Vào Trại Tâm Thần Tìm Được Vợ Ngốc
Chương 33: Dịch Long Huấn ghen tuông
Tg Cỏ
06/01/2021
Cả đêm hôm đó, hình ảnh nhóc con với cái tên lạ mặt đó kề vai đi cùng nhau cứ bám dính lấy trí não của Dịch Long Huấn. Tâm trạng tồi tệ làm làm hắn ngủ không được.
Dường như có một điều gì đó đang thôi thúc hắn...nội tâm cũng như đang ở trên lửa nóng mà cồn cào.
Dịch Long Huấn thầm nghĩ ngợi.
" Không được, không được. Phải ngủ thôi, nghĩ nhiều không tốt"
Tự nhẩm xong lại tự nhắm mắt ngủ, có lẽ Dịch Long Huấn là tên xã hội đen ngớ ngẩn nhất trên đời.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Tiểu Mao Mao và cái tên công tử đó hiện ra khiến Dịch Long Huấn phải ngồi bật dậy. Tay đập mạnh xuống giường, miệng gầm gừ.
" Mẹ kiếp!"
Cả đêm ấy, có một người không ngủ. Nhóc con cạnh phòng cũng ngủ không ngon, Tiêu Anh có dỗ cậu thế nào cậu nhóc cũng chỉ khóc thút thít nói.
" Ngủ ngủ với Mì Trứng, em muốn Mì Trứng... Anh ơi, có cách nào cho Mì Trứng không đi không ạ?"
Đôi mắt to tròn của cậu ngấn lệ, nhóc con không rất bé. Tựa như ai làm gì em ấy khiến em phải lén lút khóc như vậy.
Tiêu Anh thở dài, nhẹ xoa đầu nhóc con rồi lại trấn an.
" Ngoan, sau này ra ngoài tìm Long Huấn ha?"
Tiểu Mao Mao chỉ bĩu môi gật đầu, nhóc con ôm gấu bông lặng vào giấc ngủ.
Tiêu Anh cũng thừa biết, kẻ ngốc cũng có khi rơi vào lưới tình... Kể kẻ một Tiểu Mao Mao được bao nhiêu người bao bọc cũng thế. Đến lúc biết yêu, sẽ trải qua đủ loại cảm giác trên đời.
\-------\*\*\*\*\*------
Cả đêm không ngủ, trong người vốn dĩ hận hực. Đến tầm mặt trời rạng sáng hắn mới chợp mắt được một chút, nào ngờ một chút của hắn thì mặt trời cũng đã chiếu đến mông.
Ở trong phòng ngộp ngạt, hắn ngáp dài một tiếng. Một thân bê bối đánh răng xong thì đi ra ngoài.
Oan gia ngõ hẹp cũng có thế xảy ra ở cái trại tâm thần này. Lúc hắn vừa mở cửa đã thấy cái tên lạ mặt ngày hôm qua đóng cửa phòng Tiểu Mao Mao lại, có lẽ là chuẩn bị ra về.
Trương Bạch Nhược cũng để ý đến một nam nhân cao lớn. Khuôn mặt tuấn tú nhưng có hơi bê bối kia, lòng thầm đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
" Chà! Đẹp trai thật !"
Trái tim của họ Trương kia khẽ rung lên một nhịp. Nhưng rất nhanh, người này đã bị một suy nghĩ khác lấn áp.
" Không được ! Không được, Tiêu Anh lại mổ xẻ mình như mổ lợn mất"
Người này cố khôi phục lại bình tĩnh, tạo dáng vẻ ung dung đi qua mặt của Dịch Long Huấn.
Nhìn dáng vẻ của tên mặt trắng này khiến Long Huấn ghét bỏ, hắn gọi người kia.
" Này! Ngươi với nhóc con kia có quan hệ gì ?"
Trương Bạch Nhược xoay người, nhìn hắn một hồi lâu. Mãi sau đó mới mỉm cười đáp.
" Hà cớ gì tôi phải trả lời một kẻ ngu dốt ?"
Dịch Long Huấn bị chọc giận đến điên người, nhưng họ Trương cũng rất ranh ma. Sau khi mắng người thì lập tức co giò chạy. Ngu gì ở lại cho ăn đòn ?
Bị cơn giận lấn áp lí trí, hắn hậm hực đạp cửa phòng Tiểu Mao Mao hỏi cho rõ.
Nhưng hắn không hề nghĩ rằng... người vô duyên lại là hắn.
Lúc này, Tiểu Mao Mao đang ở trong phòng mặc quần cho gấu bông. Lúc vừa thấy Dịch Long Huấn, cậu giật mình hỏi.
" Mì...Mì...Trứng!"
Còn chưa nói hết câu, cậu đã nghe tiếng gào của hắn.
" Nhóc con, em giỏi nhỉ? Vừa rời xa anh mày đã tìm người mới ? Học xấu ở đâu thế hả ?"
Mao Mao xuống giường, đi đến cạnh hắn. Nhỏ giọng hỏi.
" Chẳng phải anh sẽ đi sao? Mì Trứng quan tâm em làm gì ?"
Dịch Long Huấn chột dạ, nhưng hắn vẫn ngang ngược hỏi.
" Này! Ai cho nhóc trả trêu? Mau nói xem, anh mày còn chưa đi mà mày đã đi tìm người khác. Muốn ăn đòn hả"
Lời lẽ hắn nói ra thật sự quá ngang ngược, Tiểu Mao Mao nghe mà ấm ức trong lòng. Cậu nhóc đáp.
" Anh là đồ lưu manh"
" Đúng, cả họ nhà ông mày đều là lưu manh đấy! Cho nên giờ mày có nói không ? Hay lại chán sống muốn ăn đòn đây"
Dịch Long Huấn nổi trận lôi đình, tựa như biến thành một con người khác hù dọa cậu nhóc. Hắn trong mắt Tiểu Mao Mao thật sự quá khác xa rồi.
Tiểu Mao Mao lại gãi đầu, ngập ngừng nói.
" Em không nói, anh dám đánh em... em ...em sẽ đấm vỡ mồm anh"
Dịch Long Huấn tức giận gào rống lên với Tiểu Mao Mao.
" Nhóc con! Hôm nay dám hỗn láo với anh mày à ? "
Tiểu Mao Mao lè lưỡi, nhưng cậu nhóc có vẻ ấm ức lắm. Hai mắt rưng nói.
" Em...em không thèm nói chuyện với anh!"
Hắn thở phì phò tức giận, lại nói tiếp :
" Được, vậy anh cho mày bước sự lợi hại của anh mày, dám ngang ngược à ?"
Nói rồi, hắn dùng sức mạnh của mình. Bế Tiểu Mao Mao lên giường !
Sau đó, hắn để cậu nằm úp lại. Cởi quần nhóc con ra, để lộ hai cái mông tròn tròn mềm mềm đáng yêu đến lạ.
Cánh cửa đóng lại, một lúc sau. Tiếng gào khóc của Mao Mao vang cả phòng.
Dường như có một điều gì đó đang thôi thúc hắn...nội tâm cũng như đang ở trên lửa nóng mà cồn cào.
Dịch Long Huấn thầm nghĩ ngợi.
" Không được, không được. Phải ngủ thôi, nghĩ nhiều không tốt"
Tự nhẩm xong lại tự nhắm mắt ngủ, có lẽ Dịch Long Huấn là tên xã hội đen ngớ ngẩn nhất trên đời.
Nhưng mà vừa nhắm mắt lại, hình ảnh Tiểu Mao Mao và cái tên công tử đó hiện ra khiến Dịch Long Huấn phải ngồi bật dậy. Tay đập mạnh xuống giường, miệng gầm gừ.
" Mẹ kiếp!"
Cả đêm ấy, có một người không ngủ. Nhóc con cạnh phòng cũng ngủ không ngon, Tiêu Anh có dỗ cậu thế nào cậu nhóc cũng chỉ khóc thút thít nói.
" Ngủ ngủ với Mì Trứng, em muốn Mì Trứng... Anh ơi, có cách nào cho Mì Trứng không đi không ạ?"
Đôi mắt to tròn của cậu ngấn lệ, nhóc con không rất bé. Tựa như ai làm gì em ấy khiến em phải lén lút khóc như vậy.
Tiêu Anh thở dài, nhẹ xoa đầu nhóc con rồi lại trấn an.
" Ngoan, sau này ra ngoài tìm Long Huấn ha?"
Tiểu Mao Mao chỉ bĩu môi gật đầu, nhóc con ôm gấu bông lặng vào giấc ngủ.
Tiêu Anh cũng thừa biết, kẻ ngốc cũng có khi rơi vào lưới tình... Kể kẻ một Tiểu Mao Mao được bao nhiêu người bao bọc cũng thế. Đến lúc biết yêu, sẽ trải qua đủ loại cảm giác trên đời.
\-------\*\*\*\*\*------
Cả đêm không ngủ, trong người vốn dĩ hận hực. Đến tầm mặt trời rạng sáng hắn mới chợp mắt được một chút, nào ngờ một chút của hắn thì mặt trời cũng đã chiếu đến mông.
Ở trong phòng ngộp ngạt, hắn ngáp dài một tiếng. Một thân bê bối đánh răng xong thì đi ra ngoài.
Oan gia ngõ hẹp cũng có thế xảy ra ở cái trại tâm thần này. Lúc hắn vừa mở cửa đã thấy cái tên lạ mặt ngày hôm qua đóng cửa phòng Tiểu Mao Mao lại, có lẽ là chuẩn bị ra về.
Trương Bạch Nhược cũng để ý đến một nam nhân cao lớn. Khuôn mặt tuấn tú nhưng có hơi bê bối kia, lòng thầm đánh giá hắn từ trên xuống dưới.
" Chà! Đẹp trai thật !"
Trái tim của họ Trương kia khẽ rung lên một nhịp. Nhưng rất nhanh, người này đã bị một suy nghĩ khác lấn áp.
" Không được ! Không được, Tiêu Anh lại mổ xẻ mình như mổ lợn mất"
Người này cố khôi phục lại bình tĩnh, tạo dáng vẻ ung dung đi qua mặt của Dịch Long Huấn.
Nhìn dáng vẻ của tên mặt trắng này khiến Long Huấn ghét bỏ, hắn gọi người kia.
" Này! Ngươi với nhóc con kia có quan hệ gì ?"
Trương Bạch Nhược xoay người, nhìn hắn một hồi lâu. Mãi sau đó mới mỉm cười đáp.
" Hà cớ gì tôi phải trả lời một kẻ ngu dốt ?"
Dịch Long Huấn bị chọc giận đến điên người, nhưng họ Trương cũng rất ranh ma. Sau khi mắng người thì lập tức co giò chạy. Ngu gì ở lại cho ăn đòn ?
Bị cơn giận lấn áp lí trí, hắn hậm hực đạp cửa phòng Tiểu Mao Mao hỏi cho rõ.
Nhưng hắn không hề nghĩ rằng... người vô duyên lại là hắn.
Lúc này, Tiểu Mao Mao đang ở trong phòng mặc quần cho gấu bông. Lúc vừa thấy Dịch Long Huấn, cậu giật mình hỏi.
" Mì...Mì...Trứng!"
Còn chưa nói hết câu, cậu đã nghe tiếng gào của hắn.
" Nhóc con, em giỏi nhỉ? Vừa rời xa anh mày đã tìm người mới ? Học xấu ở đâu thế hả ?"
Mao Mao xuống giường, đi đến cạnh hắn. Nhỏ giọng hỏi.
" Chẳng phải anh sẽ đi sao? Mì Trứng quan tâm em làm gì ?"
Dịch Long Huấn chột dạ, nhưng hắn vẫn ngang ngược hỏi.
" Này! Ai cho nhóc trả trêu? Mau nói xem, anh mày còn chưa đi mà mày đã đi tìm người khác. Muốn ăn đòn hả"
Lời lẽ hắn nói ra thật sự quá ngang ngược, Tiểu Mao Mao nghe mà ấm ức trong lòng. Cậu nhóc đáp.
" Anh là đồ lưu manh"
" Đúng, cả họ nhà ông mày đều là lưu manh đấy! Cho nên giờ mày có nói không ? Hay lại chán sống muốn ăn đòn đây"
Dịch Long Huấn nổi trận lôi đình, tựa như biến thành một con người khác hù dọa cậu nhóc. Hắn trong mắt Tiểu Mao Mao thật sự quá khác xa rồi.
Tiểu Mao Mao lại gãi đầu, ngập ngừng nói.
" Em không nói, anh dám đánh em... em ...em sẽ đấm vỡ mồm anh"
Dịch Long Huấn tức giận gào rống lên với Tiểu Mao Mao.
" Nhóc con! Hôm nay dám hỗn láo với anh mày à ? "
Tiểu Mao Mao lè lưỡi, nhưng cậu nhóc có vẻ ấm ức lắm. Hai mắt rưng nói.
" Em...em không thèm nói chuyện với anh!"
Hắn thở phì phò tức giận, lại nói tiếp :
" Được, vậy anh cho mày bước sự lợi hại của anh mày, dám ngang ngược à ?"
Nói rồi, hắn dùng sức mạnh của mình. Bế Tiểu Mao Mao lên giường !
Sau đó, hắn để cậu nằm úp lại. Cởi quần nhóc con ra, để lộ hai cái mông tròn tròn mềm mềm đáng yêu đến lạ.
Cánh cửa đóng lại, một lúc sau. Tiếng gào khóc của Mao Mao vang cả phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.