngác tròn mắt, cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm trí liền hỏi:
– Anh… anh đuổi tôi đi?
Mím nhẹ môi che giấu điệu cười như có như không, Trung gật đầu, hai mắt khẽ chau lại nhìn tôi quan sát. Tôi không biết mình sai ở đâu, chỉ biết nếu rời khỏi đây, tôi chính xác là kẻ bơ vơ. Không lẽ… tôi quay lại nhà anh Đạt chị Thanh xin làm việc sao? Nhưng… tôi sai ở đâu khiến anh ta đuổi tôi đi? Có phải anh ta nhận ra… có tôi ở đây hay không cũng không quan trọng, chỉ tốn cơm? Anh ta là kẻ có quyền, có lý hay vô lý đều như nhau. Chỉ cần… anh ta không đem nộp tôi cho cha anh ta là đủ để tôi biết ơn anh ta rồi.
Cúi mặt cam chịu tôi vào cabin dọn ít đồ hệt như hôm qua đến đây, bước theo Trung ra khỏi xưởng, đưa lại chìa khóa vào tay anh ta. Chiếc xe zip của Trung dừng trước một căn biệt thự kiểu phương tây cách không xa xưởng gỗ, tọa lạc trên một sườn đồi lộng gió. Tôi bước khỏi xe, lại theo Trung vào bên trong biệt thự. Anh ta… muốn tôi đến đây làm gì?
Biệt thự rộng lớn nhưng hoàn toàn vắng lặng, ánh sáng chiều tà khiến không gian âm u tịch vắng càng thêm hiu quạnh. Tôi khẽ hỏi khi Trung mở khóa cửa tiền sảnh.
– Đây là đâu vậy anh Trung?
– Từ nay cô ở đây.
Tôi ngạc nhiên đến không nói nổi lời nào. Ý Trung… tôi sẽ ở lại đây… nhưng… tôi vẫn không hiểu mục đích của anh ta là gì?
– Nếu cô thích ngủ cùng chuột thì quay lại xưởng gỗ.
Tôi sững lại, bất chợt hiểu ra liền mỉm cười nhẹ nhõm. Trung tìm cho tôi một chỗ ngủ tốt hơn đúng như mong muốn của tôi. Có điều… ở nơi này một mình xem ra… có hơi lạnh gáy. Nhếch nhẹ khóe miệng sờ sợ tôi xoa hai bàn tay vào bả vai đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách, khẽ hỏi:
– Có… có một mình tôi ở đây thôi à?
– Ừm. Hàng ngày cô chịu khó đi bộ đến xưởng gỗ đi, cách đây ba cây, vận động cho khỏe người.
Tôi vẫn còn chưa hết sợ trước ngôi biệt thự này, cứ như là bị bỏ hoang vậy nhưng lại không phải, dường như vẫn có người thường xuyên đến chăm sóc nên mọi thứ vẫn sáng bóng.
– Tôi giao cho cô thêm việc chăm sóc nơi này, hàng tháng sẽ trả cô khoản lương riêng, đủ cho cô sống thoải mái.
Thông tin vừa nghe khiến tôi mừng hết biết, hai mắt sáng lên lập tức gật đầu. Trung hơi sững lại, đáy mắt sâu thẳm như đại dương bất ngờ sóng sánh tia ấm áp làm tôi nong nóng người liền quay đi, giả bộ khen:
– Biệt thự vừa lớn vừa đẹp mà chẳng có ai ở… đúng là kẻ ăn không hết…
Tôi chưa nói hết câu đã thấy Trung quay lưng bước ra ngoài. Vậy là… từ hôm nay chỉ có mình tôi ở đây, dù là được trả lương tháng nhưng rõ ràng tôi vẫn cảm thấy hơi lành lạnh. Có điều, nơi tiện nghi mà Trung sắp xếp cho tôi vượt quá mong muốn của tôi rồi, lúc này vẫn còn cảm thấy không thực.
– Anh… anh ăn tối chưa… Hay ở đây tôi nấu cơm rồi hãy đi!
– Cô tự lo đi!
Khẽ thở dài một hơi tôi nhìn theo bóng chiếc xe zip khuất dần, nhìn về bàn kính thấy chùm chìa khóa Trung để lại, cảm xúc trong lòng chẳng biết vui hay buồn. Bước về phòng bếp nằm bên trong, tôi nhận thấy bếp ở đây gọn gàng đầy đủ dụng cụ, dường như nơi này ngừng sử dụng cách đây không lâu. Cất đồ vào một phòng ngủ nhỏ gần bếp, tôi bước khỏi biệt thự ra một siêu thị nhỏ dưới chân dốc mua thức ăn, tận hưởng cơn gió đầu thu mát rượi lòng tôi khoan khoái khó tả. Dù ở một mình có hơi sợ nhưng nơi này vẫn là một nơi quá tốt, tôi không nghĩ Trung lại sắp xếp cho tôi như vậy.
Một tuần tiếp theo Trung không có mặt ở xưởng, công việc tại đây vẫn diễn ra, khách ở xưởng không thể coi là đông, chỉ túc tắc, chú Vinh đều tự mình giải quyết ổn thỏa. Máy vi tính hay máy in như tôi nghĩ vẫn không có, hợp đồng mà Trung nói chú Vinh bảo không cần, chỉ cần thỏa thuận miệng là được, nếu hợp đồng lớn thì ra hàng photo gần đây là đủ. Tôi hơi tò mò hỏi:
– Chú cho cháu hỏi, xưởng gỗ mình hoạt động từ bao giờ thế ạ?
– Xưởng thì có lâu rồi nhưng chỉ để làm kho chứa gỗ, cách đây một tháng Trung mới bảo chú thuê thợ về làm xưởng mộc, cũng mới làm thêm cái cửa sắt kéo cho tiện chứ lúc trước ở đây để cửa tôn thôi. Thợ có mình chú ăn ngủ lại đây trông, có khách buôn đến lấy hàng thì chú giao.
Thì ra… cách đây một tháng xưởng gỗ mới mở cửa đón khách, thảo nào khách chưa biết đến nhiều. Có lẽ nhà tắm kia lâu nay có chú sử dụng, dầu gội nam giới chú để đó hôm trước tôi đành dùng tạm. Nhớ ra chuyện ở lại coi xưởng tôi liền hỏi:
– Thế… bình thường chú trông coi xưởng phải không ạ?
– Ừ, ông Toàn… bố Trung giao cho chú trông xưởng này chục năm nay rồi, xưởng mở hàng mộc thì chú vẫn là người trông coi, chỉ có hôm đầu cháu đến là Trung bảo chú về nghỉ, hôm sau cậu ấy lại bảo chú đến như trước.
Vậy cũng có nghĩa… hôm trước Trung cũng qua đêm tại xưởng là lần đầu, tại sao… anh ta lại ở lại xưởng cùng tôi như vậy? Trái tim thoáng rộn lên một nhịp, tôi cố gắng trấn tĩnh, nghe đến hai chữ “ông Toàn” từ miệng chú Vinh, cơ thể không rét mà run liền hỏi:
– Chú… chú có báo cáo với ông Toàn… cháu làm ở đây không ạ?
AAAA…
Cabin này không hề kín! Một đàn chuột lích rích vây quanh tôi từ lúc nào, tôi nhảy dựng lên như đỉa phải vôi, nhận ra cứ thế này thì mai không thể có sức làm việc. Cuối cùng… tôi ngồi ôm gối, ngủ không ngủ được nhưng cảm giác toàn thân chai lì, mặc kệ những con chuột nhắt theo đoàn chạy qua chạy lại. Cuộc đời tôi thế nào mà còn phải sợ những con chuột nhỏ bé này sao? Tôi còn là tiểu thư nữa hay sao? Cười nhạt một tiếng, tôi xoa tay lên nơi con chuột vừa chạy qua chân, thở hắt một hơi ngả lưng dựa vào tường.
Cộc cộc!
Tôi giật thót mình, không gian tối tăm chợt vang lên tiếng gõ cửa. Bất giác tôi khẽ run lên, giả vờ ngủ say không trả lời.
– Trong đó có chuột không?
Âm giọng Trung vang lên bên ngoài, bỗng nhiên… cảm giác như có dòng nước mát lành lan tỏa trong cơ thể giữa cái nóng cuối mùa. Khóe miệng bất giác cong lên, sống mũi cay cay tôi hít một hơi nói vọng ra:
– Có nhưng… không sao đâu… tôi không sợ.
Không có tiếng đáp lại, bất ngờ bên ngoài lại vang lên âm giọng trầm trầm:
– Từ mai không ở đây nữa.
Trái tim tôi bất giác rộn lên một nhịp, cũng không biết chính xác cảm xúc là gì, chỉ biết một hồi trái tim vẫn cứ đập loạn. Ý Trung là… từ mai anh ta không ở đây nữa, hay tôi không ở đây nữa… Tôi không biết, cũng không dám mở cửa hỏi thêm, chỉ nín lặng nghe tiếng bước chân xa dần.
Cả ngày hôm sau Trung không có mặt ở xưởng gỗ, anh ta bỏ đi từ rất sớm, đến khi mọi người về hết mới thấy quay lại. Trung lại gọi tôi đi ăn như hôm qua hay có việc gì khác? Nhớ câu nói cuối cùng đêm qua anh ta nói với tôi, lòng hoang mang tự nhiên tôi lại không dám nhìn thẳng anh ta.
– Đem đồ đi!
Trung trầm giọng cất lời như ra lệnh, hất nhẹ hàm về phía cửa. Tôi ngơ ngác tròn mắt, cảm giác sợ hãi tràn ngập tâm trí liền hỏi:
– Anh… anh đuổi tôi đi?
Mím nhẹ môi che giấu điệu cười như có như không, Trung gật đầu, hai mắt khẽ chau lại nhìn tôi quan sát. Tôi không biết mình sai ở đâu, chỉ biết nếu rời khỏi đây, tôi chính xác là kẻ bơ vơ. Không lẽ… tôi quay lại nhà anh Đạt chị Thanh xin làm việc sao? Nhưng… tôi sai ở đâu khiến anh ta đuổi tôi đi? Có phải anh ta nhận ra… có tôi ở đây hay không cũng không quan trọng, chỉ tốn cơm? Anh ta là kẻ có quyền, có lý hay vô lý đều như nhau. Chỉ cần… anh ta không đem nộp tôi cho cha anh ta là đủ để tôi biết ơn anh ta rồi.
Cúi mặt cam chịu tôi vào cabin dọn ít đồ hệt như hôm qua đến đây, bước theo Trung ra khỏi xưởng, đưa lại chìa khóa vào tay anh ta. Chiếc xe zip của Trung dừng trước một căn biệt thự kiểu phương tây cách không xa xưởng gỗ, tọa lạc trên một sườn đồi lộng gió. Tôi bước khỏi xe, lại theo Trung vào bên trong biệt thự. Anh ta… muốn tôi đến đây làm gì?
Biệt thự rộng lớn nhưng hoàn toàn vắng lặng, ánh sáng chiều tà khiến không gian âm u tịch vắng càng thêm hiu quạnh. Tôi khẽ hỏi khi Trung mở khóa cửa tiền sảnh.
– Đây là đâu vậy anh Trung?
– Từ nay cô ở đây.
Tôi ngạc nhiên đến không nói nổi lời nào. Ý Trung… tôi sẽ ở lại đây… nhưng… tôi vẫn không hiểu mục đích của anh ta là gì?
– Nếu cô thích ngủ cùng chuột thì quay lại xưởng gỗ.
Tôi sững lại, bất chợt hiểu ra liền mỉm cười nhẹ nhõm. Trung tìm cho tôi một chỗ ngủ tốt hơn đúng như mong muốn của tôi. Có điều… ở nơi này một mình xem ra… có hơi lạnh gáy. Nhếch nhẹ khóe miệng sờ sợ tôi xoa hai bàn tay vào bả vai đưa mắt nhìn xung quanh phòng khách, khẽ hỏi:
– Có… có một mình tôi ở đây thôi à?
– Ừm. Hàng ngày cô chịu khó đi bộ đến xưởng gỗ đi, cách đây ba cây, vận động cho khỏe người.
Tôi vẫn còn chưa hết sợ trước ngôi biệt thự này, cứ như là bị bỏ hoang vậy nhưng lại không phải, dường như vẫn có người thường xuyên đến chăm sóc nên mọi thứ vẫn sáng bóng.
– Tôi giao cho cô thêm việc chăm sóc nơi này, hàng tháng sẽ trả cô khoản lương riêng, đủ cho cô sống thoải mái.
Thông tin vừa nghe khiến tôi mừng hết biết, hai mắt sáng lên lập tức gật đầu. Trung hơi sững lại, đáy mắt sâu thẳm như đại dương bất ngờ sóng sánh tia ấm áp làm tôi nong nóng người liền quay đi, giả bộ khen:
– Biệt thự vừa lớn vừa đẹp mà chẳng có ai ở… đúng là kẻ ăn không hết…
Tôi chưa nói hết câu đã thấy Trung quay lưng bước ra ngoài. Vậy là… từ hôm nay chỉ có mình tôi ở đây, dù là được trả lương tháng nhưng rõ ràng tôi vẫn cảm thấy hơi lành lạnh. Có điều, nơi tiện nghi mà Trung sắp xếp cho tôi vượt quá mong muốn của tôi rồi, lúc này vẫn còn cảm thấy không thực.
– Anh… anh ăn tối chưa… Hay ở đây tôi nấu cơm rồi hãy đi!
– Cô tự lo đi!
Khẽ thở dài một hơi tôi nhìn theo bóng chiếc xe zip khuất dần, nhìn về bàn kính thấy chùm chìa khóa Trung để lại, cảm xúc trong lòng chẳng biết vui hay buồn. Bước về phòng bếp nằm bên trong, tôi nhận thấy bếp ở đây gọn gàng đầy đủ dụng cụ, dường như nơi này ngừng sử dụng cách đây không lâu. Cất đồ vào một phòng ngủ nhỏ gần bếp, tôi bước khỏi biệt thự ra một siêu thị nhỏ dưới chân dốc mua thức ăn, tận hưởng cơn gió đầu thu mát rượi lòng tôi khoan khoái khó tả. Dù ở một mình có hơi sợ nhưng nơi này vẫn là một nơi quá tốt, tôi không nghĩ Trung lại sắp xếp cho tôi như vậy.
Một tuần tiếp theo Trung không có mặt ở xưởng, công việc tại đây vẫn diễn ra, khách ở xưởng không thể coi là đông, chỉ túc tắc, chú Vinh đều tự mình giải quyết ổn thỏa. Máy vi tính hay máy in như tôi nghĩ vẫn không có, hợp đồng mà Trung nói chú Vinh bảo không cần, chỉ cần thỏa thuận miệng là được, nếu hợp đồng lớn thì ra hàng photo gần đây là đủ. Tôi hơi tò mò hỏi:
– Chú cho cháu hỏi, xưởng gỗ mình hoạt động từ bao giờ thế ạ?
– Xưởng thì có lâu rồi nhưng chỉ để làm kho chứa gỗ, cách đây một tháng Trung mới bảo chú thuê thợ về làm xưởng mộc, cũng mới làm thêm cái cửa sắt kéo cho tiện chứ lúc trước ở đây để cửa tôn thôi. Thợ có mình chú ăn ngủ lại đây trông, có khách buôn đến lấy hàng thì chú giao.
Thì ra… cách đây một tháng xưởng gỗ mới mở cửa đón khách, thảo nào khách chưa biết đến nhiều. Có lẽ nhà tắm kia lâu nay có chú sử dụng, dầu gội nam giới chú để đó hôm trước tôi đành dùng tạm. Nhớ ra chuyện ở lại coi xưởng tôi liền hỏi:
– Thế… bình thường chú trông coi xưởng phải không ạ?
– Ừ, ông Toàn… bố Trung giao cho chú trông xưởng này chục năm nay rồi, xưởng mở hàng mộc thì chú vẫn là người trông coi, chỉ có hôm đầu cháu đến là Trung bảo chú về nghỉ, hôm sau cậu ấy lại bảo chú đến như trước.
Vậy cũng có nghĩa… hôm trước Trung cũng qua đêm tại xưởng là lần đầu, tại sao… anh ta lại ở lại xưởng cùng tôi như vậy? Trái tim thoáng rộn lên một nhịp, tôi cố gắng trấn tĩnh, nghe đến hai chữ “ông Toàn” từ miệng chú Vinh, cơ thể không rét mà run liền hỏi:
– Chú… chú có báo cáo với ông Toàn… cháu làm ở đây không ạ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.