Chương 37
Tử Sơn Chỉ
07/06/2022
Nhiễm Chính rất muốn giúp Phù Niệm Niệm đánh Anh quốc công phủ không chừa một mảnh giáp, thế nhưng hiện tại dù sao hắn cũng là Tô Huyên, thân phận đặc thù, không có lý do gì để trực tiếp đối nghịch với Anh quốc công phủ.
Trừ phi Phù Niệm Niệm mở miệng, nhưng Phù Niệm Niệm lại không chịu.
Nàng tuyệt đối không muốn dựa vào người khác, chỉ muốn dựa vào chính mình. Vì muốn tự tay đem những "Huyết mạch thân duyên" vô tình bỏ rơi nàng nhiều lần lần lượt loại bỏ, Phù Niệm Niệm cố ý đem chuyện đại ca chết nói cho Phù Oanh Oanh, chỉ cần trong phủ tự hỗn loạn, thì muốn làm chuyện gì đều sẽ dễ như trở bàn tay.
Khi còn nhỏ bị đá, bị đánh, bị ức hiếp, đều là chuyện thường. Mùa đông Phù Niệm Niệm từng bị phạt quỳ trong tuyết, mùa hè cũng bị phạt chép sách cả đêm. Cho dù chỉ còn một chút cơm thừa canh cặn, Phù Yến Yến còn phải ném một nắm cát vào bên trong. Lúc bọn hắn dựa vào Nhiễm Chính, Phù Niệm Niệm chính là tiện tỳ mà bọn họ có thể một cước đá văng. Lúc bọn hắn nương tựa Chu Ninh Trạo, Phù Niệm Niệm chính là cống phẩm bọn hắn hiến dâng cho Chu Ninh Trạo mặc sức chà đạp.
Phù Niệm Niệm sớm đã chịu đủ, nàng thật sự vô cùng hận bọn hắn.
Thế nhưng đời trước nàng chỉ nén giận, chỉ muốn cùng Tô Huyên rời đi. Đời trước cho đến chết Phù Niệm Niệm cuối cùng mới hiểu rõ, hóa ra bầu trời ở bên ngoài cũng không khác Anh quốc công phủ mấy. Huống chi trên đời này không chỉ có nàng, còn có Nhuyễn Nguyễn, nàng không thể để cho Nhuyễn Nguyễn lớn lên trong uất ức giống như mình.
Cũng không lâu sau, Phù Cận Thiên gặp chuyện trên đường về phủ.
Hắn bị thương lúc tránh né thích khách, rất lâu sau cũng không thể xuống giường, trừ quốc công gia Phù Cận Thiên, thì trong Anh quốc công phủ chỉ còn lại toàn nữ quyến, bây giờ xà nhà Phù Cận Thiên khẽ đảo, thì ngay cả một người có thể chủ trì đối ngoại cũng không có.
Mà càng làm cho bọn hắn lo lắng chính là Tô Huyên có liên quan đến việc này, nhớ lại lúc trước Tô gia gặp nạn thì Anh quốc công phủ có thái độ gì, đám người đều ngầm hiểu, bây giờ việc này sợ là không thể kết thúc tốt đẹp được.
Gia Di Nương sợ điều tra không ra thích khách là ai, Phù lão phu nhân lại sợ tìm ra thích khách thì liên luỵ chính mình. Thích khách đi đâu? Có bắt được hay không? Tô Huyên cùng Cẩm Y Vệ đã biết cái gì? Bọn hắn không lấy được một chút tin tức, chỉ có thể theo thời gian trôi qua lòng người càng ngày càng hoang mang.
Mà chỉ có một chuyện có thể chắc chắn, xương đùi Phù Cận Thiên hoàn toàn gãy, không có thuốc chữa, sau này sợ là sẽ đi lại không tốt, cả đời đều phải chống gậy để đi.
Vì thế, mỗi ngày Gia Di Nương đều lấy nước mắt rửa mặt, thầy thuốc trong Anh quốc công phủ đổi liên tục như nước chảy hết người này đến người khác, Phù Cận Thiên còn trẻ, còn chưa có con nối dõi, hiện tại nếu thành người thọt, vậy sau này phải làm sao mới được đây.
Phù Niệm Niệm nhìn vở kịch lần này, chỉ cảm thấy những người này bị trừng phạt đúng tội.
Cả một Anh quốc công phủ to lớn không có một người vô tội, có người hạ độc người khác; có người thuê thích khách ám sát; có người hại người không thành rồi bức điên mình, Anh quốc công phủ tựa như một gốc cây khô, bộ rễ đã sớm thối rữa hết.
Vốn dĩ Tô Huyên đã chướng mắt Anh quốc công phủ, hơn nữa đã lâu như vậy mà bây giờ vẫn chưa có một chút tin tức nào của hắn, có phải hắn đã cho Cẩm Y Vệ điều ra ra tất cả những chuyện cũ năm xưa? Nếu như những chuyện xấu này bị vạch trần, toàn bộ Phù gia sẽ rơi vào tình trạng tràn ngập nguy hiểm. Nhiều tội ác như vậy, nhiều chuyện ác như vậy, toàn bộ Anh quốc công phủ có thể sẽ bị phế tước vị để cho người dân một công đạo.
Trong đám người ai cũng không muốn gánh vác mấy cái chuyện xui xẻo này, nhưng bây giờ đã là thời điểm vô cùng nguy cấp quyết định sự sống còn, nếu Anh quốc công thật sự bị phế tước vị, thì ngay cả ăn cơm sống tạm qua ngày cũng thành vấn đề đối với toàn bộ người trong phủ này, nên đương nhiên bọn hắn không thể ngồi chờ chết.
Cuối cùng vẫn Phù Cận Thiên nghĩ ra chủ ý.
"Ban đầu là Niệm Niệm đợi Tô Huyên bảy năm, trước đó bọn hắn đã từng có mối duyên tặng trâm." Ý tứ trong lời nói đã hết sức rõ ràng. Nhiễm Chính không ở trong kinh, nếu lừa gạt Phù Niệm Niệm để dâng cho Tô Huyên, có lẽ Tô Huyên sẽ nể mặt Phù Niệm Niệm mà tha cho Anh quốc công phủ một lần.
Vừa nghe hắn ta nói như vậy, đám người đều cảm thấy có thể thực hiện được.
"Vẫn là quốc công gia nói đúng, trước kia Tô Huyên còn tìm Phù Niệm Niệm, không chừng là người có tình, đưa Phù Niệm Niệm qua giống như là đưa gối đầu cho người ngủ gật." Phù Diên Diên vội vàng phụ họa theo đuôi. Dù sao Nhiễm Chính đã mất thế, Thuận Trinh Hoàng đế đã về trời, Nhiễm Chính bị Hoàng Thượng tự tay tát căn bản sẽ không có cơ hội xoay người.
"Tiền trảm hậu tấu, lại thêm chút đồ vật để Niệm Niệm cùng Tô Huyên trước.." khóe miệng Phù Diên Diên lộ ra một nụ cười đã suy tính kỹ.
Vì Phù Niệm Niệm đổi một phu quân có quyền thế hơn trước, hơn nữa còn có đoạn nhân duyên trước kia, nên đương nhiên chuyện này đối với Phù Niệm Niệm chính là chuyện tốt. Mấy người đều ăn ý với nhau, bắt đầu có ý đồ xấu suy nghĩ làm sao để lừa Phù Niệm Niệm trở về.
Việc này vẫn để Phù Oanh Oanh xuất mã, nàng chỉ nói Anh quốc công phủ xảy ra chuyện lớn, muốn mời Phù Niệm Niệm cùng Nhuyễn Nguyễn về phủ để xử lý mấy ngày.
Chuyện lớn đặc thù, không phải hôn sự thì chính là tang lễ. Phù Niệm Niệm có chút chần chờ, chẳng lẽ Phù Cận Thiên lại bị té chết từ trên lưng ngựa?
Phù Oanh Oanh thấy thế, khẽ cắn môi dứt khoát nói là Phù Cận Thiên không còn sống lâu được nữa, đã hôn mê bất tỉnh, nếu Phù Niệm Niệm với Nhuyễn Nguyễn không quay về thì sẽ bị người ngoài đàm tiếu không hay.
Phù Oanh Oanh thấy Phù Niệm Niệm vẫn bán tín bán nghi thì thở dài: "Thật ra tỷ biết muội không nguyện ý, thế nhưng đây chính là quy củ từ xưa đến nay, lúc trước ta ăn thua thiệt, vốn dĩ cũng không muốn làm khó muội, thế nhưng quốc công gia đã như thế này, cũng chỉ có muội có thể đi khuyên nhủ Tô đại nhân."
Cuối cùng nàng còn nói: "Muội là từ trong phủ quốc công mà ra, cũng không thể trơ mắt nhìn quốc công phủ chúng ta xảy ra chuyện chứ, quốc công phủ xảy ra chuyện, chúng ta là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục."
Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng cong khóe miệng, nàng ở trong quốc công phủ không biết đã từng dính được tí ánh sáng nào của ca ca tỷ tỷ chưa mà bây giờ quốc công phủ lung lay sắp đổ, bọn hắn lại nhao nhao nhớ tới còn có người muội muội Phù Niệm Niệm này.
Đáng tiếc, đóng kịch thì vẫn phải làm. Đến cùng Phù Cận Thiên vẫn là huynh trưởng có quan hệ huyết thống với Phù Niệm Niệm, nếu ông ta qua đời, Phù Niệm Niệm đã biết thì không thể không đi gặp một lần, nếu không sẽ bị người đàm tiếu nói ra nói vào.
Nếu chỉ có mỗi Phù Niệm Niệm thôi, nàng là một người độc đơn thì cái gì cũng không cần sợ, thế nhưng nếu từ nhỏ Nhuyễn Nguyễn đã bị người khác chỉ chỏ nói này nói nọ thì sẽ ảnh hưởng quá lớn.
Phù Niệm Niệm thu dọn một vài đồ đạc đơn giản, mang theo Nhuyễn Nguyễn cùng quay về Anh quốc công phủ.
Chỉ là vừa mới vào trong sân, Phù Niệm Niệm đã nghe thấy tiếng nói của Phù Cận Thiên, nàng trầm mặc chỉ cảm thấy giọng nói này tràn đầy sức lực, nghe làm sao cũng không giống như người sắp chết.
Phù Niệm Niệm cũng để ý, thừa cơ quấn lấy người gác cổng Tiểu Đức để hỏi, hỏi một chút mới biết được, Phù Cận Thiên chắc phải bán thân bất toại nửa đời sau, thế nhưng chuyện này lại không chút nào nguy hiểm đến tính mạng của ông ta. Trong lòng nàng lập tức hiểu rõ nên thừa dịp Phù Cận Thiên đang ăn cái gì đó bỗng nhiên xông vào phòng, Phù Diên Diên giật nảy mình, muôi cháo lệch chút đổ lên trên mặt Phù Cận Thiên.
Phù Cận Thiên cũng bị nóng miệng, liên tục ho khan một trận.
"Sao Niệm Niệm lại tới đây?" Trên mặt Phù Cận Thiên nở một nụ cười.
"Có vẻ khẩu vị của ca ca không tệ lắm nhỉ, không biết sao lại truyền tới tin đồn không đáng tin cậy như thế." Phù Niệm Niệm cười cười: "Nói cứ như thiếu chút là chuẩn bị quan tài rồi."
Đây là ngang nhiên nguyền rủa Anh quốc công, cũng quá lớn mật đi.
Phù Cận Thiên nhướng mày, nhất thời giọng điệu mạnh hơn ba phần: "Ai nói? Có phải Oanh Oanh hay không?"
Ý cười của Phù Niệm Niệm không giảm: "Ai nói cũng không quan trọng, nhìn thấy thân thể ca ca vẫn ổn, ta cũng không cần lo lắng nữa, vậy ta xin đưa Bạch Trà cùng Nhuyễn Nguyễn về Nhiễm phủ trước."
"Niệm Niệm dừng bước." Phù Cận Thiên vội vàng gọi nàng lại.
"Bây giờ Anh quốc công phủ ngày càng lụn bại, chẳng lẽ bây giờ ngay cả Niệm Niệm cũng ghét bỏ cái nhà này của chúng ta rồi?" Hắn ta nói đến vô cùng thâm tình, một chút cũng không nhìn ra cái người đã từng ức hiếp Phù Niệm Niệm ngày trước.
"Đương nhiên là không có chuyện đó rồi, thế nhưng ca ca cũng biết Anh quốc công phủ ngày càng lụn bại, ta trở về lại mang theo ba miệng ăn, làm sao ca ca còn quan tâm được đến?" Một lời của Phù Niệm Niệm làm rõ việc này: "Nếu Anh quốc công thật sự có chuyện tốt, làm sao đến phiên tỷ đệ chúng ta có phần chứ?"
"Là do lúc trước ca ca không tốt, khi đó còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không hiểu." Phù Cận Thiên nói đến mười phần chân thành: "Niệm Niệm, muội không biết muốn lo liệu một tòa quốc công phủ to lớn như thế, lại còn phải chăm sóc một đại gia đình lớn như vậy, ta cũng là thân bất do kỷ. Ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với muội, bây giờ ta thật lòng muốn nói xin lỗi với muội. Niệm Niệm, chúng ta hãy bỏ qua quá khứ, chúng ta là người một nhà, coi như muội đã gả đến Nhiễm phủ thì nơi, không nên cứ sống lạnh nhạt với người nhà mẹ đẻ của mình đến hết đời."
Phù Niệm Niệm cũng không muốn nhiều lời với hắn ta, thế là cười lơ đễnh, muốn quay người rời đi. Nhưng còn chưa bước chân ra khỏi, bỗng nhiên nàng nghe được một thanh âm ồn ào từ trong nội viện truyền đến.
Phù Cận Thiên không đứng dậy được, Phù Diên Diên lại càng không biết giấu đi đâu. Chuyện đã đến tình trạng gấp gáp này, ngược lại không có người Phù gia nào dám đứng ra làm chủ.
Phù Niệm Niệm không có tâm tư lề mề ở đây, nàng đẩy cửa ra đường đi đến nội viện. Vốn dĩ Nhuyễn Nguyễn cùng Bạch Trà đợi ở trong viện, tự dưng có người ngoài tới, chiêm chiếp liền nhào tới làm bộ muốn cắn người.
Những người xông tới này mặc đồng, phục hành động nhanh chóng theo quy củ, không có gì bất ngờ đó chính là Cẩm Y Vệ. Nhuyễn Nguyễn đang gọi chiêm chiếp trở về, Phù Niệm Niệm đã nhìn thấy Tô Huyên đi theo sau vào viện.
Mà ban đầu ngỗng trắng đang mở cánh diễu võ giương oai thì chợt ỉu xìu xuống, rụt cổ lại run run lui về bên người Nhuyễn Nguyễn.
Chiêm chiếp không dám cắn hắn.
Nhuyễn Nguyễn vội vàng ôm chiêm chiếp đứng dậy, quay đầu chạy về phía Phù Niệm Niệm.
"Tỷ tỷ, đây là ai vậy?" Hắn nhìn có chút sợ hãi.
Phù Niệm Niệm sờ lên đầu Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn đừng sợ, trước tiên đệ ở nơi này với Bạch Trà chờ một chút."
Nàng quay người nhìn Phù Cận Thiên: "Ta đi tìm phu nhân đến, phủ có khách, ta sẽ không ở lại."
Cuối cùng Phù Cận Thiên cũng nhìn thấy Tô Huyên trong viện, thế là vội vàng khuyên nhủ: "Niệm Niệm chớ vội đi, muội với Tô đại nhân khó có khi được gặp mặt.. Ôn lại chuyện cũ cũng tốt mà."
Tiếng nói của hắn ta chưa dứt, Phù Diên Diên đã gọi hạ nhân bưng trà tới cho Phù Niệm Niệm: "Khó có khi Tô đại nhân tới, muội dâng trà cho hắn, nhất định hắn sẽ rất vui vẻ."
Ánh mắt Phù Diên Diên chăm chú nhìn vào chén trà, nàng ta nhân cơ hội đang lộn xộn đã bỏ vào một vài thứ, cái chén trà này chính là mấu chốt để hai người củi khô bốc lửa.
Phù Niệm Niệm nhìn ánh mắt của nàng ta liền đoán được tâm tư của nàng ta bảy tám phần, nàng cười lạnh một tiếng.
Ngay cả mặt Tô Huyên cũng không chịu lộ ra, trước nay chưa từng tháo mặt nạ xuống thì còn uống trà gì? Huống chi nàng nhìn thấy Tô Huyên lại nhớ lại buổi tối kia hắn khinh bạc mình, hiện tại Phù Niệm Niệm hận không thể cắn chết hắn, bây giờ mấy con hàng khờ khạo của Anh quốc công phủ này còn muốn nàng đi tìm Tô Huyên mềm giọng cầu tình.
Làm cái gì mà giấc mộng xuân thu.
Một bên Phù Cận Thiên vội vàng đứng dậy chào đón Tô Huyên, Phù Diên Diên thấy Phù Niệm Niệm bất động, dưới tình thế cấp bách đẩy nàng một cái: "Đã đến tình trạng này rồi, muội đi nhanh một chút đi."
Phù Niệm Niệm nhíu mày, một tay nâng ly trà lên, giội toàn bộ trà nóng lên người Phù Diên Diên, còn chưa chờ đám người kịp phản ứng đã dứt khoát ném cái chén về phía Tô Huyên.
"Đây là trà đưa cho ngươi, ngươi chậm rãi mà thưởng thức."
Cái chén chia năm xẻ bảy ở ngay dưới chân Tô Huyên, bọn thuộc hạ nhao nhao ngăn rút đao ra ở trước mặt Tô Huyên, đám người Anh quốc công phủ đã sớm bị dọa đến sửng sốt, Tô Huyên phất phất tay ra hiệu đám người lui ra.
"Tính tình không nhỏ." Tô Huyên lơ đễnh nói.
"Nếu Tô đại nhân không chê, chúng ta đương nhiên là mong muốn ngài cùng Niệm Niệm nối tiếp.." Phù Cận Thiên vội vàng nói.
"Quốc công gia, hình như ta không hỏi ngươi." Tô Huyên liếc hắn một cái, Phù Cận Thiên vội vàng hậm hực im bặt.
Ánh mắt Tô Huyên trở lại trên người Phù Niệm Niệm, ngay sau đó liền nghe thấy Phù Niệm Niệm căm hận nói: "Ta với Nhiễm Chính là lưỡng tình tương duyệt, hắn chết ta liền tự vẫn theo hắn, các ngươi nên kiềm chế tốt ý đồ xấu của mình đi."
Mắt nhìn thấy Phù Niệm Niệm nói lưỡng tình tương duyệt như thật, khóe miệng Tô Huyên càng cong hơn, cũng may còn có mặt nạ che lại nên người khác không nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ có thể nghe được hắn cười nhạo một tiếng, "Rất tốt."
Ai cũng không hiểu lời này của Tô Huyên là có ý gì, nhất thời mọi người chỉ cảm thấy rùng mình.
Trừ phi Phù Niệm Niệm mở miệng, nhưng Phù Niệm Niệm lại không chịu.
Nàng tuyệt đối không muốn dựa vào người khác, chỉ muốn dựa vào chính mình. Vì muốn tự tay đem những "Huyết mạch thân duyên" vô tình bỏ rơi nàng nhiều lần lần lượt loại bỏ, Phù Niệm Niệm cố ý đem chuyện đại ca chết nói cho Phù Oanh Oanh, chỉ cần trong phủ tự hỗn loạn, thì muốn làm chuyện gì đều sẽ dễ như trở bàn tay.
Khi còn nhỏ bị đá, bị đánh, bị ức hiếp, đều là chuyện thường. Mùa đông Phù Niệm Niệm từng bị phạt quỳ trong tuyết, mùa hè cũng bị phạt chép sách cả đêm. Cho dù chỉ còn một chút cơm thừa canh cặn, Phù Yến Yến còn phải ném một nắm cát vào bên trong. Lúc bọn hắn dựa vào Nhiễm Chính, Phù Niệm Niệm chính là tiện tỳ mà bọn họ có thể một cước đá văng. Lúc bọn hắn nương tựa Chu Ninh Trạo, Phù Niệm Niệm chính là cống phẩm bọn hắn hiến dâng cho Chu Ninh Trạo mặc sức chà đạp.
Phù Niệm Niệm sớm đã chịu đủ, nàng thật sự vô cùng hận bọn hắn.
Thế nhưng đời trước nàng chỉ nén giận, chỉ muốn cùng Tô Huyên rời đi. Đời trước cho đến chết Phù Niệm Niệm cuối cùng mới hiểu rõ, hóa ra bầu trời ở bên ngoài cũng không khác Anh quốc công phủ mấy. Huống chi trên đời này không chỉ có nàng, còn có Nhuyễn Nguyễn, nàng không thể để cho Nhuyễn Nguyễn lớn lên trong uất ức giống như mình.
Cũng không lâu sau, Phù Cận Thiên gặp chuyện trên đường về phủ.
Hắn bị thương lúc tránh né thích khách, rất lâu sau cũng không thể xuống giường, trừ quốc công gia Phù Cận Thiên, thì trong Anh quốc công phủ chỉ còn lại toàn nữ quyến, bây giờ xà nhà Phù Cận Thiên khẽ đảo, thì ngay cả một người có thể chủ trì đối ngoại cũng không có.
Mà càng làm cho bọn hắn lo lắng chính là Tô Huyên có liên quan đến việc này, nhớ lại lúc trước Tô gia gặp nạn thì Anh quốc công phủ có thái độ gì, đám người đều ngầm hiểu, bây giờ việc này sợ là không thể kết thúc tốt đẹp được.
Gia Di Nương sợ điều tra không ra thích khách là ai, Phù lão phu nhân lại sợ tìm ra thích khách thì liên luỵ chính mình. Thích khách đi đâu? Có bắt được hay không? Tô Huyên cùng Cẩm Y Vệ đã biết cái gì? Bọn hắn không lấy được một chút tin tức, chỉ có thể theo thời gian trôi qua lòng người càng ngày càng hoang mang.
Mà chỉ có một chuyện có thể chắc chắn, xương đùi Phù Cận Thiên hoàn toàn gãy, không có thuốc chữa, sau này sợ là sẽ đi lại không tốt, cả đời đều phải chống gậy để đi.
Vì thế, mỗi ngày Gia Di Nương đều lấy nước mắt rửa mặt, thầy thuốc trong Anh quốc công phủ đổi liên tục như nước chảy hết người này đến người khác, Phù Cận Thiên còn trẻ, còn chưa có con nối dõi, hiện tại nếu thành người thọt, vậy sau này phải làm sao mới được đây.
Phù Niệm Niệm nhìn vở kịch lần này, chỉ cảm thấy những người này bị trừng phạt đúng tội.
Cả một Anh quốc công phủ to lớn không có một người vô tội, có người hạ độc người khác; có người thuê thích khách ám sát; có người hại người không thành rồi bức điên mình, Anh quốc công phủ tựa như một gốc cây khô, bộ rễ đã sớm thối rữa hết.
Vốn dĩ Tô Huyên đã chướng mắt Anh quốc công phủ, hơn nữa đã lâu như vậy mà bây giờ vẫn chưa có một chút tin tức nào của hắn, có phải hắn đã cho Cẩm Y Vệ điều ra ra tất cả những chuyện cũ năm xưa? Nếu như những chuyện xấu này bị vạch trần, toàn bộ Phù gia sẽ rơi vào tình trạng tràn ngập nguy hiểm. Nhiều tội ác như vậy, nhiều chuyện ác như vậy, toàn bộ Anh quốc công phủ có thể sẽ bị phế tước vị để cho người dân một công đạo.
Trong đám người ai cũng không muốn gánh vác mấy cái chuyện xui xẻo này, nhưng bây giờ đã là thời điểm vô cùng nguy cấp quyết định sự sống còn, nếu Anh quốc công thật sự bị phế tước vị, thì ngay cả ăn cơm sống tạm qua ngày cũng thành vấn đề đối với toàn bộ người trong phủ này, nên đương nhiên bọn hắn không thể ngồi chờ chết.
Cuối cùng vẫn Phù Cận Thiên nghĩ ra chủ ý.
"Ban đầu là Niệm Niệm đợi Tô Huyên bảy năm, trước đó bọn hắn đã từng có mối duyên tặng trâm." Ý tứ trong lời nói đã hết sức rõ ràng. Nhiễm Chính không ở trong kinh, nếu lừa gạt Phù Niệm Niệm để dâng cho Tô Huyên, có lẽ Tô Huyên sẽ nể mặt Phù Niệm Niệm mà tha cho Anh quốc công phủ một lần.
Vừa nghe hắn ta nói như vậy, đám người đều cảm thấy có thể thực hiện được.
"Vẫn là quốc công gia nói đúng, trước kia Tô Huyên còn tìm Phù Niệm Niệm, không chừng là người có tình, đưa Phù Niệm Niệm qua giống như là đưa gối đầu cho người ngủ gật." Phù Diên Diên vội vàng phụ họa theo đuôi. Dù sao Nhiễm Chính đã mất thế, Thuận Trinh Hoàng đế đã về trời, Nhiễm Chính bị Hoàng Thượng tự tay tát căn bản sẽ không có cơ hội xoay người.
"Tiền trảm hậu tấu, lại thêm chút đồ vật để Niệm Niệm cùng Tô Huyên trước.." khóe miệng Phù Diên Diên lộ ra một nụ cười đã suy tính kỹ.
Vì Phù Niệm Niệm đổi một phu quân có quyền thế hơn trước, hơn nữa còn có đoạn nhân duyên trước kia, nên đương nhiên chuyện này đối với Phù Niệm Niệm chính là chuyện tốt. Mấy người đều ăn ý với nhau, bắt đầu có ý đồ xấu suy nghĩ làm sao để lừa Phù Niệm Niệm trở về.
Việc này vẫn để Phù Oanh Oanh xuất mã, nàng chỉ nói Anh quốc công phủ xảy ra chuyện lớn, muốn mời Phù Niệm Niệm cùng Nhuyễn Nguyễn về phủ để xử lý mấy ngày.
Chuyện lớn đặc thù, không phải hôn sự thì chính là tang lễ. Phù Niệm Niệm có chút chần chờ, chẳng lẽ Phù Cận Thiên lại bị té chết từ trên lưng ngựa?
Phù Oanh Oanh thấy thế, khẽ cắn môi dứt khoát nói là Phù Cận Thiên không còn sống lâu được nữa, đã hôn mê bất tỉnh, nếu Phù Niệm Niệm với Nhuyễn Nguyễn không quay về thì sẽ bị người ngoài đàm tiếu không hay.
Phù Oanh Oanh thấy Phù Niệm Niệm vẫn bán tín bán nghi thì thở dài: "Thật ra tỷ biết muội không nguyện ý, thế nhưng đây chính là quy củ từ xưa đến nay, lúc trước ta ăn thua thiệt, vốn dĩ cũng không muốn làm khó muội, thế nhưng quốc công gia đã như thế này, cũng chỉ có muội có thể đi khuyên nhủ Tô đại nhân."
Cuối cùng nàng còn nói: "Muội là từ trong phủ quốc công mà ra, cũng không thể trơ mắt nhìn quốc công phủ chúng ta xảy ra chuyện chứ, quốc công phủ xảy ra chuyện, chúng ta là có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục."
Phù Niệm Niệm nhẹ nhàng cong khóe miệng, nàng ở trong quốc công phủ không biết đã từng dính được tí ánh sáng nào của ca ca tỷ tỷ chưa mà bây giờ quốc công phủ lung lay sắp đổ, bọn hắn lại nhao nhao nhớ tới còn có người muội muội Phù Niệm Niệm này.
Đáng tiếc, đóng kịch thì vẫn phải làm. Đến cùng Phù Cận Thiên vẫn là huynh trưởng có quan hệ huyết thống với Phù Niệm Niệm, nếu ông ta qua đời, Phù Niệm Niệm đã biết thì không thể không đi gặp một lần, nếu không sẽ bị người đàm tiếu nói ra nói vào.
Nếu chỉ có mỗi Phù Niệm Niệm thôi, nàng là một người độc đơn thì cái gì cũng không cần sợ, thế nhưng nếu từ nhỏ Nhuyễn Nguyễn đã bị người khác chỉ chỏ nói này nói nọ thì sẽ ảnh hưởng quá lớn.
Phù Niệm Niệm thu dọn một vài đồ đạc đơn giản, mang theo Nhuyễn Nguyễn cùng quay về Anh quốc công phủ.
Chỉ là vừa mới vào trong sân, Phù Niệm Niệm đã nghe thấy tiếng nói của Phù Cận Thiên, nàng trầm mặc chỉ cảm thấy giọng nói này tràn đầy sức lực, nghe làm sao cũng không giống như người sắp chết.
Phù Niệm Niệm cũng để ý, thừa cơ quấn lấy người gác cổng Tiểu Đức để hỏi, hỏi một chút mới biết được, Phù Cận Thiên chắc phải bán thân bất toại nửa đời sau, thế nhưng chuyện này lại không chút nào nguy hiểm đến tính mạng của ông ta. Trong lòng nàng lập tức hiểu rõ nên thừa dịp Phù Cận Thiên đang ăn cái gì đó bỗng nhiên xông vào phòng, Phù Diên Diên giật nảy mình, muôi cháo lệch chút đổ lên trên mặt Phù Cận Thiên.
Phù Cận Thiên cũng bị nóng miệng, liên tục ho khan một trận.
"Sao Niệm Niệm lại tới đây?" Trên mặt Phù Cận Thiên nở một nụ cười.
"Có vẻ khẩu vị của ca ca không tệ lắm nhỉ, không biết sao lại truyền tới tin đồn không đáng tin cậy như thế." Phù Niệm Niệm cười cười: "Nói cứ như thiếu chút là chuẩn bị quan tài rồi."
Đây là ngang nhiên nguyền rủa Anh quốc công, cũng quá lớn mật đi.
Phù Cận Thiên nhướng mày, nhất thời giọng điệu mạnh hơn ba phần: "Ai nói? Có phải Oanh Oanh hay không?"
Ý cười của Phù Niệm Niệm không giảm: "Ai nói cũng không quan trọng, nhìn thấy thân thể ca ca vẫn ổn, ta cũng không cần lo lắng nữa, vậy ta xin đưa Bạch Trà cùng Nhuyễn Nguyễn về Nhiễm phủ trước."
"Niệm Niệm dừng bước." Phù Cận Thiên vội vàng gọi nàng lại.
"Bây giờ Anh quốc công phủ ngày càng lụn bại, chẳng lẽ bây giờ ngay cả Niệm Niệm cũng ghét bỏ cái nhà này của chúng ta rồi?" Hắn ta nói đến vô cùng thâm tình, một chút cũng không nhìn ra cái người đã từng ức hiếp Phù Niệm Niệm ngày trước.
"Đương nhiên là không có chuyện đó rồi, thế nhưng ca ca cũng biết Anh quốc công phủ ngày càng lụn bại, ta trở về lại mang theo ba miệng ăn, làm sao ca ca còn quan tâm được đến?" Một lời của Phù Niệm Niệm làm rõ việc này: "Nếu Anh quốc công thật sự có chuyện tốt, làm sao đến phiên tỷ đệ chúng ta có phần chứ?"
"Là do lúc trước ca ca không tốt, khi đó còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không hiểu." Phù Cận Thiên nói đến mười phần chân thành: "Niệm Niệm, muội không biết muốn lo liệu một tòa quốc công phủ to lớn như thế, lại còn phải chăm sóc một đại gia đình lớn như vậy, ta cũng là thân bất do kỷ. Ta đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với muội, bây giờ ta thật lòng muốn nói xin lỗi với muội. Niệm Niệm, chúng ta hãy bỏ qua quá khứ, chúng ta là người một nhà, coi như muội đã gả đến Nhiễm phủ thì nơi, không nên cứ sống lạnh nhạt với người nhà mẹ đẻ của mình đến hết đời."
Phù Niệm Niệm cũng không muốn nhiều lời với hắn ta, thế là cười lơ đễnh, muốn quay người rời đi. Nhưng còn chưa bước chân ra khỏi, bỗng nhiên nàng nghe được một thanh âm ồn ào từ trong nội viện truyền đến.
Phù Cận Thiên không đứng dậy được, Phù Diên Diên lại càng không biết giấu đi đâu. Chuyện đã đến tình trạng gấp gáp này, ngược lại không có người Phù gia nào dám đứng ra làm chủ.
Phù Niệm Niệm không có tâm tư lề mề ở đây, nàng đẩy cửa ra đường đi đến nội viện. Vốn dĩ Nhuyễn Nguyễn cùng Bạch Trà đợi ở trong viện, tự dưng có người ngoài tới, chiêm chiếp liền nhào tới làm bộ muốn cắn người.
Những người xông tới này mặc đồng, phục hành động nhanh chóng theo quy củ, không có gì bất ngờ đó chính là Cẩm Y Vệ. Nhuyễn Nguyễn đang gọi chiêm chiếp trở về, Phù Niệm Niệm đã nhìn thấy Tô Huyên đi theo sau vào viện.
Mà ban đầu ngỗng trắng đang mở cánh diễu võ giương oai thì chợt ỉu xìu xuống, rụt cổ lại run run lui về bên người Nhuyễn Nguyễn.
Chiêm chiếp không dám cắn hắn.
Nhuyễn Nguyễn vội vàng ôm chiêm chiếp đứng dậy, quay đầu chạy về phía Phù Niệm Niệm.
"Tỷ tỷ, đây là ai vậy?" Hắn nhìn có chút sợ hãi.
Phù Niệm Niệm sờ lên đầu Nhuyễn Nguyễn: "Nhuyễn Nguyễn đừng sợ, trước tiên đệ ở nơi này với Bạch Trà chờ một chút."
Nàng quay người nhìn Phù Cận Thiên: "Ta đi tìm phu nhân đến, phủ có khách, ta sẽ không ở lại."
Cuối cùng Phù Cận Thiên cũng nhìn thấy Tô Huyên trong viện, thế là vội vàng khuyên nhủ: "Niệm Niệm chớ vội đi, muội với Tô đại nhân khó có khi được gặp mặt.. Ôn lại chuyện cũ cũng tốt mà."
Tiếng nói của hắn ta chưa dứt, Phù Diên Diên đã gọi hạ nhân bưng trà tới cho Phù Niệm Niệm: "Khó có khi Tô đại nhân tới, muội dâng trà cho hắn, nhất định hắn sẽ rất vui vẻ."
Ánh mắt Phù Diên Diên chăm chú nhìn vào chén trà, nàng ta nhân cơ hội đang lộn xộn đã bỏ vào một vài thứ, cái chén trà này chính là mấu chốt để hai người củi khô bốc lửa.
Phù Niệm Niệm nhìn ánh mắt của nàng ta liền đoán được tâm tư của nàng ta bảy tám phần, nàng cười lạnh một tiếng.
Ngay cả mặt Tô Huyên cũng không chịu lộ ra, trước nay chưa từng tháo mặt nạ xuống thì còn uống trà gì? Huống chi nàng nhìn thấy Tô Huyên lại nhớ lại buổi tối kia hắn khinh bạc mình, hiện tại Phù Niệm Niệm hận không thể cắn chết hắn, bây giờ mấy con hàng khờ khạo của Anh quốc công phủ này còn muốn nàng đi tìm Tô Huyên mềm giọng cầu tình.
Làm cái gì mà giấc mộng xuân thu.
Một bên Phù Cận Thiên vội vàng đứng dậy chào đón Tô Huyên, Phù Diên Diên thấy Phù Niệm Niệm bất động, dưới tình thế cấp bách đẩy nàng một cái: "Đã đến tình trạng này rồi, muội đi nhanh một chút đi."
Phù Niệm Niệm nhíu mày, một tay nâng ly trà lên, giội toàn bộ trà nóng lên người Phù Diên Diên, còn chưa chờ đám người kịp phản ứng đã dứt khoát ném cái chén về phía Tô Huyên.
"Đây là trà đưa cho ngươi, ngươi chậm rãi mà thưởng thức."
Cái chén chia năm xẻ bảy ở ngay dưới chân Tô Huyên, bọn thuộc hạ nhao nhao ngăn rút đao ra ở trước mặt Tô Huyên, đám người Anh quốc công phủ đã sớm bị dọa đến sửng sốt, Tô Huyên phất phất tay ra hiệu đám người lui ra.
"Tính tình không nhỏ." Tô Huyên lơ đễnh nói.
"Nếu Tô đại nhân không chê, chúng ta đương nhiên là mong muốn ngài cùng Niệm Niệm nối tiếp.." Phù Cận Thiên vội vàng nói.
"Quốc công gia, hình như ta không hỏi ngươi." Tô Huyên liếc hắn một cái, Phù Cận Thiên vội vàng hậm hực im bặt.
Ánh mắt Tô Huyên trở lại trên người Phù Niệm Niệm, ngay sau đó liền nghe thấy Phù Niệm Niệm căm hận nói: "Ta với Nhiễm Chính là lưỡng tình tương duyệt, hắn chết ta liền tự vẫn theo hắn, các ngươi nên kiềm chế tốt ý đồ xấu của mình đi."
Mắt nhìn thấy Phù Niệm Niệm nói lưỡng tình tương duyệt như thật, khóe miệng Tô Huyên càng cong hơn, cũng may còn có mặt nạ che lại nên người khác không nhìn thấy nét mặt của hắn, chỉ có thể nghe được hắn cười nhạo một tiếng, "Rất tốt."
Ai cũng không hiểu lời này của Tô Huyên là có ý gì, nhất thời mọi người chỉ cảm thấy rùng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.